Chương 338: Thê chủ sủng quân (22)
Mặc Linh
27/09/2022
Thời Sênh không biết mình đã làm với Linh Ước bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng đến cuối cùng cô không còn một chút sức lực nào, ngủ từ lúc nào cũng không hay.
Đến khi cô tỉnh lại đã là buổi gần tối ngày hôm sau. Cô được ai đó ôm trong lòng, gò má áp sát vào làn da thịt mềm mại bóng nhẵn, bên tai còn nghe từng tiếng nhịp đập của trái tim rõ ràng và mạnh mẽ.
Cô đưa nay sờ sờ, cảm giác thật tuyệt vời!
“A…”
Tay của cô bị ai đó nắm lấy, cầm ra khỏi chăn, vị trí ngón tay hôm qua bị cửa kẹp vào của cô vẫn còn hằn lên hai vết kẹp. Chỗ đó không chỉ thành một vết hằn đỏ mà còn bị sưng vù.
Thời Sênh hơi hơi ngẩng đầu, Linh Ước đang nhíu mày nhìn xuống tay của cô, có lẽ đã nhận ra cô ngẩng đầu lên, mi mắt rủ xuống, gò má không biết làm sao lại bắt đầu đỏ ửng. Nhưng hắn vẫn cố tình làm vẻ mặt lạnh tanh như cũ, giả bộ kiêu ngạo, “Tay phải bôi thuốc.”
“Vết thương nhỏ.” Thời Sênh không để ý đến nó mà thu tay về.
Nhưng con mẹ nó thật sự rất đau.
Ừm, không được để nàng dâu lo lắng, cố gắng chịu đựng!
Linh Ước buông cô ra, đứng dậy tìm quần áo.
Đến lúc này mới phát hiện ra đêm qua hai người vô cùng cuồng nhiệt, quần áo đã sớm không thể mặc nữa rồi.
“Trong tủ có lẽ có quần áo mới.” Thời Sênh chỉ chỉ tay về phía tủ quần áo cách đó không xa, lúc cô rời đi đã bảo Đới Nguyệt chuẩn bị.
Trên giường chỉ có một cái chăn, Linh Ước chần chừ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn chọn để người trần đi xuống.
Dù sao những thứ nên xem cũng đã xem rồi.
Có gì mà xấu hổ nữa.
Đến khi Linh Ước cầm quần áo quay lại, không chỉ mặt đỏ bừng mà đến da trên cơ thể cũng bắt đầu lan rộng một màu hồng.
Thời Sênh không kiềm chế được mà cứ liên tục nuốt nước bọt ừng ực.
“Linh Ước… trời vẫn còn sớm, chúng ta có thể muộn một chút thức dậy cũng được.” Thời Sênh túm lấy quần áo Linh Ước đang cầm trong tay.
Linh Ước trợn mắt nhìn cô, kéo quần áo lại, “Sắp tối rồi.”
“Hả?” Cô còn tưởng là sáng sớm nữa.
Quần áo mà Đới Nguyệt chuẩn bị đều là dựa theo quy tắc của thừa tướng chủ quân. Tuy số quần áo đó màu sắc có phần mộc mạc, đơn giản nhưng so với cái áo đạo sĩ của hắn không biết còn lộng lẫy hơn biết bao nhiêu lần.
Linh Ước vừa mặc quần áo lên liền như biến thành một người khác hoàn toàn, trông giống như một vị công tử xuất thân từ một đại gia tộc cao quý, sang trọng, vô cùng nho nhã, vô cùng khôi ngô.
“Nàng dâu của ta mặc cái gì cũng đẹp.”
“Nàng dâu là cái gì chứ.” Linh Ước cả mặt đỏ bừng bừng hỏi lại.
“Nàng dâu chính là chủ quân đó.” Thời Sênh sợ Linh Ước nghe không hiểu, dùng từ ngữ của thời kỳ này kết hợp lại giải thích.
Linh Ước đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chứa sự kinh ngạc tột cùng.
“Chủ quân?”
Thời Sênh chớp mắt, đúng rồi chủ quân, sao vậy.
“Nàng muốn cưới ta về làm chủ quân?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Ta không cưới chàng thì cưới ai?” Thời Sênh hỏi lại, “Ta đã từng nói rồi, ta chỉ có một mình chàng mà thôi.”
Linh Ước hơi cúi đầu xuống, “Nhưng mà… thân phận của ta không thể trở thành chủ quân.”
Thời Sênh cau mày lại, một lúc sau mới hiểu ý trong lời nói của hắn.
Trong thế giới này, những người làm đạo sĩ thuộc dạng hộ khẩu đen, chỉ có những đạo sĩ ở núi Nguyên Sơn còn được nhận một chút tôn trọng, những đạo sĩ khác địa vị đều rất thấp kém.
Nhưng cho dù là như thế, Linh Ước cũng không thể trở thành chủ quân của ai đó.
Linh Ước nhìn sắc mặt Thời Sênh thay đổi liên tục, đắn đo mãi mới mở miệng nói, “Thật ra…”
Thời Sênh chẹn ngang lời hắn đang nói, giọng điệu vô cùng quả quyết, “Ta muốn lấy chàng về, không ai dám phản đối cả.”
Người đàn ông mà cô luôn trân trọng, làm sao có thể để hắn chịu nửa phần uất ức chứ.
Linh Ước nhìn cô, ánh mắt lại càng phức tạp.
Rất lâu sau, hắn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Kể từ sau ngày hôm đó, Thời Sênh chuyển hẳn về phòng của mình, chính thức ở chung với Linh Ước.
Bảy người đàn ông mà nữ hoàng nhét vào ở hậu viện, đều bị Thời Sênh bí mật tiễn đi, một chút tin tức cũng không để lộ đến tai Linh Ước.
Đàn ông trong phủ thừa tướng đều không được phép tiến nội viện hầu hạ, tất cả đều đổi thành phụ nữ.
Từ đó, cả một cái phủ thừa tướng không ai là không biết, vị Linh Ước công tử này mới là người trong lòng của thừa tướng đại nhân, không ai dám thất lễ.
Thức ăn, đồ dùng toàn bộ đều là những thứ ngon nhất, tốt nhất, thậm chí có những đồ vật đến trong cung còn không thể sánh bằng.
Thừa tướng sủng ái vị Linh Ước công tử còn chưa chính thức vào cửa này ra sao, người trong phủ đã được lĩnh hội một cách sâu sắc rồi.
Cái cảm giác ngày nào cũng đều được thừa tướng đại nhân cưỡng chế ném cho thức ăn chó quả thật không phải là một cảm giác dễ chịu chút nào.
…
“Mất tích rồi?” Thời Sênh đang ngồi trong thư phòng, xoay bút lông với tốc độ cực nhanh.
“Vâng ạ, nghe nói Ninh Vương cũng đang tìm…” Đại nhân sai bọn họ đi bắt Đoàn Thanh Vân, nhưng khi đó bọn bọ đã đi tìm qua cả mấy dãy phố nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng Đoàn Thanh Vân đâu cả.
Kết quả là ngày hôm sau người của Ninh Vương cũng bắt đầu lùng sục tìm Đoàn Thanh Vân.
Thời Sênh dừng hành động xoay bút lại, chấm bút vào nghiên mực, vẽ một thứ rất kỳ cục lên giấy Tuyên Thành.
Đới Nguyệt: “…” Nhìn không ra đại nhân đang vẽ cái gì.
“Nhận ra cái ký hiệu này không?” Thời Sênh vẽ xong, chỉ tay lên một đống đen thù lù trên trang giấy hỏi Đới Nguyệt.
Đới Nguyệt nghệt mặt không hiểu gì cả.
Hội nghị nghiên mực?
Bánh trung thu?
Trong lòng Đới Nguyệt như muốn phát điên, đại nhân, ngài vẽ thứ này cũng quá… hoàn toàn không thể nhìn ra mà!
Đại nhân, ngài chắc chắn là không phải đùa giỡn với ta chứ?
Cuối cùng lúc Đới Nguyệt cầm tờ giấy đó ra ngoài, cảm thấy cuộc đời mình đều không được bình thường.
Ai mà có thể nhận ra được cái thứ này là gì, cô sẽ gọi người đó là cha.
Linh Ước vừa vặn bước ra từ hành lang, nhìn thấy Đới Nguyệt đang cầm trong tay một tờ giấy, vẻ mặt như đời người không còn gì đáng lưu luyến nữa đứng trước cửa, không tránh được nhìn thêm hai lần nữa xuống tờ giấy, mí mắt hơi trĩu xuống.
“Linh Ước công tử.” Đới Nguyệt hành lễ với Linh Ước, sau đó lại làm vẻ mặt đời người không còn gì đáng lưu luyến nữa bước đi.
Không lâu sau đó Đới Nguyệt liền có thêm một người cha.
Tất nhiên là cô không dám gọi, nếu cô dám gọi Linh Ước công tử là cha, đại nhân chắc chắn sẽ chém cô chết mất.
Chính là cái kiểu chém thành trăm mảnh đó.
Sự thật chứng minh, không phải Thời Sênh vẽ quá trừu tượng, mà là cái ký hiệu đó vốn dĩ đã trừu tượng, vào tay Thời Sênh vẽ lại càng trở nên trừu tượng.
Đến khi Đới Nguyệt dựa theo ký hiệu tìm được vị trí đó, rất nhanh liền tìm thấy Đoàn Vân Thanh.
Ở cùng với Đoàn Thanh Vân còn có một thanh niên trẻ, người đó đã chết.
Nhìn cơ thể hắn khá thê thảm.
Thời Sênh nghe xong trầm mặc mất một lúc.
Buổi tối hôm đó sau khi cô rời đi, Đoàn Thanh Vân có lẽ đã có tranh chấp với đám người đó.
Cũng không biết hôm đó Đoàn Thanh Vân tìm đâu được đám người kia, vừa nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp gì, hắn lại còn dám một mình ở giữa đêm hôm khuya khoắt chạy đến giở trò lừa bịp.
Còn về người thanh niên đó, nghe nói là nam sủng của Khương Chỉ, chỉ là không biết tại sao lại bị liên lụy kéo vào.
Mãi đến khi Linh Ước véo cô một cái, cô mới định thần lại, trước mặt của Đới Nguyệt hôn một cái lên má của Linh Ước, dùng gương mặt của kẻ sợ vợ yếu ớt giải thích, “Ta không nhớ hắn.”
Đới Nguyệt bị cưỡng chế ăn thức ăn chó: “…”
Cay hết cả mắt.
Xin đại nhân hãy chú ý đến địa điểm!!!
“Xác đâu?” Thời Sênh khẽ hắng giọng, giả bộ bản thân đang ngồi rất nghiêm chỉnh.
“Vẫn chưa được đưa về.”
Thời Sênh trực tiếp ra lệnh, “Đưa cái xác đó đến cho Khương Chỉ.”
“Đại nhân, việc này có phải có chút không được tốt?” Lỡ như Ninh Vương nói là bọn họ gϊếŧ chết người đàn ông của cô ta thì biết làm sao?
Việc này dù mình có lý cũng không thể nói rõ ràng được.
“Ta còn phải sợ cô ta sao? Mang đến cho cô ta!”
Đới Nguyệt: “…”
Bỏ đi, dù sao hiện giờ những tin đồn liên quan đến đại nhân đã rất nhiều rồi, thêm một vài tin nữa cũng chẳng sao.
Gần đây trong kinh thành đang truyền tai nhau tin đồn việc hoàng thái nữ mất tích là do chính thừa tướng Quân Ly Ưu sát hại.
Bè cánh phía nữ hoàng tất nhiên căm phẫn vô cùng, nhưng lại không biết phát tiết với ai.
Bên phía thừa tướng thì lặng lẽ quan sát tình hình, tiếp tục âm thầm phát triển đảng phái thừa tướng, tăng cường đội ngũ tạo phản.
Thái độ của bách tính cũng có chút hay ho.
Một đám người hoàn toàn không có sự căng thẳng, lo lắng đáng ra nên có, trái lại còn ở đó mà phân tích, hoàng thái nữ mất tích, rốt cuộc có phải do thừa tướng đại nhân làm không.
Thậm chí có người còn mở bàn cá cược.
Chuyện lần trước thừa tướng nổi giận vì lam nhan cũng được lật lại.
