Chương 10: Lột mặt
Kim Cương Quyển
21/12/2017
Lúc đầu, tin tức về vụ án giết người không được truyền thông địa phương
đưa tin mà là trên mạng mọi người lưu truyền một ít, có người nói khi
hắn đi qua khu vực đó đã xảy ra vụ án giết người, hiện trường trông rất
thảm, nhưng cụ thể thảm như thế nào thì hắn lại không nói rõ.
Lục tục đều có một chút tin tức, đáng sợ nhất là lời đồn đại, trong đó có người nói rằng: bị giết đều là nữ nhân trẻ tuổi, hơn nữa da mặt người đó đều bị lột.
Tống Quân đọc bài này không tự chủ nghĩ tới một ít hình ảnh đáng sợ.
Đột nhiên, hắn nghe được động tĩnh từ phía cửa sổ, hoảng sợ, quay đầu nhìn thì thấy Hắc Miêu nhảy vào.
Đuôi Tiểu hắc miêu vểnh lên, ở cửa sổ đi đi lại lại hai vòng, đến khi Tống Quân đưa một chén nhỏ có thức ăn mèo thì nó mới nhảy xuống, dáng đi tao nhã tới bát nhỏ.
Tống Quân ngồi xổm bên cạnh nó, ngó đầu nhìn xem nó ăn gì.
Tiểu hắcmiêu sau khi ăn xong, le lưỡi màu hồng liếm miệng, sau đó nằm xuống dưới.
Tống Quân vì thế ngồi xuống bên cạnh nó, lấy tay vuốt đầu nó.
Tiểu hắc miêu tựa hồ bị hắn mò thư thái, chậm rãi nghiêng người nằm xuống, cái đuôi hạ xuống nhếch lên.
Tống Quân gãi gãi bụng cho nó, đột nhiên đứng lên chạy tới mở cửa phòng, sau đó đến gõ cửa phòng đối diện của Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm từ bên trong mở cửa, nhìn thấy Tống Quân tươi cười nói với hắn: “Sư huynh, bên này có một Tiểu Miêu luôn chạy đến phòng của em, anh có biết là từ nơi nào đến không?”
Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua phòng hắn.
Tống Quân cũng trở về phòng mình nhưng đã không thấy Tiểu Hắc Miêu nữa.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Chắc là mèo hoang ở phụ cận.”
Tống Quân “Vâng” một tiếng, cảm giác mình vì chuyện này mà gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm hình như hơi quái dị.
Không nghĩ tới Hạ Hoằng Thâm lại nói với hắn: “Ăn cái gì không? Ta mua cho.”
Tống Quân ngẩn ra, còn chưa kịp cẩn thận lo lắng phía trước liền buột miệng nói ra: “Dạ.”
Hạ Hoằng Thâm nhường Tống Quân đi vào bên trong phòng của hắn ngồi xuống, cầm một túi ròng ròng đưa cho hắn. Tống Quân nhìn thấy túi ròng ròng kia, nhịn không được lại liếc mắt nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái, kỳ quái vì sao Hạ sư huynh lại có thể thích ăn mấy thứ này, nhìn khí chất từ người hắn đều kém xa.
Hạ Hoằng Thâm ngồi xuống cái bàn bên cạnh, hỏi hắn: “Ăn ngon không?”
Tống Quân vội vàng nói: “Ăn ngon.”
Hạ Hoằng Thâm gật gật đầu, “Vậy ngươi ăn nhiều một chút.”
Kết quả Tống Quân ngồi ở phòng Hạ Hoằng Thâm nghiêm chỉnh ăn túi ròng ròng, sau khi trở về bị nấc cả đêm, luôn cảm thấy toàn mùi cá.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tống Quân mới đi phòng thí nghiệm. Hắn đứng ở tầng dưới tòa nhà pháp y lại nhìn thấy bên ngoài đứng chật xe cảnh sát, hơn nữa dưới lầu cũng vây quanh không ít người.
Bước chân hắn hơi chần chừ, không biết là xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật Tống Quân sinh hoạt ở trường học lâu một chút sẽ thấy tình huống này là bình thường, trung tâm pháp y trường học thường không xem xét bên ngoài, nhưng thường xuyên gặp các vụ án lớn hoặc là người nhà của người chết có ý kiến, không đồng ý để pháp y công an tiến hành xét nghiệm sẽ đưa đến trung tâm trường học xem xét.
Tựa như đến khi chính thức khai giản vào tháng chín, hắn cũng sẽ đi hỗ trợ phòng thí nghiệm trung tâm.
Tống Quân đi chậm, khi vừa đi vào cửa lớn thì gặp một thanh niên đang chơi trò chơi ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.
Người thanh niên trẻ tuổi kia có một khuôn mặt thanh tú, miệng cắn kẹo que, đang hết sức chuyên chú chơi trò chơi phi cơ của mình.
Khi Tống Quân đứng bên cạnh hắn, đột nhiên bị người trẻ tuổi đạp một cước lên mông, người trẻ tuổi cố tình bắt lấy tay mình, cả người đứng không vững bổ nhào qua, vừa vặn ôm lấy đùi Tống Quân thì mới đứng vững thân hình.
Quần của Tống Quân suýt nữa bị hắn kéo, vừa bực mình vừa buồn cười kéo lại quần mình.
Người trẻ tuổi đứng lên, nâng lên một bàn tay nói với Tống Quân: “Ngượng ngùng ngượng ngùng.”
Tống Quân miễn cưỡng nở nụ cười.
Lúc này, một người trung niên đá người thanh niên nói: “Long Tinh đừng đùa nữa, mau vào xem.”
Người thanh niên tên Long Tinh nghe vậy nói: “Ừ” Sau đó cắt di động và đi vào bên trong.
Tống Quân cũng đi theo phía sau hắn vào tòa nhà, khi thấy Long Tinh lách vào phòng giải phẫu thì hắn nhất thời tò mò cũng nghĩ muốn đi vào nhìn xem.
Còn chưa tiến vào phòng giải phẫu, Tống Quân liền nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đang mang cái bao tay, hắn bị hấp dẫn lực chú ý, đi tới bên Hạ Hoằng Thâm, mới đột nhiên chú ý tới bên cạnh trên bàn giải phẫu có một thi thể.
Đó là thi thể của một nữ nhân trẻ tuổi, còn mặc T-shirt quần đùi, thân thể là đầy đủ, chính là cả khuôn mặt theo mép dọc tóc xuống cắt hoàn chỉnh , chỉ còn lại có một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Tống Quân hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng đưa tay che miệng.
Phòng giải phẫu lý không ít người, cũng không có chú ý đến hắn, chỉ có Hạ Hoằng Thâm đi tới bên hắn.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Hoằng Thâm hỏi.
Tống Quân lắc lắc đầu, ánh mắt không dám liếc nhìn hướng kia, nhưng khóe mắt lại chú ý tới Long Tinh đang đứng ở bên cạnh bàn giải phẫu nhìn xung quanh, que kẹo trong miệng hắn dường như không có ăn hết.
Hạ Hoằng Thâm nhìn ra hắn khẩn trương, hỏi: “Sợ hãi?”
Tống Quân ngượng ngùng thừa nhận, không lắc đầu cũng không gật đầu.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay đặt ở đỉnh đầu hắn, nói: “Sợ hãi thì đi ra ngoài đi.”
Tống Quân lặng đi một chút, hắn nói: “Em đi đây.” Nói xong hắn lập tức xoay người muốn đi, hắn sợ chính mình nếu không xoay người rời khỏi, sẽ đỏ mặt.
Đi vào trong thang máy, Tống Quân còn đang suy nghĩ động tác vừa rồi của Hạ Hoằng Thâm, hắn cảm thấy có chút thân mật, không giống với tình cảm của một người sư huynh sư đệ mới quen biết một tháng, nhưng mà không hề chán ghét việc này…
Đợi ở phòng thí nghiệm cả buổi chiều, lúc Tống Quân rời đi, phòng giải phẫu ở tầng một dường như còn chưa có chấm dứt.
Hắn đột nhiên nhớ đến tin tức xem được ở xem mạng nói đã có không ít nữ nhân trẻ tuổi bị hại, nhưng không biết có phải hay không là vụ án này.
Lúc này Tống Quân không có tiếp tục đánh bạo nhìn, mà là đi thẳng ra bên ngoài tòa nhà.
Lúc rời đi, tiểu cảnh sát Long tinh vẫn còn ngồi xổm ở bên cạnh cửa lớn chơi game, cách đó không xa có hai cảnh sát đang nói chuyện phiếm, Tống Quân nghe được một người nói: “Ngươi nói đây rốt cuộc là cái loại biến thái nào làm ra loại chuyện này?”
Người kia nói: “Lập tức sẽ tới Rằm tháng bảy, không phải là quỷ làm đi?”
Tống Quân thả chậm bước chân, từ trong túi tiền lấy điện thoại cầm tay ra, xem xét một chút quả nhiên sắp đến nông lịch Rằm tháng bảy .
Tháng bảy âm lịch là sinh nhật của Tống Quân (tháng đủ có 30 ngày, tháng thiếu có 29 ngày, 12 tháng là một năm, một năm có 354 ngày hoặc là 355 ngày), kỳ thật này ngày cũng không xác thực, chính xác ra, hắn là cô nhi, bà của hắn ở ngày Rằm tháng bảy đốt tiền giấy ở ven đường, lúc trở về đã nhặt được hắn, cho nên lấy ngày này là ngày sinh của hắn.
Tống Quân chưa bao giờ biết cha mẹ mình là ai, kỳ thật hắn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng là một nam tử có thân thể khỏe mạnh, vì sao cha mẹ hắn vẫn nhẫn tâm vứt bỏ hắn.
Người nhận nuôi hắn thực ra khi đó không còn trẻ, nhưng vẫn tân tân khổ khổ nuôi nấng hắn lớn lên, vì để cho hắn có thể đi học đã chạy rất nhiều địa phương, còn làm thủ tục nhận nuôi hắn. Bà của Tống Quân là thân nhân duy nhất ở trên thế giới này.
Nếu Rằm tháng bảy đã tới, Tống Quân tính toán sẽ trở về một chuyến để thăm bà, thuận tiện tổ chức sinh nhật cho mình.
Nhà bà nội ở một thị trấn ven ngoại thành phố, mặc dù bà có hai người con gái nhưng đều là đứa con bất hiếu, từ khi Tống Quân đi học đại học, chỉ còn một mình bà ngoại ở nhà.
Sau buổi chiều từ trường học xuất phát, Tống Quân hiện đang ngồi ở trên xe vừa vặn có thể kịp bữa cơm tối.
Khi tới nơi mặt trời mới xuống núi, trời còn chưa có tối. Bà nội ở thị trấn ngoại thành có một đồng ruộng lớn.
Bà nội vừa nhìn thấy Tống Quân liền vui mừng, làm một bàn lớn thức ăn, hỏi han tình hình học hành của hắn.
Tống Quân nói mình hiện tại rất tốt, bởi vì có học bổng nên không cần tiêu tiền học phí, mỗi tháng còn có sinh hoạt phí cho nên cũng không hao phí nhiều tiền.
Lúc trước nghỉ hè hắn đi làm thêm, hơn nữa hắn cũng tính toán khi quen thuộc tình huống trong đại học, ngoài thời gian thực nghiệm không cần nhiều thì hắn vẫn tiếp tục đi làm công.
Tống Quân vừa ăn cơm vừa nói với bà nội: “Chờ cháu kiếm đủ tiền sẽ mua một căn hộ ở nội thành đón bà tới ở.”
Bà nội đưa tay sờ đầu của hắn, nói: “Tiểu Quân là một hài tử ngoan.”
Một lát sau, bà nội hỏi hắn: “Tiểu Quân có bạn gái chưa?”
Tống Quân bị hỏi đến ngượng ngùng, “Bà nội sao lại hỏi cháu chuyện này.”
Bà nội nói: “Tuổi cũng không còn nhỏ, ông cháu khi ở tuổi này cũng đã cùng bà có con rồi.” (Khụ khụ, mèo nhìn lại mình)
Tống Quân nói với bà nội: “Cháu đã biết.”
Bà nội cười, lại duỗi thân đặt tay lên đầu hắn.
Cơm nước xong, Tống Quân rửa chén, bà nội đứng ở bên cạnh nói với hắn: “Tiểu Quân a, người nhà ông nội của cháu là địa chủ, nhưng đến thời của ông nội cháu đã qua.”
Những lời này Tống Quân sớm đã nghe bà nội nói nhiều lần, hắn biết bà đã nhiều tuổi, trí nhớ không có tốt, vì thể chỉ im lặng nghe bà nói chuyện cũng không có cắt đứt lời bà nói.
Nghĩ tới bà nội vẫn luôn nhớ tới ông nội, lại không nghĩ rằng lần này bà nội nói: “Nhà bọn họ có một bảo vật gia truyền được chôn ở dưới giường của ta, lúc ấy lực lượng hồng vệ binh tới nhà lục soát đồ vật nhưng không có tìm thấy.”
Tống Quân nghe xong mới hỏi: “Là sao ạ?”
Bà nội nói: “Cháu đi lấy liền sẽ biết.”
Tống Quân gật đầu, “Sau này có cơ hội cháu sẽ đào xem.”
Rửa xong bát, Tống Quân cùng bà nội xem TV, bởi vì bà nội có thói quan ngủ sớm, vì thế hắn cũng đi ngủ sớm.
Phòng của hắn đã được bà nội thường xuyên dọn sạch sẽ, vì là nhà trệt nên mặc dù là mùa hè thì ban đêm vẫn mát mẻ không cần sử dụng quạt.
Bà nội đưa hắn một quạt hương bồ, nói nếu mình nóng thì quạt.
Tống Quân đáp: “Cháu biết rồi, bà nội mau đi nghỉ sớm chút.”
Bà nội đi ra ngoài còn giúp hắn khép cửa phòng lại.
Tống Quân nằm ở trên giường, cầm lấy cây quạt phiến quạt hai cái, rất nhanh thấy mệt nhọc, chuyển người lại ngủ mơ mơ màng màng. Thẳng cho đến đêm hắn đột nhiên bừng tỉnh, Tống Quân có chút muốn đi ra ngoài, hắn bò từ giường xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.
Khi đi qua phòng khách, Tống Quân dừng bước, hắn nhìn thấy trên bàn vuông ở phòng khách hé ra một bức ảnh lớn, phía trước là một cái bát lư hương, bên trong còn hương đã đốt chỉ còn lại những chân tay đã bị cụt, đây rõ ràng là hé ra di ảnh!
Lục tục đều có một chút tin tức, đáng sợ nhất là lời đồn đại, trong đó có người nói rằng: bị giết đều là nữ nhân trẻ tuổi, hơn nữa da mặt người đó đều bị lột.
Tống Quân đọc bài này không tự chủ nghĩ tới một ít hình ảnh đáng sợ.
Đột nhiên, hắn nghe được động tĩnh từ phía cửa sổ, hoảng sợ, quay đầu nhìn thì thấy Hắc Miêu nhảy vào.
Đuôi Tiểu hắc miêu vểnh lên, ở cửa sổ đi đi lại lại hai vòng, đến khi Tống Quân đưa một chén nhỏ có thức ăn mèo thì nó mới nhảy xuống, dáng đi tao nhã tới bát nhỏ.
Tống Quân ngồi xổm bên cạnh nó, ngó đầu nhìn xem nó ăn gì.
Tiểu hắcmiêu sau khi ăn xong, le lưỡi màu hồng liếm miệng, sau đó nằm xuống dưới.
Tống Quân vì thế ngồi xuống bên cạnh nó, lấy tay vuốt đầu nó.
Tiểu hắc miêu tựa hồ bị hắn mò thư thái, chậm rãi nghiêng người nằm xuống, cái đuôi hạ xuống nhếch lên.
Tống Quân gãi gãi bụng cho nó, đột nhiên đứng lên chạy tới mở cửa phòng, sau đó đến gõ cửa phòng đối diện của Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm từ bên trong mở cửa, nhìn thấy Tống Quân tươi cười nói với hắn: “Sư huynh, bên này có một Tiểu Miêu luôn chạy đến phòng của em, anh có biết là từ nơi nào đến không?”
Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua phòng hắn.
Tống Quân cũng trở về phòng mình nhưng đã không thấy Tiểu Hắc Miêu nữa.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Chắc là mèo hoang ở phụ cận.”
