Chương 36: Dầu thắp
Kim Cương Quyển
21/12/2017
Bấc đèn Đăng Thiên Nhân?
Toàn bộ truyền thuyết về Đăng Thiên Nhân, Tống Quân đều được Hạ Hoằng Thâm kể cho hắn nghe. Hắn căn bản không biết Đăng Thiên Nhân đến tột cùng là thứ gì, kỳ thật cũng không có nghĩ muốn biết Đăng Thiên Nhân là thứ gì.
Toàn bộ đều làm hắn sợ hãi cũng bởi vì Đăng Thiên Nhân mà Hạ Hoằng Thâm đang tìm kiếm, có phải sau khi tìm thấy nó hắn sẽ rời nhân gian trở về Thiên giới hay không, đến khi đó chỉ còn lại mình hắn.
Thời gian lúc này không sớm không muộn, Hạ Hoằng Thâm nói không bằng trước cứ đi ngủ một giấc, đợi ngày mai nói sau.
Tống Quân nằm lại trên giường, trong lòng có chút bất an
Lại không nghĩ rằng Hạ Hoằng Thâm nằm xuống bên cạnh hắn, đột nhiên đưa tay ôm hắn.
Long Tinh trở lại bên giường lấy chăn đệm nằm dưới đất, không có ý định về giường ngủ, thân thể Phượng Tuấn Nguyên dán vào trong tường không nhúc nhích nhưng cũng không thể ngủ nhanh như vậy.
Hạ Hoằng Thâm ôm lấy vai của hắn, nhấc đầu hắn tựa vào ngực mình, bàn tay vuốt tóc hắn.
Tống Quân muốn đẩy hắn ra nhưng xung quanh rất yên tĩnh, hắn không thể gây ra tiếng ồn lớn. Hơn nữa hắn còn thật sự bị kinh sợ, vì vậy hiện tại có thể dựa vào Hạ HoằngThâm khiến hắn thấy an lòng.
Cứ như vậy Tống Quân vừa nhắm mắt lại liền ngủ, đợi khi hắn tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Hạ Hoằng Thâm vẫn nằm ở bên cạnh hắn, ôm vai hắn. Phượng Tuấn Nguyên ngủ giống một đứa bé, đầu đều dán phía sau trên lưng hắn.
Tống Quân ngồi dậy, Phượng Tuấn Nguyên bị giật mình tỉnh lại, có chút mờ mịt mở to mắt. Hạ Hoằng Thâm như luôn thức, ngay khi Tống Quân ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy.
Nước đánh răng rửa mặt là nước hóa tuyết Khê Thủy ở trên núi nước, lạnh đến thấu xương.
Điểm tâm của mỗi người là một cái bánh mỳ, ngay cả đồ chua cũng không chuẩn bị cho bọn hắn. Tống Quân ngồi xổm trong sân cắn bánh mỳ, vừa nghĩ vị bí thư chi bộ thôn chắc là khó có mà đưa cho bọn họ.
Ăn hết điểm tâm, Long Tinh gọi điện thoại cho bọn Lữ Hải nói muốn có xe lên núi đón họ, đưa có hai chiếc xe đến, còn có một chiếc xe tải chắc đến giữa trưa có thể sẽ tới, đưa bọn họ xuống núi.
Hạ Hoằng Thâm nói với Vương bí thư, nếu buổi sáng không có việc gì, bọn họ sẽ ra ngoài đi dạo.
Vương bí thư tự nhiên nói được, còn chủ động bảo con trai cả dẫn bọn họ đi quanh trong thôn.
Hạ Hoằng Thâm không cự tuyệt, Vương bí thư liền gọi con trai cả của ông tới.
Con trai cả của ông mười bảy, mười tám tuổi, tên là Vương Nhân. Với người sống trên núi mà nói, đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa hắn nói mình sang năm có thể kết hôn. Vì tuổi chưa đủ nên trước chỉ tổ chức tiệc rượu thôi.
Vương Nhân mang bọn họ đi quanh ở trong thôn, một đường gặp thôn dân đều cảnh giác phòng bị nhìn họ.
Tống Quân nhìn những thôn dân kia, nhớ lại ác mộng tối hôm qua, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ khiến hắn cảm thấy không rét mà run. Hắn nghĩ, tính cả Vạn Kính Sinh kia, trong thôn này có phải hay không đã chết rất nhiều người trẻ tuổi? Mà người thanh niên đã chết có cùng quan hệ với người trong thôn không?
