Thực Nghiệm Đảo

Chương 6: Giao tiếp và tranh chấp

Răng Hô

15/05/2014

Ài, bản remake này dài dòng hơn bản cũ nhiều quá ;)) Mà viết rất thuận tay, cảm giác cũng ko tệ.

Bộ đồng phục của trường trung học cơ sở Thiên Thanh bao gồm áo vest và quần dài màu trắng, áo sơ mi bên trong màu đen và cavat màu sáng.

Đáng chú ý nhất là cái cavat này, nó rất dài, lại mềm mỏng, đủ để quấn quanh đôi bàn tay rướm máu của Tường tới vài lần, vô cùng tiện lợi.

“Xong, tôi chưa phải băng bó cho ai bao giờ, xấu thì cũng đừng trách.”

Linh xé miếng vải ở đầu chiếc cavat của mình, buộc chặt lại khúc cành cây thẳng nhất có thể kiếm ra quanh đây lên tay Tường, sau đó còn tỉ mỉ thắt thêm một cái nút hình nơ bướm xinh xinh, cúi đầu cẩn thận nói.

“Thực ra băng bó như vậy là không cần thiết, vài ngày nữa những vết thương này sẽ tự lành thôi.”

“Cậu đúng là quái vật !” Linh bĩu môi nói.

“Theo cách hiểu về sinh thể và di truyền học, tôi vẫn là con người !” Tường đáp với vẻ khẳng định, sau đó lại nghiêng đầu bổ xung:

“Trên lý thuyết là như vậy !”

“Có người nào vung tay một cái là đánh ra luồng sáng chói mắt khoa trương như vậy không !? Lại nói, hắn rõ ràng đã chết giấc rồi, cậu còn muốn bồi thêm một cú nữa ! Năng lực không giống con người, tâm tính máu lạnh cũng chẳng phải con người nốt ! Đừng tự an ủi mình vì mấy khái niệm lý thuyết cứng ngắc kia chứ !”

“Hắn chưa chết ! Lúc đó cơ thể hắn bắt đầu rung động liên tục, có thể là muốn dùng khả năng gia tốc để tiến hành phá hủy tế bào rồi tự nổ ! Lúc đó bán kính 20m quanh đó đừng mong có ai sống sót.” Tường lắc đầu nói.

“Chỉ là có thể thôi mà, đâu cần phải...”

“Cho dù xác xuất chỉ có 1%, ở một thế giới song song nào đó cũng vẫn có thể xảy ra !”

“Lại nữa, đừng lôi mớ lý thuyết trừu tượng của cậu ra để thông não tôi ! Không có tác dụng đâu ! Nói cho mà nghe nè, lúc đó...”

...

Những cuộc tranh cãi vui vẻ như thế này đã ăn sâu vào tiềm thức hai người. Về cơ bản, trong một năm nay, phần lớn những cuộc đối thoại của họ cũng đều tiến hành dưới dạng châm chọc và đả kích nhau không ngớt, nhưng dù sao cũng là một loại giao tiếp giúp con người thấu hiểu nhau hơn, bởi vậy cách kết nối kỳ dị như thế này cho tới bây giờ vẫn còn được tiếp tục.

Cười đùa, tranh cãi, hay chiến tranh, tất cả cũng chỉ là một phần của giao tiếp mà thôi.



Cách chỗ đôi bạn trẻ khoảng 5km, một hồi giao tiếp còn náo nhiệt hơn cũng đang diễn ra hết sức sôi nổi.

Trên đỉnh đồi màu xanh, thiếu niên này đứng đó, cô độc mà ngạo nghễ, dùng ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn xuống phía dưới. Khuôn mặt nghiêm nghị toát lên vẻ khinh miệt nhàn nhạt.

Phía dưới chân đồi, cách đó không xa lắm, bốn phía đều có người đứng, giống như đã bao vây hắn lại.

Bốn người dưới chân đồi, có hai nam, một nữ, còn một kẻ trùm áo choàng kín mít từ đầu tới chân, che khuất hoàn toàn dung mạo và dáng người. Thiếu niên người châu á, mặc bộ Hakama của Nhật bản trong đó nhìn có vẻ rất già dặn, ánh mắt cũng không kém phần sắc bén so với người trên đỉnh đồi, ngẩng đầu nhìn lên nói với giọng trào phúng nhàn nhạt:

“Thần Tiễn, hôm nay mày chết chắc rồi !”

Thiếu niên trên đỉnh đồi mặc một bộ áo vải vát chéo, đai lưng buộc tùy ý, quần dài xỏ thẳng vào trong chiếc giày ống cao hơn mắt cá chân, trên lưng đeo một cây cung lớn đầy hoa văn cổ phác lại có một cái tên rất kêu: Thần tiễn. Giống như chỉ hận không thể cho cả thiên hạ biết hắn là cung thủ vậy.

Cái gã cung thủ này, lại là người đứng đầu trong toàn bộ số thí sinh lên đảo tranh đoạt. Theo bảng xếp hạng của ESP league bên ngoài, hắn là người mạnh nhất, nhanh nhất, cũng sở hữu những kỹ năng hủy diệt khủng khiếp nhất.

Ở thế giới bên ngoài, hắn đánh khắp quân đội không địch thủ.

Người như vậy đi tới đâu cũng là tâm điểm cho người khác chú ý, có lẽ cũng vì vậy mà hắn mới bị quây đánh trên đỉnh đồi như vậy. Dù sao một đối thủ mạnh áp đảo những người khác, bao giờ cũng là đối tượng mà số đông cần diệt trừ.

Tuy vậy, dù thân lâm hiểm cảnh, nhưng với cái sự kiêu ngạo đã được hun đúc lên từ vô số chiến thắng và xác chết của địch thủ, đôi lông mày thẳng tắp như phi đao của thiếu niên người Trung Quốc này lại chẳng nhướng lên lấy một cái, dùng tư thái bình tĩnh nhất, giống như ngạo thị chúng sinh, nói với kẻ đứng đầu bốn người kia bằng giọng khinh miệt:

“Takeshi, uổng cho mày là người thừa kế duy nhất của nhà Minamoto, dòng họ thủ hộ Nhật bản xưa nay vẫn luôn là lá chắn trung kiên nhất của quốc gia, là người đi đầu dẫn đội, là người đi cuối đoạn hậu. Còn mày, tự nhìn lại mình xem, đã làm được những gì !?”

“Khi chiến đấu với người khác, mày dựa vào con nhỏ ninja kia để cầm chân kẻ địch, rồi triệu hồi ra mấy con quỷ xấu xí như cái mặt mày vậy, tiến hành quần công người ta. Đối với người mạnh hơn mình, mày vĩnh viễn chỉ dám núp sau lưng xua đồng bọn lên thí mạng. Loại người như mày thì lấy đâu ra cơ hội để mà đột phá chứ !?”

Trong bốn người đứng ở dưới, cô gái duy nhất đứng ở phía nam ngọn đồi thấy hắn khinh miệt Takeshi như vậy, lập tức hét lớn:

“Thân thể thiếu chủ quý giá ngàn vàng, làm sao có thể dễ dàng xung trận như ngươi nói được !”

“Quý giá, vậy thì hắn nên trốn trong nhà kính mà dưỡng già đi, lên đảo này hành xác làm gì !? Ở đây không có đám gia nhân xum xoe bợ đít như trong gia tộc các người đâu !” Thần Tiễn đáp trả ngay lập tức.

“Không cần phí lời với hắn, Shirayuki ! Còn Thần Tiễn, nói cho mày nghe để cái đầu cục xúc của mày bớt ngu đi một chút: Tất cả thiếu niên tham gia trên đảo này đều là thiên tài, vì cái gì mà không trọng dụng !? Cứ để cả lũ giết nhau hết thế này có phải là tốn thất tài nguyên thế giới không !? Chỉ vì cái đích hư vô để làm người thừa kế của IMI mà liều mạng !? 32 năm nay đã có ai thành công chưa !? Mày còn gặp tiền bối nào từ những cuộc chiến trước trên hòn đảo này không !?”



“Tập đoàn IMI quăng ra miếng mồi câu này, rõ ràng là muốn giết hết đi toàn bộ thiên tài đỉnh cấp nhất của mỗi một quốc gia, còn những thằng não phẳng như mày hay quốc gia ngu ngốc của mày lại răm rắp tin theo cái khái niệm cường giả vi tôn nhảm nhí đó ! Một chút ánh mắt nhìn xa cũng không có, còn muốn làm người thừa kế của con quái vật khổng lồ kia !? Nếu hôm nay còn sống, thì nên về soi gương lại một chút đi !”

“Tao khác chúng mày, tao lên đảo này để chấm dứt trò chơi ngu ngốc này. Thay vì giết nhau, tất cả các thiên tài cùng tụ tập lại một chỗ chắc chắn sẽ có cách để rời khỏi đây mà vẫn toàn mạng thôi. Tao rất muốn xem khi có nhiều hơn một người sống sót khi lớp kết giới kia vỡ tan, đám IMI sẽ làm sao bây giờ đây.”

Thần Tiễn nghe vậy không hề yếu thế lập tức đáp lại:

“Người đầu tiên ra khỏi hòn đảo sẽ nhận được toàn bộ tinh hoa tính mạng của tất cả những kẻ đã chết trước đó, nếu mày thấy cái này còn chưa đủ làm điều kiện cho mọi người chém giết, vậy thì mày quả thật đến tư cách lên đảo cũng không có rồi ! Trong vũ trụ này, chỉ có sức mạnh mới là đạo lý lớn nhất. Chỉ trông chờ vào số đông hay sức mạnh tập thể suốt đời cũng chỉ là đám nhu nhược, biến thành tốt thí cho người khác thôi ! Hai đứa kia, các người không phải dạng cuồng si với thiếu chủ như con nhỏ Shirayuki, vậy mà cũng không nghĩ ra được điểm này ư !?”

Hắn nói tới hai người còn lại đang đứng ở phía bắc và phía đông, một kẻ mặc áo choàng chùm mũ kín toàn thân, từ đầu tới giờ vẫn như u linh một mực thủ hộ hướng bắc, nghe thấy vậy cũng vẫn chỉ trầm mặc, chẳng nói năng gì. Kẻ còn lại ăn mặc như một kị sĩ quý tộc, toàn thân giáp trụ sáng ngời, mái tóc màu vàng óng ả dài mượt, buộc thắt nút ra đằng sau, chỉ còn vài sợi lưa thưa trên vầng trán trắng muốt, cùng chiếc mũi cao thẳng đặc trưng của người phương tây. Đối với câu hỏi của Thần Tiễn, hắn chỉ nhếch môi cười tủm tỉm, hết sức nho nhã và tế nhị:

“Đệch, con mẹ mày chứ ! Nếu không phải con hàng ninja kia cởi áo dụ bố, làm cho thằng ôn nhật bẩn này thừa cơ đánh lén được rồi lại hạ cấm chế, giờ này bố đã đi dạo quanh đảo thưởng thức phong cảnh rồi, ở đây nghe chúng mày chém gió làm mẹ gì, ngứa hết cả *** ! Câm mẹ mày đi, đánh thì đánh nhanh cmn lên, chém gió dài dòng như hai con đàn bà ấy ! Tao thật không hiểu hai thằng chậm chạp chúng mày ngày xưa làm sao vượt qua mấy trăm vạn anh em của mình mà bơi được vào tử cung của mama chúng mày nữa.”

Kị sĩ giáp trắng bạc với cử chỉ như một quý tộc hàng thật giá thật, với nụ cười mỉm mê lòng người xem kia vừa mở miệng, bốn người còn lại lập tức sững người, giống như bị sét đánh ngang tai, xém chút nữa vũ khí cũng đã rời tay. Riêng cô gái ăn mặc như ninja tiêu chuẩn Shirayuki, dù có hẳn một chiếc khăn bịt mặt chỉ lộ ra ánh mắt, nhưng người ta vẫn thấy được trên lớp da trắng nõn kia đã nở một tầng hoa hồng đỏ rực.

“Khụ, hắn nói đúng, tao với mày ngay từ đầu đã không muốn sống chung trời, không cần phí sức làm gì nữa ! Chết đi, Thần Tiễn !”

Takeshi cũng đỏ mặt ho khan mấy hồi, sau đó vung tay lên thoăn thoắt, hai lá bùa từ ống tay áo dài rộng của hắn hắn ra, lập tức tỏa ra khói đen âm trầm bao phủ một vùng hai mét. Rồi từ đám khói đen ấy, chui ra một bàn chân màu xám thô to rắn chắc, tiếp theo sau đấy, hai con quỷ đầu một sừng, mặt như thổ phỉ, để trần thân trên, vóc dáng vạm vỡ to gấp đôi người thường xuất hiện. Chúng gầm lên một tiếng dữ tợn, rồi ầm ầm chạy tới đỉnh đồi như hai cỗ xe tăng.

Kẻ mặc áo choàng kia lấy ra một cây gậy gỗ, trên đó khảm nạm đã quý màu bích lục, xoay tròn một vòng rồi chỉ vào hai con quỷ, trên đỉnh gậy đột ngột hiện ra một vòng tròn bao quanh ngôi sao sáu cánh, lấy hai con quỷ làm tâm, chúng lập tức biến mất, sau đó đùng cái lại xuất hiện trở lại ở ngay giữa đồi, tiếp kiệm hẳn một khoảng thời gian lớn để chạy bộ. Chỉ với một cái chỉ gậy đã thực hiện một cú hỗ trợ cực lớn vận chuyển hai cỗ xe tăng hạng nặng mang khí tức hủy diệt kia, rõ ràng, trình độ khống chế không gian của hắn đã ở đẳng cấp cực cao.

Kị sĩ chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu: “Chết cmm đi” sau đó vung đanh đánh ra một đường kiếm khí lăng lệ, thẳng hướng đỉnh đồi phóng tới. Mang théo tiếng gió rít gào vì bị xé rách một cách thô bạo. Dáng đánh kiếm của hắn cũng hoàn mỹ tới cực điểm, nhìn rất xinh đẹp, không thể tìm thấy chút khuyết thiếu nào.

Duy chỉ có Shirayuki hoàn toàn dùng đôi chân trần chạy lên, nhưng tốc độ của cô ta rất nhanh, so với một chiếc xe đua công thức một cũng chẳng kém hơn là bao, vừa mới chớp mắt đã xuất hiện tại lưng đồi, chỉ kém hơn hai con quỷ được kẻ mặc áo choàng kia dịch chuyển một chút.

Takeshi đứng dưới chân đồi, mắt đối mắt với Thần Tiễn, cả hai thiếu niên trong mắt đều toát ra sự trào phúng nồng đậm, giống như cùng thấy một kẻ ngu ngốc đi tìm chết vậy. Sau cùng, Thần Tiễn mới nhàn nhạt nói:

“Takeshi, để tao cho mày biết, vì sao sức mạnh mới là đạo lý lớn nhất trong cả vũ trụ này nhé !”

“Chết đi !”

Hắn nói rồi tháo cây cổ cung trên vai xuống, giương cung nhanh như chớp, 4 mũi tên phân biệt cùng lúc bắn ra tứ phía.

Dùng mắt thường không thể theo dõi kịp, chỉ trong cái chớp mắt, hắn đã giương cung bắn bốn lần về bốn hướng khác nhau mà không cần nhắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Nghiệm Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook