Quyển 1 - Chương 4: Hồn thú
Hạ Sinh
18/04/2013
“Trương Úy, Hoàn Lan là ai, sao ngươi quen hắn?”
“Hoàn Lan hả, năm đầu tiên ta đến Thục Sơn ở cùng tổ với hắn, ai cũng nói hắn là kỳ tài trăm năm có một của bản phái.”
“Các vị, xin lỗi đã quấy nhiễu. Không biết các vị có lên Huyền Thiên các không?” Giọng nói hết sức lễ mạo đột nhiên chen vào câu chuyện của ba đứa.
Người nói là một thiếu niên lớn hơn Trương Úy đôi chút, cũng ăn vận theo lối kiếm đồng, trên cổ áo thêu bốn loại hoa văn màu vàng. Đường Mật sững người, nó biết rằng kiếm đồng được Thục Sơn thu nhận đều từ mười tuổi trở lên, tối đa có thể tu luyện được sáu năm, đủ mười lăm tuổi mà chưa qua được ngũ điện đại thí sẽ bị tống khỏi núi. Từ kỳ điện thí thứ ba trở đi bắt đầu có người không qua nổi, thành ra rất nhiều kiếm đồng đã mười lăm, mười sáu tuổi, có điều trên áo chỉ thêu hai, ba đóa hoa, sau cùng đều phải thất vọng rời Thục Sơn. Thiếu niên này cũng chỉ hơn Trương Úy một, hai tuổi mà qua được bốn kỳ điện thí, xem ra là nhân vật lợi hại.
Thiếu niên đó mày thanh mắt sáng, khí chất ôn hòa, Đường Mật liền hỏi dò: “Bọn ta muốn lên trên nhưng dọc đường đi nhanh quá, giờ chân mềm nhũn ra, không lên nổi sạn đạo, không hiểu vị đồng môn này có thể giúp được chăng?”
Không ngoài dự liệu, thiếu niên đó đáp: “Tất nhiên là được, tại hạ gọi thú hồn ra là có thể đưa các vị lên Huyền Thiên các. Bất quá, quy của của Thục Sơn không cho phép đệ tử bay lên đó, phải đi bộ lên, tại hạ sợ…”
“Không sao, nếu bị trách tội trợ giúp chúng tôi thì chúng tôi sẽ chịu. Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng thấy có đệ tử bay lê, sao chúng ta lại không được?”
Đối phương ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp: “Được thôi.” Đoạn phất tay trái gọi khẽ: “Ti Vụ.” Sau lưng liền xuất hiện một con chim ưng hai đầu, lông trắng, lớn cỡ con ngựa.
Mắt con ưng màu lam pha vàng, lông trắng như tuyết, cúi đầu hoặc ngẩng lê đầu rất có thần khí. Đường Mật rất thích, kéo Bạch Chỉ Vi đến. Con ưng thấy người đến gần liền kêu khẽ, giơ trảo vẫy khẽ vào hai đứa. Đường Mật chợt thấy trước mắt hoa lên, gió lạnh ập tới, theo bản năng lách người sang bên, vừa hay thoát được trảo phong, sắc mặt liền tái nhợt.
“Đừng sợ, Ti Vụ chỉ cảnh cáo thôi chứ không có ý đả thương các vị.” Thiếu niên vội nói: “Hồn thú không thích người lạ chạm vào.” Y cong tay, con ưng liền ngoan ngoãn rạp xuống, mắt lộ vẻ thuần phục.
Thiếu niên quay lại, hơi nghiêng người nói: “Mời.”
Đường Mật nhận ra chỉ mấy động tác đơn giản của thiếu niên mà đã lộ ra nét tiêu sái, dù đang độ thiếu niên mà đã hiển lộ phong thái cây ngọc trước gió.
Đợi khi nó và Bạch Chỉ Vi nhảy lên lưng con ưng hai đầu, Đường Mật vẫy tay với Trương Úy vẫn đứng bất động : “Này, lên đi.”
