Thực Ra Anh Ấy Chưa Từng Yêu Tôi
Chương 4: Sau Này Cậu Sẽ Biết Bản Thân Cậu Xứng Đáng Được Yêu Đến Nhường Nào
Tiểu Tiên Nữ
23/05/2021
“Trải qua biết bao nhiêu chuyện mới biết được rằng bản thân ta xứng đáng được yêu đến nhường nào.”
“Tớ…Tớ …”
“Cậu có biết không mười năm nay cậu hi sinh biết bao cho anh ta nhưng anh ta không quan tâm anh ta chỉ quan tâm cậu không phải người anh ta yêu.Mỗi lần cậu tổn thương cậu tự dằn vặt bản thân mình nhưng cậu có biết rằng anh ta không xứng để cậu như vậy.”
“Tớ…”
“Hạ Hạ à sau này cậu sẽ biết bản thân cậu xứng đáng được yêu đến nhường nào.Cậu đừng vì một người không đáng mà làm hại đến chính mình.Cậu xứng đáng được yêu hơn ai hết.”
Tư Bình mới nói xong cô òa khóc lên như một đứa trẻ, cô quan tâm yêu thương anh ấy. Ở bên anh suốt mười năm nhưng đổi lại không được sự thương hại từ anh, cô cũng không biết mình kiên trì vì cái gì, có lẽ vì hi vọng rồi một ngày anh ấy sẽ yêu cô chăng.
“Tớ từng nghe mẹ tớ nói rằng: “Trái tim không thể nào quyết định bằng thời gian nhưng trái tim cũng có lúc cần thời gian để quyết định.” Cậu ấy có thể không yêu con dù đã gặp con trước nhưng cậu ấy có thể yêu người mà cậu ấy mới gặp lần đầu bà còn nói rằng một khi con cho người ta đủ thời gian nhưng người ta vẫn không yêu con thì trái tim người ta không có con. Đến lúc đó con hãy nghĩ về bản thân mình cần tới thời điểm buông bỏ rồi.”
“Cảm ơn cậu…Tư Bình…tớ sẽ suy nghĩ kĩ cảm ơn cậu.”
“Ừm chừng nào buồn thì alo tớ, tớ luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu”
“OK!”
Cô đã bên anh nhiều năm làm mọi thứ cho anh không thể nào nói bỏ là bỏ được nên cô sẽ cho anh một cơ hội nữa, chắc chắn đây là cơ hội cuối cùng.
“Tớ thực sự cảm ơn cậu tớ sẽ cho anh ấy một cơ hội nữa.”
“Cậu tiên nữ à…”
Đó vẫn là khuôn mặt tựa như thiên thần ấy với sóng mũi cao đôi mắt to tròn đen tuyền đôi môi nhỏ xinh nhưng giờ đây lại mang theo một vẻ kiên định khó nói thành lời phải chăng khi đã quá mệt mỏi con người ta sẽ buông bỏ mà mặc kệ mọi thứ.
“Tin tớ đi đây là lần cuối tớ đã yêu anh ấy nhiều năm rồi không thể nào bỏ dễ dàng như vậy được khi cậu yêu cậu sẽ biết.”
“Được thôi tớ sẽ tin cậu lần cuối”
Chia tay Tư Bình cô về nhà với tâm trạng đầy mênh mang cho tới khi về đến cửa cô mới hoàn hôn lại. Bật đèn lên anh sẽ không về đêm nay hoặc cho tới sáng anh mới về đó là suy nghĩ của cô mỗi ngày khi đặt chân vào nhà.
Nhìn lại mới thấy căn nhà thật hiu quạnh khi được sơn tông màu chủ đạo là xám nó không phải là màu hợp với cô nhưng nó lại hợp với anh.Có lẽ mai sau khi Du Du về thì nó sẽ được sơn lại màu cô ta thích chăng. Đồ nội thất chủ chả hợp với cô tí nào trông thật lạnh lẽo nhìn không giống nhà chút nào.
