Chương 871: Vô hạn trốn gϊếŧ (4)
Mặc Linh
27/09/2022
Bước vào thế giới này, cho dù Thời Sênh không gϊếŧ người cũng sẽ có người khác gϊếŧ cô.
Mọi người đều vì mục đích tiếp tục sống, chết thì chỉ trách bản thân mình đen đủi.
Quy tắc của trò chơi chính là như vậy, chẳng thể trách người khác.
Nếu đã như vậy, Thời Sênh cũng không khách khí, vượt lên trên bảng xếp hạng với tốc độ vô cùng nhanh.
Cô lọt vào top ba mươi, nhưng đều chưa gặp được thẻ chữa trị, điều đó chứng tỏ thẻ chữa trị khan hiếm đến mức nào.
Được thôi, không chỉ thẻ chữa trị khan hiếm, rất nhiều chức năng của thẻ đen khác cũng là độc nhất vô nhị, chỉ có rất ít trường hợp bị trùng lặp, ví dụ như thẻ tốc độ của cô chính là một loại dễ gặp nhất.
Đáng đời cho cô là bia đỡ đạn.
Tức giận nha!
Lại còn kỳ thị tấm bia đỡ đạn.
Người tạo ra quy tắc của trò chơi này có phải là một tên đần độn không?
Thời Sênh nhìn cánh tay ngày càng tê của mình, nếu còn tiếp tục không tìm thấy thẻ chữa trị thì nhất định cô sẽ xong đời!
Hệ thống, mi có đạo cụ nào có thể cho bản cô nương sử dụng không?
Ây yo chết tiệt, tí nữa thì quên mất Hệ thống rồi.
Cái Hệ thống đần độn này có cả một cái cửa hàng đó.
[… Giá trị làm người quá thấp, không thể cung cấp.]
Giá trị làm người…
Kiếm của ông đâu?
[Cần một vạn điểm tích lũy để đổi.] Hệ thống lập tức sửa lời.
Cái gì? Một vạn?
Bà đây tổng cộng chỉ có năm vạn điểm, ngay lập tức liền đòi một vạn, mi tưởng ông đây coi tiền như rác chắc?
[ Có muốn sống không?] Hừm! Hệ thống ta đây cũng có khí tiết đó! Nghèo hèn không thể thay đổi được phẩm hạnh, không khuất phục trước vũ lực!
“Không sống nữa, đợi chết thôi.” Dù sao vẫn còn thế giới tiếp theo, sợ cái beep gì!
[…] Tư tưởng này của Ký chủ không thể chấp nhận được.
Cuối cùng hệ thống đành phải đưa vật phẩm trị liệu cho Thời Sênh, có điều không thể trị tận gốc mà chỉ có thể làm chậm lại, cho nên Thời Sênh vẫn phải tìm được thẻ chữa trị.
“Mi mau thành thật nói cho ta biết, thẻ chữa trị có phải chỉ nữ chính mới có không?” Sao lại cứ muốn đẩy cô về phía nữ chính.
[… Không phải, nhưng thế giới này chỉ có hai tấm thẻ.] Không phải muốn trả lời nhưng mà tại sao lại không thể ngăn được cái miệng thế này?
A a a a, chủ nhân, tôi bị chơi xấu rồi!
“Tấm còn lại là ai đang giữ?”
[Không biết.]
Hệ thống nói không biết vậy thì nhất định là không biết.
Nếu như quyền hạn của cô không đủ, chắc chắn cái Hệ thống đần độn này sẽ đắc ý vô cùng.
Thời Sênh lật lại tình tiết truyện một lần nữa, trong truyện hình như không hề đề cập đến người giữ tấm thẻ còn lại là ai, giống như thẻ chữa trị của nữ chính là độc nhất vô nhị.
Bỏ đi, vẫn nên đi tìm nữ chính thì hơn!
Dù sao gϊếŧ chết rồi cũng được coi là phá CP thành công.
Thế nhưng…
Cô phải đi đâu tìm cái cô nữ chính ngu ngốc kia đây?
“Định vị Ngải Mễ.”
[Cần một nghìn điểm.]
Thời Sênh: “…”Trước đây mi đâu có cần? Đột nhiên lại thu phí là có ý gì?
[Thì là thu phí, cô có cần hay không, có bản lĩnh thì tự mình tăng cấp quyền hạn đi?]
