Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?

Chương 8: Tin Nhắn Lạ _ Anh Trai, Từ Đâu Chui Ra Vậy?

Dương Thiên Trúc Linh

22/01/2016

Trước khi bước vào truyện mình xin cảm ơn 1 người, đó là tranphuong070194 đã bình luận, mình sẽ cố gắng hết sức.

Reng.................

Chẳng bao lâu lại trở vào tiết học, mọi người buồn bã, ũ rũ bước vào chỗ ngồi. Dương Dương ngồi xuống ghế, liếc nó 1 cai sắt thép:

- Đừng tưởng là tiểu thư danh giá thì ngon nhé, chức thực tập sinh này là do tôi cố gắng đấy, cậu muốn có cũng không được đâu.

- Vậy sao? Cậu đợi đi, tôi sẽ là thực tập sinh sớm thôi. - nó ghé sát sai Dương Dương thì thầm làm cậu giật bắn mình.

Cô Nga bước vào lớp, đám hs cư nhiên mất trật tự, bởi vì phía sau cô giáo xinh đẹp của tụi nó còn có.................

- VƯƠNG TUẤN KHẢI? - nó với Dương Dương hét lên làm cả lớp nhìn chằm chằm.

- Không có gì, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi. - nó liền nói đỡ 1 câu để tránh gây sự chú ý.

- Cậu quen anh ấy àh? - Dương Dương ngạc nhiên nhìn nó.

- Chạm mặt trong lần đi chơi thôi.

Và đương nhiên cái lớp 7a1 cũng đâu vừa gì, mặc dù là lớp toàn học sinh xuất sắc nhưng cũng là điểm để mở hội chợ cá đây mà, không có tin gì là lớp này không biết. Cả lớp bắt đầu nghĩa vụ của mình:

- A! Khải ca kìa! Soái quá~~~~!

- Em yêu anh.

- Cho em xin chữ ký với.

...........blabla...( cái lớp này giỏi tám thiệt)

- IM LẶNG! - Dương Dương hét.

Tất cả học sinh trong lớp quay lại nhướng mày.

- A không có gì, tiếp tục đi. - Dương Dương nhanh chóng giảng hòa.

- Sao đấy? Vừa mới ra oai ta đây là trưởng mà? Sao giờ cái đầu rùa của cậu thụt đi đâu rồi? - Nó cười trong khi tên kia đag ngậm cay đắng trong lòng.

- Thôi được rồi, các em. Hội trưởng của chúng ta sẽ giúp công ty TF tìm 1 bạn nữ để gia nhập làm thực tập sinh. Các em ủng hộ nhé. - cô Nga vừa nói dứt lời thì.......

- Ủng hộ 2 tay 2 chân luôn là đằng khác.

- Em nè!

- Em nè!

- Em hát hay lắm! Chọn em đi!

....................................( lại tính mở chợ cá đây mà).

Nhưng Tiểu Khải chả quan tâm gì, chỉ đi thẳng xuống bàn nó liếc 1 cái.

- Ý kiến gì hay sao lại xuống đây? - nó hỏi.

Anh nhếch môi rồi lên trước lớp:

- Được rồi, mọi người không bàn tán nữa! Dương Thiên Băng là người được chọn. Xin hết

Rồi anh xin phép cô Nga về lớp. Cả lớp nhìn chằm chằm nó, cảm thấy rất ghen tỵ. Còn nó, ngạc nhiên tột độ, bây giờ tư thế của nks chỉ có thể là mắt chữ A miệng chữ O thôi.

- Miệng cậu ăn gì nói linh thế? - Dương Dương nhìn nó.

- Cái giề? Tại sao tôi lại.......... Tôi chỉ nói đùa thôi mà.

- Tội nghiệp bé cưng. Chỉ cần cậu vượt qua tất cả những nữ sinh trong khối thì coi như........

- Như gì?

- Coi như dọn về công ty ở được rồi đấy, tội nghiệp bé cưng. - cậu bật cười khi thấy vẻ mặt ngây ngốc của nó.

Mà cậu vừa gọi nó là gì ấy nhỉ? Bé cưng sao?????????

