Chương 53: CƯ TÂM PHẢ TRẮC [8]
Tô Du Bính
22/12/2016
Đào Mặc ngồi trong xe có chút chật hẹp. Vị trí vốn là của mình bị Tang Tiểu Thổ chiếm lấy, hắn chỉ có ngồi sát bên Cố Xạ.
Cố Xạ nhắm hai mắt, tựa hồ có chút buồn ngủ.
Đào Mặc ngơ ngác nhìn một bên khuôn mặt y, tim đập như sấm.
Cho đến khi Tang Tiểu Thổ nhẹ giọng nói: “Đại nhân, đến rồi.” Hắn mới chợt nhớ ra trong xe còn có người thứ ba, tức khắc mặt đỏ tới mang tai, không biết dáng vẻ si ngốc mới rồi của mình đã bị hắn nhìn bao nhiêu. Hắn lúng ta lúng túng lên tiếng trả lời, đứng dậy xuống xe, quay đầu thì thấy Cố Xạ đã tỉnh rồi, ánh mắt sáng rực đang nhìn hắn.
“Cố công tử có muốn vào huyện nha ngồi một chút không?” Hắn đưa ra lời mời.
Cố Xạ nói: “Ngày khác đi.”
Tang Tiểu Thổ buông vải mành xuống, đem ánh mắt thất vọng của Đào Mặc ngăn cách bên ngoài vải mành.
Nhìn xe ngựa trong sương sớm lạnh lẽo chậm rãi biến mất ở cuối con đường, Đào Mặc xoay người vào huyện nha.
Hách Quả Tử theo sau hắn nói: “Hôm nay Cố công tử xuất hiện thật là đúng lúc.” Nhớ tới dáng vẻ Bồng Hương tận lực dây dưa, hắn lại cảm thấy một trận chán ghét.
Đào Mặc bỗng nhiên dừng bước, ảo não nói: “Ta quên nói lời cảm tạ rồi.”
Hách Quả Tử nói: “Chờ trở về hẵng nói cũng không muộn. Dù sao chúng ta bây giờ cũng ở cùng dưới một mái hiên.”
“Ai với ai ở cùng dưới một mái hiên?” Thanh âm thâm trầm tang thương từ phía trước truyền đến.
Hách Quả Tử kinh ngạc ngẩng đầu, kêu lên: “Lão Đào!”
Lão Đào chậm rãi đi tới trước mặt Đào Mặc, khom người hành lễ: “Thiếu gia.”
Vành mắt Đào Mặc nóng lên, hai tay bắt lấy cánh tay lão, “Lão bình an trở về rồi, thật là tốt quá rồi!”
Lão Đào nói: “Trên đường ta rất nhớ thiếu gia, không dám dừng lại, ngày đêm thần tốc chạy về.”
Hách Quả Tử nói: “Lão Đào, tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, thân thể xương cốt có thể chịu nổi sao?”
“Đi đường cũng không việc gì. Nhưng mà nóc nhà lọt gió thế này thiếu chút nữa lại đông chết ta.” Kỳ thực Lão Đào nhìn ra mái ngói trên nóc nhà là bị người dùng nội lực chấn vỡ, mà người gạt hắn làm ra loại chuyện vô vị dường này nghĩ tới nghĩ lui, trừ Đoan Mộc Hồi Xuân thì không thể tìm ra người thứ hai.
Đào Mặc nào nghĩ đến thế này, cho là thực sự đông lạnh lão, trong lòng khẩn trương, “Ta lập tức đi mời đại phu đến xem xem!”
Lão Đào xua tay nói: “Cái này không cần. Thân thể xương cốt ta còn chịu được.”
Đào Mặc đâu chịu nghe, lập tức bảo Hách Quả Tử đi mời đại phu tới.
Lão Đào không lay chuyển được hắn, liền tùy hắn đi.
Đào Mặc hỏi: “Lão đông gia vẫn mạnh khỏe chứ?” (Lão.., tội nghiệp bạn Minh tôn bị tôn tới lão =]])
Lão Đào lặng lẽ gật đầu, hồi lâu mới nói: “Trước đây là ta phụ người, khó có ngài ấy lại không ghi hận, còn bằng lòng thả ta một con đường sống, bảo dưỡng tuổi thọ.”
“Thả lão một con đường sống?” Đào Mặc bị dọa sợ.
Lão Đào kinh hãi biết mình lỡ miệng, vội bổ sung: “Ý ta là, không lấy khế ước quá khứ để ràng buộc ta, còn bằng lòng thả ta quay về bên cạnh thiếu gia.”
Đào Mặc nghe vậy cũng rất đỗi cảm kích, “Vị chủ nhân này quả nhiên là tâm địa lương thiện, trạch tâm nhân hậu.”
(Phụt, ha ha ha)
Lão Đào cười chuyển chủ đề, nói: “Học vấn thiếu gia tiến xa rồi.”
Đào Mặc nói: “Là Kim sư gia ngày ngày chỉ điểm. Ông ấy thường đọc những tiểu thuyết về quan trên phố cho ta nghe, thực sự rất giúp ích.”
Đối với Kim sư gia, Lão Đào còn tin được, tin tưởng hắn chọn sách cũng không đến nỗi nào, liền gật gật đầu.”Thiếu gia vừa mới đi đâu về?”
Bước chân Đào Mặc hơi cứng lại, lát sau mới nói: “Mấy ngày này ta và Hách Quả Tử cùng ở tạm trong phủ Cố Xạ.”
Lão Đào giả vờ kinh ngạc hỏi: “Hả? Thiếu gia từ lúc nào đã thân thiết với Cố Xạ như vậy?”
Đào Mặc liền nói vài lời tán dương Cố Xạ. Ví dụ như đối đãi nhiệt tình các loại.
Lão Đào bất động thanh sắc mà nghe, đợi hắn nói xong mới nói: “Ta còn nghe nói, Cố Xạ giúp sư huynh đệ y đấu với Lô Trấn Học trên công đường trong một vụ kiện?”
Đào Mặc đầu tiên là ngẩn ra, chốc lát mới hiểu lão chỉ vụ án của Lương phủ và Khâu phủ, liền nói: “Vụ án này đã kết thúc rồi.”
Lão Đào nói: “Cố Xạ là cao đồ của Chuy tiên sinh, thiếu gia kết giao cùng y không có gì đáng trách.”
Đào Mặc nghe vậy mơ hồ cảm thấy không thoải mái. Hắn kết giao với Cố Xạ, cũng không phải vì y là cao đồ của Chuy tiên sinh, mà bởi vì y là Cố Xạ. Nhưng Lão Đào mới vừa quay về, hắn không muốn vì chuyện này lại tranh chấp với lão, liền im lặng nghe.
“Chỉ là không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, lãnh đạm với môn hạ của Lâm Chính Dung.” Lão Đào nói lời sâu xa, “Đạo làm quan, không ngoài hai điều. Chính là, nổi bật xuất chúng, một bước lên mây. Chính là lấy đạo trung dung, sáng suốt giữ mình. Thiếu gia, người có hiểu ý ta?”
Khóe miệng Đào Mặc giật giật, cuối cùng không nhịn được, thấp giọng nói: “Ta và Cố Xạ chỉ là tư giao, không hề liên quan tới công sự.”
Lúc này Lão Đào mới thật sự lo lắng. Lão khẽ thở dài, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, nói sang chuyện khác: “Nghe nói mấy ngày trước Y Vũ công tử đã tới huyện nha?” Tin tức này thật ra là Đoan Mộc Hồi Xuân truyền cho lão, cũng là nguyên nhân sỡ dĩ lão ra roi thúc ngựa gấp rút trở về. Trước đây vì bản thân lão sơ suất, khiến cho Đào lão gia ôm hận mà chết, bi kịch như vậy lão không muốn lại tái diễn.
Đào Mặc nói: “Hắn ở đây mấy ngày đã rời đi rồi.”
Lão Đào gật gật đầu. Đoan Mộc Hồi Xuân đã phái người đi thăm dò, nếu lão không đoán sai, e là Hoàng Quảng Đức mượn dao giết người, qua sông đoạn cầu, mới bức Y Vũ phải tìm đến Đàm Dương huyện tìm nơi nương tựa, tìm Đào Mặc che chở.
Đào Mặc thấy Lão Đào tâm sự trùng trùng, nói: “Lão đi đường nhiều ngày như vậy, chắc hẳn rất mệt, không bằng về phòng nghỉ ngơi một chút?” Nói đến về phòng, không khỏi nhớ tới nóc nhà bị thủng, hắn lại nói, “Phòng sẽ mau chóng giục bọn họ tu sửa tốt. Phòng của Mộc sư gia không bị phá, lão ở tạm phòng hắn đi.”
Chỉ để lại duy nhất phòng mình hoàn hảo không tổn hại gì, Đoan Mộc Hồi Xuân thật đúng là không kiêng nể gì cả. Lão Đào lắc lắc đầu, xoay người đi tới phòng Đoan Mộc Hồi Xuân. (Bạn Mộc Xuân thật là hết nói nổi =]])
Lão bên này vừa mới đi vài bước, người gác cổng lại từ đầu kia vội vã chạy tới, nói: “Đại nhân, Thôi đại nhân nói có án mạng.”
Đào Mặc trong lòng khẩn trương, bỗng nhiên nhớ tới Cố Xạ lần trước có đề cập tới án tử, thầm nghĩ: Sẽ không phải là thật chứ?
***
Không như dự đoán.
Người chết không phải ác bá như trong tưởng tượng của hắn.
Mà càng ngoài dự đoán hơn là, hắn thấy người chết vô cùng quen mắt.
Hắn quay đầu nhìn Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử lúc đầu không nhận ra được, sau lại quan sát một lúc lâu, sắc mặt dần dần kinh nghi, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Vãn Phong?”
Thôi Quýnh nhìn vẻ mặt hắn, hỏi dò: “Đại nhân nhận ra hắn?”
Đào Mặc gật đầu nói: “Hắn là đồng hương của ta.” Chẳng những là đồng hương của hắn, mà còn có quan hệ với Y Vũ, bọn họ còn từng ngồi nâng cốc nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hách Quả Tử cau mày nói: “Sao hắn cũng đến đây? Chẳng lẽ Quần Hương lâu sập rồi? Nếu không từng người từng người tiểu quan sống trong lâu, đều chạy ra ngoài hết vậy?”
Thôi Quýnh lúc này mới biết nguyên lai người chết là tiểu quan, nhất thời mất vài phần hứng thú tra án.
Đào Mặc hỏi: “Phát hiện thi thể ở đâu?”
Thôi Quýnh nói: “Phát hiện ở trên sông. Lúc tìm thấy trong tay hắn còn ôm một cây gỗ để nổi, nhưng người thì đã khí tuyệt thân vong từ lâu. Vết thương trí mệnh có thể là bị trúng tên sau lưng.”
Đào Mặc cau mày nói: “Đang yên lành, ai muốn giết hắn?”
Hách Quả Tử nhẹ giọng nói: “Có phải Hoàng Quảng Đức không?”
Đào Mặc nói: “Vì sao?”
Hách Quả Tử nói: “Kẻ ác ta biết không nhiều lắm, mà ác đến mạng người cũng muốn đoạt sợ là chỉ có hắn. Nói không chừng hắn coi trọng Vãn Phong, nhưng Vãn Phong không theo…” Hắn không nói tiếp nữa. Vãn Phong là tiểu quan của Quần Hương lâu, ân khách nhiều vô kể, sao có thể bỗng dưng không theo?