Có lẽ tiếp xúc với Thời Sênh đã lâu nên Hệ thống cũng không ngại trở mặt, nó cũng biết giận nha.
Hệ thống của ta, mi lợi hại rồi, còn dám ngang ngược với ông, ai cho mi cái gan đó?
Ky chủ suốt ngày cưỡi lên đầu nó tác oai tác quái, nó sẽ bị hệ thống khác cười chê mất, hừm!
“Ông đây không cần nữa.”Dù sao cũng vẫn còn tác giả, chắc chắn sẽ gặp được nữ chính.
[…] Lúc Ký chủ tùy hứng thì không ai sánh bằng.
Không đúng, là do Ký chủ có lý trí tốt, luôn ghi nhớ chết rồi có thể làm lại.
…
Cả cái thế giới này đều là đống đổ nát, tan tác thê lương, thi thoảng còn nhìn thấy vài xác người.
Ban ngày Hắc Tinh Linh xuất hiện khá ít, tình cảnh như lúc trước khi cô mới đến đây gặp phải bọn chúng rất hiếm gặp.
“Chạy mau!” Tiếng gào lớn vang lên.
Tiếp theo đó là một loạt tiếng thét chói tai, đó chính là âm thanh của Hắc Tinh Linh.
Thời Sênh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lúc này cô đang đứng bên trên một tòa cao ốc bị chặt đứng, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.
Một tên Hắc Tinh Linh chắn trước ba người đang ở trong một con hẻm, hai nam một nữ.
“A…” Một người đàn ông trong số đó vì bảo vệ cô gái mà bị Hắc Tinh Linh cào rách bụng.
“Chạy mau!” Trước khi chết, người đàn ông vẫn không quên nhìn cô gái hét lớn.
Người đàn ông còn lại đẩy cô gái, có lẽ là để cô chạy nhanh hơn, hắn ta sẽ cản tên Hắc Tinh Linh đó.
Cô gái đó không biết đã nghĩ gì mà một mực không chịu chạy, ngược lại còn lấy ra một tấm thẻ đen, khởi động tấm thẻ. Thời Sênh nhìn thấy sau lưng cô gái bỗng xuất hiện vây cánh màu đen.
Đó là năng lực gì vậy?
Sau khi xuất hiện vây cánh màu đen, thực lực của cô gái tăng lên rất mạnh, lại có thể xử lý được tên Hắc Tinh Linh kia.
Hắc Tinh Linh vừa chết, đôi cánh sau lưng cô gái cũng biến mất, rơi thẳng từ trên cao xuống đất.
Thời Sênh che mắt, nhìn cũng đã cảm thấy đau.
Đúng lúc Thời Sênh đang xem kịch, sau lưng cô không biết từ đâu xông ra một tên Hắc Tinh Linh, móng vuốt sắc nhọn quơ về phía cổ cô.
Thời Sênh vốn dĩ đang đứng ở mép ngoài, bị Hắc Tinh Linh tập kích như vậy, cô chỉ có thể nhảy xuống dưới.
Giẫm lên vị trí nhô lên phía dưới, nhanh chóng bước vào bên trong công trình đang xây dựng.
Hắc Tinh Linh từ bên trên bổ nhào xuống, cáu kỉnh va vào giàn giáo bên ngoài, muốn đâm vào bên trong.
Thời Sênh lặng lẽ giơ ngón tay giữa ra, ai bảo ngươi có cái cánh làm chi để không vào được!
Hắc Tinh Linh chịu sự khiêu khích đột nhiên lùi về phía sau, lượn một vòng trên không trung sau đó mạnh mẽ đâm về phía Thời Sênh, lúc đâm vào dàn giáo, cánh của Hắc Tinh Linh biến mất, hắn nhảy vào trong từ dàn giáo nhỏ hẹp.
Thời Sênh: “…”
Việc này không khoa học.
Cánh của ngươi dựa vào đâu mà biến mất vậy?
Lại hố ông rồi!!!
Hắc Tinh Linh thét lên một tiếng chói tai, sóng âm nhanh chóng lan tỏa khắp cả công trình kiến trúc rồi truyền ra bên ngoài.
Nó đang gọi đồng bọn.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, nghĩ ông đây còn dễ bắt nạt như trước sao?
Cô lấy kiếm ra, lúc Hắc Tinh Linh còn đang hô hét, cứ thế xông ra, đâm thẳng vào phần bụng của nó.
