Thục Sơn Thiếu Niên

Quyển 1 - Chương 9: Ma vương

Hạ Sinh

18/04/2013

Đường Mật vẫn hoài nghi tổ sư khai sơn của phái Thục Sơn thông qua dạng thức nào đó kiểu thần giao hoặc tâm điện cảm ứng để nắm bắt tình hình ở trường đại học của nó. Bởi thời khóa biểu của Thục Sơn rất giống với trường đại học nó học. Kỳ thi ở Trí Mộc điện, cũng là kỳ thi đầu tiên, kiếm đồng cần học rất nhiều môn: chủ yếu nhất là kiếm pháp, nội công, pháp thuật, ngoài ra còn cần khinh công, ngự kiếm thuật, ám khí, y thuật, binh pháp và thơ từ ca phú, cầm kỳ thư họa tuy không quan trọng lắm nhưng cũng cần học. Nhưng từ đó thì số môn học của mỗi kỳ điện thí ít dần, ngoài trừ kiếm pháp, nội công, pháp thuật ra, các môn khác đều do kiếm đồng tùy ý lựa chọn. Cũng vậy, năm đầu tiên của Đường Mật ở đại học nó ngập đầu trong các môn học, nhưng đến năm thứ tư lại chỉ còn vài ba môn chuyên ngành, năm đầu tiên nó ở Thục Sơn cũng phải học nhiều đến nỗi ngày nào cũng muốn nguyền rủa thượng đế.

Thành thử mỗi khi ăn tối xong, nó không học hay nghỉ ngơi mà đến Tàng thư các giải quyết câu hỏi về “Thi vương” và “người áo xám”. Với nó mà nói, đấy là hành vi học theo tinh thần Lôi Phong (1).

Đường Mật, Bạch Chỉ Vi và Trương Úy đến Tàng thư các thì Hoàn Lan còn chưa tới, cả ba liền đẩy cửa bước vào.

Tàng thư các là một ngôi lầu hai tầng, cửa vào bày một chiếc bàn dài bằng gỗ lê hoa, ngồi phía sau là thủ thư Chúc Ninh trẻ tuổi mặc áo bào màu lam của Thuật tông. Sắc mặt họ Chúc trắng nhợt, dáng vẻ mệt mỏi như vừa qua khỏi trận ốm nặng, thấy ba đứa vào liền hỏi: “Đến tìm sách gì?”

Trương Úy khẽ thi lễ: “Thưa Chúc thủ thư, bọn con muốn tìm sách liên quan đến Thi vương.”

“Thi vương hả.” Chúc Ninh uể oải chống tay suy nghĩ hồi lâu, rồi thong thả đáp: “Theo ta.”

Lúc áy Đường Mật mới chú ý rằng Chúc Ninh ngồi trên xe lăn, y từ tốn đẩy bánh xe bằng gỗ đỏ đến chân cầu thang cuốn vòng lên cao, đặt tay lên con sư tử trang sức tại tay nắm xoay khẽ, cách một tiếng, mọi bậc thang lập tức khép lại, biến thành một con dốc thoai thoải. Y đẩy xe tới, Đường Mật nghe thấy tiếng xoạt khe khẽ, phát hiện trên con dốc mới tạo thành còn có những rãnh nhỏ xíu, vừa hay giữ được bánh xe. Không hiểu Chúc Ninh làm gì mà xe lăn cứ từ từ tự động tiến lên.

Thang máy ư? Nhất thời Đường Mật không dám tin vào mắt mình.

Trương Úy thấy đồng môn kinh ngạc như vậy liền giải thích: “Chúc thủ thư là đệ nhất cao thủ chế tác cơ quan của Thục Sơn, tương lai sẽ dạy chúng ta.”

Trong lúc nó nói, Chúc Ninh lên đến tầng hai, cách một tiếng, cầu thang trở lại nguyên dạng. Đợi ba đứa lên lầu, họ Chúc đã đứng trước một giá sách, thuận tay chỉ vào nói: “Ở đây này, trong mớ sách này khẳng định có thứ các ngươi cần, tự chọn đi.”

Đường Mật cho rằng thế khác nào không chỉ, với tính khí của nó lúc còn đi học tất đến cãi lý một phen với hạng thủ thư kiểu này, nhưng ở đây nó lạ nước lạ cái – à, dù quen người quen cảnh thì thế nào? Nó không còn giữ tính trẻ con nữa, Bạch Chỉ Vi nói nó thế nào nhỉ, ranh ma vô cùng, hình như là vậy.

Giọng nói uể oải của Chúc Ninh lại bổ sung đầy uy hiếp: “Lúc đọc sách cẩn thận một chút cho ta, sách ở đây đều được ta bố trí kết giới, nếu sách có gì tổn hại thì các ngươi xui xẻo đấy.”

Ba đứa vâng lời, đến trước cái giá sách Chúc Ninh bày sẵn, thương lượng chia ra tìm kiếm. Đường Mật không biết nhiều chữ ở thời không này, nhưng vạn lần không thể cho tên Trương đầu to biết chuyện này được. Nó đánh mắt cho Bạch Chỉ Vi, thấy cô bé mở cuốn sách có ba chữ “Liệt yêu chí” mà nó biết, bèn nắm ngay được phương hướng tìm kiếm.

Nó đến trước giá sách, tìm kiếm cẩn thận hồi lâu, chợt thấy tên một cuốn sách có ba chữ thì tới hai chữ là nó biết, một là “Yêu”, một là “Tập”, cho rằng nội dung sách đến tám chín phần liên quan tới thứ cần tìm, bèn đưa tay lấy xuống. Ai ngờ không lấy được, nó dồn sức mà vẫn không lấy được, hình như có ai đó đang đứng trên giữ cuốn sách lại. Nó nóng tiết lên, tăng lực giằng co, người đó không buông ra khiến cuốn sách rách đến nơi thì đột nhiên cháy rừng rực. Người đối diện kêu một tiếng a đầy kinh hãi rồi buông tay.

Đường Mật cũng kinh hãi buông tay, cuốn sách mang theo cả lưỡi lửa vươn cao rơi xuống trước mặt nó. Kỳ quái là sách vừa chạm đất, ngọn lửa tắt ngúm ngay, sách không hề hấn gì, hoàn toàn không có dấu hiệu bị thiêu đốt. Nếu tay Đường Mật không bị lửa liếm vào còn hơi đau rát thì nó tất cho rằng mình vừa ảo giác.

Lẽ nào đấy là kết giới trong truyền thuyết? Nó nghĩ thế rồi cúi người định nhặt sách lên.

Cuốn sách không bốc cháy nữa, nó vừa cầm vào tay thì một giọng nói vang lên rõ mồn một: “Đợi đã, cuốn sách đó ta lấy trước.”

Nó ngẩng lên, một kiếm đồng bước thình thịch tới, vòng qua giá sách, khí thế hung hăng chỉ vào quyển sách: “Ta lấy trước rồi.”



Đường Mật nhận ra tướng mạo kiếm đồng đó rất thư sinh, sao giọng lại lớn như thế, nó lấy làm thú vị, cười nheo mắt đáp: “Có cách gì chứng minh ngươi lấy trước?”

Kiếm đồng đó ngẩn ra, chỉ vào sau lưng: “Y chứng minh được.”

Một kiếm đồng khác cùng vòng qua giá sách bước tới. Đường Mật nhìn đối phương, thầm nhủ không phải trẻ con chưa phát dục sao, hà cớ kiếm đồng này to lớn hơn trẻ con mười mấy tuổi nhiều thế, định thế nào, định dùng võ lực uy hiếp chắc?

“Y là bạn ngươi, tất nhiên sẽ bênh vực ngươi. Ngay cả bản thân ngươi cũng thừa nhận ta lấy trước còn gì.” Đường Mật vẫn cười, có điều dáng vẻ không hề nhượng bộ tí nào.

“Ta nói lúc nào?”

“Ban nãy ngươi nói ‘đợi đã, ta lấy cuốn sách này trước’, đúng không?”

“Đúng.”

“Ngươi bảo ta đợi ai?”

“Đợi ta.”

“Ngươi bảo ta ‘đợi’ tức là ta đã lấy trước rồi còn gì, ngươi chỉ còn cách cầu xin ta ‘đợi’ mà thôi. Bằng không, nếu ngươi lấy trước, cần gì phải bảo ta ‘đợi’. Hiện giờ ngươi bảo ta ‘đợi’, tức là thừa nhận ta đến trước một bước. Vị đồng môn này có hiểu không?” Đường Mật nói xong, vẫn cười híp mắt nhìn hai kẻ vừa bị nó quay như chong chóng, thầm lấy làm tự đắc, trẻ nít có khác, chưa học lên đại học, chưa biết thế nào là ăn nói, thiệt thòi là do kém văn hóa mà thôi.

Hồi lâu sau, kiếm đồng đó mới đỏ mặt rặn ra một câu: “Ngươi…ngươi cưỡng từ đoạt lý.” Đoạn đánh ra một chưởng, không hiểu định đánh người hay cướp sách.

Đường Mật biết không tránh kịp, liền giơ sách ra đỡ, ngươi định giở bạo lực thì một chưởng này đánh trúng sách sẽ trả lại ngươi.

Nhưng không xảy ra chuyện gì cả, trong sát na điện quang hỏa thạch đó, một nắm đấm đã chặn ngọn chưởng lại. Trương Úy đứng sau lưng Đường Mật bước ra.

“Tư Đồ Thận, sao lại đánh con gái?” Trương Úy có vẻ giận.

“Ai định đánh nó, ta muốn lấy sách, ta lấy được trước cơ mà.” Tư Đồ Thận trừng mắt nhìn hai đứa.

Trương Úy nhìn cuốn sách, tỏ vẻ kỳ quái: “Đường Mật, ngươi lấy Yêu ly tập làm gì, thứ chúng ta tìm đâu có ở đấy.”

“Cuốn…cuốn này.” Đường Mật ngượng ngùng chớp mắt: “Lấy xem qua thôi.”

Rồi nó lật thật nhanh, đưa cho Tư Đồ Thận: “Đây, cho ngươi, ta coi xong rồi.”



Tư Đồ Thận đón lấy, hầm hừ: “Báo Sơn, chúng ta đi.”

Hai kiếm đồng quay người định bước đi, Trương Úy nghiêm mặt nói: “Tư Đồ Thận, một chưởng ban nãy của ngươi dù để lấy sách cũng hơi quá, đồng môn với nhau sao lại thế?”

Tư Đồ Thận cầm sách rồi liền đi ngay, không buồn cãi lý mà ném lại một câu: “Trương Úy, qua được một kỳ thi rồi hẵng giảng lý với ta.” Đoạn đi thẳng.

“Ngươi.” Trương Úy giận không nói thành lời.

Đường Mật kéo tay áo gã: “Trương Úy, kệ hắn, năm nay chúng ta qua hai cấp cho hắn coi.”

Lúc đó, Bạch Chỉ Vi ôm một cuốn sách đi tới, theo sau là Hoàn Lan.

“Đường Mật, sách này nói đúng lắm, ban ngày chúng ta đã gặp Thi vương.” Bạch Chỉ Vi mở sách cho đồng môn xem.

“Nhiều chữ quá, xem mệt chết được, ngươi giảng giải đi.” Đường Mật gạt cuốn sách ra.

“À, cuốn sách này viết rằng Thi vương là tướng lĩnh trung thành với Ma vương năm xưa, chiến bại rồi trong lòng không cam, lệ khí không tan được, tự nguyện trở thành yêu vật không được vãng sinh, dùng thân thể tan nát tiếp tục chiến đấu cho Ma vương. Vì là yêu vật nên chúng dù có hình người song kỳ thật tâm trí thấp kém, rất dễ bị khống chế. Sau này những người tu luyện đều cho rằng Thi vương là võ tướng không nghe lời bị Ma vương giết, biến thành tử sĩ ngoan ngoãn. Thi vương có sức mạnh vô cùng, sức phòng ngự của thân thể cực mạnh, là khắc tinh của thuật phá giáp. Biện pháp duy nhất khắc chế là, chà, trang này bị xé rồi.” Bạch Chỉ Vi ngẩng lên, nhìn Đường Mật với vẻ hoang mang.

Đường Mật nhìn cô bé rồi nhìn hai đồng môn còn lại, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Nếu bị người ta cố ý xé đi, sao lại không chạm vào kết giới?”

Hoàn Lan cầm sách, ngưng thần xem hồi lâu: “Kết giới trên sách này thì pháp thuật của ta không phá được.”

Cả bốn cùng sa vào trầm mặc.

Một chốc sau, Đường Mật nhớ đến một vẫn đề: “Chỉ Vi, Ma vương là kẻ nào?”

“Ma vương hả, hình như là danh hiệu của một vị quốc quân từ trăm năm trước của Triệu quốc đạt tới đẳng cấp phật sống của Thanh Nguyên tự, cũng là Phật địch, ta không đọc kinh phật nên không biết nhiều, sau này hậu thế nói về vị quốc quân này đều chỉ sơ lược, hàm ý không lành.” Bạch Chỉ Vi đáp.

“Phật địch à?” Đường Mật nheo mắt, khẽ nhắc lại mấy chữ này, khéo sao là nó biết.

Phật địch, chương thứ sáu là Ma vương, là có thể hưởng thụ niềm vui của người khác, là có thể tự tại rong chơi khiến người ta không thể đốn ngộ thành phật.

******

(1) Lôi Phong là một nhân vật có thật, một anh hùng thời kỳ trước Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, một điển hình về cần cù tiết kiệm và là tấm gương mình vì mọi người. Lôi Phong đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ và được phong là anh hùng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thục Sơn Thiếu Niên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook