Chương 204: Cầu hôn lãng mạn 1
Tịch Hề
14/10/2023
Editor: Thỏ Đần
Buổi sáng thứ bảy, mắt Sở Kiều còn chưa mở, người đã bị ôm vào phòng tắm.
"Tỉnh, tỉnh!" Quyền Yến Thác đưa tay vỗ vỗ người bên cạnh, đẩy cô đến trước gương, hô: "Đánh răng rửa mặt."
"Ưmh!"
Sở Kiều trước sau không mở nổi mắt, nghiêng mặt úp vào trong ngực anh mè nheo, thì thầm: "Để cho em ngủ một chút nữa đi, năm phút thôi."
Cô chu miệng, bộ dạng nhỏ bé tội nghiệp quả thật làm cho người đau lòng, nhưng mà anh tối hôm qua chính là sợ sáng nay cô sẽ ngủ nướng, cho nên không dám động cô một chút. Thế nào để cho cô hảo hảo ngủ một đêm, còn là không lên nổi?
Tét ——
Quyền Yến Thác giận tái mặt, hung hăng vỗ mạnh lên mông của cô, tức giận nói: "Sửa soạn nhanh lên một chút, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Lạnh lùng bỏ lại những lời này, người đàn ông đột nhiên xoay người rời đi.
Chống đỡ của anh biến mất, Sở Kiều suýt thì ngã xuống đất. Cô cố mở to hai mắt, hai tay vịn tường mới có thể đứng vững. Giơ tay lên xoa xoa cái mông, cũng không đau, tuy âm thanh vừa rồi rất lớn, nhưng lực độ rơi xuống không nặng.
Sở Kiều thở dài, không thể làm gì khác ngoài cầm bàn chải lên bắt đầu đánh răng rửa mặt. Mặc dù không tình nguyện, nhưng phải chịu đầu hàng trước uy hiếp của anh.
Sau khi rửa mặt, Sở Kiều đi tới trước tủ treo quần áo, nhớ tới lời anh nói tối hôm qua, biết hôm nay sẽ ra khỏi nhà đi chơi, cho nên đặc biệt chọn một bộ đồ thể thao bằng nhung bông màu hồng, khoác một cái áo lông cộc tay nhung màu đen ra ngoài, đi một đôi giày giữ ấm màu đen dưới chân.
Ăn mặc chỉnh tề, Sở Kiều lướt qua thời tiết bên ngoài, chọn một chiếc khăn quàng cổ mang vào, lúc này mới xuống lầu.
"Cần phải mặc thành như vậy sao?" So sánh với tất cả quần áo cô đang mặc trên người, Quyền Yến Thác chỉ mặc một thân quần áo giản dị thoải mái, bên ngoài khoác một kiện áo lông.
Sở Kiều bĩu môi, ưu tư lầm bầm: "Em sợ lạnh."
Nhìn thấy cô mặc nhiều đến mức tròn như quả bóng, Quyền Yến Thác thở dài bất đắc dĩ, chẳng lẽ thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời anh, sẽ bị chông vùi với hình ảnh này.
"Khó coi sao?" Thấy anh ngây ngốc không nói được lời nào, Sở Kiều cau mày hỏi.
Quyền Yến Thác lấy lại tinh thần, cười cười, nói: "Đẹp mắt."
Anh nắm tay Sở Kiều, cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài, nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Trước khi xe khởi động, Sở Kiều hỏi.
Người đàn ông cười nhạt, nổ máy lái xe: "Đến nơi em sẽ rõ."
......
Một buổi sáng tinh mơ, Giang Văn Hải thần sắc vội vàng chạy tới nhà họ Sở.
Giang Tuyết Nhân đang ngồi ở trên sô pha chờ hắn, nhìn thấy hắn lập tức đuổi những người giúp việc ra ngoài.
"Tuyết Nhân, sắc mặt em như vậy không được, có phải là bị bệnh hay không?" Giang Văn Hải ngồi xuống lấy hơi, lo lắng hỏi cô.
Liếc nhìn bốn phía, Giang Tuyết Nhân cau mày nói: "Anh à, mấy ngày trước Sở Kiều trở về nói mẹ con bé có để lại di vật."
