Chương 904: Vô hạn trốn gϊếŧ (37)
Mặc Linh
27/09/2022
Ngải Mễ trị liệu xong cho tất cả mọi người, thẻ trị liệu tựa hồ không có di chứng gì, dù sao Thời Sênh nhìn cô ta từ đầu tới đuôi đều không xuất hiện trạng thái không khoẻ.
Đây là đãi ngộ của nữ chính.
Lúc cô sử dụng thẻ tốc độ kia, ban đầu sẽ có cảm giác buồn nôn, nhưng lúc lên cấp bậc cao cũng không có cảm giác gì.
“Chị Dư Hạ, còn anh Phương Thần…” Miêu Miêu không quên Phương Thần.
Thời Sênh giật khóe miệng, không muốn cứu tên biếи ŧɦái kia.
“Chị Dư Hạ, anh Phương Thần sẽ chết.”
“Cô Dư còn một người bạn nữa sao?” Lão Đại nghe được lời nói của Miêu Miêu, lập tức nói tiếp, “Không có cách nào xuống dưới sao, tôi đưa Ngải Mễ đi lên trị liệu cho hắn.”
Miêu Miêu tội nghiệp nhìn Thời Sênh, bàn tay nhỏ kéo tay áo Thời Sênh.
Tự dưng cứ tỏ ra đáng thương làm gì!
Tưởng làm như vậy tôi sẽ nhường bước sao?
Kiên quyết không cứu biếи ŧɦái.
“Chị Dư Hạ…”
Không cứu không cứu không cứu.
“Dư Hạ! Cô có cần tuyệt tình thế không!” Phương Thần chống tường, lộ ra một cái đầu, giọng nói rất mong manh.
“Anh Phương Thần.” Miêu Miêu lập tức buông Thời Sênh, chạy vội tới chỗ Phương Thần.
Nhìn xem nhìn xem, tên này vừa xuất hiện, em gái đáng yêu cũng chạy mất! Cứu cái rắm!
Lão Đại nhìn Thời Sênh lắc đầu, cũng không dám mở miệng để Ngải Mễ đi cứu.
“Chị Dư Hạ… Em xin chị.”
“Hừ!” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, đi nhanh tới chỗ hắn, giật thiết kiếm trong tay hắn, lạnh như băng nói, “Tùy cô.”
Miêu Miêu nhìn Thời Sênh lên lầu, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chị Dư Hạ tức giận rồi không?”
“Đương nhiên cô ấy tức giận.” Cô ấy chỉ mong hắn chết, cô nhóc này lại cứ đòi cứu hắn, giờ chắc cô ấy lại muốn chém người rồi?
Nghĩ như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy giống như tìm được cánh cửa đến thế giới mới.
Không phải, hiện tại không phải lúc nghĩ đến mấy thứ này.
“Mau mau mau, ta sắp chết.”
…
Phương Thần phát hiện thẻ trị liệu của Ngải Mễ có thể dùng, mà thẻ trị liệu của hắn lại không thể, nhất thời liền buồn bực.
Đều là thẻ trị liệu, thẻ trị liệu của hắn còn cao cấp hơn Ngải Mễ nhiều, vì sao hắn lại không dùng được?
Vì chuyện này Phương Thần rối rắm rất lâu, rối rắm đến mức muốn đi xuống đoạt thẻ của Ngải Mễ.
Đương nhiên cuối cùng hắn không đi, bởi vì Thời Sênh châm chọc khiêu khích hắn một phen.
Phương Thần tổng kết một chút, nói đi nói lại chỉ có hai chữ — quá xấu.
“Miêu Miêu.” Phương Thần kéo Miêu Miêu, đưa mặt mình đến trước mặt Miêu Miêu, “Em thấy anh có xấu không?”
“Không xấu ạ.” Miêu Miêu khẳng định, “Anh Phương Thần đẹp lắm.”
Đây mới là lời nói thật.
Càng nhìn càng thấy cô nhóc này thuận mắt.
“Người xấu sẽ không thừa nhận mình xấu.” Thời Sênh ở bên cạnh bổ một đao.
