Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?

Chương 26: Vương Tuấn Khải Bị Bệnh Rồi

Dương Thiên Trúc Linh

11/07/2016

Công ty nhanh chóng đưa mọi người đến khách sạn K

Mọi người uể oải bước vào đã nghe thấy tiếng cãi vã của nhân viên công ty và chủ khách sạn

- Chúng tôi thật sự xin lỗi

- Xin lỗi gì chứ? Rõ ràng 1 tháng trước công ty chúng tôi đã đặt 3 phòng VIP rồi mà, các anh làm việc kiểu gì thế?

- Chuyện gì vậy? - Thiên Băng thở dài - mới đặt chân đến đây đã thấy điều không lành rồi

- Mọi người thật xin lỗi, chúng tôi ở đây hết phòng VIP rồi - nhân viên nói

- Quản lí à, vậy chú lấy đại phòng nào đó đi - Tiên Dung khó chịu nói

- Quan trọng là các cháu có chịu ở không? - Quản lí lườm

- Đương nhiên - Mỹ Kỳ cười - bọn cháu đồng ý, với điều kiện tối nay để bọn cháu tự chọn địa điểm đi chơi là được

- Nhóc ranh ma - quản lí lẩm bẩm - được rồi, vậy lấy tôi 5 phòng thường

- Xin lỗi, chúng tôi chỉ còn 2 phòng thường thôi

- Cái gì? - Thiên Băng gắt lên - khách sạn quái gì thế?

- Chỉ còn chỗ chúng tôi là còn phòng thôi, nếu quý khách không thích thì ở nhà trọ vậy, tôi sẽ liên lạc với họ

- Bình tỉnh - Vương Tuấn Khải liền lập tức can thiệp - 2 phòng ổn rồi, phân đội như cũ nhé, lên phòng thôi

Rồi anh kéo Thiên Băng đi mặc cho nó cố ngăn cản, hai thành viên còn lại cũng bất đắc dĩ lủi thủi theo sau

.

.

.

Rầm!!! - cái cửa bị Thiên Băng đạp mạnh một phát không thương tiếc

- Quá đáng - nó tức giận, thả cái vali xuống đất



- Vui lên đê! Ở đây có bọn anh còn gì? - Vương Nguyên vui vẻ huýt đầu một cái rồi kéo vali vào cho cô

- What!!! Hai giường, thế ở kiểu gì? - Tuấn Khải ngạc nhiên

Căn phòng nhìn bề ngoài đúng là khá sang trọng, nhưng mà... hai giường thì không ổn thật rồi

- Đấy thấy chưa? Em nói mà, Vương Tuấn Khải, nói cho anh hay, việc này là do anh chọn, vậy nên ... - rồi Thiên Băng quay sang hai người kia - hai anh một giường, để tên nhà họ Vương đó tự xử lí, em một giường

- Ơ sao em sung sướng thế? - Tuấn Khải chu môi

- Nam nữ thụ thụ bất thân nhá? - nó lườm - với lại không phải chính anh đề ra cái ý kiến quái dở này sao? Trách phải trách anh, đừng trách em vô tình

- Thôi được rồi, hai thiếu gia họ Vương lên giường ngủ đi, em ngủ ngoài sofa là được - Thiên Tỉ đành lên tiếng nếu không thì cuộc tranh cãi kia sợ cả năm cũng cãi chưa hết

- Thiên Tổng thật là tốt bụng - Tuấn Khải cười - nhưng anh là nhóm trưởng, không thể để em lăn lộn được, để anh hi sinh vậy

- Nói gì thảm thế? - nó cười - thế anh ngủ trên giường đi, em ngủ sofa là được chứ gì? Thống nhất vậy đi

- Em cũng không được, thân phận là nữ nhi sao có thể? - Thiên Tỉ đập bàn

- Nữ hán tử chứ nữ nhi gì? - Tuấn Khải thì thầm

- Hay! Bổn cô nương đây nói giúp ngươi thế mà lại dám ăn cháo đá bát thế à? Vậy được, em quyết định, anh ngủ dưới đất đi - Thiên Băng bặm môi rồi nhảy lên giường nằm

Nói thế thôi chứ thật ra...

Đến tối, tự nhiên Vương Tuấn Khải vì thời tiết nên anh bị sốt, tất cả lịch trình hoãn lại

- Không sao chứ? - Tiên Dung, Mỹ Kỳ, Tử Kỳ, Tử Phùng lo lắng, chăm sóc Tuấn Khải khá cẩn thận, anh thì cứ lơ mơ, mắt nhắm mắt mở

- Những người còn lại đâu rồi?

- À, vì nhân viên công ty sau khi xử lí công việc trên đường về gặp trục trặc nên chưa thể đem đồ ăn gì được, những người còn lại đã đi mua đồ ăn rồi - Tiên Dung cười - anh đừng lo, họ sẽ ôn thôi

Về bên phía kia, Thiên Tỉ, Vương Nguyên, Na Na và Thiên Băng đi giữa đường thì trời mưa, mọi người núp vào khu nhà gần đó

- Bây giờ sao đây? Cứ như thế này khi nào chúng ta mới về tới nhà? - Vương Nguyên rầu rĩ



- Mưa sẽ kéo dài khá lâu đấy, chúng ta chia ra rồi đi mua đồ vậy - Thiên Tỉ đề xuất ý kiến

- vậy được, em với chị Na Na một đội, hai người một đội, thế nào? - Thiên Băng

- Không được, chị trước giờ chưa đi Hàn Quốc lần nào nên không biết đường - Na Na

- Hai tụi tôi biết, tôi sẽ dẫn Thiên Băng đi mua thuốc và nước, hai người đi mua đồ ăn - Vương Nguyên

- OK - cả đám tán thành rồi chia nhau ra

- Chúng ta mua gì đây? - Thiên Băng nhìn Vương Nguyên - anh dẫn đường đi

- Ừ, vào tiệm thuốc mua cho Tiểu Khải trước

Khoảng 5 phút sau, hai người ra ngoài với bì thuốc trên tay, rồi hai người lại tiếp tục đi mua nước, đủ thứ,...

- Không sao chứ? - Vương Nguyên thấy Thiên Băng hơi run liền lo lắng

- Hả? Không sao - nó cười

- Em run thế coi chừng cảm lạnh đấy - Rồi cậu lấy chiếc áo khoác mỏng mình đang mặc, khoác lên người nó

- Thật sự là không cần đâu

- Không được ,một người ốm đủ rồi, không muốn em là người thứ hai đâu

Vương Nguyên nghiêm túc nhìn Thiên Băng làm nó có chút rung động, trước đây nó chỉ thấy tính cách cậu là một cậu bé tinh nghịch, hay đùa giỡn, sao giờ hóa chốc lại thành chàng trai lãng tử của lòng nó rồi, nó thật sự cảm thấy rất ấm áp

- Về thôi - cậu nhẹ nhàng khoác tay lên vai nó rồi cùng về khách sạn

Na Na và Thiên Tỉ mua được khá nhiều đồ ăn, trên đường về, hai người không nói câu nào làm không khí có chút ngột ngạt

- Cậu thân với Thiên Băng nhỉ? - Na Na mở lời

- Ừ - Thiên Tỉ lạnh lùng đáp

- Phải chăng là cậu thích con bé?

- Hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thực Tập Sinh Có Thể Đồng Hành?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook