Chương 1: Cưới thua một ngón tay (1)
Tịch Hề
14/10/2023
Lần đầu tiên Sở Kiều nhìn thấy Quyền Yến Thác, cũng không phải là trường hợp đặc biệt gì, chính là cảnh tượng tầm thường không thể tầm thường hơn nữa, xem mắt.
Màu xanh hài hòa, Duật Phong Thị nhà hàng lớn nhất theo phong cách Phương Tây.
Khăn trải bàn màu trắng, được kết hợp với những ô vuông rỗng màu xanh đan xen nhau hình bàn cờ, màu xanh nhạt như dòng nước mềm mại buông xuống, hiện ra phong cách quý tộc Châu Âu khiêm tốn xa hoa.
Sở Kiều mặc một chiếc váy ngắn màu đen liền thân, giữa cổ không đeo bất cứ loại trang sức nào, váy trên người cô ôm mông, vừa vặn phác họa lên dáng người uyển chuyển, dưới chân đi một đôi giày da cao gót màu đỏ, hai loại màu sắc trái ngược nhau, tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.
Đi đến trước sảnh nhà hàng, Sở Kiều lấy danh thiếp từ trong túi ra, lập tức có người tiến đến: "Quyền tổng đã đến."
Sở Kiều ngẩn người, tầm mắt nhìn theo hướng nhân viên phục vụ đi qua. Tới gần trước bàn ăn bên cửa sổ, người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú đang ngồi, đôi mắt màu đen thâm thúy lạnh lùng.
Nhìn người đàn ông bên cửa sổ, khóe môi cô khẽ nâng lên. Tướng mạo hạng nhất, dáng người hạng nhất, người như vậy đến chó còn phải để vào mắt!
Nâng đồng hồ lên liếc nhìn, cách thời gian hẹn gặp mặt sớm năm phút. Sở Kiều không nóng lòng tiến lên, tiện tay rút ra một quyển tạp chí, ngược lại ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhàn nhã tự tay lật mở tin tức bát quái ra.
Nhân viên phục vụ hơi chần chừ, đành phải rời đi trước, chờ cô có cần thì quay lại.
Mười phút sau, Sở Kiều khép tạp chí lại, nhíu mày hướng bên cửa sổ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy mày kiếm của người đàn ông đang chờ nhíu chặt, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ trầm xuống.
Đem tạp chí để lại chỗ cũ, Sở Kiều đứng lên, theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới.
Khớp xương ngón tay người đàn ông khẽ gõ trên mặt bàn, sắc mặt đã hiện lên sự không kiên nhẫn, mắt lướt qua bóng người đang đi đến, anh quay đầu lại nhìn sang, nhìn thấy người phía sau đi tới, trong mắt có tia sáng lóe lên.
Hé ra khuôn mặt sạch sẽ, không có bất cứ trang sức dư thừa nào, miễn cưỡng có thể vừa mắt!
"Đến muộn?"
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người đi tới, giọng nói không vui.
Đứng trước mặt của anh, Sở Kiều đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, ngũ quan điêu khắc, đôi mắt sắc bén, mỏng môi vô tình. Người đàn ông này, so với ảnh chụp càng thêm lạnh lùng mấy phần.
Kéo ghế ra ngồi xuống thẳng, mí mắt Sở Kiều cũng chưa nâng, trầm giọng nói: "Gọi món ăn."
Quyền Yến Thác nhíu mày, môi lạnh nhạt nhấp nhẹ, tròng mắt thâm thúy híp lại.
Nhận lấy thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới, Quyền Yến Thác cũng không mở ra, thuận miệng nói : "Hai phần ăn món Nhất Hào."
"Tôi muốn món Nhị Hào." Sở Kiều nhẹ nhàng khép lại thực đơn, khóe miệng tươi cười bình tĩnh.
Nhân viên phục vụ nhăn mày, nhìn về phía Quyền Yến Thác.
Nửa người trên người đàn ông dựa vào ghế, hai chân vén tư thái dày, khóe miệng anh mỉm cười, nói : "Cậu nói cho cô ấy biết, chỉ có món Nhất Hào."
Nhân viên phục vụ gật đầu liên tục, nói đúng sự thật: "Thực xin lỗi tiểu thư, hôm nay nhà hàng chúng tôi chỉ cung cấp món Nhất Hào."
Sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, đôi mày thanh tú chau nhẹ lại đứng lên: "Vì sao?"
Nhân viên phục vụ len lén liếc mắt nhìn người đàn ông, giọng nói đắn đo xác đáng: "Quyền tổng chỉ ăn món Nhất Hào."
Sở Kiều kiềm chế lại tức giận ở đáy lòng, cười nói: "Quyền tổng có sở thích thật là đặc biệt."
Đem thực đơn quăng cho nhân viên phục vụ, Quyền Yến Thác không nói gì, đôi mắt đào hoa hẹp dài vô tình híp lại.
Lúc sau, hai phần ăn giống nhau được bưng lên bàn. Sở Kiều trừng mắt nhìn phần ăn bò-bít-tết chín bảy phần này, giận dữ cắn môi.
Cô ghét nhất loại còn tơ máu này, căn bản cũng không quen thuộc, làm cho người ta ăn như thế nào?!
Cái gọi là xem mắt, đơn giản là nam nữ xa lạ ngồi chung một chỗ, đem hai bên cha mẹ đưa ra một số tình huống cơ bản, tất cả được nói thẳng ra rõ ràng, sau đó nhìn xem lẫn nhau một chút, nếu thấy cũng vừa ý, vậy tiếp tục gặp gỡ nhau tiếp.
Chỉnh lại phần cơm, Sở Kiều gần như chưa ăn, hai người bọn họ cũng rất ít nói chuyện. Về việc bị Quyền Yến Thác lạnh nhạt, cô xem như tương đối vừa lòng , ít nhất bên tai yên lặng.
Bữa ăn gần xong, nhân viên phục vụ bưng đến một món ăn riêng, Sở Kiều lấy ra một tấm thẻ, giọng nói thong dong: "AA chế."
"AA chế?" Quyền Yến Thác cười lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú lo lắng, anh một tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm mặt Sở Kiều, cười hỏi: "Cô nói xem, cái gì là AA chế?"
Sở Kiều ngẩn ra, ánh mắt tràn ngập đề phòng: "Biết rõ rồi còn hỏi."
Vẻ mặt Quyền Yến Thác cười vô hại, từ khóe mắt đến con ngươi làm ra vẻ ngay thẳng: "Tôi chỉ biết A tráo chén, B tráo ly."
Khi nói chuyện, ánh mắt của anh nhìn theo Sở Kiều một đường đi xuống cổ, cặp mắt kia giống như kính nhìn xuyên thấu rất sắc bén: "Aipot( sân bay ), Bae¬ly—thee( cơ hồ không có ), C. . . . . . theo cô có phải C là ly không?"
Nhân viên phục vụ đứng ở một bên cúi đầu, mặt đều muốn chôn đến trước ngực, cố gắng khắc chế tiếng cười.
Hai tay buông xuống ở bên người nắm chặt, mặt Sở Kiều tái nhợt, cô nhớ tới những lời nói trước khi ra cửa mà cha dặn dò, để cô phải giữ gìn hình tượng danh tiếng thục nữ, không thể làm cho nhà họ Sở mất mặt!
Ý cười đáy mắt Quyền Yến Thác tan hết, anh cầm bút lên ở trên thực đơn ký tên, đứng lên đi ra ngoài: "Sở Kiều, cô rất để ý mình rồi, ở trước mặt tôi nói AA, cô xứng sao?!"
Màu xanh hài hòa, Duật Phong Thị nhà hàng lớn nhất theo phong cách Phương Tây.
Khăn trải bàn màu trắng, được kết hợp với những ô vuông rỗng màu xanh đan xen nhau hình bàn cờ, màu xanh nhạt như dòng nước mềm mại buông xuống, hiện ra phong cách quý tộc Châu Âu khiêm tốn xa hoa.
Sở Kiều mặc một chiếc váy ngắn màu đen liền thân, giữa cổ không đeo bất cứ loại trang sức nào, váy trên người cô ôm mông, vừa vặn phác họa lên dáng người uyển chuyển, dưới chân đi một đôi giày da cao gót màu đỏ, hai loại màu sắc trái ngược nhau, tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.
Đi đến trước sảnh nhà hàng, Sở Kiều lấy danh thiếp từ trong túi ra, lập tức có người tiến đến: "Quyền tổng đã đến."
Sở Kiều ngẩn người, tầm mắt nhìn theo hướng nhân viên phục vụ đi qua. Tới gần trước bàn ăn bên cửa sổ, người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú đang ngồi, đôi mắt màu đen thâm thúy lạnh lùng.
Nhìn người đàn ông bên cửa sổ, khóe môi cô khẽ nâng lên. Tướng mạo hạng nhất, dáng người hạng nhất, người như vậy đến chó còn phải để vào mắt!
Nâng đồng hồ lên liếc nhìn, cách thời gian hẹn gặp mặt sớm năm phút. Sở Kiều không nóng lòng tiến lên, tiện tay rút ra một quyển tạp chí, ngược lại ngồi ở khu nghỉ ngơi, nhàn nhã tự tay lật mở tin tức bát quái ra.
Nhân viên phục vụ hơi chần chừ, đành phải rời đi trước, chờ cô có cần thì quay lại.
Mười phút sau, Sở Kiều khép tạp chí lại, nhíu mày hướng bên cửa sổ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy mày kiếm của người đàn ông đang chờ nhíu chặt, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ trầm xuống.
Đem tạp chí để lại chỗ cũ, Sở Kiều đứng lên, theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới.
Khớp xương ngón tay người đàn ông khẽ gõ trên mặt bàn, sắc mặt đã hiện lên sự không kiên nhẫn, mắt lướt qua bóng người đang đi đến, anh quay đầu lại nhìn sang, nhìn thấy người phía sau đi tới, trong mắt có tia sáng lóe lên.
Hé ra khuôn mặt sạch sẽ, không có bất cứ trang sức dư thừa nào, miễn cưỡng có thể vừa mắt!
"Đến muộn?"
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người đi tới, giọng nói không vui.
Đứng trước mặt của anh, Sở Kiều đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, ngũ quan điêu khắc, đôi mắt sắc bén, mỏng môi vô tình. Người đàn ông này, so với ảnh chụp càng thêm lạnh lùng mấy phần.
Kéo ghế ra ngồi xuống thẳng, mí mắt Sở Kiều cũng chưa nâng, trầm giọng nói: "Gọi món ăn."
Quyền Yến Thác nhíu mày, môi lạnh nhạt nhấp nhẹ, tròng mắt thâm thúy híp lại.
Nhận lấy thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới, Quyền Yến Thác cũng không mở ra, thuận miệng nói : "Hai phần ăn món Nhất Hào."
"Tôi muốn món Nhị Hào." Sở Kiều nhẹ nhàng khép lại thực đơn, khóe miệng tươi cười bình tĩnh.
Nhân viên phục vụ nhăn mày, nhìn về phía Quyền Yến Thác.
Nửa người trên người đàn ông dựa vào ghế, hai chân vén tư thái dày, khóe miệng anh mỉm cười, nói : "Cậu nói cho cô ấy biết, chỉ có món Nhất Hào."
Nhân viên phục vụ gật đầu liên tục, nói đúng sự thật: "Thực xin lỗi tiểu thư, hôm nay nhà hàng chúng tôi chỉ cung cấp món Nhất Hào."
Sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, đôi mày thanh tú chau nhẹ lại đứng lên: "Vì sao?"
Nhân viên phục vụ len lén liếc mắt nhìn người đàn ông, giọng nói đắn đo xác đáng: "Quyền tổng chỉ ăn món Nhất Hào."
Sở Kiều kiềm chế lại tức giận ở đáy lòng, cười nói: "Quyền tổng có sở thích thật là đặc biệt."
Đem thực đơn quăng cho nhân viên phục vụ, Quyền Yến Thác không nói gì, đôi mắt đào hoa hẹp dài vô tình híp lại.
Lúc sau, hai phần ăn giống nhau được bưng lên bàn. Sở Kiều trừng mắt nhìn phần ăn bò-bít-tết chín bảy phần này, giận dữ cắn môi.
Cô ghét nhất loại còn tơ máu này, căn bản cũng không quen thuộc, làm cho người ta ăn như thế nào?!
Cái gọi là xem mắt, đơn giản là nam nữ xa lạ ngồi chung một chỗ, đem hai bên cha mẹ đưa ra một số tình huống cơ bản, tất cả được nói thẳng ra rõ ràng, sau đó nhìn xem lẫn nhau một chút, nếu thấy cũng vừa ý, vậy tiếp tục gặp gỡ nhau tiếp.
Chỉnh lại phần cơm, Sở Kiều gần như chưa ăn, hai người bọn họ cũng rất ít nói chuyện. Về việc bị Quyền Yến Thác lạnh nhạt, cô xem như tương đối vừa lòng , ít nhất bên tai yên lặng.
Bữa ăn gần xong, nhân viên phục vụ bưng đến một món ăn riêng, Sở Kiều lấy ra một tấm thẻ, giọng nói thong dong: "AA chế."
"AA chế?" Quyền Yến Thác cười lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú lo lắng, anh một tay nâng cằm lên, nhìn chằm chằm mặt Sở Kiều, cười hỏi: "Cô nói xem, cái gì là AA chế?"
Sở Kiều ngẩn ra, ánh mắt tràn ngập đề phòng: "Biết rõ rồi còn hỏi."
Vẻ mặt Quyền Yến Thác cười vô hại, từ khóe mắt đến con ngươi làm ra vẻ ngay thẳng: "Tôi chỉ biết A tráo chén, B tráo ly."
Khi nói chuyện, ánh mắt của anh nhìn theo Sở Kiều một đường đi xuống cổ, cặp mắt kia giống như kính nhìn xuyên thấu rất sắc bén: "Aipot( sân bay ), Bae¬ly—thee( cơ hồ không có ), C. . . . . . theo cô có phải C là ly không?"
Nhân viên phục vụ đứng ở một bên cúi đầu, mặt đều muốn chôn đến trước ngực, cố gắng khắc chế tiếng cười.
Hai tay buông xuống ở bên người nắm chặt, mặt Sở Kiều tái nhợt, cô nhớ tới những lời nói trước khi ra cửa mà cha dặn dò, để cô phải giữ gìn hình tượng danh tiếng thục nữ, không thể làm cho nhà họ Sở mất mặt!
Ý cười đáy mắt Quyền Yến Thác tan hết, anh cầm bút lên ở trên thực đơn ký tên, đứng lên đi ra ngoài: "Sở Kiều, cô rất để ý mình rồi, ở trước mặt tôi nói AA, cô xứng sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.