“A, có thể liên quan tới Y Vũ hay không?” Nghĩ như vậy, hắn cảm giác mình hình như đã kéo được đầu sợi dây ra rồi, “Ta đã cảm thấy việc Y Vũ xuất hiện thật kỳ quặc. Nói không chừng là rước lấy phiền phức to lớn gì đó, không thể không trốn tới nơi này.”
Đào Mặc nói: “Không bằng không cớ, chớ có đoán bừa.”
Thôi Quýnh đang nghe say sưa, chỉ mong bọn họ kéo ra thêm mấy nghi phạm nữa, vội hỏi: “Bàn luận về tình tiết vụ án này chính là cần tới nhiều giả thiết. Chúng ta đều là người trong nha môn, cũng không cần như bách tính kiêng kị làm gì.”
Đào Mặc hỏi: “Không biết nơi xảy ra án mạng ở đâu?”
Thôi Quýnh nói: “Ta đã phái người dọc theo bờ sông đến thượng du tìm lùng kiếm, chắc hẳn không lâu sau sẽ có tin tức.”
Khóe mắt Đào Mặc liếc thấy Kim sư gia đang vội vã đi tới, vội chạy ra đón, “Sư gia, ngươi sao lại tới đây?”
Kim sư gia nhìn thi thể, thấp giọng nói: “Thi thể này thật sự vớt lên từ trên sông?”
Đào Mặc gật đầu.
Kim sư gia nói: “Ở hướng bắc mười mấy trượng là Lân huyện, e là án mạng này không nằm trong thụ lý của huyện chúng ta.”
Đào Mặc nghi hoặc hỏi: “Vậy thì làm thế nào?”
Kim sư gia nói: “Án mạng này căn cứ vào nơi xảy ra án mạng mà phân ra nơi nào sẽ thụ lý. Nếu án mạng này không thuộc phạm vi Đàm Dương huyện, thì không do chúng ta đảm nhận.”
Lão vừa nói xong, bên kia đã có nha dịch vội vàng hồi báo: “Thôi đại nhân, vụ án này là từ Lân huyện.”
Cố Xạ nhắm hai mắt, tựa hồ có chút buồn ngủ.
Đào Mặc ngơ ngác nhìn một bên khuôn mặt y, tim đập như sấm.
Cho đến khi Tang Tiểu Thổ nhẹ giọng nói: “Đại nhân, đến rồi.” Hắn mới chợt nhớ ra trong xe còn có người thứ ba, tức khắc mặt đỏ tới mang tai, không biết dáng vẻ si ngốc mới rồi của mình đã bị hắn nhìn bao nhiêu. Hắn lúng ta lúng túng lên tiếng trả lời, đứng dậy xuống xe, quay đầu thì thấy Cố Xạ đã tỉnh rồi, ánh mắt sáng rực đang nhìn hắn.
“Cố công tử có muốn vào huyện nha ngồi một chút không?” Hắn đưa ra lời mời.
Cố Xạ nói: “Ngày khác đi.”
Tang Tiểu Thổ buông vải mành xuống, đem ánh mắt thất vọng của Đào Mặc ngăn cách bên ngoài vải mành.
Nhìn xe ngựa trong sương sớm lạnh lẽo chậm rãi biến mất ở cuối con đường, Đào Mặc xoay người vào huyện nha.
Hách Quả Tử theo sau hắn nói: “Hôm nay Cố công tử xuất hiện thật là đúng lúc.” Nhớ tới dáng vẻ Bồng Hương tận lực dây dưa, hắn lại cảm thấy một trận chán ghét.
Đào Mặc bỗng nhiên dừng bước, ảo não nói: “Ta quên nói lời cảm tạ rồi.”
Hách Quả Tử nói: “Chờ trở về hẵng nói cũng không muộn. Dù sao chúng ta bây giờ cũng ở cùng dưới một mái hiên.”
