Chương 34: Câu chuyện được nói quá nghiêm túc
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
20/11/2016
Editor: Ddil
Trên đường đi, trong lúc lái xe, tay Dương Dương nắm chặt vô-lăng, người ngồi phía sau làm cho cô cảm thấy giống như người đứng đầu chịu trách nhiệm dạy dỗ người nhà Nhan gia, khiến cho cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, khi xe dừng ở cổng căn hộ thì cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Nhan Tang hỏi Dương Dương: "Nhan Hâm ở đây sao?"
"Dạ phải, bây giờ cô ấy sống ở đây." Dương Dương thầm nói ở trong lòng, còn có tôi nữa.
Nhan Tang không có hỏi tiếp, bà hoàn toàn cho rằng Dương Dương là người ngoài.
Dương Dương đưa bà tới trước cửa nhà, Nhan Tang nói tiếng cảm ơn, bấm chuông và đứng đợi ở cửa, Dương Dương cũng ở kế bên, không có đi. Nhan Tang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ cục: "Cô còn ở lại làm cái gì?"
Ngay lúc này cửa mở ra, Nhan Hâm nhìn thấy Dương Dương, nàng tiếp nhận túi xách trong tay Dương Dương hỏi: "Dương không phải nói đi ra ngoài một tiếng thôi à, sao đến bây giờ mới về?"
Dương Dương có ý bảo Nhan Hâm nhìn người ở bên cạnh cô: "Tôi ra sân bay đón người, trên đường về trễ một chút."
Nhan Hâm lúc này mới chú ý tới người đứng bên cạnh Dương Dương, khi nàng nhìn thấy Nhan Tang, trên mặt biểu hiện vô cùng ngạc nhiên, nàng không tin đây là sự thật.
"Cô, là cô sao?" Nhan Hâm hoang mang hỏi.
Nhan Tang thoáng gật đầu, nói: "Con không muốn gặp cô sao?"
"Không phải, không phải... Con... con không nghĩ cô sẽ về nước, con nghĩ đến..." Nhan hâm gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn Dương Dương mà không hiểu lý do.
Cô kéo tay Nhan Hâm, nói: "Có chuyện gì nhất định phải nói ở cửa à? Vào nhà rồi nói không phải sẽ tốt hơn sao."
Tầm mắt của Nhan Tang dừng ở cái nắm tay của hai người
Nhan Tang đến nên trên bàn có thêm một đôi đũa, trong quá trình Dương Dương ở một bên quan sát mới biết được một người có thể thay đổi nhiều đến như thế.
Lúc Nhan Tang đối diện với cô giống như giáo viên chủ nhiệm lạnh lùng, nhưng sau khi đối mặt với Nhan Hâm thì đã biến thành một người cô ôn hòa, đôi mắt lạnh như băng sau cặp kính gọng vàng cũng trở nên ấm áp.
Quả nhiên là người một nhà, cách mỉm cười của Nhan Tang cũng rất giống Nhan Hâm, chỉ là lúc đầu Dương Dương không có cơ hội nhìn thấy.
"....Sự lựa chọn của con làm cho cô bất ngờ, nếu con thật sự nói cho cô biết trước, cô chắc chắn sẽ phản đối con làm như vậy..." Nhan Hâm cùng Nhan Tang ngồi nói chuyện với nhau thật lâu, còn Dương Dương đến nhà bếp làm tiếp công việc nấu ăn của Nhan hâm.
Tiếng xèo xèo của dầu chiên làm ù tai Dương Dương, nhưng Dương Dương vẫn có thể nghe thấy một chút chuyện họ nói.
Nhan Hâm giống như học sinh tiểu học làm bài kiểm tra tìm không ra đáp án, cần xin ý kiến cô giáo nên làm như thế nào. Dương Dương bỏ cà tím vào trong nồi để chần, sau đó thì đậy nắp nồi lại.
Lúc cô bước ra từ trong bếp, Nhan Hâm và Nhan Tang cùng ngước lên nhìn Dương Dương, như thể Dương Dương là người ngoài hành tinh đầu thai, hai người họ còn phát hiện ra ăng-ten ẩn của cô.
"Sao lại nhìn tôi?" Dương Dương ngạc nhiên hỏi hai người.
Thái độ của Nhan Tang ôn hòa hơn lúc trước gấp trăm lần, làm cho Dương Dương cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, cô ngồi xuống bên cạnh Nhan Hâm, giúp Nhan Hâm chia đũa, Nhan Hâm thầm thì nói một tiếng cảm ơn, động tác của hai người vô cùng ăn ý.
Nhan Tang, nói: "Lúc nãy Hâm Hâm nói cho tôi biết hai người quyết định sống chung, tôi muốn nghe thử ý kiến của cô."