Phương Thần: “…” Rốt cuộc mặt hắn chọc gì đến cô, sao cứ phải nói hắn xấu?
Xấu thật sao?
Khuôn mặt kia của Phương Thần đứng giữa đám người, cũng coi như khả quan, nhưng đặt trong đám diễn viên, thì hoàn toàn không thể so sánh, thuần túy là người qua đường giáp.
Người qua đường giáp Phương Thần quyết định nói sang chuyện khác, “Thứ cắn tôi là cái gì, cô nhìn thấy không?”
“Ai biết.” Thời Sênh không muốn để ý đến Phương Thần.
Phương Thần: “…” Cô gái này có một khí chất đặc biệt, luôn khiến người ta muốn gϊếŧ chết cô ấy.
Miệng cô nói không biết, trên mặt lại viết, ông đây không thèm nói cho anh biết.
Đây không phải thuần túy là gợi đòn sao?
Cô ấy có thể sống đến lớn như vậy, Phương Thần tỏ vẻ mình thực sự bội phục.
Phương Thần không hỏi được gì từ miệng Thời Sênh, hắn đi xuống dưới, đại khái là sợ Thời Sênh. Những người bên dưới cũng không động thủ với Phương Thần.
Hắn hỏi thăm chuyện tối hôm qua, cũng có người nói cho hắn.
Nghe kể xong, Toàn thân Phương Thần đều khó chịu.
Mặt người thân rắn là cái quỷ gì?
Phương Thần quyết định đứng cùng một chỗ với thời Sênh. Thế giới này đã không phải thế giới hắn quen thuộc, hắn phải ôm đùi!
Không chỉ Phương Thần cảm thấy ở cùng Thời Sênh là an toàn nhất, ngay cả đám người phía dưới cũng nghĩ ở bên Thời Sênh là an toàn nhất.
Cho nên sau hừng đông, bọn họ cũng không rời đi.
Con rắn cắn người kia ban ngày lại xuất hiện một lần, nhưng mà lần này nó chỉ lòng vòng ở bên ngoài rồi lập tức biến mất. Nếu không phải có người vô tình nhìn thấy thì cũng không ai biết nó tới.
Phương Thần nghe được tin tức, chạy lên nói với Thời Sênh.
“Dư Hạ, người phía dưới nói con rắn kia lại xuất hiện.”
Thời Sênh chống cằm, ngồi ở cửa sổ, nghe tiếng Phương Thần, cô hơi liếc mắt, “Chết người à?”
Phương Thần lắc đầu, “Không có, hình như không vào.”
Cô hỏi cái kiểu gì thế, hơi một chút là chết này chết nọ.
Thời Sênh lại nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là một khoảnh cỏ hoang, cũng không biết cỏ hoang này là vốn có, hay là sau mới mọc lên.
“Chờ trời tối, xem kịch.”
“Xem kịch gì?” Phương Thần khó hiểu.
Thời Sênh cong khóe miệng, “Kịch người rắn.”
Rắn là động vật quần cư mà!
Cho dù nó đột biến gien, nó vẫn là rắn.
Phương Thần: “…” Vì sao từng chữ cô nói hắn đều hiểu, nhưng ghép vào với nhau lại không thể hiểu được?
Lúc trời sắp tối, Thời Sênh cho Miêu Miêu mặc một bộ quần áo kỳ quái, trùm hết cả người, chỉ còn đầu ở bên ngoài.
“Tôi thì sao?” Phương Thần cảm thấy thứ này chắc chắn có tác dụng, “Đừng có nhất bên trọng nhất bên khinh chứ!”
“Việc cứt gì phải quan tâm đến anh.”
Phương Thần trầm mặc, đột nhiên hắn cười tủm tỉm nhìn Miêu Miêu, “Miêu Miêu.”
“Anh Phương Thần.” Miêu Miêu nhu thuận cười.
“Lại bên anh này, lát nữa ngồi cùng anh đi.” Phương thần vẫy Miêu Miêu.
Miêu Miêu chần chừ một chút, lúc trước đã làm Thời Sênh tức giận rồi, cô khẽ lắc đầu, “Chị Dư Hạ bảo em ở bên chị ấy.”
Phương thần: “…”
Không muốn nói chuyện, muốn im lặng, đừng hỏi tôi im lặng là gì.
Phương Thần ngồi một mình trong góc. Ánh sáng bốn phía càng ngày càng tối, bên ngoài như có tiếng sàn sạt vang lên. Ban đầu rất nhẹ, trời tối dần, tiếng động lại càng to hơn.
Thời Sênh ghé vào cửa sổ, cỏ hoang phía dưới chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.
Cỏ hoang bị cái gì đó làm lay động, giống như sóng biển bắt đầu dâng trào, từ xa xa dập dờn tiến lại gần.
Sàn sạt–
Sàn sạt–
Tiếng động càng ngày càng gần.
Một con rắn xuất hiện, trên thân rắn đều là hoa văn giống nhau, chiều dài cùng độ lớn cũng không khác nhau.
Chi chít vây quanh tòa nhà.
Ban đầu Phương Thần có chút không tin lời Thời Sênh nói, nhưng lúc này nhìn thấy đám rắn, hắn không tin cũng phải tin.
Thật sự là đại chiến người rắn.
Đám người phía đưới phát hiện rắn đến, nhao nhao cả lên.
Âm thanh kinh động đến đàn rắn, trong nháy mắt chúng nó liền biến mất không thấy, nhưng mà cỏ hoang ở xung quanh vẫn đang lay động, chỉ không nhìn thấy mà thôi.
Thời Sênh lấy đèn pin chiếu chiếu bên kia, ở chỗ xa xa mơ hồ có thể thấy được bóng dáng.
“Ẩn thân à?” Phương thần nhíu mày, một vài con quái vật cũng sẽ có năng lực đặc biệt.
“Biến sắc.” Thời Sênh sửa lại.
Giống tắc kè hoa, đám rắn này biến màu theo hoàn cảnh, chỉ là lúc di chuyển, hoàn cảnh bốn phía khác nhau, màu sắc trên người chúng nó cũng sẽ biến hóa theo, cho nên mới làm người ta cảm thấy chỉ nhìn được cái bóng sót lại.
Đây là đãi ngộ của nữ chính.
Lúc cô sử dụng thẻ tốc độ kia, ban đầu sẽ có cảm giác buồn nôn, nhưng lúc lên cấp bậc cao cũng không có cảm giác gì.
“Chị Dư Hạ, còn anh Phương Thần…” Miêu Miêu không quên Phương Thần.
Thời Sênh giật khóe miệng, không muốn cứu tên biếи ŧɦái kia.
“Chị Dư Hạ, anh Phương Thần sẽ chết.”
“Cô Dư còn một người bạn nữa sao?” Lão Đại nghe được lời nói của Miêu Miêu, lập tức nói tiếp, “Không có cách nào xuống dưới sao, tôi đưa Ngải Mễ đi lên trị liệu cho hắn.”
Miêu Miêu tội nghiệp nhìn Thời Sênh, bàn tay nhỏ kéo tay áo Thời Sênh.
Tự dưng cứ tỏ ra đáng thương làm gì!
Tưởng làm như vậy tôi sẽ nhường bước sao?
Kiên quyết không cứu biếи ŧɦái.
“Chị Dư Hạ…”
Không cứu không cứu không cứu.
“Dư Hạ! Cô có cần tuyệt tình thế không!” Phương Thần chống tường, lộ ra một cái đầu, giọng nói rất mong manh.
“Anh Phương Thần.” Miêu Miêu lập tức buông Thời Sênh, chạy vội tới chỗ Phương Thần.
Nhìn xem nhìn xem, tên này vừa xuất hiện, em gái đáng yêu cũng chạy mất! Cứu cái rắm!
Lão Đại nhìn Thời Sênh lắc đầu, cũng không dám mở miệng để Ngải Mễ đi cứu.
“Chị Dư Hạ… Em xin chị.”
“Hừ!” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, đi nhanh tới chỗ hắn, giật thiết kiếm trong tay hắn, lạnh như băng nói, “Tùy cô.”
Miêu Miêu nhìn Thời Sênh lên lầu, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chị Dư Hạ tức giận rồi không?”
“Đương nhiên cô ấy tức giận.” Cô ấy chỉ mong hắn chết, cô nhóc này lại cứ đòi cứu hắn, giờ chắc cô ấy lại muốn chém người rồi?
Nghĩ như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy giống như tìm được cánh cửa đến thế giới mới.
Không phải, hiện tại không phải lúc nghĩ đến mấy thứ này.
“Mau mau mau, ta sắp chết.”
…
Phương Thần phát hiện thẻ trị liệu của Ngải Mễ có thể dùng, mà thẻ trị liệu của hắn lại không thể, nhất thời liền buồn bực.
Đều là thẻ trị liệu, thẻ trị liệu của hắn còn cao cấp hơn Ngải Mễ nhiều, vì sao hắn lại không dùng được?
Vì chuyện này Phương Thần rối rắm rất lâu, rối rắm đến mức muốn đi xuống đoạt thẻ của Ngải Mễ.
Đương nhiên cuối cùng hắn không đi, bởi vì Thời Sênh châm chọc khiêu khích hắn một phen.
Phương Thần tổng kết một chút, nói đi nói lại chỉ có hai chữ — quá xấu.
“Miêu Miêu.” Phương Thần kéo Miêu Miêu, đưa mặt mình đến trước mặt Miêu Miêu, “Em thấy anh có xấu không?”
“Không xấu ạ.” Miêu Miêu khẳng định, “Anh Phương Thần đẹp lắm.”
Đây mới là lời nói thật.
Càng nhìn càng thấy cô nhóc này thuận mắt.
“Người xấu sẽ không thừa nhận mình xấu.” Thời Sênh ở bên cạnh bổ một đao.
Phương Thần: “…” Rốt cuộc mặt hắn chọc gì đến cô, sao cứ phải nói hắn xấu?
Xấu thật sao?
Khuôn mặt kia của Phương Thần đứng giữa đám người, cũng coi như khả quan, nhưng đặt trong đám diễn viên, thì hoàn toàn không thể so sánh, thuần túy là người qua đường giáp.
Người qua đường giáp Phương Thần quyết định nói sang chuyện khác, “Thứ cắn tôi là cái gì, cô nhìn thấy không?”
“Ai biết.” Thời Sênh không muốn để ý đến Phương Thần.
Phương Thần: “…” Cô gái này có một khí chất đặc biệt, luôn khiến người ta muốn gϊếŧ chết cô ấy.
Miệng cô nói không biết, trên mặt lại viết, ông đây không thèm nói cho anh biết.
Đây không phải thuần túy là gợi đòn sao?
Cô ấy có thể sống đến lớn như vậy, Phương Thần tỏ vẻ mình thực sự bội phục.
Phương Thần không hỏi được gì từ miệng Thời Sênh, hắn đi xuống dưới, đại khái là sợ Thời Sênh. Những người bên dưới cũng không động thủ với Phương Thần.
Hắn hỏi thăm chuyện tối hôm qua, cũng có người nói cho hắn.
Nghe kể xong, Toàn thân Phương Thần đều khó chịu.
Mặt người thân rắn là cái quỷ gì?
Phương Thần quyết định đứng cùng một chỗ với thời Sênh. Thế giới này đã không phải thế giới hắn quen thuộc, hắn phải ôm đùi!
Không chỉ Phương Thần cảm thấy ở cùng Thời Sênh là an toàn nhất, ngay cả đám người phía dưới cũng nghĩ ở bên Thời Sênh là an toàn nhất.
Cho nên sau hừng đông, bọn họ cũng không rời đi.
Con rắn cắn người kia ban ngày lại xuất hiện một lần, nhưng mà lần này nó chỉ lòng vòng ở bên ngoài rồi lập tức biến mất. Nếu không phải có người vô tình nhìn thấy thì cũng không ai biết nó tới.