Chém vào bất kỳ bộ phận nào của Hắc Tinh Linh đều sẽ khiến chúng chia thành hai phần.
Tất nhiên, cái thứ này cũng không phải là vô địch, nhược điểm của nó là phần bụng, phần bụng có một viên đá, viên đá bị vỡ thì Hắc Tinh Linh cũng chết.
Thế nhưng phần da ở bụng Hắc Tinh Linh rất cứng, cho nên có thứ này thực ra rất khó gϊếŧ.
Đương nhiên, là chỉ đối với người bình thường.
Đối với Thời Sênh mà nói, việc này rất dễ dàng, suy cho cùng có thiết kiếm ở đây, dù vật đó có cứng thế nào đi chăng nữa cũng đều có thể chẻ đôi.
Thời Sênh xử lý xong tên Hắc Tinh Linh này, quay người bước xuống tầng dưới, một lúc sau sẽ có đại đội Hắc Tinh Linh đến, cô sẽ lại bị bao vây, chi bằng chạy trước thì tốt hơn.
Cô vừa đi xuống được hai tầng thì bên dưới đã có người chạy lên, hai người va vào nhau ở cầu thang đã không còn tay vịn.
Đây chính là một trong ba người mà Thời Sênh nhìn thấy ban nãy, trong lòng anh ta còn đang ôm cô gái không biết sống chết ra sao.
“Hắc Tinh Linh đuổi đến đây rồi.”Người đàn ông lên tiếng cảnh báo, “Bảo vệ sinh mạng là việc gấp.”
Hắn ta sợ Thời Sênh sẽ ra tay.
Thời Sênh cong khóe miệng cười một cái, cứ thế nhảy từ cầu thang xuống, vài cái xoay người đầy soái khí rồi rơi xuống cầu thang tầng dưới.
Ánh sáng sắc lạnh trong tay, thiết kiếm sắc nhọn bổ nhào đến Hắc Tinh Linh.
Người đàn ông ở phía sau mặt mày biến sắc, “Đừng!”
Theo tiếng hét của người đàn ông, Hắc Tinh Linh bị chia thành hai phần, viên đá ở bụng bị vỡ vụn, bay lả tả trong không trung biến thành tro bụi.
Người đàn ông trợn mắt há mồm.
Đây cũng quá…
Dũng mãnh rồi.
Mọi người đều vì mục đích tiếp tục sống, chết thì chỉ trách bản thân mình đen đủi.
Quy tắc của trò chơi chính là như vậy, chẳng thể trách người khác.
Nếu đã như vậy, Thời Sênh cũng không khách khí, vượt lên trên bảng xếp hạng với tốc độ vô cùng nhanh.
Cô lọt vào top ba mươi, nhưng đều chưa gặp được thẻ chữa trị, điều đó chứng tỏ thẻ chữa trị khan hiếm đến mức nào.
Được thôi, không chỉ thẻ chữa trị khan hiếm, rất nhiều chức năng của thẻ đen khác cũng là độc nhất vô nhị, chỉ có rất ít trường hợp bị trùng lặp, ví dụ như thẻ tốc độ của cô chính là một loại dễ gặp nhất.
Đáng đời cho cô là bia đỡ đạn.
Tức giận nha!
Lại còn kỳ thị tấm bia đỡ đạn.
Người tạo ra quy tắc của trò chơi này có phải là một tên đần độn không?
Thời Sênh nhìn cánh tay ngày càng tê của mình, nếu còn tiếp tục không tìm thấy thẻ chữa trị thì nhất định cô sẽ xong đời!
Hệ thống, mi có đạo cụ nào có thể cho bản cô nương sử dụng không?
Ây yo chết tiệt, tí nữa thì quên mất Hệ thống rồi.
Cái Hệ thống đần độn này có cả một cái cửa hàng đó.
[… Giá trị làm người quá thấp, không thể cung cấp.]
Giá trị làm người…
Kiếm của ông đâu?
[Cần một vạn điểm tích lũy để đổi.] Hệ thống lập tức sửa lời.
Cái gì? Một vạn?
Bà đây tổng cộng chỉ có năm vạn điểm, ngay lập tức liền đòi một vạn, mi tưởng ông đây coi tiền như rác chắc?
[ Có muốn sống không?] Hừm! Hệ thống ta đây cũng có khí tiết đó! Nghèo hèn không thể thay đổi được phẩm hạnh, không khuất phục trước vũ lực!
“Không sống nữa, đợi chết thôi.” Dù sao vẫn còn thế giới tiếp theo, sợ cái beep gì!
[…] Tư tưởng này của Ký chủ không thể chấp nhận được.
Cuối cùng hệ thống đành phải đưa vật phẩm trị liệu cho Thời Sênh, có điều không thể trị tận gốc mà chỉ có thể làm chậm lại, cho nên Thời Sênh vẫn phải tìm được thẻ chữa trị.
“Mi mau thành thật nói cho ta biết, thẻ chữa trị có phải chỉ nữ chính mới có không?” Sao lại cứ muốn đẩy cô về phía nữ chính.
[… Không phải, nhưng thế giới này chỉ có hai tấm thẻ.] Không phải muốn trả lời nhưng mà tại sao lại không thể ngăn được cái miệng thế này?
A a a a, chủ nhân, tôi bị chơi xấu rồi!
“Tấm còn lại là ai đang giữ?”
[Không biết.]
Hệ thống nói không biết vậy thì nhất định là không biết.
Nếu như quyền hạn của cô không đủ, chắc chắn cái Hệ thống đần độn này sẽ đắc ý vô cùng.
Thời Sênh lật lại tình tiết truyện một lần nữa, trong truyện hình như không hề đề cập đến người giữ tấm thẻ còn lại là ai, giống như thẻ chữa trị của nữ chính là độc nhất vô nhị.
Bỏ đi, vẫn nên đi tìm nữ chính thì hơn!
Dù sao gϊếŧ chết rồi cũng được coi là phá CP thành công.
Thế nhưng…
Cô phải đi đâu tìm cái cô nữ chính ngu ngốc kia đây?
“Định vị Ngải Mễ.”
[Cần một nghìn điểm.]
Thời Sênh: “…”Trước đây mi đâu có cần? Đột nhiên lại thu phí là có ý gì?
[Thì là thu phí, cô có cần hay không, có bản lĩnh thì tự mình tăng cấp quyền hạn đi?]
Có lẽ tiếp xúc với Thời Sênh đã lâu nên Hệ thống cũng không ngại trở mặt, nó cũng biết giận nha.
Hệ thống của ta, mi lợi hại rồi, còn dám ngang ngược với ông, ai cho mi cái gan đó?
Ky chủ suốt ngày cưỡi lên đầu nó tác oai tác quái, nó sẽ bị hệ thống khác cười chê mất, hừm!
“Ông đây không cần nữa.”Dù sao cũng vẫn còn tác giả, chắc chắn sẽ gặp được nữ chính.
[…] Lúc Ký chủ tùy hứng thì không ai sánh bằng.
Không đúng, là do Ký chủ có lý trí tốt, luôn ghi nhớ chết rồi có thể làm lại.
…
Cả cái thế giới này đều là đống đổ nát, tan tác thê lương, thi thoảng còn nhìn thấy vài xác người.
Ban ngày Hắc Tinh Linh xuất hiện khá ít, tình cảnh như lúc trước khi cô mới đến đây gặp phải bọn chúng rất hiếm gặp.
“Chạy mau!” Tiếng gào lớn vang lên.
Tiếp theo đó là một loạt tiếng thét chói tai, đó chính là âm thanh của Hắc Tinh Linh.
Thời Sênh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lúc này cô đang đứng bên trên một tòa cao ốc bị chặt đứng, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng bên dưới.
Một tên Hắc Tinh Linh chắn trước ba người đang ở trong một con hẻm, hai nam một nữ.
“A…” Một người đàn ông trong số đó vì bảo vệ cô gái mà bị Hắc Tinh Linh cào rách bụng.
“Chạy mau!” Trước khi chết, người đàn ông vẫn không quên nhìn cô gái hét lớn.
Người đàn ông còn lại đẩy cô gái, có lẽ là để cô chạy nhanh hơn, hắn ta sẽ cản tên Hắc Tinh Linh đó.
Cô gái đó không biết đã nghĩ gì mà một mực không chịu chạy, ngược lại còn lấy ra một tấm thẻ đen, khởi động tấm thẻ. Thời Sênh nhìn thấy sau lưng cô gái bỗng xuất hiện vây cánh màu đen.
Đó là năng lực gì vậy?
Sau khi xuất hiện vây cánh màu đen, thực lực của cô gái tăng lên rất mạnh, lại có thể xử lý được tên Hắc Tinh Linh kia.
Hắc Tinh Linh vừa chết, đôi cánh sau lưng cô gái cũng biến mất, rơi thẳng từ trên cao xuống đất.
Thời Sênh che mắt, nhìn cũng đã cảm thấy đau.
Đúng lúc Thời Sênh đang xem kịch, sau lưng cô không biết từ đâu xông ra một tên Hắc Tinh Linh, móng vuốt sắc nhọn quơ về phía cổ cô.
Thời Sênh vốn dĩ đang đứng ở mép ngoài, bị Hắc Tinh Linh tập kích như vậy, cô chỉ có thể nhảy xuống dưới.
Giẫm lên vị trí nhô lên phía dưới, nhanh chóng bước vào bên trong công trình đang xây dựng.
Hắc Tinh Linh từ bên trên bổ nhào xuống, cáu kỉnh va vào giàn giáo bên ngoài, muốn đâm vào bên trong.
Thời Sênh lặng lẽ giơ ngón tay giữa ra, ai bảo ngươi có cái cánh làm chi để không vào được!
Hắc Tinh Linh chịu sự khiêu khích đột nhiên lùi về phía sau, lượn một vòng trên không trung sau đó mạnh mẽ đâm về phía Thời Sênh, lúc đâm vào dàn giáo, cánh của Hắc Tinh Linh biến mất, hắn nhảy vào trong từ dàn giáo nhỏ hẹp.
Thời Sênh: “…”
Việc này không khoa học.
Cánh của ngươi dựa vào đâu mà biến mất vậy?
Lại hố ông rồi!!!
Hắc Tinh Linh thét lên một tiếng chói tai, sóng âm nhanh chóng lan tỏa khắp cả công trình kiến trúc rồi truyền ra bên ngoài.
Nó đang gọi đồng bọn.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, nghĩ ông đây còn dễ bắt nạt như trước sao?
Cô lấy kiếm ra, lúc Hắc Tinh Linh còn đang hô hét, cứ thế xông ra, đâm thẳng vào phần bụng của nó.
Chém vào bất kỳ bộ phận nào của Hắc Tinh Linh đều sẽ khiến chúng chia thành hai phần.
Tất nhiên, cái thứ này cũng không phải là vô địch, nhược điểm của nó là phần bụng, phần bụng có một viên đá, viên đá bị vỡ thì Hắc Tinh Linh cũng chết.
Thế nhưng phần da ở bụng Hắc Tinh Linh rất cứng, cho nên có thứ này thực ra rất khó gϊếŧ.
Đương nhiên, là chỉ đối với người bình thường.
Đối với Thời Sênh mà nói, việc này rất dễ dàng, suy cho cùng có thiết kiếm ở đây, dù vật đó có cứng thế nào đi chăng nữa cũng đều có thể chẻ đôi.
Thời Sênh xử lý xong tên Hắc Tinh Linh này, quay người bước xuống tầng dưới, một lúc sau sẽ có đại đội Hắc Tinh Linh đến, cô sẽ lại bị bao vây, chi bằng chạy trước thì tốt hơn.
Cô vừa đi xuống được hai tầng thì bên dưới đã có người chạy lên, hai người va vào nhau ở cầu thang đã không còn tay vịn.
Đây chính là một trong ba người mà Thời Sênh nhìn thấy ban nãy, trong lòng anh ta còn đang ôm cô gái không biết sống chết ra sao.
“Hắc Tinh Linh đuổi đến đây rồi.”Người đàn ông lên tiếng cảnh báo, “Bảo vệ sinh mạng là việc gấp.”
Hắn ta sợ Thời Sênh sẽ ra tay.
Thời Sênh cong khóe miệng cười một cái, cứ thế nhảy từ cầu thang xuống, vài cái xoay người đầy soái khí rồi rơi xuống cầu thang tầng dưới.
Ánh sáng sắc lạnh trong tay, thiết kiếm sắc nhọn bổ nhào đến Hắc Tinh Linh.
Người đàn ông ở phía sau mặt mày biến sắc, “Đừng!”
Theo tiếng hét của người đàn ông, Hắc Tinh Linh bị chia thành hai phần, viên đá ở bụng bị vỡ vụn, bay lả tả trong không trung biến thành tro bụi.
Người đàn ông trợn mắt há mồm.
Đây cũng quá…
Dũng mãnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.