Quyển 3 - Chương 151: Phản kích của kẻ yếu
Hạ Sinh
18/04/2013
Cố Thanh Thành thấy nó đứng bất động, vương vấn mãi trong ảo cảnh không tỉnh, lòng chợt bất an, thò hai ngón tay điểm lên mi tâm nó khẩu quyết, cùng vào trong ảo cảnh.
Ảo cảnh là tình cảnh Triệu cung bị công phá vào hơn trăm năm trước, cơn mưa máu từ trên trời trút xuống khiến không ai mở mắt được. Vương vượng mặc chiến giáp dính đầy máu đứng ở cao nhất cung thành, tay trái đã mất, tay phải bịt vết thương, cười điên cuồng như người thắng lợi. Nam tử mặc giáp bạc đứng dưới nhìn lên, tỏ vẻ đau đớn gào to: “Xin lỗi, tha thứ cho ta.”
Lúc đó y còn niên thiếu, cầm kiếm xông lên, đỡ lấy thân thể vương thượng sắp gục ngã. Tấm giáp quá nặng, thiếu niên loạng choạng một chút rồi mới đứng vững được, phát hiện trong tay có một cái lượt thiếu răng. “Đây là chìa khóa địa cung Thục Sơn, có lẽ sẽ hữu dụng.” Nàng ta nói, chỉ vào vết thương đầm đìa máu: “Nhớ lấy vết thương của ta, mối hận của ta, sỉ nhục của ta.”
Nam tử mặc giáp bạc đến bên họ, thiếu niên giơ kiếm định bảo vệ vương thượng nhưng chưa kịp xuất thủ, trường kiếm đã bị đánh bay, ngã ngửa văng đi, máu tràn lên miệng, cơn đau nhói lên trong cổ họng. Nam tử đó ôm thân thể vương thượng đang thoi thóp lên, quay lại bảo thiếu niên chìm trong phẫn hận: “Muốn báo thù thì ngươi cần mạnh hơn.” Đấy là lần đầu tiên thiếu niên nhìn thấy nam tử như người trời trong truyền thuyết đó, cũng lần đầu tiên y chân chân thiết thiết cảm thấy mình nhỏ bé đến thế, bàn tay không cầm nổi thanh kiếm phục thù run rẩy trong vũng máu.
Cố Thanh Thành nhắm mắt lại, không muốn nhìn cảnh đó, hơn mười năm nay, mỗi năm phải quỳ bái nam tử vận giáp bạc là cổ họng y đau nhói, ở đó không có vết thương nhưng ký ức đau đớn vẫn chân thật đến thế, hệt như trận mưa máu khi ấy bùng cháy. Lúc mở mắt ra, trước mắt y là dị thế giới hoàn toàn xa lạ, nữ tử thần sắc kinh hoảng ở trước mặt quả nhiên giống hệt Đường Mật khi lớn lên. Sau lưng Đường Mật nổ vang, nó ngoái lại, ngẩn ra một chốc rồi bừng tỉnh, lao ra mở cửa.
Giây khắc cửa mở, ngọn lửa rừng rực cùng dòng khí đẩy nó ngã nhào, nó bò dậy định lao vào biển lửa thì thấy hai người toàn thân rực cháy đang lao ra kêu vang, giãy giụa. Tóc và da hai người đó bị lửa đốt nổ tanh tách.
“Mật Mật, mau chạy đi.” Trong biển lửa vang lên tiếng người giục giã.
“Cha, mẹ.” Đường Mật hô lên, định giúp họ đột nhiên có tiếng nổ, sóng khí hất nó bắn đi, đập vào mặt gương, mặt gương vỡ thành mấy mảnh, một miếng pha lê cắt vào vai nó.
Cố Thanh Thành cảm giác có chưởng phong quét đến, quay lại định chặn nhưng lo lắng Đường Mật đang chìm vào ảo ảnh đau lòng không thể thoát thân, do dự một thoáng rồi thi triển pháp thuật phá tan ảo ảnh. Dĩ nhiên không còn kịp đỡ ngọn chưởng, y đành nghiêng người dùng vai trái đón lấy, tiếng xương vỡ vang lên thật khẽ, y biết xương vai trái đã vỡ, tay phải vận toàn bộ công lực vung ra, giáng trúng ngực kẻ đánh lén.
Cố Thanh Thành và người đánh lén cùng lùi mấy bước mới đứng vững, y kêu khẽ: “Thanh viên, sao lại là ngươi?”
Thanh viên định há miệng, máu liền phun ra, hai khóe môi mấp máy hồi lâu mới nói: “Hóa ra ngươi ẩn tàng thực lực.”
Cố Thanh Thành vốn kinh ngạc, thấy Thanh viên nói được tiếng người, lại càng kinh hãi đến cực điểm: “Thật ra ngươi có phải Thanh viên không?”
“Không, ta là Tiểu An?” Thanh viên đáp.
Cố Thanh Thành hồi tưởng một chốc, hỏi: “Ngươi là tiểu nội thị bị bắt đến hợp thể cùng Thanh viên? Sao có thể được, sau khi hợp thể ngươi phải mất ý thức mói đúng.”
Thanh viên phẫn hận: “Không sai, mọi quái vật do Ma vương tạo ra đều mất ý thức sau khi nhân và yêu hợp thể, chỉ có ta vì hợp thể với hồn thú nên giữ được ý thức. Kỳ thật từ năm đó, ý thức Thanh viên luôn muốn thanh toán ý thức của ta nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh bị Hoa Tuyền biến thành quái vật, sống không bằng chết này thì ta lại qua được. Hơn trăm năm nay, ý thức của ta và Thanh viên dày vò nhau, đều muốn thanh toán đối phương để hoàn toàn chiếm cứ thể xác, sau cùng ta thắng, tuy hao phí mất hơn trăm năm nhưng ta đã thắng.”
“Đấy là bí mật hồn thú của Hoa Tuyền không tan biến hả?” Đường Mật hỏi, nó đứng trước gương đồng, mặt đẫm lệ nhưng thần trí đã tỉnh táo.
“Đúng, Hoa Tuyền thấy thất bại đã rõ, lòng không cam nhưng muốn phục thù thì lại không đủ dũng khí sống trộm, hy vọng có người thay thế báo cừu nhưng sợ cừu hận rồi sẽ mờ dần theo thời gian, liền gọi hồn thú Thanh viên hoàn toàn trung thành với mình ra. Nàng ta vẫn nghiên cứu tà thuật hồn thú tồn tại vĩnh hằng, từng lấy mấy vạn binh tướng cho hợp thể cùng yêu vật. Chút việc vặt này không làm khó được nàng ta, nhưng lúc đó Triệu cung gần như tan hoang, những kẻ trung thành không hiểu đang cự địch ở nơi nào, nàng ta bèn thuận tay bắt ta. Ta, Tiểu An, nội thị duy nhất trong điện Hy Khánh hôm đó không đào tẩu. Đấy là phần thưởng cho ta.” Thanh viên kích động, miệng trào bọt máu, thở hồng hộc hồi lâu: “Tiếc là Hoa Tuyền vĩnh viễn không biết, hạt giống nàng ta để lại đã hủy đi đại nghiệp phục cừu của mình.” Đoạn Thanh viên bất chấp nội thương, cười vang.
Cố Thanh Thành thắt lòng: “Ý ngươi là gì?”
Thanh viên chỉ vào Đường Mật: “Ngươi hỏi tiểu cô nương, hiện giờ tiểu cô nương biết hết, cũng không phải là Ma vương chuyển thế.”
Sắc mặt Cố Thanh Thành trắng nhợt, nhìn Đường Mật, thần sắc không tin nổi đó khiến lòng nó đau nhói, hít sâu một hơi rồi nói: “Đúng, ban nãy con đã tìm được ký ức bị mất, con không phải Hoa Tuyền chuyển thế, còn ngài là hung thủ giết cha mẹ con.”
Nó dứt lời, Tị thất chìm vào im lặng, đột nhiên Thanh viên cười điên cuồng: “Đúng, ta biết từ đầu, từ lần đầu tiên ta thấy tiểu cô nương ở Tàng thư các, lúc đó ý thức của Thanh viên vẫn còn một chút nên cảm giác được tiểu cô nương không phải là hồn chủ. Ta cố ý cho các ngươi biết tiểu cô nương khiến ta thấy bất thường, ta muốn nhìn cảnh các ngươi sắp xếp bao lâu nhưng sau cùng bị hủy hết.”
“Nên ngươi dùng máu của ta tạo ra Huyết ảnh lưu ly, pháp thuật đó có ghi trong lục đạo toàn thư thông yếu, lấy máu một người chế tạo Huyết ảnh lưu ly thì ai mang huyết mạch đó mới hiện lên được dưới ánh lưu ly. Huyết ảnh lưu ly do Vương Lẫm lấy máu Hoa Tuyền chế tạo đã hủy hết dưới địa cung, ngươi dùng máu ta để chế tạo thì tất nhiên chỉ chiếu ra được ta. Chắc ngươi hiến kế cho Tư Đồ Minh, để hắn trở thành Đọa Thiên chuyển thế rồi lấy Huyết ảnh lưu ly ra trước mặt chúng nhân, coi ta là Ma vương thật sự, đồng thời lật tẩy Cố tông chủ, đúng không?” Đường Mật rít lên.
Thanh viên chưa kịp đáp, Cố Thanh Thành đã cất giọng thê lương: “Nói láo, ta không tin, vết thương đó là sao? Triệu cung trong óc con là gì?”
Đường Mật thở dài: “Vết thương do kính cắt phải, ban nãy ngươi cũng thấy rồi, còn về Triệu cung là do ta còn lưu lại một chút kí ức của Vương Lẫm. Vì chút kí ức đó mà ta có cảm giác với Ảo hải và nơi này.”
“Con muốn nói rằng mình là Vương Lẫm chuyển thế?” Giọng Cố Thanh Thành gần như khàn khàn.
“Không phải, ta không phải Vương Lẫm chuyển thế, ta là ta.” Đường Mật ngồi xổm xuống, nhúng tay vào máu Thanh viên rơi xuống đất, vẽ vị trí giữa Tị thất và lăng tẩm: “Đây là trận hình mà ngài cũng biết nhưng ngài không biết rằng dưới đáy hồ cũng có một tòa Ngũ hành trận khác, dùng năm con yêu thú trấn trụ thi thể Hoa Tuyền. Trận pháp ở Ảo hải này hút lấy toàn bộ sức mạnh liên quan đến Hoa Tuyền, vì lý do này sau trăm năm Thi vương hoặc yêu thú đều suy nhược, sức mạnh đều đã bị trận pháp liên tục hút lấy duy trì kết giới của Thục Sơn, nhờ thế mà Vương Lẫm chết rồi nhưng sức mạnh vẫn duy trì. Hiện tại ngài nhìn toàn diện trận hình này xem cả đại trận là gì?” Nói đoạn nó nhìn Cố Thanh Thành, biết y tinh thông trận pháp hơn mình, tuy đây là trận pháp tà thuật nhưng y tất đoán được.
Cố Thanh Thành ngơ ngẩn nhìn dấu máu, đột nhiên nói bằng giọng cực kỳ bình tĩnh: “Là lục giới cấm thuật.”
“Đúng, trong giây phút cuối cùng, Vương Lẫm vì không tìm được bằng cớ luân hồi tồn tại, không thể chắc chắc quay về được Thục Sơn khi sức mạnh tiêu tan nên đã sử dụng lục giới cấm thuật. Trước khi chết, ông ta khoét một lỗ thủng thời không tại lăng tẩm, để hồn phách ngủ say trong một thân thể ở dị thế giới. Còn con do cơ duyên xảo hợp đã nhập vào thân thể đó, trăm năm sau tại thế giới này, các vị phát động Ngũ hành trận, mở lại thời không đó, kéo con về qua tấm gương, hồn phách Vương Lẫm ngủ say trong thân thể con tỉnh lại, chiếm lấy thân thể con, chân tướng Đọa Thiên chuyển thế là vậy.”
Cố Thanh Thành đã hoàn toàn trấn tĩnh, hỏi: “Vì sao ta phá trận rồi mà không giết chết con? Lẽ nào phá trận không thành công?”
“Không, ngài thành công rồi, nên cha mẹ mới chết trong ngọn lửa, sau đó vốn phải là con. Nhưng trời không giúp ngài, lúc các ngài phát động Ngũ hành trận thì Trương Úy mang theo bảo vật phòng ngự Trầm Địch mạnh nhất trên đời đi vào Ảo hải, phá hoại cả bố cục, còn bảo vệ con xuyên qua được hai thế giới, lại sống sót, còn mấy ngày sau ngài mới phát hiện ra con vì xuyên việt qua thế giới khác cũng cần thời gian, không phải nháy mắt là đến ngay.” Đường Mật nhìn thân thể thiếu nữ của mình, nói tiếp: “Vì sao con biến nhỏ lại thì khó giải thích lắm, tại thế giới của con có một lý thuyết là lúc xuyên việt thời không tất vượt hơn tốc độ ánh sáng, như thế sẽ quay ngược thời gian, người trẻ dần ra, bất quá đấy chỉ là lý thuyết. Nhưng con nghĩ, khả năng lớn nhất là sức mạnh phá trận của ngài đã hủy đi hồn phách Vương Lẫm, tổn thương đến cả con nên con nhỏ đi mười tuổi, nhờ Trầm Địch bảo vệ nên con không chết.”
Đường Mật giải thích xong liền nhìn Cố Thanh Thành, phát giác trong khoảnh khắc tựa hồ y già hẳn, mắt xám xịt như vong hồn đã chết. Nó mệt mỏi ngồi thụp xuống, không đứng dậy nổi.
Thanh viên cười khẽ: “Được, được rồi, ta vật vã hơn trăm năm, coi như thấy được kết cục muốn thấy, khuyên các vị câu cuối cùng, nếu muốn sống thì mau đi đi, còn cho rằng đời không còn gì đáng sống, cứ đợi thêm chốc nữa, ta đã cho Tư Đồ Minh biết các vị ở đây.”
Nói đoạn Thanh viên loạng choạng rời đi, Cố Thanh Thành nói: “Ngươi thụ thương thế này, không còn sống được bao lâu nữa.”
Thanh viên không quay đầu lại, cười vang: “Sống không còn gì vui nữa, chỉ là đợi đến ngày hôm nay, năm xưa ta chỉ là kẻ quét cửa điện Hy Khánh, không ngờ lại có ngày hủy được đại kế báo thù của Ma vương, ha ha, ha ha…”
Cố Thanh Thành nhìn theo Thanh viên đi mất, thạch môn chợt đóng lại, y ngửa mặt thở dài, đột nhiên đốn ngộ, nói với Đường Mật: “Xin lỗi, việc của cha mẹ con là ta không cố ý, chính bọn ta đã cuốn con vào thế giới hỗn loạn này.”
Đường Mật lắc đầu: “Đã đến nước này, xin lỗi cũng vô dụng, con ở thế giới này đã quen với những người quan trọng, lại muốn bảo vệ những người rất yêu thương mình, đi chuyến này cũng không uổng. Lúc ở trong ảo ảnh, con đã hiểu mọi chuyện, đích xác có hận ngài, hiện tại thì không bởi hiểu rằng ngài có nỗi khổ, hà huống đã bị trừng phạt. Giờ nghĩ lại thấy như thế lại hay, mọi ân oán đều kết thúc, từ rày không còn Đọa Thiên hay Ma vương, thế giới của họ không còn nữa.”
Cố Thanh Thành cúi đầu, tránh khỏi ảnh mắt trong trẻo của thiếu nữ: “Còn một việc chưa rõ, kẻ tham niềm vui thế tục như Tư Đồ Minh, lại luôn bị ta khống chế, lần này vì sao lại gây ra việc đó?”
“Vì sao hắn lại bị ngài khống chế?”
Cố Thanh Thành nói: “Hắn theo đuổi thuật dưỡng sinh, mỗi ngày hao phí biết bao nhiêu dược vật quý giá, tiền nong không minh bạch, mọi chứng cớ đều nằm trong tay ta nên hắn luôn nghe lời, cho ta biết kế sách của hảo hữu Mục Hoảng, cùng hợp mưu giết Mục Hiển. Còn về Tiêu Vô Cực, kỳ thật cũng là hai bọn ta hợp mưu đuổi đi. Còn nhớ lúc tỷ võ chưởng môn năm xưa, ta thi triển liên hỏa với Tiêu Vô Cực không? Kỳ thật còn nhiều pháp thuật mạnh hơn liên hỏa nhiều, nhưng liên hỏa có thể dò xét tâm tư người khác, chỉ là vô dụng với cao thủ, lúc đó Tiêu Vô Cực toàn lực phản kích, sức phòng ngự trong lòng bạc nhược, bị ta dò được bí ấn giữa y với Tạ Thượng. Ta biết sẽ có ngày dùng đến Tạ Thượng nên khi Mục Hiển chết rồi, vị trí điện giám Ngự Kiếm đường sôi sùng sục, ta và Tư Đồ Minh thương lượng dùng Tạ Thượng tiễn Tiêu Vô Cực đi là hay nhất. Nên biết với tính cách bình ổn của Tiêu Vô Cực, rất khó tìm ra nhược điểm, Tạ Thượng võ công tuy cao song không thích hợp làm chưởng môn, ta sẽ càng dễ dàng khống chế cả Thục Sơn. Ta không nhận con chỉ vì đợi con khôi phục ký ức, đem cả Thục Sơn làm lễ vật.”
Đường Mật miễn cưỡng mỉm cười: “Là tặng cho Ma vương, không phải con.”
Cố Thanh Thành ngẩn người: “Đường Mật, ta tặng con một lễ vật. Mau, đến đứng trước gương.”
Đường Mật không hiểu nhưng vẫn làm theo, Cố Thanh Thành nhìn Ngũ hành trận dưới đất, đến vị trí Kim: “Với sức của ta, cộng thêm Anh thiết chiến giáp có thể nghịch hành Ngũ hành trận, may ra đưa được con trở về.”
Đường Mật lắc đầu buồn bã: “Trở về làm gì, hiện giờ cha mẹ con đều chết, làm gì còn nhà mà về.”
“Không, ta nghịch chuyển thời gian có thể đưa con về thời điểm trước vụ nổ, lúc đó cha mẹ con vẫn còn, thế giới của bọn ta cũng không bị thay đổi. Đi mau, ta trả lại họ cho con.” Cố Thanh Thành nói xong, mặc kệ Đường Mật đồng ý hay không, nhắm mắt vận công.
Đường Mật hớn hở, mặt gương đồng xuất hiện một quầng sáng từ từ lan rộng. Đột nhiên cửa Tị thất kèn kẹt, Tư Đồ Minh mỉm cười đi vào.
Cố Thanh Thành đang toàn lực vận công, đạt đến cảnh giới vong ngã, Đường Mật định bạt kiếm lao tới thì nhận ra vầng sáng đang khuếch đại trong gương phát ra sức hút kinh hồn, nó không động đậy được nửa bước.
“Ngươi định làm gì?” Nó quát hỏi Tư Đồ Minh.
“Ta phải bắt Ma vương mà gian tế của Thục Sơn. Tiểu nha đầu, ngươi hại ta không ít, bất quá nếu ta bắt được ngươi về thì vẫn còn đất sống, chỉ cần bảo rằng vì muốn trừ khử các ngươi, quỷ mê tâm khiếu nên đi nhầm đường, tất ta sẽ được tha thứ.” Tư Đồ Minh nói đoạn, đi đến chỗ Cố Thanh Thành đang nhắm mắt vận công.
“Ngươi không sợ Cố tông chủ tiết lộ sự tình hả?”
“Sợ, nên chỉ cần đầu các ngươi là đủ.”
“Ngươi vì muốn thoát khỏi vòng khống chế của Cố tông chủ nên mới làm thế?” Đường Mật hỏi, cố gắng kéo dài thời gian.
“Không, kỳ thật không ngại cho ngươi biết, ta còn một chủ nhân khác, với Cố Thanh Thành chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau.”
Đường Mật cả kinh, nó hiểu nhiều việc như thế mà không biết chủ nhân của Tư Đồ Minh là ai, bèn hỏi: “Chủ nhân của ngươi là ai, định làm gì?”
Tư Đồ Minh bật cười: “Không phải ngươi thông minh lắm sao, ta cho manh mối nhé, người đó có rất nhiều bằng hữu ở đây tự nguyện kể cho người đó nghe tình hình. Lúc người đó ở đây tu luyện cũng như Cố Thanh Thành, quan sát kỹ càng mọi thứ, mục tiêu của Cố Thanh Thành là hủy Thục Sơn còn người đó muốn nắm lấy Thục Sơn, lấy thiên hạ. Hơn nữa, Ma vương thiện nghệ kết hợp người và yêu vật, người đó cũng thường thử, hình như người từng gặp, người đó thường bảo mình là người kế thừa ma huyết nhưng không cần một Ma vương chuyển thế.”
Tụ hợp mọi manh mối lại, nó cảm giác huyết dịch ngưng tụ lại trong sát na, khẽ thốt ra mấy chữ: “Ngụy vương Hoàn Thương.”
Tư Đồ Minh không ngờ nó nhanh chóng đoán ra như thế, dừng bước hỏi đầy kinh ngạc: “Sao ngươi đoán được?”
“Hoàn Thương nổi danh khảng khái, từng tu luyện ở Thục Sơn, chính miệng nói rằng có nhiều bạn tốt ở đây, ví như Chúc thủ thư thường viết thư cho y. Ta từng chỉnh lý sổ mượn ở Tàng thư các, hai mươi năm trước chính y làm việc này, nên nói kế sách tá đao sát nhân do ngươi và Cố tông chủ nghĩ ra không đúng bằng do Ngụy vương Hoàn Thương và Cố tông chủ nghĩ ra. Còn nữa, y cũng ta, từng đọc cách Hoa Anh thử phương pháp kéo dài sinh mệnh, rất có thể nhờ thư tín về yêu vật và người mà được gợi ý mở lối khác.” Đường Mật cảm giác lực hút sau lưng tăng hẳn, đứng cũng không vững, biết thời gian đến rồi, liền cấp thiết hỏi: “Ngươi nắm được Thục Sơn rồi thì định thế nào?”
“Còn phải xem ý Ngụy vương thế nào, có lẽ sẽ biến tất cả thành bán nhân bán yêu như Huyền Phong, chắc Mộ Dung Phỉ, Bạch Chỉ Vi biến thành bán nhân bán yêu sẽ hữu dụng hơn Huyền Phong, Ngọc Dương nhiều.” Tư Đồ Minh đáp, rồi mặc kệ nó, đi đến chỗ Cố Thanh Thành.
“Cố tông chủ cẩn thận.” Đường Mật gào đến lạc giọng, cùng lúc Cố Thanh Thành mở bừng mắt, quát: “Đường Mật, cửa đã mở hẳn rồi, mau đi đi, thế giới này không liên quan gì đến ngươi nữa.”
Đường Mật không hiểu lấy đâu ra dũng khí, giơ tay ấn vào cơ quan Như ý câu, phi câu màu bạc xẹt vào Tư Đồ Minh, y đang tập kích Cố Thanh Thành, hoàn toàn không phòng bị, liền bị trói chặt. Đường Mật lại ấn cơ quan, sợi dây nhanh chóng thu về, kéo Tư Đồ Minh lao đi cùng mình.
Tư Đồ Minh thi triển thiên cân trụ định kháng cực, Cố Thanh Thành cũng lớn tiếng: “Bỏ hắn ra, sức ta không thể đưa cả hai an toàn rời đi.”
“Thử vận khí xem sao.” Đường Mật nói đoạn, bị sức hút kinh hồn cuốn vào quang mang trong kính.
Ngay sát na rơi xuống đầu kia của thời gian, thấy Tư Đồ Minh bị sợi dây bạc kéo theo, nó chợt yên tâm, nghĩ đến mình bằng hữu thân yêu, tựa hồ thấy cả cảnh họ tung hoành giang hồ, bất giác nó mỉm cười. Ta về nhà đây, nó nghĩ vậy, yên tâm nhắm mắt, cùng Tư Đồ Minh tan biến vào dòng thác lũ thời gian.
Hết
Ảo cảnh là tình cảnh Triệu cung bị công phá vào hơn trăm năm trước, cơn mưa máu từ trên trời trút xuống khiến không ai mở mắt được. Vương vượng mặc chiến giáp dính đầy máu đứng ở cao nhất cung thành, tay trái đã mất, tay phải bịt vết thương, cười điên cuồng như người thắng lợi. Nam tử mặc giáp bạc đứng dưới nhìn lên, tỏ vẻ đau đớn gào to: “Xin lỗi, tha thứ cho ta.”
Lúc đó y còn niên thiếu, cầm kiếm xông lên, đỡ lấy thân thể vương thượng sắp gục ngã. Tấm giáp quá nặng, thiếu niên loạng choạng một chút rồi mới đứng vững được, phát hiện trong tay có một cái lượt thiếu răng. “Đây là chìa khóa địa cung Thục Sơn, có lẽ sẽ hữu dụng.” Nàng ta nói, chỉ vào vết thương đầm đìa máu: “Nhớ lấy vết thương của ta, mối hận của ta, sỉ nhục của ta.”
Nam tử mặc giáp bạc đến bên họ, thiếu niên giơ kiếm định bảo vệ vương thượng nhưng chưa kịp xuất thủ, trường kiếm đã bị đánh bay, ngã ngửa văng đi, máu tràn lên miệng, cơn đau nhói lên trong cổ họng. Nam tử đó ôm thân thể vương thượng đang thoi thóp lên, quay lại bảo thiếu niên chìm trong phẫn hận: “Muốn báo thù thì ngươi cần mạnh hơn.” Đấy là lần đầu tiên thiếu niên nhìn thấy nam tử như người trời trong truyền thuyết đó, cũng lần đầu tiên y chân chân thiết thiết cảm thấy mình nhỏ bé đến thế, bàn tay không cầm nổi thanh kiếm phục thù run rẩy trong vũng máu.
Cố Thanh Thành nhắm mắt lại, không muốn nhìn cảnh đó, hơn mười năm nay, mỗi năm phải quỳ bái nam tử vận giáp bạc là cổ họng y đau nhói, ở đó không có vết thương nhưng ký ức đau đớn vẫn chân thật đến thế, hệt như trận mưa máu khi ấy bùng cháy. Lúc mở mắt ra, trước mắt y là dị thế giới hoàn toàn xa lạ, nữ tử thần sắc kinh hoảng ở trước mặt quả nhiên giống hệt Đường Mật khi lớn lên. Sau lưng Đường Mật nổ vang, nó ngoái lại, ngẩn ra một chốc rồi bừng tỉnh, lao ra mở cửa.
Giây khắc cửa mở, ngọn lửa rừng rực cùng dòng khí đẩy nó ngã nhào, nó bò dậy định lao vào biển lửa thì thấy hai người toàn thân rực cháy đang lao ra kêu vang, giãy giụa. Tóc và da hai người đó bị lửa đốt nổ tanh tách.
“Mật Mật, mau chạy đi.” Trong biển lửa vang lên tiếng người giục giã.
“Cha, mẹ.” Đường Mật hô lên, định giúp họ đột nhiên có tiếng nổ, sóng khí hất nó bắn đi, đập vào mặt gương, mặt gương vỡ thành mấy mảnh, một miếng pha lê cắt vào vai nó.
Cố Thanh Thành cảm giác có chưởng phong quét đến, quay lại định chặn nhưng lo lắng Đường Mật đang chìm vào ảo ảnh đau lòng không thể thoát thân, do dự một thoáng rồi thi triển pháp thuật phá tan ảo ảnh. Dĩ nhiên không còn kịp đỡ ngọn chưởng, y đành nghiêng người dùng vai trái đón lấy, tiếng xương vỡ vang lên thật khẽ, y biết xương vai trái đã vỡ, tay phải vận toàn bộ công lực vung ra, giáng trúng ngực kẻ đánh lén.
Cố Thanh Thành và người đánh lén cùng lùi mấy bước mới đứng vững, y kêu khẽ: “Thanh viên, sao lại là ngươi?”
Thanh viên định há miệng, máu liền phun ra, hai khóe môi mấp máy hồi lâu mới nói: “Hóa ra ngươi ẩn tàng thực lực.”
Cố Thanh Thành vốn kinh ngạc, thấy Thanh viên nói được tiếng người, lại càng kinh hãi đến cực điểm: “Thật ra ngươi có phải Thanh viên không?”
“Không, ta là Tiểu An?” Thanh viên đáp.
Cố Thanh Thành hồi tưởng một chốc, hỏi: “Ngươi là tiểu nội thị bị bắt đến hợp thể cùng Thanh viên? Sao có thể được, sau khi hợp thể ngươi phải mất ý thức mói đúng.”
Thanh viên phẫn hận: “Không sai, mọi quái vật do Ma vương tạo ra đều mất ý thức sau khi nhân và yêu hợp thể, chỉ có ta vì hợp thể với hồn thú nên giữ được ý thức. Kỳ thật từ năm đó, ý thức Thanh viên luôn muốn thanh toán ý thức của ta nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh bị Hoa Tuyền biến thành quái vật, sống không bằng chết này thì ta lại qua được. Hơn trăm năm nay, ý thức của ta và Thanh viên dày vò nhau, đều muốn thanh toán đối phương để hoàn toàn chiếm cứ thể xác, sau cùng ta thắng, tuy hao phí mất hơn trăm năm nhưng ta đã thắng.”
“Đấy là bí mật hồn thú của Hoa Tuyền không tan biến hả?” Đường Mật hỏi, nó đứng trước gương đồng, mặt đẫm lệ nhưng thần trí đã tỉnh táo.
“Đúng, Hoa Tuyền thấy thất bại đã rõ, lòng không cam nhưng muốn phục thù thì lại không đủ dũng khí sống trộm, hy vọng có người thay thế báo cừu nhưng sợ cừu hận rồi sẽ mờ dần theo thời gian, liền gọi hồn thú Thanh viên hoàn toàn trung thành với mình ra. Nàng ta vẫn nghiên cứu tà thuật hồn thú tồn tại vĩnh hằng, từng lấy mấy vạn binh tướng cho hợp thể cùng yêu vật. Chút việc vặt này không làm khó được nàng ta, nhưng lúc đó Triệu cung gần như tan hoang, những kẻ trung thành không hiểu đang cự địch ở nơi nào, nàng ta bèn thuận tay bắt ta. Ta, Tiểu An, nội thị duy nhất trong điện Hy Khánh hôm đó không đào tẩu. Đấy là phần thưởng cho ta.” Thanh viên kích động, miệng trào bọt máu, thở hồng hộc hồi lâu: “Tiếc là Hoa Tuyền vĩnh viễn không biết, hạt giống nàng ta để lại đã hủy đi đại nghiệp phục cừu của mình.” Đoạn Thanh viên bất chấp nội thương, cười vang.
Cố Thanh Thành thắt lòng: “Ý ngươi là gì?”
Thanh viên chỉ vào Đường Mật: “Ngươi hỏi tiểu cô nương, hiện giờ tiểu cô nương biết hết, cũng không phải là Ma vương chuyển thế.”
Sắc mặt Cố Thanh Thành trắng nhợt, nhìn Đường Mật, thần sắc không tin nổi đó khiến lòng nó đau nhói, hít sâu một hơi rồi nói: “Đúng, ban nãy con đã tìm được ký ức bị mất, con không phải Hoa Tuyền chuyển thế, còn ngài là hung thủ giết cha mẹ con.”
Nó dứt lời, Tị thất chìm vào im lặng, đột nhiên Thanh viên cười điên cuồng: “Đúng, ta biết từ đầu, từ lần đầu tiên ta thấy tiểu cô nương ở Tàng thư các, lúc đó ý thức của Thanh viên vẫn còn một chút nên cảm giác được tiểu cô nương không phải là hồn chủ. Ta cố ý cho các ngươi biết tiểu cô nương khiến ta thấy bất thường, ta muốn nhìn cảnh các ngươi sắp xếp bao lâu nhưng sau cùng bị hủy hết.”
“Nên ngươi dùng máu của ta tạo ra Huyết ảnh lưu ly, pháp thuật đó có ghi trong lục đạo toàn thư thông yếu, lấy máu một người chế tạo Huyết ảnh lưu ly thì ai mang huyết mạch đó mới hiện lên được dưới ánh lưu ly. Huyết ảnh lưu ly do Vương Lẫm lấy máu Hoa Tuyền chế tạo đã hủy hết dưới địa cung, ngươi dùng máu ta để chế tạo thì tất nhiên chỉ chiếu ra được ta. Chắc ngươi hiến kế cho Tư Đồ Minh, để hắn trở thành Đọa Thiên chuyển thế rồi lấy Huyết ảnh lưu ly ra trước mặt chúng nhân, coi ta là Ma vương thật sự, đồng thời lật tẩy Cố tông chủ, đúng không?” Đường Mật rít lên.
Thanh viên chưa kịp đáp, Cố Thanh Thành đã cất giọng thê lương: “Nói láo, ta không tin, vết thương đó là sao? Triệu cung trong óc con là gì?”
Đường Mật thở dài: “Vết thương do kính cắt phải, ban nãy ngươi cũng thấy rồi, còn về Triệu cung là do ta còn lưu lại một chút kí ức của Vương Lẫm. Vì chút kí ức đó mà ta có cảm giác với Ảo hải và nơi này.”
“Con muốn nói rằng mình là Vương Lẫm chuyển thế?” Giọng Cố Thanh Thành gần như khàn khàn.
“Không phải, ta không phải Vương Lẫm chuyển thế, ta là ta.” Đường Mật ngồi xổm xuống, nhúng tay vào máu Thanh viên rơi xuống đất, vẽ vị trí giữa Tị thất và lăng tẩm: “Đây là trận hình mà ngài cũng biết nhưng ngài không biết rằng dưới đáy hồ cũng có một tòa Ngũ hành trận khác, dùng năm con yêu thú trấn trụ thi thể Hoa Tuyền. Trận pháp ở Ảo hải này hút lấy toàn bộ sức mạnh liên quan đến Hoa Tuyền, vì lý do này sau trăm năm Thi vương hoặc yêu thú đều suy nhược, sức mạnh đều đã bị trận pháp liên tục hút lấy duy trì kết giới của Thục Sơn, nhờ thế mà Vương Lẫm chết rồi nhưng sức mạnh vẫn duy trì. Hiện tại ngài nhìn toàn diện trận hình này xem cả đại trận là gì?” Nói đoạn nó nhìn Cố Thanh Thành, biết y tinh thông trận pháp hơn mình, tuy đây là trận pháp tà thuật nhưng y tất đoán được.
Cố Thanh Thành ngơ ngẩn nhìn dấu máu, đột nhiên nói bằng giọng cực kỳ bình tĩnh: “Là lục giới cấm thuật.”
“Đúng, trong giây phút cuối cùng, Vương Lẫm vì không tìm được bằng cớ luân hồi tồn tại, không thể chắc chắc quay về được Thục Sơn khi sức mạnh tiêu tan nên đã sử dụng lục giới cấm thuật. Trước khi chết, ông ta khoét một lỗ thủng thời không tại lăng tẩm, để hồn phách ngủ say trong một thân thể ở dị thế giới. Còn con do cơ duyên xảo hợp đã nhập vào thân thể đó, trăm năm sau tại thế giới này, các vị phát động Ngũ hành trận, mở lại thời không đó, kéo con về qua tấm gương, hồn phách Vương Lẫm ngủ say trong thân thể con tỉnh lại, chiếm lấy thân thể con, chân tướng Đọa Thiên chuyển thế là vậy.”
Cố Thanh Thành đã hoàn toàn trấn tĩnh, hỏi: “Vì sao ta phá trận rồi mà không giết chết con? Lẽ nào phá trận không thành công?”
“Không, ngài thành công rồi, nên cha mẹ mới chết trong ngọn lửa, sau đó vốn phải là con. Nhưng trời không giúp ngài, lúc các ngài phát động Ngũ hành trận thì Trương Úy mang theo bảo vật phòng ngự Trầm Địch mạnh nhất trên đời đi vào Ảo hải, phá hoại cả bố cục, còn bảo vệ con xuyên qua được hai thế giới, lại sống sót, còn mấy ngày sau ngài mới phát hiện ra con vì xuyên việt qua thế giới khác cũng cần thời gian, không phải nháy mắt là đến ngay.” Đường Mật nhìn thân thể thiếu nữ của mình, nói tiếp: “Vì sao con biến nhỏ lại thì khó giải thích lắm, tại thế giới của con có một lý thuyết là lúc xuyên việt thời không tất vượt hơn tốc độ ánh sáng, như thế sẽ quay ngược thời gian, người trẻ dần ra, bất quá đấy chỉ là lý thuyết. Nhưng con nghĩ, khả năng lớn nhất là sức mạnh phá trận của ngài đã hủy đi hồn phách Vương Lẫm, tổn thương đến cả con nên con nhỏ đi mười tuổi, nhờ Trầm Địch bảo vệ nên con không chết.”
Đường Mật giải thích xong liền nhìn Cố Thanh Thành, phát giác trong khoảnh khắc tựa hồ y già hẳn, mắt xám xịt như vong hồn đã chết. Nó mệt mỏi ngồi thụp xuống, không đứng dậy nổi.
Thanh viên cười khẽ: “Được, được rồi, ta vật vã hơn trăm năm, coi như thấy được kết cục muốn thấy, khuyên các vị câu cuối cùng, nếu muốn sống thì mau đi đi, còn cho rằng đời không còn gì đáng sống, cứ đợi thêm chốc nữa, ta đã cho Tư Đồ Minh biết các vị ở đây.”
Nói đoạn Thanh viên loạng choạng rời đi, Cố Thanh Thành nói: “Ngươi thụ thương thế này, không còn sống được bao lâu nữa.”
Thanh viên không quay đầu lại, cười vang: “Sống không còn gì vui nữa, chỉ là đợi đến ngày hôm nay, năm xưa ta chỉ là kẻ quét cửa điện Hy Khánh, không ngờ lại có ngày hủy được đại kế báo thù của Ma vương, ha ha, ha ha…”
Cố Thanh Thành nhìn theo Thanh viên đi mất, thạch môn chợt đóng lại, y ngửa mặt thở dài, đột nhiên đốn ngộ, nói với Đường Mật: “Xin lỗi, việc của cha mẹ con là ta không cố ý, chính bọn ta đã cuốn con vào thế giới hỗn loạn này.”
Đường Mật lắc đầu: “Đã đến nước này, xin lỗi cũng vô dụng, con ở thế giới này đã quen với những người quan trọng, lại muốn bảo vệ những người rất yêu thương mình, đi chuyến này cũng không uổng. Lúc ở trong ảo ảnh, con đã hiểu mọi chuyện, đích xác có hận ngài, hiện tại thì không bởi hiểu rằng ngài có nỗi khổ, hà huống đã bị trừng phạt. Giờ nghĩ lại thấy như thế lại hay, mọi ân oán đều kết thúc, từ rày không còn Đọa Thiên hay Ma vương, thế giới của họ không còn nữa.”
Cố Thanh Thành cúi đầu, tránh khỏi ảnh mắt trong trẻo của thiếu nữ: “Còn một việc chưa rõ, kẻ tham niềm vui thế tục như Tư Đồ Minh, lại luôn bị ta khống chế, lần này vì sao lại gây ra việc đó?”
“Vì sao hắn lại bị ngài khống chế?”
Cố Thanh Thành nói: “Hắn theo đuổi thuật dưỡng sinh, mỗi ngày hao phí biết bao nhiêu dược vật quý giá, tiền nong không minh bạch, mọi chứng cớ đều nằm trong tay ta nên hắn luôn nghe lời, cho ta biết kế sách của hảo hữu Mục Hoảng, cùng hợp mưu giết Mục Hiển. Còn về Tiêu Vô Cực, kỳ thật cũng là hai bọn ta hợp mưu đuổi đi. Còn nhớ lúc tỷ võ chưởng môn năm xưa, ta thi triển liên hỏa với Tiêu Vô Cực không? Kỳ thật còn nhiều pháp thuật mạnh hơn liên hỏa nhiều, nhưng liên hỏa có thể dò xét tâm tư người khác, chỉ là vô dụng với cao thủ, lúc đó Tiêu Vô Cực toàn lực phản kích, sức phòng ngự trong lòng bạc nhược, bị ta dò được bí ấn giữa y với Tạ Thượng. Ta biết sẽ có ngày dùng đến Tạ Thượng nên khi Mục Hiển chết rồi, vị trí điện giám Ngự Kiếm đường sôi sùng sục, ta và Tư Đồ Minh thương lượng dùng Tạ Thượng tiễn Tiêu Vô Cực đi là hay nhất. Nên biết với tính cách bình ổn của Tiêu Vô Cực, rất khó tìm ra nhược điểm, Tạ Thượng võ công tuy cao song không thích hợp làm chưởng môn, ta sẽ càng dễ dàng khống chế cả Thục Sơn. Ta không nhận con chỉ vì đợi con khôi phục ký ức, đem cả Thục Sơn làm lễ vật.”
Đường Mật miễn cưỡng mỉm cười: “Là tặng cho Ma vương, không phải con.”
Cố Thanh Thành ngẩn người: “Đường Mật, ta tặng con một lễ vật. Mau, đến đứng trước gương.”
Đường Mật không hiểu nhưng vẫn làm theo, Cố Thanh Thành nhìn Ngũ hành trận dưới đất, đến vị trí Kim: “Với sức của ta, cộng thêm Anh thiết chiến giáp có thể nghịch hành Ngũ hành trận, may ra đưa được con trở về.”
Đường Mật lắc đầu buồn bã: “Trở về làm gì, hiện giờ cha mẹ con đều chết, làm gì còn nhà mà về.”
“Không, ta nghịch chuyển thời gian có thể đưa con về thời điểm trước vụ nổ, lúc đó cha mẹ con vẫn còn, thế giới của bọn ta cũng không bị thay đổi. Đi mau, ta trả lại họ cho con.” Cố Thanh Thành nói xong, mặc kệ Đường Mật đồng ý hay không, nhắm mắt vận công.
Đường Mật hớn hở, mặt gương đồng xuất hiện một quầng sáng từ từ lan rộng. Đột nhiên cửa Tị thất kèn kẹt, Tư Đồ Minh mỉm cười đi vào.
Cố Thanh Thành đang toàn lực vận công, đạt đến cảnh giới vong ngã, Đường Mật định bạt kiếm lao tới thì nhận ra vầng sáng đang khuếch đại trong gương phát ra sức hút kinh hồn, nó không động đậy được nửa bước.
“Ngươi định làm gì?” Nó quát hỏi Tư Đồ Minh.
“Ta phải bắt Ma vương mà gian tế của Thục Sơn. Tiểu nha đầu, ngươi hại ta không ít, bất quá nếu ta bắt được ngươi về thì vẫn còn đất sống, chỉ cần bảo rằng vì muốn trừ khử các ngươi, quỷ mê tâm khiếu nên đi nhầm đường, tất ta sẽ được tha thứ.” Tư Đồ Minh nói đoạn, đi đến chỗ Cố Thanh Thành đang nhắm mắt vận công.
“Ngươi không sợ Cố tông chủ tiết lộ sự tình hả?”
“Sợ, nên chỉ cần đầu các ngươi là đủ.”
“Ngươi vì muốn thoát khỏi vòng khống chế của Cố tông chủ nên mới làm thế?” Đường Mật hỏi, cố gắng kéo dài thời gian.
“Không, kỳ thật không ngại cho ngươi biết, ta còn một chủ nhân khác, với Cố Thanh Thành chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau.”
Đường Mật cả kinh, nó hiểu nhiều việc như thế mà không biết chủ nhân của Tư Đồ Minh là ai, bèn hỏi: “Chủ nhân của ngươi là ai, định làm gì?”
Tư Đồ Minh bật cười: “Không phải ngươi thông minh lắm sao, ta cho manh mối nhé, người đó có rất nhiều bằng hữu ở đây tự nguyện kể cho người đó nghe tình hình. Lúc người đó ở đây tu luyện cũng như Cố Thanh Thành, quan sát kỹ càng mọi thứ, mục tiêu của Cố Thanh Thành là hủy Thục Sơn còn người đó muốn nắm lấy Thục Sơn, lấy thiên hạ. Hơn nữa, Ma vương thiện nghệ kết hợp người và yêu vật, người đó cũng thường thử, hình như người từng gặp, người đó thường bảo mình là người kế thừa ma huyết nhưng không cần một Ma vương chuyển thế.”
Tụ hợp mọi manh mối lại, nó cảm giác huyết dịch ngưng tụ lại trong sát na, khẽ thốt ra mấy chữ: “Ngụy vương Hoàn Thương.”
Tư Đồ Minh không ngờ nó nhanh chóng đoán ra như thế, dừng bước hỏi đầy kinh ngạc: “Sao ngươi đoán được?”
“Hoàn Thương nổi danh khảng khái, từng tu luyện ở Thục Sơn, chính miệng nói rằng có nhiều bạn tốt ở đây, ví như Chúc thủ thư thường viết thư cho y. Ta từng chỉnh lý sổ mượn ở Tàng thư các, hai mươi năm trước chính y làm việc này, nên nói kế sách tá đao sát nhân do ngươi và Cố tông chủ nghĩ ra không đúng bằng do Ngụy vương Hoàn Thương và Cố tông chủ nghĩ ra. Còn nữa, y cũng ta, từng đọc cách Hoa Anh thử phương pháp kéo dài sinh mệnh, rất có thể nhờ thư tín về yêu vật và người mà được gợi ý mở lối khác.” Đường Mật cảm giác lực hút sau lưng tăng hẳn, đứng cũng không vững, biết thời gian đến rồi, liền cấp thiết hỏi: “Ngươi nắm được Thục Sơn rồi thì định thế nào?”
“Còn phải xem ý Ngụy vương thế nào, có lẽ sẽ biến tất cả thành bán nhân bán yêu như Huyền Phong, chắc Mộ Dung Phỉ, Bạch Chỉ Vi biến thành bán nhân bán yêu sẽ hữu dụng hơn Huyền Phong, Ngọc Dương nhiều.” Tư Đồ Minh đáp, rồi mặc kệ nó, đi đến chỗ Cố Thanh Thành.
“Cố tông chủ cẩn thận.” Đường Mật gào đến lạc giọng, cùng lúc Cố Thanh Thành mở bừng mắt, quát: “Đường Mật, cửa đã mở hẳn rồi, mau đi đi, thế giới này không liên quan gì đến ngươi nữa.”
Đường Mật không hiểu lấy đâu ra dũng khí, giơ tay ấn vào cơ quan Như ý câu, phi câu màu bạc xẹt vào Tư Đồ Minh, y đang tập kích Cố Thanh Thành, hoàn toàn không phòng bị, liền bị trói chặt. Đường Mật lại ấn cơ quan, sợi dây nhanh chóng thu về, kéo Tư Đồ Minh lao đi cùng mình.
Tư Đồ Minh thi triển thiên cân trụ định kháng cực, Cố Thanh Thành cũng lớn tiếng: “Bỏ hắn ra, sức ta không thể đưa cả hai an toàn rời đi.”
“Thử vận khí xem sao.” Đường Mật nói đoạn, bị sức hút kinh hồn cuốn vào quang mang trong kính.
Ngay sát na rơi xuống đầu kia của thời gian, thấy Tư Đồ Minh bị sợi dây bạc kéo theo, nó chợt yên tâm, nghĩ đến mình bằng hữu thân yêu, tựa hồ thấy cả cảnh họ tung hoành giang hồ, bất giác nó mỉm cười. Ta về nhà đây, nó nghĩ vậy, yên tâm nhắm mắt, cùng Tư Đồ Minh tan biến vào dòng thác lũ thời gian.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.