Bỏ qua suy nghĩ đó cô tắm rửa thay đồ rồi lại xem phim đợi anh về như mọi lần.Như có vẻ hôm nay không lâu như mọi hôm cô mừng rỡ mang theo sự vui vẻ nhìn ra bên ngoài.
“Tớ…Tớ …”
“Cậu có biết không mười năm nay cậu hi sinh biết bao cho anh ta nhưng anh ta không quan tâm anh ta chỉ quan tâm cậu không phải người anh ta yêu.Mỗi lần cậu tổn thương cậu tự dằn vặt bản thân mình nhưng cậu có biết rằng anh ta không xứng để cậu như vậy.”
“Tớ…”
“Hạ Hạ à sau này cậu sẽ biết bản thân cậu xứng đáng được yêu đến nhường nào.Cậu đừng vì một người không đáng mà làm hại đến chính mình.Cậu xứng đáng được yêu hơn ai hết.”
Tư Bình mới nói xong cô òa khóc lên như một đứa trẻ, cô quan tâm yêu thương anh ấy. Ở bên anh suốt mười năm nhưng đổi lại không được sự thương hại từ anh, cô cũng không biết mình kiên trì vì cái gì, có lẽ vì hi vọng rồi một ngày anh ấy sẽ yêu cô chăng.
“Tớ từng nghe mẹ tớ nói rằng: “Trái tim không thể nào quyết định bằng thời gian nhưng trái tim cũng có lúc cần thời gian để quyết định.” Cậu ấy có thể không yêu con dù đã gặp con trước nhưng cậu ấy có thể yêu người mà cậu ấy mới gặp lần đầu bà còn nói rằng một khi con cho người ta đủ thời gian nhưng người ta vẫn không yêu con thì trái tim người ta không có con. Đến lúc đó con hãy nghĩ về bản thân mình cần tới thời điểm buông bỏ rồi.”
“Cảm ơn cậu…Tư Bình…tớ sẽ suy nghĩ kĩ cảm ơn cậu.”
“Ừm chừng nào buồn thì alo tớ, tớ luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu”
“OK!”
Cô đã bên anh nhiều năm làm mọi thứ cho anh không thể nào nói bỏ là bỏ được nên cô sẽ cho anh một cơ hội nữa, chắc chắn đây là cơ hội cuối cùng.
“Tớ thực sự cảm ơn cậu tớ sẽ cho anh ấy một cơ hội nữa.”
“Cậu tiên nữ à…”
Đó vẫn là khuôn mặt tựa như thiên thần ấy với sóng mũi cao đôi mắt to tròn đen tuyền đôi môi nhỏ xinh nhưng giờ đây lại mang theo một vẻ kiên định khó nói thành lời phải chăng khi đã quá mệt mỏi con người ta sẽ buông bỏ mà mặc kệ mọi thứ.
“Tin tớ đi đây là lần cuối tớ đã yêu anh ấy nhiều năm rồi không thể nào bỏ dễ dàng như vậy được khi cậu yêu cậu sẽ biết.”
“Được thôi tớ sẽ tin cậu lần cuối”
Chia tay Tư Bình cô về nhà với tâm trạng đầy mênh mang cho tới khi về đến cửa cô mới hoàn hôn lại. Bật đèn lên anh sẽ không về đêm nay hoặc cho tới sáng anh mới về đó là suy nghĩ của cô mỗi ngày khi đặt chân vào nhà.
Nhìn lại mới thấy căn nhà thật hiu quạnh khi được sơn tông màu chủ đạo là xám nó không phải là màu hợp với cô nhưng nó lại hợp với anh.Có lẽ mai sau khi Du Du về thì nó sẽ được sơn lại màu cô ta thích chăng. Đồ nội thất chủ chả hợp với cô tí nào trông thật lạnh lẽo nhìn không giống nhà chút nào.
Bỏ qua suy nghĩ đó cô tắm rửa thay đồ rồi lại xem phim đợi anh về như mọi lần.Như có vẻ hôm nay không lâu như mọi hôm cô mừng rỡ mang theo sự vui vẻ nhìn ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.