Tống Quân “Vâng” một tiếng, cảm giác mình vì chuyện này mà gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm hình như hơi quái dị.
Không nghĩ tới Hạ Hoằng Thâm lại nói với hắn: “Ăn cái gì không? Ta mua cho.”
Tống Quân ngẩn ra, còn chưa kịp cẩn thận lo lắng phía trước liền buột miệng nói ra: “Dạ.”
Hạ Hoằng Thâm nhường Tống Quân đi vào bên trong phòng của hắn ngồi xuống, cầm một túi ròng ròng đưa cho hắn. Tống Quân nhìn thấy túi ròng ròng kia, nhịn không được lại liếc mắt nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái, kỳ quái vì sao Hạ sư huynh lại có thể thích ăn mấy thứ này, nhìn khí chất từ người hắn đều kém xa.
Hạ Hoằng Thâm ngồi xuống cái bàn bên cạnh, hỏi hắn: “Ăn ngon không?”
Tống Quân vội vàng nói: “Ăn ngon.”
Hạ Hoằng Thâm gật gật đầu, “Vậy ngươi ăn nhiều một chút.”
Kết quả Tống Quân ngồi ở phòng Hạ Hoằng Thâm nghiêm chỉnh ăn túi ròng ròng, sau khi trở về bị nấc cả đêm, luôn cảm thấy toàn mùi cá.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tống Quân mới đi phòng thí nghiệm. Hắn đứng ở tầng dưới tòa nhà pháp y lại nhìn thấy bên ngoài đứng chật xe cảnh sát, hơn nữa dưới lầu cũng vây quanh không ít người.
Bước chân hắn hơi chần chừ, không biết là xảy ra chuyện gì.
Kỳ thật Tống Quân sinh hoạt ở trường học lâu một chút sẽ thấy tình huống này là bình thường, trung tâm pháp y trường học thường không xem xét bên ngoài, nhưng thường xuyên gặp các vụ án lớn hoặc là người nhà của người chết có ý kiến, không đồng ý để pháp y công an tiến hành xét nghiệm sẽ đưa đến trung tâm trường học xem xét.
Tựa như đến khi chính thức khai giản vào tháng chín, hắn cũng sẽ đi hỗ trợ phòng thí nghiệm trung tâm.
Tống Quân đi chậm, khi vừa đi vào cửa lớn thì gặp một thanh niên đang chơi trò chơi ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.
Người thanh niên trẻ tuổi kia có một khuôn mặt thanh tú, miệng cắn kẹo que, đang hết sức chuyên chú chơi trò chơi phi cơ của mình.
Khi Tống Quân đứng bên cạnh hắn, đột nhiên bị người trẻ tuổi đạp một cước lên mông, người trẻ tuổi cố tình bắt lấy tay mình, cả người đứng không vững bổ nhào qua, vừa vặn ôm lấy đùi Tống Quân thì mới đứng vững thân hình.
Quần của Tống Quân suýt nữa bị hắn kéo, vừa bực mình vừa buồn cười kéo lại quần mình.
Người trẻ tuổi đứng lên, nâng lên một bàn tay nói với Tống Quân: “Ngượng ngùng ngượng ngùng.”
Tống Quân miễn cưỡng nở nụ cười.
Lúc này, một người trung niên đá người thanh niên nói: “Long Tinh đừng đùa nữa, mau vào xem.”
Người thanh niên tên Long Tinh nghe vậy nói: “Ừ” Sau đó cắt di động và đi vào bên trong.
Tống Quân cũng đi theo phía sau hắn vào tòa nhà, khi thấy Long Tinh lách vào phòng giải phẫu thì hắn nhất thời tò mò cũng nghĩ muốn đi vào nhìn xem.
Còn chưa tiến vào phòng giải phẫu, Tống Quân liền nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đang mang cái bao tay, hắn bị hấp dẫn lực chú ý, đi tới bên Hạ Hoằng Thâm, mới đột nhiên chú ý tới bên cạnh trên bàn giải phẫu có một thi thể.
Đó là thi thể của một nữ nhân trẻ tuổi, còn mặc T-shirt quần đùi, thân thể là đầy đủ, chính là cả khuôn mặt theo mép dọc tóc xuống cắt hoàn chỉnh , chỉ còn lại có một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Tống Quân hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng đưa tay che miệng.
Phòng giải phẫu lý không ít người, cũng không có chú ý đến hắn, chỉ có Hạ Hoằng Thâm đi tới bên hắn.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Hoằng Thâm hỏi.
Tống Quân lắc lắc đầu, ánh mắt không dám liếc nhìn hướng kia, nhưng khóe mắt lại chú ý tới Long Tinh đang đứng ở bên cạnh bàn giải phẫu nhìn xung quanh, que kẹo trong miệng hắn dường như không có ăn hết.
Hạ Hoằng Thâm nhìn ra hắn khẩn trương, hỏi: “Sợ hãi?”
Tống Quân ngượng ngùng thừa nhận, không lắc đầu cũng không gật đầu.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay đặt ở đỉnh đầu hắn, nói: “Sợ hãi thì đi ra ngoài đi.”
Tống Quân lặng đi một chút, hắn nói: “Em đi đây.” Nói xong hắn lập tức xoay người muốn đi, hắn sợ chính mình nếu không xoay người rời khỏi, sẽ đỏ mặt.
Đi vào trong thang máy, Tống Quân còn đang suy nghĩ động tác vừa rồi của Hạ Hoằng Thâm, hắn cảm thấy có chút thân mật, không giống với tình cảm của một người sư huynh sư đệ mới quen biết một tháng, nhưng mà không hề chán ghét việc này…
Đợi ở phòng thí nghiệm cả buổi chiều, lúc Tống Quân rời đi, phòng giải phẫu ở tầng một dường như còn chưa có chấm dứt.
Hắn đột nhiên nhớ đến tin tức xem được ở xem mạng nói đã có không ít nữ nhân trẻ tuổi bị hại, nhưng không biết có phải hay không là vụ án này.
Lúc này Tống Quân không có tiếp tục đánh bạo nhìn, mà là đi thẳng ra bên ngoài tòa nhà.
Lúc rời đi, tiểu cảnh sát Long tinh vẫn còn ngồi xổm ở bên cạnh cửa lớn chơi game, cách đó không xa có hai cảnh sát đang nói chuyện phiếm, Tống Quân nghe được một người nói: “Ngươi nói đây rốt cuộc là cái loại biến thái nào làm ra loại chuyện này?”
Người kia nói: “Lập tức sẽ tới Rằm tháng bảy, không phải là quỷ làm đi?”
Tống Quân thả chậm bước chân, từ trong túi tiền lấy điện thoại cầm tay ra, xem xét một chút quả nhiên sắp đến nông lịch Rằm tháng bảy .
Tháng bảy âm lịch là sinh nhật của Tống Quân (tháng đủ có 30 ngày, tháng thiếu có 29 ngày, 12 tháng là một năm, một năm có 354 ngày hoặc là 355 ngày), kỳ thật này ngày cũng không xác thực, chính xác ra, hắn là cô nhi, bà của hắn ở ngày Rằm tháng bảy đốt tiền giấy ở ven đường, lúc trở về đã nhặt được hắn, cho nên lấy ngày này là ngày sinh của hắn.
Tống Quân chưa bao giờ biết cha mẹ mình là ai, kỳ thật hắn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng là một nam tử có thân thể khỏe mạnh, vì sao cha mẹ hắn vẫn nhẫn tâm vứt bỏ hắn.
Người nhận nuôi hắn thực ra khi đó không còn trẻ, nhưng vẫn tân tân khổ khổ nuôi nấng hắn lớn lên, vì để cho hắn có thể đi học đã chạy rất nhiều địa phương, còn làm thủ tục nhận nuôi hắn. Bà của Tống Quân là thân nhân duy nhất ở trên thế giới này.
Nếu Rằm tháng bảy đã tới, Tống Quân tính toán sẽ trở về một chuyến để thăm bà, thuận tiện tổ chức sinh nhật cho mình.
Nhà bà nội ở một thị trấn ven ngoại thành phố, mặc dù bà có hai người con gái nhưng đều là đứa con bất hiếu, từ khi Tống Quân đi học đại học, chỉ còn một mình bà ngoại ở nhà.
Sau buổi chiều từ trường học xuất phát, Tống Quân hiện đang ngồi ở trên xe vừa vặn có thể kịp bữa cơm tối.
Khi tới nơi mặt trời mới xuống núi, trời còn chưa có tối. Bà nội ở thị trấn ngoại thành có một đồng ruộng lớn.
Bà nội vừa nhìn thấy Tống Quân liền vui mừng, làm một bàn lớn thức ăn, hỏi han tình hình học hành của hắn.
Tống Quân nói mình hiện tại rất tốt, bởi vì có học bổng nên không cần tiêu tiền học phí, mỗi tháng còn có sinh hoạt phí cho nên cũng không hao phí nhiều tiền.
Lúc trước nghỉ hè hắn đi làm thêm, hơn nữa hắn cũng tính toán khi quen thuộc tình huống trong đại học, ngoài thời gian thực nghiệm không cần nhiều thì hắn vẫn tiếp tục đi làm công.
Tống Quân vừa ăn cơm vừa nói với bà nội: “Chờ cháu kiếm đủ tiền sẽ mua một căn hộ ở nội thành đón bà tới ở.”
Bà nội đưa tay sờ đầu của hắn, nói: “Tiểu Quân là một hài tử ngoan.”
Một lát sau, bà nội hỏi hắn: “Tiểu Quân có bạn gái chưa?”
Tống Quân bị hỏi đến ngượng ngùng, “Bà nội sao lại hỏi cháu chuyện này.”
Bà nội nói: “Tuổi cũng không còn nhỏ, ông cháu khi ở tuổi này cũng đã cùng bà có con rồi.” (Khụ khụ, mèo nhìn lại mình)
Tống Quân nói với bà nội: “Cháu đã biết.”
Bà nội cười, lại duỗi thân đặt tay lên đầu hắn.
Cơm nước xong, Tống Quân rửa chén, bà nội đứng ở bên cạnh nói với hắn: “Tiểu Quân a, người nhà ông nội của cháu là địa chủ, nhưng đến thời của ông nội cháu đã qua.”
Những lời này Tống Quân sớm đã nghe bà nội nói nhiều lần, hắn biết bà đã nhiều tuổi, trí nhớ không có tốt, vì thể chỉ im lặng nghe bà nói chuyện cũng không có cắt đứt lời bà nói.
Nghĩ tới bà nội vẫn luôn nhớ tới ông nội, lại không nghĩ rằng lần này bà nội nói: “Nhà bọn họ có một bảo vật gia truyền được chôn ở dưới giường của ta, lúc ấy lực lượng hồng vệ binh tới nhà lục soát đồ vật nhưng không có tìm thấy.”
Tống Quân nghe xong mới hỏi: “Là sao ạ?”
Bà nội nói: “Cháu đi lấy liền sẽ biết.”
Tống Quân gật đầu, “Sau này có cơ hội cháu sẽ đào xem.”
Rửa xong bát, Tống Quân cùng bà nội xem TV, bởi vì bà nội có thói quan ngủ sớm, vì thế hắn cũng đi ngủ sớm.
Phòng của hắn đã được bà nội thường xuyên dọn sạch sẽ, vì là nhà trệt nên mặc dù là mùa hè thì ban đêm vẫn mát mẻ không cần sử dụng quạt.
Bà nội đưa hắn một quạt hương bồ, nói nếu mình nóng thì quạt.
Tống Quân đáp: “Cháu biết rồi, bà nội mau đi nghỉ sớm chút.”
Bà nội đi ra ngoài còn giúp hắn khép cửa phòng lại.
Tống Quân nằm ở trên giường, cầm lấy cây quạt phiến quạt hai cái, rất nhanh thấy mệt nhọc, chuyển người lại ngủ mơ mơ màng màng. Thẳng cho đến đêm hắn đột nhiên bừng tỉnh, Tống Quân có chút muốn đi ra ngoài, hắn bò từ giường xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.
Khi đi qua phòng khách, Tống Quân dừng bước, hắn nhìn thấy trên bàn vuông ở phòng khách hé ra một bức ảnh lớn, phía trước là một cái bát lư hương, bên trong còn hương đã đốt chỉ còn lại những chân tay đã bị cụt, đây rõ ràng là hé ra di ảnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.