- Bốp! - nó không chút thương tiếc dán cho cậu quyển sách Vật Lý vào mặt

- Bé cưng sao? Thân mật quá nhỉ? Tôi không phải chó nhà cậu đâu, đừng tưởng muốn gọi gì thì gọi nhé, cha mẹ tôi còn chưa dám gọi đây này. - nó tức giận ngồi xuống, mà không để ý mặt ai kia cũng đang hầm hầm tương tự.



- Được rồi, vào học thôi.

Thế là cả lớp chìm vào tiết học cuối. Nhưng hiện tại là giờ Ngữ Văn, giờ mà bọn nó ghét nhất. Mặc cho tiết giảng bài cực nhọc cô Nga ráng bồi dưỡng cho bọn nó, nhưng cô uổng công rồi. Đứa thì chơi ca rô, đứa thì đánh bài, đứa thì ngủ, đứa thì nghe nhạc...... nói chung là đủ dạng như con tắc kè bông đủ 7 sắc cầu vồng. Riêng nó thì vẫn chú tâm nghe cô giảng bài, mặc dù nó không thích môn này, nhưng biết sao giờ, ba mẹ nó nhận nuôi nó cũng mong nó học hành nên người làm sáng mặt sáng mày của tập đoàn, bây giờ nó không cố gắng thì họ sẽ thất vọng nhiều lắm.......... cứ thế, tiết học dần trôi qua.

.........................

RENG........................

Cả đám học sinh nháo nhào chạy về. Nó đang cất sách vở thì:

- Reng! Mật thư đến! - điện thoại nó reo báo tin nhắn.

Nó mở điện thoại ra: Hi nhóc! Khỏe không? Lâu rồi không gặp!

- Ơ? Bồ cậu à? - Kỳ Kỳ không biết từ đâu chui ra ngay bên cạnh nó.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.......( Không biết đã mấy chữ A rồi) - nó giật bắn mình, hét lên - CẬU LÀM MÌNH HẾT HỒN!

- Sorry. Mà ai nhắn vậy?

- Mình cũng không biết nữa, với lại đã có ai biết số mình đâu.

Nó nhắn lại: anh là ai?

- Ê, hình như số điện thoại này quen quen? - Kỳ Kỳ nói ( làm chung công ty không biết mới là lạ, đúng là Kỳ Kỳ đãng trí)

Tin nhắn lại tới: nhóc không nhớ à? Người mà lúc ở sân bay đụng nhóc đấy.( bạn nào không nhớ thì xem lại chap 2 nha)

- A! Nhớ ra rồi! - nó reo lên.

- Ai vậy? - Kỳ Kỳ hỏi.

- Không biết tên. - nó bình thản trả lời.

- Cái gì? Không phải là cậu vừa nói là nhớ rồi hay sao? - Kỳ Kỳ nhăn mặt.

Tin nhắn: nhà nhóc ở đâu

Nó gửi: Trùng Khánh.

Tin nhắn: ồ, mai anh cũng tới đó sống rồi,thật là trùng hợp. Lúc nào rảnh cùng đi chơi nha?

Nó gửi: còn tùy.

Tin nhắn: Thôi anh bận rồi! Bye !

- Ai nhắn thế nhỉ? - Kỳ Kỳ tò mò( lần 1)

-Tớ đã nói là không biết. - nó.

- À mà lớp cậu, Tiểu Khải chọn ai? - Kỳ Kỳ tò mò( lần 2).

- Tớ! - nó thở dài.

- Hả? Cậu thật là có phúc đức a~~~~! Các danh bạ, tiểu sử của những người được chọn sé được gửi vào công ty đó. Giám đốc sẽ coi qua rồi chọn người. Ngày mai sẽ có kết quả.

- Sao cậu rành vậy? - nó ngạc nhiên.

- Đương nhiên! Vì tớ là thực tập sinh ở đó mà. - Kỳ Kỳ vừa vỗ tay vào ngực vừa tự hào.

- Thôi. Về nhà tớ chơi đi. - nó mời.

- Ừ! Tớ cũng phải tham quan nhà cậu mới được. - Kỳ Kỳ cười rồi 2 đứa cùng lại xe về nhà nó.

........... Tại R.O.S.E..........

- Cái gì? Biệt thự R.O.S.E là nhà cậu à? - Kỳ Kỳ mở to mắt nhìn.

- Chuyện đó không quan trọng. Vào thôi. - nó kéo Kỳ Kỳ vào.

Vừa đến cửa thì:

- Tiểu thư đã về! - cả đám người hầu cười.



Nó gật đầu rồi kêu 2 ly nước ép trái cây hoa quả, bảo đem lên phòng nó. Xong, nó dắt Kỳ Kỳ lên phòng...........

- Wa! Phòng cậu rộng thiệt đó, lại đẹp nữa. - Kỳ Kỳ khen

Người hầu lúc nãy đem hai ly nước lên.

- Ra ban công chơi thôi. - nó cầm 2 ly nước rồi kêu Kỳ Kỳ ra ban công.

- Ở đây thoải mái quá đi! - Kỳ Kỳ reo lên rồi lượn qua lượn lại làm nó có đôi phần chóng mặt. - Ủa? Mà ai đang đứng bên phía ban công kế phòng cậu vậy?

- Ai thế nhỉ? - nó ngạc nhiên.

- Chẳng phải đó là hotboy của khối 10 sao. Mình nghe nói chuyển ra Bắc Kinh học rồi. Mà chẳng phải anh ấy là con của tập đoàn này sao? Tại sao cậu lại không biết?

- Hả? Chắc vậy rồi. Chắc tại lâu quá không gặp nên quên ấy mà. - nó cười cho qua chuyện chứ thiệt ra nó cũng có biết gì đâu.

- Thôi trễ rồi, tớ về đây. - Kỳ Kỳ chào rồi đi về.

- Phu! Xém chết! Nhưng tại sao mẹ lại không nói cho mình biết về việc mình có anh trai nhỉ? - nó đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng thì:

Đoang........(đi không ngó chắc lại đụng phải ai đó chứ gì.)

-Xin lỗi em nha Băng Băng! - tên kia cười.

- Anh bít tên tôi? - nó vừa xoa đầu vừa hỏi.

- Đương nhiên, từ nay anh sẽ là anh em.- Giọng nói của anh thật ấm áp.

Nó đi 1 vòng quanh anh. Mới nhìn thôi cũng mê chết người rồi.

- Anh tên gì? - câu hỏi 1.

- Dương Thiên Ân.

* Xì tóp, giới thiệu nhân vật mới: Dương Thiên Ân, hotboy khối 10, bạn thân của Thiên Tỉ, yêu thương, sủng ái em gái hết mực.

- Anh mấy tuổi? - câu hỏi 2.

- Anh 16 tuổi.

- Có dẫn bạn bè đến chơi không? ( ý gì đây, muốn làm quen với người ta đây mà). - câu hỏi 3.

- À có, hồi nữa anh sẽ giới thiệu.

Nó gật đầu rồi đi xuống dưới. Thấy mặt anh nó có vẻ xanh xao, nó liền làm 2 ly sữa nóng rồi đem lên cho anh nó( 1 ly nữa để làm quen với ai đó ấy mà^.^).

........

- Cốc cốc cốc!

-Ai đấy?

- Em đây, anh hai.

Anh vui vẻ mở cửa cho nó.

- Xin giới thiệu với em đây là bạn anh, Dịch Dương Thiên Tỉ. Anh ấy sẽ ở lại đây 1 thời gian, chiếu cố nhé. - anh nói rồi cầm hai ly sữa để lên bàn.

- Là anh/ nhóc sao? - đồng thanh tập 1.

- Chúng ta có duyên thật. - Đồng thanh tập 2.

- Sao anh/ nhóc nhái tôi? - đồng thanh tập cuối.

- Hai người quen nhau à? - Thiên Ân băng khoăng.

- À, là chạm mặt trên sân bay thôi.- đồng thanh ngoại truyện.

- 2 người ở chung với nhau chắc hợp lắm đấy. - Thiên Ân đùa.

- 2 người làm bài tiếp đi, em qua phòng em chút. - nó nói.

- Bye nhóc. - Thiên Tỉ cười.

- Bye. - nó cười lại đáp lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook