Chương 33: PHỈ VŨ SAU KHI BIẾN THÂN
Minh Nguyệt Hưu
30/12/2013
Edit: Y Vân
Beta: Tử Sa
Đúng lúc ba người chúng ta đang liên hợp lại khi dễ Hòa Tảo cho đến chết đi sống lại, thì trên mặt nước sông Dân chợt có dị động, dường như có cái gì đó như đang muốn trồi lên trên, mấy người chúng ta vừa mới chịu qua sự chà đạp của Thanh Long, nên tinh thần có chút khẩn trương, rất sợ lại có tinh quái cấp bậc cao gì tìm đến gây phiền.
Đầu óc của bốn người chúng ta đều kêu lên một tiếng không tốt, lập tức liền dùng cái tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà ở bên bờ nhổ mấy cọng cỏ đính lên trên ót, đồng thời trong miệng không hẹn mà cùng xướng lên ca khúc ru ngủ: “Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống, cỏ xanh không nguyện đứng lên, chúng ta là cỏ xanh, chúng ta là cỏ xanh, chúng ta là cọng cỏ xanh quang vinh!” (Y Vân: Bài gì vô duyên thấy ớn!)
Thời điểm đang lo lắng không thôi, cái vật kia rốt cuộc cũng trồi lên, ngoài dự liệu của bốn người chúng ta, thứ trồi lên cũng chẳng phải quái vật gì, chính là con người, hơn nữa còn là một nữ nhân.
Nàng ta cao cỡ 1m8, nhìn thể trọng phỏng chừng 80 kg, mặc một bộ trang phục thủy lam sắc, tướng mạo cũng không phải tệ, mắt là mắt mũi là mũi, chỉ là nhìn cái đầu tóc bùng nổ kia mà có chút đau lòng.
Chỉ thấy sau khi nàng ta trồi lên đến mặt hồ thì liền nhìn trái nhìn phải, sau đó chạy về phía chúng ta tươi cười ngọt ngào, lập tức làm say mê một mảnh tinh quái trên mặt nước, cũng làm cho chúng ta đang ở cách nàng một đoạn cũng mê hoặc đến đầu váng mắt hoa, thẳng đến sau khi bốn người chúng ta va phải đầu nhau, thị lực mới tính là khôi phục như thường. Trông như vậy, mà lực sát thương khi nàng ta cười lên quả nhiên là lan rộng vô biên…
Sau khi thị lực của mấy người chúng ta đã khôi phục lại bình thường, liền hoảng sợ mà phát hiện nữ tử kia cư nhiên lại ngự kiếm xông về phía chúng ta, đây là đã gây ra chuyện gì? Đang lúc mấy người chúng ta nghi hoặc khó hiểu, một tiếng kêu lên từ rất xa của nữ tử đã giải trừ hết toàn bộ nghi vấn trong lòng bọn ta, bất quá sắc mặt của người nào đó lại nhìn không được tốt lắm, từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, tóm lại là đổi tới đổi lui, không thoát khỏi hai màu xanh trắng.
Tiếng kêu của nàng ta là như vầy: “Tảo ~~~~~~~~` Tảo ~~~~~~~~~~` ta đến rồi!”
Người kêu Hòa Tảo như vậy, không cần hỏi, khẳng định chính là Phỉ Vũ sau khi học biến thân, ngoài ra, không ai có thể đem cái kiểu xưng hô ghê tởm như vậy gọi ra thuận miệng đến thế.
Biểu hiện của Hòa Tảo lần này thật rõ ràng, trực tiếp nghiêng đầu xoay đi ói ra từng ngụm từng ngụm lớn, đứa nhỏ đáng thương a, ta ở bên cạnh nhìn thấy mà lòng chua xót, ngay cả mật vàng cũng đã đều nôn ra rồi.
Phỉ Vũ “hưu” một tiếng đáp xuống bên cạnh Hòa Tảo, giống như lính nhảy dù chuẩn xác không chút sai lầm, chỉ thấy nàng dùng đôi tay tráng kiện mạnh mẽ ôm lấy cánh tay Hòa Tảo dùng sức mà lay: “Tảo Tảo, chàng xem cái hình tượng này của ta thế nào, xinh đẹp chứ, động lòng người chứ, ta chính là đặc biệt chiếu theo chàng mà tạo ra đó, chàng xem chàng cao hai mét, ta liền 1m8, chàng râu đầy má, ta liền để kiểu tóc bùng nổ, tóm lại bất kể là cái gì đều chiếu theo yêu cầu để xứng đôi được với chàng mà tạo ra, chàng nói mau đi, có đẹp hay không? Có đẹp hay không hả?” Trong lúc nói lại thỉnh thoảng lại làm ra bộ dạng tiểu nữ nhân làm nũng.
Chúng ta ở bên cạnh càng xem càng thấy buồn nôn, lại càng hung hăng lau mồ hôi, cho đến khi nàng sắp đem cánh tay Hòa Tảo lắc đến đứt, Hòa Tảo mới đem một ít mật vàng cuối cùng nôn ra hết, rồi rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn Phỉ Vũ một cái, sau đó lập tức nhắm chặt mắt lại hô lên một chữ: “Đẹp!” Ngay sau đó lại nôn ra, lần này ngay cả mật gan đều bắt đầu nôn ra rồi. (Y Vân: tội nghiệp)
Nghe thấy Hòa Tảo khen mình, Phỉ Vũ nhất thời cười tươi như hoa, ôm mặt say mê nói: “Ta đã nói rồi mà, cái hình tượng này Tảo Tảo chàng nhất định sẽ thích, ta thật sự là quá có tài quá xinh đẹp rồi!”
Chúng ta ở bên cạnh đối với đồng chí Hòa Tảo đáng thương gửi tới một vạn phần đồng tình, thừa lúc Phỉ Vũ buông hắn ra, liền vội vàng đem hắn cứu về, xoa lưng vỗ ngực, cuối cùng cũng giúp hắn ngừng được việc nôn mửa, bằng không ta sợ đồng chí Hòa Tảo cứ tiếp tục nôn nữa sẽ biến thành lưng gù mất.
Sau khi Phỉ Vũ đắm chìm trong hạnh phúc xong rốt cục cũng nhớ tới chính sự, hỏi chúng ta vì cái gì lại ở đây, mà không phải là Thuỷ Tinh Cung?
“Cái này… Cái này…” Phù Sinh Túy Khách nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, nói cho cùng cái vấn đề mặt mũi xảy ra nơi đó, nghĩ tới hắn là lão đại của mấy người chúng ta, ở trước mặt Phỉ Vũ càng được xem là cao nhân, sao có thể nói bản thân là bởi vì ở trước mặt lão bà cùng hài tử người ta nói huyên thuyên, cho nên bị giết rồi sống lại mới đến đây, vì thế sau khi hắn đứng ở nơi đó nửa ngày, rốt cục cũng nghẹn ra một câu: “Lão Đao ngươi tới nói đi!”
Sau khi nghe thấy câu này, toàn bộ mấy người bọn ta đều cười ngất, té ra hắn mất cả nửa ngày mới nghĩ ra một câu này a, Khoái Hoạt Đao đứng dậy dùng ngón tay chải chải hai cái phiến râu của hắn chậm rì rì nói: “Sự thật là như vậy…” Thời điểm hai vành tai của chúng ta dựng lên chuẩn bị nghe hắn nói thế nào, hắn vội chi chi chít chít nói một câu gì đó rất nhanh, sau đó hỏi: “Chính là như vậy, nghe rõ chứ?”
Phỉ Vũ mờ mịt lắc lắc cái đầu tóc bùng nổ của nàng, mỗi khi nhìn thấy cái đầu kia của nàng, ta luôn muốn ở phía trên ném thêm trái bom, làm cho cái đầu bùng nổ kia lại càng bùng nổ thêm một chút.
Khoái Hoạt Đao vỗ vỗ cái đầu của Phỉ Vũ dùng một loại ngữ khí phi thường đáng tiếc nói: “Nghe không rõ chỉ có thể nói do lỗ tai của Tiểu Vũ ngươi có vấn đề, ta đề nghị ngươi lúc rảnh nên đi bệnh viện khám tai một chút, bất quá trong Thục Sơn có cái loại tiện ích này hay không thì ta không rõ lắm.”
Không đợi cho Phỉ Vũ đang vô cùng nhức đầu tiếp tục hỏi nữa, Khoái Hoạt Đao đã nhấc chân đứng lên ở một nơi cao hơn nói với mấy người chúng ta: “Được rồi, biến thân của Tiểu Vũ đã học xong rồi, cái nhiệm vụ này liền xem như đã hoàn thành đi, chúng ta đây hiện tại là tiếp tục ở sông Dân xoát quái, hay là thảo luận những chuyện khác một chút?”
“Chuyện gì?” Mấy người chúng ta lần này ăn ý hiếm có, toàn bộ đều nói ra hai chữ này.
Khoái Hoạt Đao sờ sờ chòm râu nhỏ của hắn nói: “Chuyện này, tự nhiên là chuyện kiến bang, trước đây mấy người chúng ta không thực lực không tài lực, cho nên không thể không đem chuyện kiến bang hoãn lại, nhưng là hiện tại lại không như vậy!” Lúc nói đến đây, trong mắt Khoái Hoạt Đao là ánh hào quang rực rỡ, giống như oán nam đơn độc bị cấm dục đã lâu nhìn thấy một oán phụ đơn độc giống mình, kia gọi là một cái kê động a, kia gọi là một cái phấn khích a!!
(Tử Sa: Kê động- động dâm…)
Ta là người đầu tiên giơ tay chất vấn: “Đao lão đại, hiện tại gọi là có thực lực sao, theo như ta biết, trước mắt trên bảng xếp hạng Thiên Bảng trong diễn đàn Thục Sơn, trừ bỏ ngoài Phù Sinh lão đại có ở trên ra, những người khác vẫn còn đang ở ngoài bảng, về phần tài lực…”
Nói tới đây ta nước mắt ào ào, từ sau vụ đánh bạc thua lần trước, vận khí của ta liền không có tốt qua, xoát quái không thua ai, nhưng là đồ đạt được lại ít nhất.
Ta nhân phẩm, nhân phẩm, nhân phẩm dị thưởng kiên định luôn cùng với cái Thục Sơn không nhân phẩm này đấu tranh gian khổ.
Thiên Bảng là bảng đơn do những người chơi ăn không ngồi rồi trên diễn đàn sắp xếp mà ra, chuyên môn thu thập thực lực các nhân vật của Thục Sơn, danh sách Thiên Bảng cũng không phải chỉ có đẳng cấp, còn có thao tác kiếm quyết vân vân, tóm lại là đánh giá thực lực một cách tổng thể.
Thiên Bảng tuy không phải bảng xếp hạng chính thức, nhưng hiện nay ở trong đám người chơi đã là rất có tiếng tăm, so với bảng chính thức còn muốn chính thức hơn, một cái vị trí trên Thiên Bảng liền đại biểu cho tổng hợp thực lực của người chơi đó, về phần cái loại người chỉ biết ngây ngốc mà luyện cấp căn bản thì không tư cách để tiến vào Thiên bảng.
Hiện nay đứng đầu Thiên Bảng là người chơi Nga Mi: Liễu Ám Hoa Minh (Chú thích: giới tính nam), nghe nói người này đã đem một bộ Nga Mi kiếm quyết tu luyện đến xuất thần nhập hóa, hơn nữa thao tác thật sự rất lưu loát, đem phi kiếm thao tác rất trơn tru, dâm đãng vô cùng, bình sinh thích nhất là cùng người khác PK đánh nhau, vừa nghe đến hai chữ PK, lập tức mắt lóe lục quang, cứ như là sắc lang nhìn thấy MM vậy.
Mặt khác điều đáng nhắc tới là, người này có một câu danh ngôn kinh điển được bình chọn là câu nói thập đại kinh điển của Thục Sơn, danh ngôn này là: Trăng đen gió lộng phơi PP, thật khoái a! (Y Vân: ặc)
(Tử Sa: PP- cái mông :D)
Thời điểm mấy người chúng ta tụ tập lại một chỗ, thảo luận không ít về cái vị đứng đầu Thiên Bảng hiện nay, kết quả thảo luận ra chính là: trình độ dâm đãng của người này chúng ta không thể sánh kịp!
Ở phía dưới Liễu Ám Hoa Minh, cao thủ xếp thứ hai Thiên Bảng, tuyệt đối khiến cho người khác không ngờ tới được, cư nhiên lại là một nữ giới, hơn nữa nghe nói lại là một nữ cao thủ thực LOLI.
Người này tên là: Tuyết Bạch Tuyết Bạch Thiếu Nữ Long.
Pháp thuật sở học chính là hệ Phật môn thứ khó học nhất trong Thục Sơn, bởi vì trong Thục Sơn căn bản là không có môn phái Phật gia có thể lựa chọn, chỉ có thể ở trong Thục Sơn may mắn chạm mặt, thần tăng Thần Long thấy đầu không thấy đuôi a, cái vận khí kia chắc là phải nhiểu lắm mới có thể tóm lấy một lần, cái vận khí kia chắc là phải nhiểu lắm mới có thể vừa lúc bắt được lúc tâm tình lão đại tốt, mà đồng ý truyền thụ tuyệt học Phật môn a.
Ta ghen tị, vì cái gì ta đây lại không có cái vận khí tận trời kia, chỉ gặp phải một tên Bạch Cốc biến thái, tiếp nhận một cái nhiệm vụ biến thái, diệt Trúc Sơn giáo a diệt Trúc Sơn giáo, ta YY tên thiết kế sư của Thục Sơn một trăm lần! Một trăm lần!
Tuyết Bạch Tuyết Bạch Thiếu Nữ Long chính là người đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Bảng trong những người chơi nữ của Thục Sơn, bất quá nàng đối với cái vị trí thứ hai này của mình là buồn bực đến cực điểm, biết bao lần công kích đến vị trí thứ nhất, nhưng cuối cùng đều thảm bại trên tay Liễu Ám Hoa Minh, bởi vậy được một cái nickname là: Vạn Năm Lão Nhị.
Nghe nói Tuyết Bạch Tuyết Bạch Thiếu Nữ Long bởi vì cái nguyên nhân này, đối với chữ Nhị cực kỳ mẫn cảm, bất kể là ai, chỉ cần ở trước mặt nàng nhắc đến Nhị, hoặc là chữ có hài âm của Nhị, lập tức một kiếm đi qua, chém chết là đáng, chém bị thương là do vận khí ngươi tốt -_-
Beta: Tử Sa
Đúng lúc ba người chúng ta đang liên hợp lại khi dễ Hòa Tảo cho đến chết đi sống lại, thì trên mặt nước sông Dân chợt có dị động, dường như có cái gì đó như đang muốn trồi lên trên, mấy người chúng ta vừa mới chịu qua sự chà đạp của Thanh Long, nên tinh thần có chút khẩn trương, rất sợ lại có tinh quái cấp bậc cao gì tìm đến gây phiền.
Đầu óc của bốn người chúng ta đều kêu lên một tiếng không tốt, lập tức liền dùng cái tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà ở bên bờ nhổ mấy cọng cỏ đính lên trên ót, đồng thời trong miệng không hẹn mà cùng xướng lên ca khúc ru ngủ: “Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống, cỏ xanh không nguyện đứng lên, chúng ta là cỏ xanh, chúng ta là cỏ xanh, chúng ta là cọng cỏ xanh quang vinh!” (Y Vân: Bài gì vô duyên thấy ớn!)
Thời điểm đang lo lắng không thôi, cái vật kia rốt cuộc cũng trồi lên, ngoài dự liệu của bốn người chúng ta, thứ trồi lên cũng chẳng phải quái vật gì, chính là con người, hơn nữa còn là một nữ nhân.
Nàng ta cao cỡ 1m8, nhìn thể trọng phỏng chừng 80 kg, mặc một bộ trang phục thủy lam sắc, tướng mạo cũng không phải tệ, mắt là mắt mũi là mũi, chỉ là nhìn cái đầu tóc bùng nổ kia mà có chút đau lòng.
Chỉ thấy sau khi nàng ta trồi lên đến mặt hồ thì liền nhìn trái nhìn phải, sau đó chạy về phía chúng ta tươi cười ngọt ngào, lập tức làm say mê một mảnh tinh quái trên mặt nước, cũng làm cho chúng ta đang ở cách nàng một đoạn cũng mê hoặc đến đầu váng mắt hoa, thẳng đến sau khi bốn người chúng ta va phải đầu nhau, thị lực mới tính là khôi phục như thường. Trông như vậy, mà lực sát thương khi nàng ta cười lên quả nhiên là lan rộng vô biên…
Sau khi thị lực của mấy người chúng ta đã khôi phục lại bình thường, liền hoảng sợ mà phát hiện nữ tử kia cư nhiên lại ngự kiếm xông về phía chúng ta, đây là đã gây ra chuyện gì? Đang lúc mấy người chúng ta nghi hoặc khó hiểu, một tiếng kêu lên từ rất xa của nữ tử đã giải trừ hết toàn bộ nghi vấn trong lòng bọn ta, bất quá sắc mặt của người nào đó lại nhìn không được tốt lắm, từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, tóm lại là đổi tới đổi lui, không thoát khỏi hai màu xanh trắng.
Tiếng kêu của nàng ta là như vầy: “Tảo ~~~~~~~~` Tảo ~~~~~~~~~~` ta đến rồi!”
Người kêu Hòa Tảo như vậy, không cần hỏi, khẳng định chính là Phỉ Vũ sau khi học biến thân, ngoài ra, không ai có thể đem cái kiểu xưng hô ghê tởm như vậy gọi ra thuận miệng đến thế.
Biểu hiện của Hòa Tảo lần này thật rõ ràng, trực tiếp nghiêng đầu xoay đi ói ra từng ngụm từng ngụm lớn, đứa nhỏ đáng thương a, ta ở bên cạnh nhìn thấy mà lòng chua xót, ngay cả mật vàng cũng đã đều nôn ra rồi.
Phỉ Vũ “hưu” một tiếng đáp xuống bên cạnh Hòa Tảo, giống như lính nhảy dù chuẩn xác không chút sai lầm, chỉ thấy nàng dùng đôi tay tráng kiện mạnh mẽ ôm lấy cánh tay Hòa Tảo dùng sức mà lay: “Tảo Tảo, chàng xem cái hình tượng này của ta thế nào, xinh đẹp chứ, động lòng người chứ, ta chính là đặc biệt chiếu theo chàng mà tạo ra đó, chàng xem chàng cao hai mét, ta liền 1m8, chàng râu đầy má, ta liền để kiểu tóc bùng nổ, tóm lại bất kể là cái gì đều chiếu theo yêu cầu để xứng đôi được với chàng mà tạo ra, chàng nói mau đi, có đẹp hay không? Có đẹp hay không hả?” Trong lúc nói lại thỉnh thoảng lại làm ra bộ dạng tiểu nữ nhân làm nũng.
Chúng ta ở bên cạnh càng xem càng thấy buồn nôn, lại càng hung hăng lau mồ hôi, cho đến khi nàng sắp đem cánh tay Hòa Tảo lắc đến đứt, Hòa Tảo mới đem một ít mật vàng cuối cùng nôn ra hết, rồi rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn Phỉ Vũ một cái, sau đó lập tức nhắm chặt mắt lại hô lên một chữ: “Đẹp!” Ngay sau đó lại nôn ra, lần này ngay cả mật gan đều bắt đầu nôn ra rồi. (Y Vân: tội nghiệp)
Nghe thấy Hòa Tảo khen mình, Phỉ Vũ nhất thời cười tươi như hoa, ôm mặt say mê nói: “Ta đã nói rồi mà, cái hình tượng này Tảo Tảo chàng nhất định sẽ thích, ta thật sự là quá có tài quá xinh đẹp rồi!”
Chúng ta ở bên cạnh đối với đồng chí Hòa Tảo đáng thương gửi tới một vạn phần đồng tình, thừa lúc Phỉ Vũ buông hắn ra, liền vội vàng đem hắn cứu về, xoa lưng vỗ ngực, cuối cùng cũng giúp hắn ngừng được việc nôn mửa, bằng không ta sợ đồng chí Hòa Tảo cứ tiếp tục nôn nữa sẽ biến thành lưng gù mất.
Sau khi Phỉ Vũ đắm chìm trong hạnh phúc xong rốt cục cũng nhớ tới chính sự, hỏi chúng ta vì cái gì lại ở đây, mà không phải là Thuỷ Tinh Cung?
“Cái này… Cái này…” Phù Sinh Túy Khách nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, nói cho cùng cái vấn đề mặt mũi xảy ra nơi đó, nghĩ tới hắn là lão đại của mấy người chúng ta, ở trước mặt Phỉ Vũ càng được xem là cao nhân, sao có thể nói bản thân là bởi vì ở trước mặt lão bà cùng hài tử người ta nói huyên thuyên, cho nên bị giết rồi sống lại mới đến đây, vì thế sau khi hắn đứng ở nơi đó nửa ngày, rốt cục cũng nghẹn ra một câu: “Lão Đao ngươi tới nói đi!”
Sau khi nghe thấy câu này, toàn bộ mấy người bọn ta đều cười ngất, té ra hắn mất cả nửa ngày mới nghĩ ra một câu này a, Khoái Hoạt Đao đứng dậy dùng ngón tay chải chải hai cái phiến râu của hắn chậm rì rì nói: “Sự thật là như vậy…” Thời điểm hai vành tai của chúng ta dựng lên chuẩn bị nghe hắn nói thế nào, hắn vội chi chi chít chít nói một câu gì đó rất nhanh, sau đó hỏi: “Chính là như vậy, nghe rõ chứ?”
Phỉ Vũ mờ mịt lắc lắc cái đầu tóc bùng nổ của nàng, mỗi khi nhìn thấy cái đầu kia của nàng, ta luôn muốn ở phía trên ném thêm trái bom, làm cho cái đầu bùng nổ kia lại càng bùng nổ thêm một chút.
Khoái Hoạt Đao vỗ vỗ cái đầu của Phỉ Vũ dùng một loại ngữ khí phi thường đáng tiếc nói: “Nghe không rõ chỉ có thể nói do lỗ tai của Tiểu Vũ ngươi có vấn đề, ta đề nghị ngươi lúc rảnh nên đi bệnh viện khám tai một chút, bất quá trong Thục Sơn có cái loại tiện ích này hay không thì ta không rõ lắm.”
Không đợi cho Phỉ Vũ đang vô cùng nhức đầu tiếp tục hỏi nữa, Khoái Hoạt Đao đã nhấc chân đứng lên ở một nơi cao hơn nói với mấy người chúng ta: “Được rồi, biến thân của Tiểu Vũ đã học xong rồi, cái nhiệm vụ này liền xem như đã hoàn thành đi, chúng ta đây hiện tại là tiếp tục ở sông Dân xoát quái, hay là thảo luận những chuyện khác một chút?”
“Chuyện gì?” Mấy người chúng ta lần này ăn ý hiếm có, toàn bộ đều nói ra hai chữ này.
Khoái Hoạt Đao sờ sờ chòm râu nhỏ của hắn nói: “Chuyện này, tự nhiên là chuyện kiến bang, trước đây mấy người chúng ta không thực lực không tài lực, cho nên không thể không đem chuyện kiến bang hoãn lại, nhưng là hiện tại lại không như vậy!” Lúc nói đến đây, trong mắt Khoái Hoạt Đao là ánh hào quang rực rỡ, giống như oán nam đơn độc bị cấm dục đã lâu nhìn thấy một oán phụ đơn độc giống mình, kia gọi là một cái kê động a, kia gọi là một cái phấn khích a!!
(Tử Sa: Kê động- động dâm…)
Ta là người đầu tiên giơ tay chất vấn: “Đao lão đại, hiện tại gọi là có thực lực sao, theo như ta biết, trước mắt trên bảng xếp hạng Thiên Bảng trong diễn đàn Thục Sơn, trừ bỏ ngoài Phù Sinh lão đại có ở trên ra, những người khác vẫn còn đang ở ngoài bảng, về phần tài lực…”
Nói tới đây ta nước mắt ào ào, từ sau vụ đánh bạc thua lần trước, vận khí của ta liền không có tốt qua, xoát quái không thua ai, nhưng là đồ đạt được lại ít nhất.
Ta nhân phẩm, nhân phẩm, nhân phẩm dị thưởng kiên định luôn cùng với cái Thục Sơn không nhân phẩm này đấu tranh gian khổ.
