Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?
Chương 5: Buổi Tối Không Vui _ Người Lạ.
Dương Thiên Trúc Linh
22/01/2016
( t/g: Xin lỗi các bạn vì hôm bữa giờ chưa up truyện vì tác giả chỉ mới học lớp 7, năng lực còn hạn chế, mong thông cảm vì đag trong giai đoạn thi học kỳ, mình sẽ cố gắng ra truyện nhanh nhất có thể) Buổi tối hôm nay có thể nói là khá khác biệt so với ở cô nhi viện. Nó đứng bên cửa sổ nhìn ra góc phố. Vì phòng nó ở lầu 12 nên nhìn xuống khá đẹp. Mặt nó rầu rĩ, nhớ lại lúc chiều:
" Lúc nó vừa chạy ra thì mẹ nó đã rời khỏi.
- Công ty bên nước Anh bị trục trặc, ba mẹ phải qua đó xử lý. Con tự đón taxi về nhé. Những đồ mẹ mua cho con đã chuyển về nhà rồi. Nếu con thấy chán thì có thể rủ bạn bạn bè đến chơi .- mẹ nó nói.
- Dạ. - nó nói rồi tắt máy, giọng có chút thất vọng."
- Dương tiểu thư, xin mời cô xuống ăn cơm. - tiếng quản gia kêu qua loa tầng 12 làm phá mất bầu không khí yên tĩnh của nó. Trong trạng thái chán nản, nó đã lấy lại được ý thức, môi cười nhẹ rồi bước vào phòng tắm...
Lát sau, nó thay đồ rồi đứng trước gương. Bây giờ, nhìn vào chiếc gương kia trông nó chả giống Dương Thiên Băng ngày xưa, chả lôi thôi lết thết. Bây giờ, trên người nó khoác lên 1 vẻ đẹp quyền quý. Nó diện 1 chiếc váy sọc ca rô đơn giản ngang đầu gối, búi tóc gọn gàng, đeo chiếc lắc tay kim cương hình cỏ bốn lá mà mẹ nó đặt hàng cho, đeo 1 chiếc túi xách hoa văn đơn giản và mang đôi giày ba-ta bảy sắc cầu vòng, trông nó như 1 tiểu thư tràn đầy sức sống. Nó bước ra ngoài...
- Tiểu thư đi đâu vậy? - bà quản gia nhìn nó.
- Tôi ra ngoài, mọi người ăn cơm của tôi đi, tôi không ăn. - nó nói.
Cả đám người hầu kia cứng đơ người...
Nó đứng trước cửa, định đón xe đến hội chợ K.N.T thì bỗng nãy ra 1 ý. Nó bỗng băng qua đường, đến cửa hàng xe đạp đối diện mua 1 chiếc xe màu cam nhiều cỏ bốn lá rồi đèo đến hội chợ.........
Phải nói là ở đây rất đẹp, vừa rộng lại vừa sáng lại đông người làm tâm trạng nó có chút hớn hở. Đa số những gian hàng bán toàn là đồ chơi, thức ăn, quà lưu niệm. Nãy giờ nó mới để ý, hầu như mọi người đều chú ý về nó, nhất là mấy đứa con trai( vì nó cute quá ý mà ^.^)
-Bạn ơi làm bồ mình nha. – 1 đứa con trai chạy lại.
- Bạn à, thôi được, nếu tán được con chó nhà mình thì mình sẽ làm bồ bạn. - nó nói nhỏ nhưng cũng đủ khiên tên kia giận xanh mặt rồi bỏ đi.
Nó nhìn theo bóng tên kia, định quay đầu lại thì....
Đoang......- hình như tên nào vừa đụng trung nó.
- Ayia. - lại là câu nói này.
- Anh xin lỗi, nhóc có sao không? - cái tên nó vừa đụng phải nó rồi nhẹ nhàng đỡ nó dậy.