“Ai với ai ở cùng dưới một mái hiên?” Thanh âm thâm trầm tang thương từ phía trước truyền đến.
Hách Quả Tử kinh ngạc ngẩng đầu, kêu lên: “Lão Đào!”
Lão Đào chậm rãi đi tới trước mặt Đào Mặc, khom người hành lễ: “Thiếu gia.”
Vành mắt Đào Mặc nóng lên, hai tay bắt lấy cánh tay lão, “Lão bình an trở về rồi, thật là tốt quá rồi!”
Lão Đào nói: “Trên đường ta rất nhớ thiếu gia, không dám dừng lại, ngày đêm thần tốc chạy về.”
Hách Quả Tử nói: “Lão Đào, tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, thân thể xương cốt có thể chịu nổi sao?”
“Đi đường cũng không việc gì. Nhưng mà nóc nhà lọt gió thế này thiếu chút nữa lại đông chết ta.” Kỳ thực Lão Đào nhìn ra mái ngói trên nóc nhà là bị người dùng nội lực chấn vỡ, mà người gạt hắn làm ra loại chuyện vô vị dường này nghĩ tới nghĩ lui, trừ Đoan Mộc Hồi Xuân thì không thể tìm ra người thứ hai.
Đào Mặc nào nghĩ đến thế này, cho là thực sự đông lạnh lão, trong lòng khẩn trương, “Ta lập tức đi mời đại phu đến xem xem!”
Lão Đào xua tay nói: “Cái này không cần. Thân thể xương cốt ta còn chịu được.”
Đào Mặc đâu chịu nghe, lập tức bảo Hách Quả Tử đi mời đại phu tới.
Lão Đào không lay chuyển được hắn, liền tùy hắn đi.
Đào Mặc hỏi: “Lão đông gia vẫn mạnh khỏe chứ?” (Lão.., tội nghiệp bạn Minh tôn bị tôn tới lão =]])
Lão Đào lặng lẽ gật đầu, hồi lâu mới nói: “Trước đây là ta phụ người, khó có ngài ấy lại không ghi hận, còn bằng lòng thả ta một con đường sống, bảo dưỡng tuổi thọ.”
“Thả lão một con đường sống?” Đào Mặc bị dọa sợ.
Lão Đào kinh hãi biết mình lỡ miệng, vội bổ sung: “Ý ta là, không lấy khế ước quá khứ để ràng buộc ta, còn bằng lòng thả ta quay về bên cạnh thiếu gia.”
Đào Mặc nghe vậy cũng rất đỗi cảm kích, “Vị chủ nhân này quả nhiên là tâm địa lương thiện, trạch tâm nhân hậu.”
(Phụt, ha ha ha)
Lão Đào cười chuyển chủ đề, nói: “Học vấn thiếu gia tiến xa rồi.”
Đào Mặc nói: “Là Kim sư gia ngày ngày chỉ điểm. Ông ấy thường đọc những tiểu thuyết về quan trên phố cho ta nghe, thực sự rất giúp ích.”
Đối với Kim sư gia, Lão Đào còn tin được, tin tưởng hắn chọn sách cũng không đến nỗi nào, liền gật gật đầu.”Thiếu gia vừa mới đi đâu về?”
Bước chân Đào Mặc hơi cứng lại, lát sau mới nói: “Mấy ngày này ta và Hách Quả Tử cùng ở tạm trong phủ Cố Xạ.”
Lão Đào giả vờ kinh ngạc hỏi: “Hả? Thiếu gia từ lúc nào đã thân thiết với Cố Xạ như vậy?”
Đào Mặc liền nói vài lời tán dương Cố Xạ. Ví dụ như đối đãi nhiệt tình các loại.
Lão Đào bất động thanh sắc mà nghe, đợi hắn nói xong mới nói: “Ta còn nghe nói, Cố Xạ giúp sư huynh đệ y đấu với Lô Trấn Học trên công đường trong một vụ kiện?”
Đào Mặc đầu tiên là ngẩn ra, chốc lát mới hiểu lão chỉ vụ án của Lương phủ và Khâu phủ, liền nói: “Vụ án này đã kết thúc rồi.”
Lão Đào nói: “Cố Xạ là cao đồ của Chuy tiên sinh, thiếu gia kết giao cùng y không có gì đáng trách.”
Đào Mặc nghe vậy mơ hồ cảm thấy không thoải mái. Hắn kết giao với Cố Xạ, cũng không phải vì y là cao đồ của Chuy tiên sinh, mà bởi vì y là Cố Xạ. Nhưng Lão Đào mới vừa quay về, hắn không muốn vì chuyện này lại tranh chấp với lão, liền im lặng nghe.
“Chỉ là không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, lãnh đạm với môn hạ của Lâm Chính Dung.” Lão Đào nói lời sâu xa, “Đạo làm quan, không ngoài hai điều. Chính là, nổi bật xuất chúng, một bước lên mây. Chính là lấy đạo trung dung, sáng suốt giữ mình. Thiếu gia, người có hiểu ý ta?”
Khóe miệng Đào Mặc giật giật, cuối cùng không nhịn được, thấp giọng nói: “Ta và Cố Xạ chỉ là tư giao, không hề liên quan tới công sự.”
Lúc này Lão Đào mới thật sự lo lắng. Lão khẽ thở dài, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, nói sang chuyện khác: “Nghe nói mấy ngày trước Y Vũ công tử đã tới huyện nha?” Tin tức này thật ra là Đoan Mộc Hồi Xuân truyền cho lão, cũng là nguyên nhân sỡ dĩ lão ra roi thúc ngựa gấp rút trở về. Trước đây vì bản thân lão sơ suất, khiến cho Đào lão gia ôm hận mà chết, bi kịch như vậy lão không muốn lại tái diễn.
Đào Mặc nói: “Hắn ở đây mấy ngày đã rời đi rồi.”
Lão Đào gật gật đầu. Đoan Mộc Hồi Xuân đã phái người đi thăm dò, nếu lão không đoán sai, e là Hoàng Quảng Đức mượn dao giết người, qua sông đoạn cầu, mới bức Y Vũ phải tìm đến Đàm Dương huyện tìm nơi nương tựa, tìm Đào Mặc che chở.
Đào Mặc thấy Lão Đào tâm sự trùng trùng, nói: “Lão đi đường nhiều ngày như vậy, chắc hẳn rất mệt, không bằng về phòng nghỉ ngơi một chút?” Nói đến về phòng, không khỏi nhớ tới nóc nhà bị thủng, hắn lại nói, “Phòng sẽ mau chóng giục bọn họ tu sửa tốt. Phòng của Mộc sư gia không bị phá, lão ở tạm phòng hắn đi.”
Chỉ để lại duy nhất phòng mình hoàn hảo không tổn hại gì, Đoan Mộc Hồi Xuân thật đúng là không kiêng nể gì cả. Lão Đào lắc lắc đầu, xoay người đi tới phòng Đoan Mộc Hồi Xuân. (Bạn Mộc Xuân thật là hết nói nổi =]])
Lão bên này vừa mới đi vài bước, người gác cổng lại từ đầu kia vội vã chạy tới, nói: “Đại nhân, Thôi đại nhân nói có án mạng.”
Đào Mặc trong lòng khẩn trương, bỗng nhiên nhớ tới Cố Xạ lần trước có đề cập tới án tử, thầm nghĩ: Sẽ không phải là thật chứ?
***
Không như dự đoán.
Người chết không phải ác bá như trong tưởng tượng của hắn.
Mà càng ngoài dự đoán hơn là, hắn thấy người chết vô cùng quen mắt.
Hắn quay đầu nhìn Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử lúc đầu không nhận ra được, sau lại quan sát một lúc lâu, sắc mặt dần dần kinh nghi, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Vãn Phong?”
Thôi Quýnh nhìn vẻ mặt hắn, hỏi dò: “Đại nhân nhận ra hắn?”
Đào Mặc gật đầu nói: “Hắn là đồng hương của ta.” Chẳng những là đồng hương của hắn, mà còn có quan hệ với Y Vũ, bọn họ còn từng ngồi nâng cốc nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hách Quả Tử cau mày nói: “Sao hắn cũng đến đây? Chẳng lẽ Quần Hương lâu sập rồi? Nếu không từng người từng người tiểu quan sống trong lâu, đều chạy ra ngoài hết vậy?”
Thôi Quýnh lúc này mới biết nguyên lai người chết là tiểu quan, nhất thời mất vài phần hứng thú tra án.
Đào Mặc hỏi: “Phát hiện thi thể ở đâu?”
Thôi Quýnh nói: “Phát hiện ở trên sông. Lúc tìm thấy trong tay hắn còn ôm một cây gỗ để nổi, nhưng người thì đã khí tuyệt thân vong từ lâu. Vết thương trí mệnh có thể là bị trúng tên sau lưng.”
Đào Mặc cau mày nói: “Đang yên lành, ai muốn giết hắn?”
Hách Quả Tử nhẹ giọng nói: “Có phải Hoàng Quảng Đức không?”
Đào Mặc nói: “Vì sao?”
Hách Quả Tử nói: “Kẻ ác ta biết không nhiều lắm, mà ác đến mạng người cũng muốn đoạt sợ là chỉ có hắn. Nói không chừng hắn coi trọng Vãn Phong, nhưng Vãn Phong không theo…” Hắn không nói tiếp nữa. Vãn Phong là tiểu quan của Quần Hương lâu, ân khách nhiều vô kể, sao có thể bỗng dưng không theo?
“A, có thể liên quan tới Y Vũ hay không?” Nghĩ như vậy, hắn cảm giác mình hình như đã kéo được đầu sợi dây ra rồi, “Ta đã cảm thấy việc Y Vũ xuất hiện thật kỳ quặc. Nói không chừng là rước lấy phiền phức to lớn gì đó, không thể không trốn tới nơi này.”
Đào Mặc nói: “Không bằng không cớ, chớ có đoán bừa.”
Thôi Quýnh đang nghe say sưa, chỉ mong bọn họ kéo ra thêm mấy nghi phạm nữa, vội hỏi: “Bàn luận về tình tiết vụ án này chính là cần tới nhiều giả thiết. Chúng ta đều là người trong nha môn, cũng không cần như bách tính kiêng kị làm gì.”
Đào Mặc hỏi: “Không biết nơi xảy ra án mạng ở đâu?”
Thôi Quýnh nói: “Ta đã phái người dọc theo bờ sông đến thượng du tìm lùng kiếm, chắc hẳn không lâu sau sẽ có tin tức.”
Khóe mắt Đào Mặc liếc thấy Kim sư gia đang vội vã đi tới, vội chạy ra đón, “Sư gia, ngươi sao lại tới đây?”
Kim sư gia nhìn thi thể, thấp giọng nói: “Thi thể này thật sự vớt lên từ trên sông?”
Đào Mặc gật đầu.
Kim sư gia nói: “Ở hướng bắc mười mấy trượng là Lân huyện, e là án mạng này không nằm trong thụ lý của huyện chúng ta.”
Đào Mặc nghi hoặc hỏi: “Vậy thì làm thế nào?”
Kim sư gia nói: “Án mạng này căn cứ vào nơi xảy ra án mạng mà phân ra nơi nào sẽ thụ lý. Nếu án mạng này không thuộc phạm vi Đàm Dương huyện, thì không do chúng ta đảm nhận.”
Lão vừa nói xong, bên kia đã có nha dịch vội vàng hồi báo: “Thôi đại nhân, vụ án này là từ Lân huyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.