Thừa tướng đại nhân rốt cuộc có tạo phản hay không?
Thừa tướng đại nhân đến khi nào mới tạo phản?
Đến khi cô tỉnh lại đã là buổi gần tối ngày hôm sau. Cô được ai đó ôm trong lòng, gò má áp sát vào làn da thịt mềm mại bóng nhẵn, bên tai còn nghe từng tiếng nhịp đập của trái tim rõ ràng và mạnh mẽ.
Cô đưa nay sờ sờ, cảm giác thật tuyệt vời!
“A…”
Tay của cô bị ai đó nắm lấy, cầm ra khỏi chăn, vị trí ngón tay hôm qua bị cửa kẹp vào của cô vẫn còn hằn lên hai vết kẹp. Chỗ đó không chỉ thành một vết hằn đỏ mà còn bị sưng vù.
Thời Sênh hơi hơi ngẩng đầu, Linh Ước đang nhíu mày nhìn xuống tay của cô, có lẽ đã nhận ra cô ngẩng đầu lên, mi mắt rủ xuống, gò má không biết làm sao lại bắt đầu đỏ ửng. Nhưng hắn vẫn cố tình làm vẻ mặt lạnh tanh như cũ, giả bộ kiêu ngạo, “Tay phải bôi thuốc.”
“Vết thương nhỏ.” Thời Sênh không để ý đến nó mà thu tay về.
Nhưng con mẹ nó thật sự rất đau.
Ừm, không được để nàng dâu lo lắng, cố gắng chịu đựng!
Linh Ước buông cô ra, đứng dậy tìm quần áo.
Đến lúc này mới phát hiện ra đêm qua hai người vô cùng cuồng nhiệt, quần áo đã sớm không thể mặc nữa rồi.
“Trong tủ có lẽ có quần áo mới.” Thời Sênh chỉ chỉ tay về phía tủ quần áo cách đó không xa, lúc cô rời đi đã bảo Đới Nguyệt chuẩn bị.
Trên giường chỉ có một cái chăn, Linh Ước chần chừ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn chọn để người trần đi xuống.
Dù sao những thứ nên xem cũng đã xem rồi.
Có gì mà xấu hổ nữa.
Đến khi Linh Ước cầm quần áo quay lại, không chỉ mặt đỏ bừng mà đến da trên cơ thể cũng bắt đầu lan rộng một màu hồng.
Thời Sênh không kiềm chế được mà cứ liên tục nuốt nước bọt ừng ực.
“Linh Ước… trời vẫn còn sớm, chúng ta có thể muộn một chút thức dậy cũng được.” Thời Sênh túm lấy quần áo Linh Ước đang cầm trong tay.
Linh Ước trợn mắt nhìn cô, kéo quần áo lại, “Sắp tối rồi.”
“Hả?” Cô còn tưởng là sáng sớm nữa.
Quần áo mà Đới Nguyệt chuẩn bị đều là dựa theo quy tắc của thừa tướng chủ quân. Tuy số quần áo đó màu sắc có phần mộc mạc, đơn giản nhưng so với cái áo đạo sĩ của hắn không biết còn lộng lẫy hơn biết bao nhiêu lần.
Linh Ước vừa mặc quần áo lên liền như biến thành một người khác hoàn toàn, trông giống như một vị công tử xuất thân từ một đại gia tộc cao quý, sang trọng, vô cùng nho nhã, vô cùng khôi ngô.
“Nàng dâu của ta mặc cái gì cũng đẹp.”
“Nàng dâu là cái gì chứ.” Linh Ước cả mặt đỏ bừng bừng hỏi lại.
“Nàng dâu chính là chủ quân đó.” Thời Sênh sợ Linh Ước nghe không hiểu, dùng từ ngữ của thời kỳ này kết hợp lại giải thích.
Linh Ước đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chứa sự kinh ngạc tột cùng.
“Chủ quân?”
Thời Sênh chớp mắt, đúng rồi chủ quân, sao vậy.
“Nàng muốn cưới ta về làm chủ quân?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Ta không cưới chàng thì cưới ai?” Thời Sênh hỏi lại, “Ta đã từng nói rồi, ta chỉ có một mình chàng mà thôi.”
