Chương 977: Theo đuổi thừa tướng đại nhân (31)
Mặc Linh
27/09/2022
Thời Sênh muốn chinh chiến nước Nguỵ, nàng nghĩ là làm.
Nước Nguỵ cách xa nước Tấn, quốc lực vốn mạnh hơn nước Tấn, ở giữa còn cách một nước Tề, đâu có dễ như thế?
Một loạt đại thần ào ào dâng tấu, không đồng ý Thời Sênh xuất chinh, đến Tề Thái Phó rất lâu không hỏi đến triều chính cũng bị đẩy ra.
Tề Thái Phó không thoái thác được, chỉ có thể rề rà lê bước đi gặp Thời Sênh.
Ông ta chỉ muốn yên tĩnh dưỡng già, vì sao những người này còn bắt lão già như ông ta làm thuyết khách!
“Điện hạ, xin nói rõ một chút, thần không tự nguyện tới.” Tề Thái Phó đi lên câu đầu tiên chính là phủi sạch quan hệ.
Khóe miệng Thời Sênh hơi giật, Tề Thái Phó này cũng quá lạ đời.
Cô móc một túi hạt dưa từ không gian ra, “Tề Thái Phó, được rồi, ngươi có thể về rồi.”
“…” Bản thái phó là vì một túi hạt dưa mà khom lưng sao? Cái này cũng quá coi thường bản thái phó rồi! Tề Thái Phó quả quyết đưa hai ngón tay ra, “Hai túi!”
“Tề Thái Phó, nợ lần trước ta còn chưa tính với ngươi, giờ ngươi còn muốn trả giá với ta?” Lần trước việc chơi xỏ cô trước mặt Hoàng Thượng, cô còn nhớ rõ mồn một.
“Điện hạ, lão thần ra ngoài còn phải thêu dệt lý do đối phó những đại thần đó, người biết việc này đối với người già mà nói, là rất phí não.” Tề Thái Phó giải thích nghiêm túc.
Ngươi vui tươi như vậy, còn chạy được, đâu có thể coi là người già được!
Lão thần kỳ quái như vậy, hôm nay coi như cô được mở rộng tầm mắt!
Thời Sênh sa sầm mặt cầm túi thứ hai cho ông ta.
Tề Thái Phó có chút hối hận, sớm biết điện hạ phóng khoáng như vậy, ông ta nên nói ba túi.
Đuổi Tề Thái Phó đi xong, đương nhiên còn có đại thần khác tới khuyên ngăn Thời Sênh.
Những người này nếu có năng lực, có lẽ sẽ trực tiếp vứt Thời Sênh vào trong đại lao, loại người làm bừa này, sao có thể quản lý quốc gia.
Nhưng họ không hề có thực lực này, chỉ có thể dâng tấu, tấu sớ trước mặt Thời Sênh đã chất thành núi, tới cuối cùng thậm chí có người bắt đầu dâng huyết thư.
Khi cô tạo phản, những người này cũng không dâng huyết thư, giờ chỉ là chinh chiến một nước Ngụy, đám người này lại dâng huyết thư.
Nước Ngụy giỏi lắm sao?
Bản cô nương lập tức có thể hủy diệt ngươi!
Nếu không phải di nguyện của nữ chính như vậy, cô ăn no rửng mỡ đi gây chuyện với nước Ngụy làm gì?
“Điện hạ.” Liên Trầm nhặt tấu sớ trên đất lên, chỉnh lý lại từng cái, đặt bên cạnh cô, “Vì sao người nhất định phải chinh chiến nước Ngụy?”
“Sao? Chàng cũng muốn khuyên ta?”
Liên Trầm đứng bên cạnh Thời Sênh, hơi cúi đầu, xiêm y đẹp đẽ quét trên đất, “Vi thần chỉ hiếu kỳ thôi.”
“Không có lý do gì… nếu nhất định phải tìm một cái thì…” Thời Sênh trầm tư giây lát, “Cái tên nước Ngụy này có thể không hợp bát tự với ta.”
Bá chủ một phương muốn tiêu diệt thế lực khác, nhất thống thiên hạ, lý do duy nhất không gì khác ngoài việc bị cản đường, lý do khác đều là vẽ hươu vẽ vượn.
Khóe môi Liên Trầm hơi giật, rõ ràng cô đang nói bừa, tưởng hắn không nghe ra sao?
Thời Sênh chống cằm, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi má trắng nõn của Liên Trầm. Cô đột nhiên đưa tay ra, móc móc về phía Liên Trầm.
Liên Trầm do dự mấy giây, từ từ cúi người xuống, “Điện hạ?”
Thời Sênh kéo vạt áo của hắn, để hắn dính sát mình hơn, đôi hôn chụt một cái rơi lên mặt hắn, tù từ di chuyển tới trên môi, ma sát qua lại mấy cái.
Liên Trầm hít thở một hơi, mi run run, mấy giây nắm giữ chủ quyền, công thành đoạt đất.
Khi hai người sắp sửa mất khống chế, bên ngoài vang lên giọng nói của Tiểu Huyên, kéo hai người trở lại hiện thực.
Liên Trầm thả Thời Sênh ra trước, nhanh chóng nghiêng người, che đi sự ửng đỏ trên gương mặt, giọng khàn khàn, “Điện hạ, vi thần xin cáo lui trước.”
Thời Sênh kéo hắn lại, giọng vẫn bình tĩnh, “Không cần tránh mặt.”
“… Vâng.”
Tiểu Huyên không còn lạ gì việc Liên Trầm ở chỗ của Điện hạ nhà mình, nhanh chóng kể một lượt sự việc, đợi khi Thời Sênh xử lý xong, nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Từ sau khi tạo phản, phần lớn thời gian của cô đều là xử lý các loại sự việc.
Đừng cho rằng làm Hoàng đế là có thể sai khiến người khác làm này làm kia, chỉ có người từng làm mới biết, ngồi ở trên vị trí này, bận bịu thế nào!
Bận tới mức cô không có thời gian bồi dưỡng tình cảm với Liên Trầm.
“Liên Thừa tướng, giúp ta đi!” Thời Sênh đau đầu nhìn một đống tấu sớ, nhiều như vậy, cô phải xem tới khi nào, còn có để cô ngủ với nàng dâu nhà cô nữa không!
“Điện hạ, cái này không hợp quy tắc.”
“Bỏ đi, thiêu đi.” Thời Sênh ôm một đống tấu sớ đi tới chậu lửa đang đốt bên cạnh.
Liên Trầm kinh ngạc, “Điện hạ!”
Thời Sênh quay đầu, “Chàng muốn giúp ta xử lý?”
Liên Trầm không nói chuyện, Thời Sênh trực tiếp đốt hết tất cả tấu sớ.
Ngày hôm sau có đại thần hỏi việc tấu sớ, Thời Sênh bảo người đáp là, đốt để sưởi ấm rồi.
Các đại thần ngẩn ra, tấu sớ họ vất vả viết, cô lại cầm đi sưởi ấm?
Nước Tấn xong đời rồi!!
Việc Thời Sênh quyết định, đương nhiên là không ai có thể phản đối thành công, nhưng cô cũng luôn không có động tĩnh, chỉ là ngoài miệng nói muốn diệt nước Ngụy, hành động thực tế lại không có một chút nào.
Thời gian kéo dài, mọi người nhìn bộ dạng này của cô, đều cảm thấy có thể cô chỉ nói vậy thôi.
Thật sự muốn chinh chiến nước Ngụy, dù thế nào cô cũng nên điều binh khiển tướng trước chứ?
…
Biên giới nước Ngụy.
Một nữ nhân ngồi trong quán trà, bưng một chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, tóc đen buông xõa, che đi khuôn mặt của nàng.
Bên cạnh phân tán mấy người, ai cũng cảnh giác quan sát xung quanh.
Phía xa tuấn mã phi tới, dừng trước quán trà, nữ tử trên ngựa lật người xuống, đi tới gần nữ nhân, ôm nắm đấm, “tiểu thư, bên đó đồng ý gặp chúng ta rồi.”
Nữ nhân ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, chính là Nhan Cẩm Tú mất tích.
Sau khi biết Thời Sênh bức cung thành công, Nhan Cẩm Tú liền đưa người của mình rút khỏi kinh thành.
Nàng ta có loại trực giác, nàng ta và nữ nhân đó sẽ không tốt đẹp gì.
Nhan Cẩm Tú đặt chén trà xuống, “Yêu cầu cũng nói rồi?”
“Nói rồi, đồng ý rồi.”
Mắt Nhan Cẩm Tú hơi nheo, “Đoan Mộc Trường Ninh, chúng ta chờ mà xem!”
…
Chỗ Thời Sênh còn chưa có động tĩnh gì, nước Ngụy đã hành động trước.
Tập kích biên giới nước Tấn, trong một đêm thành biên giới đã thất thủ, sau đó nước ngụy như có thần công liên tục đánh thắng trận.
Từng tin tức một truyền về kinh thành, các đại thần sốt ruột như kiến trong chảo nóng, nhưng Trưởng Công chúa của họ lại đang làm hôn quân.
Cả ngày đều chơi đùa với đại gian thần Liên Trầm đó.
Liên Trầm đã trở thành họa thủy hại nước hại nhân.
Liên Trầm họa thủy: “…” Hắn cũng không muốn.
Liên Trầm trước đây đã bị tố cáo không ít, nhưng phần lớn đều là tố cáo hắn làm vài việc ác độc gì đó, nhưng giờ, những đại thần này tố cáo hắn lại là mê hoặc Điện hạ…
“Sao ta không thấy chàng mê hoặc ta?” Thời Sênh đập tấu sớ trước mặt Liên Trầm, gẩy cằm hắn, nói một cách lưu manh: “Nào, mê hoặc một cái cho ta xem xem.”
Liên Trầm nắm lấy tay Thời Sênh, giọng nói nhẹ nhàng, như chứa nụ cười, lại như không có gì cả, “Điện hạ đừng gây chuyện.”
Thời Sênh bĩu mỗi, đám người này đã biết trừng mắt nói dối, tên này căn bản chưa từng mê hoặc nàng!!!
Trừ điểm!
Nước Nguỵ cách xa nước Tấn, quốc lực vốn mạnh hơn nước Tấn, ở giữa còn cách một nước Tề, đâu có dễ như thế?
Một loạt đại thần ào ào dâng tấu, không đồng ý Thời Sênh xuất chinh, đến Tề Thái Phó rất lâu không hỏi đến triều chính cũng bị đẩy ra.
Tề Thái Phó không thoái thác được, chỉ có thể rề rà lê bước đi gặp Thời Sênh.
Ông ta chỉ muốn yên tĩnh dưỡng già, vì sao những người này còn bắt lão già như ông ta làm thuyết khách!
“Điện hạ, xin nói rõ một chút, thần không tự nguyện tới.” Tề Thái Phó đi lên câu đầu tiên chính là phủi sạch quan hệ.
Khóe miệng Thời Sênh hơi giật, Tề Thái Phó này cũng quá lạ đời.
Cô móc một túi hạt dưa từ không gian ra, “Tề Thái Phó, được rồi, ngươi có thể về rồi.”
“…” Bản thái phó là vì một túi hạt dưa mà khom lưng sao? Cái này cũng quá coi thường bản thái phó rồi! Tề Thái Phó quả quyết đưa hai ngón tay ra, “Hai túi!”
“Tề Thái Phó, nợ lần trước ta còn chưa tính với ngươi, giờ ngươi còn muốn trả giá với ta?” Lần trước việc chơi xỏ cô trước mặt Hoàng Thượng, cô còn nhớ rõ mồn một.
“Điện hạ, lão thần ra ngoài còn phải thêu dệt lý do đối phó những đại thần đó, người biết việc này đối với người già mà nói, là rất phí não.” Tề Thái Phó giải thích nghiêm túc.
Ngươi vui tươi như vậy, còn chạy được, đâu có thể coi là người già được!
Lão thần kỳ quái như vậy, hôm nay coi như cô được mở rộng tầm mắt!
Thời Sênh sa sầm mặt cầm túi thứ hai cho ông ta.
Tề Thái Phó có chút hối hận, sớm biết điện hạ phóng khoáng như vậy, ông ta nên nói ba túi.
Đuổi Tề Thái Phó đi xong, đương nhiên còn có đại thần khác tới khuyên ngăn Thời Sênh.
Những người này nếu có năng lực, có lẽ sẽ trực tiếp vứt Thời Sênh vào trong đại lao, loại người làm bừa này, sao có thể quản lý quốc gia.
Nhưng họ không hề có thực lực này, chỉ có thể dâng tấu, tấu sớ trước mặt Thời Sênh đã chất thành núi, tới cuối cùng thậm chí có người bắt đầu dâng huyết thư.
Khi cô tạo phản, những người này cũng không dâng huyết thư, giờ chỉ là chinh chiến một nước Ngụy, đám người này lại dâng huyết thư.
Nước Ngụy giỏi lắm sao?
Bản cô nương lập tức có thể hủy diệt ngươi!
Nếu không phải di nguyện của nữ chính như vậy, cô ăn no rửng mỡ đi gây chuyện với nước Ngụy làm gì?
“Điện hạ.” Liên Trầm nhặt tấu sớ trên đất lên, chỉnh lý lại từng cái, đặt bên cạnh cô, “Vì sao người nhất định phải chinh chiến nước Ngụy?”
“Sao? Chàng cũng muốn khuyên ta?”
Liên Trầm đứng bên cạnh Thời Sênh, hơi cúi đầu, xiêm y đẹp đẽ quét trên đất, “Vi thần chỉ hiếu kỳ thôi.”
“Không có lý do gì… nếu nhất định phải tìm một cái thì…” Thời Sênh trầm tư giây lát, “Cái tên nước Ngụy này có thể không hợp bát tự với ta.”
Bá chủ một phương muốn tiêu diệt thế lực khác, nhất thống thiên hạ, lý do duy nhất không gì khác ngoài việc bị cản đường, lý do khác đều là vẽ hươu vẽ vượn.
Khóe môi Liên Trầm hơi giật, rõ ràng cô đang nói bừa, tưởng hắn không nghe ra sao?
Thời Sênh chống cằm, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi má trắng nõn của Liên Trầm. Cô đột nhiên đưa tay ra, móc móc về phía Liên Trầm.
Liên Trầm do dự mấy giây, từ từ cúi người xuống, “Điện hạ?”
Thời Sênh kéo vạt áo của hắn, để hắn dính sát mình hơn, đôi hôn chụt một cái rơi lên mặt hắn, tù từ di chuyển tới trên môi, ma sát qua lại mấy cái.
Liên Trầm hít thở một hơi, mi run run, mấy giây nắm giữ chủ quyền, công thành đoạt đất.
Khi hai người sắp sửa mất khống chế, bên ngoài vang lên giọng nói của Tiểu Huyên, kéo hai người trở lại hiện thực.
Liên Trầm thả Thời Sênh ra trước, nhanh chóng nghiêng người, che đi sự ửng đỏ trên gương mặt, giọng khàn khàn, “Điện hạ, vi thần xin cáo lui trước.”
Thời Sênh kéo hắn lại, giọng vẫn bình tĩnh, “Không cần tránh mặt.”
“… Vâng.”
Tiểu Huyên không còn lạ gì việc Liên Trầm ở chỗ của Điện hạ nhà mình, nhanh chóng kể một lượt sự việc, đợi khi Thời Sênh xử lý xong, nhanh nhẹn lui ra ngoài.
Từ sau khi tạo phản, phần lớn thời gian của cô đều là xử lý các loại sự việc.
Đừng cho rằng làm Hoàng đế là có thể sai khiến người khác làm này làm kia, chỉ có người từng làm mới biết, ngồi ở trên vị trí này, bận bịu thế nào!
Bận tới mức cô không có thời gian bồi dưỡng tình cảm với Liên Trầm.
“Liên Thừa tướng, giúp ta đi!” Thời Sênh đau đầu nhìn một đống tấu sớ, nhiều như vậy, cô phải xem tới khi nào, còn có để cô ngủ với nàng dâu nhà cô nữa không!
“Điện hạ, cái này không hợp quy tắc.”
“Bỏ đi, thiêu đi.” Thời Sênh ôm một đống tấu sớ đi tới chậu lửa đang đốt bên cạnh.
Liên Trầm kinh ngạc, “Điện hạ!”
Thời Sênh quay đầu, “Chàng muốn giúp ta xử lý?”
Liên Trầm không nói chuyện, Thời Sênh trực tiếp đốt hết tất cả tấu sớ.
Ngày hôm sau có đại thần hỏi việc tấu sớ, Thời Sênh bảo người đáp là, đốt để sưởi ấm rồi.
Các đại thần ngẩn ra, tấu sớ họ vất vả viết, cô lại cầm đi sưởi ấm?
Nước Tấn xong đời rồi!!
Việc Thời Sênh quyết định, đương nhiên là không ai có thể phản đối thành công, nhưng cô cũng luôn không có động tĩnh, chỉ là ngoài miệng nói muốn diệt nước Ngụy, hành động thực tế lại không có một chút nào.
Thời gian kéo dài, mọi người nhìn bộ dạng này của cô, đều cảm thấy có thể cô chỉ nói vậy thôi.
Thật sự muốn chinh chiến nước Ngụy, dù thế nào cô cũng nên điều binh khiển tướng trước chứ?
…
Biên giới nước Ngụy.
Một nữ nhân ngồi trong quán trà, bưng một chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, tóc đen buông xõa, che đi khuôn mặt của nàng.
Bên cạnh phân tán mấy người, ai cũng cảnh giác quan sát xung quanh.
Phía xa tuấn mã phi tới, dừng trước quán trà, nữ tử trên ngựa lật người xuống, đi tới gần nữ nhân, ôm nắm đấm, “tiểu thư, bên đó đồng ý gặp chúng ta rồi.”
Nữ nhân ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, chính là Nhan Cẩm Tú mất tích.
Sau khi biết Thời Sênh bức cung thành công, Nhan Cẩm Tú liền đưa người của mình rút khỏi kinh thành.
Nàng ta có loại trực giác, nàng ta và nữ nhân đó sẽ không tốt đẹp gì.
Nhan Cẩm Tú đặt chén trà xuống, “Yêu cầu cũng nói rồi?”
“Nói rồi, đồng ý rồi.”
Mắt Nhan Cẩm Tú hơi nheo, “Đoan Mộc Trường Ninh, chúng ta chờ mà xem!”
…
Chỗ Thời Sênh còn chưa có động tĩnh gì, nước Ngụy đã hành động trước.
Tập kích biên giới nước Tấn, trong một đêm thành biên giới đã thất thủ, sau đó nước ngụy như có thần công liên tục đánh thắng trận.
Từng tin tức một truyền về kinh thành, các đại thần sốt ruột như kiến trong chảo nóng, nhưng Trưởng Công chúa của họ lại đang làm hôn quân.
Cả ngày đều chơi đùa với đại gian thần Liên Trầm đó.
Liên Trầm đã trở thành họa thủy hại nước hại nhân.
Liên Trầm họa thủy: “…” Hắn cũng không muốn.
Liên Trầm trước đây đã bị tố cáo không ít, nhưng phần lớn đều là tố cáo hắn làm vài việc ác độc gì đó, nhưng giờ, những đại thần này tố cáo hắn lại là mê hoặc Điện hạ…
“Sao ta không thấy chàng mê hoặc ta?” Thời Sênh đập tấu sớ trước mặt Liên Trầm, gẩy cằm hắn, nói một cách lưu manh: “Nào, mê hoặc một cái cho ta xem xem.”
Liên Trầm nắm lấy tay Thời Sênh, giọng nói nhẹ nhàng, như chứa nụ cười, lại như không có gì cả, “Điện hạ đừng gây chuyện.”
Thời Sênh bĩu mỗi, đám người này đã biết trừng mắt nói dối, tên này căn bản chưa từng mê hoặc nàng!!!
Trừ điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.