Chương 350: Tình triền thanh mai (1)
Mặc Linh
27/09/2022
Thời Sênh sống ở không gian đó tới hơn 60 tuổi. Linh Ước đi trước cô một bước.
Về tới không gian hệ thống, việc đầu tiên Thời Sênh làm là móc kiếm ra chém màn hình.
Không gian hệ thống này thật ra cũng chỉ có một cái màn hình như thế, không có cái quái gì khác.
Đợi Thời Sênh chém xong, ngồi bệt xuống đất, cả người ngây ra.
Hệ thống sợ hãi, một lúc lâu không dám nói chuyện.
Tính khí của Ký chủ càng ngày càng khó đoán.
[Ký chủ…]
Thời Sênh quay đầu nhìn màn hình vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại, “Tôi muốn gặp chủ nhân của cậu.”
Mẹ nó chứ, trốn sau hệ thống thì coi là gì, có bản lĩnh thì lăn ra đây mặt đối mặt với ông đi!
[…] Ký chủ cô đột nhiên phát ra một câu thế này, bản Hệ thống thật sự hơi không chịu đựng nổi.
Hệ thống nửa ngày không lên tiếng.
[Xin lỗi Ký chủ… hiện giờ cô vẫn chưa thể gặp chủ nhân của tôi được] Cuối cùng hệ thống cũng đưa ra đáp án.
“Lý do?”
Không gặp bản cô nương?
Là sợ hay là nguyên nhân khác…
[…] Chủ nhân nói không thể ăn nói bừa bãi, không thể ăn nói bừa bãi, không thể ăn nói bừa bãi.
Thời Sênh cầm Thiết Kiếm gõ gõ vào màn hình, “Hỏng rồi sao? Thứ đồ chơi vớ vẩn gì vậy? Mi như thế này thì nên sớm đưa tới trạm thu hồi.”
[…] Còn lâu mới hỏng ấy, chủ nhân nói không thể nói năng bừa bãi với cô, sẽ lộ bí mật.
Hệ thống nhanh chóng quét số liệu.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -150000
Giá trị sinh mệnh: 35
Tích lũy: 24000
Cấp nhiệm vụ: B
Đánh giá nhiệm vụ: 93
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: 2000 điểm
Đạo cụ: ‘Hoàng Quan của Nữ Vương’,‘Trái Tim Quỷ Vương’
Mẹ nó!
Lại trừ của ông bốn nghìn nhân phẩm, lần này ông có làm gì đâu?
[Sau khi ngươi chết, Quân Gia đại loạn, không bao lâu sau liền biến mất trong dòng nước lũ của lịch sử]
Thời Sênh: “…” Đây cũng là lỗi của cô sao?
Bản cô nương không phục, đừng cho rằng mi là Hệ thống thì có thể ăn nói lung tung.
Cô bảo vệ được Quân Gia một lúc, nhưng không thể bảo vệ họ cả đời, cuối cùng nên đi như thế nào, vẫn phải do họ tự nỗ lực.
[…Đây chỉ là kết quả, nguyên nhân là hậu quả khác do Quân Gia tạo nên, khiến cho không gian đó không ổn định]
Thời Sênh: “…” Vậy có quan hệ quái gì với bản cô nương?
Hệ thống trầm mặc một lúc mới nói: […Cô không lưu lại đứa con nào cho Quân gia]
Thời Sênh nhíu mày, cô không hề cố ý tránh thai, nhưng mấy không gian cô đều không có con, lỗi này không phải của cô.
Cứ chụp lên người cô là thế nào!
[Dù sao đều là lỗi của cô] Hệ thống cố tình gây sự.
[Có đến không gian kế tiếp không…]
[Bắt đầu dịch chuyển…]
Mẹ kiếp ông nội nhà mi, mi đợi đấy cho ta!
Đưa Thời Sênh đi, Hệ thống thở phào liền mấy lượt, đúng là sợ chết đi được.
Màn hình đột nhiên lóe lên mấy cái, một bóng người mơ hồ xuất hiện trên màn hình.
[Chủ nhân…]
“Ký ức của Phượng Từ xuất hiện một vài vấn đề, cậu xử lý một chút.”
[Vâng]
“Sau này bất luận cô ấy hỏi cậu điều gì, cậu đều không cần trả lời, hiểu không?”
[Chủ nhân…] Hệ thống ngập ngừng, [Hình như người rất sợ cô ấy? ]
Trong màn hình im lặng một lúc, “Sau này cậu sẽ biết, cô ấy là người thế nào, có năng lực ra sao, giờ tôi nói cho cậu những điều này cũng vô dụng.”
Không phải chỉ là một kẻ huênh hoang ngông cuồng không giới hạn, còn tự mang theo BUG sao.
[Cô ấy đã lợi hại như vậy, vì sao còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ?] Nghe giọng điệu của chủ nhân, thì hình như cô ấy tự ý rời khỏi cũng không có vấn đề gì.
“…Trước đây cô ấy không rời khỏi có lẽ là vì ham chơi. Còn giờ là vì Phượng Từ.”
“Phải khiến cô ấy thực sự yêu Phượng Từ.” Giọng nói đó nặng nề thêm mấy phần.
[Hả? Giờ cô ấy không yêu Phượng Từ sao? ] Cô ấy chẳng chiều chuộng người ta lên tận trời rồi ấy chứ!
Bên đó cười lạnh, “Cậu cảm thấy hành vi của cô ấy hiện giờ giống như đang nuôi gì?”
Nuôi??
[…Thú, thú cưng? ]
“Cô ấy thích anh ấy, nhưng yêu… tôi không cho rằng cô ấy đã yêu anh ấy, chỉ là một loại du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu. Đối phó cô ấy cậu phải có kiên nhẫn…”
Nhưng thời gian của họ không nhiều đâu chủ nhân.
Một khi thất bại, căn bản không có cơ hội đi tìm Ký chủ thứ 2.
Thật không hiểu tại sao lúc đầu chủ nhân lại chọn tên cứng đầu khó chơi như vậy.
“Cô ấy là người đặc biệt.”
Màn hình loé lên một cái, bóng người phía trước biến mất, khôi phục lại trang dữ liệu của Thời Sênh.
…
“Chủ nhiệm lớp nghỉ sinh rồi, cũng không biết ai tới dạy thay lớp chúng ta.”
“Tuyệt đối đừng là cái tên Địa Trung Hải đó. Nghe ông ấy giảng bài, cứ như bị thôi miên vậy.”
Thời Sênh nghe thấy tiếng léo nha léo nhéo bên tai, phải một lúc cô mới mở to mắt.
Cô nằm bò trên bàn, vì nằm lâu vai hơi tê mỏi.
Ngẩng đầu quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng học. Có lẽ đang là giờ nghỉ, học sinh túm năm tụm ba, tuổi tác đều không lớn, bộ dạng khoảng mười ba mười bốn tuổi, tràn trề sức sống.
Phòng học rất lớn, khắp nơi toàn là bàn học, có vẻ chỉ là trường học thông thường, không phải trường học quý tộc gì.
“Hôm đó tôi nhìn thấy hiệu trưởng đi cùng một người phụ nữ, rất xinh đẹp ……”
“Thật sao?”
Chủ đề bàn luận của các bạn học sinh luôn thay đổi rất nhanh. Thời Sênh quan sát phòng học một lát, chủ đề của mấy nữ sinh đang túm tụm trước mặt cô đã từ chủ nhiệm lớp đổi tới hiệu trưởng. “Thịnh Hạ.” Nữ sinh trước mặt nhìn thấy Thời Sênh ngẩng đầu quan sát xung quanh, hô to lên một tiếng, “Ngủ lâu quá đần người rồi à, không biết đây là đâu rồi phải không?”
Mấy nữ sinh khác cười ầm lên, nhưng không có ác ý.
“Cả ngày đều ngủ, buổi tối cậu làm gì thế hả?”
Thời Sênh: “…” Làm sao ông biết được tên này làm gì chứ.
“Được rồi được rồi, nhìn cậu ấy như ngơ luôn rồi. Cậu ngủ tiếp đi, tiết sau tự học, tan học chúng tớ gọi cậu.” Một em gái trước mặt, ấn đầu của Thời Sênh xuống bàn.
Đầu của Thời Sênh đập lên bàn học, may mà có sách đệm, mới không bị u đầu.
Thời Sênh cũng không ngẩng đầu, bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Đây là một quyển trùng sinh báo thù.
