Chương 12: Đều mang ý xấu
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
20/11/2016
Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Dương Dương lúc còn trẻ cũng hết sức lông bông, một dạo công ty còn khuyết chỗ trống, khi đó Kiều tổng đã lôi kéo cô về đảm nhiệm vị trí đó. Kiều tổng nói chuyện rất độc địa, có thể khiến một con muỗi sau khi nghe xong liền đi tự sát, Dương Dương rất muốn kêu gào với cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị cô ấy áp chế.
Dương Dương tìm được đối tượng để yêu, yêu rồi do hoàn cảnh phải xa nhau, toàn bộ tâm tình của mình đều đặt ở nơi này.
Kiều tổng đối với chuyện của Dương đều phủ định, cô cho rằng yêu đương là chuyện vô nghĩa, cô không yêu đối phương, đối phương cũng chưa chắc đã yêu được cô, khi ở bên nhau chỉ có hưởng lạc chứ chẳng còn màng thế thế sự nữa.
Cô muốn cứu Dương Dương, thế nhưng Dương Dương chưa hẳn đã cần cô cứu. Dương Dương kịch liệt phản đối cô xen vào, hỏi cô có phải khinh thường giới tính của Dương Dương hay không.
Kiều tổng rất bình tĩnh mà trả lời Dương Dương: "Tôi phản đối mới là đúng, tôi xuôi theo ý em mới thật sự là sai lầm. Nếu tôi kì thị em tôi sẽ không phải phản đối thế này ngược lại sẽ coi em như vô hình, thế này đối với em mới đúng là sỉ nhục. Cũng bởi vì tôi xem em như người bình thường, cho nên cái gì nên phản đối thì sẽ phản đối, nên ngăn cản thì không thể không ngăn cản."
"Tại sao?"
"Em vẫn luôn miệng nói mình là người bình thường, nhưng em lại muốn tôi phải đối đãi đặc biệt với em, nếu ngay cả em cũng không chấp nhận khuynh hướng giới tính của mình, thì còn cần tôi đối đãi đặc biệt với em sao?" Kiều tổng nói một câu khiến Dương Dương không thể nói lại được.
Trong khoảng thời gian đi theo Kiều tổng, Dương Dương từ từ dựa vào người Kiều tổng, một tấm gương tốt như thế không khác nào ngọn đèn trong đêm tối.
Khi cô phiền não nhất nơi đầu tiên cô đi đến chính là trước mặt Kiều Hãn Thời, cô giống như một con chiên ngoan đạo thành kính hướng về Kiều Hãn Thời thú tội, chờ mong cô ấy sẽ giải đáp cho mình.
Kiều Hãn Thời nhìn thấy vẻ mặt thiểu não của Dương Dương ở văn phòng mình giống như một con gà chọi không có mào vậy, có ý muốn nện vào đầu cô để cô bừng tỉnh lại.
Cô ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, điệu bộ giống như bác sĩ tâm lí, nói với Dương Dương: "Thôi nào, có chuyện buồn gì nói bớt cho tôi nghe."
"Chuyện này không phải xảy ra với em." Dương Dương cuối cùng cũng có cơ hội để trút bầu tâm sự, cô vội vàng kéo ghế dựa sát lại, bịa ra một người bạn nào đó.
"Nói." Kiều Hãn Thời không vạch trần.
"Đây là chuyện người bạn của em gặp phải, cô ấy trước đấy rất ghét một người, bất kể gặp người đó lúc nào cũng đều không ưa."
Kiều Hãn Thời cười thầm, nhưng vẻ mặt vẫn vờ như nghiêm túc.
"À, hoá ra thế, rồi sao nữa?"
Kiều Hãn Thời cố nhịn không để mình bật cười, Dương Dương cố che giấu bản thân mình thất bại rồi, nhưng vẫn cố sống cố chết nói dối, dù sao như vậy cô mới có gan nói ra: "Có một ngày người bạn đó đột nhiên phát hiện tình cảm mình dành cho người nọ đã thay đổi, đến nỗi cô ấy không thể kiểm soát được hết, ngay cả cảm giác chán ghét trước kia bỗng nhiên đều có lực hấp dẫn, vào một đêm nào đó..."
Đã xảy ra chuyện không dành cho trẻ em. Kiều Hãn Thời cúi đầu, che đi vẻ mặt của mình, kinh nghiệm thử thách tính nhẫn nại của cô xem ra còn cần trau đồi thêm.
"Nhưng người kia là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa còn có con rồi. Gia đình đầm ấm hạnh phúc." Mặc dù bịa chuyện người khác để nói chuyện của mình nhưng tâm vẫn còn đau muốn chết. Dương Dương trong mắt não nề nhưng cô vẫn không phát hiện ra.
Kiều Hãn Thời nghĩ mãi không ra, ai kết hôn, ai gia đình hạnh phúc?
"Kiều tổng, em nên làm gì bây giờ?" đôi mắt Dương Dương khao khát nhìn cô.
"Hóa ra người em thích không phải Nhan Hâm." Kiều Hãn Thời không nói gì.
Dương Dương nói: "Ai nói không phải... với cô ấy thì có quan hệ gì chứ?" Cô kịp thời thu lại lời nói.
Kiều Hãn Thời tỉ mỉ xem xét vẻ mặt của Dương Dương, muốn nhìn thấu cả suy nghĩ của cô, sau một hồi giả vờ cao thâm mà nói: "Đáp án của chuyện này kì thật ở trên người người kia, chỉ cần 'người bạn' của em có thể hỏi người ta thì tất cả các vấn đề nan giải đều như mây trôi gió thoảng."
Dương Dương xuất ra một tràng cười: "Ô hô, Kiều tổng chị cũng đã bắt kịp thời đại rồi đấy, cũng bắt đầu sử dụng internet rồi ha."
Kiều Hãn Thời cầm chồng văn kiện đánh vào đầu cô, nói: "Chị cưng chỉ mới bốn mươi tuổi thôi, không phải bà lão bảo thủ. Em vẫn còn đứng chết trân ở đây làm cái gì? Mau chạy đến hỏi đi a."
Dương Dương đi ra tới cửa, tay đặt trên cánh cửa, định bước đi thì chân khựng lại, cô quay đầu hỏi Kiều Hãn Thời: "Kiều tổng, theo ý của chị, hai người phụ nữ ở bên nhau đến suốt đời tỉ lệ khoảng bao nhiêu %?"
"Em hỏi tôi làm cái gì? Em hỏi mình trước đi."
Hỏi? Không hỏi? Dương Dương trong lòng rối rắm.
Nhan Hâm bên này cũng bực dọc cả một ngày, cấp dưới thấy nàng hôm nay khác thường đâm ra khó hiểu, thậm chí có người còn hoài nghi đây là dấu hiệu công ty sắp phá sản, bị mọi người mắng rằng miệng quạ đen.
Đang làm việc thì mấy người dừng lại rồi tụm năm tụm ba bàn tán về hành vi khác thường của Nhan Hâm hôm nay: "Nhan tỷ có phải đang có chuyện gì buồn phiền không?"
"Em đoán thôi!" Người đang giả bộ đáng yêu kia bị mọi người đồng loạt xem thường.
"Chắc chuyện tình cảm không thuận lợi, người tốt như Nhan tỷ luôn không được trân trọng. Nếu là tôi tôi nhất định sẽ không để cho nàng khổ sở !" Một gã trẻ tuổi lòng đầy căm phẫn.
"Này này này, buồn nôn buồn nôn quá a, cậu đang làm đạo diễn phim Quỳnh Dao đấy à!" Người bên cạnh đưa ra kháng nghị.
"Các người đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy." Nhan Hâm cầm văn kiện đứng ở phía sau bọn họ một lúc lâu, đáng tiếc toàn bộ đều đang chụm đầu lại rất nhập tâm nên chẳng ai phát hiện ra nàng, nàng không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Mọi người cùng lúc quay đầu lại, ánh mắt cháy bỏng đổ dồn về phía nàng, Nhan Hâm lùi một bước, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chúng em nói chuyện trên trời dưới đất ấy mà."
Nhan Hâm đem văn kiện trong tay phát cho bọn họ, nói: "Trò chuyện tâm sự lâu như vậy rồi, có khát không?"
"Không khát." Điệu bộ thân mật khác thường của Nhan Hâm làm cho bọn họ nổi da gà, không ai dám nói có.
Nhan Hâm vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, đối bọn họ nói: "Không khát thì thôi vậy, tôi vừa mới bảo Tiểu Triệu chạy xuống mua kem ly, hiện giờ gọi cậu ta trở về còn kịp."
"Khát, khát chết rồi a!"
Nhan Hâm bị bọn họ chọc cười: "Trò chuyện ăn uống cũng không để công việc trì trệ, biết không hả?"
"Dạ biết!"
Kem ly rất nhanh được đưa đến, nhưng Tiểu Triệu bảo đi mua kem lại chẳng thấy đâu, thay vào đó người đi vào lại là của phòng kinh doanh.
Nhân viên của phòng kinh doanh mang theo hơn 50 phần kem ly để trong một cái túi to, nói: "Giám đốc Dương nói hôm nay cô ấy mời." Nói xong liền rời đi, không cho bọn họ có cơ hội trả lại.
Biểu tình trên mặt mọi người có nhiều điểm bất đồng, nhưng điểm giống nhau duy nhất đó là bị sốc.
"Ăn vào sẽ không chết chứ?" Người đang hỏi nhìn về phía mọi người, mọi người mù tịt lắc đầu, bọn họ làm sao biết Diệt tuyệt sư thái đang suy nghĩ cái gì.
Nhan Hâm cúi đầu, cảm xúc trong lòng rối rắm, đoán không ra người nọ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Người bên cạnh nháy mắt đưa ly kem cho đồng nghiệp đứng gần Nhan Hâm nhất, muốn cô làm vật hi sinh để hỏi Nhan Hâm nên xử lí thế nào đối với viên đạn bọc đường đến từ phía địch này.
Nhan Hâm nói: "Nếu giám đốc Dương có ý tốt thì mọi người không nên lãng phí."
Tình hình thời tiết hôm nay đặc biệt kỳ lạ, phải chăng có người ra khỏi cửa đã bị thiên thạch va trúng đầu.
Dương Dương bỏ tiền mua mấy chục thùng kem ly chia cho mọi người ăn, nhìn mọi người vui vẻ vì được thưởng, nói: "Thưởng cái gì đâu, một ly kem có mười lăm đồng sao có thể gọi là thưởng được, mọi người nếu cố gắng làm việc tích cực thì lần sau đặt ở đây sẽ là kem Haagen-Dazs(*) !"
"Dương quản lí đã lên tiếng, lần sau mời chúng ta ăn Haagen-Dazs!" Trong phòng làm việc hoan hô nhảy nhót.
Khi không nuôi một đám sói đói, Dương Dương đành chịu phận bất hạnh, ai bảo chính cô nêu ra cái tên này, người khác không chủ chi thì đúng là nói gì cũng được mà .
Lúc ăn cơm trưa, Nhan Hâm vì tránh Dương Dương mà ra khỏi văn phòng sớm một chút, ngờ đâu Dương Dương cũng có ý tưởng giống như vậy, tan tầm sớm nửa giờ.
Hai người gặp nhau trong thang máy, tầm mắt cứ vậy mà nhìn thẳng về phía trước, không có chạm nhau.
Thang máy đi xuống, dừng lại từng tầng, người cứ lần lượt tiến vào, hai người bị chen càng ngày càng sát lại nhau, đến tận khi dính chặt cùng một chỗ.
Hết Chương 11
(*) kem Haagen-Dazs là hãng kem nổi tiếng nhất thế giới xuất phát từ Mỹ. Có một chuỗi các cửa hàng kem, bán thương hiệu kem ở các nước trên thế giới, mở ra hơn 700 chi nhánh ở 54 quốc gia hoặc khu vực. Sản phẩm của Haagen-Dazs bao gồm kem, quán bar kem, kem nước đá và pho mát đông lạnh.
Beta: Ddil
Dương Dương lúc còn trẻ cũng hết sức lông bông, một dạo công ty còn khuyết chỗ trống, khi đó Kiều tổng đã lôi kéo cô về đảm nhiệm vị trí đó. Kiều tổng nói chuyện rất độc địa, có thể khiến một con muỗi sau khi nghe xong liền đi tự sát, Dương Dương rất muốn kêu gào với cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị cô ấy áp chế.
Dương Dương tìm được đối tượng để yêu, yêu rồi do hoàn cảnh phải xa nhau, toàn bộ tâm tình của mình đều đặt ở nơi này.
Kiều tổng đối với chuyện của Dương đều phủ định, cô cho rằng yêu đương là chuyện vô nghĩa, cô không yêu đối phương, đối phương cũng chưa chắc đã yêu được cô, khi ở bên nhau chỉ có hưởng lạc chứ chẳng còn màng thế thế sự nữa.
Cô muốn cứu Dương Dương, thế nhưng Dương Dương chưa hẳn đã cần cô cứu. Dương Dương kịch liệt phản đối cô xen vào, hỏi cô có phải khinh thường giới tính của Dương Dương hay không.
Kiều tổng rất bình tĩnh mà trả lời Dương Dương: "Tôi phản đối mới là đúng, tôi xuôi theo ý em mới thật sự là sai lầm. Nếu tôi kì thị em tôi sẽ không phải phản đối thế này ngược lại sẽ coi em như vô hình, thế này đối với em mới đúng là sỉ nhục. Cũng bởi vì tôi xem em như người bình thường, cho nên cái gì nên phản đối thì sẽ phản đối, nên ngăn cản thì không thể không ngăn cản."
"Tại sao?"
"Em vẫn luôn miệng nói mình là người bình thường, nhưng em lại muốn tôi phải đối đãi đặc biệt với em, nếu ngay cả em cũng không chấp nhận khuynh hướng giới tính của mình, thì còn cần tôi đối đãi đặc biệt với em sao?" Kiều tổng nói một câu khiến Dương Dương không thể nói lại được.
Trong khoảng thời gian đi theo Kiều tổng, Dương Dương từ từ dựa vào người Kiều tổng, một tấm gương tốt như thế không khác nào ngọn đèn trong đêm tối.
Khi cô phiền não nhất nơi đầu tiên cô đi đến chính là trước mặt Kiều Hãn Thời, cô giống như một con chiên ngoan đạo thành kính hướng về Kiều Hãn Thời thú tội, chờ mong cô ấy sẽ giải đáp cho mình.
Kiều Hãn Thời nhìn thấy vẻ mặt thiểu não của Dương Dương ở văn phòng mình giống như một con gà chọi không có mào vậy, có ý muốn nện vào đầu cô để cô bừng tỉnh lại.
Cô ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, điệu bộ giống như bác sĩ tâm lí, nói với Dương Dương: "Thôi nào, có chuyện buồn gì nói bớt cho tôi nghe."
"Chuyện này không phải xảy ra với em." Dương Dương cuối cùng cũng có cơ hội để trút bầu tâm sự, cô vội vàng kéo ghế dựa sát lại, bịa ra một người bạn nào đó.
"Nói." Kiều Hãn Thời không vạch trần.
"Đây là chuyện người bạn của em gặp phải, cô ấy trước đấy rất ghét một người, bất kể gặp người đó lúc nào cũng đều không ưa."
Kiều Hãn Thời cười thầm, nhưng vẻ mặt vẫn vờ như nghiêm túc.
"À, hoá ra thế, rồi sao nữa?"
Kiều Hãn Thời cố nhịn không để mình bật cười, Dương Dương cố che giấu bản thân mình thất bại rồi, nhưng vẫn cố sống cố chết nói dối, dù sao như vậy cô mới có gan nói ra: "Có một ngày người bạn đó đột nhiên phát hiện tình cảm mình dành cho người nọ đã thay đổi, đến nỗi cô ấy không thể kiểm soát được hết, ngay cả cảm giác chán ghét trước kia bỗng nhiên đều có lực hấp dẫn, vào một đêm nào đó..."
Đã xảy ra chuyện không dành cho trẻ em. Kiều Hãn Thời cúi đầu, che đi vẻ mặt của mình, kinh nghiệm thử thách tính nhẫn nại của cô xem ra còn cần trau đồi thêm.
"Nhưng người kia là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa còn có con rồi. Gia đình đầm ấm hạnh phúc." Mặc dù bịa chuyện người khác để nói chuyện của mình nhưng tâm vẫn còn đau muốn chết. Dương Dương trong mắt não nề nhưng cô vẫn không phát hiện ra.
Kiều Hãn Thời nghĩ mãi không ra, ai kết hôn, ai gia đình hạnh phúc?
"Kiều tổng, em nên làm gì bây giờ?" đôi mắt Dương Dương khao khát nhìn cô.
"Hóa ra người em thích không phải Nhan Hâm." Kiều Hãn Thời không nói gì.
Dương Dương nói: "Ai nói không phải... với cô ấy thì có quan hệ gì chứ?" Cô kịp thời thu lại lời nói.
Kiều Hãn Thời tỉ mỉ xem xét vẻ mặt của Dương Dương, muốn nhìn thấu cả suy nghĩ của cô, sau một hồi giả vờ cao thâm mà nói: "Đáp án của chuyện này kì thật ở trên người người kia, chỉ cần 'người bạn' của em có thể hỏi người ta thì tất cả các vấn đề nan giải đều như mây trôi gió thoảng."
Dương Dương xuất ra một tràng cười: "Ô hô, Kiều tổng chị cũng đã bắt kịp thời đại rồi đấy, cũng bắt đầu sử dụng internet rồi ha."
Kiều Hãn Thời cầm chồng văn kiện đánh vào đầu cô, nói: "Chị cưng chỉ mới bốn mươi tuổi thôi, không phải bà lão bảo thủ. Em vẫn còn đứng chết trân ở đây làm cái gì? Mau chạy đến hỏi đi a."
Dương Dương đi ra tới cửa, tay đặt trên cánh cửa, định bước đi thì chân khựng lại, cô quay đầu hỏi Kiều Hãn Thời: "Kiều tổng, theo ý của chị, hai người phụ nữ ở bên nhau đến suốt đời tỉ lệ khoảng bao nhiêu %?"
"Em hỏi tôi làm cái gì? Em hỏi mình trước đi."
Hỏi? Không hỏi? Dương Dương trong lòng rối rắm.
Nhan Hâm bên này cũng bực dọc cả một ngày, cấp dưới thấy nàng hôm nay khác thường đâm ra khó hiểu, thậm chí có người còn hoài nghi đây là dấu hiệu công ty sắp phá sản, bị mọi người mắng rằng miệng quạ đen.
Đang làm việc thì mấy người dừng lại rồi tụm năm tụm ba bàn tán về hành vi khác thường của Nhan Hâm hôm nay: "Nhan tỷ có phải đang có chuyện gì buồn phiền không?"
"Em đoán thôi!" Người đang giả bộ đáng yêu kia bị mọi người đồng loạt xem thường.
"Chắc chuyện tình cảm không thuận lợi, người tốt như Nhan tỷ luôn không được trân trọng. Nếu là tôi tôi nhất định sẽ không để cho nàng khổ sở !" Một gã trẻ tuổi lòng đầy căm phẫn.
"Này này này, buồn nôn buồn nôn quá a, cậu đang làm đạo diễn phim Quỳnh Dao đấy à!" Người bên cạnh đưa ra kháng nghị.
"Các người đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy." Nhan Hâm cầm văn kiện đứng ở phía sau bọn họ một lúc lâu, đáng tiếc toàn bộ đều đang chụm đầu lại rất nhập tâm nên chẳng ai phát hiện ra nàng, nàng không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Mọi người cùng lúc quay đầu lại, ánh mắt cháy bỏng đổ dồn về phía nàng, Nhan Hâm lùi một bước, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chúng em nói chuyện trên trời dưới đất ấy mà."
Nhan Hâm đem văn kiện trong tay phát cho bọn họ, nói: "Trò chuyện tâm sự lâu như vậy rồi, có khát không?"
"Không khát." Điệu bộ thân mật khác thường của Nhan Hâm làm cho bọn họ nổi da gà, không ai dám nói có.
Nhan Hâm vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, đối bọn họ nói: "Không khát thì thôi vậy, tôi vừa mới bảo Tiểu Triệu chạy xuống mua kem ly, hiện giờ gọi cậu ta trở về còn kịp."
"Khát, khát chết rồi a!"
Nhan Hâm bị bọn họ chọc cười: "Trò chuyện ăn uống cũng không để công việc trì trệ, biết không hả?"
"Dạ biết!"
Kem ly rất nhanh được đưa đến, nhưng Tiểu Triệu bảo đi mua kem lại chẳng thấy đâu, thay vào đó người đi vào lại là của phòng kinh doanh.
Nhân viên của phòng kinh doanh mang theo hơn 50 phần kem ly để trong một cái túi to, nói: "Giám đốc Dương nói hôm nay cô ấy mời." Nói xong liền rời đi, không cho bọn họ có cơ hội trả lại.
Biểu tình trên mặt mọi người có nhiều điểm bất đồng, nhưng điểm giống nhau duy nhất đó là bị sốc.
"Ăn vào sẽ không chết chứ?" Người đang hỏi nhìn về phía mọi người, mọi người mù tịt lắc đầu, bọn họ làm sao biết Diệt tuyệt sư thái đang suy nghĩ cái gì.
Nhan Hâm cúi đầu, cảm xúc trong lòng rối rắm, đoán không ra người nọ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Người bên cạnh nháy mắt đưa ly kem cho đồng nghiệp đứng gần Nhan Hâm nhất, muốn cô làm vật hi sinh để hỏi Nhan Hâm nên xử lí thế nào đối với viên đạn bọc đường đến từ phía địch này.
Nhan Hâm nói: "Nếu giám đốc Dương có ý tốt thì mọi người không nên lãng phí."
Tình hình thời tiết hôm nay đặc biệt kỳ lạ, phải chăng có người ra khỏi cửa đã bị thiên thạch va trúng đầu.
Dương Dương bỏ tiền mua mấy chục thùng kem ly chia cho mọi người ăn, nhìn mọi người vui vẻ vì được thưởng, nói: "Thưởng cái gì đâu, một ly kem có mười lăm đồng sao có thể gọi là thưởng được, mọi người nếu cố gắng làm việc tích cực thì lần sau đặt ở đây sẽ là kem Haagen-Dazs(*) !"
"Dương quản lí đã lên tiếng, lần sau mời chúng ta ăn Haagen-Dazs!" Trong phòng làm việc hoan hô nhảy nhót.
Khi không nuôi một đám sói đói, Dương Dương đành chịu phận bất hạnh, ai bảo chính cô nêu ra cái tên này, người khác không chủ chi thì đúng là nói gì cũng được mà .
Lúc ăn cơm trưa, Nhan Hâm vì tránh Dương Dương mà ra khỏi văn phòng sớm một chút, ngờ đâu Dương Dương cũng có ý tưởng giống như vậy, tan tầm sớm nửa giờ.
Hai người gặp nhau trong thang máy, tầm mắt cứ vậy mà nhìn thẳng về phía trước, không có chạm nhau.
Thang máy đi xuống, dừng lại từng tầng, người cứ lần lượt tiến vào, hai người bị chen càng ngày càng sát lại nhau, đến tận khi dính chặt cùng một chỗ.
Hết Chương 11
(*) kem Haagen-Dazs là hãng kem nổi tiếng nhất thế giới xuất phát từ Mỹ. Có một chuỗi các cửa hàng kem, bán thương hiệu kem ở các nước trên thế giới, mở ra hơn 700 chi nhánh ở 54 quốc gia hoặc khu vực. Sản phẩm của Haagen-Dazs bao gồm kem, quán bar kem, kem nước đá và pho mát đông lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.