"Con cũng có suy nghĩ giống như cô ấy, huống chi cô xem bọn con cũng từng tuổi này rồi, không cần theo đuổi kịch tính cũng không muốn bản thân mệt mỏi, bọn con chỉ cần một tình yêu bình dị và ổn định lâu dài." Dương Dương nói với Nhan Tang, trong lòng thầm nói thêm, cô có hài lòng với câu trả lời của tôi không?
"Tôi làm sao biết được lời này có mấy phần là thật, mấy phần là giả."
Lời nói của Nhan Tang làm cho Dương Dương xém chút phun ra ba ngụm máu, cô phải làm sao mới có thể chứng minh được là cô thật lòng, chẳng lẽ phải phanh ngực móc trái tim ra sao.
"Cô à, cô ấy nói là thật lòng, con tin cô ấy." Nhan Hâm nói thay cho Dương Dương.
Nhan Tang làm ra vẻ mặt châm chọc: "Thật lòng có thể cần cả đời để chứng minh."
"Cô không phải là trải qua cả đời với dì sao?"
"Còn chưa có chết, ai dắm chắc đây là cả đời." Từng câu từng chữ trong lời nói của Nhan Tang đều nhắm vào Nhan Hâm.
Dương Dương cảm thấy được Nhan Tang có ý thù địch với cô, hơn nữa là còn là chán ghét sâu đậm, khiến cho cô cảm thấy bản thân mình giống như tên trộm đã đoạt đi bảo bối của người ta. Mà bảo bối này chính là Nhan Hâm đang ở bên cạnh.
Nhan Hâm để ý thấy Dương Dương đã trừng mắt nhìn cô nãy giờ bằng ánh mắt hình viên đạn, nàng gắp một con cua bỏ vào trong chén của cô, thì thầm với cô: "Tập trung ăn cơm của Dương đi."
Sau khi ăn cơm xong, Dương Dương bắt đầu tự hỏi vấn đề kế tiếp, cái gọi là ăn no mặc ấm liền nghĩ chuyện dâm dục, đang nghĩ làm sao để làn được như dự dịnh, thế nhưng Nhan Tang dường như không có ý rời đi, ngược lại còn chiếm lấy Nhan Hâm, cả ngày cũng không có tha.
Dương Dương buộc mình phải đem sự chú ý tập trung vào laptop, thế nhưng ánh mắt cô lại giống như đôi chân dài của cô lâu lâu lại chạy đến bên cạnh bọn họ.
Dương Dương nhận thấy Nhan Hâm thật sự vô cùng tin tưởng Nhan Tang, Nhan Hâm với mẹ nàng cũng không có những hành động quá mức thân mật. thế nhưng lúc ngồi nói chuyện với Nhan Tang lại thân mật giống như họ có quan hệ mẹ con.
Nhan Tang vuốt ve cánh tay Nhan Hâm, lời muốn nói đã đến miệng lại giống như một hòn đá lớn chắng ngang cổ họng, nuốt xuống không được mà phun cũng không ra.
"Sao con lại chặt đứt luôn đường lui của mình, sau này phải làm sao đây, con thật sự muốn buông hết tất cả để sống cùng cô ấy sao?" Nhan Tang nhớ tới nửa đời người trải qua cũng không có quay về nước, ngực nảy lên nỗi bi thương, bà không muốn Nhan Hâm lại trở nên giống như bà.
"Con đã suy nghĩ kỹ càng, đã không còn trẻ trung gì, không thể giả vờ dùng xúc động của tuổi trẻ để dối lừa nữa, sở dĩ con muốn làm như vậy là vì không muốn cô ấy đau lòng, cũng không muốn làm khó bản thân." Nhan Hâm nhìn thẳng mỉm cười nói.
"Thật khờ, cô nên nói như thế nào mới tốt cho con đây." Nhan Tang nắm lấy bàn tay Nhan Hâm, "Cô không muốn con đi vào con đường của cô, lại trở thành giống như cô, cô quyết định trở về là vì cô nhận ra mình đã sai, lúc trước cô không nên khuyến khích con như vậy, cô hối hận trong lúc con cần được chỉ dẫn đã cho con một con đường sai lầm, cho nên cô tới tìm con là muốn nói với con, ngàn vạn lần đừng giống như cô."
"Cô ơi, cô..." Ngọn núi cao trong lòng Nhan Hâm ngay lập tức sụp đổ, nàng thậm chí còn nghe được tiếng thở dài trong lòng mình.
Thế giới này làm sao vậy, trong lúc một người cần được cho hi vọng nhất lại cắt đứt hi vọng của người đó.
"Cô và dì ở bên nhau chẳng lẽ không hạnh phúc sao?"
"Cả đời này của cô chưa từng thấy hối hận chuyện gì, có dì của con ở bên cô, cô cũng hài lòng về những gì mình có. Nhưng đã có kinh nghiệm trong chuyện này rồi, cô không muốn con giẫm lên vết xe đổ đó một lần nữa." Đôi mắt Nhan Tang ngấn nước.
*********
Linh hồn của Nhan Hâm bị lấy đi mất rồi, Dương Dương phát hiện ba hồn bảy vía của người bên cạnh cô đã mất đi một ít, trong lơ đãng toát ra sự mất mát.
