Chương 906: Vô hạn trốn gϊếŧ (39)
Mặc Linh
27/09/2022
Không ai đối phó được con rắn lớn kia, cách một thời gian Thời Sênh lại nhìn thấy rắn lớn cắn đám rắn nhỏ.
Thứ này hình như cái gì cũng ăn, có đôi khi cũng tập kích người.
Nhưng mà không bao lâu Thời Sênh lại không thấy tung tích rắn lớn đâu nữa.
Nữ chính cũng không thấy.
Kỹ năng của nữ chính là bị động, sống chết nhất định sẽ biến mất.
Gặp được ông cụ? Nhận được truyền thừa?
[…] Đây không phải tiểu thuyết huyền huyễn! Làm gì có ông cụ để mà được truyền thừa!
…
Thời Sênh phát hiện gần đây rất nhiều người tìm cô chịu ngược, nhìn thấy cô sẽ không muốn sống chạy đến.
Phương Thần vì sợ bị ngộ thương, bình thường đều cách Thời Sênh mấy chục thước, chờ cô đánh xong mới đến hôi của.
Trình độ vô sỉ của Phương Thần làm thay đổi thế giới quan của Thời Sênh.
Đoạn thời gian sau Thời Sênh mới biết, nguyên nhân cô được hoan nghênh như vậy, là bởi vì bọn họ đều nhận được một nhiệm vụ, chỉ cần có thể đả thương cô, không cần biết nhiều hay ít, đều có thể đạt được cơ hội rời khỏi thế giới này.
Người toàn bộ thế giới đều là địch.
Đầu người đưa đến cửa, Thời Sênh đương nhiên sẽ nhận lấy không chút khách khí.
Vận mệnh thế giới cũng không ngừng thay đổi, đại khái là phát hiện quái vật trên thế giới thật sự quá nhiều, đấu đơn độc không làm gì được chúng nó, loài người bắt đầu đoàn kết lại.
Xử lý phần tử dị đoan mất lý trí, mọi người đều tập trung đến trung tâm thế giới.
Bọn họ chọn ra một người lãnh đạo cao nhất.
“Phụt… Anh nói ai?” Thời Sênh trực tiếp phun nước trong miệng ra.
“Dư hạ! Cô lãng phí thật đấy! Hiện giờ tìm được chút thực vật rất khó khăn cô có biết không!” Phương Thần bị văng nước lên mặt, nhưng thứ hắn đau lòng lại không phải mặt mình.
“Một ngụm nước thôi mà, tôi thiếu ăn thiếu mặc của anh chắc?” Thời Sênh lườm một cái.
Phương Thần mệt tâm, mẹ kiếp thực vật của cô đều cho Miêu Miêu, cho tới bây giờ chưa từng cho hắn, đều là hắn tự tìm mà!
Những lời này mà cô ấy cũng nói ra được.
“Vừa rồi anh nói ai là người lãnh đạo cao nhất?” Sao cô lại cảm thấy vừa rồi là ảo giác nhỉ.
Phương Thần lau mặt, “Bạch Kỳ, chính là người đàn ông vẫn đấu thăng cấp với cô.”
Mộ Bạch mà lại đi làm người đứng đầu à…
Muốn huy động tất cả loài người đối phó bản cô nương sao?
Sợ hãi.
“Bọn họ ở chỗ nào?” Lâu như vậy không có tin tức của hắn, thế mà đã xưng vương rồi!
“Thành phố trung tâm.” Phương Thần nhăn mặt, “Hiện tại bọn họ gọi chỗ đó là vậy, nghe nói là vị trí trung tâm của thế giới này.”
Phương Thần lại bổ sung một câu, “Đúng rồi Hứa An Viễn cũng ở đó.”
Thời Sênh: “!?”
EXM? Nam chính và nhân vật phản diện hợp tác với nhau?
