Chương 131: Tấm ảnh của mẹ (1)
Tịch Hề
14/10/2023
Editor: Hepc
Beta: Thư
Trên giường lớn trong khách sạn, một bóng dáng co ro gầy gò. Phùng Thiên Chân dựa lưng vào đầu giường, tóc dài xõa xuống bên hông, bả vai có thể thấy được vết hôn sâu cạn mơ hồ không đồng đều.
Cô lấy chăn che kín mình, cả người có chút lờ mờ phát giác ra. Chuyện tối ngày hôm qua, cô nhớ cũng không nhiều, cũng không rõ ràng làm sao lại nằm trên giường của Trì Việt.
Phùng Thiên Chân hít một hơi thật sâu, liếc qua người đàn ông vẫn còn tắm ở phòng tắm, vén chăn lên xuống giường, khom lưng nhặt quần áo rải rác trên đất lên, mặc lại từng món một.
Mới vừa mặc chỉnh tề xong, cửa phòng tắm liền mở ra. Trì Việt mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, trong tay cầm khăn lông đang lau khô tóc. Giây lát, anh ta ngồi ở bên giường, nhét khăn lông vào dưới chân, tiện tay cầm lên một điếu thuốc, đốt lửa hút rồi nhả ra sương mù màu trắng.
Phùng Thiên Chân hiểu rõ anh ta, bộ dáng này của anh nhất định là có lời muốn nói, cho nên cô cũng không nhúc nhích, an tĩnh đứng đối diện anh.
"Tới đây!"
Gương mặt tuấn mỹ của Trì Việt bỗng nhiên, không nhìn ra tâm tình gì.
Chần chừ tại chỗ, Phùng Thiên Chân mím môi, cất bước đi tới bên cạnh anh ta, khoảng cách một bước thì đứng lại.
"Tối hôm qua tôi uống say rồi." Ngón tay Trì Việt cầm điếu thuốc, ánh mắt xẹt qua mặt của cô, vẻ mặt không hiểu.
Lời của hắn, Phùng Thiên Chân nghe ra mấy phần ý nghĩa sâu xa. Cô cụp mắt, mắt nhìn chằm chằm mủi chân, thật ra thì chuyện tối ngày hôm qua rất lúng túng, cô cũng không muốn nhắc lại.
Cô cúi đầu không nói lời nào, Trì Việt không khỏi bĩu môi, đưa tay cầm ví tiền trên tủ ở đầu giường lên, từ bên trong móc ra một tờ chi phiếu, viết một con số rồi ký tên lên.
Trong miệng anh ngậm lấy điếu thuốc, kéo tay Phùng Thiên Chân qua, nhét chi phiếu vào trong tay của cô, trầm giọng nói: "Cô xem số tiền này đủ chưa? Không đủ tôi có thể cho thêm!"
Da đầu Phùng Thiên Chân tê dại một hồi, ngạc nhiên nhìn chằm chằm chi phiếu anh đưa ra, nhất thời tay chân trở nên lạnh lẽo.
Nhìn sắc mặt của cô trắng bệt, Trì Việt lập tức cầm ví tiền lên, lại từ bên trong móc đó ra một tấm thẻ, đều nhét vào trong tay Phùng Thiên Chân, “Trong này còn cỡ hai mươi vạn, chuyện tối ngày hôm qua của cô và tôi hãy quên đi, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra!"
Năm ngón tay đột nhiên nắm lại, chi phiếu cứng rắn đặt lên làm đau lòng bàn tay. Toàn thân Phùng Thiên Chân đều phát run, cô giơ tay quăng chi phiếu cùng thẻ cho Trì Việt, xoay người xách ví da của mình lên, lật đật từ ví tiền rút ra một xấp tiền mặt, trở tay ném qua cho anh.
"Bộp ——"
Tiền mặt màu đỏ đập lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, Trì Việt chỉ cảm thấy hơi đau nhói, sau khi phản ứng, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt giận dữ tàn bạo. Anh ta vứt thuốc lá trong tay, đứng dậy giữ chặt bả vai Phùng Thiên Chân, quát: "Phùng Thiên Chân, con mẹ nó cô dám dùng tiền đập tôi?!"