Trương Úy lắc đầu: “Ta đi theo sạn đạo được mà, chốc nữa gặp lại.” Đoạn xoay người bước lên sạn đạo.
Thiếu niên không giữ mà phi thân lên lưng chim ưng: “Đi nào.” Con ưng hai đầu vẫy cánh vút lên mây cao.
Đường Mật từ trên không ngắm nhìn cảnh sắc Thục Sơn, cảm giác khác hẳn lúc đi đường. Thiếu niên nọ hình như có ý để hai cô bé hân thưởng một phen, dền dứ không hạ lệnh cho hồn thú hạ xuống dù đoạn đường vốn chỉ nháy mắt là đến nơi.
Đường Mật đột nhiên phát hiện Bạch Chỉ Vi nãy giờ không nói gì, thuận theo ánh mắt cô bé nhìn xuống, chỉ thấy một bóng màu chàm từ từ men theo dây sắt tiến bước. Chợt Bạch Chỉ Vi lên tiếng: “Đường Mật, ba chúng ta phải nỗ lực, nghe nói qua được ba kỳ điện thí là có thể học tập triệu hoán hồn thú.”
Đường Mật ở cùng Bạch Chỉ Vi mấy ngày, biết cô bé cũng như mình, không coi việc qua được ngũ điện đại thí có gì quan trọng, giờ nói thế là có ý muốn giúp ai đó trong ‘ba người’, nên nó đáp: “Yên tâm, với tư chất trước chưa từng có, sau này cũng không có ai như chúng ta, qua được nào khó gì.”
Thiếu niên ở phía sau bật cười.
“Cười cái gì? Buồn cười lắm hả?”
“Không phải, nghĩ đến việc sau này được gặp lại hai vị thì vui mừng thế thôi. Tại hạ Mộ Dung Phỉ, năm nay tham dự kỳ thi tại Tín Thổ điện, chuẩn bị vào làm môn hạ Thuật tông, hy vọng có thể nhanh chóng gặp mặt hai vị sư muội.”
Đường Mật hiểu rõ kiếm đồng ở Ngự Kiếm đường không gọi nhau là “sư huynh muội”, chỉ bởi chưa thông qua ngũ điện đại thí, chưa bái tông môn thì không có sư thừa, chưa danh chính ngôn thuận là đệ tử Thục Sơn, thành ra chỉ gọi nhau là đồng môn hoặc trực tiếp gọi tên là được. Thiếu niên này nói thế hiển nhiên cho rằng y sẽ qua được kỳ thi Tín Thổ điện, rồi sẽ chống mắt xem hai nha đầu ‘trước chưa từng có, sau cũng không có’ bao giờ mới qua được. Nó cho rằng thiếu niên này vẻ ngoài hòa khí song thực ra là kẻ kiêu ngạo vô cùng, vốn định chọc lại một câu ‘chưa biết chừng ngươi không qua được kỳ thi ở Tín Thổ điện,’ nhưng nghĩ rằng người ta đang giúp mình, bèn không nói gì nữa.
Bạch Chỉ Vi xưa nay độc miệng, lạnh nhạt thốt lên: “Ngươi chưa chắc đã thành được sư huynh của bọn ta.”
Bầu không khí liền trở nên khó xử, gió lạnh thổi vù vù qua mặt như dao cắt.
Đường Mật đành phải dàn hòa, thầm thở dài số mình thế nào ấy nhỉ, mới đến thế giới này đã gặp được hai bằng hữu như thế.
“À, Mộ Dung Phỉ, chúng ta bay thấp xuống một chút được không, lạnh quá?”
Con ưng hai đầu đáp xuống bãi đất trống trước Huyền Thiên các, khiến các kiếm đồng qua qua lại lại xôn xao. Bạch Chỉ Vi và Đường Mật nhảy xuống, thấy ngay Hoàn Lan bước tới.
“Hoàn Lan, huynh đến sớm quá.” Mộ Dung Phỉ lên tiếng chào hỏi, dáng vẻ khá thân quen, “Hoán Lôi của huynh hình như lợi hại hơn rồi, mang được huynh lên đấy.”
“Không so được với Ti Vụ của huynh, mang ba người mà bay được lâu như vậy.” Hoàn Lan cháp tay sau lưng đáp, ngữ khí lạnh nhạt, dáng vẻ đĩnh bạt lộ rõ nét kiêu ngạo đến xương cốt.
Bạch Chỉ Vi hiểu ngay mình đoán đúng, bãn nãy Mộ Dung Phỉ cõng hai cô bé bay một vòng chứ không đáp xuống ngay là có ý khoe khoang hồn thú. Cô bé cho rằng y định thể hiện cho Trương Úy xem, hóa ra là muốn tỷ thí với Hoàn Lan, người như Trương Úy chắc không lọt vào mắt hai kẻ kiêu ngạo này.
Cô kéo Đường Mật bước đi, lại nghe thấy mấy câu vang lên.
“Tiến bộ nhanh thế, nhất định là dùng bảo vật tăng cường sức mạnh hồn thú, chả được lâu đâu.”
“Không sai, nhưng bảo vật này lấy từ Xích phong tứ dực xà, Vong Ưu phong đột nhiên xuất hiện mấy con, huynh có hứng thì qua xem, có điều xảy ra chuyện gì thì đừng trách tiểu đệ không nói trước.”
“Rắn gì nhỉ? Bảo vật gì nhỉ?” Đường Mật nghe thấy, không khỏi ngoái lại thắc mắc.
Chưa ai trả lời thì bên tai nó vang lên giọng nói như hàn băng vạn năm: “Vừa nãy ai bay lên Huyền Thiên các?”
Nó và Bạch Chỉ Vi chưa kịp phản ứng, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đã quỳ xuống. Nó nhìn qua, một trung niên mặc áo bào đen bó tay đang bách bộ trước cửa Huyền Thiên các, giọng nói ban nãy phảng phất như cất lên bên tai, xem ra người đó võ công bất phàm.
Bạch Chỉ Vi thấy hai kiếm đồng quỳ xuống, biết có lẽ đã phạm lỗi lớn, lập tức cũng quỳ xuống, thuận tay kéo luôn Đường Mật đang ngẩn ra, ra hiệu mau quỳ theo. Nhưng Đường Mật khi ở thế giới kia không chịu quỳ trước mặt cha mẹ, đối với nó động tác ấy mang tính nô bộc, thật sự rất khó thực hiện, nên khi trung niên đến cạnh mà nó vẫn đứng trơ trơ.
Dung mạo người đó khá giống với điện giám Mục Hiển ở Ngự Kiếm đường, chỉ là mắt không trắng, nhưng thần sắc còn lạnh lùng hơn. Kỳ thật, Đường Mật đã có kinh nghiệm sống hai mươi năm trên đời, biết rằng vẻ nghiêm khắc của Mục điện giám là vẻ ngoài để dọa dẫm kiếm đồng, còn trung niên này thật sự khiến nó lạnh buốt cõi lòng.
Trung niên không nói gì, mấy kiếm đồng đều không dám lên tiếng, ngay cả các kiếm đồng đứng xem náo nhiệt phía ngoài cũng ngoan ngoãn thối lui ra đến cự ly an toàn.
Trung niên nhìn kỹ Đường Mật và Bạch Chỉ Vi rồi hỏi Hoàn Lan: “Hoàn Lan, nói đi, là việc gì?”
“Thưa Mục tông chủ, lúc qua sạn đạo, đệ tử bị hai vị đồng môn ngăn cản, vì không muốn để lỡ buổi học kiếm thuật, lại không tiện tranh chấp nên đệ tử gọi hồn thú lên ngay Huyền Thiên các. Tuy là bất đắc dĩ nhưng vì đệ tử biết mà vẫn phạm môn quy, xin tông chủ xử phạt.”
Trung niên lại nhìn Đường Mật, nó cảm giác lòng thắt lại, thầm nhủ đây chắc là tông chủ Kiếm tông Mục Hoảng.
“Mộ Dung Phỉ, con giải thích thế nào đây?”