Nữ chính Thẩm Giai Âm, sau khi bị nam cặn bã nữ tiện nhân hại chết trùng sinh về mười năm trước, có được con mắt thần bí, bắt đầu giám định bảo vật, cược đá, mở công ty, xử xã hội đen, thu hoạch nam chính thần bí, hạ gục kẻ thù, trừng trị đám họ hàng cực phẩm, giải bí ẩn về thân thế, đi lên đỉnh cao đời người.
Toàn văn không có ngược đãi, hoàn toàn là mẹ ruột.
Nguyên chủ Thịnh Hạ, cha mẹ đã qua đời, để lại di sản đủ cho Nguyên chủ tiêu mấy đời không hết, được bạn tốt của cha mẹ cô ấy thu nhận nuôi dưỡng.
Kiếp trước nữ chính và Thịnh Hạ cũng có lúc cùng xuất hiện, hai người không ưa gì nhau.
Kiểu nhìn nhau không thuận mắt, nhưng không đến nỗi thâm thù đại hận cô chết tôi sống.
Trước khi nữ chính chết từng gặp Thịnh Hạ ở một con hẻm của quán rượu. Lúc đó nữ chính đang bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp, cô ta cầu cứu Thịnh Hạ. Thịnh Hạ đang nghe điện thoại, nghe thấy tiếng kêu, thoáng nhìn về bên đó một cái nhưng ánh sáng quá tối, cô ấy không nhìn rõ.
Đầu dây bên kia cũng rất ồn, nên cô ấy không đi xem, cứ thế rời khỏi.
Nữ chính bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp tới chết, sau khi sống lại, nữ chính liền hận Nguyên chủ.
Miệng nữ chính thì nói kiếp trước đã thoáng qua như mây khói, Nguyên chủ không phải là hung thủ trực tiếp hại chết cô ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nguyên chủ, nữ chính sẽ nghĩ tới cảm giác không ai giúp đỡ và tuyệt vọng khi mình chết đó.
Nguyên chủ chỉ cần qua đó xem một chút là có thể cứu cô ta. Vì vậy sâu trong nội tâm cô ta trách cứ Nguyên chủ.
Khi làm việc, trong lòng vô thức coi Nguyên chủ là kẻ địch, khiến Nguyên chủ hết lần này tới lần khác rơi vào nguy hiểm. Cuối cùng Nguyên chủ bị ép thành bệnh thần kinh, tự sát mà chết.
Về tới không gian hệ thống, việc đầu tiên Thời Sênh làm là móc kiếm ra chém màn hình.
Không gian hệ thống này thật ra cũng chỉ có một cái màn hình như thế, không có cái quái gì khác.
Đợi Thời Sênh chém xong, ngồi bệt xuống đất, cả người ngây ra.
Hệ thống sợ hãi, một lúc lâu không dám nói chuyện.
Tính khí của Ký chủ càng ngày càng khó đoán.
[Ký chủ…]
Thời Sênh quay đầu nhìn màn hình vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại, “Tôi muốn gặp chủ nhân của cậu.”
Mẹ nó chứ, trốn sau hệ thống thì coi là gì, có bản lĩnh thì lăn ra đây mặt đối mặt với ông đi!
[…] Ký chủ cô đột nhiên phát ra một câu thế này, bản Hệ thống thật sự hơi không chịu đựng nổi.
Hệ thống nửa ngày không lên tiếng.
[Xin lỗi Ký chủ… hiện giờ cô vẫn chưa thể gặp chủ nhân của tôi được] Cuối cùng hệ thống cũng đưa ra đáp án.
“Lý do?”
Không gặp bản cô nương?
Là sợ hay là nguyên nhân khác…
[…] Chủ nhân nói không thể ăn nói bừa bãi, không thể ăn nói bừa bãi, không thể ăn nói bừa bãi.
Thời Sênh cầm Thiết Kiếm gõ gõ vào màn hình, “Hỏng rồi sao? Thứ đồ chơi vớ vẩn gì vậy? Mi như thế này thì nên sớm đưa tới trạm thu hồi.”
[…] Còn lâu mới hỏng ấy, chủ nhân nói không thể nói năng bừa bãi với cô, sẽ lộ bí mật.
Hệ thống nhanh chóng quét số liệu.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -150000
Giá trị sinh mệnh: 35
Tích lũy: 24000
Cấp nhiệm vụ: B
Đánh giá nhiệm vụ: 93
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: 2000 điểm
Đạo cụ: ‘Hoàng Quan của Nữ Vương’,‘Trái Tim Quỷ Vương’
Mẹ nó!
Lại trừ của ông bốn nghìn nhân phẩm, lần này ông có làm gì đâu?
[Sau khi ngươi chết, Quân Gia đại loạn, không bao lâu sau liền biến mất trong dòng nước lũ của lịch sử]
Thời Sênh: “…” Đây cũng là lỗi của cô sao?
Bản cô nương không phục, đừng cho rằng mi là Hệ thống thì có thể ăn nói lung tung.
Cô bảo vệ được Quân Gia một lúc, nhưng không thể bảo vệ họ cả đời, cuối cùng nên đi như thế nào, vẫn phải do họ tự nỗ lực.
[…Đây chỉ là kết quả, nguyên nhân là hậu quả khác do Quân Gia tạo nên, khiến cho không gian đó không ổn định]
Thời Sênh: “…” Vậy có quan hệ quái gì với bản cô nương?
Hệ thống trầm mặc một lúc mới nói: […Cô không lưu lại đứa con nào cho Quân gia]
Thời Sênh nhíu mày, cô không hề cố ý tránh thai, nhưng mấy không gian cô đều không có con, lỗi này không phải của cô.
Cứ chụp lên người cô là thế nào!
[Dù sao đều là lỗi của cô] Hệ thống cố tình gây sự.
[Có đến không gian kế tiếp không…]
[Bắt đầu dịch chuyển…]
Mẹ kiếp ông nội nhà mi, mi đợi đấy cho ta!
Đưa Thời Sênh đi, Hệ thống thở phào liền mấy lượt, đúng là sợ chết đi được.
Màn hình đột nhiên lóe lên mấy cái, một bóng người mơ hồ xuất hiện trên màn hình.
[Chủ nhân…]
“Ký ức của Phượng Từ xuất hiện một vài vấn đề, cậu xử lý một chút.”
[Vâng]
“Sau này bất luận cô ấy hỏi cậu điều gì, cậu đều không cần trả lời, hiểu không?”
[Chủ nhân…] Hệ thống ngập ngừng, [Hình như người rất sợ cô ấy? ]
Trong màn hình im lặng một lúc, “Sau này cậu sẽ biết, cô ấy là người thế nào, có năng lực ra sao, giờ tôi nói cho cậu những điều này cũng vô dụng.”
Không phải chỉ là một kẻ huênh hoang ngông cuồng không giới hạn, còn tự mang theo BUG sao.
[Cô ấy đã lợi hại như vậy, vì sao còn phải tiếp tục làm nhiệm vụ?] Nghe giọng điệu của chủ nhân, thì hình như cô ấy tự ý rời khỏi cũng không có vấn đề gì.
“…Trước đây cô ấy không rời khỏi có lẽ là vì ham chơi. Còn giờ là vì Phượng Từ.”
“Phải khiến cô ấy thực sự yêu Phượng Từ.” Giọng nói đó nặng nề thêm mấy phần.
[Hả? Giờ cô ấy không yêu Phượng Từ sao? ] Cô ấy chẳng chiều chuộng người ta lên tận trời rồi ấy chứ!
Bên đó cười lạnh, “Cậu cảm thấy hành vi của cô ấy hiện giờ giống như đang nuôi gì?”
Nuôi??
[…Thú, thú cưng? ]
“Cô ấy thích anh ấy, nhưng yêu… tôi không cho rằng cô ấy đã yêu anh ấy, chỉ là một loại du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu. Đối phó cô ấy cậu phải có kiên nhẫn…”
Nhưng thời gian của họ không nhiều đâu chủ nhân.
Một khi thất bại, căn bản không có cơ hội đi tìm Ký chủ thứ 2.
Thật không hiểu tại sao lúc đầu chủ nhân lại chọn tên cứng đầu khó chơi như vậy.
“Cô ấy là người đặc biệt.”
Màn hình loé lên một cái, bóng người phía trước biến mất, khôi phục lại trang dữ liệu của Thời Sênh.
…
“Chủ nhiệm lớp nghỉ sinh rồi, cũng không biết ai tới dạy thay lớp chúng ta.”
“Tuyệt đối đừng là cái tên Địa Trung Hải đó. Nghe ông ấy giảng bài, cứ như bị thôi miên vậy.”
Thời Sênh nghe thấy tiếng léo nha léo nhéo bên tai, phải một lúc cô mới mở to mắt.
Cô nằm bò trên bàn, vì nằm lâu vai hơi tê mỏi.
Ngẩng đầu quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng học. Có lẽ đang là giờ nghỉ, học sinh túm năm tụm ba, tuổi tác đều không lớn, bộ dạng khoảng mười ba mười bốn tuổi, tràn trề sức sống.
Phòng học rất lớn, khắp nơi toàn là bàn học, có vẻ chỉ là trường học thông thường, không phải trường học quý tộc gì.
“Hôm đó tôi nhìn thấy hiệu trưởng đi cùng một người phụ nữ, rất xinh đẹp ……”
“Thật sao?”
Chủ đề bàn luận của các bạn học sinh luôn thay đổi rất nhanh. Thời Sênh quan sát phòng học một lát, chủ đề của mấy nữ sinh đang túm tụm trước mặt cô đã từ chủ nhiệm lớp đổi tới hiệu trưởng. “Thịnh Hạ.” Nữ sinh trước mặt nhìn thấy Thời Sênh ngẩng đầu quan sát xung quanh, hô to lên một tiếng, “Ngủ lâu quá đần người rồi à, không biết đây là đâu rồi phải không?”
Mấy nữ sinh khác cười ầm lên, nhưng không có ác ý.
“Cả ngày đều ngủ, buổi tối cậu làm gì thế hả?”
Thời Sênh: “…” Làm sao ông biết được tên này làm gì chứ.
“Được rồi được rồi, nhìn cậu ấy như ngơ luôn rồi. Cậu ngủ tiếp đi, tiết sau tự học, tan học chúng tớ gọi cậu.” Một em gái trước mặt, ấn đầu của Thời Sênh xuống bàn.
Đầu của Thời Sênh đập lên bàn học, may mà có sách đệm, mới không bị u đầu.
Thời Sênh cũng không ngẩng đầu, bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Đây là một quyển trùng sinh báo thù.
Nữ chính Thẩm Giai Âm, sau khi bị nam cặn bã nữ tiện nhân hại chết trùng sinh về mười năm trước, có được con mắt thần bí, bắt đầu giám định bảo vật, cược đá, mở công ty, xử xã hội đen, thu hoạch nam chính thần bí, hạ gục kẻ thù, trừng trị đám họ hàng cực phẩm, giải bí ẩn về thân thế, đi lên đỉnh cao đời người.
Toàn văn không có ngược đãi, hoàn toàn là mẹ ruột.
Nguyên chủ Thịnh Hạ, cha mẹ đã qua đời, để lại di sản đủ cho Nguyên chủ tiêu mấy đời không hết, được bạn tốt của cha mẹ cô ấy thu nhận nuôi dưỡng.
Kiếp trước nữ chính và Thịnh Hạ cũng có lúc cùng xuất hiện, hai người không ưa gì nhau.
Kiểu nhìn nhau không thuận mắt, nhưng không đến nỗi thâm thù đại hận cô chết tôi sống.
Trước khi nữ chính chết từng gặp Thịnh Hạ ở một con hẻm của quán rượu. Lúc đó nữ chính đang bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp, cô ta cầu cứu Thịnh Hạ. Thịnh Hạ đang nghe điện thoại, nghe thấy tiếng kêu, thoáng nhìn về bên đó một cái nhưng ánh sáng quá tối, cô ấy không nhìn rõ.
Đầu dây bên kia cũng rất ồn, nên cô ấy không đi xem, cứ thế rời khỏi.
Nữ chính bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp tới chết, sau khi sống lại, nữ chính liền hận Nguyên chủ.
Miệng nữ chính thì nói kiếp trước đã thoáng qua như mây khói, Nguyên chủ không phải là hung thủ trực tiếp hại chết cô ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nguyên chủ, nữ chính sẽ nghĩ tới cảm giác không ai giúp đỡ và tuyệt vọng khi mình chết đó.
Nguyên chủ chỉ cần qua đó xem một chút là có thể cứu cô ta. Vì vậy sâu trong nội tâm cô ta trách cứ Nguyên chủ.
Khi làm việc, trong lòng vô thức coi Nguyên chủ là kẻ địch, khiến Nguyên chủ hết lần này tới lần khác rơi vào nguy hiểm. Cuối cùng Nguyên chủ bị ép thành bệnh thần kinh, tự sát mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.