Quyển 1 - Chương 46: TÍNH KẾ
Doãn Gia
19/02/2022
"Locke nói ngươi là người xúi giục Carlos tới rừng rậm Tasha, chuyện
này là thật?" Thanh âm trầm trầm khó đoán của công tước vang lên trong
phòng, hắn mang theo uy nghiêm của người bề trên nhìn về phía Cách Ngôn.
Đoàn trưởng Locke ngạc nhiên nhìn công tước, gã muốn nói chuyện nhưng công tước lại không nhìn gã nên đành áp nghi hoặc trong lòng xuống.
Cách Ngôn cũng kinh ngạc không kém đoàn trưởng Locke, lời này không khỏi quá thẳng thắn. Nếu ngay từ đầu muốn hỏi về chuyện này thì vừa rồi đâu cần bảo bọn họ đi ra ngoài làm gì, nghĩ như vậy nhưng tốc độ phản ứng của cậu cũng không chậm, cậu học theo đoàn trưởng Locke, 'cốp' một tiếng quỳ xuống đất, đầu gối đau đến mức nội tâm phải kêu gào khóc thét, trên mặt lại là biểu tình sợ hãi.
"Đại nhân, chuyện này đương nhiên không phải là thật. Ta không có xúi giục thiếu gia Carlos, lúc ấy rõ ràng đã điều tra rõ là do người của đoàn dong binh lỡ miệng, người cũng đã bắt được, lúc ấy đoàn trưởng Locke còn giải quyết bọn chúng ngay tại chỗ, việc này Rex có thể làm chứng."
Việc liên quan đến tính mạng của mình Cách Ngôn không dám qua loa chút nào, kỹ thuật diễn gần như đạt điểm tối đa.
"Công tước đại nhân, hắn nói dối, hắn và Rex vốn dĩ là cùng một bọn." Đoàn trưởng Locke lập tức lớn tiếng biện giải, còn âm thầm trừng mắt liếc Cách Ngôn một cái.
Cách Ngôn sợ hãi run lên một chút, rụt cổ vẻ mặt không phục: "Ta không nói dối, Rex không thể làm chứng thì còn những thành viên khác. Đoàn trưởng, ngươi không thể vì bảo toàn bản thân mà đổ trách nhiệm lên đầu người vô tội như chúng ta. Gia chủ đại nhân là người anh minh thần võ, ta tin tưởng ngài ấy nhất định biết ai đang nói dối."
Hô hấp của đoàn trưởng Locke lập tức cứng lại, thoáng nhìn qua sắc mặt âm trầm khó đoán của công tước rồi lại hung tợn trừng mắt với cậu: "Trách nhiệm của ta ta sẽ tự nhận hình phạt, nhưng cái chết của thiếu gia Carlos không thể không minh bạch. Những lời ngươi nói trừ ngươi ra thì đâu ai biết thật giả. Còn những người khác vì sợ bị phạt nên lúc ở thành Sage đã tuyên bố rời khỏi Đoàn dong binh Hắc Lang, bọn họ đều là đào binh, sớm hay muộn cũng sẽ bị xử trí."
"Bảo sao lúc trước ngươi cảnh cáo chúng ta không được nói bậy bạ, thì ra ngươi tính toán đem cái chết của thiếu gia Carlos vu oan lên người chúng ta. Đoàn trưởng Locke, uổng công ta vẫn luôn tôn kính ngươi, không nghĩ tới thì ra ngươi là loại người này." Cách Ngôn không chút sợ hãi mà cãi lại gã.
"Đoàn trưởng Locke, ta không ngờ ngươi lại là người như thế. Lúc trước khi để ta gia nhập Đoàn dong binh Hắc Lang phụ thân ta khen ngợi ngươi biết bao, đây cũng là lý do chính khiến ta khao khát được gia nhập Hắc Lang." Rex cũng đứng ra nói.
"Các ngươi..." Đoàn trưởng Locke kinh ngạc chỉ vào bọn họ.
"Đủ rồi!" Công tước lạnh giọng đánh gãy lời gã.
banhmidaudo.wordpress.com
Đoàn trưởng Locke giật mình, đối mặt với đôi mắt âm trầm tràn đầy lửa giận của công tước đại nhân cả người gã như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu tim. Locke cho rằng công tước đại nhân tin tưởng gã nhưng hiện tại gã không thể xác định được nữa.
Ngữ khí lạnh lùng của công tước làm đoàn trưởng Locke không dám mở miệng nữa. Cách Ngôn sau khi đạt được mục đích cũng trở nên an tĩnh, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Cậu bây giờ cũng không lo lắng nữa, đến Rex là hung thủ còn không lo lắng thì cậu lo cái gì.
"Locke, ta rất thất vọng về ngươi. Đến lúc này rồi ngươi vẫn chỉ nghĩ cách đẩy trách nhiệm lên người khác, ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng không biết sao?" Công tước mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm đoàn trưởng Locke. Carlos là đứa con hắn yêu thương nhất, không sai, nhưng người đã chết, hắn trừ đau xót ra cũng không thể làm gì khác, cho dù làm gì cũng đâu thể lấy lại mạng sống cho Carlos. Bởi vậy hắn không muốn vì chuyện này mà làm tổn thất một thủ hạ đắc lực, huống chi Locke còn là một Kiếm Sư cửu giai, chỉ cần cho gã cơ hội, sớm hay muộn gã cũng sẽ trở thành Đại Kiếm Sư, có thể làm càng nhiều việc cho hắn.
Kế hoạch ban đầu của công tước là tạm thời hủy bỏ chức vị đoàn trưởng của gã, khiển trách gã một khoảng thời gian để cấp cho vợ hắn một công đạo, chờ đến khi ảnh hưởng từ cái chết của Carlos nhạt dần thì lại tìm cơ hội trọng dụng gã lần nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, đoàn trưởng Locke vì muốn trốn bị phạt nên đẩy trách nhiệm lên người Cách Ngôn và Rex, việc này khiến công tước phi thường thất vọng. Nếu không phải hắn đã biết trước mọi chuyện thì có lẽ hắn đã bị lừa rồi.
Đoàn trưởng Locke khiếp sợ đến mức lui ra phía sau một bước, sao công tước đại nhân lại biết?
Công tước liếc một cái cũng đã biết gã đang nghĩ cái gì, hắn hừ lạnh một tiếng, giọng đầy tức giận: "Đám người Colin đã nói cho ta mọi chuyện từ lâu rồi, ngươi còn muốn nói dối ta sao?"
"Locke biết sai rồi, công tước đại nhân, xin ngài nhìn trên việc ta từng vì ngài vào sinh ra tử mà tha cho ta lần này, Locke sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Đoàn trưởng Locke sợ hãi quỳ trên mặt đất, gã cúi đầu thật sâu, hoảng hốt trong lòng không thể nào kiềm chế được.
"Nếu không phải nhờ vào sự trung thành và tận tâm của ngươi đối với ta thì ta đã sớm gϊếŧ ngươi rồi." Công tước hận sắt không thành thép nói.
Sau đó Cách Ngôn và Rex bị công tước giữ lại dò hỏi quá trình sự việc, hắn hỏi so với đoàn trưởng Locke thì kỹ càng, tỉ mỉ và sâu hơn nhiều. Chẳng qua Rex đều đã suy xét đến mấy vấn đề này, hai người trả lời đến tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không lọt), hơn nữa nhờ có đám người Colin trợ giúp nên cuối cùng công tước cũng gạt đi hoài nghi về bọn họ.
wattpad.com/user/daudo0902
Sau khi rời khỏi gia tộc Strache Cách Ngôn mới dám thở phào một hơi. Ánh mắt của vị công tước kia quá âm trầm, quá sâu như thể có thể nhìn thấu được lòng người, cậu không dám đối diện cùng đại nhân vật như vậy nữa đâu.
"Anh đã sớm biết chuyện của Colin có phải không?" Cách Ngôn nhìn về phía người vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn - Rex, cậu nghĩ đến lời y nói lúc trước lập tức nảy ra suy đoán.
Rex bất ngờ gật đầu, "Cãi lời đoàn trưởng, tự ý rời khỏi đoàn dong binh cũng giống như đào binh, đám người Colin không muốn chịu phạt thì phải cáo trạng với công tước trước đoàn trưởng Locke."
"Chỉ bằng suy luận này? Nếu Colin không có cái chỉ số thông minh này thì sao?" Cách Ngôn suy nghĩ một chút cũng thấy rủi ro thật lớn.
"Ta sẽ không làm việc mà mình không nắm chắc."
Cách Ngôn ngay giây đầu tiên đã hiểu, sau đó đôi mắt trừng lớn như nhìn thấy quỷ mà nhìn y. Cậu phát hiện lúc Rex xử lý một việc nào đó luôn suy xét đến toàn diện và cả tương lai xa xôi, những việc cậu chưa hề nghĩ đến thì y ngay cả biện pháp giải quyết cũng đã nghĩ xong rồi, nói không chừng việc đám người Colin rời đi cũng là do y tính kế, thật là đáng sợ. May mắn lúc trước cậu lựa chọn ôm đùi y, bằng không ngày nào đó cậu chết cũng không biết nguyên nhân mình chết.