"Di vật?" Giang Văn Hải tràn đầy kinh ngạc, nói: "Thứ gì?"
"Nhỏ tiếng một chút."
Giang Tuyết Nhân cau mày, chán nản nói: "Em cũng không biết là cái gì."
"Chỉ là… " Sắc mặt bà trầm xuống, nói: "Kiều Uyển trước kia có thói quen viết nhật kí, quyển nhật kí của bà ấy em đi tìm thật lâu rồi nhưng không tìm được, có lẽ nào......"
"Có muốn anh đi điều tra một chút không?" Giang Văn Hải buông ly trà trong tay, hỏi.
Giang Tuyết Nhân lắc đầu một cái, nghiêm túc dặn dò: "Có tra cũng không tra được. Hiện tại Sở Kiều là người nhà họ Quyền, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ."
"Anh hiểu."
Giang Văn Hải liếc thấy ánh mắt trầm buồn của bà, không khỏi an ủi: "Em gái, em cũng đừng nghĩ qua nhiều! Chúng ta không được tự làm rối loạn bản thân."
Lời này ngược lại có mấy phần đạo lý, vẻ mặt khẩn trương của Giang Tuyết Nhân hòa hoãn không ít: "Anh, em nhờ anh chăm sóc bài vị của Trường Sinh, anh có còn để ý hay không?"
"Có có." Giang Văn Hải vỗ vỗ tay của bà, nói: "Chị dâu em mỗi tháng đều đến chùa dâng hương, ngươi hãy yên tâm đi."
Nghe vậy, Giang Tuyết Nhân cuối cùng buông lỏng chân mày đang nhíu chặt một chút.
......
Xe Hummer màu đen lao ra khỏi trung tâm thành phố, đi một mạch từ đường cao tốc hướng tới ngoại ô thành phố. Sở Kiều dựa vào thành ghế, không nhịn được lại mơ màng. Gần đây công việc ở công ty rất nhiều, cô ngủ không đủ, người cũng vì mệt mỏi mà gầy không ít.
Sau một tiếng, Hummer màu đen chậm rãi dừng lại. Tốc độ xe giảm bớt, Sở Kiều giơ tay lên vuốt mắt, mơ màng hỏi: "Đến chưa?"
"Đến rồi." Quyền Yến Thác đỗ xe xong, lôi kéo cô xuống xe.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, mở lớn hai mắt khi phát hiện ra mình đang ở đâu, không khỏi kinh ngạc nói: "Tại sao lại là khu vui chơi?"
"Em không thích à?" Quyền Yến Thác dắt tay cô, môi mỏng mỉm cười, nói: "Lần trước anh đã đồng ý dẫn em tới khu vui chơi."
Lần trước? Lần ở trên đỉnh núi đó?
Sở Kiều mím môi cười khẽ, ánh mắt nhu hòa: "Anh rất đáng tin nha, chuyện đáp ứng em lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ rõ."
Quyền Yến Thác hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, quăng đến một ánh mắt khinh bỉ: "Đó là đương nhiên, anh đã từng là người không đáng tin sao?"
Sở Kiều không muốn cùng anh cãi cọ, cả người đều bị khu vui chơi trước mặt hấp dẫn. Cô chủ động lôi kéo người đàn ông đi vào trong, vừa đi vừa hưng phấn nói: "Khu vui chơi này rất mới, trước kia em cũng chưa tới bao giờ."
Quyền Yến Thác bị cô kéo vào trong, đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia vui mừng.
Đi vào cửa chính khu vui chơi, đập vào mắt là những máy trò chơi, hầu hết những trò chơi bọn trẻ con thích đều có.
Mắt Sở Kiều từ từ sáng lên, đang muốn lôi kéo người đàn ông bên cạnh đi tiếp, đột nhiên phát hiện ra có cái gì không đúng. Tại sao ngoài bọn họ ra ở đây không có một ai khác?
Hôm nay là chủ nhật, khu vui chơi phải có rất nhiều trẻ em mới đúng?!
"Tại sao lại không có ai?" Sở Kiều nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Quyền Yến Thác, anh nhìn xem, thật kỳ quái, tại sao ngoại trừ chúng ta ra ở đây không có một ai?"
"Kỳ quái sao?" Quyền Yến Thác cười nhún nhún vai, chế nhạo nói: "Không có ai mới đúng, không có ai giành với em, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó."
Lời này cũng không phải giả, nhưng vẫn có gì đó không đúng, khu vui chơi lớn như vậy mà lại không có một du khách?
"Không đúng không đúng!"
Nụ cười Sở Kiều trầm xuống, dựa vào bên người anh, đề phòng nói: "Nơi này thật quỷ dị, chắc không phải là nơi đặc biệt lộn xộn, đặc biệt dụ người tới, sau đó......"
Nói đến đây, cô không khỏi nghĩ đến những tình tiết của phim kinh dị, sau gáy căng thẳng.
"Đi thôi!" Sở Kiều lôi cánh tay của anh, lôi kéo anh chạy ra khỏi cửa chính: "Đi mau đi mau, thật là dọa người."
"Này!"
Quyền Yến Thác đưa tay ôm lây hông cô, kéo cô vào trong ngực, đồng thời vươn tay qua đầu của cô, chỉ cho cô nhìn thấy bảng hiệu ở cửa ra vào: khu vui chơi công ích.
Công ích?
Sở Kiều kinh ngạc, hiểu rõ rồi hỏi anh: "Công ích á? Là miễn phí sao?"
"Ừ." Quyền Yến Thác nắm chặt tay của cô một lần nữa, giọng điệu trầm thấp: "Miễn phí."
Dường như Sở Kiều không dám tin, ánh mắt xoay chuyển mấy vòng, đưa tay chỉ xung quanh khu vui chơi, hỏi: "Toàn bộ đều là miễn phí sao?"
"Đúng, toàn bộ miễn phí." Quyền Yến Thác, đáy mắt tràn đầy cưng chiều, cười.
Oa! Khu vui chơi tốt như vậy mà lại miễn phí toàn bộ!
Sở Kiều vỗ tay, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, nói: "Ai mà lãng mạn như vậy chứ, lại còn xây dựng khu vui chơi."
"Anh ——"
Quyền Yến Thác thâm thúy cười cười, khi Sở Kiều còn đang khiếp sợ, ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ giơ lên, điểm ở chóp mũi của cô, nói: "Còn em nữa!"
Nghe vậy, Sở Kiều hoàn toàn khiếp sợ, hoàn toàn không dám tin.
Hòa hoãn chút, cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hỏi: "Là chuyện gì xảy ra? Em đầu tư xây dựng khu vui chơi khi nào chứ?"
Quyền Yến Thác lôi cô đến trước mặt, đôi mắt giống như hắc diệu thạch sáng ngời: "Có nhớ trước khi em đi La Mã học đã trả lại anh một trăm vạn không?"
Nhắc tới chuyện này, Sở Kiều tuyệt đối sẽ không quên. Khi đó cô bán công ty và xe đi, mới miễn cưỡng kiếm đủ tiền để trả cho anh.
"Em nhớ." Sở Kiều cúi đầu, giật mình đáp lời.
Người đàn ông gật đầu một cái, đôi mắt như đang phát sáng: "Khoản tiền kia anh không có động tới, trực tiếp chuyển đi đầu tư. Có lẽ là nhờ may mắn của em mà khoản đầu tư có lời rất nhanh, nửa năm liền kiếm gấp mấy lần. Sau này anh lại nghĩ, dù sao em cũng không cần khoản tiền kia, không bằng dùng vào chuyện khác, anh bù thêm một chút rồi lấy danh nghĩa của hai chúng ta xây khu vui chơi này."
"Anh......" Sở Kiều mở miệng, ủ rũ cất tiếng.
"Sao vậy?" Quyền Yến Thác nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt chán nản không vui, hỏi: "Em không vui khi anh làm như thế?"
"Không phải!"
Sở Kiều lập tức khoát tay, khẳng định: "Anh làm vô cùng tốt."
Chỉ là cho đến bây giờ cô cũng không tưởng tượng được Quyền Yến Thác có thể dùng khoản tiền kia để xây dựng một khu vui chơi.
Một chút lo lắng dưới đáy lòng cũng đều được giải trừ vào lúc này. Sở kiều cụp mắt, khóe miệng nâng lên một đường cong dịu dàng.
Hai tay cô nâng khuôn mặt của Quyền Yến Thác lên, dùng sức xoa nắn, đôi mắt thoáng qua tia giảo hoạt lóe lên: "Ai nha, Mao Mao nhà chúng ta rất biết nghe lời, thật đáng yêu!"
Mao Mao?
Quyền Yến Thác lập tức giận tái mặt, vô lên đôi tay hư hỏng của cô, lạnh lùng nói: "Không được gọi như thế!"
"Vậy phải gọi thế nào?"
Sở Kiều trừng mắt nhìn, cố tình hỏi anh: "Đại Mao Mao? Tiểu Mao Mao? Mao Mao ngoan?"
"Phốc ——"
Quyền Yến Thác tức hộc máu!
Anh vô lực cúi đầu, trái tim rỉ máu. Bà nội anh thật đúng là thiên vị, thanh danh cả một đời này của anh cứ như vậy mà bị hủy trong tay bà…
Đi vào khu vui chơi một lần nữa, tâm trạng khác hoàn toàn so với lúc trước. Sở Kiều nở nụ cười bên khóe miệng, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Hôm nay ở đây không có ai, có phải là do anh sắp xếp hay không?"
Quyền Yến Thác ôm chặt hông của cô, nói thật: "Không phải không có ai mà là khu vui chơi còn chưa khai trương, tiếp khách."
Ngừng một chút, người đàn ông ôm chặt cô gái trong ngực, môi mỏng dán bên tai của cô, mập mờ nói: "Lần đầu tiên phải để dành cho vợ anh."
Lần đầu tiên?
Sắc mặt Sở Kiều khẽ biến đổi, ánh mắt không hiểu nhìn về phía anh.
"Em muốn chơi cái gì?" Quyền Yến Thác không phát hiện được vẻ mặt khác thường này, lôi kéo tay của cô, kéo cô tiến về phía trước.
Thu lại hoang mang ở đáy lòng, Sở Kiều nở nụ cười, nói: "Trò gì cũng muốn chơi."
Được rồi, Quyền Yến Thác cảm thấy hỏi cô thật vô ích.
Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, rất nhanh có những công nhân chuyên nghiệp chạy tới, mở chốt và điều khiển các thiết bị trò chơi.
Nghe được tiếng nhạc vui tai vang lên, ý cười trong mắt Sở Kiều càng ngày càng sâu. Cô không kịp nghĩ, trực tiếp chạy vội tới đu quay ngựa gỗ phía trước, nhấc mông ngồi lên một con ngựa màu trắng, nói: "Em muốn chơi cái này."
Quyền Yến Thác giơ một tay lên, lập tức có người đi vào phòng điều khiển, chuẩn bị mở nguồn điện.
"Đợi đã nào!"
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Quyền Yến Thác xoay người rời đi, động tác nhanh nhẹn đi một chút đã quay trở về cầm trong tay một chùm bóng bay ngũ sắc.
Anh đem bóng bay nhét vào tay Sở Kiều, ánh mắt dịu dàng: "Em cầm đi, anh thấy những bộ phim trên TV đều có cảnh như vậy."
Sau đó anh lui ra ngoài, đại ý bảo nhân viên bắt đầu làm việc.
Đè xuống chốt mở, đu quay ngựa gỗ từ từ khởi động theo tiếng nhạc du dương. Theo quỹ đạo quay hình tròn, hoa văn sắc màu trên thân ngựa gỗ cũng nâng lên hạ xuống, từng vòng xoay tròn, nâng lên hạ xuốmg.
Sở Kiều quay đầu, nhìn thấy bóng bay ngũ sắc mình đang cầm trong tay, cổ họng chua chát, hốc mắt mờ mịt một tầng hơi nước.
Tên khốn kiếp này, sao lại có thể tuyệt vời như vậy chứ?
"Kiều Kiều ——"
Nghe được tiếng gọi của anh, Sở Kiều quay đầu, liền thấy anh đang cầm máy ảnh, cười nói với cô: "Cười một cái đi!"
Tách ——
Nhìn vào ống kính, Quyền Yến Thác có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt của cô. Nhưng anh biết, đó là nước mắt vui mừng.
Buổi sáng thứ bảy, mắt Sở Kiều còn chưa mở, người đã bị ôm vào phòng tắm.
"Tỉnh, tỉnh!" Quyền Yến Thác đưa tay vỗ vỗ người bên cạnh, đẩy cô đến trước gương, hô: "Đánh răng rửa mặt."
"Ưmh!"
Sở Kiều trước sau không mở nổi mắt, nghiêng mặt úp vào trong ngực anh mè nheo, thì thầm: "Để cho em ngủ một chút nữa đi, năm phút thôi."
Cô chu miệng, bộ dạng nhỏ bé tội nghiệp quả thật làm cho người đau lòng, nhưng mà anh tối hôm qua chính là sợ sáng nay cô sẽ ngủ nướng, cho nên không dám động cô một chút. Thế nào để cho cô hảo hảo ngủ một đêm, còn là không lên nổi?
Tét ——
Quyền Yến Thác giận tái mặt, hung hăng vỗ mạnh lên mông của cô, tức giận nói: "Sửa soạn nhanh lên một chút, bằng không tự gánh lấy hậu quả."
Lạnh lùng bỏ lại những lời này, người đàn ông đột nhiên xoay người rời đi.
Chống đỡ của anh biến mất, Sở Kiều suýt thì ngã xuống đất. Cô cố mở to hai mắt, hai tay vịn tường mới có thể đứng vững. Giơ tay lên xoa xoa cái mông, cũng không đau, tuy âm thanh vừa rồi rất lớn, nhưng lực độ rơi xuống không nặng.
Sở Kiều thở dài, không thể làm gì khác ngoài cầm bàn chải lên bắt đầu đánh răng rửa mặt. Mặc dù không tình nguyện, nhưng phải chịu đầu hàng trước uy hiếp của anh.
Sau khi rửa mặt, Sở Kiều đi tới trước tủ treo quần áo, nhớ tới lời anh nói tối hôm qua, biết hôm nay sẽ ra khỏi nhà đi chơi, cho nên đặc biệt chọn một bộ đồ thể thao bằng nhung bông màu hồng, khoác một cái áo lông cộc tay nhung màu đen ra ngoài, đi một đôi giày giữ ấm màu đen dưới chân.
Ăn mặc chỉnh tề, Sở Kiều lướt qua thời tiết bên ngoài, chọn một chiếc khăn quàng cổ mang vào, lúc này mới xuống lầu.
"Cần phải mặc thành như vậy sao?" So sánh với tất cả quần áo cô đang mặc trên người, Quyền Yến Thác chỉ mặc một thân quần áo giản dị thoải mái, bên ngoài khoác một kiện áo lông.
Sở Kiều bĩu môi, ưu tư lầm bầm: "Em sợ lạnh."
Nhìn thấy cô mặc nhiều đến mức tròn như quả bóng, Quyền Yến Thác thở dài bất đắc dĩ, chẳng lẽ thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời anh, sẽ bị chông vùi với hình ảnh này.
"Khó coi sao?" Thấy anh ngây ngốc không nói được lời nào, Sở Kiều cau mày hỏi.
Quyền Yến Thác lấy lại tinh thần, cười cười, nói: "Đẹp mắt."
Anh nắm tay Sở Kiều, cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài, nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Trước khi xe khởi động, Sở Kiều hỏi.
Người đàn ông cười nhạt, nổ máy lái xe: "Đến nơi em sẽ rõ."
......
Một buổi sáng tinh mơ, Giang Văn Hải thần sắc vội vàng chạy tới nhà họ Sở.
Giang Tuyết Nhân đang ngồi ở trên sô pha chờ hắn, nhìn thấy hắn lập tức đuổi những người giúp việc ra ngoài.
"Tuyết Nhân, sắc mặt em như vậy không được, có phải là bị bệnh hay không?" Giang Văn Hải ngồi xuống lấy hơi, lo lắng hỏi cô.
Liếc nhìn bốn phía, Giang Tuyết Nhân cau mày nói: "Anh à, mấy ngày trước Sở Kiều trở về nói mẹ con bé có để lại di vật."
"Di vật?" Giang Văn Hải tràn đầy kinh ngạc, nói: "Thứ gì?"
"Nhỏ tiếng một chút."
Giang Tuyết Nhân cau mày, chán nản nói: "Em cũng không biết là cái gì."
"Chỉ là… " Sắc mặt bà trầm xuống, nói: "Kiều Uyển trước kia có thói quen viết nhật kí, quyển nhật kí của bà ấy em đi tìm thật lâu rồi nhưng không tìm được, có lẽ nào......"
"Có muốn anh đi điều tra một chút không?" Giang Văn Hải buông ly trà trong tay, hỏi.
Giang Tuyết Nhân lắc đầu một cái, nghiêm túc dặn dò: "Có tra cũng không tra được. Hiện tại Sở Kiều là người nhà họ Quyền, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ."
"Anh hiểu."
Giang Văn Hải liếc thấy ánh mắt trầm buồn của bà, không khỏi an ủi: "Em gái, em cũng đừng nghĩ qua nhiều! Chúng ta không được tự làm rối loạn bản thân."
Lời này ngược lại có mấy phần đạo lý, vẻ mặt khẩn trương của Giang Tuyết Nhân hòa hoãn không ít: "Anh, em nhờ anh chăm sóc bài vị của Trường Sinh, anh có còn để ý hay không?"
"Có có." Giang Văn Hải vỗ vỗ tay của bà, nói: "Chị dâu em mỗi tháng đều đến chùa dâng hương, ngươi hãy yên tâm đi."
Nghe vậy, Giang Tuyết Nhân cuối cùng buông lỏng chân mày đang nhíu chặt một chút.
......
Xe Hummer màu đen lao ra khỏi trung tâm thành phố, đi một mạch từ đường cao tốc hướng tới ngoại ô thành phố. Sở Kiều dựa vào thành ghế, không nhịn được lại mơ màng. Gần đây công việc ở công ty rất nhiều, cô ngủ không đủ, người cũng vì mệt mỏi mà gầy không ít.
Sau một tiếng, Hummer màu đen chậm rãi dừng lại. Tốc độ xe giảm bớt, Sở Kiều giơ tay lên vuốt mắt, mơ màng hỏi: "Đến chưa?"
"Đến rồi." Quyền Yến Thác đỗ xe xong, lôi kéo cô xuống xe.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, mở lớn hai mắt khi phát hiện ra mình đang ở đâu, không khỏi kinh ngạc nói: "Tại sao lại là khu vui chơi?"
"Em không thích à?" Quyền Yến Thác dắt tay cô, môi mỏng mỉm cười, nói: "Lần trước anh đã đồng ý dẫn em tới khu vui chơi."
Lần trước? Lần ở trên đỉnh núi đó?
Sở Kiều mím môi cười khẽ, ánh mắt nhu hòa: "Anh rất đáng tin nha, chuyện đáp ứng em lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ rõ."
Quyền Yến Thác hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, quăng đến một ánh mắt khinh bỉ: "Đó là đương nhiên, anh đã từng là người không đáng tin sao?"
Sở Kiều không muốn cùng anh cãi cọ, cả người đều bị khu vui chơi trước mặt hấp dẫn. Cô chủ động lôi kéo người đàn ông đi vào trong, vừa đi vừa hưng phấn nói: "Khu vui chơi này rất mới, trước kia em cũng chưa tới bao giờ."
Quyền Yến Thác bị cô kéo vào trong, đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia vui mừng.
Đi vào cửa chính khu vui chơi, đập vào mắt là những máy trò chơi, hầu hết những trò chơi bọn trẻ con thích đều có.
Mắt Sở Kiều từ từ sáng lên, đang muốn lôi kéo người đàn ông bên cạnh đi tiếp, đột nhiên phát hiện ra có cái gì không đúng. Tại sao ngoài bọn họ ra ở đây không có một ai khác?
Hôm nay là chủ nhật, khu vui chơi phải có rất nhiều trẻ em mới đúng?!
"Tại sao lại không có ai?" Sở Kiều nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Quyền Yến Thác, anh nhìn xem, thật kỳ quái, tại sao ngoại trừ chúng ta ra ở đây không có một ai?"
"Kỳ quái sao?" Quyền Yến Thác cười nhún nhún vai, chế nhạo nói: "Không có ai mới đúng, không có ai giành với em, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó."
Lời này cũng không phải giả, nhưng vẫn có gì đó không đúng, khu vui chơi lớn như vậy mà lại không có một du khách?
"Không đúng không đúng!"
Nụ cười Sở Kiều trầm xuống, dựa vào bên người anh, đề phòng nói: "Nơi này thật quỷ dị, chắc không phải là nơi đặc biệt lộn xộn, đặc biệt dụ người tới, sau đó......"
Nói đến đây, cô không khỏi nghĩ đến những tình tiết của phim kinh dị, sau gáy căng thẳng.
"Đi thôi!" Sở Kiều lôi cánh tay của anh, lôi kéo anh chạy ra khỏi cửa chính: "Đi mau đi mau, thật là dọa người."
"Này!"
Quyền Yến Thác đưa tay ôm lây hông cô, kéo cô vào trong ngực, đồng thời vươn tay qua đầu của cô, chỉ cho cô nhìn thấy bảng hiệu ở cửa ra vào: khu vui chơi công ích.
Công ích?
Sở Kiều kinh ngạc, hiểu rõ rồi hỏi anh: "Công ích á? Là miễn phí sao?"
"Ừ." Quyền Yến Thác nắm chặt tay của cô một lần nữa, giọng điệu trầm thấp: "Miễn phí."
Dường như Sở Kiều không dám tin, ánh mắt xoay chuyển mấy vòng, đưa tay chỉ xung quanh khu vui chơi, hỏi: "Toàn bộ đều là miễn phí sao?"
"Đúng, toàn bộ miễn phí." Quyền Yến Thác, đáy mắt tràn đầy cưng chiều, cười.
Oa! Khu vui chơi tốt như vậy mà lại miễn phí toàn bộ!
Sở Kiều vỗ tay, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, nói: "Ai mà lãng mạn như vậy chứ, lại còn xây dựng khu vui chơi."
"Anh ——"
Quyền Yến Thác thâm thúy cười cười, khi Sở Kiều còn đang khiếp sợ, ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ giơ lên, điểm ở chóp mũi của cô, nói: "Còn em nữa!"
Nghe vậy, Sở Kiều hoàn toàn khiếp sợ, hoàn toàn không dám tin.
Hòa hoãn chút, cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hỏi: "Là chuyện gì xảy ra? Em đầu tư xây dựng khu vui chơi khi nào chứ?"
Quyền Yến Thác lôi cô đến trước mặt, đôi mắt giống như hắc diệu thạch sáng ngời: "Có nhớ trước khi em đi La Mã học đã trả lại anh một trăm vạn không?"
Nhắc tới chuyện này, Sở Kiều tuyệt đối sẽ không quên. Khi đó cô bán công ty và xe đi, mới miễn cưỡng kiếm đủ tiền để trả cho anh.
"Em nhớ." Sở Kiều cúi đầu, giật mình đáp lời.
Người đàn ông gật đầu một cái, đôi mắt như đang phát sáng: "Khoản tiền kia anh không có động tới, trực tiếp chuyển đi đầu tư. Có lẽ là nhờ may mắn của em mà khoản đầu tư có lời rất nhanh, nửa năm liền kiếm gấp mấy lần. Sau này anh lại nghĩ, dù sao em cũng không cần khoản tiền kia, không bằng dùng vào chuyện khác, anh bù thêm một chút rồi lấy danh nghĩa của hai chúng ta xây khu vui chơi này."
"Anh......" Sở Kiều mở miệng, ủ rũ cất tiếng.
"Sao vậy?" Quyền Yến Thác nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt chán nản không vui, hỏi: "Em không vui khi anh làm như thế?"
"Không phải!"
Sở Kiều lập tức khoát tay, khẳng định: "Anh làm vô cùng tốt."
Chỉ là cho đến bây giờ cô cũng không tưởng tượng được Quyền Yến Thác có thể dùng khoản tiền kia để xây dựng một khu vui chơi.
Một chút lo lắng dưới đáy lòng cũng đều được giải trừ vào lúc này. Sở kiều cụp mắt, khóe miệng nâng lên một đường cong dịu dàng.
Hai tay cô nâng khuôn mặt của Quyền Yến Thác lên, dùng sức xoa nắn, đôi mắt thoáng qua tia giảo hoạt lóe lên: "Ai nha, Mao Mao nhà chúng ta rất biết nghe lời, thật đáng yêu!"
Mao Mao?
Quyền Yến Thác lập tức giận tái mặt, vô lên đôi tay hư hỏng của cô, lạnh lùng nói: "Không được gọi như thế!"
"Vậy phải gọi thế nào?"
Sở Kiều trừng mắt nhìn, cố tình hỏi anh: "Đại Mao Mao? Tiểu Mao Mao? Mao Mao ngoan?"
"Phốc ——"
Quyền Yến Thác tức hộc máu!
Anh vô lực cúi đầu, trái tim rỉ máu. Bà nội anh thật đúng là thiên vị, thanh danh cả một đời này của anh cứ như vậy mà bị hủy trong tay bà…
Đi vào khu vui chơi một lần nữa, tâm trạng khác hoàn toàn so với lúc trước. Sở Kiều nở nụ cười bên khóe miệng, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Hôm nay ở đây không có ai, có phải là do anh sắp xếp hay không?"
Quyền Yến Thác ôm chặt hông của cô, nói thật: "Không phải không có ai mà là khu vui chơi còn chưa khai trương, tiếp khách."
Ngừng một chút, người đàn ông ôm chặt cô gái trong ngực, môi mỏng dán bên tai của cô, mập mờ nói: "Lần đầu tiên phải để dành cho vợ anh."
Lần đầu tiên?
Sắc mặt Sở Kiều khẽ biến đổi, ánh mắt không hiểu nhìn về phía anh.
"Em muốn chơi cái gì?" Quyền Yến Thác không phát hiện được vẻ mặt khác thường này, lôi kéo tay của cô, kéo cô tiến về phía trước.
Thu lại hoang mang ở đáy lòng, Sở Kiều nở nụ cười, nói: "Trò gì cũng muốn chơi."
Được rồi, Quyền Yến Thác cảm thấy hỏi cô thật vô ích.
Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, rất nhanh có những công nhân chuyên nghiệp chạy tới, mở chốt và điều khiển các thiết bị trò chơi.
Nghe được tiếng nhạc vui tai vang lên, ý cười trong mắt Sở Kiều càng ngày càng sâu. Cô không kịp nghĩ, trực tiếp chạy vội tới đu quay ngựa gỗ phía trước, nhấc mông ngồi lên một con ngựa màu trắng, nói: "Em muốn chơi cái này."
Quyền Yến Thác giơ một tay lên, lập tức có người đi vào phòng điều khiển, chuẩn bị mở nguồn điện.
"Đợi đã nào!"
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Quyền Yến Thác xoay người rời đi, động tác nhanh nhẹn đi một chút đã quay trở về cầm trong tay một chùm bóng bay ngũ sắc.
Anh đem bóng bay nhét vào tay Sở Kiều, ánh mắt dịu dàng: "Em cầm đi, anh thấy những bộ phim trên TV đều có cảnh như vậy."
Sau đó anh lui ra ngoài, đại ý bảo nhân viên bắt đầu làm việc.
Đè xuống chốt mở, đu quay ngựa gỗ từ từ khởi động theo tiếng nhạc du dương. Theo quỹ đạo quay hình tròn, hoa văn sắc màu trên thân ngựa gỗ cũng nâng lên hạ xuống, từng vòng xoay tròn, nâng lên hạ xuốmg.
Sở Kiều quay đầu, nhìn thấy bóng bay ngũ sắc mình đang cầm trong tay, cổ họng chua chát, hốc mắt mờ mịt một tầng hơi nước.
Tên khốn kiếp này, sao lại có thể tuyệt vời như vậy chứ?
"Kiều Kiều ——"
Nghe được tiếng gọi của anh, Sở Kiều quay đầu, liền thấy anh đang cầm máy ảnh, cười nói với cô: "Cười một cái đi!"
Tách ——
Nhìn vào ống kính, Quyền Yến Thác có thể nhìn thấy nước mắt trong suốt của cô. Nhưng anh biết, đó là nước mắt vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.