"Thế nào lại không dám?" Phùng Thiên Chân là lạnh lùng nhìn anh ta, giơ tay lên đẩy tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Trì Việt anh có gì đặc biệt hơn người? Anh cho rằng anh là ai? Tôi khinh bỉ!"
Cô chỉ vào những tờ tiền rơi rãi trên đất kia, giơ nón tay chỉ chóp mũi anh ta, giận quá thành cười, "Ra ngoài chơi mà trả chi phiếu với thẻ, anh quá lạc hậu đi? Bây giờ là phải theo tốc độ của thời đại, cái gì cũng phải trả tiền mặt biết không?"
Phùng Thiên Chân theo dõi gương mặt tuấn tú lo lắng của anh ta, gằn từng chữ: "Số tiền kia là cho anh, không cần trả tiền thừa!"
Cô cầm ví da lên, xoay người liền đi ra ngoài.
"......"
Trì Việt bị cô làm cho ngơ ngẩn, cho đến khi cửa phòng có khép lại anh ta mới lấy lại tinh thần. Anh ta sải bước đi qua, kéo cửa phòng ra, hướng người phía trước tức giận nói: "Phùng Thiên Chân, con mẹ nó cô trở lại cho tôi! Cô tự đâm đầu vào chỗ chết đi!"
Phùng Thiên Chân bĩu môi, xoay người nhìn anh ta chằm chằm, nói: "Anh mới đi chết đi——"
Nhìn bóng lưng cô đi xa, Trì Việt hoàn toàn tức điên, anh trở tay đóng sầm cửa, gương mặt tuấn mỹ của vặn vẹo thành đoàn. Mẹ nó, từ nhỏ đến lớn, cô đều không dám phản kháng như vậy với mình, hôm nay là thế nào, ăn gan hùm mật gấu hả!
F*ck!
Con nhóc thối chết tiệt, thật là giỏi đấy!
Chủ nhật phải thực hiện một lời hứa đi khu vui chơi, Sở Kiều tính toán chuyện lần trước nhìn thấy một em baby cô rất ưa thích, nhưng là đồ của Hàn Thu Dương mua, lần này cô cần phải tự bỏ tiền mua một em.
Thứ sáu, sau khi tan việc, cô gọi điện thoại cho Tô Lê, hẹn cô nàng đi dạo phố.
Loại chuyện như vậy, Tô Lê tự nhiên nguyện ý đi theo. Họ đi tới quầy đồ chơi ở lầu năm, chọn lựa các kiểu baby mới nhất.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng gói lại, Tô Lê nhíu mày, hồ nghi nói: "Kiều Kiều, cô thích sao?"
"Cô mới vừa biết?, " Sở Kiều liếc cô nàng, cười giỡn nói: "Thích nhiều hơn cô đấy."
"Hừ!" Tô Lê không phục hừ lạnh, nói: "Ai biết cô có tấm lòng yêu trẻ em và ba của trẻ em!"
"Tô Lê ——"
Sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, cắn răng nghiến lợi nhìn cô nàng chằm chằm, "Nói hưu nói vượn tôi xé miệng của cô ra!"
"Bạo lực!" Tô Lê chép miệng, không hề thấy sợ, ngược lại được voi đòi tiên, "Cái người này sao kích động vậy chứ, có phải tôi đoán đúng rồi hay không?"
"Đúng cái đầu cô!"
Sở Kiều đưa tay nhéo lên eo cô nàng, giọng căm hận nói: "Nhiều chuyện."
"Ah!"
Tô Lê bị đau, quệt miệng uất ức nói: "Xuống tay thật ác độc! Trước kia cô không có như vậy, là không phải là học được từ ông xã cô hả?"
Ông xã?
Khóe miệng Sở Kiều trầm một cái, quay mặt.
Nhận thấy được mình nói bậy, Tô Lê lập tức che miệng, năn nỉ nói: "Thật xin lỗi, là tôi nói sai rồi."
Sở Kiều đứng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn gì.
Tô Lê thở dài, không nhịn được hỏi cơ, "Cô thật sự muốn ly hôn sao?"
"Tiểu thư, mời cô qua quầy số 2 tính tiền."
Nhân viên phục vụ gói đồ xong, đưa danh sách hoá đơn cho cô.
Sở Kiều nhận lấy, trực tiếp đi qua quầy thu ngân trả tiền.
Giây lát, Tô Lê xách theo túi trong tay, cười hì hì kéo cánh tay của cô, "Kiều Kiều, còn tức giận hả?"
Sở Kiều mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Này, " Tô Lê cắn môi, thử dò xét nói: "Thật sự giận rồi hả?"
Sở Kiều nhận lấy cái túi trong tay cô nàng, ánh mắt cuối cùng bình thản xuống, "Không có."
Chuyện ly hôn không thuận lợi, đại khái Tô Lê cũng hiểu tâm tình của cô. Chỉ là đứng ở góc độ bạn bè, thật ra Tô Lê cũng không tán thành cô ly hôn, nhưng tính tình Sở Kiều quá mức quật cường, nếu cứ cứng rắn khuyên, cô sẽ không nghe vào đâu!
"Trung tâm thương mại bên kia đường mới mở không ít cửa hàng mới, chị đây mời khách, chúng ta mua trang phục tình nhân đi." Tô Lê lôi kéo tay của cô, nụ cười dịu dàng, nhìn một cái cũng biết là cố ý trêu chọc cô vui vẻ.
Sở Kiều thấp giọng cười một tiếng, không khách khí chút nào nói: "Đây chính là cô nói nha, sau đó không cho ầm ĩ la lối nữa!"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Lê cứng ngắc, đáy lòng thầm khiển trách. Con nhóc thối này, mượn cơ hội lừa đảo hả!
San sát hai bên đường trong khu trung tâm thương mại đa số đều là các biển tên cửa hàng, Tô Lê thích đi dạo phố, không có việc gì sẽ đi nhanh. Phía trước có một cửa tiệm, lần trước lúc cô nàng tới vẫn đang tu sửa, lần này đã mở cửa buôn bán, cô nàng hăng hái, lôi kéo Sở Kiều đi tới, "Mới mở, chúng ta đi xem một chút."
Hết chương 91.1
Beta: Thư
Trên giường lớn trong khách sạn, một bóng dáng co ro gầy gò. Phùng Thiên Chân dựa lưng vào đầu giường, tóc dài xõa xuống bên hông, bả vai có thể thấy được vết hôn sâu cạn mơ hồ không đồng đều.
Cô lấy chăn che kín mình, cả người có chút lờ mờ phát giác ra. Chuyện tối ngày hôm qua, cô nhớ cũng không nhiều, cũng không rõ ràng làm sao lại nằm trên giường của Trì Việt.
Phùng Thiên Chân hít một hơi thật sâu, liếc qua người đàn ông vẫn còn tắm ở phòng tắm, vén chăn lên xuống giường, khom lưng nhặt quần áo rải rác trên đất lên, mặc lại từng món một.
Mới vừa mặc chỉnh tề xong, cửa phòng tắm liền mở ra. Trì Việt mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, trong tay cầm khăn lông đang lau khô tóc. Giây lát, anh ta ngồi ở bên giường, nhét khăn lông vào dưới chân, tiện tay cầm lên một điếu thuốc, đốt lửa hút rồi nhả ra sương mù màu trắng.
Phùng Thiên Chân hiểu rõ anh ta, bộ dáng này của anh nhất định là có lời muốn nói, cho nên cô cũng không nhúc nhích, an tĩnh đứng đối diện anh.
"Tới đây!"
Gương mặt tuấn mỹ của Trì Việt bỗng nhiên, không nhìn ra tâm tình gì.
Chần chừ tại chỗ, Phùng Thiên Chân mím môi, cất bước đi tới bên cạnh anh ta, khoảng cách một bước thì đứng lại.
"Tối hôm qua tôi uống say rồi." Ngón tay Trì Việt cầm điếu thuốc, ánh mắt xẹt qua mặt của cô, vẻ mặt không hiểu.
Lời của hắn, Phùng Thiên Chân nghe ra mấy phần ý nghĩa sâu xa. Cô cụp mắt, mắt nhìn chằm chằm mủi chân, thật ra thì chuyện tối ngày hôm qua rất lúng túng, cô cũng không muốn nhắc lại.
Cô cúi đầu không nói lời nào, Trì Việt không khỏi bĩu môi, đưa tay cầm ví tiền trên tủ ở đầu giường lên, từ bên trong móc ra một tờ chi phiếu, viết một con số rồi ký tên lên.
Trong miệng anh ngậm lấy điếu thuốc, kéo tay Phùng Thiên Chân qua, nhét chi phiếu vào trong tay của cô, trầm giọng nói: "Cô xem số tiền này đủ chưa? Không đủ tôi có thể cho thêm!"
Da đầu Phùng Thiên Chân tê dại một hồi, ngạc nhiên nhìn chằm chằm chi phiếu anh đưa ra, nhất thời tay chân trở nên lạnh lẽo.
Nhìn sắc mặt của cô trắng bệt, Trì Việt lập tức cầm ví tiền lên, lại từ bên trong móc đó ra một tấm thẻ, đều nhét vào trong tay Phùng Thiên Chân, “Trong này còn cỡ hai mươi vạn, chuyện tối ngày hôm qua của cô và tôi hãy quên đi, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra!"
Năm ngón tay đột nhiên nắm lại, chi phiếu cứng rắn đặt lên làm đau lòng bàn tay. Toàn thân Phùng Thiên Chân đều phát run, cô giơ tay quăng chi phiếu cùng thẻ cho Trì Việt, xoay người xách ví da của mình lên, lật đật từ ví tiền rút ra một xấp tiền mặt, trở tay ném qua cho anh.
"Bộp ——"
Tiền mặt màu đỏ đập lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông, Trì Việt chỉ cảm thấy hơi đau nhói, sau khi phản ứng, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt giận dữ tàn bạo. Anh ta vứt thuốc lá trong tay, đứng dậy giữ chặt bả vai Phùng Thiên Chân, quát: "Phùng Thiên Chân, con mẹ nó cô dám dùng tiền đập tôi?!"
"Thế nào lại không dám?" Phùng Thiên Chân là lạnh lùng nhìn anh ta, giơ tay lên đẩy tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Trì Việt anh có gì đặc biệt hơn người? Anh cho rằng anh là ai? Tôi khinh bỉ!"
Cô chỉ vào những tờ tiền rơi rãi trên đất kia, giơ nón tay chỉ chóp mũi anh ta, giận quá thành cười, "Ra ngoài chơi mà trả chi phiếu với thẻ, anh quá lạc hậu đi? Bây giờ là phải theo tốc độ của thời đại, cái gì cũng phải trả tiền mặt biết không?"
Phùng Thiên Chân theo dõi gương mặt tuấn tú lo lắng của anh ta, gằn từng chữ: "Số tiền kia là cho anh, không cần trả tiền thừa!"
Cô cầm ví da lên, xoay người liền đi ra ngoài.
"......"
Trì Việt bị cô làm cho ngơ ngẩn, cho đến khi cửa phòng có khép lại anh ta mới lấy lại tinh thần. Anh ta sải bước đi qua, kéo cửa phòng ra, hướng người phía trước tức giận nói: "Phùng Thiên Chân, con mẹ nó cô trở lại cho tôi! Cô tự đâm đầu vào chỗ chết đi!"
Phùng Thiên Chân bĩu môi, xoay người nhìn anh ta chằm chằm, nói: "Anh mới đi chết đi——"
Nhìn bóng lưng cô đi xa, Trì Việt hoàn toàn tức điên, anh trở tay đóng sầm cửa, gương mặt tuấn mỹ của vặn vẹo thành đoàn. Mẹ nó, từ nhỏ đến lớn, cô đều không dám phản kháng như vậy với mình, hôm nay là thế nào, ăn gan hùm mật gấu hả!
F*ck!
Con nhóc thối chết tiệt, thật là giỏi đấy!
Chủ nhật phải thực hiện một lời hứa đi khu vui chơi, Sở Kiều tính toán chuyện lần trước nhìn thấy một em baby cô rất ưa thích, nhưng là đồ của Hàn Thu Dương mua, lần này cô cần phải tự bỏ tiền mua một em.
Thứ sáu, sau khi tan việc, cô gọi điện thoại cho Tô Lê, hẹn cô nàng đi dạo phố.
Loại chuyện như vậy, Tô Lê tự nhiên nguyện ý đi theo. Họ đi tới quầy đồ chơi ở lầu năm, chọn lựa các kiểu baby mới nhất.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng gói lại, Tô Lê nhíu mày, hồ nghi nói: "Kiều Kiều, cô thích sao?"
"Cô mới vừa biết?, " Sở Kiều liếc cô nàng, cười giỡn nói: "Thích nhiều hơn cô đấy."
"Hừ!" Tô Lê không phục hừ lạnh, nói: "Ai biết cô có tấm lòng yêu trẻ em và ba của trẻ em!"
"Tô Lê ——"
Sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, cắn răng nghiến lợi nhìn cô nàng chằm chằm, "Nói hưu nói vượn tôi xé miệng của cô ra!"
"Bạo lực!" Tô Lê chép miệng, không hề thấy sợ, ngược lại được voi đòi tiên, "Cái người này sao kích động vậy chứ, có phải tôi đoán đúng rồi hay không?"
"Đúng cái đầu cô!"
Sở Kiều đưa tay nhéo lên eo cô nàng, giọng căm hận nói: "Nhiều chuyện."
"Ah!"
Tô Lê bị đau, quệt miệng uất ức nói: "Xuống tay thật ác độc! Trước kia cô không có như vậy, là không phải là học được từ ông xã cô hả?"
Ông xã?
Khóe miệng Sở Kiều trầm một cái, quay mặt.
Nhận thấy được mình nói bậy, Tô Lê lập tức che miệng, năn nỉ nói: "Thật xin lỗi, là tôi nói sai rồi."
Sở Kiều đứng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn gì.
Tô Lê thở dài, không nhịn được hỏi cơ, "Cô thật sự muốn ly hôn sao?"
"Tiểu thư, mời cô qua quầy số 2 tính tiền."
Nhân viên phục vụ gói đồ xong, đưa danh sách hoá đơn cho cô.
Sở Kiều nhận lấy, trực tiếp đi qua quầy thu ngân trả tiền.
Giây lát, Tô Lê xách theo túi trong tay, cười hì hì kéo cánh tay của cô, "Kiều Kiều, còn tức giận hả?"
Sở Kiều mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Này, " Tô Lê cắn môi, thử dò xét nói: "Thật sự giận rồi hả?"
Sở Kiều nhận lấy cái túi trong tay cô nàng, ánh mắt cuối cùng bình thản xuống, "Không có."
Chuyện ly hôn không thuận lợi, đại khái Tô Lê cũng hiểu tâm tình của cô. Chỉ là đứng ở góc độ bạn bè, thật ra Tô Lê cũng không tán thành cô ly hôn, nhưng tính tình Sở Kiều quá mức quật cường, nếu cứ cứng rắn khuyên, cô sẽ không nghe vào đâu!
"Trung tâm thương mại bên kia đường mới mở không ít cửa hàng mới, chị đây mời khách, chúng ta mua trang phục tình nhân đi." Tô Lê lôi kéo tay của cô, nụ cười dịu dàng, nhìn một cái cũng biết là cố ý trêu chọc cô vui vẻ.
Sở Kiều thấp giọng cười một tiếng, không khách khí chút nào nói: "Đây chính là cô nói nha, sau đó không cho ầm ĩ la lối nữa!"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Lê cứng ngắc, đáy lòng thầm khiển trách. Con nhóc thối này, mượn cơ hội lừa đảo hả!
San sát hai bên đường trong khu trung tâm thương mại đa số đều là các biển tên cửa hàng, Tô Lê thích đi dạo phố, không có việc gì sẽ đi nhanh. Phía trước có một cửa tiệm, lần trước lúc cô nàng tới vẫn đang tu sửa, lần này đã mở cửa buôn bán, cô nàng hăng hái, lôi kéo Sở Kiều đi tới, "Mới mở, chúng ta đi xem một chút."
Hết chương 91.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.