Hai người lại lên chiếc xe ngựa kia rời khỏi gia tộc Strache, đi tới một con phố náo nhiệt mới xuống xe.
Đứng trên đường phố ngựa xe như nước Cách Ngôn chợt cảm thấy hơi rối loạn, cậu đột nhiên nhớ đến một việc cực kỳ trọng yếu, theo bản năng túm lấy Rex đang chuẩn bị đi về phía trước, "Chờ một chút."
Rex quay đầu lại, ánh mắt hung tàn nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay y của cậu.
Cách Ngôn như bị bỏng theo bản năng buông tay ra, xấu hổ cười cười.
"Còn chuyện gì?" Rex nheo đôi mắt sắc bén lại, bình tĩnh hỏi.
"Anh muốn đi đâu?" Cách Ngôn vội vàng hỏi.
"Trở về."
Cách Ngôn lộ ra biểu tình khóc lóc, "Vậy tôi thì sao?"
Rex dừng lại, y nhớ tới việc người này đã bị thay đổi linh hồn, chỉ sợ ngay cả nhà Jimmy ở đâu cũng không biết không khỏi nhíu mày lại. Kỳ thực y cũng không hiểu biết rõ lắm về gia tộc của Jimmy, lúc trước ở trấn nhỏ Tris vì Carlos nên có gặp qua một hai lần nhưng y chưa từng để trong lòng. Y nhìn ánh mắt đầy chờ mong đang nhìn mình, câu 'Tự mình nghĩ cách' tự nhiên không nói nên lời được.
Cuối cùng y cũng không thể để Cách Ngôn theo mình trở về, nhưng cũng không đuổi cậu về nhà của Jimmy, sợ chưa được bao lâu cậu đã làm lộ hết, chuyện này mà rơi vào tai công tước thì hắn sẽ cho rằng Cách Ngôn bị mất trí nhớ, mà như thế thì những lời lúc trước sẽ không còn giá trị vì người mất trí nhớ sao có thể kể ra quá trình được. Kết quả của cuộc thương nghị là để Cách Ngôn ở lại lữ quán hay quán rượu nào đó.
Cách Ngôn cái gì cũng không biết, trên người cũng không có đồng vàng, Rex chỉ có thể vừa làm cha lại vừa làm mẹ mang cậu đi tìm nơi để ở lại.
Đoàn trưởng Locke ngạc nhiên nhìn công tước, gã muốn nói chuyện nhưng công tước lại không nhìn gã nên đành áp nghi hoặc trong lòng xuống.
Cách Ngôn cũng kinh ngạc không kém đoàn trưởng Locke, lời này không khỏi quá thẳng thắn. Nếu ngay từ đầu muốn hỏi về chuyện này thì vừa rồi đâu cần bảo bọn họ đi ra ngoài làm gì, nghĩ như vậy nhưng tốc độ phản ứng của cậu cũng không chậm, cậu học theo đoàn trưởng Locke, 'cốp' một tiếng quỳ xuống đất, đầu gối đau đến mức nội tâm phải kêu gào khóc thét, trên mặt lại là biểu tình sợ hãi.
"Đại nhân, chuyện này đương nhiên không phải là thật. Ta không có xúi giục thiếu gia Carlos, lúc ấy rõ ràng đã điều tra rõ là do người của đoàn dong binh lỡ miệng, người cũng đã bắt được, lúc ấy đoàn trưởng Locke còn giải quyết bọn chúng ngay tại chỗ, việc này Rex có thể làm chứng."
Việc liên quan đến tính mạng của mình Cách Ngôn không dám qua loa chút nào, kỹ thuật diễn gần như đạt điểm tối đa.
"Công tước đại nhân, hắn nói dối, hắn và Rex vốn dĩ là cùng một bọn." Đoàn trưởng Locke lập tức lớn tiếng biện giải, còn âm thầm trừng mắt liếc Cách Ngôn một cái.
Cách Ngôn sợ hãi run lên một chút, rụt cổ vẻ mặt không phục: "Ta không nói dối, Rex không thể làm chứng thì còn những thành viên khác. Đoàn trưởng, ngươi không thể vì bảo toàn bản thân mà đổ trách nhiệm lên đầu người vô tội như chúng ta. Gia chủ đại nhân là người anh minh thần võ, ta tin tưởng ngài ấy nhất định biết ai đang nói dối."
Hô hấp của đoàn trưởng Locke lập tức cứng lại, thoáng nhìn qua sắc mặt âm trầm khó đoán của công tước rồi lại hung tợn trừng mắt với cậu: "Trách nhiệm của ta ta sẽ tự nhận hình phạt, nhưng cái chết của thiếu gia Carlos không thể không minh bạch. Những lời ngươi nói trừ ngươi ra thì đâu ai biết thật giả. Còn những người khác vì sợ bị phạt nên lúc ở thành Sage đã tuyên bố rời khỏi Đoàn dong binh Hắc Lang, bọn họ đều là đào binh, sớm hay muộn cũng sẽ bị xử trí."
"Bảo sao lúc trước ngươi cảnh cáo chúng ta không được nói bậy bạ, thì ra ngươi tính toán đem cái chết của thiếu gia Carlos vu oan lên người chúng ta. Đoàn trưởng Locke, uổng công ta vẫn luôn tôn kính ngươi, không nghĩ tới thì ra ngươi là loại người này." Cách Ngôn không chút sợ hãi mà cãi lại gã.
"Đoàn trưởng Locke, ta không ngờ ngươi lại là người như thế. Lúc trước khi để ta gia nhập Đoàn dong binh Hắc Lang phụ thân ta khen ngợi ngươi biết bao, đây cũng là lý do chính khiến ta khao khát được gia nhập Hắc Lang." Rex cũng đứng ra nói.
"Các ngươi..." Đoàn trưởng Locke kinh ngạc chỉ vào bọn họ.
"Đủ rồi!" Công tước lạnh giọng đánh gãy lời gã.
banhmidaudo.wordpress.com
Đoàn trưởng Locke giật mình, đối mặt với đôi mắt âm trầm tràn đầy lửa giận của công tước đại nhân cả người gã như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh đến thấu tim. Locke cho rằng công tước đại nhân tin tưởng gã nhưng hiện tại gã không thể xác định được nữa.
Ngữ khí lạnh lùng của công tước làm đoàn trưởng Locke không dám mở miệng nữa. Cách Ngôn sau khi đạt được mục đích cũng trở nên an tĩnh, nỗ lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Cậu bây giờ cũng không lo lắng nữa, đến Rex là hung thủ còn không lo lắng thì cậu lo cái gì.
"Locke, ta rất thất vọng về ngươi. Đến lúc này rồi ngươi vẫn chỉ nghĩ cách đẩy trách nhiệm lên người khác, ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng không biết sao?" Công tước mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm đoàn trưởng Locke. Carlos là đứa con hắn yêu thương nhất, không sai, nhưng người đã chết, hắn trừ đau xót ra cũng không thể làm gì khác, cho dù làm gì cũng đâu thể lấy lại mạng sống cho Carlos. Bởi vậy hắn không muốn vì chuyện này mà làm tổn thất một thủ hạ đắc lực, huống chi Locke còn là một Kiếm Sư cửu giai, chỉ cần cho gã cơ hội, sớm hay muộn gã cũng sẽ trở thành Đại Kiếm Sư, có thể làm càng nhiều việc cho hắn.
Kế hoạch ban đầu của công tước là tạm thời hủy bỏ chức vị đoàn trưởng của gã, khiển trách gã một khoảng thời gian để cấp cho vợ hắn một công đạo, chờ đến khi ảnh hưởng từ cái chết của Carlos nhạt dần thì lại tìm cơ hội trọng dụng gã lần nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, đoàn trưởng Locke vì muốn trốn bị phạt nên đẩy trách nhiệm lên người Cách Ngôn và Rex, việc này khiến công tước phi thường thất vọng. Nếu không phải hắn đã biết trước mọi chuyện thì có lẽ hắn đã bị lừa rồi.
Đoàn trưởng Locke khiếp sợ đến mức lui ra phía sau một bước, sao công tước đại nhân lại biết?
Công tước liếc một cái cũng đã biết gã đang nghĩ cái gì, hắn hừ lạnh một tiếng, giọng đầy tức giận: "Đám người Colin đã nói cho ta mọi chuyện từ lâu rồi, ngươi còn muốn nói dối ta sao?"
"Locke biết sai rồi, công tước đại nhân, xin ngài nhìn trên việc ta từng vì ngài vào sinh ra tử mà tha cho ta lần này, Locke sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Đoàn trưởng Locke sợ hãi quỳ trên mặt đất, gã cúi đầu thật sâu, hoảng hốt trong lòng không thể nào kiềm chế được.
"Nếu không phải nhờ vào sự trung thành và tận tâm của ngươi đối với ta thì ta đã sớm gϊếŧ ngươi rồi." Công tước hận sắt không thành thép nói.
Sau đó Cách Ngôn và Rex bị công tước giữ lại dò hỏi quá trình sự việc, hắn hỏi so với đoàn trưởng Locke thì kỹ càng, tỉ mỉ và sâu hơn nhiều. Chẳng qua Rex đều đã suy xét đến mấy vấn đề này, hai người trả lời đến tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không lọt), hơn nữa nhờ có đám người Colin trợ giúp nên cuối cùng công tước cũng gạt đi hoài nghi về bọn họ.
wattpad.com/user/daudo0902
Sau khi rời khỏi gia tộc Strache Cách Ngôn mới dám thở phào một hơi. Ánh mắt của vị công tước kia quá âm trầm, quá sâu như thể có thể nhìn thấu được lòng người, cậu không dám đối diện cùng đại nhân vật như vậy nữa đâu.
"Anh đã sớm biết chuyện của Colin có phải không?" Cách Ngôn nhìn về phía người vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn - Rex, cậu nghĩ đến lời y nói lúc trước lập tức nảy ra suy đoán.
Rex bất ngờ gật đầu, "Cãi lời đoàn trưởng, tự ý rời khỏi đoàn dong binh cũng giống như đào binh, đám người Colin không muốn chịu phạt thì phải cáo trạng với công tước trước đoàn trưởng Locke."
"Chỉ bằng suy luận này? Nếu Colin không có cái chỉ số thông minh này thì sao?" Cách Ngôn suy nghĩ một chút cũng thấy rủi ro thật lớn.
"Ta sẽ không làm việc mà mình không nắm chắc."
Cách Ngôn ngay giây đầu tiên đã hiểu, sau đó đôi mắt trừng lớn như nhìn thấy quỷ mà nhìn y. Cậu phát hiện lúc Rex xử lý một việc nào đó luôn suy xét đến toàn diện và cả tương lai xa xôi, những việc cậu chưa hề nghĩ đến thì y ngay cả biện pháp giải quyết cũng đã nghĩ xong rồi, nói không chừng việc đám người Colin rời đi cũng là do y tính kế, thật là đáng sợ. May mắn lúc trước cậu lựa chọn ôm đùi y, bằng không ngày nào đó cậu chết cũng không biết nguyên nhân mình chết.
Hai người lại lên chiếc xe ngựa kia rời khỏi gia tộc Strache, đi tới một con phố náo nhiệt mới xuống xe.
Đứng trên đường phố ngựa xe như nước Cách Ngôn chợt cảm thấy hơi rối loạn, cậu đột nhiên nhớ đến một việc cực kỳ trọng yếu, theo bản năng túm lấy Rex đang chuẩn bị đi về phía trước, "Chờ một chút."
Rex quay đầu lại, ánh mắt hung tàn nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay y của cậu.
Cách Ngôn như bị bỏng theo bản năng buông tay ra, xấu hổ cười cười.
"Còn chuyện gì?" Rex nheo đôi mắt sắc bén lại, bình tĩnh hỏi.
"Anh muốn đi đâu?" Cách Ngôn vội vàng hỏi.
"Trở về."
Cách Ngôn lộ ra biểu tình khóc lóc, "Vậy tôi thì sao?"
Rex dừng lại, y nhớ tới việc người này đã bị thay đổi linh hồn, chỉ sợ ngay cả nhà Jimmy ở đâu cũng không biết không khỏi nhíu mày lại. Kỳ thực y cũng không hiểu biết rõ lắm về gia tộc của Jimmy, lúc trước ở trấn nhỏ Tris vì Carlos nên có gặp qua một hai lần nhưng y chưa từng để trong lòng. Y nhìn ánh mắt đầy chờ mong đang nhìn mình, câu 'Tự mình nghĩ cách' tự nhiên không nói nên lời được.
Cuối cùng y cũng không thể để Cách Ngôn theo mình trở về, nhưng cũng không đuổi cậu về nhà của Jimmy, sợ chưa được bao lâu cậu đã làm lộ hết, chuyện này mà rơi vào tai công tước thì hắn sẽ cho rằng Cách Ngôn bị mất trí nhớ, mà như thế thì những lời lúc trước sẽ không còn giá trị vì người mất trí nhớ sao có thể kể ra quá trình được. Kết quả của cuộc thương nghị là để Cách Ngôn ở lại lữ quán hay quán rượu nào đó.
Cách Ngôn cái gì cũng không biết, trên người cũng không có đồng vàng, Rex chỉ có thể vừa làm cha lại vừa làm mẹ mang cậu đi tìm nơi để ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.