“Thưa tông chủ, đệ tử gặp hai vị đồng môn này ở sạn đạo, vì hai vị này không đủ thể lực, nhờ đệ tử giúp đỡ lên Huyền Thiên các, thành ra đệ tử mới làm theo hạ sách đó, Phỉ biết mà vẫn phạm lỗi, xin tông chủ xử phạt.”
Đến lượt “hai vị đồng môn” rồi, Đường Mật chuẩn bị lên tiếng giải thích, nhưng trung niên lại hỏi Đường Mật và Mộ Dung Phỉ: “Các con nói đi, vì sao dùng tay trái triệu hoán hồn thú?”
Câu hỏi rõ ràng có ẩn ý, Mộ Dung Phỉ lập tức hiểu ra, đáp ngay: “Vì tay trái gần tim, trong tim chứa thú.”
“Biết hồn thú là mãnh thú trong tâm, vì sao còn nuôi dưỡng nó hung mãnh như vậy? Vị điện phán của Thuật tông dạy con thuật triệu hoán hồn thú lẽ nào không dạy rằng với năng lực của kiếm đồng, hồn thú chỉ dùng để truyền tin tức, nếu sức mạnh của hồn thú tăng lên, rất có thể phản lại bản tâm của con, khiến con sa vào ma đạo không?” Ngữ khí của Mục Hoảng càng lúc càng nghiêm khắc.
Mộ Dung Phỉ cứng người, lòng tay đẫm mồ hôi. Ngày đầu tiên học thuật triệu hoán hồn thú, y đã được dạy như vậy, nhưng từ ngày ngẫu nhiên thấy hồn thú của Hoàn Lan khá mạnh liền sinh lòng muốn tỷ tí, mới mạo hiểm đi giết Xích phong tứ dực xà, đoạt bảo vật để gia tăng sức mạnh cho hồn thú. Chỉ có điều hồn thú là việc mẫn cảm, không thể tỷ thí công khai như tỷ kiếm, hôm nay gặp phải Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, y liền nhân cơ hội so tài cao thấp với Hoàn Lan. Tâm tính y còn niên thiếu, thấy Hoàn Lan nghênh ngang bay lên Huyền Thiên các liền nghĩ rằng ngươi không giữ môn quy, ta giữ làm gì, bèn bay lên theo, giờ tuy hối hận thì đã muộn.
Mục Hoảng thấy Mộ Dung Phỉ cúi đầu không nói liền quay sang hỏi Đường Mật: “Con tên gì ? Vì sao không quỳ, con cho rằng mình không sai ư?”
Hiện tại Đường Mật đã rất hối hận mình không sớm tạo thành thói quen quỳ xuống, đành “đến đâu hay đến đó”, cũng may mặt nó dày, EQ cũng cao, đầu óc liền chuyển động, đáp: “Thưa tông chủ, con tên Đường Mật. Không phải con không nhận sai mà vì vừa nãy bị uy nghi của tông chủ chấn nhiếp, không biết phải làm thế nào.” Rồi quỳ ngay xuống: “Đường Mật biết sai rồi, mong tông chủ trách phạt.”
Mục Hoảng buộc phải đánh giá lại Đường Mật, thầm nhủ sao một con nhóc mới mười mấy tuổi đầu lại biết trò này? Rõ ràng biết nó nói láo mà không tìm được điểm nào xử phạt.
“Các con đã biết sai thì cứ quỳ ở đây hối lỗi. Mộ Dung Phỉ, sức mạnh hồn thú của con nhờ đâu mà được tăng cường?”
Mộ Dung Phỉ miễn cưỡng cởi một cái ngọc bội đen trên eo xuống đặt vào tay Mục Hoảng. Họ Mục liếc nhìn, ánh mắt lóe sáng rồi rít lên: “Vật này lấy được từ đâu?”
“Thưa tông chủ, hôm nọ Phỉ may mắn giết được một con Xích phong tứ dực xà, vật này lấy được trên mình nó.”
“Hừ, vật tà ma, không thể giữ lại.” Dứt lời, ngọc bội nát thành bột giữa lòng tay Mục Hoảng.
“Hoàn Lan hả, năm đầu tiên ta đến Thục Sơn ở cùng tổ với hắn, ai cũng nói hắn là kỳ tài trăm năm có một của bản phái.”
“Các vị, xin lỗi đã quấy nhiễu. Không biết các vị có lên Huyền Thiên các không?” Giọng nói hết sức lễ mạo đột nhiên chen vào câu chuyện của ba đứa.
Người nói là một thiếu niên lớn hơn Trương Úy đôi chút, cũng ăn vận theo lối kiếm đồng, trên cổ áo thêu bốn loại hoa văn màu vàng. Đường Mật sững người, nó biết rằng kiếm đồng được Thục Sơn thu nhận đều từ mười tuổi trở lên, tối đa có thể tu luyện được sáu năm, đủ mười lăm tuổi mà chưa qua được ngũ điện đại thí sẽ bị tống khỏi núi. Từ kỳ điện thí thứ ba trở đi bắt đầu có người không qua nổi, thành ra rất nhiều kiếm đồng đã mười lăm, mười sáu tuổi, có điều trên áo chỉ thêu hai, ba đóa hoa, sau cùng đều phải thất vọng rời Thục Sơn. Thiếu niên này cũng chỉ hơn Trương Úy một, hai tuổi mà qua được bốn kỳ điện thí, xem ra là nhân vật lợi hại.
Thiếu niên đó mày thanh mắt sáng, khí chất ôn hòa, Đường Mật liền hỏi dò: “Bọn ta muốn lên trên nhưng dọc đường đi nhanh quá, giờ chân mềm nhũn ra, không lên nổi sạn đạo, không hiểu vị đồng môn này có thể giúp được chăng?”
Không ngoài dự liệu, thiếu niên đó đáp: “Tất nhiên là được, tại hạ gọi thú hồn ra là có thể đưa các vị lên Huyền Thiên các. Bất quá, quy của của Thục Sơn không cho phép đệ tử bay lên đó, phải đi bộ lên, tại hạ sợ…”
“Không sao, nếu bị trách tội trợ giúp chúng tôi thì chúng tôi sẽ chịu. Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng thấy có đệ tử bay lê, sao chúng ta lại không được?”
Đối phương ngẫm nghĩ một chốc rồi đáp: “Được thôi.” Đoạn phất tay trái gọi khẽ: “Ti Vụ.” Sau lưng liền xuất hiện một con chim ưng hai đầu, lông trắng, lớn cỡ con ngựa.
Mắt con ưng màu lam pha vàng, lông trắng như tuyết, cúi đầu hoặc ngẩng lê đầu rất có thần khí. Đường Mật rất thích, kéo Bạch Chỉ Vi đến. Con ưng thấy người đến gần liền kêu khẽ, giơ trảo vẫy khẽ vào hai đứa. Đường Mật chợt thấy trước mắt hoa lên, gió lạnh ập tới, theo bản năng lách người sang bên, vừa hay thoát được trảo phong, sắc mặt liền tái nhợt.
“Đừng sợ, Ti Vụ chỉ cảnh cáo thôi chứ không có ý đả thương các vị.” Thiếu niên vội nói: “Hồn thú không thích người lạ chạm vào.” Y cong tay, con ưng liền ngoan ngoãn rạp xuống, mắt lộ vẻ thuần phục.
Thiếu niên quay lại, hơi nghiêng người nói: “Mời.”
Đường Mật nhận ra chỉ mấy động tác đơn giản của thiếu niên mà đã lộ ra nét tiêu sái, dù đang độ thiếu niên mà đã hiển lộ phong thái cây ngọc trước gió.
Đợi khi nó và Bạch Chỉ Vi nhảy lên lưng con ưng hai đầu, Đường Mật vẫy tay với Trương Úy vẫn đứng bất động : “Này, lên đi.”
Trương Úy lắc đầu: “Ta đi theo sạn đạo được mà, chốc nữa gặp lại.” Đoạn xoay người bước lên sạn đạo.
Thiếu niên không giữ mà phi thân lên lưng chim ưng: “Đi nào.” Con ưng hai đầu vẫy cánh vút lên mây cao.
Đường Mật từ trên không ngắm nhìn cảnh sắc Thục Sơn, cảm giác khác hẳn lúc đi đường. Thiếu niên nọ hình như có ý để hai cô bé hân thưởng một phen, dền dứ không hạ lệnh cho hồn thú hạ xuống dù đoạn đường vốn chỉ nháy mắt là đến nơi.
Đường Mật đột nhiên phát hiện Bạch Chỉ Vi nãy giờ không nói gì, thuận theo ánh mắt cô bé nhìn xuống, chỉ thấy một bóng màu chàm từ từ men theo dây sắt tiến bước. Chợt Bạch Chỉ Vi lên tiếng: “Đường Mật, ba chúng ta phải nỗ lực, nghe nói qua được ba kỳ điện thí là có thể học tập triệu hoán hồn thú.”
Đường Mật ở cùng Bạch Chỉ Vi mấy ngày, biết cô bé cũng như mình, không coi việc qua được ngũ điện đại thí có gì quan trọng, giờ nói thế là có ý muốn giúp ai đó trong ‘ba người’, nên nó đáp: “Yên tâm, với tư chất trước chưa từng có, sau này cũng không có ai như chúng ta, qua được nào khó gì.”
Thiếu niên ở phía sau bật cười.
“Cười cái gì? Buồn cười lắm hả?”
“Không phải, nghĩ đến việc sau này được gặp lại hai vị thì vui mừng thế thôi. Tại hạ Mộ Dung Phỉ, năm nay tham dự kỳ thi tại Tín Thổ điện, chuẩn bị vào làm môn hạ Thuật tông, hy vọng có thể nhanh chóng gặp mặt hai vị sư muội.”
Đường Mật hiểu rõ kiếm đồng ở Ngự Kiếm đường không gọi nhau là “sư huynh muội”, chỉ bởi chưa thông qua ngũ điện đại thí, chưa bái tông môn thì không có sư thừa, chưa danh chính ngôn thuận là đệ tử Thục Sơn, thành ra chỉ gọi nhau là đồng môn hoặc trực tiếp gọi tên là được. Thiếu niên này nói thế hiển nhiên cho rằng y sẽ qua được kỳ thi Tín Thổ điện, rồi sẽ chống mắt xem hai nha đầu ‘trước chưa từng có, sau cũng không có’ bao giờ mới qua được. Nó cho rằng thiếu niên này vẻ ngoài hòa khí song thực ra là kẻ kiêu ngạo vô cùng, vốn định chọc lại một câu ‘chưa biết chừng ngươi không qua được kỳ thi ở Tín Thổ điện,’ nhưng nghĩ rằng người ta đang giúp mình, bèn không nói gì nữa.
Bạch Chỉ Vi xưa nay độc miệng, lạnh nhạt thốt lên: “Ngươi chưa chắc đã thành được sư huynh của bọn ta.”
Bầu không khí liền trở nên khó xử, gió lạnh thổi vù vù qua mặt như dao cắt.
Đường Mật đành phải dàn hòa, thầm thở dài số mình thế nào ấy nhỉ, mới đến thế giới này đã gặp được hai bằng hữu như thế.
“À, Mộ Dung Phỉ, chúng ta bay thấp xuống một chút được không, lạnh quá?”
Con ưng hai đầu đáp xuống bãi đất trống trước Huyền Thiên các, khiến các kiếm đồng qua qua lại lại xôn xao. Bạch Chỉ Vi và Đường Mật nhảy xuống, thấy ngay Hoàn Lan bước tới.
“Hoàn Lan, huynh đến sớm quá.” Mộ Dung Phỉ lên tiếng chào hỏi, dáng vẻ khá thân quen, “Hoán Lôi của huynh hình như lợi hại hơn rồi, mang được huynh lên đấy.”
“Không so được với Ti Vụ của huynh, mang ba người mà bay được lâu như vậy.” Hoàn Lan cháp tay sau lưng đáp, ngữ khí lạnh nhạt, dáng vẻ đĩnh bạt lộ rõ nét kiêu ngạo đến xương cốt.
Bạch Chỉ Vi hiểu ngay mình đoán đúng, bãn nãy Mộ Dung Phỉ cõng hai cô bé bay một vòng chứ không đáp xuống ngay là có ý khoe khoang hồn thú. Cô bé cho rằng y định thể hiện cho Trương Úy xem, hóa ra là muốn tỷ thí với Hoàn Lan, người như Trương Úy chắc không lọt vào mắt hai kẻ kiêu ngạo này.
Cô kéo Đường Mật bước đi, lại nghe thấy mấy câu vang lên.
“Tiến bộ nhanh thế, nhất định là dùng bảo vật tăng cường sức mạnh hồn thú, chả được lâu đâu.”
“Không sai, nhưng bảo vật này lấy từ Xích phong tứ dực xà, Vong Ưu phong đột nhiên xuất hiện mấy con, huynh có hứng thì qua xem, có điều xảy ra chuyện gì thì đừng trách tiểu đệ không nói trước.”
“Rắn gì nhỉ? Bảo vật gì nhỉ?” Đường Mật nghe thấy, không khỏi ngoái lại thắc mắc.
Chưa ai trả lời thì bên tai nó vang lên giọng nói như hàn băng vạn năm: “Vừa nãy ai bay lên Huyền Thiên các?”
Nó và Bạch Chỉ Vi chưa kịp phản ứng, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đã quỳ xuống. Nó nhìn qua, một trung niên mặc áo bào đen bó tay đang bách bộ trước cửa Huyền Thiên các, giọng nói ban nãy phảng phất như cất lên bên tai, xem ra người đó võ công bất phàm.
Bạch Chỉ Vi thấy hai kiếm đồng quỳ xuống, biết có lẽ đã phạm lỗi lớn, lập tức cũng quỳ xuống, thuận tay kéo luôn Đường Mật đang ngẩn ra, ra hiệu mau quỳ theo. Nhưng Đường Mật khi ở thế giới kia không chịu quỳ trước mặt cha mẹ, đối với nó động tác ấy mang tính nô bộc, thật sự rất khó thực hiện, nên khi trung niên đến cạnh mà nó vẫn đứng trơ trơ.
Dung mạo người đó khá giống với điện giám Mục Hiển ở Ngự Kiếm đường, chỉ là mắt không trắng, nhưng thần sắc còn lạnh lùng hơn. Kỳ thật, Đường Mật đã có kinh nghiệm sống hai mươi năm trên đời, biết rằng vẻ nghiêm khắc của Mục điện giám là vẻ ngoài để dọa dẫm kiếm đồng, còn trung niên này thật sự khiến nó lạnh buốt cõi lòng.
Trung niên không nói gì, mấy kiếm đồng đều không dám lên tiếng, ngay cả các kiếm đồng đứng xem náo nhiệt phía ngoài cũng ngoan ngoãn thối lui ra đến cự ly an toàn.
Trung niên nhìn kỹ Đường Mật và Bạch Chỉ Vi rồi hỏi Hoàn Lan: “Hoàn Lan, nói đi, là việc gì?”
“Thưa Mục tông chủ, lúc qua sạn đạo, đệ tử bị hai vị đồng môn ngăn cản, vì không muốn để lỡ buổi học kiếm thuật, lại không tiện tranh chấp nên đệ tử gọi hồn thú lên ngay Huyền Thiên các. Tuy là bất đắc dĩ nhưng vì đệ tử biết mà vẫn phạm môn quy, xin tông chủ xử phạt.”
Trung niên lại nhìn Đường Mật, nó cảm giác lòng thắt lại, thầm nhủ đây chắc là tông chủ Kiếm tông Mục Hoảng.
“Mộ Dung Phỉ, con giải thích thế nào đây?”
“Thưa tông chủ, đệ tử gặp hai vị đồng môn này ở sạn đạo, vì hai vị này không đủ thể lực, nhờ đệ tử giúp đỡ lên Huyền Thiên các, thành ra đệ tử mới làm theo hạ sách đó, Phỉ biết mà vẫn phạm lỗi, xin tông chủ xử phạt.”
Đến lượt “hai vị đồng môn” rồi, Đường Mật chuẩn bị lên tiếng giải thích, nhưng trung niên lại hỏi Đường Mật và Mộ Dung Phỉ: “Các con nói đi, vì sao dùng tay trái triệu hoán hồn thú?”
Câu hỏi rõ ràng có ẩn ý, Mộ Dung Phỉ lập tức hiểu ra, đáp ngay: “Vì tay trái gần tim, trong tim chứa thú.”
“Biết hồn thú là mãnh thú trong tâm, vì sao còn nuôi dưỡng nó hung mãnh như vậy? Vị điện phán của Thuật tông dạy con thuật triệu hoán hồn thú lẽ nào không dạy rằng với năng lực của kiếm đồng, hồn thú chỉ dùng để truyền tin tức, nếu sức mạnh của hồn thú tăng lên, rất có thể phản lại bản tâm của con, khiến con sa vào ma đạo không?” Ngữ khí của Mục Hoảng càng lúc càng nghiêm khắc.
Mộ Dung Phỉ cứng người, lòng tay đẫm mồ hôi. Ngày đầu tiên học thuật triệu hoán hồn thú, y đã được dạy như vậy, nhưng từ ngày ngẫu nhiên thấy hồn thú của Hoàn Lan khá mạnh liền sinh lòng muốn tỷ tí, mới mạo hiểm đi giết Xích phong tứ dực xà, đoạt bảo vật để gia tăng sức mạnh cho hồn thú. Chỉ có điều hồn thú là việc mẫn cảm, không thể tỷ thí công khai như tỷ kiếm, hôm nay gặp phải Đường Mật và Bạch Chỉ Vi, y liền nhân cơ hội so tài cao thấp với Hoàn Lan. Tâm tính y còn niên thiếu, thấy Hoàn Lan nghênh ngang bay lên Huyền Thiên các liền nghĩ rằng ngươi không giữ môn quy, ta giữ làm gì, bèn bay lên theo, giờ tuy hối hận thì đã muộn.
Mục Hoảng thấy Mộ Dung Phỉ cúi đầu không nói liền quay sang hỏi Đường Mật: “Con tên gì ? Vì sao không quỳ, con cho rằng mình không sai ư?”
Hiện tại Đường Mật đã rất hối hận mình không sớm tạo thành thói quen quỳ xuống, đành “đến đâu hay đến đó”, cũng may mặt nó dày, EQ cũng cao, đầu óc liền chuyển động, đáp: “Thưa tông chủ, con tên Đường Mật. Không phải con không nhận sai mà vì vừa nãy bị uy nghi của tông chủ chấn nhiếp, không biết phải làm thế nào.” Rồi quỳ ngay xuống: “Đường Mật biết sai rồi, mong tông chủ trách phạt.”
Mục Hoảng buộc phải đánh giá lại Đường Mật, thầm nhủ sao một con nhóc mới mười mấy tuổi đầu lại biết trò này? Rõ ràng biết nó nói láo mà không tìm được điểm nào xử phạt.
“Các con đã biết sai thì cứ quỳ ở đây hối lỗi. Mộ Dung Phỉ, sức mạnh hồn thú của con nhờ đâu mà được tăng cường?”
Mộ Dung Phỉ miễn cưỡng cởi một cái ngọc bội đen trên eo xuống đặt vào tay Mục Hoảng. Họ Mục liếc nhìn, ánh mắt lóe sáng rồi rít lên: “Vật này lấy được từ đâu?”
“Thưa tông chủ, hôm nọ Phỉ may mắn giết được một con Xích phong tứ dực xà, vật này lấy được trên mình nó.”
“Hừ, vật tà ma, không thể giữ lại.” Dứt lời, ngọc bội nát thành bột giữa lòng tay Mục Hoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.