Cánh cửa quan trọng trong lòng nàng nặng nề đóng lại, niềm tin sụp đổ, câu nói kia của Nhan Tang cứ không ngừng vang lên bên tai, đó là một con đường sai lầm.
Hóa ra bà ấy lại đối xử với cô như vậy.
Tim Nhan Hâm như bị thắt chặt lại, đau đến nỗi nàng muốn móc trái tim giao ra.
Nhan Hâm cuộn tròn người lại, một mình khổ sở.
Dương Dương nhìn thấy liền ôm lấy người đang tự cuộn tròn mình lại, dùng cả hai tay hai chân ấm áp bao quanh nàng.
Giọng của Nhân Hâm yếu ớt phát ra: "Buông em ra, Dương tránh xa em một chút đi." Lòng của Nhan Hâm bây giờ rối ren như tơ vò, không muốn để ý tới ai, chỉ muốn ở một mình.
"Trừ khi em nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì." Dương Dương biết trong lòng Nhan Hâm nhất định đang có tâm sự.
Chuyện gì, không có xảy ra chuyện gì hết, Nhan Hâm chỉ biết thần tượng mà từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng đã trổ nên yếu đuối, niềm tin của nàng ngay lập tức sụp đổ, toàn bộ lá phiếu của nàng cũng đều bị bác bỏ.
"Hãy mặc em đi." Nhan Hâm càng co rúc người lại nhỏ hơn.
Dương Dương muốn đào con ốc sên này ra khỏi vỏ, tinh thần Nhan Hâm còn đi xuống như vậy sẽ làm cô đau lòng chết mất.
Dây dưa hồi lâu, rốt cục con ốc sên Nhan Hâm cũng chui ra khỏi vỏ, hai người mệt mỏi ướt đẫm mồ hôi.
Dương Dương đè Nhan Hâm ở bên dưới người mình, Nhan Hâm vẫn giãy dụa chống lại, hành vi của Dương Dương nhìn giống như đang bảo vệ vết thương của nàng.
Trên người Nhan Hâm không có tổn thương, miệng vết thương ở trong lòng nàng.
Dương Dương nói: "Nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em như vậy làm cho tôi cảm thấy lo lắng, em có biết hay không!"
Nhan Hâm bình tĩnh trở lại, sợi tóc hỗn độn che nửa khuôn mặt nàng, trong đôi mắt đẹp sáng ngời xuất hiện nước mắt: "Dương Dương, Dương hiểu được cảm giác này sao, từ trước đến nay em đều cảm thấy là cô đúng, em nghĩ ngay cả khi cả thế giới phản đối em, cô là người duy nhất sẽ ủng hộ em, nhưng em đã sai rồi, cô sẽ không ủng hộ em, cô cũng phản đối em."
"Ý em là sao? Ai phản đối, ai đã sai?" Dương Dương cảm thấy Nhan Hâm trở nên như vậy là có liên quan đến Nhan Tang, nhưng không nghĩ tới chỉ có một buổi chiều thôi mà Nhan Tang mang đến cho Nhan Hâm sự ảnh hưởng lớn như vậy.
Nhan Hâm thất vọng, mất mát và sợ hãi đều bị đôi mắt Dương Dương nhìn thấu. Cô sợ khi thấy Nhan Hâm như vậy, cô hi vọng được nhìn thấy một người con gái thanh lịch dịu dàng như nước, từ đầu đến chân tràn ngập tự tin, không một chút sợ hãi.
Nhan Hâm kể lại chuyện xưa từ đầu của Nhan Tang cho Dương Dương nghe.
Nhan Tang là ngoại lệ của Nhan gia, lúc tất cả mọi người trong Nhan Gia cứ lần lượt đi theo một con đường tầm thường nhưng phát triển ổn định, Nhan Tang lại lựa chọn xuất ngoại, bà đi du học ở Nhật Bản, mấy năm sau về nước, chuyện đầu tiên làm chính là hủy bỏ hôn ước, sự cương quyết mạnh mẽ đó làm cả Nhan gia đều sợ hãi, trong đó có cả bà nội của Nhan Hâm.
Hành vi của vị đại tiểu thư Nhan Tang này của Nhan gia có thể nói là đã giáng một đòn cảnh cáo vào Nhan gia. Trong lúc mọi người không hiểu đại tiểu thư Nhan Gia đến tột cùng là có mục đích gì thì Nhan Tang lại đưa về một người con gái Nhật Bản. Sau đó thuê một căn biệt thự nhỏ ở Tây Hồ cho nàng, hai người như hình với bóng không thể tách rời.
Nhưng sau khi bà nội của Nhan Hâm biết chuyện thì quyết định ngồi xe đến Hàng Châu để gặp bọn họ, chỉ biết rằng sau khi trở về bà nội của Nhan Hâm liền sinh bệnh, căn bệnh kéo dài, nên muốn Nhan gia đem gia phả ra, loại Nhan Tang ra khỏi gia phả.
Người của Nhan gia lúc này mới ý thức được sự việc đã phát triển đến bên bờ vực sụp đổ. Mà tình huống lúc này đã không thể cứu vãn.
Nhan Hâm nói lúc đó nàng vừa mới hiểu chuyện, nàng nhớ rõ bầu không khí trong gia đình luôn bao trùm sự thất vọng, mỗi người mang một tâm sự nặng nề, nhưng cũng không có ai chịu nói gì, ở trước mặt mọi người cũng ngại nhắc đến Nhan Tang.
Lần cuối cùng Nhan Tang trở về Nhan gia, Nhan Hâm cũng có ở đó, Nhan Tang mặc một bộ sườn xám màu xanh, có một người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp đi theo sau bà, cúi đầu không nói một lời, xinh đẹp giống như búp bê sứ.
Nhan Tang trước đến nói chuyện với bà nội của Nhan Hâm, thái độ vẫn rất bình tĩnh, như trong phim cuối cùng hạ màn tạm biệt, cũng như bà đã hiểu được mà không ôm theo bất cứ hi vọng gì. Vì vậy bà liền chặt đứt hết hi vọng xa vời bản thân níu giữ, đơn giản chấp nhận thực tế.
Nàng dặn dò những người em trai cố gắng chăm sóc tốt bà nội của Nhan Hâm.
Bà nội của Nhân Hâm ném cái chén đi: "Ngay cả khi tao có chết cũng không chấp nhận chuyện của mày."
Nhan Tang tiếp tục dặn dò mọi nguời trong nhà, cuối cùng bà đi đến trước mặt Nhan Hâm, xoa đầu nàng, nói: "Ngoan, nói tạm biệt với cô đi con."
"Tạm biệt ạ."
Nhan Hâm nói xong nhận lấy một nụ cười xuất phát từ đáy lòng của Nhan Tang.
"Ngoan."
Sau đó Nhan Tang mang theo cô gái Nhật Bản đi thẳng cũng không ngoái đầu lại nhìn Nhan gia. Gót giày của cô dẫm lên mảnh vỡ sứ mà đi.
Sau đó Nhan Tang cũng không có quay về đất nước, cắt đứt mọi liên hệ với người của Nhan gia, có điều Nhan Hâm vẫn luôn nhận được bưu thiếp của Nhan Tang đến từ khắp mọi nơi.
Vì sao Nhan Tang lại ra đi, đây vẫn là bí mật của Nhan gia, Nhan Hâm còn nhỏ nên không hiểu được ánh mắt đầy ẩn ý kia của người lớn, dần dần lớn lên nàng mới hiểu được cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý.
Nhan Tang cũng đã trở thành một sự hiện diện đặc biệt ở trong trái tim nàng. Lúc ở trung học, Nhan Hâm lấy hết can đảm viết một lá thư gửi Nhan Tang, trong thư nói rằng nàng hiểu được Nhan Tang. Sau đó Nhan Tang hồi âm cho nàng, nói cho nàng biết bà rất vui khi nhìn thấy rốt cuộc Nhan gia cũng có một người hiểu biết lý lẽ.
"Sau khi em kết hôn cũng mất đi sự nhiệt tình của bản thân, mỗi ngày em đều tự hỏi mình, tại sao em muốn kết hôn. Em biết trong tim mình không có Lý Tường, anh ấy đối xử với em tốt, em có thể thấy được, thế nhưng em lại cảm thấy khó chịu. Mỗi một ngày trôi qua, em cảm giác như mình giống như một hòn đá dần dần bị ăn mòn, em nghĩ em sắp không chống đỡ được nữa, em tự hỏi mình em nên làm cái gì bây giờ, lúc đó em nghĩ tới cô, em theo địa chỉ trên bưu thiếp đi tìm bà, rốt cuộc em cũng tìm được bà trong một thị trấn nhỏ ở New Zealand, em nhào vào lòng bà mà khóc và nói em đang lạc lối..."
Nàng thấy hoang mang ở trong lòng, nàng không thể tìm được phương hướng ở trong mê cung, nàng cảm thấy mình sẽ mắc kẹt ở đây cả đời.
Lúc này Nhan Tang trở thành người dẫn đường của nàng, nàng tìm được Nhan Tang rồi gặp được dì. Hai người cũng đã qua thời khắc đẹp nhất của tuổi trẻ, già đi là điều không thể tránh khỏi, nhưng tình yêu làm cho hai người từ những người bình thường biến thành người không tầm thường. Nhan Hâm chợt nhận ra mình đang trông mong điều gì, nàng chờ đợi sự xuất hiện của một người, khơi dậy sự nồng nhiệt trong cuộc sống của nàng, khiến cho nàng cam tâm tình nguyện lấy hết can đảm để được một lần là chính mình.
Hết Chương 33
Đúng hay sai, thường tại tâm...
Trên đường đi, trong lúc lái xe, tay Dương Dương nắm chặt vô-lăng, người ngồi phía sau làm cho cô cảm thấy giống như người đứng đầu chịu trách nhiệm dạy dỗ người nhà Nhan gia, khiến cho cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng, khi xe dừng ở cổng căn hộ thì cô mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Nhan Tang hỏi Dương Dương: "Nhan Hâm ở đây sao?"
"Dạ phải, bây giờ cô ấy sống ở đây." Dương Dương thầm nói ở trong lòng, còn có tôi nữa.
Nhan Tang không có hỏi tiếp, bà hoàn toàn cho rằng Dương Dương là người ngoài.
Dương Dương đưa bà tới trước cửa nhà, Nhan Tang nói tiếng cảm ơn, bấm chuông và đứng đợi ở cửa, Dương Dương cũng ở kế bên, không có đi. Nhan Tang nhìn cô bằng ánh mắt kỳ cục: "Cô còn ở lại làm cái gì?"
Ngay lúc này cửa mở ra, Nhan Hâm nhìn thấy Dương Dương, nàng tiếp nhận túi xách trong tay Dương Dương hỏi: "Dương không phải nói đi ra ngoài một tiếng thôi à, sao đến bây giờ mới về?"
Dương Dương có ý bảo Nhan Hâm nhìn người ở bên cạnh cô: "Tôi ra sân bay đón người, trên đường về trễ một chút."
Nhan Hâm lúc này mới chú ý tới người đứng bên cạnh Dương Dương, khi nàng nhìn thấy Nhan Tang, trên mặt biểu hiện vô cùng ngạc nhiên, nàng không tin đây là sự thật.
"Cô, là cô sao?" Nhan Hâm hoang mang hỏi.
Nhan Tang thoáng gật đầu, nói: "Con không muốn gặp cô sao?"
"Không phải, không phải... Con... con không nghĩ cô sẽ về nước, con nghĩ đến..." Nhan hâm gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn Dương Dương mà không hiểu lý do.
Cô kéo tay Nhan Hâm, nói: "Có chuyện gì nhất định phải nói ở cửa à? Vào nhà rồi nói không phải sẽ tốt hơn sao."
Tầm mắt của Nhan Tang dừng ở cái nắm tay của hai người
Nhan Tang đến nên trên bàn có thêm một đôi đũa, trong quá trình Dương Dương ở một bên quan sát mới biết được một người có thể thay đổi nhiều đến như thế.
Lúc Nhan Tang đối diện với cô giống như giáo viên chủ nhiệm lạnh lùng, nhưng sau khi đối mặt với Nhan Hâm thì đã biến thành một người cô ôn hòa, đôi mắt lạnh như băng sau cặp kính gọng vàng cũng trở nên ấm áp.
Quả nhiên là người một nhà, cách mỉm cười của Nhan Tang cũng rất giống Nhan Hâm, chỉ là lúc đầu Dương Dương không có cơ hội nhìn thấy.
"....Sự lựa chọn của con làm cho cô bất ngờ, nếu con thật sự nói cho cô biết trước, cô chắc chắn sẽ phản đối con làm như vậy..." Nhan Hâm cùng Nhan Tang ngồi nói chuyện với nhau thật lâu, còn Dương Dương đến nhà bếp làm tiếp công việc nấu ăn của Nhan hâm.
Tiếng xèo xèo của dầu chiên làm ù tai Dương Dương, nhưng Dương Dương vẫn có thể nghe thấy một chút chuyện họ nói.
Nhan Hâm giống như học sinh tiểu học làm bài kiểm tra tìm không ra đáp án, cần xin ý kiến cô giáo nên làm như thế nào. Dương Dương bỏ cà tím vào trong nồi để chần, sau đó thì đậy nắp nồi lại.
Lúc cô bước ra từ trong bếp, Nhan Hâm và Nhan Tang cùng ngước lên nhìn Dương Dương, như thể Dương Dương là người ngoài hành tinh đầu thai, hai người họ còn phát hiện ra ăng-ten ẩn của cô.
"Sao lại nhìn tôi?" Dương Dương ngạc nhiên hỏi hai người.
Thái độ của Nhan Tang ôn hòa hơn lúc trước gấp trăm lần, làm cho Dương Dương cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, cô ngồi xuống bên cạnh Nhan Hâm, giúp Nhan Hâm chia đũa, Nhan Hâm thầm thì nói một tiếng cảm ơn, động tác của hai người vô cùng ăn ý.
Nhan Tang, nói: "Lúc nãy Hâm Hâm nói cho tôi biết hai người quyết định sống chung, tôi muốn nghe thử ý kiến của cô."
"Con cũng có suy nghĩ giống như cô ấy, huống chi cô xem bọn con cũng từng tuổi này rồi, không cần theo đuổi kịch tính cũng không muốn bản thân mệt mỏi, bọn con chỉ cần một tình yêu bình dị và ổn định lâu dài." Dương Dương nói với Nhan Tang, trong lòng thầm nói thêm, cô có hài lòng với câu trả lời của tôi không?
"Tôi làm sao biết được lời này có mấy phần là thật, mấy phần là giả."
Lời nói của Nhan Tang làm cho Dương Dương xém chút phun ra ba ngụm máu, cô phải làm sao mới có thể chứng minh được là cô thật lòng, chẳng lẽ phải phanh ngực móc trái tim ra sao.
"Cô à, cô ấy nói là thật lòng, con tin cô ấy." Nhan Hâm nói thay cho Dương Dương.
Nhan Tang làm ra vẻ mặt châm chọc: "Thật lòng có thể cần cả đời để chứng minh."
"Cô không phải là trải qua cả đời với dì sao?"
"Còn chưa có chết, ai dắm chắc đây là cả đời." Từng câu từng chữ trong lời nói của Nhan Tang đều nhắm vào Nhan Hâm.
Dương Dương cảm thấy được Nhan Tang có ý thù địch với cô, hơn nữa là còn là chán ghét sâu đậm, khiến cho cô cảm thấy bản thân mình giống như tên trộm đã đoạt đi bảo bối của người ta. Mà bảo bối này chính là Nhan Hâm đang ở bên cạnh.
Nhan Hâm để ý thấy Dương Dương đã trừng mắt nhìn cô nãy giờ bằng ánh mắt hình viên đạn, nàng gắp một con cua bỏ vào trong chén của cô, thì thầm với cô: "Tập trung ăn cơm của Dương đi."
Sau khi ăn cơm xong, Dương Dương bắt đầu tự hỏi vấn đề kế tiếp, cái gọi là ăn no mặc ấm liền nghĩ chuyện dâm dục, đang nghĩ làm sao để làn được như dự dịnh, thế nhưng Nhan Tang dường như không có ý rời đi, ngược lại còn chiếm lấy Nhan Hâm, cả ngày cũng không có tha.
Dương Dương buộc mình phải đem sự chú ý tập trung vào laptop, thế nhưng ánh mắt cô lại giống như đôi chân dài của cô lâu lâu lại chạy đến bên cạnh bọn họ.
Dương Dương nhận thấy Nhan Hâm thật sự vô cùng tin tưởng Nhan Tang, Nhan Hâm với mẹ nàng cũng không có những hành động quá mức thân mật. thế nhưng lúc ngồi nói chuyện với Nhan Tang lại thân mật giống như họ có quan hệ mẹ con.
Nhan Tang vuốt ve cánh tay Nhan Hâm, lời muốn nói đã đến miệng lại giống như một hòn đá lớn chắng ngang cổ họng, nuốt xuống không được mà phun cũng không ra.
"Sao con lại chặt đứt luôn đường lui của mình, sau này phải làm sao đây, con thật sự muốn buông hết tất cả để sống cùng cô ấy sao?" Nhan Tang nhớ tới nửa đời người trải qua cũng không có quay về nước, ngực nảy lên nỗi bi thương, bà không muốn Nhan Hâm lại trở nên giống như bà.
"Con đã suy nghĩ kỹ càng, đã không còn trẻ trung gì, không thể giả vờ dùng xúc động của tuổi trẻ để dối lừa nữa, sở dĩ con muốn làm như vậy là vì không muốn cô ấy đau lòng, cũng không muốn làm khó bản thân." Nhan Hâm nhìn thẳng mỉm cười nói.
"Thật khờ, cô nên nói như thế nào mới tốt cho con đây." Nhan Tang nắm lấy bàn tay Nhan Hâm, "Cô không muốn con đi vào con đường của cô, lại trở thành giống như cô, cô quyết định trở về là vì cô nhận ra mình đã sai, lúc trước cô không nên khuyến khích con như vậy, cô hối hận trong lúc con cần được chỉ dẫn đã cho con một con đường sai lầm, cho nên cô tới tìm con là muốn nói với con, ngàn vạn lần đừng giống như cô."
"Cô ơi, cô..." Ngọn núi cao trong lòng Nhan Hâm ngay lập tức sụp đổ, nàng thậm chí còn nghe được tiếng thở dài trong lòng mình.
Thế giới này làm sao vậy, trong lúc một người cần được cho hi vọng nhất lại cắt đứt hi vọng của người đó.
"Cô và dì ở bên nhau chẳng lẽ không hạnh phúc sao?"
"Cả đời này của cô chưa từng thấy hối hận chuyện gì, có dì của con ở bên cô, cô cũng hài lòng về những gì mình có. Nhưng đã có kinh nghiệm trong chuyện này rồi, cô không muốn con giẫm lên vết xe đổ đó một lần nữa." Đôi mắt Nhan Tang ngấn nước.
*********
Linh hồn của Nhan Hâm bị lấy đi mất rồi, Dương Dương phát hiện ba hồn bảy vía của người bên cạnh cô đã mất đi một ít, trong lơ đãng toát ra sự mất mát.
Cánh cửa quan trọng trong lòng nàng nặng nề đóng lại, niềm tin sụp đổ, câu nói kia của Nhan Tang cứ không ngừng vang lên bên tai, đó là một con đường sai lầm.
Hóa ra bà ấy lại đối xử với cô như vậy.
Tim Nhan Hâm như bị thắt chặt lại, đau đến nỗi nàng muốn móc trái tim giao ra.
Nhan Hâm cuộn tròn người lại, một mình khổ sở.
Dương Dương nhìn thấy liền ôm lấy người đang tự cuộn tròn mình lại, dùng cả hai tay hai chân ấm áp bao quanh nàng.
Giọng của Nhân Hâm yếu ớt phát ra: "Buông em ra, Dương tránh xa em một chút đi." Lòng của Nhan Hâm bây giờ rối ren như tơ vò, không muốn để ý tới ai, chỉ muốn ở một mình.
"Trừ khi em nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì." Dương Dương biết trong lòng Nhan Hâm nhất định đang có tâm sự.
Chuyện gì, không có xảy ra chuyện gì hết, Nhan Hâm chỉ biết thần tượng mà từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng đã trổ nên yếu đuối, niềm tin của nàng ngay lập tức sụp đổ, toàn bộ lá phiếu của nàng cũng đều bị bác bỏ.
"Hãy mặc em đi." Nhan Hâm càng co rúc người lại nhỏ hơn.
Dương Dương muốn đào con ốc sên này ra khỏi vỏ, tinh thần Nhan Hâm còn đi xuống như vậy sẽ làm cô đau lòng chết mất.
Dây dưa hồi lâu, rốt cục con ốc sên Nhan Hâm cũng chui ra khỏi vỏ, hai người mệt mỏi ướt đẫm mồ hôi.
Dương Dương đè Nhan Hâm ở bên dưới người mình, Nhan Hâm vẫn giãy dụa chống lại, hành vi của Dương Dương nhìn giống như đang bảo vệ vết thương của nàng.
Trên người Nhan Hâm không có tổn thương, miệng vết thương ở trong lòng nàng.
Dương Dương nói: "Nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em như vậy làm cho tôi cảm thấy lo lắng, em có biết hay không!"
Nhan Hâm bình tĩnh trở lại, sợi tóc hỗn độn che nửa khuôn mặt nàng, trong đôi mắt đẹp sáng ngời xuất hiện nước mắt: "Dương Dương, Dương hiểu được cảm giác này sao, từ trước đến nay em đều cảm thấy là cô đúng, em nghĩ ngay cả khi cả thế giới phản đối em, cô là người duy nhất sẽ ủng hộ em, nhưng em đã sai rồi, cô sẽ không ủng hộ em, cô cũng phản đối em."
"Ý em là sao? Ai phản đối, ai đã sai?" Dương Dương cảm thấy Nhan Hâm trở nên như vậy là có liên quan đến Nhan Tang, nhưng không nghĩ tới chỉ có một buổi chiều thôi mà Nhan Tang mang đến cho Nhan Hâm sự ảnh hưởng lớn như vậy.
Nhan Hâm thất vọng, mất mát và sợ hãi đều bị đôi mắt Dương Dương nhìn thấu. Cô sợ khi thấy Nhan Hâm như vậy, cô hi vọng được nhìn thấy một người con gái thanh lịch dịu dàng như nước, từ đầu đến chân tràn ngập tự tin, không một chút sợ hãi.
Nhan Hâm kể lại chuyện xưa từ đầu của Nhan Tang cho Dương Dương nghe.
Nhan Tang là ngoại lệ của Nhan gia, lúc tất cả mọi người trong Nhan Gia cứ lần lượt đi theo một con đường tầm thường nhưng phát triển ổn định, Nhan Tang lại lựa chọn xuất ngoại, bà đi du học ở Nhật Bản, mấy năm sau về nước, chuyện đầu tiên làm chính là hủy bỏ hôn ước, sự cương quyết mạnh mẽ đó làm cả Nhan gia đều sợ hãi, trong đó có cả bà nội của Nhan Hâm.
Hành vi của vị đại tiểu thư Nhan Tang này của Nhan gia có thể nói là đã giáng một đòn cảnh cáo vào Nhan gia. Trong lúc mọi người không hiểu đại tiểu thư Nhan Gia đến tột cùng là có mục đích gì thì Nhan Tang lại đưa về một người con gái Nhật Bản. Sau đó thuê một căn biệt thự nhỏ ở Tây Hồ cho nàng, hai người như hình với bóng không thể tách rời.
Nhưng sau khi bà nội của Nhan Hâm biết chuyện thì quyết định ngồi xe đến Hàng Châu để gặp bọn họ, chỉ biết rằng sau khi trở về bà nội của Nhan Hâm liền sinh bệnh, căn bệnh kéo dài, nên muốn Nhan gia đem gia phả ra, loại Nhan Tang ra khỏi gia phả.
Người của Nhan gia lúc này mới ý thức được sự việc đã phát triển đến bên bờ vực sụp đổ. Mà tình huống lúc này đã không thể cứu vãn.
Nhan Hâm nói lúc đó nàng vừa mới hiểu chuyện, nàng nhớ rõ bầu không khí trong gia đình luôn bao trùm sự thất vọng, mỗi người mang một tâm sự nặng nề, nhưng cũng không có ai chịu nói gì, ở trước mặt mọi người cũng ngại nhắc đến Nhan Tang.
Lần cuối cùng Nhan Tang trở về Nhan gia, Nhan Hâm cũng có ở đó, Nhan Tang mặc một bộ sườn xám màu xanh, có một người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp đi theo sau bà, cúi đầu không nói một lời, xinh đẹp giống như búp bê sứ.
Nhan Tang trước đến nói chuyện với bà nội của Nhan Hâm, thái độ vẫn rất bình tĩnh, như trong phim cuối cùng hạ màn tạm biệt, cũng như bà đã hiểu được mà không ôm theo bất cứ hi vọng gì. Vì vậy bà liền chặt đứt hết hi vọng xa vời bản thân níu giữ, đơn giản chấp nhận thực tế.
Nàng dặn dò những người em trai cố gắng chăm sóc tốt bà nội của Nhan Hâm.
Bà nội của Nhân Hâm ném cái chén đi: "Ngay cả khi tao có chết cũng không chấp nhận chuyện của mày."
Nhan Tang tiếp tục dặn dò mọi nguời trong nhà, cuối cùng bà đi đến trước mặt Nhan Hâm, xoa đầu nàng, nói: "Ngoan, nói tạm biệt với cô đi con."
"Tạm biệt ạ."
Nhan Hâm nói xong nhận lấy một nụ cười xuất phát từ đáy lòng của Nhan Tang.
"Ngoan."
Sau đó Nhan Tang mang theo cô gái Nhật Bản đi thẳng cũng không ngoái đầu lại nhìn Nhan gia. Gót giày của cô dẫm lên mảnh vỡ sứ mà đi.
Sau đó Nhan Tang cũng không có quay về đất nước, cắt đứt mọi liên hệ với người của Nhan gia, có điều Nhan Hâm vẫn luôn nhận được bưu thiếp của Nhan Tang đến từ khắp mọi nơi.
Vì sao Nhan Tang lại ra đi, đây vẫn là bí mật của Nhan gia, Nhan Hâm còn nhỏ nên không hiểu được ánh mắt đầy ẩn ý kia của người lớn, dần dần lớn lên nàng mới hiểu được cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý.
Nhan Tang cũng đã trở thành một sự hiện diện đặc biệt ở trong trái tim nàng. Lúc ở trung học, Nhan Hâm lấy hết can đảm viết một lá thư gửi Nhan Tang, trong thư nói rằng nàng hiểu được Nhan Tang. Sau đó Nhan Tang hồi âm cho nàng, nói cho nàng biết bà rất vui khi nhìn thấy rốt cuộc Nhan gia cũng có một người hiểu biết lý lẽ.
"Sau khi em kết hôn cũng mất đi sự nhiệt tình của bản thân, mỗi ngày em đều tự hỏi mình, tại sao em muốn kết hôn. Em biết trong tim mình không có Lý Tường, anh ấy đối xử với em tốt, em có thể thấy được, thế nhưng em lại cảm thấy khó chịu. Mỗi một ngày trôi qua, em cảm giác như mình giống như một hòn đá dần dần bị ăn mòn, em nghĩ em sắp không chống đỡ được nữa, em tự hỏi mình em nên làm cái gì bây giờ, lúc đó em nghĩ tới cô, em theo địa chỉ trên bưu thiếp đi tìm bà, rốt cuộc em cũng tìm được bà trong một thị trấn nhỏ ở New Zealand, em nhào vào lòng bà mà khóc và nói em đang lạc lối..."
Nàng thấy hoang mang ở trong lòng, nàng không thể tìm được phương hướng ở trong mê cung, nàng cảm thấy mình sẽ mắc kẹt ở đây cả đời.
Lúc này Nhan Tang trở thành người dẫn đường của nàng, nàng tìm được Nhan Tang rồi gặp được dì. Hai người cũng đã qua thời khắc đẹp nhất của tuổi trẻ, già đi là điều không thể tránh khỏi, nhưng tình yêu làm cho hai người từ những người bình thường biến thành người không tầm thường. Nhan Hâm chợt nhận ra mình đang trông mong điều gì, nàng chờ đợi sự xuất hiện của một người, khơi dậy sự nồng nhiệt trong cuộc sống của nàng, khiến cho nàng cam tâm tình nguyện lấy hết can đảm để được một lần là chính mình.
Hết Chương 33
Đúng hay sai, thường tại tâm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.