…
Thời Sênh tìm được thành phố trung tâm đã là một tháng sau. Thế giới này không có bản đồ, còn đầy rẫy quái vật, cô tìm được trong một tháng, đã xem như rất nhanh rồi.
Còn chưa tới gần thành phố trung tâm, Thời Sênh liền nhìn thấy con rắn lớn màu trắng bạc chiếm cứ ở bên ngoài.
Muốn vào cửa thành thì phải vượt qua nó.
“Nó lại ở đây à.” Phương Thần líu lưỡi, “Cô còn muốn đi gϊếŧ Bạch Kỳ à?”
Thời Sênh nghiêm mặt, “Không diệt thiểu năng, thiên hạ không yên.”
Tuyên ngôn kiểu gì đây?
“Tôi không đi theo cô đâu.” Phương Thần lập tức tỏ thái độ, “Thuận tiện gϊếŧ Hứa An Viễn giúp tôi.”
Thời Sênh giật giật khóe miệng, “Sao anh không bảo tôi sống giúp anh để anh chết luôn đi?”
Phương Thần cười, “Chuyện này thì không làm phiền cô, tự tôi cũng có thể.”
Hắn phất tay với Thời Sênh, “Đi sớm về sớm.”
Thời Sênh không muốn nói chuyện với tên ngu ngốc đó, nhấc chân đi tới thành phố trung tâm, Miêu Miêu muốn theo sau, Phương Thần giữ chặt cô, “Cô đi làm gì?”
“Em phải đi theo Chị Dư Hạ.”
Phương Thần giữ bả vai Miêu Miêu, “Tình huống bên trong ra sao cũng không biết, còn chưa biết cô ấy đi có thể về không, cô đi làm gì.”
“Vậy sao anh không ngăn cản Chị Dư Hạ.” Miêu Miêu nóng nảy.
“Em đã bao giờ thấy cô ấy nghe lời người khác chưa?” Phương Thần nhịn không được bôi bác, “Lúc nào cũng tự cho là mình đúng.”
Phương Thần thấy Miêu Miêu sắp khóc, sửa lời nói: “Em đi theo cô ấy chỉ cản trở cô ấy thôi. Chúng ta ở chỗ này chờ cô ấy về, em phải tin tưởng cô ấy.”
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh đột ngột, Phương Thần kinh hãi run bắn người, hắn nhìn về phía thành phố trung tâm.
Miệng hắn co giật, biết ngay cô sẽ không dùng biện pháp thông thường mà.
Vừa đến đã nổ thành của người ta.
Trên trời có bóng người, tiếng nổ mạnh ở phía dưới không ngừng, con rắn lớn kia không biết là bị nổ hôn mê, hay là bị dọa, mà không hề nhúc nhích.
Cô nhanh chóng lao đến trung tâm của thành phố trung tâm, ai ngăn cản lập tức bị nổ.
Thành phố trung tâm vốn đã được tu bổ lại, bị nổ như vậy, lại biến thành một mảng phế tích.
Thậm chí còn không bằng lúc trước.
Thời Sênh nổ thẳng đến chỗ Mộ Bạch, thô bạo lao vào, nhưng mà cô tìm tất cả mọi nơi cũng không tìm được Mộ Bạch.
Không đúng, cô cũng chưa từng thấy Mộ Bạch.
Vài lần trước kia, Mộ Bạch đều không xuất hiện.
Thời Sênh xoay người trở về. Người mới vừa bị chỉnh, thấy Thời Sênh trở về, sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
Không phải cô ấy đi rồi sao, sao đã trở lại?
Cô gái này quả thực giống sát thần, còn đáng sợ hơn anh Bạch.
“Hai người đi tập hợp tất cả mọi người lại đây.” Thời Sênh tiện tay chỉ hai người.
Hai người kia có chút bất mãn, “Dựa vào cái gì phải nghe lời cô.”
Thời Sênh giơ giơ thiết kiếm, “Chỉ bằng này, nhìn kết cục những người bên ngoài đó, rồi trả lời tôi xem có nghe tôi hay không.”
Hai người xanh mét mặt, oán hận trừng Thời Sênh, không tình nguyện lui ra ngoài.
Dưới bạo lực, ai dám nói không?
Mọi người trong thành phố trung tâm nhanh chóng tập trung lại, một đám người lạnh run, kinh hồn táng đởm nhìn cô gái ngồi trên ghế chính.
Trong tay cô cầm thiết kiếm, đang gõ khẽ xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang lảnh lót.
Một cô gái như vậy, lại đứng đầu bảng gϊếŧ chóc.
Hiện tại bên ngoài kia thi thể nằm đầy đất, kết cục của việc đối địch với cô vô cùng thê thảm.
Thời Sênh gác chân ngồi trên ghế chính, chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám người, “Bạch Kỳ ở đâu?”
Cả đám người lắc đầu như trống bỏi, “Không biết…”
Bọn họ thật sự không biết Bạch Kỳ ở đâu, bọn họ không thể mỗi ngày đều đi theo hắn?
“Hắn… Hắn là thư ký của anh Bạch, hắn biết.” Một người đàn ông bị đẩy ra.
“Tôi không biết.” Người nọ căng thẳng lắc đầu, lắp bắp nói: “Tôi… Sáng nay tôi có gặp anh Bạch, lúc sau, lúc sau không thấy đâu nữa.”
Người nọ dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Hứa An Viễn hẳn là biết anh Bạch ở chỗ nào, bình thường hắn đều đi theo anh Bạch.”
“Hứa An Viễn?”
Người nọ ra sức gật đầu.
Nam chính và nhân vật phản diện đang làm gì?
Nữ chính cũng không cần, cả ngày ở cùng nhân vật phản diện là sao? Muốn chơi gay sao?
“Hắn ở đâu?” Thời Sênh lấy kiếm gõ bàn, đầy vẻ lưu manh.
“Vừa rồi tôi thấy hắn… đi về phía biệt thự.” Người nọ không dám giấu giếm.
“Đưa tôi đi.”
“Vâng.”
Thứ này hình như cái gì cũng ăn, có đôi khi cũng tập kích người.
Nhưng mà không bao lâu Thời Sênh lại không thấy tung tích rắn lớn đâu nữa.
Nữ chính cũng không thấy.
Kỹ năng của nữ chính là bị động, sống chết nhất định sẽ biến mất.
Gặp được ông cụ? Nhận được truyền thừa?
[…] Đây không phải tiểu thuyết huyền huyễn! Làm gì có ông cụ để mà được truyền thừa!
…
Thời Sênh phát hiện gần đây rất nhiều người tìm cô chịu ngược, nhìn thấy cô sẽ không muốn sống chạy đến.
Phương Thần vì sợ bị ngộ thương, bình thường đều cách Thời Sênh mấy chục thước, chờ cô đánh xong mới đến hôi của.
Trình độ vô sỉ của Phương Thần làm thay đổi thế giới quan của Thời Sênh.
Đoạn thời gian sau Thời Sênh mới biết, nguyên nhân cô được hoan nghênh như vậy, là bởi vì bọn họ đều nhận được một nhiệm vụ, chỉ cần có thể đả thương cô, không cần biết nhiều hay ít, đều có thể đạt được cơ hội rời khỏi thế giới này.
Người toàn bộ thế giới đều là địch.
Đầu người đưa đến cửa, Thời Sênh đương nhiên sẽ nhận lấy không chút khách khí.
Vận mệnh thế giới cũng không ngừng thay đổi, đại khái là phát hiện quái vật trên thế giới thật sự quá nhiều, đấu đơn độc không làm gì được chúng nó, loài người bắt đầu đoàn kết lại.
Xử lý phần tử dị đoan mất lý trí, mọi người đều tập trung đến trung tâm thế giới.
Bọn họ chọn ra một người lãnh đạo cao nhất.
