Chương 66
Ninh Viễn
23/11/2022
Kim Bài Tiểu Trù cùng Bát Mân Thực Phủ xoay người khiến nghiệp giới rất nhiều người đều theo dõi biển chữ vàng Trần Thiên Ngữ, một câu chỉ dẫn của nàng quý giá tựa như thịt Đường Tăng. Các lộ đại yêu tiểu yêu chỉ cần có thể ăn một ngụm thịt Đường Tăng liền có thể làm cho quán ăn của mình khởi tử hồi sinh trường sinh bất lão, có đường tắt ở đây sao lại không đi? Vì vậy bắt đầu triển khai điên cuồng vây truy chặn đường Trần Thiên Ngữ.
Không biết là ai để lộ ra số điện thoại của Trần Thiên Ngữ, cả ngày lẫn đêm đều có thể thấy số điện thoại xa lạ xuất hiện trên màn hình, làm cho nàng cũng không dám khởi động máy. Tạp chí xã tức thì bị công hãm, mỗi ngày cũng có người kỳ quái chờ ở dưới lầu, trong người cất ảnh chụp của Trần Thiên Ngữ chờ người đi ra, còn có người chạy đến văn phòng trên lầu gọn gàng dứt khoát nói muốn gặp Trần Thiên Ngữ, không gặp người thì không chịu đi.
Lão bản lời nói sâu sắc nói với Trần Thiên Ngữ: "Thiên Ngữ a, chúng ta vẫn phải làm việc, nhiều người như vậy mỗi ngày đến nháo thật sự là có chút không tốt.... Không bằng trong khoảng thời gian này ngươi không cần đến tới công ty nữa, có chuyện gì chúng ta mở hội nghị trực tuyến."
Trần Thiên Ngữ vô cùng xấu hổ, về nhàđợi.
Về nhà cũng không yên ổn, nếu không phải bảo an của tiểu khu Lộc Sơn nhiều, thì cửa nhà nàng cũng phải bị chen kín. Người cầu kiến nàng vào không được tiểu khu liền đợi ở bên ngoài, khiến cho nàng không dám ra cửa tiểu khu, muốn thứ gì cũng phải để Trương Tĩnh Hân mang về cho nàng.
"Đây cũng là chuyện tốt."
Khí trời lạnh, sân vườn của Trương Tĩnh Hân không nhóm lửa, sửa thành đến phòng bếp nấu cơm.
Trương Tĩnh Hân đem cá ngừ ca-li cắt thành sợi, bốn bên đều chiên thành vàng óng ánh, dùng đôi đũa đâm một cái cảm giác da giòn rồi, gấp ra đĩa. Trần Thiên Ngữ ngửi được hương vị liền không nhịn được muốn động đũa, lại bị Trương Tĩnh Hân đánh trở về.
"Động tĩnh càng lớn, giá trị con người của ngươi lại càng cao." Trương Tĩnh Hân đem gia vị tương dầu cùng nước chanh lần lượt thêm vào, chờ nó cô đặc lại: "Đây là cơ hội tốt để ngươi trở mình, Trần lão sư."
Trần Thiên Ngữ nói: "Thế nhưng đây cũng quá ảnh hưởng đến cuộc sống của ta rồi, ban ngày chặn đường buổi tối gọi điện, ta thật sự không thể gặp bọn họ, vừa gặp nói hơn hai câu ta có thể liền nhẹ dạ bị bọn họ kéo đi.... Ngươi đây là nghĩ cái gì? Thế nào còn có một bồn khoai tây nạo da?"
"Chờ ta làm xong ngươi sẽ biết, đừng nóng vội. Ta nói ngươi cũng không cần từ chối toàn bộ, đó là một cơ hội tốt để xoay người a, người khác muốn nổi tiếng còn không được, gần đây ta xem trên mạng lại bắt đầu có người nhắc tới ngươi rồi. Ân được rồi, hai ngày trước ta ở trên ti vi nhìn thấy Chỉ Nhiên trở thành biên kịch rồi, người trước kia sao chép sách của ngươi. Quyển sách kia còn cải biên thành phim truyền hình phải thêm nhiều tình tiết. Cô gái này cư nhiên làm không tệ."
Nhắc đến Chỉ Nhiên Trần Thiên Ngữ cũng có chút phiền muộn: "Không thể như vậy sao? Còn thường nghe được nàng ở các trường hợp nhắc đến ta, phiền muốn chết."
Trương Tĩnh Hân: "Không sao, sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân, hai quyển sách sau đó của nàng đều bán ra rất thê thảm? Cũng chỉ có thể dựa vào điện ảnh vớt một vé mà thôi."
Trần Thiên Ngữ nghĩ tới chuyện gì liền cười hắc hắc, Trương Tĩnh Hân đem khoai tây cắt khối, ngừng dao: "Cười đến âm hiểm như vậy, có chuyện tốt gì a?"
Trần Thiên Ngữ nói: "Chờ sau này ngươi sẽ biết."
"Yêu, còn giữ bí mật với ta?"
"Không phải giữ bí mật với ngươi, mà là chuyện này ta không muốn ngươi lại nhúng tay vào." Nhớ đến lần trước Trương Tĩnh Hân kéo Jeanne đến phòng vệ sinh còn khóa cửa lại, nàng bị ngăn ở bên ngoài không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng sắp nóng lòng đến phát bệnh. Trương Tĩnh Hân người này bình thường nhìn qua tính tình rất tốt, chỉ khi nào tính tình nổi lên mới cầm dao xông tới, thật là có chút muốn lấy mạng người.
Trương Tĩnh Hân đã vì nàng làm quá nhiều chuyện, thiên sơn vạn thủy theo sát nàng vì nàng bài ưu giải nạn, một người tốt như vậy hà tất phải kéo nàng ra chiến trường? Trần Thiên Ngữ thầm nghĩ cùng Trương Tĩnh Hân hảo hảo nói chuyện yêu đương mà thôi.
Nàng đã từng nhìn lầm người, làm sai chuyện, liền do chính nàng đi giải quyết.
Trương Tĩnh Hân vì nàng làm cá ngừ ca-li da giòn phối khoai tây chiên, cộng thêm một chén canh hải sản: "Được, muốn cho ta không nhúng tay vào ta sẽ không nhúng tay, ngươi cũng có chủ ý của ngươi, bất quá có chuyện ta muốn nói với ngươi, ngươi suy nghĩ một chút? Ta không ép buộc ngươi, cảm thấy cho thêm vài quán ăn mấy lời bình kỳ thực cũng không tệ. Buổi trưa ăn những món này có phải hơi ít hay không? Không cần ăn nhiều lắm, ăn ít cơm sẽ không dễ dàng tổn thương dạ dày, buổi chiều ta đón ngươi đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện uống trà chiều xong, thử xem nhũ bò nấu khoai cao cùng hoa quả tươi ướp trà hoa quế ta làm."
"Ngô... Được...." Đem cá ngừ ca-li bỏ vào miệng, Trần Thiên Ngữ trả lời
Trương Tĩnh Hân nhìn nàng ăn bất diệc nhạc hồ, nhịn không được xoa đầu nàng: "Ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi."
"Hắc! Một ngày không không lớn không nhỏ một chút ngươi khó chịu a, sao lại thích xoa đầu ta như vậy." Trần Thiên Ngữ căm tức.
"Nhìn ngươi khả ái a." Trương Tĩnh Hân không lùi mà còn lấn tới, xoa đầu xong còn nhéo mặt: "Khuôn mặt nhỏ nhắn này, nhìn qua không có mấy lượng thịt nhưng nhéo vào xúc cảm vẫn đặc biệt tốt."
Trần Thiên Ngữ một chưởng đánh ra, Trương Tĩnh Hân lập tức tránh thoát.
"Sao có thể liên tục trúng kế của ngươi?" Trương Tĩnh Hân đi lấy áo khoác: "Trong tủ lạnh còn có vú sữa cùng bánh hạch đào, buồn miệng thì ăn một chút. Trong nồi lớn ở góc bếp còn có thịt bò ta đã hầm, muốn thì tự mình lấy ra ăn đi, còn nóng."
"Trái tim của ngươi chính là một trăm tám mươi cân!"
Trương Tĩnh Hân nói: "Không có việc gì, ngươi mặc dù béo, cho dù nặng đến một trăm bát mươi cân ta cũng có thể ôm, tay ta dài."
Trần Thiên Ngữ ngẩn ngơ sau mới ý thức được Trương Tĩnh Hân đang nói một câu tình thoại!
"Ai, ai muốn béo đến một trăm tám mươi cân a! Đi nhanh một chút đi! Nếu không sẽ không kịp mở cửa."
Trương Tĩnh Hân nói: "Ta đi thì đi, ngươi đỏ mặt cái gì?"
"Ai mặt đỏ a! Làm sao có thể!" Trần Thiên Ngữ cực lực phản bác, dao nĩa nắm trong tay nhất phó muốn đánh nhau.
"Chính ngươi soi gương liền hiểu. Cũng sắp ba mươi còn có loại thuộc tính này thật đúng là khả ái...."
"Hoàn toàn không nghĩ ngươi còn khen ta khả ái...."
Trương Tĩnh Hân dùng khăn choàng cổ màu vàng nghệ quấn quanh bên ngoài mái tóc, tùy ý vén ra sau xinh đẹp mà buông xuống đầu vai, có chút tùy tính, Trương Tĩnh Hân nói: "Được rồi ta thật sự phải ra cửa, bạn gái, hảo hảo đợi ở nhà, nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta."
"Bên ngoài tuyết còn đang rơi, ngươi lái xe chậm một chút."
"Ân."
Trương Tĩnh Hân đi, phòng lớn như thế thoáng cái liền an tĩnh lại. Thiếu nhiệt độ của một người, ngay cả máy điều hòa cũng trở nên không quá ấm áp.
Trần Thiên Ngữ vùi trên ghế sô pha bằng da của Trương Tĩnh Hân duỗi người, ăn no liền dễ buồn ngủ, hiện tại không cần đến công ty, bản thảo cần viết đã viết cần kiểm tra đã kiểm tra, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Đầu óc một khi rỗi rãnh Trương Tĩnh Hân sẽ không chào hỏi không khách khí chiếm lấy, nhớ đến nàng từng chút tích tụ Trần Thiên Ngữ lại cảm thấy ấm áp.
Trước khi đi nàng trước "bạn gái" sau "bạn gái", cái từ này đối với Trần Thiên Ngữ mà nói vẫn rất xa lạ, trong ba mươi năm của nàng xác thực chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ có một "bạn gái", bất quá "bạn trai" thứ này nàng cũng không có quá nhiều khái niệm.
Cho nên, trong sinh mệnh sau này có thêm một người thân mật, mà người tốt đẹp kia chính là Trương Tĩnh Hân... Nghĩ đến cuộc sống tương lai sẽ có Trương Tĩnh Hân tham dự Trần Thiên Ngữ liền nở nụ cười. Vô cùng chờ mong.
Thoải mái mà lật người, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Đỗ.
Tiểu Đỗđứng ngoài cửa gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ trên ghế sô pha, lúc Trần Thiên Ngữ đối diện với nó, nó vang dội sủa "gâu gâu".
Trần Thiên Ngữ đi đến trước cửa gần trước mặt Tiểu Đỗ, khiêu khích cười.
"Hừ hừ, thế nào, ta vẫn vào được."
Tiểu Đỗ: "Gâu."
"Cắn ta đi, cắn ta đi!"
Tiểu Đỗ: "Gâu!"
"Hừ hừ ha ha ha!"
Trần Thiên Ngữ cười đến bất diệc nhạc hồ, Tiểu Đỗ đột nhiên đứng lên dùng chân trước cào tay nắm cửa kính, nụ cười của Trần Thiên Ngữ lập tức đông cứng.
"Không phải đâu....."
"Ba" một tiếng, tay nắm cửa bị Tiểu Đỗ cào xoay xuống hơn một nửa, chân trước của Tiểu Đỗ rơi xuống đất lập tức lại đứng lên tiếp tục cào, mặt Trần Thiên Ngữ đều bị hù dọa đến trắng bệch, lập tức bỏ chạy!
Sắp sang năm mới, đi đâu đều là bài hát giáng sinh đều là bầu không khí tân niên hỉ khí dương dương. Tất cả mọi người đều nghĩ trước tết nguyên đáng kiếm một xấp tiền dày, biên kịch mới Chỉ Nhiên cũng không ngoại lệ.
Công ty vì nàng nhận rất nhiều thông cáo, tuyên truyền làm một hồi lại một hồi, tự nhiên là mất tiền. Đáng tiếc sách bán càng ngày càng kém, bị các nhà sách cùng trang sách điện tự trả về, chất ở nhà nàng rơi tro bụi.
Sáng sớm nàng liền gọi điện thoại cho Úc tổng của nhà xuất bản Thải Hồng, thẳng đến buổi trưa Úc tổng mới có phản ứng.
"Ôi Úc tổng ngươi thật đúng là một đại ân nhân, lúc giúp các ngươi kiếm tiền thì gọi liền đến, hiện tại bán có chút không chạy muốn tìm một người như thế nào lại khó như vậy! Ta thái độ gì không tốt, có bản lĩnh ngươi tìm một người thái độ tốt lại có thể giúp ngươi kiếm tiền đi a! Ta nói ngươi đủ chưa a? Sách của ta đều trả về, các ngươi là thương lượng với nhà sách và các trang web thế nào? Bộ phận tiêu thụ của các ngươi đều là ăn không ngồi rồi a? Sách bán không chạy thì mua chuộc thuỷ quân mở rộng danh tiếng a, lẽ nào chuyện này còn muốn ta dạy cho ngươi sao? Hiện tại sách gì bán chạy, còn không phải là do công ty dùng tiền thúc đẩy! Hơn nữa vì sao trả sách lại trả đến nhà ta, hẳn là trả đến công ty của các ngươi mới đúng? Vạn nhất bị hàng xóm thấy ta còn làm người như thế nào nữa! Thật là xui xẻo! Nói cho các ngươi biết, hiện tại ta đã lên làm biên kịch rồi, viết kịch bản một tập phim tiền còn nhiều hơn so với ngươi rề rà nửa năm ra một quyển sách cho ta! Cũng do ta quá thiện lương còn có thể ra sách ở chỗ ngươi, nếu không có ta nhà xuất bản rách nát này của ngươi đã sớm phá sản! Bụi bặm chồng chất!"
Chỉ Nhiên lòng đầy căm phẫn mà cúp điện thoại, trở về nhìn thoáng qua sách chất thành núi nhỏ, trong lòng có một cổ ác khí không thể nén.
Ngày hôm qua nàng ở trường quay cùng đạo diễn tranh cãi, nàng muốn sửa kịch bản, đạo diễn không đồng ý, nói kịch bản hắn đã xem rồi, tình tiết này là một tình tiết đặc biệt quan trọng, muốn sửa lại thì bộ phim này không cách nào quay tiếp nữa
Kịch bản là căn cứ theo sách mà chuyển thể, sách là của ai Chỉ Nhiên trong lòng biết rõ. Tình tiết này nàng không thích muốn sửa theo ý nghĩ của mình, lúc đó đạo diễn lại không đồng ý, khiến Chỉ Nhiên sinh một bụng tà hỏa. Nàng âm thầm mang ý nghĩ sau khi mở máy qua đến hiện trường nàng sẽ len lén sửa lại kịch bản, nhưng lại bị đạo diễn phát hiện, trực tiếp sửa lại như cũ.
Chỉ Nhiên không phục, cùng đạo diễn dây dưa thật lâu, cuối cùng đạo diễn nổi giận đem kịch bản đập một cái, con mắt cũng sắp trừng rơi ra ngoài: "Ngươi là đạo diễn hay là ta đạo diễn?! Làm loạn cái gì! Ngươi muốn làm đạo diễn làm loạn với bên sản xuất! Ta đây không phụng bồi!"
Đạo diễn cũng sắp năm mươi tuổi rồi, trước mặt mọi người cư nhiên cùng một cô gái không nhịn được tính tình, khẩu khí này Chỉ Nhiên thật sự nuốt không trôi, tìm nhà sản xuất!
Ngồi bên xe nhà sản xuất đợi cả ngày, chế tác cùng mấy nhà đầu tư vừa thương lượng vừa trò chuyện vừa đi tới, Chỉ Nhiên ỏng ẹo nghênh đón kéo cánh tay chế tác làm nũng, nghiêng đầu lắc eo ững ngực dọa chết người.
Nhà đầu tư cổ quái nhìn chế tác, chế tác một tay đẩy Chỉ Nhiên ra: "Đi sang một bên chơi." Sau đó cười hì hì mở cửa xe cho nhà đầu tư, rời khỏi.
Còn không khiến Chỉ Nhiên giận điên lên.
Rõ ràng dùng là kịch bản của nàng, dựa vào cái gì không nghe ý kiến của nàng!
Về nhà một lần còn thấy trước cửa chất đầy sách mới bản thân tân tân khổ khổ viết ra, phí rất nhiều sức mới ôm hết sách vào nhà, tức giận đến nàng gọi điện thoại cho Úc tổng của nhà xuất bản Thải Hồng, đem tất cả ủy khuất một mạch trút ra, chửi ầm lên.
Sau khi mắng xong Chỉ Nhiên tỉnh táo, kịch bản cứ như vậy đi, không thể chọc giận đạo diễn cùng chế tác, nếu không sau này không cho nàng viết nữa thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng ra một quyển sách có tính oanh động, bản thân nàng có bao nhiêu phân lượng nàng hiểu rất rõ, sợ đến cuối cùng biên kịch không có năng lực sách cũng bán không chạy, vẫn là phải chết đói.