Linh Ước hơi cúi đầu xuống, “Nhưng mà… thân phận của ta không thể trở thành chủ quân.”
Thời Sênh cau mày lại, một lúc sau mới hiểu ý trong lời nói của hắn.
Trong thế giới này, những người làm đạo sĩ thuộc dạng hộ khẩu đen, chỉ có những đạo sĩ ở núi Nguyên Sơn còn được nhận một chút tôn trọng, những đạo sĩ khác địa vị đều rất thấp kém.
Nhưng cho dù là như thế, Linh Ước cũng không thể trở thành chủ quân của ai đó.
Linh Ước nhìn sắc mặt Thời Sênh thay đổi liên tục, đắn đo mãi mới mở miệng nói, “Thật ra…”
Thời Sênh chẹn ngang lời hắn đang nói, giọng điệu vô cùng quả quyết, “Ta muốn lấy chàng về, không ai dám phản đối cả.”
Người đàn ông mà cô luôn trân trọng, làm sao có thể để hắn chịu nửa phần uất ức chứ.
Linh Ước nhìn cô, ánh mắt lại càng phức tạp.
Rất lâu sau, hắn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Kể từ sau ngày hôm đó, Thời Sênh chuyển hẳn về phòng của mình, chính thức ở chung với Linh Ước.
Bảy người đàn ông mà nữ hoàng nhét vào ở hậu viện, đều bị Thời Sênh bí mật tiễn đi, một chút tin tức cũng không để lộ đến tai Linh Ước.
Đàn ông trong phủ thừa tướng đều không được phép tiến nội viện hầu hạ, tất cả đều đổi thành phụ nữ.
Từ đó, cả một cái phủ thừa tướng không ai là không biết, vị Linh Ước công tử này mới là người trong lòng của thừa tướng đại nhân, không ai dám thất lễ.
Thức ăn, đồ dùng toàn bộ đều là những thứ ngon nhất, tốt nhất, thậm chí có những đồ vật đến trong cung còn không thể sánh bằng.
Thừa tướng sủng ái vị Linh Ước công tử còn chưa chính thức vào cửa này ra sao, người trong phủ đã được lĩnh hội một cách sâu sắc rồi.
Cái cảm giác ngày nào cũng đều được thừa tướng đại nhân cưỡng chế ném cho thức ăn chó quả thật không phải là một cảm giác dễ chịu chút nào.
…
“Mất tích rồi?” Thời Sênh đang ngồi trong thư phòng, xoay bút lông với tốc độ cực nhanh.
“Vâng ạ, nghe nói Ninh Vương cũng đang tìm…” Đại nhân sai bọn họ đi bắt Đoàn Thanh Vân, nhưng khi đó bọn bọ đã đi tìm qua cả mấy dãy phố nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng Đoàn Thanh Vân đâu cả.
Kết quả là ngày hôm sau người của Ninh Vương cũng bắt đầu lùng sục tìm Đoàn Thanh Vân.
Thời Sênh dừng hành động xoay bút lại, chấm bút vào nghiên mực, vẽ một thứ rất kỳ cục lên giấy Tuyên Thành.
Đới Nguyệt: “…” Nhìn không ra đại nhân đang vẽ cái gì.
“Nhận ra cái ký hiệu này không?” Thời Sênh vẽ xong, chỉ tay lên một đống đen thù lù trên trang giấy hỏi Đới Nguyệt.
Đới Nguyệt nghệt mặt không hiểu gì cả.
Hội nghị nghiên mực?
Bánh trung thu?
Trong lòng Đới Nguyệt như muốn phát điên, đại nhân, ngài vẽ thứ này cũng quá… hoàn toàn không thể nhìn ra mà!
Đại nhân, ngài chắc chắn là không phải đùa giỡn với ta chứ?
Cuối cùng lúc Đới Nguyệt cầm tờ giấy đó ra ngoài, cảm thấy cuộc đời mình đều không được bình thường.
Ai mà có thể nhận ra được cái thứ này là gì, cô sẽ gọi người đó là cha.
Linh Ước vừa vặn bước ra từ hành lang, nhìn thấy Đới Nguyệt đang cầm trong tay một tờ giấy, vẻ mặt như đời người không còn gì đáng lưu luyến nữa đứng trước cửa, không tránh được nhìn thêm hai lần nữa xuống tờ giấy, mí mắt hơi trĩu xuống.
“Linh Ước công tử.” Đới Nguyệt hành lễ với Linh Ước, sau đó lại làm vẻ mặt đời người không còn gì đáng lưu luyến nữa bước đi.
Không lâu sau đó Đới Nguyệt liền có thêm một người cha.
Tất nhiên là cô không dám gọi, nếu cô dám gọi Linh Ước công tử là cha, đại nhân chắc chắn sẽ chém cô chết mất.
Chính là cái kiểu chém thành trăm mảnh đó.
Sự thật chứng minh, không phải Thời Sênh vẽ quá trừu tượng, mà là cái ký hiệu đó vốn dĩ đã trừu tượng, vào tay Thời Sênh vẽ lại càng trở nên trừu tượng.
Đến khi Đới Nguyệt dựa theo ký hiệu tìm được vị trí đó, rất nhanh liền tìm thấy Đoàn Vân Thanh.
Ở cùng với Đoàn Thanh Vân còn có một thanh niên trẻ, người đó đã chết.
Nhìn cơ thể hắn khá thê thảm.
Thời Sênh nghe xong trầm mặc mất một lúc.
Buổi tối hôm đó sau khi cô rời đi, Đoàn Thanh Vân có lẽ đã có tranh chấp với đám người đó.
Cũng không biết hôm đó Đoàn Thanh Vân tìm đâu được đám người kia, vừa nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp gì, hắn lại còn dám một mình ở giữa đêm hôm khuya khoắt chạy đến giở trò lừa bịp.
Còn về người thanh niên đó, nghe nói là nam sủng của Khương Chỉ, chỉ là không biết tại sao lại bị liên lụy kéo vào.
Mãi đến khi Linh Ước véo cô một cái, cô mới định thần lại, trước mặt của Đới Nguyệt hôn một cái lên má của Linh Ước, dùng gương mặt của kẻ sợ vợ yếu ớt giải thích, “Ta không nhớ hắn.”
Đới Nguyệt bị cưỡng chế ăn thức ăn chó: “…”
Cay hết cả mắt.
Xin đại nhân hãy chú ý đến địa điểm!!!
“Xác đâu?” Thời Sênh khẽ hắng giọng, giả bộ bản thân đang ngồi rất nghiêm chỉnh.
“Vẫn chưa được đưa về.”
Thời Sênh trực tiếp ra lệnh, “Đưa cái xác đó đến cho Khương Chỉ.”
“Đại nhân, việc này có phải có chút không được tốt?” Lỡ như Ninh Vương nói là bọn họ gϊếŧ chết người đàn ông của cô ta thì biết làm sao?
Việc này dù mình có lý cũng không thể nói rõ ràng được.
“Ta còn phải sợ cô ta sao? Mang đến cho cô ta!”
Đới Nguyệt: “…”
Bỏ đi, dù sao hiện giờ những tin đồn liên quan đến đại nhân đã rất nhiều rồi, thêm một vài tin nữa cũng chẳng sao.
Gần đây trong kinh thành đang truyền tai nhau tin đồn việc hoàng thái nữ mất tích là do chính thừa tướng Quân Ly Ưu sát hại.
Bè cánh phía nữ hoàng tất nhiên căm phẫn vô cùng, nhưng lại không biết phát tiết với ai.
Bên phía thừa tướng thì lặng lẽ quan sát tình hình, tiếp tục âm thầm phát triển đảng phái thừa tướng, tăng cường đội ngũ tạo phản.
Thái độ của bách tính cũng có chút hay ho.
Một đám người hoàn toàn không có sự căng thẳng, lo lắng đáng ra nên có, trái lại còn ở đó mà phân tích, hoàng thái nữ mất tích, rốt cuộc có phải do thừa tướng đại nhân làm không.
Thậm chí có người còn mở bàn cá cược.
Chuyện lần trước thừa tướng nổi giận vì lam nhan cũng được lật lại.
Thừa tướng đại nhân rốt cuộc có tạo phản hay không?
Thừa tướng đại nhân đến khi nào mới tạo phản?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.