Kỳ thật mà nói, ngày hôm qua ở trong thôn vội vàng đi lại. Tống Quân cũng không có chú ý tới bề ngoài của cái thôn này trông như thế nào. Nhưng ngày hôm nay đi dạo một vòng, hắn thấy không khác với những gì hắn thấy trong mộng. Hắn thậm chí còn nhìn thấy một ngôi nhà hai tầng cũ ngày hôm qua hắn đã thấy, hắn nhớ rõ hắn tận mắt nhì thấy thanh niên kia bị người đẩy từ tầng hai xuống, đầu chảy máu.
Tống Quân sững sờ nhìn ngôi nhà kia, nhưng sau đó thấy ngôi nhà im ắng, cửa sổ tầng hai không có một bóng người.
Chú ý tới hắn thất thần, Vương Nhân hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Quân phục hồi tinh thần lại lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Thẳng đến khi bọn họ đi tới phía bắc của thôn bên cạnh một sườn núi nhỏ, Tống Quân mới đứng lại nhìn chung quanh. Hắn hiện tại đã xác thực ngọn núi này chính là triền núi hắn đã thấy ở trong giấc mộng, nơi đây hắn đã nhìn thấy đội ngũ đưa ma theo một con đường nhỏ đi ven sườn núi lên phía trên, mà trên đỉnh núi kia chính là một nhà gỗ.
Ngôi nhà gỗ —— Tống Quân ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một kiến trúc đứng đơn độc ở trên đỉnh núi.
“Ngôi nhà kia?” Tống Quân đột nhiên đưa tay chỉ về hướng đó, hỏi Vương Nhân: “Có người sống ở nơi hẻo lãnh đấy sao?”
Vương Nhân ngẩng đầu lên nhìn, “À, là nơi đó hở? Đó là từ đường của thôn đã có trên trăm năm lịch sử?”
“Từ đường?”
“Ừ! ” Vương Nhân nói, “Là nơi thờ cúng bài vị tổ tiên.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Có thể đi xem không?”
Vương Nhân cười hai tiếng: “Không thể đi được, trong thôn có quy định, người bên ngoài không thể tiến vào, nói là khinh nhờn linh hồn tổ tiên.”
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy, nhẹ nói: “Đã biết.”
Vương chủ nhân sờ soạng đầu một chút nói: “Xin lỗi, thầy giáo Hạ.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Không sao, là ta đường đột.”
Nhưng họ đợi đến giữa trưa, Long Tinh nhận được điện thoại của Lữ Hải nói bọn họ chỉ sợ hôm nay không thể lên núi được bởi vì đường lên núi bị sạt lở nên bị tắc.
Tuy rằng hai ngày trước trên núi có một trận mưa nhưng đường sao có thể bị sạt lở được, thật sự có chút kỳ quái. Nếu đợi đường khơi thông, xe có thể đi lên được cũng phải đợi đến ngày mai.
Vương bí thư vừa nghe được tin này sắc mặt đã thay đổi.
Long Tinh nói với hắn: “Nếu như đã không có xe, vậy chúng tôi hôm nay sẽ quấy rầy nhà bí thư một đêm vậy.”
Vương bí thư vừa nghe vội vàng nói: “Không sao, mọi người cứ lại thêm một đêm cũng được.”
Buổi chiều, Tịch Yên Linh cũng tới phòng của bọn Tống Quân, oán giận nói: “Vì cái gì vẫn không thể rời đi?”
Tống Quân cũng không biết nên trả lời ra sao. Hệt như ngày hôm qua bọn họ không xuống núi được vậy, giống như có người cố ý giữ bọn họ ở lại, không biết mục đích ngăn bọn họ rời đi là vì sao, ai là người ngăn bọn họ? Mục đích tột cùng là vì cái gì?
Hạ Hoằng Thâm lại thuận miệng nói: “Chúng ta không đi, chờ đêm nay còn có việc phải làm.”
Tịch Yên Linh lặng đi một chút, có phần khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
Hạ Hoằng Thâm lại không trả lời.
Tống Quân ngồi ở bên giường, nhìn vài người ở trong phòng, luôn có một cảm giác kỳ quái, rõ ràng không bắt buộc phải họp cùng nhau, nhưng chính là hắn cảm thấy hắn không được ổn.
Long Tinh ngồi ở trên cánh cửa, cúi đầu chơi trò chơi của hắn.
Phượng Tuấn Nguyên ngồi ngay bên hắn, hai tay chống mặt, tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại trên tay Long Tinh, không nói một lời.
Tống Quân ngồi nghe Tịch Yên Linh và Hạ Hoằng Thâm nói chuyện có chút xấu hổ, vì thế hắn đi đến bên người Phượng Tuấn Nguyên định ngồi xuống. Trên cửa ba người chen chúc ngồi, Long Tinh lập tức không ngồi yên, thân thể bị lùi về phía sau, Phượng Tuấn Nguyên liền kéo cổ tay bắt lại.
“Cảm ơn! ” Long Tinh đứng lên, vỗ vỗ mông ngồi lên giường.
Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên ngồi xuống bên người hắn hỏi: “Ngươi không muốn trở về à?”
Hắn rất tò mò với Phượng Tuấn Nguyên, bởi vì hắn biết Phượng Tuấn Nguyên không thích Hạ Hoằng Thâm.
Nhưng không ngờ Phượng Tuấn Nguyên nói: “Không sao cả.”
Tống Quân lặng đi một chút, tiếp theo lại nghe Phượng Tuấn Nguyên hỏi hắn: “Ngươi sợ hãi à?”
Vốn muốn nói sợ hãi, nhưng sau một lúc do dự, Tống Quân vẫn là nói: “Không, không có gì.”
Đợi sau khi trời tối, Hạ Hoằng Thâm đứng ở trong sân nhỏ nhà Vương bí thư giơ tay lên nói với bọn Tống Quân: “Có thể đi được rồi.”
Tống Quân đi phía sau theo Phượng Tuấn Nguyên và Long Tinh ra khỏi phòng. Hắn nhìn Tịch Yên Linh ở phòng bên cạnh cũng mở cửa phòng chạy ra phía ngoài.
Người trong nhà họ Vương đã ngủ say như chết, không ai chú ý tới hành tung của bọn họ.
Tống Quân cảm thấy có chút lạnh. Hắn kéo quần áo lại, đi theo mọi người ra khỏi cửa. Thực ra hắn đang rất khẩn trương, hắn biết Hạ Hoằng Thâm muốn đi đâu, hắn có dự cảm sẽ gặp những thứ đáng sợ, vì vậy hắn không muốn đi nhưng lại sợ ở lại một mình.
Rõ ràng tất cả những chuyện này không phải là chuyện của hắn, Tống Quân cảm thấy hắn rất không hay ho.
Nơi Hạ Hoằng Thâm muốn đi là Từ đường hơn một trăm năm lịch sử trên đỉnh núi thôn Vạn Gia, cũng không biết nơi này đã thờ phụng được bao nhiêu bài vị tổ tiên của người trong thôn.
Tống Quân vốn đi cuối cùng, hắn nhìn Tịch Yên Linh đi một đôi dép cao gót có chút gian nan nên theo bản năng đưa tay kéo lấy cô ấy.
Lúc này ánh mắt Hạ Hoằng Thâm quét tới: “Long Tinh, ngươi đi giúp Yên Linh đi, Tống Quân ngươi lại đây.”
Long Tinh bèn đi qua nắm tay giúp đỡ Tịch Yên Linh, Tịch Yên Linh bĩu môi quay đầu đi.
Tống Quân đến bên người Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm liền kéo tay hắn bỏ vào trong túi áo của mình khiến hắn cảm thấy mềm mại mà ấm áp.
Bên ngoài Từ đường Vạn gia có một tấm bảng ghi “Vạn Gia Từ”
Có lẽ những năm gần đây Từ đường đều được sửa sang cho nên sơn trên tường nhìn vẫn còn tươi mới giống như vẫn thường xuyên được người quét tước, chỗ xà ngang ở trên cao cũng không có tí bụi tro.
Long Tinh chậm rãi đưa đèn pin cầm ở trong tay chiếu vào cửa lớn Từ đường, sau đó đột nhiên tắt ánh đèn pin đi.
Mặc dù cách một cái cửa, nhưng tất cả bọn hắn đều có thể phát hiện ra bên trong có ánh sáng. Sau đó Long Tinh đưa tay đẩy cửa lớn Vạn Gia Từ ra.
Ở bên trong Từ đường có một bàn thờ cao mà rộng lớn, ở trên mặt bàn bầy đặt rất nhiều linh vị, ở trên án có một cây đèn dầu đang lóe sáng.
Hạ Hoằng Thâm đi qua cánh cửa cao đến đầu gối đi vào bên trong, hắn vẫn giữ chặt tay Tống Quân vì vậy Tống Quân đành đi theo vào. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh từ đường, ánh đèn thường xuyên lập lòe không quá sáng in lên vách tường là những bài vị được đặt ở nơi này, thoạt nhìn hết sức thông thường.
Phượng Tuấn Nguyên đi ở phía sau họ một chút nói: “Nơi này âm khí nặng nề.”
Tống Quân hơi đánh trống ngực, hắn không biết cái gì gọi là âm khí nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí âm trầm ở nơi này.
Hạ Hoằng Thâm đi về phía trước bàn thờ. Tống Quân dùng sức kéo hắn lại tỏ vẻ hắn không muốn tới đó.
Nhưng không ngờ Hạ Hoằng Thâm quay đầu liếc hắn một cái, có chút không hiểu ra sao cả, dưới chân lại từng bước không ngừng đi tới phía trước bàn thờ, nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu kia.
Ánh mắt Tống Quân tránh né không nhìn các linh vị, cũng nhìn ngọn đèn theo Hạ Hoằng Thâm, đột nhiên “Di” một tiếng, kỳ quái nói: “Dầu thắp tại sao là màu vàng?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Bởi vì mỡ người là màu vàng.”
Tống Quân vốn đang sửng sốt lập tức hiểu ngay ý tứ của hắn là gì, nhất thời trừng lớn đôi mắt, hắn cảm thấy buồn nôn bởi cảm nhận không gian tràn ngập một mùi mỡ khét của con người.
“Oa! ” Long Tinh cũng bu lại nhìn ngọn đèn dầu: “Dùng mỡ người để làm dầu thắp đèn? Này có phải bị điên rồi không?”
Tịch Yên Linh nghe vậy cũng dừng bước không muốn tới gần.
Lúc này, không biết từ khi nào, bên ngoài giống như bắt đầu ngập tràn một tầng sương mù. Tịch Yên Linh ở gần cửa Từ Đường nhất nên là người phát hiện đầu tiên, cô đi tới bên cạnh cửa nói: “Giống như sương mù bay.”
Cô vừa dứt lời, sương mù liền trở nên dày đặc, nháy mắt trước mắt cô ấy chỉ còn lại một mảnh sương mù tối đen, cái gì đều thấy không rõ.
“Sương mù thật lớn!” Tịch Yên Linh cũng bắt đầu có cảm giác xấu.
Cô muốn bước ra cửa Từ Đường nhìn xem tình cảnh bên ngoài, đột nhiên, từ bên trong sương mù dày đặc có một bàn tay muốn giữ lấy cô.
Tịch Yên Linh sợ hãi kêu một tiếng, lập tức phản ứng đóng chặt cửa Từ Đường lại, sau đó thở phì phò nói: “Bên ngoài có người!”
Có lẽ không phải là người mà là ma?
Hạ Hoằng Thâm vốn muốn đưa tay lấy đoạn bấc đèn kia, vừa nghe thấy Tịch Yên Linh thét chói tai thì thu tay về.
Tống Quân đứng sát bên người Hạ Hoằng Thâm, ánh mắt nhịn không được nhìn lại bốn phía.
Trong một nơi hoàn toàn yên tĩnh này. Hắn bỗng nghe được tiếng người gõ cửa sổ.
Thanh âm gõ cửa đều đều, là từ cửa sổ bên trái của Từ đường, trong đêm yên tĩnh ngược lại có chút quỷ dị.
Tống Quân nhìn thấy Phượng Tuấn Nguyên trong nháy mắt lộ ý đề phòng. Long Tinh thì đi tới cửa sổ định đưa tay mở cửa sổ ra.
Tống Quân muốn ngăn cản hắn, ngay khi hắn định mở miệng nói thì Hạ Hoằng Thâm đã nói trước: “Đừng mở.”
Long Tinh thu tay lại, quay đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Tất cả đừng nhúc nhích, trước hết bình tĩnh lại.”
Tống Quân trầm mặc nuốt nước miếng một cái. Hắn cảm giác bàn tay của mình có một tầng mồ hôi lạnh, không biết kế tiếp sẽ gặp được những thứ gì.
Toàn bộ truyền thuyết về Đăng Thiên Nhân, Tống Quân đều được Hạ Hoằng Thâm kể cho hắn nghe. Hắn căn bản không biết Đăng Thiên Nhân đến tột cùng là thứ gì, kỳ thật cũng không có nghĩ muốn biết Đăng Thiên Nhân là thứ gì.
Toàn bộ đều làm hắn sợ hãi cũng bởi vì Đăng Thiên Nhân mà Hạ Hoằng Thâm đang tìm kiếm, có phải sau khi tìm thấy nó hắn sẽ rời nhân gian trở về Thiên giới hay không, đến khi đó chỉ còn lại mình hắn.
Thời gian lúc này không sớm không muộn, Hạ Hoằng Thâm nói không bằng trước cứ đi ngủ một giấc, đợi ngày mai nói sau.
Tống Quân nằm lại trên giường, trong lòng có chút bất an
Lại không nghĩ rằng Hạ Hoằng Thâm nằm xuống bên cạnh hắn, đột nhiên đưa tay ôm hắn.
Long Tinh trở lại bên giường lấy chăn đệm nằm dưới đất, không có ý định về giường ngủ, thân thể Phượng Tuấn Nguyên dán vào trong tường không nhúc nhích nhưng cũng không thể ngủ nhanh như vậy.
Hạ Hoằng Thâm ôm lấy vai của hắn, nhấc đầu hắn tựa vào ngực mình, bàn tay vuốt tóc hắn.
Tống Quân muốn đẩy hắn ra nhưng xung quanh rất yên tĩnh, hắn không thể gây ra tiếng ồn lớn. Hơn nữa hắn còn thật sự bị kinh sợ, vì vậy hiện tại có thể dựa vào Hạ HoằngThâm khiến hắn thấy an lòng.
Cứ như vậy Tống Quân vừa nhắm mắt lại liền ngủ, đợi khi hắn tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Hạ Hoằng Thâm vẫn nằm ở bên cạnh hắn, ôm vai hắn. Phượng Tuấn Nguyên ngủ giống một đứa bé, đầu đều dán phía sau trên lưng hắn.
Tống Quân ngồi dậy, Phượng Tuấn Nguyên bị giật mình tỉnh lại, có chút mờ mịt mở to mắt. Hạ Hoằng Thâm như luôn thức, ngay khi Tống Quân ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy.
Nước đánh răng rửa mặt là nước hóa tuyết Khê Thủy ở trên núi nước, lạnh đến thấu xương.
Điểm tâm của mỗi người là một cái bánh mỳ, ngay cả đồ chua cũng không chuẩn bị cho bọn hắn. Tống Quân ngồi xổm trong sân cắn bánh mỳ, vừa nghĩ vị bí thư chi bộ thôn chắc là khó có mà đưa cho bọn họ.
Ăn hết điểm tâm, Long Tinh gọi điện thoại cho bọn Lữ Hải nói muốn có xe lên núi đón họ, đưa có hai chiếc xe đến, còn có một chiếc xe tải chắc đến giữa trưa có thể sẽ tới, đưa bọn họ xuống núi.
Hạ Hoằng Thâm nói với Vương bí thư, nếu buổi sáng không có việc gì, bọn họ sẽ ra ngoài đi dạo.
Vương bí thư tự nhiên nói được, còn chủ động bảo con trai cả dẫn bọn họ đi quanh trong thôn.
Hạ Hoằng Thâm không cự tuyệt, Vương bí thư liền gọi con trai cả của ông tới.
Con trai cả của ông mười bảy, mười tám tuổi, tên là Vương Nhân. Với người sống trên núi mà nói, đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa hắn nói mình sang năm có thể kết hôn. Vì tuổi chưa đủ nên trước chỉ tổ chức tiệc rượu thôi.
Vương Nhân mang bọn họ đi quanh ở trong thôn, một đường gặp thôn dân đều cảnh giác phòng bị nhìn họ.
Tống Quân nhìn những thôn dân kia, nhớ lại ác mộng tối hôm qua, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ khiến hắn cảm thấy không rét mà run. Hắn nghĩ, tính cả Vạn Kính Sinh kia, trong thôn này có phải hay không đã chết rất nhiều người trẻ tuổi? Mà người thanh niên đã chết có cùng quan hệ với người trong thôn không?
Kỳ thật mà nói, ngày hôm qua ở trong thôn vội vàng đi lại. Tống Quân cũng không có chú ý tới bề ngoài của cái thôn này trông như thế nào. Nhưng ngày hôm nay đi dạo một vòng, hắn thấy không khác với những gì hắn thấy trong mộng. Hắn thậm chí còn nhìn thấy một ngôi nhà hai tầng cũ ngày hôm qua hắn đã thấy, hắn nhớ rõ hắn tận mắt nhì thấy thanh niên kia bị người đẩy từ tầng hai xuống, đầu chảy máu.
Tống Quân sững sờ nhìn ngôi nhà kia, nhưng sau đó thấy ngôi nhà im ắng, cửa sổ tầng hai không có một bóng người.
Chú ý tới hắn thất thần, Vương Nhân hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Quân phục hồi tinh thần lại lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Thẳng đến khi bọn họ đi tới phía bắc của thôn bên cạnh một sườn núi nhỏ, Tống Quân mới đứng lại nhìn chung quanh. Hắn hiện tại đã xác thực ngọn núi này chính là triền núi hắn đã thấy ở trong giấc mộng, nơi đây hắn đã nhìn thấy đội ngũ đưa ma theo một con đường nhỏ đi ven sườn núi lên phía trên, mà trên đỉnh núi kia chính là một nhà gỗ.
Ngôi nhà gỗ —— Tống Quân ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một kiến trúc đứng đơn độc ở trên đỉnh núi.
“Ngôi nhà kia?” Tống Quân đột nhiên đưa tay chỉ về hướng đó, hỏi Vương Nhân: “Có người sống ở nơi hẻo lãnh đấy sao?”
Vương Nhân ngẩng đầu lên nhìn, “À, là nơi đó hở? Đó là từ đường của thôn đã có trên trăm năm lịch sử?”
“Từ đường?”
“Ừ! ” Vương Nhân nói, “Là nơi thờ cúng bài vị tổ tiên.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Có thể đi xem không?”
Vương Nhân cười hai tiếng: “Không thể đi được, trong thôn có quy định, người bên ngoài không thể tiến vào, nói là khinh nhờn linh hồn tổ tiên.”
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy, nhẹ nói: “Đã biết.”
Vương chủ nhân sờ soạng đầu một chút nói: “Xin lỗi, thầy giáo Hạ.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Không sao, là ta đường đột.”
Nhưng họ đợi đến giữa trưa, Long Tinh nhận được điện thoại của Lữ Hải nói bọn họ chỉ sợ hôm nay không thể lên núi được bởi vì đường lên núi bị sạt lở nên bị tắc.
Tuy rằng hai ngày trước trên núi có một trận mưa nhưng đường sao có thể bị sạt lở được, thật sự có chút kỳ quái. Nếu đợi đường khơi thông, xe có thể đi lên được cũng phải đợi đến ngày mai.
Vương bí thư vừa nghe được tin này sắc mặt đã thay đổi.
Long Tinh nói với hắn: “Nếu như đã không có xe, vậy chúng tôi hôm nay sẽ quấy rầy nhà bí thư một đêm vậy.”
Vương bí thư vừa nghe vội vàng nói: “Không sao, mọi người cứ lại thêm một đêm cũng được.”
Buổi chiều, Tịch Yên Linh cũng tới phòng của bọn Tống Quân, oán giận nói: “Vì cái gì vẫn không thể rời đi?”
Tống Quân cũng không biết nên trả lời ra sao. Hệt như ngày hôm qua bọn họ không xuống núi được vậy, giống như có người cố ý giữ bọn họ ở lại, không biết mục đích ngăn bọn họ rời đi là vì sao, ai là người ngăn bọn họ? Mục đích tột cùng là vì cái gì?
Hạ Hoằng Thâm lại thuận miệng nói: “Chúng ta không đi, chờ đêm nay còn có việc phải làm.”
Tịch Yên Linh lặng đi một chút, có phần khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
Hạ Hoằng Thâm lại không trả lời.
Tống Quân ngồi ở bên giường, nhìn vài người ở trong phòng, luôn có một cảm giác kỳ quái, rõ ràng không bắt buộc phải họp cùng nhau, nhưng chính là hắn cảm thấy hắn không được ổn.
