Chương 19
Ninh Viễn
23/11/2022
Trần Thiên Ngữ ở Hồ Nam một lần chính là hơn nửa tháng, trong thời gian đó mang ba lô bái phỏng một ít bạn cũ của ông chủ quán nhỏ. Bạn cũ nghe được dụng ý của nàng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là rất vui vẻ nói một ít chuyện cũ. Chỉ là những chuyện cũ này đã rất thông minh loại bỏ những chi tiết liên quan đến thân phận thật của ông chủ.
Trần Thiên Ngữ còn muốn đến bái phỏng thân nhân của ông chủ, nhưng bạn cũ của hắn nói: Hắn không có thân nhân, chỉ sống một mình.
Cầm bút ghi âm trong tay, nhớ đến dáng vẻ mỗi ngày vui vẻ của ông chủ, Trần Thiên Ngữ sửng sốt hơn nửa ngày.
Từ tiểu lâu tường trắng cũ nát xuống, thềm đá dưới chân có chút tổn hại, lộ ra khung thép.
Giờ cơm tối, khói dầu tỏa ra từ phòng bếp tiếng nấu nướng truyền đến, đó là một loại ấm áp khi có nhà có nguồn cội.
Hắn không có thân nhân, chỉ sống một mình.
Lúc Trần Thiên Ngữ thu dọn hành lý cảm giác phi thường mệt mỏi, laptop rất mỏng, gắp lại thì có thể cho vài túi xách mang bên người, mang quần áo cũng không nhiều, chất thành một xấp, còn có vật phẩm vụn vặt chỉnh hợp một chút là có thể xếp vào vali — rốt cuộc là mệt mỏi cái gì?
Đến phi trường quốc tế Hoàng Hoa, gửi xong rương hành lý sau khi kiểm tra thì vào phòng VIP đợi lên máy bay, lúc ngồi chờ trên ghế từ cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy được dáng vẻ bị nắng phơi đen của mình,.... Tháng mười Trường Sa sóng nhiệt cuồn cuộn, nàng ở chỗ này hơn nửa tháng còn bôn ba vội vàng viết gửi, leo núi chui hang, căn bản là không nhớ đến chuyện bảo dưỡng. So với nửa tháng trước, nàng bây giờ thật có thể quá trùng cửu rồi (nữ nhân qua ba mươi)
Trần Thiên Ngữ lấy gương ra soi, nếp nhăn khóe mắt hiện rõ ràng.... Thử cười cười trong gương, nếp nhăn càng sâu —... ít nhất... Hai tháng không dám cười nữa!
Nữ nhân ngồi đối diện nàng vẫn đang xem báo cũng buông tờ báo, gắp lại, mở miệng nói: "Trần lão sư lúc một thân một mình biểu hiện cũng rất phong phú nga."
Trần Thiên Ngữ trăm triệu không nghĩ tới sẽ gặp phải nàng ở bên ngoài: "Trương Tĩnh Hân? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?!"
"Ta thế nào không thể ở chỗ này?"
"Ngươi theo dõi ta?"
Trương Tĩnh Hân an tĩnh đối mặt nàng vài giây, tháo kính râm xuống, chỉ chỉ túi xách bên cạnh: "Ta là đi công tác."
"Có gì đó không ổn? Ngươi cũng không phải nhân viên thương vụ."
"Không phải thì có gì không ổn, là vì ba ta."
"Ba ngươi?"
"Ân hội nghị gia tộc, phải đến."
"Hội nghị gia tộc, nghe vào rất giống tầng lớp thượng lưu a." Trần Thiên Ngữ nháy mắt mấy cái: "Không phải ngươi nói mẹ ngươi bán thịt heo sao?"
Trương Tĩnh Hân cười: "Bán thịt heo thì không thể có hội nghị gia tộc sao?"
"Không không, ta không phải ý đó, ta là nói....."
"Trần lão sư còn rất hiếu kỳ, lên máy bay rồi."
Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ trước sau lên máy bay, Trương Tĩnh Hân đem hành lý cuả mình nhét vào khoang hành lý, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ đứng bên cạnh mình, hai tay khoanh trước ngực, mím môi cười đến giảo hoạt.
"....." Còn ngồi cạnh nhau?
Hai người các nàng sóng vai ngồi xuống, Trần Thiên Ngữ nghĩ lại vừa rồi đúng là quá hiếu kỳ, nói sai rồi.
Sau khi Máy bay tiến vào tầng bình lưu thì tiếp viên hàng không phát bữa trưa, Trương Tĩnh Hân không muốn ăn chỉ uống nước. Trần Thiên Ngữ cũng như vậy.
Kỳ quái, sáng sớm hôm đó rõ ràng có thể khoái trá mà nói chuyện phiếm, hừ, vì sao hôm nay lại giống như quan hệ lại bắt đầu trở về xa lạ? Thầm nhủ trong lòng mình lắm miệng, lúc này không biết Trương Tĩnh Hân tâm tình ra sao, cũng không dám mạo muội mở miệng.
Vì sao ở trước mặt Trương Tĩnh Hân luôn câu nệ như vậy?
"Trần lão sư đến Hồ Nam làm gì?" Trương Tĩnh Hân trái lại mở miệng trước, còn tìm một đề tài có thể thảo luận lâu dài, Trần Thiên Ngữ quả thực muốn rơi lệ cảm ơn.
"Vì sách mới của ta a, không phải trước đó đã tán gẫu cùng ông chủ sao, ta nghĩ chỉ là nghe hắn nói không thể viết thành một quyển sách hay, cho nên quyết định đến cố hương của hắn hảo hảo lý giải một phen."
"Nga? Đó là hiểu rất thấu triệt?"
Trần Thiên Ngữ lấy laptop từ trong túi xách ra, cho Trương Tĩnh Hân xem những hình ảnh nàng chụp được cùng một số đoạn ghi âm.
Trương Tĩnh Hân nhìn từng ảnh chụp nguyên liệu cùng món ăn, nói: "Ngươi đem sách mới chưa xuất bản cho ta xem, đây là bí mật thương nghiệp, tin tưởng ta như vậy sao?"
"Có thể không tin sao? Trung Hoa hàng xóm tốt." Trần Thiên Ngữ cắm tai nghe điện thoại vào laptop, đưa một bên cho Trương Tĩnh Hân, hai người tựa lưng vào ghế ngồi nghe thanh âm thuật lại có chút tang thương, cố sự năm tháng vốn không có quan hệ gì với các nàng rồi lại chân thực khắc vào lòng.
Lúc máy bay phi hành tạp âm cùng nhĩ áp khiến Trương Tĩnh Hân không thích ứng, bất kể thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay nàng có cảm thụ bất đồng.
Máy bay xuyên qua tầng mây ôn nhu, mang theo nàng và nàng ấy bay đến cùng một thành thị. Dưới chân là sông hồ mênh mông, nhà cao tầng trở nên nhỏ bé, các nàng cùng ở trong một khoang máy bay, dường như đặt mình trong một nơi thời không cách biệt không thể đi bất cứ đâu, chỉ có thể đem nhất cử nhất động của mình bại lộ trước mặt đối phương.
Trương Tĩnh Hân nhịn không được nhìn khuôn mặt Trần Thiên Ngữ, lại phát hiện trong đôi mắt của Trần Thiên Ngữ có nước mắt.
"Trương Tĩnh Hân, ngươi có nghĩ đến sau này không?"
"Sau này?"
"Thích một người, gả cho hắn, sau đó cứ như vậy ngày qua ngày, thẳng đến mái tóc hoa râm, rồi hắn cũng đi trước ngươi, tất cả thân nhân bạn bè của ngươi đều chậm rãi rời khỏi thế giới này thì.... Ngươi lại còn sống."
Trong tai nghe truyền đến giọng Hồ Nam: Chỉ sống một mình....
"Chuyện của tương lai, ngươi trái lại lo lắng quá sớm."
"Thời gian trôi đi quá nhanh. Tất cả hôm nay liều mạng tranh thủ được, tất cả những gì ngươi coi trọng, chỉ chớp mắt sẽ theo sinh mạng mất đi mà tan biến, suy nghĩ một chút thật đúng là có chút khủng hoảng."
"Những thứ này đều là tâm tình rất bình thường." nụ cười của Trương Tĩnh Hân gần trong gang tấc: "Nhưng ít ra ngươi đã nỗ lực, cũng đã là chính mình."
Không biết lúc nào Trần Thiên Ngữ đã ngủ thiếp đi. Đại khái là bận rộn quá lâu, trên đường về thì thần kinh căng thẳng được thư giản nên mệt mỏi cũng đã tìm tới cửa, lôi kéo nàng tiến vào mộng đẹp.
Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện máy bay hạ cánh, đã đến thành phố B.
Mà nàng đúng là từ trên vai Trương Tĩnh Hân ngồi dậy.
"Ngủ thật sự ngon. Lấy tài liệu mệt chết đi? Ngủ còn ngáy." Trương Tĩnh Hân cười đến quả thực tà mị cuồng quyến~!
Trần Thiên Ngữ: "......"
Trương Tĩnh Hân đứng lên hoạt động một chút cánh tay: "Nhìn gầy như vậy, kết quả đầu lại rất nặng."
"Uy!"
Trương Tĩnh Hân cầm hành lý, xoay người lại cười.
Xuống máy bay Trần Thiên Ngữ đi lấy hành lý, Trương Tĩnh Hân nói bạn của nàng sẽ đến đón, có muốn đi chung hay không.
Trần Thiên Ngữ cảnh giác: "Là vị tiểu thư họ Tang kia, bạn gái ngươi?"
Trương Tĩnh Hân: "Yêu, tin tức rất nhanh, tên cũng bị ngươi biết."
"Không đi làm kỳ đà cản mũi, các ngươi đi đi."
"Tốt lắm, hẹn gặp lại a, Trần lão sư."
Trương Tĩnh Hân muốn đi, Trần Thiên Ngữ suy nghĩ một chút vẫn là quyết định làm bà tám một hồi: "Uy, Trương lão bản."
Trương Tĩnh Hân vì nàng mà dừng bước.
"Coi như ta nhiều chuyện là được rồi. Người bạn gái của ngươi.... Chính ngươi nên chú ý một chút."
Trương Tĩnh Hân nói: "Xem ra Trần lão sư trong tay bát quái quá nhiều. Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận."
Trương Tĩnh Hân lần đầu tiên ngầm thừa nhận, trong lòng Trần Thiên Ngữ có chút mất mát.
Trương Tĩnh Hân nói tiếp: "Nếu như một ngày nào đó ta thật sự có bạn gái."
"?!"
Trương Tĩnh Hân vào thang máy, Trần Thiên Ngữ sững sờ ở tại chỗ.
Một lòng bay qua muôn sông nghìn núi, có loại cảm giác sáng tỏ thông suất.
Ha ha hắc hắc!
Trần Thiên Ngữ còn muốn đến bái phỏng thân nhân của ông chủ, nhưng bạn cũ của hắn nói: Hắn không có thân nhân, chỉ sống một mình.
Cầm bút ghi âm trong tay, nhớ đến dáng vẻ mỗi ngày vui vẻ của ông chủ, Trần Thiên Ngữ sửng sốt hơn nửa ngày.
Từ tiểu lâu tường trắng cũ nát xuống, thềm đá dưới chân có chút tổn hại, lộ ra khung thép.
Giờ cơm tối, khói dầu tỏa ra từ phòng bếp tiếng nấu nướng truyền đến, đó là một loại ấm áp khi có nhà có nguồn cội.
Hắn không có thân nhân, chỉ sống một mình.
Lúc Trần Thiên Ngữ thu dọn hành lý cảm giác phi thường mệt mỏi, laptop rất mỏng, gắp lại thì có thể cho vài túi xách mang bên người, mang quần áo cũng không nhiều, chất thành một xấp, còn có vật phẩm vụn vặt chỉnh hợp một chút là có thể xếp vào vali — rốt cuộc là mệt mỏi cái gì?
Đến phi trường quốc tế Hoàng Hoa, gửi xong rương hành lý sau khi kiểm tra thì vào phòng VIP đợi lên máy bay, lúc ngồi chờ trên ghế từ cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy được dáng vẻ bị nắng phơi đen của mình,.... Tháng mười Trường Sa sóng nhiệt cuồn cuộn, nàng ở chỗ này hơn nửa tháng còn bôn ba vội vàng viết gửi, leo núi chui hang, căn bản là không nhớ đến chuyện bảo dưỡng. So với nửa tháng trước, nàng bây giờ thật có thể quá trùng cửu rồi (nữ nhân qua ba mươi)
Trần Thiên Ngữ lấy gương ra soi, nếp nhăn khóe mắt hiện rõ ràng.... Thử cười cười trong gương, nếp nhăn càng sâu —... ít nhất... Hai tháng không dám cười nữa!
Nữ nhân ngồi đối diện nàng vẫn đang xem báo cũng buông tờ báo, gắp lại, mở miệng nói: "Trần lão sư lúc một thân một mình biểu hiện cũng rất phong phú nga."
Trần Thiên Ngữ trăm triệu không nghĩ tới sẽ gặp phải nàng ở bên ngoài: "Trương Tĩnh Hân? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?!"
"Ta thế nào không thể ở chỗ này?"
"Ngươi theo dõi ta?"
Trương Tĩnh Hân an tĩnh đối mặt nàng vài giây, tháo kính râm xuống, chỉ chỉ túi xách bên cạnh: "Ta là đi công tác."
"Có gì đó không ổn? Ngươi cũng không phải nhân viên thương vụ."
"Không phải thì có gì không ổn, là vì ba ta."
"Ba ngươi?"
"Ân hội nghị gia tộc, phải đến."
"Hội nghị gia tộc, nghe vào rất giống tầng lớp thượng lưu a." Trần Thiên Ngữ nháy mắt mấy cái: "Không phải ngươi nói mẹ ngươi bán thịt heo sao?"
Trương Tĩnh Hân cười: "Bán thịt heo thì không thể có hội nghị gia tộc sao?"
"Không không, ta không phải ý đó, ta là nói....."
"Trần lão sư còn rất hiếu kỳ, lên máy bay rồi."
Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ trước sau lên máy bay, Trương Tĩnh Hân đem hành lý cuả mình nhét vào khoang hành lý, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ đứng bên cạnh mình, hai tay khoanh trước ngực, mím môi cười đến giảo hoạt.
"....." Còn ngồi cạnh nhau?
Hai người các nàng sóng vai ngồi xuống, Trần Thiên Ngữ nghĩ lại vừa rồi đúng là quá hiếu kỳ, nói sai rồi.
Sau khi Máy bay tiến vào tầng bình lưu thì tiếp viên hàng không phát bữa trưa, Trương Tĩnh Hân không muốn ăn chỉ uống nước. Trần Thiên Ngữ cũng như vậy.
Kỳ quái, sáng sớm hôm đó rõ ràng có thể khoái trá mà nói chuyện phiếm, hừ, vì sao hôm nay lại giống như quan hệ lại bắt đầu trở về xa lạ? Thầm nhủ trong lòng mình lắm miệng, lúc này không biết Trương Tĩnh Hân tâm tình ra sao, cũng không dám mạo muội mở miệng.
Vì sao ở trước mặt Trương Tĩnh Hân luôn câu nệ như vậy?
"Trần lão sư đến Hồ Nam làm gì?" Trương Tĩnh Hân trái lại mở miệng trước, còn tìm một đề tài có thể thảo luận lâu dài, Trần Thiên Ngữ quả thực muốn rơi lệ cảm ơn.
"Vì sách mới của ta a, không phải trước đó đã tán gẫu cùng ông chủ sao, ta nghĩ chỉ là nghe hắn nói không thể viết thành một quyển sách hay, cho nên quyết định đến cố hương của hắn hảo hảo lý giải một phen."
"Nga? Đó là hiểu rất thấu triệt?"
Trần Thiên Ngữ lấy laptop từ trong túi xách ra, cho Trương Tĩnh Hân xem những hình ảnh nàng chụp được cùng một số đoạn ghi âm.
Trương Tĩnh Hân nhìn từng ảnh chụp nguyên liệu cùng món ăn, nói: "Ngươi đem sách mới chưa xuất bản cho ta xem, đây là bí mật thương nghiệp, tin tưởng ta như vậy sao?"
"Có thể không tin sao? Trung Hoa hàng xóm tốt." Trần Thiên Ngữ cắm tai nghe điện thoại vào laptop, đưa một bên cho Trương Tĩnh Hân, hai người tựa lưng vào ghế ngồi nghe thanh âm thuật lại có chút tang thương, cố sự năm tháng vốn không có quan hệ gì với các nàng rồi lại chân thực khắc vào lòng.
Lúc máy bay phi hành tạp âm cùng nhĩ áp khiến Trương Tĩnh Hân không thích ứng, bất kể thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay nàng có cảm thụ bất đồng.
Máy bay xuyên qua tầng mây ôn nhu, mang theo nàng và nàng ấy bay đến cùng một thành thị. Dưới chân là sông hồ mênh mông, nhà cao tầng trở nên nhỏ bé, các nàng cùng ở trong một khoang máy bay, dường như đặt mình trong một nơi thời không cách biệt không thể đi bất cứ đâu, chỉ có thể đem nhất cử nhất động của mình bại lộ trước mặt đối phương.
Trương Tĩnh Hân nhịn không được nhìn khuôn mặt Trần Thiên Ngữ, lại phát hiện trong đôi mắt của Trần Thiên Ngữ có nước mắt.
"Trương Tĩnh Hân, ngươi có nghĩ đến sau này không?"
"Sau này?"
"Thích một người, gả cho hắn, sau đó cứ như vậy ngày qua ngày, thẳng đến mái tóc hoa râm, rồi hắn cũng đi trước ngươi, tất cả thân nhân bạn bè của ngươi đều chậm rãi rời khỏi thế giới này thì.... Ngươi lại còn sống."
Trong tai nghe truyền đến giọng Hồ Nam: Chỉ sống một mình....
"Chuyện của tương lai, ngươi trái lại lo lắng quá sớm."
"Thời gian trôi đi quá nhanh. Tất cả hôm nay liều mạng tranh thủ được, tất cả những gì ngươi coi trọng, chỉ chớp mắt sẽ theo sinh mạng mất đi mà tan biến, suy nghĩ một chút thật đúng là có chút khủng hoảng."
"Những thứ này đều là tâm tình rất bình thường." nụ cười của Trương Tĩnh Hân gần trong gang tấc: "Nhưng ít ra ngươi đã nỗ lực, cũng đã là chính mình."
Không biết lúc nào Trần Thiên Ngữ đã ngủ thiếp đi. Đại khái là bận rộn quá lâu, trên đường về thì thần kinh căng thẳng được thư giản nên mệt mỏi cũng đã tìm tới cửa, lôi kéo nàng tiến vào mộng đẹp.
Lúc nàng tỉnh lại, phát hiện máy bay hạ cánh, đã đến thành phố B.
Mà nàng đúng là từ trên vai Trương Tĩnh Hân ngồi dậy.
"Ngủ thật sự ngon. Lấy tài liệu mệt chết đi? Ngủ còn ngáy." Trương Tĩnh Hân cười đến quả thực tà mị cuồng quyến~!
Trần Thiên Ngữ: "......"
Trương Tĩnh Hân đứng lên hoạt động một chút cánh tay: "Nhìn gầy như vậy, kết quả đầu lại rất nặng."
"Uy!"
Trương Tĩnh Hân cầm hành lý, xoay người lại cười.
Xuống máy bay Trần Thiên Ngữ đi lấy hành lý, Trương Tĩnh Hân nói bạn của nàng sẽ đến đón, có muốn đi chung hay không.
Trần Thiên Ngữ cảnh giác: "Là vị tiểu thư họ Tang kia, bạn gái ngươi?"
Trương Tĩnh Hân: "Yêu, tin tức rất nhanh, tên cũng bị ngươi biết."
"Không đi làm kỳ đà cản mũi, các ngươi đi đi."
"Tốt lắm, hẹn gặp lại a, Trần lão sư."
Trương Tĩnh Hân muốn đi, Trần Thiên Ngữ suy nghĩ một chút vẫn là quyết định làm bà tám một hồi: "Uy, Trương lão bản."
Trương Tĩnh Hân vì nàng mà dừng bước.
"Coi như ta nhiều chuyện là được rồi. Người bạn gái của ngươi.... Chính ngươi nên chú ý một chút."
Trương Tĩnh Hân nói: "Xem ra Trần lão sư trong tay bát quái quá nhiều. Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận."
Trương Tĩnh Hân lần đầu tiên ngầm thừa nhận, trong lòng Trần Thiên Ngữ có chút mất mát.
Trương Tĩnh Hân nói tiếp: "Nếu như một ngày nào đó ta thật sự có bạn gái."
"?!"
Trương Tĩnh Hân vào thang máy, Trần Thiên Ngữ sững sờ ở tại chỗ.
Một lòng bay qua muôn sông nghìn núi, có loại cảm giác sáng tỏ thông suất.
Ha ha hắc hắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.