Gọi điện thoại cho bạn thân từ nhỏ đến lớn của nàng, biên tập Như Phong.
Không biết là ai để lộ ra số điện thoại của Trần Thiên Ngữ, cả ngày lẫn đêm đều có thể thấy số điện thoại xa lạ xuất hiện trên màn hình, làm cho nàng cũng không dám khởi động máy. Tạp chí xã tức thì bị công hãm, mỗi ngày cũng có người kỳ quái chờ ở dưới lầu, trong người cất ảnh chụp của Trần Thiên Ngữ chờ người đi ra, còn có người chạy đến văn phòng trên lầu gọn gàng dứt khoát nói muốn gặp Trần Thiên Ngữ, không gặp người thì không chịu đi.
Lão bản lời nói sâu sắc nói với Trần Thiên Ngữ: "Thiên Ngữ a, chúng ta vẫn phải làm việc, nhiều người như vậy mỗi ngày đến nháo thật sự là có chút không tốt.... Không bằng trong khoảng thời gian này ngươi không cần đến tới công ty nữa, có chuyện gì chúng ta mở hội nghị trực tuyến."
Trần Thiên Ngữ vô cùng xấu hổ, về nhàđợi.
Về nhà cũng không yên ổn, nếu không phải bảo an của tiểu khu Lộc Sơn nhiều, thì cửa nhà nàng cũng phải bị chen kín. Người cầu kiến nàng vào không được tiểu khu liền đợi ở bên ngoài, khiến cho nàng không dám ra cửa tiểu khu, muốn thứ gì cũng phải để Trương Tĩnh Hân mang về cho nàng.
"Đây cũng là chuyện tốt."
Khí trời lạnh, sân vườn của Trương Tĩnh Hân không nhóm lửa, sửa thành đến phòng bếp nấu cơm.
Trương Tĩnh Hân đem cá ngừ ca-li cắt thành sợi, bốn bên đều chiên thành vàng óng ánh, dùng đôi đũa đâm một cái cảm giác da giòn rồi, gấp ra đĩa. Trần Thiên Ngữ ngửi được hương vị liền không nhịn được muốn động đũa, lại bị Trương Tĩnh Hân đánh trở về.
"Động tĩnh càng lớn, giá trị con người của ngươi lại càng cao." Trương Tĩnh Hân đem gia vị tương dầu cùng nước chanh lần lượt thêm vào, chờ nó cô đặc lại: "Đây là cơ hội tốt để ngươi trở mình, Trần lão sư."
Trần Thiên Ngữ nói: "Thế nhưng đây cũng quá ảnh hưởng đến cuộc sống của ta rồi, ban ngày chặn đường buổi tối gọi điện, ta thật sự không thể gặp bọn họ, vừa gặp nói hơn hai câu ta có thể liền nhẹ dạ bị bọn họ kéo đi.... Ngươi đây là nghĩ cái gì? Thế nào còn có một bồn khoai tây nạo da?"
"Chờ ta làm xong ngươi sẽ biết, đừng nóng vội. Ta nói ngươi cũng không cần từ chối toàn bộ, đó là một cơ hội tốt để xoay người a, người khác muốn nổi tiếng còn không được, gần đây ta xem trên mạng lại bắt đầu có người nhắc tới ngươi rồi. Ân được rồi, hai ngày trước ta ở trên ti vi nhìn thấy Chỉ Nhiên trở thành biên kịch rồi, người trước kia sao chép sách của ngươi. Quyển sách kia còn cải biên thành phim truyền hình phải thêm nhiều tình tiết. Cô gái này cư nhiên làm không tệ."
Nhắc đến Chỉ Nhiên Trần Thiên Ngữ cũng có chút phiền muộn: "Không thể như vậy sao? Còn thường nghe được nàng ở các trường hợp nhắc đến ta, phiền muốn chết."
Trương Tĩnh Hân: "Không sao, sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân, hai quyển sách sau đó của nàng đều bán ra rất thê thảm? Cũng chỉ có thể dựa vào điện ảnh vớt một vé mà thôi."
Trần Thiên Ngữ nghĩ tới chuyện gì liền cười hắc hắc, Trương Tĩnh Hân đem khoai tây cắt khối, ngừng dao: "Cười đến âm hiểm như vậy, có chuyện tốt gì a?"
Trần Thiên Ngữ nói: "Chờ sau này ngươi sẽ biết."
"Yêu, còn giữ bí mật với ta?"
"Không phải giữ bí mật với ngươi, mà là chuyện này ta không muốn ngươi lại nhúng tay vào." Nhớ đến lần trước Trương Tĩnh Hân kéo Jeanne đến phòng vệ sinh còn khóa cửa lại, nàng bị ngăn ở bên ngoài không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng sắp nóng lòng đến phát bệnh. Trương Tĩnh Hân người này bình thường nhìn qua tính tình rất tốt, chỉ khi nào tính tình nổi lên mới cầm dao xông tới, thật là có chút muốn lấy mạng người.
Trương Tĩnh Hân đã vì nàng làm quá nhiều chuyện, thiên sơn vạn thủy theo sát nàng vì nàng bài ưu giải nạn, một người tốt như vậy hà tất phải kéo nàng ra chiến trường? Trần Thiên Ngữ thầm nghĩ cùng Trương Tĩnh Hân hảo hảo nói chuyện yêu đương mà thôi.
Nàng đã từng nhìn lầm người, làm sai chuyện, liền do chính nàng đi giải quyết.
Trương Tĩnh Hân vì nàng làm cá ngừ ca-li da giòn phối khoai tây chiên, cộng thêm một chén canh hải sản: "Được, muốn cho ta không nhúng tay vào ta sẽ không nhúng tay, ngươi cũng có chủ ý của ngươi, bất quá có chuyện ta muốn nói với ngươi, ngươi suy nghĩ một chút? Ta không ép buộc ngươi, cảm thấy cho thêm vài quán ăn mấy lời bình kỳ thực cũng không tệ. Buổi trưa ăn những món này có phải hơi ít hay không? Không cần ăn nhiều lắm, ăn ít cơm sẽ không dễ dàng tổn thương dạ dày, buổi chiều ta đón ngươi đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện uống trà chiều xong, thử xem nhũ bò nấu khoai cao cùng hoa quả tươi ướp trà hoa quế ta làm."
"Ngô... Được...." Đem cá ngừ ca-li bỏ vào miệng, Trần Thiên Ngữ trả lời
Trương Tĩnh Hân nhìn nàng ăn bất diệc nhạc hồ, nhịn không được xoa đầu nàng: "Ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi."
"Hắc! Một ngày không không lớn không nhỏ một chút ngươi khó chịu a, sao lại thích xoa đầu ta như vậy." Trần Thiên Ngữ căm tức.
"Nhìn ngươi khả ái a." Trương Tĩnh Hân không lùi mà còn lấn tới, xoa đầu xong còn nhéo mặt: "Khuôn mặt nhỏ nhắn này, nhìn qua không có mấy lượng thịt nhưng nhéo vào xúc cảm vẫn đặc biệt tốt."
Trần Thiên Ngữ một chưởng đánh ra, Trương Tĩnh Hân lập tức tránh thoát.
"Sao có thể liên tục trúng kế của ngươi?" Trương Tĩnh Hân đi lấy áo khoác: "Trong tủ lạnh còn có vú sữa cùng bánh hạch đào, buồn miệng thì ăn một chút. Trong nồi lớn ở góc bếp còn có thịt bò ta đã hầm, muốn thì tự mình lấy ra ăn đi, còn nóng."
"Trái tim của ngươi chính là một trăm tám mươi cân!"
Trương Tĩnh Hân nói: "Không có việc gì, ngươi mặc dù béo, cho dù nặng đến một trăm bát mươi cân ta cũng có thể ôm, tay ta dài."
Trần Thiên Ngữ ngẩn ngơ sau mới ý thức được Trương Tĩnh Hân đang nói một câu tình thoại!
"Ai, ai muốn béo đến một trăm tám mươi cân a! Đi nhanh một chút đi! Nếu không sẽ không kịp mở cửa."
Trương Tĩnh Hân nói: "Ta đi thì đi, ngươi đỏ mặt cái gì?"
"Ai mặt đỏ a! Làm sao có thể!" Trần Thiên Ngữ cực lực phản bác, dao nĩa nắm trong tay nhất phó muốn đánh nhau.
"Chính ngươi soi gương liền hiểu. Cũng sắp ba mươi còn có loại thuộc tính này thật đúng là khả ái...."
"Hoàn toàn không nghĩ ngươi còn khen ta khả ái...."
Trương Tĩnh Hân dùng khăn choàng cổ màu vàng nghệ quấn quanh bên ngoài mái tóc, tùy ý vén ra sau xinh đẹp mà buông xuống đầu vai, có chút tùy tính, Trương Tĩnh Hân nói: "Được rồi ta thật sự phải ra cửa, bạn gái, hảo hảo đợi ở nhà, nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta."
"Bên ngoài tuyết còn đang rơi, ngươi lái xe chậm một chút."
"Ân."
Trương Tĩnh Hân đi, phòng lớn như thế thoáng cái liền an tĩnh lại. Thiếu nhiệt độ của một người, ngay cả máy điều hòa cũng trở nên không quá ấm áp.
Trần Thiên Ngữ vùi trên ghế sô pha bằng da của Trương Tĩnh Hân duỗi người, ăn no liền dễ buồn ngủ, hiện tại không cần đến công ty, bản thảo cần viết đã viết cần kiểm tra đã kiểm tra, có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Đầu óc một khi rỗi rãnh Trương Tĩnh Hân sẽ không chào hỏi không khách khí chiếm lấy, nhớ đến nàng từng chút tích tụ Trần Thiên Ngữ lại cảm thấy ấm áp.
Trước khi đi nàng trước "bạn gái" sau "bạn gái", cái từ này đối với Trần Thiên Ngữ mà nói vẫn rất xa lạ, trong ba mươi năm của nàng xác thực chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ có một "bạn gái", bất quá "bạn trai" thứ này nàng cũng không có quá nhiều khái niệm.
Cho nên, trong sinh mệnh sau này có thêm một người thân mật, mà người tốt đẹp kia chính là Trương Tĩnh Hân... Nghĩ đến cuộc sống tương lai sẽ có Trương Tĩnh Hân tham dự Trần Thiên Ngữ liền nở nụ cười. Vô cùng chờ mong.
Thoải mái mà lật người, liếc mắt nhìn thấy Tiểu Đỗ.
Tiểu Đỗđứng ngoài cửa gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ trên ghế sô pha, lúc Trần Thiên Ngữ đối diện với nó, nó vang dội sủa "gâu gâu".
Trần Thiên Ngữ đi đến trước cửa gần trước mặt Tiểu Đỗ, khiêu khích cười.
"Hừ hừ, thế nào, ta vẫn vào được."
Tiểu Đỗ: "Gâu."
"Cắn ta đi, cắn ta đi!"
Tiểu Đỗ: "Gâu!"
"Hừ hừ ha ha ha!"
Trần Thiên Ngữ cười đến bất diệc nhạc hồ, Tiểu Đỗ đột nhiên đứng lên dùng chân trước cào tay nắm cửa kính, nụ cười của Trần Thiên Ngữ lập tức đông cứng.
"Không phải đâu....."
"Ba" một tiếng, tay nắm cửa bị Tiểu Đỗ cào xoay xuống hơn một nửa, chân trước của Tiểu Đỗ rơi xuống đất lập tức lại đứng lên tiếp tục cào, mặt Trần Thiên Ngữ đều bị hù dọa đến trắng bệch, lập tức bỏ chạy!
Sắp sang năm mới, đi đâu đều là bài hát giáng sinh đều là bầu không khí tân niên hỉ khí dương dương. Tất cả mọi người đều nghĩ trước tết nguyên đáng kiếm một xấp tiền dày, biên kịch mới Chỉ Nhiên cũng không ngoại lệ.
Công ty vì nàng nhận rất nhiều thông cáo, tuyên truyền làm một hồi lại một hồi, tự nhiên là mất tiền. Đáng tiếc sách bán càng ngày càng kém, bị các nhà sách cùng trang sách điện tự trả về, chất ở nhà nàng rơi tro bụi.
Sáng sớm nàng liền gọi điện thoại cho Úc tổng của nhà xuất bản Thải Hồng, thẳng đến buổi trưa Úc tổng mới có phản ứng.
"Ôi Úc tổng ngươi thật đúng là một đại ân nhân, lúc giúp các ngươi kiếm tiền thì gọi liền đến, hiện tại bán có chút không chạy muốn tìm một người như thế nào lại khó như vậy! Ta thái độ gì không tốt, có bản lĩnh ngươi tìm một người thái độ tốt lại có thể giúp ngươi kiếm tiền đi a! Ta nói ngươi đủ chưa a? Sách của ta đều trả về, các ngươi là thương lượng với nhà sách và các trang web thế nào? Bộ phận tiêu thụ của các ngươi đều là ăn không ngồi rồi a? Sách bán không chạy thì mua chuộc thuỷ quân mở rộng danh tiếng a, lẽ nào chuyện này còn muốn ta dạy cho ngươi sao? Hiện tại sách gì bán chạy, còn không phải là do công ty dùng tiền thúc đẩy! Hơn nữa vì sao trả sách lại trả đến nhà ta, hẳn là trả đến công ty của các ngươi mới đúng? Vạn nhất bị hàng xóm thấy ta còn làm người như thế nào nữa! Thật là xui xẻo! Nói cho các ngươi biết, hiện tại ta đã lên làm biên kịch rồi, viết kịch bản một tập phim tiền còn nhiều hơn so với ngươi rề rà nửa năm ra một quyển sách cho ta! Cũng do ta quá thiện lương còn có thể ra sách ở chỗ ngươi, nếu không có ta nhà xuất bản rách nát này của ngươi đã sớm phá sản! Bụi bặm chồng chất!"
Chỉ Nhiên lòng đầy căm phẫn mà cúp điện thoại, trở về nhìn thoáng qua sách chất thành núi nhỏ, trong lòng có một cổ ác khí không thể nén.
Ngày hôm qua nàng ở trường quay cùng đạo diễn tranh cãi, nàng muốn sửa kịch bản, đạo diễn không đồng ý, nói kịch bản hắn đã xem rồi, tình tiết này là một tình tiết đặc biệt quan trọng, muốn sửa lại thì bộ phim này không cách nào quay tiếp nữa
Kịch bản là căn cứ theo sách mà chuyển thể, sách là của ai Chỉ Nhiên trong lòng biết rõ. Tình tiết này nàng không thích muốn sửa theo ý nghĩ của mình, lúc đó đạo diễn lại không đồng ý, khiến Chỉ Nhiên sinh một bụng tà hỏa. Nàng âm thầm mang ý nghĩ sau khi mở máy qua đến hiện trường nàng sẽ len lén sửa lại kịch bản, nhưng lại bị đạo diễn phát hiện, trực tiếp sửa lại như cũ.
Chỉ Nhiên không phục, cùng đạo diễn dây dưa thật lâu, cuối cùng đạo diễn nổi giận đem kịch bản đập một cái, con mắt cũng sắp trừng rơi ra ngoài: "Ngươi là đạo diễn hay là ta đạo diễn?! Làm loạn cái gì! Ngươi muốn làm đạo diễn làm loạn với bên sản xuất! Ta đây không phụng bồi!"
Đạo diễn cũng sắp năm mươi tuổi rồi, trước mặt mọi người cư nhiên cùng một cô gái không nhịn được tính tình, khẩu khí này Chỉ Nhiên thật sự nuốt không trôi, tìm nhà sản xuất!
Ngồi bên xe nhà sản xuất đợi cả ngày, chế tác cùng mấy nhà đầu tư vừa thương lượng vừa trò chuyện vừa đi tới, Chỉ Nhiên ỏng ẹo nghênh đón kéo cánh tay chế tác làm nũng, nghiêng đầu lắc eo ững ngực dọa chết người.
Nhà đầu tư cổ quái nhìn chế tác, chế tác một tay đẩy Chỉ Nhiên ra: "Đi sang một bên chơi." Sau đó cười hì hì mở cửa xe cho nhà đầu tư, rời khỏi.
Còn không khiến Chỉ Nhiên giận điên lên.
Rõ ràng dùng là kịch bản của nàng, dựa vào cái gì không nghe ý kiến của nàng!
Về nhà một lần còn thấy trước cửa chất đầy sách mới bản thân tân tân khổ khổ viết ra, phí rất nhiều sức mới ôm hết sách vào nhà, tức giận đến nàng gọi điện thoại cho Úc tổng của nhà xuất bản Thải Hồng, đem tất cả ủy khuất một mạch trút ra, chửi ầm lên.
Sau khi mắng xong Chỉ Nhiên tỉnh táo, kịch bản cứ như vậy đi, không thể chọc giận đạo diễn cùng chế tác, nếu không sau này không cho nàng viết nữa thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng ra một quyển sách có tính oanh động, bản thân nàng có bao nhiêu phân lượng nàng hiểu rất rõ, sợ đến cuối cùng biên kịch không có năng lực sách cũng bán không chạy, vẫn là phải chết đói.
Gọi điện thoại cho bạn thân từ nhỏ đến lớn của nàng, biên tập Như Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.