Thiên Bảng là bảng đơn do những người chơi ăn không ngồi rồi trên diễn đàn sắp xếp mà ra, chuyên môn thu thập thực lực các nhân vật của Thục Sơn, danh sách Thiên Bảng cũng không phải chỉ có đẳng cấp, còn có thao tác kiếm quyết vân vân, tóm lại là đánh giá thực lực một cách tổng thể.
Thiên Bảng tuy không phải bảng xếp hạng chính thức, nhưng hiện nay ở trong đám người chơi đã là rất có tiếng tăm, so với bảng chính thức còn muốn chính thức hơn, một cái vị trí trên Thiên Bảng liền đại biểu cho tổng hợp thực lực của người chơi đó, về phần cái loại người chỉ biết ngây ngốc mà luyện cấp căn bản thì không tư cách để tiến vào Thiên bảng.
Hiện nay đứng đầu Thiên Bảng là người chơi Nga Mi: Liễu Ám Hoa Minh (Chú thích: giới tính nam), nghe nói người này đã đem một bộ Nga Mi kiếm quyết tu luyện đến xuất thần nhập hóa, hơn nữa thao tác thật sự rất lưu loát, đem phi kiếm thao tác rất trơn tru, dâm đãng vô cùng, bình sinh thích nhất là cùng người khác PK đánh nhau, vừa nghe đến hai chữ PK, lập tức mắt lóe lục quang, cứ như là sắc lang nhìn thấy MM vậy.
Mặt khác điều đáng nhắc tới là, người này có một câu danh ngôn kinh điển được bình chọn là câu nói thập đại kinh điển của Thục Sơn, danh ngôn này là: Trăng đen gió lộng phơi PP, thật khoái a! (Y Vân: ặc)
(Tử Sa: PP- cái mông :D)
Thời điểm mấy người chúng ta tụ tập lại một chỗ, thảo luận không ít về cái vị đứng đầu Thiên Bảng hiện nay, kết quả thảo luận ra chính là: trình độ dâm đãng của người này chúng ta không thể sánh kịp!
Ở phía dưới Liễu Ám Hoa Minh, cao thủ xếp thứ hai Thiên Bảng, tuyệt đối khiến cho người khác không ngờ tới được, cư nhiên lại là một nữ giới, hơn nữa nghe nói lại là một nữ cao thủ thực LOLI.
Người này tên là: Tuyết Bạch Tuyết Bạch Thiếu Nữ Long.
Pháp thuật sở học chính là hệ Phật môn thứ khó học nhất trong Thục Sơn, bởi vì trong Thục Sơn căn bản là không có môn phái Phật gia có thể lựa chọn, chỉ có thể ở trong Thục Sơn may mắn chạm mặt, thần tăng Thần Long thấy đầu không thấy đuôi a, cái vận khí kia chắc là phải nhiểu lắm mới có thể tóm lấy một lần, cái vận khí kia chắc là phải nhiểu lắm mới có thể vừa lúc bắt được lúc tâm tình lão đại tốt, mà đồng ý truyền thụ tuyệt học Phật môn a.
Ta ghen tị, vì cái gì ta đây lại không có cái vận khí tận trời kia, chỉ gặp phải một tên Bạch Cốc biến thái, tiếp nhận một cái nhiệm vụ biến thái, diệt Trúc Sơn giáo a diệt Trúc Sơn giáo, ta YY tên thiết kế sư của Thục Sơn một trăm lần! Một trăm lần!
Tuyết Bạch Tuyết Bạch Thiếu Nữ Long chính là người đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Bảng trong những người chơi nữ của Thục Sơn, bất quá nàng đối với cái vị trí thứ hai này của mình là buồn bực đến cực điểm, biết bao lần công kích đến vị trí thứ nhất, nhưng cuối cùng đều thảm bại trên tay Liễu Ám Hoa Minh, bởi vậy được một cái nickname là: Vạn Năm Lão Nhị.
Nghe nói Tuyết Bạch Tuyết Bạch Thiếu Nữ Long bởi vì cái nguyên nhân này, đối với chữ Nhị cực kỳ mẫn cảm, bất kể là ai, chỉ cần ở trước mặt nàng nhắc đến Nhị, hoặc là chữ có hài âm của Nhị, lập tức một kiếm đi qua, chém chết là đáng, chém bị thương là do vận khí ngươi tốt -_-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.