Phương Thần nghe được tin tức, chạy lên nói với Thời Sênh.
“Dư Hạ, người phía dưới nói con rắn kia lại xuất hiện.”
Thời Sênh chống cằm, ngồi ở cửa sổ, nghe tiếng Phương Thần, cô hơi liếc mắt, “Chết người à?”
Phương Thần lắc đầu, “Không có, hình như không vào.”
Cô hỏi cái kiểu gì thế, hơi một chút là chết này chết nọ.
Thời Sênh lại nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là một khoảnh cỏ hoang, cũng không biết cỏ hoang này là vốn có, hay là sau mới mọc lên.
“Chờ trời tối, xem kịch.”
“Xem kịch gì?” Phương Thần khó hiểu.
Thời Sênh cong khóe miệng, “Kịch người rắn.”
Rắn là động vật quần cư mà!
Cho dù nó đột biến gien, nó vẫn là rắn.
Phương Thần: “…” Vì sao từng chữ cô nói hắn đều hiểu, nhưng ghép vào với nhau lại không thể hiểu được?
Lúc trời sắp tối, Thời Sênh cho Miêu Miêu mặc một bộ quần áo kỳ quái, trùm hết cả người, chỉ còn đầu ở bên ngoài.
“Tôi thì sao?” Phương Thần cảm thấy thứ này chắc chắn có tác dụng, “Đừng có nhất bên trọng nhất bên khinh chứ!”
“Việc cứt gì phải quan tâm đến anh.”
Phương Thần trầm mặc, đột nhiên hắn cười tủm tỉm nhìn Miêu Miêu, “Miêu Miêu.”
“Anh Phương Thần.” Miêu Miêu nhu thuận cười.
“Lại bên anh này, lát nữa ngồi cùng anh đi.” Phương thần vẫy Miêu Miêu.
Miêu Miêu chần chừ một chút, lúc trước đã làm Thời Sênh tức giận rồi, cô khẽ lắc đầu, “Chị Dư Hạ bảo em ở bên chị ấy.”
Phương thần: “…”
Không muốn nói chuyện, muốn im lặng, đừng hỏi tôi im lặng là gì.
Phương Thần ngồi một mình trong góc. Ánh sáng bốn phía càng ngày càng tối, bên ngoài như có tiếng sàn sạt vang lên. Ban đầu rất nhẹ, trời tối dần, tiếng động lại càng to hơn.
Thời Sênh ghé vào cửa sổ, cỏ hoang phía dưới chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ.
Cỏ hoang bị cái gì đó làm lay động, giống như sóng biển bắt đầu dâng trào, từ xa xa dập dờn tiến lại gần.
Sàn sạt–
Sàn sạt–
Tiếng động càng ngày càng gần.
Một con rắn xuất hiện, trên thân rắn đều là hoa văn giống nhau, chiều dài cùng độ lớn cũng không khác nhau.
Chi chít vây quanh tòa nhà.
Ban đầu Phương Thần có chút không tin lời Thời Sênh nói, nhưng lúc này nhìn thấy đám rắn, hắn không tin cũng phải tin.
Thật sự là đại chiến người rắn.
Đám người phía đưới phát hiện rắn đến, nhao nhao cả lên.
Âm thanh kinh động đến đàn rắn, trong nháy mắt chúng nó liền biến mất không thấy, nhưng mà cỏ hoang ở xung quanh vẫn đang lay động, chỉ không nhìn thấy mà thôi.
Thời Sênh lấy đèn pin chiếu chiếu bên kia, ở chỗ xa xa mơ hồ có thể thấy được bóng dáng.
“Ẩn thân à?” Phương thần nhíu mày, một vài con quái vật cũng sẽ có năng lực đặc biệt.
“Biến sắc.” Thời Sênh sửa lại.
Giống tắc kè hoa, đám rắn này biến màu theo hoàn cảnh, chỉ là lúc di chuyển, hoàn cảnh bốn phía khác nhau, màu sắc trên người chúng nó cũng sẽ biến hóa theo, cho nên mới làm người ta cảm thấy chỉ nhìn được cái bóng sót lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.