“Phụt… Anh nói ai?” Thời Sênh trực tiếp phun nước trong miệng ra.
“Dư hạ! Cô lãng phí thật đấy! Hiện giờ tìm được chút thực vật rất khó khăn cô có biết không!” Phương Thần bị văng nước lên mặt, nhưng thứ hắn đau lòng lại không phải mặt mình.
“Một ngụm nước thôi mà, tôi thiếu ăn thiếu mặc của anh chắc?” Thời Sênh lườm một cái.
Phương Thần mệt tâm, mẹ kiếp thực vật của cô đều cho Miêu Miêu, cho tới bây giờ chưa từng cho hắn, đều là hắn tự tìm mà!
Những lời này mà cô ấy cũng nói ra được.
“Vừa rồi anh nói ai là người lãnh đạo cao nhất?” Sao cô lại cảm thấy vừa rồi là ảo giác nhỉ.
Phương Thần lau mặt, “Bạch Kỳ, chính là người đàn ông vẫn đấu thăng cấp với cô.”
Mộ Bạch mà lại đi làm người đứng đầu à…
Muốn huy động tất cả loài người đối phó bản cô nương sao?
Sợ hãi.
“Bọn họ ở chỗ nào?” Lâu như vậy không có tin tức của hắn, thế mà đã xưng vương rồi!
“Thành phố trung tâm.” Phương Thần nhăn mặt, “Hiện tại bọn họ gọi chỗ đó là vậy, nghe nói là vị trí trung tâm của thế giới này.”
Phương Thần lại bổ sung một câu, “Đúng rồi Hứa An Viễn cũng ở đó.”
Thời Sênh: “!?”
EXM? Nam chính và nhân vật phản diện hợp tác với nhau?
…
Thời Sênh tìm được thành phố trung tâm đã là một tháng sau. Thế giới này không có bản đồ, còn đầy rẫy quái vật, cô tìm được trong một tháng, đã xem như rất nhanh rồi.
Còn chưa tới gần thành phố trung tâm, Thời Sênh liền nhìn thấy con rắn lớn màu trắng bạc chiếm cứ ở bên ngoài.
Muốn vào cửa thành thì phải vượt qua nó.
“Nó lại ở đây à.” Phương Thần líu lưỡi, “Cô còn muốn đi gϊếŧ Bạch Kỳ à?”
Thời Sênh nghiêm mặt, “Không diệt thiểu năng, thiên hạ không yên.”
Tuyên ngôn kiểu gì đây?
“Tôi không đi theo cô đâu.” Phương Thần lập tức tỏ thái độ, “Thuận tiện gϊếŧ Hứa An Viễn giúp tôi.”
Thời Sênh giật giật khóe miệng, “Sao anh không bảo tôi sống giúp anh để anh chết luôn đi?”
Phương Thần cười, “Chuyện này thì không làm phiền cô, tự tôi cũng có thể.”
Hắn phất tay với Thời Sênh, “Đi sớm về sớm.”
Thời Sênh không muốn nói chuyện với tên ngu ngốc đó, nhấc chân đi tới thành phố trung tâm, Miêu Miêu muốn theo sau, Phương Thần giữ chặt cô, “Cô đi làm gì?”
“Em phải đi theo Chị Dư Hạ.”
Phương Thần giữ bả vai Miêu Miêu, “Tình huống bên trong ra sao cũng không biết, còn chưa biết cô ấy đi có thể về không, cô đi làm gì.”
“Vậy sao anh không ngăn cản Chị Dư Hạ.” Miêu Miêu nóng nảy.
“Em đã bao giờ thấy cô ấy nghe lời người khác chưa?” Phương Thần nhịn không được bôi bác, “Lúc nào cũng tự cho là mình đúng.”
Phương Thần thấy Miêu Miêu sắp khóc, sửa lời nói: “Em đi theo cô ấy chỉ cản trở cô ấy thôi. Chúng ta ở chỗ này chờ cô ấy về, em phải tin tưởng cô ấy.”
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh đột ngột, Phương Thần kinh hãi run bắn người, hắn nhìn về phía thành phố trung tâm.
Miệng hắn co giật, biết ngay cô sẽ không dùng biện pháp thông thường mà.
Vừa đến đã nổ thành của người ta.
Trên trời có bóng người, tiếng nổ mạnh ở phía dưới không ngừng, con rắn lớn kia không biết là bị nổ hôn mê, hay là bị dọa, mà không hề nhúc nhích.
Cô nhanh chóng lao đến trung tâm của thành phố trung tâm, ai ngăn cản lập tức bị nổ.
Thành phố trung tâm vốn đã được tu bổ lại, bị nổ như vậy, lại biến thành một mảng phế tích.
Thậm chí còn không bằng lúc trước.
Thời Sênh nổ thẳng đến chỗ Mộ Bạch, thô bạo lao vào, nhưng mà cô tìm tất cả mọi nơi cũng không tìm được Mộ Bạch.
Không đúng, cô cũng chưa từng thấy Mộ Bạch.
Vài lần trước kia, Mộ Bạch đều không xuất hiện.
Thời Sênh xoay người trở về. Người mới vừa bị chỉnh, thấy Thời Sênh trở về, sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
Không phải cô ấy đi rồi sao, sao đã trở lại?
Cô gái này quả thực giống sát thần, còn đáng sợ hơn anh Bạch.
“Hai người đi tập hợp tất cả mọi người lại đây.” Thời Sênh tiện tay chỉ hai người.
Hai người kia có chút bất mãn, “Dựa vào cái gì phải nghe lời cô.”
Thời Sênh giơ giơ thiết kiếm, “Chỉ bằng này, nhìn kết cục những người bên ngoài đó, rồi trả lời tôi xem có nghe tôi hay không.”
Hai người xanh mét mặt, oán hận trừng Thời Sênh, không tình nguyện lui ra ngoài.
Dưới bạo lực, ai dám nói không?
Mọi người trong thành phố trung tâm nhanh chóng tập trung lại, một đám người lạnh run, kinh hồn táng đởm nhìn cô gái ngồi trên ghế chính.
Trong tay cô cầm thiết kiếm, đang gõ khẽ xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang lảnh lót.
Một cô gái như vậy, lại đứng đầu bảng gϊếŧ chóc.
Hiện tại bên ngoài kia thi thể nằm đầy đất, kết cục của việc đối địch với cô vô cùng thê thảm.
Thời Sênh gác chân ngồi trên ghế chính, chống cằm, nghiêng đầu nhìn đám người, “Bạch Kỳ ở đâu?”
Cả đám người lắc đầu như trống bỏi, “Không biết…”
Bọn họ thật sự không biết Bạch Kỳ ở đâu, bọn họ không thể mỗi ngày đều đi theo hắn?
“Hắn… Hắn là thư ký của anh Bạch, hắn biết.” Một người đàn ông bị đẩy ra.
“Tôi không biết.” Người nọ căng thẳng lắc đầu, lắp bắp nói: “Tôi… Sáng nay tôi có gặp anh Bạch, lúc sau, lúc sau không thấy đâu nữa.”
Người nọ dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Hứa An Viễn hẳn là biết anh Bạch ở chỗ nào, bình thường hắn đều đi theo anh Bạch.”
“Hứa An Viễn?”
Người nọ ra sức gật đầu.
Nam chính và nhân vật phản diện đang làm gì?
Nữ chính cũng không cần, cả ngày ở cùng nhân vật phản diện là sao? Muốn chơi gay sao?
“Hắn ở đâu?” Thời Sênh lấy kiếm gõ bàn, đầy vẻ lưu manh.
“Vừa rồi tôi thấy hắn… đi về phía biệt thự.” Người nọ không dám giấu giếm.
“Đưa tôi đi.”
“Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.