Chương 24: Tô Dương
Minh Nguyệt Hưu
30/12/2013
Edit: Dol
Beta: A Tử
Ta thấy đánh cũng không sai biệt lắm, liền dừng tay lại, một bàn tay oai phong hùng hồn giật lấy tóc của cô ta hung tợn nói: “Nhớ kỹ, sau này đừng nên chọc đến lão nương nữa, nếu không ngươi đừng có trách, về phần muốn kiện ta ngươi vẫn nên tỉnh lại đi, bị đánh như vậy cũng chỉ có thể coi là bị thương nhẹ thôi, không thể coi là hành vi phạm tội, ngươi có kiện cũng vô ích!” Lúc ta xuống tay luôn nhớ kỹ hai chữ “chừng mực” tuyệt đối không đánh quá nặng, quá lắm cũng chỉ tính là vết thương ngoài da thôi.
“Tiện nhân, cư nhiên dám đánh ta, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ báo thù này !” Hoa Yên oán độc nói, cô ta hận chết rồi, nếu lúc này đưa gương cho cô ta xem chắc mức độ tức giận lập tức tăng lên gấp mười lần.
“Hoan nghênh đến báo thù.” Ta nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên nhớ tới lúc nãy cô ta nói chuyện có nhắc đến Thục Sơn sao sao đó, tâm tình vui vẻ nên tiện thể nhắc: “Nghe nói ngươi đang chơi Thục Sơn, trong Thục Sơn hình như ta cũng pro hơn ngươi, ngươi nên cẩn thận nha đừng để ngày nào đó bị người chém mất đầu còn không biết kẻ thù là ai.”
Hoa Yên hiển nhiên không nhận tấm lòng của ta, ác ý nói: “Có lá gan thì nói ID của ngươi trong Thục Sơn để ta báo thù, chúng ta ở đó phân thắng bại, như thế nào?” Xem ra cô ta muốn rửa cái nhục hôm nay bằng cách giết ta một trăm lần trong Thục Sơn.
“Ngại quá, bổn cô nương ta đây là cô gái hiện đại của thế kỷ 25 luôn vui vẻ hướng về phía trước, một người có lý tưởng, có khát vọng, có rất nhiều việc còn chờ bổn cô nương ra lệnh xử lý, không rảnh lãng phí thời gian vào game cho nên ngại quá làm ngươi thất vọng rồi.” Cắt, ta có ngốc mới cho cô ta biết ID trong game để cổ tới cửa trả thù àh!
Đang lúc ta vừa thu dọn xong đối thủ thì từ phía dưới thang lầu truyền tới tiếng bước chân, sau đó phát ra giọng nam nhân đầy từ tính: “Nơi này là chỗ hẹn của học sinh trường trung học Minh Huy sao? Xin hỏi chuyện gì xảy ra vậy?”
Ý, giọng này rất quen tai nha, ta không nhiều nghĩ lập tức quay đều nhìn người đang nói nhưng vừa nhìn ta nhất thời ngẩn người : trời ơi, đất ơi, ah chính là cậu ấy! Cậu ấy đã tới rồi! Đẹp trai, vẫn là đẹp trai như vậy! Hơn nữa toàn thân đều là hàng hiệu, trong cái đẹp trai lại có khí chất quý phái, OMG, Tô Dương, cậu ấy vẫn là đẹp trai như vậy, vẫn làm ta mê mụi như vậy, ta nguyện ý điên cuồng vì cậu mà!
Trong lúc ta đang hò hét trong lòng, Tô Dương hình như nhận ra cái đầu rối bời và quần áo quái dị của ta, chần chờ hỏi: “Cậu có phải hồi trung học ngồi phía sau ta, tên là Tiêu Thanh Lan?”
Đẹp trai ah, rất tuấn tú ah, phi thường đẹp trai, đúng sự là đẹp trai đến hết chỗ chê luôn, trên đời sao lại có người đẹp trai như vậy?
Nhìn soái ca sắp tới gần, ta đột nhiên quay lưng, dùng nước miếng sửa san lại tóc tai, ném cái tay của Hoa Yên mà ta đang cầm xuống, sau đó quay đầu lại làm dáng nói: là ta!
Nhưng cuối cùng chưa chuẩn bị xong cậu ta đã bước tới, ta chỉ có thể xấu hổ buông ra Hoa Yên, sau đó cào cào lại mới tóc cho tự nhiên chút nhưng không nén nổi hưng phấn nói: “Ta là Tiêu Thanh Lan, không nghĩ tới Tô Dương cậu lại có thể nhớ rõ ta.”
Tô Dương ôn nhuận cười cười: “Đương nhiên nhớ rõ, có một lần ngươi vì trái bóng rỗ của ta đập vỡ mặt”
Hưng phấn a, đắc ý a, tuy rằng đó là không phải chuyện gì vui vẻ cho lắm nhưng nhờ đó mà Tô Dương nhớ tới ta, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của ta vui quá đỏ bừng, đồng thời đó cũng tạo quyết tâm để ta thổ lộ làm nữa: “Tô Dương, ta. . . . . .”
Ngay lúc ta đang chuẩn bị thể hiện tình yêu của mình thì Hoa Yên vẫn bị ta đập dưới chân bỗng nhiên phấn khởi chạy tới trước mặt Tô Dương vừa khóc vừa kể lể: “Tô Dương, ngươi phải thay ta ra mặt ah, vừa rồi con nhỏ Tiêu Thanh Lan không giáo dưỡng kia ngay tại chỗ này đánh ta đó, ngươi xem ta bị đánh thành cái gì rồi, cũng may có người khuyên can, nếu không có ai ở đây thì không biết sao nữa, Tô Dương, ngươi nhất định phải giúp ta đó!”
Hoa Yên khóc rất thương tâm, nước mắt nước mũi rớt xuống xém ngập tới trần nhà mà lúc đang khóc cô ta cũng không quên dựa sát vào người Tô Dương nhân cơ hội ăn đậu hủ.
Ta liền thấy bực a, cho dù cô muốn cáo trạng cũng chờ ta thổ lộ xong rồi lại kiện, sao lại dám chen ngang ta hả, đây không phải khiến ta thổ lộ thất bại một lần nữa sao? Dựa vào điểm này, ta quyết định lần sau lại tìm cơ hội đánh cô ta nữa.
Lúc Hoa Yên biểu diễn xong, mấy cô bạn B C D gì đó vừa rồi đứng chung với cô ta cũng không rảnh rỗi vì họ đang vây quanh Tô Dương rồi lại hoa tay múa chân miêu tả tất cả mọi việc xấu gán ghép vào người ta nhưng lại không hề đúng sự thật.
Đối mặt việc nghìn người chỉ chỏ và ánh mắt hoài nghi của Tô Dương, ta chỉ trả lời một câu: “Người đáng thương tất nhiên là tìm chỗ xả giận!”
Tô Dương nhất thời không biết ai đúng ai sai, người thông minh nhất định sẽ không lo việc này rồi, kéo cánh tay Hoa Yên ra, ném lại một câu- chính các ngươi tự giải quyết đi, rồi đi tìm tới chỗ mấy bạn học nam trò chuyện.
Ta khiêu khích nhìn Hoa Yên một cái, sau đó bước nhanh tới chỗ Tô Dương, lúc này cậu ấy đang bị một đống bạn học nam bao quanh hỏi chuyện lưu học như thế nào.
Ta không thể cứ chen vào nên chỉ đứng bên ngoài quơ quơ tay,nhưng vẫy đến nổi hai tay mỏi nhừ mà cậu ấy vẫn không thấy hàng chữ ở lòng bàn tay.
Kết quả thí nghiệm lần một: thất bại!
Ta không tin, chỉ một câu thổ lộ suốt bảy năm cũng không thành, dưới sự cổ vũ của hai đứa bạn, ta lại thực hiện kế hoạch thứ hai: Kế hoạch thổ lộ bằng ca hát!
Nhờ phục vụ trong khách sạn giúp ta chuẩn bị xong thiết bị, ta cầm micro lên, chưa kịp hát thì microliền bị rè, phục vụ kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện vấn đề, nhưng mỗi lần ta cầm lên nó lại phát ra rè không ngừng được, căn bản không cách nào hát, kế này lại thất bại nữa!
Không sợ, ta đã sớm nghĩ đến tình huống này rồi, cho nên còn chuẩn bị vài kế dự bị, ta suy nghĩ hồi lâu sau quyết định chọn kế: Kế hoạch dùng cả tay chân!
Trước khi đến, ta không chỉ viết chữ trên tay, ngay cả lòng bàn chân và đầu ngón chân cũng không buông tha, ta không tin là cả tay và chân cùng giơ lên mà Tô Dương vẫn không thấy.
Ta cỡi! Ta cỡi! Ta cỡi cỡi cỡi!
Ngay lúc ta kích động vạn phần cởi giày, phục vụ vội vội vàng vàng chạy tới ngăn cản: “Tiểu thư, chỗ này của chúng tôi không thể cởi giày, mời cô mang vào nhanh lên!”
“Ta dựa vào, không phải chỉ cỡi cái giày sao, như thế nào khách sạn các ngươi ngay cả chuyện này cũng muốn xen vào, không phải lo nhiều quá sao” Ta không vui nói.
Beta: A Tử
Ta thấy đánh cũng không sai biệt lắm, liền dừng tay lại, một bàn tay oai phong hùng hồn giật lấy tóc của cô ta hung tợn nói: “Nhớ kỹ, sau này đừng nên chọc đến lão nương nữa, nếu không ngươi đừng có trách, về phần muốn kiện ta ngươi vẫn nên tỉnh lại đi, bị đánh như vậy cũng chỉ có thể coi là bị thương nhẹ thôi, không thể coi là hành vi phạm tội, ngươi có kiện cũng vô ích!” Lúc ta xuống tay luôn nhớ kỹ hai chữ “chừng mực” tuyệt đối không đánh quá nặng, quá lắm cũng chỉ tính là vết thương ngoài da thôi.
“Tiện nhân, cư nhiên dám đánh ta, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ báo thù này !” Hoa Yên oán độc nói, cô ta hận chết rồi, nếu lúc này đưa gương cho cô ta xem chắc mức độ tức giận lập tức tăng lên gấp mười lần.
“Hoan nghênh đến báo thù.” Ta nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên nhớ tới lúc nãy cô ta nói chuyện có nhắc đến Thục Sơn sao sao đó, tâm tình vui vẻ nên tiện thể nhắc: “Nghe nói ngươi đang chơi Thục Sơn, trong Thục Sơn hình như ta cũng pro hơn ngươi, ngươi nên cẩn thận nha đừng để ngày nào đó bị người chém mất đầu còn không biết kẻ thù là ai.”
Hoa Yên hiển nhiên không nhận tấm lòng của ta, ác ý nói: “Có lá gan thì nói ID của ngươi trong Thục Sơn để ta báo thù, chúng ta ở đó phân thắng bại, như thế nào?” Xem ra cô ta muốn rửa cái nhục hôm nay bằng cách giết ta một trăm lần trong Thục Sơn.
“Ngại quá, bổn cô nương ta đây là cô gái hiện đại của thế kỷ 25 luôn vui vẻ hướng về phía trước, một người có lý tưởng, có khát vọng, có rất nhiều việc còn chờ bổn cô nương ra lệnh xử lý, không rảnh lãng phí thời gian vào game cho nên ngại quá làm ngươi thất vọng rồi.” Cắt, ta có ngốc mới cho cô ta biết ID trong game để cổ tới cửa trả thù àh!
Đang lúc ta vừa thu dọn xong đối thủ thì từ phía dưới thang lầu truyền tới tiếng bước chân, sau đó phát ra giọng nam nhân đầy từ tính: “Nơi này là chỗ hẹn của học sinh trường trung học Minh Huy sao? Xin hỏi chuyện gì xảy ra vậy?”
Ý, giọng này rất quen tai nha, ta không nhiều nghĩ lập tức quay đều nhìn người đang nói nhưng vừa nhìn ta nhất thời ngẩn người : trời ơi, đất ơi, ah chính là cậu ấy! Cậu ấy đã tới rồi! Đẹp trai, vẫn là đẹp trai như vậy! Hơn nữa toàn thân đều là hàng hiệu, trong cái đẹp trai lại có khí chất quý phái, OMG, Tô Dương, cậu ấy vẫn là đẹp trai như vậy, vẫn làm ta mê mụi như vậy, ta nguyện ý điên cuồng vì cậu mà!
Trong lúc ta đang hò hét trong lòng, Tô Dương hình như nhận ra cái đầu rối bời và quần áo quái dị của ta, chần chờ hỏi: “Cậu có phải hồi trung học ngồi phía sau ta, tên là Tiêu Thanh Lan?”
Đẹp trai ah, rất tuấn tú ah, phi thường đẹp trai, đúng sự là đẹp trai đến hết chỗ chê luôn, trên đời sao lại có người đẹp trai như vậy?
Nhìn soái ca sắp tới gần, ta đột nhiên quay lưng, dùng nước miếng sửa san lại tóc tai, ném cái tay của Hoa Yên mà ta đang cầm xuống, sau đó quay đầu lại làm dáng nói: là ta!
Nhưng cuối cùng chưa chuẩn bị xong cậu ta đã bước tới, ta chỉ có thể xấu hổ buông ra Hoa Yên, sau đó cào cào lại mới tóc cho tự nhiên chút nhưng không nén nổi hưng phấn nói: “Ta là Tiêu Thanh Lan, không nghĩ tới Tô Dương cậu lại có thể nhớ rõ ta.”
Tô Dương ôn nhuận cười cười: “Đương nhiên nhớ rõ, có một lần ngươi vì trái bóng rỗ của ta đập vỡ mặt”
Hưng phấn a, đắc ý a, tuy rằng đó là không phải chuyện gì vui vẻ cho lắm nhưng nhờ đó mà Tô Dương nhớ tới ta, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của ta vui quá đỏ bừng, đồng thời đó cũng tạo quyết tâm để ta thổ lộ làm nữa: “Tô Dương, ta. . . . . .”
Ngay lúc ta đang chuẩn bị thể hiện tình yêu của mình thì Hoa Yên vẫn bị ta đập dưới chân bỗng nhiên phấn khởi chạy tới trước mặt Tô Dương vừa khóc vừa kể lể: “Tô Dương, ngươi phải thay ta ra mặt ah, vừa rồi con nhỏ Tiêu Thanh Lan không giáo dưỡng kia ngay tại chỗ này đánh ta đó, ngươi xem ta bị đánh thành cái gì rồi, cũng may có người khuyên can, nếu không có ai ở đây thì không biết sao nữa, Tô Dương, ngươi nhất định phải giúp ta đó!”
Hoa Yên khóc rất thương tâm, nước mắt nước mũi rớt xuống xém ngập tới trần nhà mà lúc đang khóc cô ta cũng không quên dựa sát vào người Tô Dương nhân cơ hội ăn đậu hủ.
Ta liền thấy bực a, cho dù cô muốn cáo trạng cũng chờ ta thổ lộ xong rồi lại kiện, sao lại dám chen ngang ta hả, đây không phải khiến ta thổ lộ thất bại một lần nữa sao? Dựa vào điểm này, ta quyết định lần sau lại tìm cơ hội đánh cô ta nữa.
Lúc Hoa Yên biểu diễn xong, mấy cô bạn B C D gì đó vừa rồi đứng chung với cô ta cũng không rảnh rỗi vì họ đang vây quanh Tô Dương rồi lại hoa tay múa chân miêu tả tất cả mọi việc xấu gán ghép vào người ta nhưng lại không hề đúng sự thật.
Đối mặt việc nghìn người chỉ chỏ và ánh mắt hoài nghi của Tô Dương, ta chỉ trả lời một câu: “Người đáng thương tất nhiên là tìm chỗ xả giận!”
Tô Dương nhất thời không biết ai đúng ai sai, người thông minh nhất định sẽ không lo việc này rồi, kéo cánh tay Hoa Yên ra, ném lại một câu- chính các ngươi tự giải quyết đi, rồi đi tìm tới chỗ mấy bạn học nam trò chuyện.
Ta khiêu khích nhìn Hoa Yên một cái, sau đó bước nhanh tới chỗ Tô Dương, lúc này cậu ấy đang bị một đống bạn học nam bao quanh hỏi chuyện lưu học như thế nào.
Ta không thể cứ chen vào nên chỉ đứng bên ngoài quơ quơ tay,nhưng vẫy đến nổi hai tay mỏi nhừ mà cậu ấy vẫn không thấy hàng chữ ở lòng bàn tay.
Kết quả thí nghiệm lần một: thất bại!
Ta không tin, chỉ một câu thổ lộ suốt bảy năm cũng không thành, dưới sự cổ vũ của hai đứa bạn, ta lại thực hiện kế hoạch thứ hai: Kế hoạch thổ lộ bằng ca hát!
Nhờ phục vụ trong khách sạn giúp ta chuẩn bị xong thiết bị, ta cầm micro lên, chưa kịp hát thì microliền bị rè, phục vụ kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện vấn đề, nhưng mỗi lần ta cầm lên nó lại phát ra rè không ngừng được, căn bản không cách nào hát, kế này lại thất bại nữa!
Không sợ, ta đã sớm nghĩ đến tình huống này rồi, cho nên còn chuẩn bị vài kế dự bị, ta suy nghĩ hồi lâu sau quyết định chọn kế: Kế hoạch dùng cả tay chân!
Trước khi đến, ta không chỉ viết chữ trên tay, ngay cả lòng bàn chân và đầu ngón chân cũng không buông tha, ta không tin là cả tay và chân cùng giơ lên mà Tô Dương vẫn không thấy.
Ta cỡi! Ta cỡi! Ta cỡi cỡi cỡi!
Ngay lúc ta kích động vạn phần cởi giày, phục vụ vội vội vàng vàng chạy tới ngăn cản: “Tiểu thư, chỗ này của chúng tôi không thể cởi giày, mời cô mang vào nhanh lên!”
“Ta dựa vào, không phải chỉ cỡi cái giày sao, như thế nào khách sạn các ngươi ngay cả chuyện này cũng muốn xen vào, không phải lo nhiều quá sao” Ta không vui nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.