Long Tinh ngồi ở trên cánh cửa, cúi đầu chơi trò chơi của hắn.
Phượng Tuấn Nguyên ngồi ngay bên hắn, hai tay chống mặt, tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại trên tay Long Tinh, không nói một lời.
Tống Quân ngồi nghe Tịch Yên Linh và Hạ Hoằng Thâm nói chuyện có chút xấu hổ, vì thế hắn đi đến bên người Phượng Tuấn Nguyên định ngồi xuống. Trên cửa ba người chen chúc ngồi, Long Tinh lập tức không ngồi yên, thân thể bị lùi về phía sau, Phượng Tuấn Nguyên liền kéo cổ tay bắt lại.
“Cảm ơn! ” Long Tinh đứng lên, vỗ vỗ mông ngồi lên giường.
Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên ngồi xuống bên người hắn hỏi: “Ngươi không muốn trở về à?”
Hắn rất tò mò với Phượng Tuấn Nguyên, bởi vì hắn biết Phượng Tuấn Nguyên không thích Hạ Hoằng Thâm.
Nhưng không ngờ Phượng Tuấn Nguyên nói: “Không sao cả.”
Tống Quân lặng đi một chút, tiếp theo lại nghe Phượng Tuấn Nguyên hỏi hắn: “Ngươi sợ hãi à?”
Vốn muốn nói sợ hãi, nhưng sau một lúc do dự, Tống Quân vẫn là nói: “Không, không có gì.”
Đợi sau khi trời tối, Hạ Hoằng Thâm đứng ở trong sân nhỏ nhà Vương bí thư giơ tay lên nói với bọn Tống Quân: “Có thể đi được rồi.”
Tống Quân đi phía sau theo Phượng Tuấn Nguyên và Long Tinh ra khỏi phòng. Hắn nhìn Tịch Yên Linh ở phòng bên cạnh cũng mở cửa phòng chạy ra phía ngoài.
Người trong nhà họ Vương đã ngủ say như chết, không ai chú ý tới hành tung của bọn họ.
Tống Quân cảm thấy có chút lạnh. Hắn kéo quần áo lại, đi theo mọi người ra khỏi cửa. Thực ra hắn đang rất khẩn trương, hắn biết Hạ Hoằng Thâm muốn đi đâu, hắn có dự cảm sẽ gặp những thứ đáng sợ, vì vậy hắn không muốn đi nhưng lại sợ ở lại một mình.
Rõ ràng tất cả những chuyện này không phải là chuyện của hắn, Tống Quân cảm thấy hắn rất không hay ho.
Nơi Hạ Hoằng Thâm muốn đi là Từ đường hơn một trăm năm lịch sử trên đỉnh núi thôn Vạn Gia, cũng không biết nơi này đã thờ phụng được bao nhiêu bài vị tổ tiên của người trong thôn.
Tống Quân vốn đi cuối cùng, hắn nhìn Tịch Yên Linh đi một đôi dép cao gót có chút gian nan nên theo bản năng đưa tay kéo lấy cô ấy.
Lúc này ánh mắt Hạ Hoằng Thâm quét tới: “Long Tinh, ngươi đi giúp Yên Linh đi, Tống Quân ngươi lại đây.”
Long Tinh bèn đi qua nắm tay giúp đỡ Tịch Yên Linh, Tịch Yên Linh bĩu môi quay đầu đi.
Tống Quân đến bên người Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâm liền kéo tay hắn bỏ vào trong túi áo của mình khiến hắn cảm thấy mềm mại mà ấm áp.
Bên ngoài Từ đường Vạn gia có một tấm bảng ghi “Vạn Gia Từ”
Có lẽ những năm gần đây Từ đường đều được sửa sang cho nên sơn trên tường nhìn vẫn còn tươi mới giống như vẫn thường xuyên được người quét tước, chỗ xà ngang ở trên cao cũng không có tí bụi tro.
Long Tinh chậm rãi đưa đèn pin cầm ở trong tay chiếu vào cửa lớn Từ đường, sau đó đột nhiên tắt ánh đèn pin đi.
Mặc dù cách một cái cửa, nhưng tất cả bọn hắn đều có thể phát hiện ra bên trong có ánh sáng. Sau đó Long Tinh đưa tay đẩy cửa lớn Vạn Gia Từ ra.
Ở bên trong Từ đường có một bàn thờ cao mà rộng lớn, ở trên mặt bàn bầy đặt rất nhiều linh vị, ở trên án có một cây đèn dầu đang lóe sáng.
Hạ Hoằng Thâm đi qua cánh cửa cao đến đầu gối đi vào bên trong, hắn vẫn giữ chặt tay Tống Quân vì vậy Tống Quân đành đi theo vào. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh từ đường, ánh đèn thường xuyên lập lòe không quá sáng in lên vách tường là những bài vị được đặt ở nơi này, thoạt nhìn hết sức thông thường.
Phượng Tuấn Nguyên đi ở phía sau họ một chút nói: “Nơi này âm khí nặng nề.”
Tống Quân hơi đánh trống ngực, hắn không biết cái gì gọi là âm khí nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí âm trầm ở nơi này.
Hạ Hoằng Thâm đi về phía trước bàn thờ. Tống Quân dùng sức kéo hắn lại tỏ vẻ hắn không muốn tới đó.
Nhưng không ngờ Hạ Hoằng Thâm quay đầu liếc hắn một cái, có chút không hiểu ra sao cả, dưới chân lại từng bước không ngừng đi tới phía trước bàn thờ, nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu kia.
Ánh mắt Tống Quân tránh né không nhìn các linh vị, cũng nhìn ngọn đèn theo Hạ Hoằng Thâm, đột nhiên “Di” một tiếng, kỳ quái nói: “Dầu thắp tại sao là màu vàng?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Bởi vì mỡ người là màu vàng.”
Tống Quân vốn đang sửng sốt lập tức hiểu ngay ý tứ của hắn là gì, nhất thời trừng lớn đôi mắt, hắn cảm thấy buồn nôn bởi cảm nhận không gian tràn ngập một mùi mỡ khét của con người.
“Oa! ” Long Tinh cũng bu lại nhìn ngọn đèn dầu: “Dùng mỡ người để làm dầu thắp đèn? Này có phải bị điên rồi không?”
Tịch Yên Linh nghe vậy cũng dừng bước không muốn tới gần.
Lúc này, không biết từ khi nào, bên ngoài giống như bắt đầu ngập tràn một tầng sương mù. Tịch Yên Linh ở gần cửa Từ Đường nhất nên là người phát hiện đầu tiên, cô đi tới bên cạnh cửa nói: “Giống như sương mù bay.”
Cô vừa dứt lời, sương mù liền trở nên dày đặc, nháy mắt trước mắt cô ấy chỉ còn lại một mảnh sương mù tối đen, cái gì đều thấy không rõ.
“Sương mù thật lớn!” Tịch Yên Linh cũng bắt đầu có cảm giác xấu.
Cô muốn bước ra cửa Từ Đường nhìn xem tình cảnh bên ngoài, đột nhiên, từ bên trong sương mù dày đặc có một bàn tay muốn giữ lấy cô.
Tịch Yên Linh sợ hãi kêu một tiếng, lập tức phản ứng đóng chặt cửa Từ Đường lại, sau đó thở phì phò nói: “Bên ngoài có người!”
Có lẽ không phải là người mà là ma?
Hạ Hoằng Thâm vốn muốn đưa tay lấy đoạn bấc đèn kia, vừa nghe thấy Tịch Yên Linh thét chói tai thì thu tay về.
Tống Quân đứng sát bên người Hạ Hoằng Thâm, ánh mắt nhịn không được nhìn lại bốn phía.
Trong một nơi hoàn toàn yên tĩnh này. Hắn bỗng nghe được tiếng người gõ cửa sổ.
Thanh âm gõ cửa đều đều, là từ cửa sổ bên trái của Từ đường, trong đêm yên tĩnh ngược lại có chút quỷ dị.
Tống Quân nhìn thấy Phượng Tuấn Nguyên trong nháy mắt lộ ý đề phòng. Long Tinh thì đi tới cửa sổ định đưa tay mở cửa sổ ra.
Tống Quân muốn ngăn cản hắn, ngay khi hắn định mở miệng nói thì Hạ Hoằng Thâm đã nói trước: “Đừng mở.”
Long Tinh thu tay lại, quay đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Tất cả đừng nhúc nhích, trước hết bình tĩnh lại.”
Tống Quân trầm mặc nuốt nước miếng một cái. Hắn cảm giác bàn tay của mình có một tầng mồ hôi lạnh, không biết kế tiếp sẽ gặp được những thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.