Chương 51: Bách Độc Hàn Quang Chướng (Hạ)
Ngọc Trảo Tuấn
29/04/2014
Lúc ấy, tâm niệm Chung Nguyên lóe lên như điện, 800 không gian lại thay đổi liên tục, không gian nơi Độc Long Sát dừng ở vị trí trung ương. Tiếp đó, từng tia từng sợi hỏa khí thuần túy thẩm thấu vào.
Độc Long Sát là lực độc sát đỉnh cấp nhất thế gian, tự nhiên không phải Âm Phong Sát có thể so sánh. Hỏa khí vừa tiến vào trong đó, ngay tức khắc từng con rồng dài liền gầm rú vọt tới, chủ động phát động tiến công.
Hỏa khí này chính là hỏa khí thuần túy. Hỏa khí thuần túy bởi vì không dính chút hơi thở ngoại lai nào, là có thể luyện hóa ra đặc tính bản thân tài liệu cùng với đẩy nó lên tới đỉnh. Cho nên, dùng loại hỏa khí này để luyện khí, luyện đan có thể nói là làm ít công to. Hơn nữa, tác dụng so với dùng lửa khác luyện thì mạnh hơn rất nhiều.
Hồng Phát lão tổ có thể thành tựu tông sư hai loại đan, khí hơn phân nửa công lao phải tính ở loại trận văn có thể thanh tẩy ngọn lửa mà hắn ngẫu nhiên phát hiện này. Nhưng là, chính cái gọi là sự không lưỡng toàn, hỏa khí thuần túy về phát huy tác dụng của tài liệu là tốt, nhưng về uy lực thì không tránh khỏi yếu đi không ít.
Giờ phút này, Độc Long Sát liền ở trong không gian, đuổi theo hỏa khí đánh, mạnh mẽ diệt trừ nó. Đương nhiên, trong quá trình diệt trừ hỏa khí, bản thân cũng không tránh khỏi có điều hao tổn.
Nhìn thấy cảnh này Chung Nguyên lại rất là đau lòng.
Giờ phút này hắn cũng có hai loại biện pháp giải quyết. Một: chính là tạm thời đóng trận văn thanh tẩy ngọn lửa, dùng Tu La Huyết Diễm để tinh luyện Độc Long Sát. Với sự bá đạo của nó tuyệt đối sẽ có vấn đề gì. Một loại khác thì là cường hóa đẳng cấp sức mạnh của ngọn lửa thuần túy, dùng nó để áp chế Độc Long Sát.
Chung Nguyên thoáng cân nhắc thêm liền lựa chọn loại thứ hai. Bởi vì hắn cho rằng, hao phí tâm tư đi luyện chế một món pháp khí nhất định phải làm được tốt nhất, nếu không còn không bằng dùng cái có sẵn.
Hạ quyết tâm, nhưng là chân sát hóa huyết trong cơ thể Chung Nguyên như thủy triều tuôn ra, Tu La Huyết Diễm hóa thành một vùng ánh lửa lao ra, chìm vào trong Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh. Đồng thời, bên trong lô đỉnh lại một đạo trận văn lóe sáng lên. Đây là trận văn ngọn lửa chồng, dưới sự thanh tẩy của nó Chung Nguyên có thể dùng ưu thế số lượng để đạt được đột phá về bản chất sức mạnh.
Dưới sự phát ra Tu La Huyết Diễm cuồn cuộn không ngừng của Chung Nguyên, không bao lâu từng tia từng sợi hỏa khí kia liền chuyển hóa thành khí mang. Từng cái như có thực chất, lấp lánh sắc bóng đỏ tươi.
Ngọn lửa khí mang này vừa xuất hiện trong không gian nơi Độc Long Sát, lập tức cục diện nghịch chuyển. Vô số khí mang liên miên cùng một chỗ, hóa thành một mảnh quang chướng, bao bọc tất cả khí Độc Long Sát vào trong. Tiếp đó, hơi khói lượn lờ bốc lên, tinh luyện bắt đầu vững vàng.
Lần này ước chừng mất hơn tám canh giờ mới tinh luyện thành công.
Sau khi thành công, Chung Nguyên lập tức ngồi phịch xuống đất, không ngừng thở hổn hển. Giờ này khắc này hắn mới chân chính cảm nhận được sự vất vả của Đan sư, Khí sư. Cũng hiểu được vì sao Đan sư, Khí sư trên đời ít như vậy!
Ngay vừa rồi, chân sát hóa huyết trong cơ thể hắn tiêu hao sạch chừng ba lần. Có thể nói, quả nhiên là đem một tia tiềm lực cuối cùng của mình đều bộc phát ra mới chống đỡ nổi. Nếu không, luyện một chút ngừng một hồi, không mất mười ngày nửa tháng sợ là Độc Long Sát này đều tinh luyện không thành. Càng miễn bàn luyện chế Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Tuy nhiên, chịu khổ như vậy cũng không phải không có một chút ưu đãi nào. Ít nhất tốc độ hồi khí gia tăng thật lớn.
Chung Nguyên ngồi phịch trên đất, giờ khắc này, các loại tu đạo, trường sinh hắn đều ném hết ra sau đầu, trong đầu một mảnh trống rỗng. Hắn hiện tại chỉ muốn giống như người thường, ngủ một giấc thật ngon. Có lẽ, đây là một loại yếu đuối. Có lẽ, đây là một loại lùi bước. Nhưng là… giờ này hắn không quan tâm.
Hắn - chung quy không phải là một người sắt, có thể bất cứ lúc nào đều bảo trì lòng cầu đạo dồi dào.
Một đêm ngủ say!
Chung Nguyên sau khi tỉnh lại, tinh thần tuy rằng thanh minh nhưng thân thể lại lười biếng, không muốn động đậy chút nào. Tuy nhiên, hắn vẫn cố ép bản năng của thân thể, ngồi xếp bằng.
Bởi vì, yếu đuối hắn tuy có thể dễ dàng tha thứ nhưng lại quyết không cho phép trở thành chủ lưu của mình. Cho nên, vì sau này không xuất hiện yếu đuối tương tự, hắn nhất thiết phải trở nên càng mạnh. Mà đường tắt trở nên mạnh mẽ duy nhất chính là tu luyện. Cho nên, trải qua một đêm này, lòng cầu đạo kia của hắn càng thêm tràn đầy.
Phừng!
Tu La Huyết Diễm từng chùm lớn gào thét mà ra, tràn vào bên trong Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh bắt đầu tinh luyện Hủ Nguyên Sát.
Có lẽ, người thật sự là sinh linh tính thích ứng mạnh nhất. Lần này, tuy rằng hao phí thời gian càng dài nhưng là Chung Nguyên ngược lại không có cảm giác khó qua khỏi giống như là lần thứ nhất. Thậm chí sau khi tinh luyện hoàn thành hắn còn có thừa sức.
Cho nên, Chung Nguyên không chút do dự tiếp tục luyện. Tuy rằng 97 loại độc khí còn lại, Lê Cửu Tiêu trước khi nhốt vào bình ngọc cũng đã tinh luyện qua, hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng nhưng là Chung Nguyên vẫn quyết định mình lại tinh luyện lại một lần. Dù sao Lê Cửu Tiêu dùng không phải là hỏa khí thuần túy, về hiệu quả cũng kém hơn một chút.
Công tác của Lê Cửu Tiêu mang đến tiện lợi thật lớn cho Chung Nguyên, không đến thời gian một ngày, 97 loại độc khí còn thừa liền hoàn toàn tinh luyện xong. Tốc độ như vậy khiến Chung Nguyên đặt cho Lê Cửu Tiêu một cái danh hiệu - người tốt!
Trăm độc đều tinh luyện hoàn tất, Chung Nguyên ngừng lại. Không phải hắn không muốn tiếp tục mà là hắn phải điều chỉnh trạng thái của mình đến tốt nhất, khiến cho trong quá trình luyện chế Bách Độc Hàn Quang Chướng chân chính sẽ không ra bất kỳ sai lầm.
Hai ngày sau, Chung Nguyên lần nữa thả ra Tu La Huyết Diễm. Mà lúc này, trăm độc đã được tinh luyện kia dĩ nhiên bị hoàn toàn trộn cùng một chỗ, trở thành một vũng chất lỏng. Tuy nhiên, cho dù là như thế giữa các loại chất độc vẫn là nước giếng không phạm nước sông, có vẻ tách biệt rõ ràng.
Chung Nguyên mặt đầy bình tĩnh, dốc hết cố gắng chống đỡ sự rót vào hỏa khí.