- Tôi không sao, mà sao mấy người các anh cứ thích gọi người ta là nhoc thế nhỉ, tôi có tên có tuổi đàng hoang đấy - nó nhăn mặt đứng dậy.
- Trời ơi, Vương Tuấn Khải Tf Boys kìa, em ấy dễ thương quá. - 1 tứ diệp thảo hét.
Thì ra người nó vừa đụng phải lại là người nổi tiếng, còn Tiểu Khải, vừa mới nghe tới từ Tf Boys đã chạy mất dạng, còn dẫn theo nó nữa chứ.
Trong 1 ngã hẻm nhỏ.........
- Nè, anh bị....... - nó đang hét thì bị anh đè vào tường, dùng 1 tay bịt miệng lại, còn tay kia ra tín hiệu im lặng.
- Uổng quá đi! Nếu không đã xin được chữ ký của em ấy rồi. - 1 bà chị đứng ngoài hẻm nói rồi quay lưng bỏ đi.
- A.............! - Tiểu Khải bị nó cắn 1 phát ngay tay liền hét rồi thả ra.
- Này! Tôi nói cho anh bít, cho dù anh có là người nổi tiếng thì tôi, Dương Thiên Băng này, sẽ không để cho anh muốn làm gì thì làm đâu. - nó tuông ra cả đống độc thoại rồi im luôn.
- Này, nhóc có bị dại không thế? Cắn tay tôi chảy cả máu rồi đây này. - Tiểu Khải nói rồi đưa bàn tay rướm máu lên
- A chết! Tôi lỡ miệng! Xin lỗi. Đợi tôi chút. - nói rồi, nó lấy chiếc điện thoại ra.
- Làm gì vậy?
- Gọi cảnh sát...... ấy lộn, gọi vệ sĩ.
- Nhóc điên ak! Có vậy cũng gọi. - anh giựt điện thoại của nó.
- CHỨ GIỜ LÀM GÌ? - nó hét vào mặt anh - ....... à, tôi có đem băng cá nhân, đợi tôi chút
Nó nói rồi lôi ra một miếng băng, dán lên tay anh
- Cảm ơn nhóc, nhưng cái này chẳng cầm cự được bao lâu đâu. - anh trả điện thoại cho nó.
Nó ngời bệt dưới đất, suy nghĩ một lúc rồi nhìn anh:
- Anh biết đi xe đạp không?
- Đương nhiên là biết, đừng khinh thường tôi. - anh cười đắc ý - mà chi vậy?
- Đợi chút - nó nói rồi chạy mất tiêu, để lại Tiểu Khải đẹp trai một mình ngơ ngác chả hiểu thứ gì đang diễn ra.
- Chẳng lẽ con nhỏ này định bỏ chạy lấy người sao?- anh thì thầm.(tg: xem ra trí tưởng tượng của ngài cũng không tồi *bái phục, quỳ lạy* ^.^)
.........5 phút trôi qua..................
..........10 phút trôi qua................
Anh vẫn ngồi đó, tư thế vẫn ngơ ngác như lúc nào:
- Con nhoc này, dám lừa người như mình ư? Thật không ngờ, đợi có một ngày ta sẽ rữa mối hận này
Anh buồn chán, đứng dậy định đi bộ về thì thấy nó lái xe đạp đến.
- Lên đi! Tôi chở.
- Xe của nhóc à? -anh liếc nó rồi lên xe.
Nó gật đầu, lái xe đi.
- Nãy giờ anh có nói xấu tôi không đấy, đang đi mà cứ ngứa lỗ tai chết đi được.
- HẢ? Á không đương nhiên là không rồi. - anh giật mình. ( tg: Tiểu Khải nhà ta nói dối kìa bà con ơi)
................................
.........Tại biệt thự R.O.S.E..........
- Này, vào đây làm gì? - anh nhìn.
- Đây là nhà tôi .
- Nhà nhóc? Nếu đây mà là nhà nhóc thì chắc tôi là vua của Trung Quốc mất. - Tiểu Khải cười giễu cợt. ( tg: ơ? Thì đúng đây là nhà Băng Băng mà, mà cho dù không phải thì anh có cần phải nói quá như thế không? Nếu anh là vua TQ thì tôi là tổng thống của Trái Đất rồi)
Nó chỉ nhếc mép cười rồi mở cửa nhà. Nó bước vào nhà liền có một đám người hầu đứng trước cửa vui vẻ:
- Chào tiểu thư Dương, cô dẫn bạn về chơi ạ? Thật là hân hạnh.
Nó gật đầu lễ phép rồi dẫn Tiểu Khải lên phòng mình..........
............. Trong phòng......
- Nhóc là con nhà này thiệt à? - anh hỏi lại để chắc chắn những sự việc mình vừa nhìn thấy.
- Câu này tôi trả lời rồi thì phải, vậy nên đừng hỏi dư thừa. - nó nói rồi đem hộp băng đến, băng tay cho anh. - Xong rồi, để tôi gọi xe đón anh về.
.............................. Ngoài xe............................
- Cảm ơn nhóc, Thiên Băng. Chúng ta kết bạn nhé, anh tên Vương Tuấn Khải, rồi sẽ có ngày chúng ta gặp lại, tậm biệt. - anh nói rồi nhảy thẳng vào ô tô, cho xe chạy đi, trong lòng cảm thấy rất vui.
Nó đứng mỉm cười nhìn chiếc xe khuất dần rồi lên phòng đánh một giấc để chuẩn bị cho ngày mai đến trường. Thế là nó đã có thêm một người bạn mới nữa rồi. Tính từ đầu câu chuyện thì nó đã có đến ba người bạn rồi. Ai mà biết được ba người kia có mối liên hệ khá chặt chẽ chứ?
- Trùng Khánh ơi, mày thật thân thiện.- nó thì thầm.
* Mấy bạn ơi, mình có viết 1 cuốn truyện mới tên là oan hồn trên tường thuộc thể loại teen, mong các bạn ủng hộ mình, xin cảm ơn. Nhân tiện mấy bạn cho mình xin cái bình luận để mình có tinh thần viết tiếp, xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ
-------------------------------------------------------HẾT TRUYỆN----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
" Lúc nó vừa chạy ra thì mẹ nó đã rời khỏi.
- Công ty bên nước Anh bị trục trặc, ba mẹ phải qua đó xử lý. Con tự đón taxi về nhé. Những đồ mẹ mua cho con đã chuyển về nhà rồi. Nếu con thấy chán thì có thể rủ bạn bạn bè đến chơi .- mẹ nó nói.
- Dạ. - nó nói rồi tắt máy, giọng có chút thất vọng."
- Dương tiểu thư, xin mời cô xuống ăn cơm. - tiếng quản gia kêu qua loa tầng 12 làm phá mất bầu không khí yên tĩnh của nó. Trong trạng thái chán nản, nó đã lấy lại được ý thức, môi cười nhẹ rồi bước vào phòng tắm...
Lát sau, nó thay đồ rồi đứng trước gương. Bây giờ, nhìn vào chiếc gương kia trông nó chả giống Dương Thiên Băng ngày xưa, chả lôi thôi lết thết. Bây giờ, trên người nó khoác lên 1 vẻ đẹp quyền quý. Nó diện 1 chiếc váy sọc ca rô đơn giản ngang đầu gối, búi tóc gọn gàng, đeo chiếc lắc tay kim cương hình cỏ bốn lá mà mẹ nó đặt hàng cho, đeo 1 chiếc túi xách hoa văn đơn giản và mang đôi giày ba-ta bảy sắc cầu vòng, trông nó như 1 tiểu thư tràn đầy sức sống. Nó bước ra ngoài...
- Tiểu thư đi đâu vậy? - bà quản gia nhìn nó.
- Tôi ra ngoài, mọi người ăn cơm của tôi đi, tôi không ăn. - nó nói.
Cả đám người hầu kia cứng đơ người...
Nó đứng trước cửa, định đón xe đến hội chợ K.N.T thì bỗng nãy ra 1 ý. Nó bỗng băng qua đường, đến cửa hàng xe đạp đối diện mua 1 chiếc xe màu cam nhiều cỏ bốn lá rồi đèo đến hội chợ.........
Phải nói là ở đây rất đẹp, vừa rộng lại vừa sáng lại đông người làm tâm trạng nó có chút hớn hở. Đa số những gian hàng bán toàn là đồ chơi, thức ăn, quà lưu niệm. Nãy giờ nó mới để ý, hầu như mọi người đều chú ý về nó, nhất là mấy đứa con trai( vì nó cute quá ý mà ^.^)
-Bạn ơi làm bồ mình nha. – 1 đứa con trai chạy lại.
- Bạn à, thôi được, nếu tán được con chó nhà mình thì mình sẽ làm bồ bạn. - nó nói nhỏ nhưng cũng đủ khiên tên kia giận xanh mặt rồi bỏ đi.
Nó nhìn theo bóng tên kia, định quay đầu lại thì....
Đoang......- hình như tên nào vừa đụng trung nó.
- Ayia. - lại là câu nói này.
- Anh xin lỗi, nhóc có sao không? - cái tên nó vừa đụng phải nó rồi nhẹ nhàng đỡ nó dậy.
- Tôi không sao, mà sao mấy người các anh cứ thích gọi người ta là nhoc thế nhỉ, tôi có tên có tuổi đàng hoang đấy - nó nhăn mặt đứng dậy.
- Trời ơi, Vương Tuấn Khải Tf Boys kìa, em ấy dễ thương quá. - 1 tứ diệp thảo hét.
Thì ra người nó vừa đụng phải lại là người nổi tiếng, còn Tiểu Khải, vừa mới nghe tới từ Tf Boys đã chạy mất dạng, còn dẫn theo nó nữa chứ.
Trong 1 ngã hẻm nhỏ.........
- Nè, anh bị....... - nó đang hét thì bị anh đè vào tường, dùng 1 tay bịt miệng lại, còn tay kia ra tín hiệu im lặng.
- Uổng quá đi! Nếu không đã xin được chữ ký của em ấy rồi. - 1 bà chị đứng ngoài hẻm nói rồi quay lưng bỏ đi.
- A.............! - Tiểu Khải bị nó cắn 1 phát ngay tay liền hét rồi thả ra.
- Này! Tôi nói cho anh bít, cho dù anh có là người nổi tiếng thì tôi, Dương Thiên Băng này, sẽ không để cho anh muốn làm gì thì làm đâu. - nó tuông ra cả đống độc thoại rồi im luôn.
- Này, nhóc có bị dại không thế? Cắn tay tôi chảy cả máu rồi đây này. - Tiểu Khải nói rồi đưa bàn tay rướm máu lên
- A chết! Tôi lỡ miệng! Xin lỗi. Đợi tôi chút. - nói rồi, nó lấy chiếc điện thoại ra.
- Làm gì vậy?
- Gọi cảnh sát...... ấy lộn, gọi vệ sĩ.
- Nhóc điên ak! Có vậy cũng gọi. - anh giựt điện thoại của nó.
- CHỨ GIỜ LÀM GÌ? - nó hét vào mặt anh - ....... à, tôi có đem băng cá nhân, đợi tôi chút
Nó nói rồi lôi ra một miếng băng, dán lên tay anh
- Cảm ơn nhóc, nhưng cái này chẳng cầm cự được bao lâu đâu. - anh trả điện thoại cho nó.
Nó ngời bệt dưới đất, suy nghĩ một lúc rồi nhìn anh:
- Anh biết đi xe đạp không?
- Đương nhiên là biết, đừng khinh thường tôi. - anh cười đắc ý - mà chi vậy?
- Đợi chút - nó nói rồi chạy mất tiêu, để lại Tiểu Khải đẹp trai một mình ngơ ngác chả hiểu thứ gì đang diễn ra.
- Chẳng lẽ con nhỏ này định bỏ chạy lấy người sao?- anh thì thầm.(tg: xem ra trí tưởng tượng của ngài cũng không tồi *bái phục, quỳ lạy* ^.^)
.........5 phút trôi qua..................
..........10 phút trôi qua................
Anh vẫn ngồi đó, tư thế vẫn ngơ ngác như lúc nào:
- Con nhoc này, dám lừa người như mình ư? Thật không ngờ, đợi có một ngày ta sẽ rữa mối hận này
Anh buồn chán, đứng dậy định đi bộ về thì thấy nó lái xe đạp đến.
- Lên đi! Tôi chở.
- Xe của nhóc à? -anh liếc nó rồi lên xe.
Nó gật đầu, lái xe đi.
- Nãy giờ anh có nói xấu tôi không đấy, đang đi mà cứ ngứa lỗ tai chết đi được.
- HẢ? Á không đương nhiên là không rồi. - anh giật mình. ( tg: Tiểu Khải nhà ta nói dối kìa bà con ơi)
................................
.........Tại biệt thự R.O.S.E..........
- Này, vào đây làm gì? - anh nhìn.
- Đây là nhà tôi .
- Nhà nhóc? Nếu đây mà là nhà nhóc thì chắc tôi là vua của Trung Quốc mất. - Tiểu Khải cười giễu cợt. ( tg: ơ? Thì đúng đây là nhà Băng Băng mà, mà cho dù không phải thì anh có cần phải nói quá như thế không? Nếu anh là vua TQ thì tôi là tổng thống của Trái Đất rồi)
Nó chỉ nhếc mép cười rồi mở cửa nhà. Nó bước vào nhà liền có một đám người hầu đứng trước cửa vui vẻ:
- Chào tiểu thư Dương, cô dẫn bạn về chơi ạ? Thật là hân hạnh.
Nó gật đầu lễ phép rồi dẫn Tiểu Khải lên phòng mình..........
............. Trong phòng......
- Nhóc là con nhà này thiệt à? - anh hỏi lại để chắc chắn những sự việc mình vừa nhìn thấy.
- Câu này tôi trả lời rồi thì phải, vậy nên đừng hỏi dư thừa. - nó nói rồi đem hộp băng đến, băng tay cho anh. - Xong rồi, để tôi gọi xe đón anh về.
.............................. Ngoài xe............................
- Cảm ơn nhóc, Thiên Băng. Chúng ta kết bạn nhé, anh tên Vương Tuấn Khải, rồi sẽ có ngày chúng ta gặp lại, tậm biệt. - anh nói rồi nhảy thẳng vào ô tô, cho xe chạy đi, trong lòng cảm thấy rất vui.
Nó đứng mỉm cười nhìn chiếc xe khuất dần rồi lên phòng đánh một giấc để chuẩn bị cho ngày mai đến trường. Thế là nó đã có thêm một người bạn mới nữa rồi. Tính từ đầu câu chuyện thì nó đã có đến ba người bạn rồi. Ai mà biết được ba người kia có mối liên hệ khá chặt chẽ chứ?
- Trùng Khánh ơi, mày thật thân thiện.- nó thì thầm.
* Mấy bạn ơi, mình có viết 1 cuốn truyện mới tên là oan hồn trên tường thuộc thể loại teen, mong các bạn ủng hộ mình, xin cảm ơn. Nhân tiện mấy bạn cho mình xin cái bình luận để mình có tinh thần viết tiếp, xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ
-------------------------------------------------------HẾT TRUYỆN----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.