Theo thời gian trôi đi từng ngày, những chất độc bậc trung kia bắt đầu dung hợp lẫn nhau, bày ra đủ mọi màu sắc. Mà những độc sát đỉnh cấp kia thì vẫn cứng đầu như cũ.
Nhìn thấy vậy, Chung Nguyên liền hiểu được. Cấp bậc của hỏa khí vẫn có chút hơi thấp. Lập tức hắn không chút do dự, lại gia tăng lực độ phát ra, trận văn ngọn lửa chồng càng thêm lóe sáng, ngọn lửa khí mang lại lần nữa xảy ra biến hóa, biến thành một loại quang diễm gần như trong suốt, hư không lượn lờ đều có chút gợn sóng nhộn nhạo.
Dưới hỏa khí mạnh mẽ như vậy, những độc sát đỉnh cấp kia rốt cục cũng bắt đầu tan rã, dung hợp với chất độc khác. Ước chừng 10 ngày sau, tất cả chất độc đều hòa làm một thể, chỉnh thể màu sắc có vẻ u ám, bên trong như sao sáng trong bầu trời đêm. Có không đếm xuể điểm sáng màu sắc rực rỡ, lóe lên hào quang cực kỳ huyễn lệ.
Lại 10 ngày qua đi, những chất độc này ngưng tụ thành một viên bảo châu màu đen bằng nắm tay, phía trên lấp lánh vô số ánh sao.
Lại 10 ngày qua đi, bảo châu màu đen thu nhỏ lại bằng cỡ trứng gà, nhiều điểm ánh sao cũng hoàn toàn biến mất không thấy.
Lúc này, thần hồn của Chung Nguyên đều cảm thấy mệt mỏi, tuy nhiên hắn vẫn đang kiên trì.
Lại qua 17 ngày, bảo châu từ đen sẫm chuyển thành trắng như tuyết, tỏa ra quang khí mênh mông. Chung Nguyên vẫn không dừng lại, tiếp tục kiên trì. Rất nhanh, thời gian 20 ngày trôi qua, lúc này bảo châu trở nên trong suốt, giống như thủy tinh, tỏa ra một tầng rét lạnh um tùm.
Lúc này, Chung Nguyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngừng lại.
Bởi vì hắn biết… Bách Độc Hàn Quang Chướng đã thành!
Độc Long Sát là lực độc sát đỉnh cấp nhất thế gian, tự nhiên không phải Âm Phong Sát có thể so sánh. Hỏa khí vừa tiến vào trong đó, ngay tức khắc từng con rồng dài liền gầm rú vọt tới, chủ động phát động tiến công.
Hỏa khí này chính là hỏa khí thuần túy. Hỏa khí thuần túy bởi vì không dính chút hơi thở ngoại lai nào, là có thể luyện hóa ra đặc tính bản thân tài liệu cùng với đẩy nó lên tới đỉnh. Cho nên, dùng loại hỏa khí này để luyện khí, luyện đan có thể nói là làm ít công to. Hơn nữa, tác dụng so với dùng lửa khác luyện thì mạnh hơn rất nhiều.
Hồng Phát lão tổ có thể thành tựu tông sư hai loại đan, khí hơn phân nửa công lao phải tính ở loại trận văn có thể thanh tẩy ngọn lửa mà hắn ngẫu nhiên phát hiện này. Nhưng là, chính cái gọi là sự không lưỡng toàn, hỏa khí thuần túy về phát huy tác dụng của tài liệu là tốt, nhưng về uy lực thì không tránh khỏi yếu đi không ít.
Giờ phút này, Độc Long Sát liền ở trong không gian, đuổi theo hỏa khí đánh, mạnh mẽ diệt trừ nó. Đương nhiên, trong quá trình diệt trừ hỏa khí, bản thân cũng không tránh khỏi có điều hao tổn.
Nhìn thấy cảnh này Chung Nguyên lại rất là đau lòng.
Giờ phút này hắn cũng có hai loại biện pháp giải quyết. Một: chính là tạm thời đóng trận văn thanh tẩy ngọn lửa, dùng Tu La Huyết Diễm để tinh luyện Độc Long Sát. Với sự bá đạo của nó tuyệt đối sẽ có vấn đề gì. Một loại khác thì là cường hóa đẳng cấp sức mạnh của ngọn lửa thuần túy, dùng nó để áp chế Độc Long Sát.
Chung Nguyên thoáng cân nhắc thêm liền lựa chọn loại thứ hai. Bởi vì hắn cho rằng, hao phí tâm tư đi luyện chế một món pháp khí nhất định phải làm được tốt nhất, nếu không còn không bằng dùng cái có sẵn.
Hạ quyết tâm, nhưng là chân sát hóa huyết trong cơ thể Chung Nguyên như thủy triều tuôn ra, Tu La Huyết Diễm hóa thành một vùng ánh lửa lao ra, chìm vào trong Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh. Đồng thời, bên trong lô đỉnh lại một đạo trận văn lóe sáng lên. Đây là trận văn ngọn lửa chồng, dưới sự thanh tẩy của nó Chung Nguyên có thể dùng ưu thế số lượng để đạt được đột phá về bản chất sức mạnh.
Dưới sự phát ra Tu La Huyết Diễm cuồn cuộn không ngừng của Chung Nguyên, không bao lâu từng tia từng sợi hỏa khí kia liền chuyển hóa thành khí mang. Từng cái như có thực chất, lấp lánh sắc bóng đỏ tươi.
Ngọn lửa khí mang này vừa xuất hiện trong không gian nơi Độc Long Sát, lập tức cục diện nghịch chuyển. Vô số khí mang liên miên cùng một chỗ, hóa thành một mảnh quang chướng, bao bọc tất cả khí Độc Long Sát vào trong. Tiếp đó, hơi khói lượn lờ bốc lên, tinh luyện bắt đầu vững vàng.
Lần này ước chừng mất hơn tám canh giờ mới tinh luyện thành công.
Sau khi thành công, Chung Nguyên lập tức ngồi phịch xuống đất, không ngừng thở hổn hển. Giờ này khắc này hắn mới chân chính cảm nhận được sự vất vả của Đan sư, Khí sư. Cũng hiểu được vì sao Đan sư, Khí sư trên đời ít như vậy!
Ngay vừa rồi, chân sát hóa huyết trong cơ thể hắn tiêu hao sạch chừng ba lần. Có thể nói, quả nhiên là đem một tia tiềm lực cuối cùng của mình đều bộc phát ra mới chống đỡ nổi. Nếu không, luyện một chút ngừng một hồi, không mất mười ngày nửa tháng sợ là Độc Long Sát này đều tinh luyện không thành. Càng miễn bàn luyện chế Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Tuy nhiên, chịu khổ như vậy cũng không phải không có một chút ưu đãi nào. Ít nhất tốc độ hồi khí gia tăng thật lớn.
Chung Nguyên ngồi phịch trên đất, giờ khắc này, các loại tu đạo, trường sinh hắn đều ném hết ra sau đầu, trong đầu một mảnh trống rỗng. Hắn hiện tại chỉ muốn giống như người thường, ngủ một giấc thật ngon. Có lẽ, đây là một loại yếu đuối. Có lẽ, đây là một loại lùi bước. Nhưng là… giờ này hắn không quan tâm.
Hắn - chung quy không phải là một người sắt, có thể bất cứ lúc nào đều bảo trì lòng cầu đạo dồi dào.
Một đêm ngủ say!
Chung Nguyên sau khi tỉnh lại, tinh thần tuy rằng thanh minh nhưng thân thể lại lười biếng, không muốn động đậy chút nào. Tuy nhiên, hắn vẫn cố ép bản năng của thân thể, ngồi xếp bằng.
Bởi vì, yếu đuối hắn tuy có thể dễ dàng tha thứ nhưng lại quyết không cho phép trở thành chủ lưu của mình. Cho nên, vì sau này không xuất hiện yếu đuối tương tự, hắn nhất thiết phải trở nên càng mạnh. Mà đường tắt trở nên mạnh mẽ duy nhất chính là tu luyện. Cho nên, trải qua một đêm này, lòng cầu đạo kia của hắn càng thêm tràn đầy.
Phừng!
Tu La Huyết Diễm từng chùm lớn gào thét mà ra, tràn vào bên trong Ngũ Hành Thần Hỏa Lô Đỉnh bắt đầu tinh luyện Hủ Nguyên Sát.
Có lẽ, người thật sự là sinh linh tính thích ứng mạnh nhất. Lần này, tuy rằng hao phí thời gian càng dài nhưng là Chung Nguyên ngược lại không có cảm giác khó qua khỏi giống như là lần thứ nhất. Thậm chí sau khi tinh luyện hoàn thành hắn còn có thừa sức.
Cho nên, Chung Nguyên không chút do dự tiếp tục luyện. Tuy rằng 97 loại độc khí còn lại, Lê Cửu Tiêu trước khi nhốt vào bình ngọc cũng đã tinh luyện qua, hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng nhưng là Chung Nguyên vẫn quyết định mình lại tinh luyện lại một lần. Dù sao Lê Cửu Tiêu dùng không phải là hỏa khí thuần túy, về hiệu quả cũng kém hơn một chút.
Công tác của Lê Cửu Tiêu mang đến tiện lợi thật lớn cho Chung Nguyên, không đến thời gian một ngày, 97 loại độc khí còn thừa liền hoàn toàn tinh luyện xong. Tốc độ như vậy khiến Chung Nguyên đặt cho Lê Cửu Tiêu một cái danh hiệu - người tốt!
Trăm độc đều tinh luyện hoàn tất, Chung Nguyên ngừng lại. Không phải hắn không muốn tiếp tục mà là hắn phải điều chỉnh trạng thái của mình đến tốt nhất, khiến cho trong quá trình luyện chế Bách Độc Hàn Quang Chướng chân chính sẽ không ra bất kỳ sai lầm.
Hai ngày sau, Chung Nguyên lần nữa thả ra Tu La Huyết Diễm. Mà lúc này, trăm độc đã được tinh luyện kia dĩ nhiên bị hoàn toàn trộn cùng một chỗ, trở thành một vũng chất lỏng. Tuy nhiên, cho dù là như thế giữa các loại chất độc vẫn là nước giếng không phạm nước sông, có vẻ tách biệt rõ ràng.
Chung Nguyên mặt đầy bình tĩnh, dốc hết cố gắng chống đỡ sự rót vào hỏa khí.
Theo thời gian trôi đi từng ngày, những chất độc bậc trung kia bắt đầu dung hợp lẫn nhau, bày ra đủ mọi màu sắc. Mà những độc sát đỉnh cấp kia thì vẫn cứng đầu như cũ.
Nhìn thấy vậy, Chung Nguyên liền hiểu được. Cấp bậc của hỏa khí vẫn có chút hơi thấp. Lập tức hắn không chút do dự, lại gia tăng lực độ phát ra, trận văn ngọn lửa chồng càng thêm lóe sáng, ngọn lửa khí mang lại lần nữa xảy ra biến hóa, biến thành một loại quang diễm gần như trong suốt, hư không lượn lờ đều có chút gợn sóng nhộn nhạo.
Dưới hỏa khí mạnh mẽ như vậy, những độc sát đỉnh cấp kia rốt cục cũng bắt đầu tan rã, dung hợp với chất độc khác. Ước chừng 10 ngày sau, tất cả chất độc đều hòa làm một thể, chỉnh thể màu sắc có vẻ u ám, bên trong như sao sáng trong bầu trời đêm. Có không đếm xuể điểm sáng màu sắc rực rỡ, lóe lên hào quang cực kỳ huyễn lệ.
Lại 10 ngày qua đi, những chất độc này ngưng tụ thành một viên bảo châu màu đen bằng nắm tay, phía trên lấp lánh vô số ánh sao.
Lại 10 ngày qua đi, bảo châu màu đen thu nhỏ lại bằng cỡ trứng gà, nhiều điểm ánh sao cũng hoàn toàn biến mất không thấy.
Lúc này, thần hồn của Chung Nguyên đều cảm thấy mệt mỏi, tuy nhiên hắn vẫn đang kiên trì.
Lại qua 17 ngày, bảo châu từ đen sẫm chuyển thành trắng như tuyết, tỏa ra quang khí mênh mông. Chung Nguyên vẫn không dừng lại, tiếp tục kiên trì. Rất nhanh, thời gian 20 ngày trôi qua, lúc này bảo châu trở nên trong suốt, giống như thủy tinh, tỏa ra một tầng rét lạnh um tùm.
Lúc này, Chung Nguyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngừng lại.
Bởi vì hắn biết… Bách Độc Hàn Quang Chướng đã thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.