Chương 199
Vọng Nha
12/05/2022
Sau đó đến lượt Tông Cửu.
Nếu đã tới lượt thì cậu nhất định không khách sáo. Vốn trò chơi là do Tông Cửu nghĩ ra lúc đang tắm, không tận dụng cơ hội này để vạch trần thân phận của No.1 thì cậu không còn là Ảo thuật gia nữa!
“Tôi muốn biết thông tin cụ thể về năng lực của anh.”
Tông Cửu thẳng tay chặt đẹp vì cậu tò mò chuyện này lâu lắm rồi.
Mặc dù năng lực của Ác ma rất bí ẩn nhưng không phải tuyệt mật trong vòng lặp vô hạn. Nhóm Người sống sót hàng đầu như Phạm Trác, Thầy trừ tà hay Tsuchimikado đều biết đôi chút, Phạm Trác còn làm một món đạo cụ đặc biệt nhằm vào hắn.
Lần trước sau khi trở về từ phó bản Ngày phán xét, Tông Cửu đã để ý thăm dò. Ác ma đứng trên đỉnh kim tự tháp trong vòng lặp vô hạn, từ ngày cuộc thi thực tập sinh kinh dị bắt đầu, tất cả Người sống sót lâu năm đều chỉ dám gọi hắn là ‘big boss’, ngay cả cái tên Ác ma cũng được giữ bí mật.
Tông Cửu lần theo manh mối đó tìm hiểu, phát hiện quả thật có rất nhiều người trong vòng lặp vô hạn biết chuyện này.
Chủ yếu là Ác ma là người chơi lâu năm, đương nhiên xông pha không ít phó bản cao cấp. Một số phó bản hắn thấy thú vị, hắn sẽ khống chế vài con rối để kiếm chuyện với đám thực tập sinh. Phó bản nào nhàm chán khiến hắn không vui, ông tướng này sẽ thẳng tay hủy diệt, khỏi bàn cãi.
Tông Cửu luôn ôm một mối nghi ngờ. Cậu biết năng lực của Ác ma nhưng không rõ chất dẫn năng lực của hắn là gì. Sợi tơ rối đầu tiên phải tiếp xúc thân thể với mục tiêu, sợi tơ rối thứ hai cần mục tiêu chảy máu, nhưng nếu chỉ cần chất dẫn như vậy thì năng lực của Ác ma quá bá đạo rồi.
Đương nhiên, năng lực có thể tay không hủy diệt phó bản cũng rất bá đạo, chẳng qua Tông Cửu vẫn thấy có gì đó không hợp lý nên cậu mới quyết định tìm hiểu.
“Vấn đề này ấy à…” Người đàn ông cố ký kéo dài giọng.
Bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ bóng tối, ngón tay thon dài chạm lên mái tóc dài sau đầu Ảo thuật gia, thong thả chải cho cậu.
“Em đoán thử xem, đoán đúng có thưởng.”
Hừ, nhắc đến phần thưởng là Tông Cửu lại tức giận.
Chàng trai tóc trắng mặc kệ bàn tay đang nghịch sau gáy và trên cổ mình, lạnh lùng nói: “Ồ? Ngài Ác ma quên là vũ hội hóa trang lần trước, hệ thống chủ đã hứa sẽ tặng món quà đặc biệt sau khi tìm được người hướng dẫn à?”
Trước vũ hội, hệ thống chủ đã vẽ một cái bánh nướng to bự cho các thực tập sinh. Nó gạ rằng nếu tìm được người hướng dẫn, đồng thời nói ra thân phận thật của hắn, thực tập sinh sẽ nhận được một món quà bí mật.
Chuyện này đã khiến kế hoạch của Gia Cát Ám bị xáo trộn. Việc bọn họ muốn vạch trần thân phận của No.1 và hệ thống chủ cố ý tổ chức vũ hội mặt nạ hoá trang, xúi thực tập sinh truy tìm thân phận của hắn để dắt mũi dư luận là hai chuyện khác nhau.
Mà cũng hết cách, dù biết đó bẫy nhưng bọn họ vẫn phải nhảy vào thôi.
Thế là Tông Cửu xông pha. Kết quả khiêu vũ xong, hôn cũng hôn xong, còn suýt bị đè lên tường ứm ừm mà món quà bí ẩn kia vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Nợ cũ bị đào lại nằm ngoài dự kiến của Ác ma. Hắn thoáng sửng sốt, giọng điệu rất vô tội: “Nhưng lúc đó đã trao vương miện cho em rồi mà? Cái vương miện đó đẹp quá trời đẹp.”
Dưới ánh đèn spotlight và ánh mắt công chúng, Ác ma đội vương miện cho Ảo thuật gia.
Ảo thuật gia đội chiếc vương miệng màu đỏ gạch, phía trên khảm một viên hồng ngọc lấp lánh, miệng ngậm lá bài Joker, biểu cảm lạnh lùng như một chú khổng tước kiêu hãnh tuyên bố chiến thắng.
Lập tức khiến Ác ma *chào cờ*.
“Biến mẹ anh đi, đó là phần thưởng tôi chơi trò chơi với anh mà?!!”
Thấy bầu không khí có vẻ hơi căng, Tông Cửu lười đôi co với hắn mà đổi chủ đề, “Tôi đoán tơ rối của anh có liên quan đến ác niệm mà anh sinh ra.”
Trúng phóc!
Người đàn ông nhếch môi tán thưởng, năm ngón tay xòe ra chậm rãi lướt từ ngọn đến chân tóc, lặng lẽ thăm dò ranh giới cuối cùng của Ảo thuật gia như đang vuốt lông mèo.
Rất chính xác. Phỏng đoán của Tông Cửu gần đúng.
Thật ra về bản chất, sợi tơ rối có thể gọi là sợi ác ý. Dưới điều kiện hạn chế của hai sợi tơ đầu tiên là tiếp xúc cơ thể và vết thương chảy máu, trọng tâm của ba sợi tơ rối cuối cùng là nằm trên người con rối bị điều khiển.
Ác ma sinh ra từ ác ý của một vị diện, năng lực của hắn có liên quan mật thiết với ác ý. Chẳng hạn như bóng tối, chẳng hạn như bùn đen khổng lồ của những ý nghĩ xấu xa (ác niệm) và chẳng hạn như tơ rối.
“Đúng, nó bắt nguồn từ ác ý. Ác niệm trong tâm trí con người càng sâu thì nó cắm rễ càng đậm. Ác niệm càng lớn thì tốc độ cắm thêm tơ càng nhanh, mức độ khống chế càng vững.”
Ảo thuật gia suy tư.
Cậu nhớ về Thánh tử Messiah trong phó bản Bệnh viện tâm thần đầu tiên. Đây là con rối bị No.1 khống chế sâu đầu tiên mà cậu biết. Lúc đó Messiah đã lừa tất cả những Người sống sót trong phó bản, còn gom được cả đống fan cứng hùng hậu.
Ngay cả sau vũ hội mặt nạ hóa trang, vẫn có lượng lớn Người sống sót chọn đứng về phe Thánh điện chỉ vì trình phông bạt tuyệt vời của Messiah. Về mặt phân công, anh ta chính là con rối đầu tiên mà Ác ma đẩy lên sân khấu, được nhiều người ủng hộ. Nhưng Gia Cát Ám từng nói Messiah là người tốt real trong vòng lặp vô hạn, bằng không đã chẳng leo lên vị trí cao và nhận được nhiều sự mến mộ từ quần chúng như vậy.
Theo ý của Ác ma, Thánh tử chính là loại người luôn bày ra mặt sáng cho người khác, còn mặt tối thì chừa cho bản thân. Chẳng ngờ vì nguyên nhân này mà anh ta bị Ác ma khống chế sâu, thật đáng buồn.
Ngón tay lượn ra sau tai chàng trai, lướt dọc theo đường cong cần cổ duyên dáng. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nền, mọi thứ đều được phủ lên sắc thái mập mờ.
Tông Cửu không quan tâm đến hành động nhỏ này của Ác ma, mà hỏi: “Vậy sự xâm chiếm linh hồn của sợi tơ rối thứ năm thì sao?”
“Đây là câu hỏi thứ hai.”
Ngón trỏ lạnh lẽo đè lên đôi môi mỏng của Ảo thuật gia, “Nếu vi phạm quy tắc trò chơi, thì phải trả thêm giá khác.”
“Hoặc nên nói là…”
Những ngón tay lướt từ trên xuống dọc theo lưng, xẹt qua tấm áo choàng tắm dày cộm đầy ẩn ý mà người lớn nào cũng hiểu.
“Ảo thuật gia có đồng ý trả thêm giá không?”
Tông Cửu: “…”
Thò được có hai cánh tay mà không chừa cái thói vừa thả dê vừa nói chuyện. Đúng là chỉ mỗi anh thôi, Ác ma ạ!
Cậu xoay người lại nằm thẳng, từ chối sự quấy rối của người kia.
“Vậy thì tới anh.”
Chơi hai hiệp, Tông Cửu rất hài lòng với tin tức mà mình có được. Tuy vậy cậu cũng để lộ rất nhiều thông tin nhưng không đáng kể, dùng nó đổi với tin tức của Ác ma không hề lỗ.
Lượt tiếp theo, Tông Cửu phải vào vấn đề chính, nhưng cậu không ngờ là sau khi kết thúc lượt hỏi đáp này Ác ma đột nhiên dừng tay, tỏ ra khó dò.
“Không chơi nữa.”
Tông Cửu:???
Ủa ủa, anh nói rõ ràng coi, sao không chơi nữa? Tôi còn chưa đào hố cho anh nhảy xong mà? Sao tự nhiên anh nghỉ ngang vậy?! Rồi cố gắng nãy giờ là công cốc hả?
Chàng trai tóc trắng cất lời sâu xa: “Đêm còn dài, sao lại ngừng chơi được.”
Đúng lúc này một tia sấm lóe lên, tia chớp lớn chừng miệng chén xẹt xuống từ tầng mây, xé rách màn đêm đằng đằng. Trong khi hai người đang chơi trò hỏi đáp, cơn mưa bất chợt bên ngoài lại trở nên dữ dội hơn.
Bão đến rồi.
Cơn gió mạnh bất ngờ đẩy cánh cửa sổ vừa đóng sầm, âm thanh kẽo kẹt xen lẫn tiếng mưa to và sấm sét cuốn theo hơi lạnh tràn vào phòng ngủ chính rộng rãi và tối tăm.
Dưới sự điều khiển của sợi tơ rối, Công tước lại cam chịu số phận người hầu đi đóng cửa.
Tông Cửu chợt hiểu.
Vừa rồi cậu còn không rõ vì sao Ác ma đang nói chuyện lại đột nhiên khó chịu, tâm trạng rơi tõm xuống đáy vực. Bây giờ xem ra là do thời tiết hôm nay.
Cậu nhớ đến nhóc Ác ma ôm búp bê thỏ, cuộn tròn một mình trong tấm chăn nặng nề; Số 1 với tấm vải che mắt trong phòng đồ chơi, và không có tên. Các nữ tu trong nhà thờ kể rằng, mỗi khi giông bão kéo đến, Giáo hoàng sẽ thao thức cả đêm, hoặc nên nói là bị ác mộng ám ảnh không cách nào ngủ yên.
“Em muốn biết gì?”
Tông Cửu đang mải nghĩ xem, làm sao để mượn cơ hội này lừa Ác ma thì tên kia đã lên tiếng trước. Nếu đã vào thẳng vấn đề, Tông Cửu có tiếc cũng đành bỏ những suy nghĩ vừa rồi. Vì cậu đã hỏi cách rời khỏi phó bản này, Ác ma cũng cho cậu câu trả lời, thế nên Tông Cửu chọn trả lời thẳng thắn.
“Cách liên hệ với hệ thống chủ.”
Không thể đi theo con đường của Ác ma nhưng nếu Tông Cửu liên lạc được với hệ thống chủ, vậy thì cứ theo con đường đầu tiên mà rời khỏi phó bản thôi.
Hiển nhiên, No.1 biết thừa những toan tính của cậu, và câu trả lời của hắn đã khiến Tông Cửu thất vọng.
Ác ma giang hai tay: “Tôi đến đây bằng con đường tắt, sao em nghĩ là tôi biết cách liên lạc với hệ thống chủ chứ?”
Tông Cửu: “…” Ừ ha ~
Nếu Ác ma có cách liên lạc với hệ thống chủ thì bây giờ hắn đâu thê thảm đến nỗi chỉ xòe được hai cánh tay? Lộn bài rồi.
Chợt một vật nặng đột nhiên rơi xuống lòng bàn tay hé mở của Ảo thuật gia từ trong bóng đen.
[Chúc mừng bạn đã nhận được đạo cụ cấp *???*: Chìa khóa vô danh.]
[Hướng dẫn sử dụng: Đây có vẻ là chìa khóa có thể giúp người dùng dịch chuyển không gian.]
“Dùng nó có thể trở về ký tú xá thực tập sinh.”
Ngón tay lạnh như băng lướt qua lông mày xinh đẹp của chàng trai tóc trắng, động tác lười biếng, “Đương nhiên, em biết dùng nó có ý nghĩa gì rồi đấy.”
Đúng vậy, bây giờ Tông Cửu đã đạt được mục đích lừa Ác ma, thậm chí còn nhận được thêm quà bất ngờ. Nhưng dùng chiếc chìa khóa này, đồng nghĩa với việc Ảo thuật gia tự nguyện từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình, chủ động trở thành ‘của riêng’ của Ác ma, thành chim hoàng yến trong lồng.
Một tia sét chói tai lại xẹt qua.
Tâm trạng của Ác ma rõ ràng càng tệ hơn.
Bóng đen đột nhiên đâm xuyên ngọn nến, dụi tắt ánh lửa đang lập lòe phía trên.
“Mặc dù tơ rối có thể khống chế NPC nhưng không thể làm ra hành động gì trái với lẽ thường của phó bản. Tối mai Công tước sẽ đưa em về, em có đủ thời gian để nghĩ xem có nên dùng chiếc chìa khóa này không.”
“Khuya rồi, ngủ đi.”
Tông Cửu chẳng nói gì.
Thật lâu sau, trong bóng đêm vẫn là tiếng hít thở đều đều. Kẻ thù không đội trời chung nằm bên cạnh, ai mà ngủ được đúng là thánh.
Ảo thuật gia, Ác ma, con rối, tất cả vẫn đang tỉnh táo.
Bọn họ mở to mắt, lắng nghe tiếng mưa gió cách một bức tường, cùng im lặng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, lâu lắm. Lâu đến khi Tông Cửu thực sự cảm thấy hơi buồn ngủ, bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo mò tới từ trong chăn.
Bàn tay này không mang găng trắng. Nó lạnh buốt, rộng lớn, thô ráp và đầy những vết sẹo gớm ghiếc.
Tông Cửu vẫn còn nhớ, NPC trong phó bản đó đã đưa Số một lên đàn tế, muốn trút ác ý lên người nó như cách mà họ từng làm với mọi vật chứa trước đây, sau đó phóng hỏa thiêu chết vật chứa, làm một mẻ, khỏe cả đời. Nhưng bọn họ không ngờ, năng lực bẩm sinh của cậu bé này lại là không sợ lửa. Ngọn lửa không thể giết chết Số một nhưng là khắc tinh của ác ý.
Cậu bé bị rót đầy ác ý đã vùng vẫy trong ngọn lửa. Ngọn lửa thiêu đốt ác ý, cũng để lại những vết sẹo đáng sợ trên cơ thể nhỏ bé của nó. Trên người Ác ma không có vết sẹo nào, chỉ khi nhìn vào đôi tay mới gợi nhớ về quá khứ chẳng ai biết kia.
Ảo thuật gia định rút tay về theo phản xạ nhưng rồi đổi ý. Cậu cảm nhận được bàn tay kia đang vuốt ve đầu ngón tay mình, cuối cùng chậm rãi luồn vào kẽ ngón tay, đan chặt tay cậu.
Một động tác rất bình tĩnh, bình thản, không có sự mập mờ thường thấy, nó khiến người ta nhớ tới đứa bé run rẩy trong cơn giông bão kia.
… Được rồi.
Chỉ một lần này thôi.
Chàng trai tóc trắng lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ, chậm rãi nhắm mắt.
Ngoài cửa sổ, giông bão vẫn còn đó, chưa thấy hồi kết.
Nếu đã tới lượt thì cậu nhất định không khách sáo. Vốn trò chơi là do Tông Cửu nghĩ ra lúc đang tắm, không tận dụng cơ hội này để vạch trần thân phận của No.1 thì cậu không còn là Ảo thuật gia nữa!
“Tôi muốn biết thông tin cụ thể về năng lực của anh.”
Tông Cửu thẳng tay chặt đẹp vì cậu tò mò chuyện này lâu lắm rồi.
Mặc dù năng lực của Ác ma rất bí ẩn nhưng không phải tuyệt mật trong vòng lặp vô hạn. Nhóm Người sống sót hàng đầu như Phạm Trác, Thầy trừ tà hay Tsuchimikado đều biết đôi chút, Phạm Trác còn làm một món đạo cụ đặc biệt nhằm vào hắn.
Lần trước sau khi trở về từ phó bản Ngày phán xét, Tông Cửu đã để ý thăm dò. Ác ma đứng trên đỉnh kim tự tháp trong vòng lặp vô hạn, từ ngày cuộc thi thực tập sinh kinh dị bắt đầu, tất cả Người sống sót lâu năm đều chỉ dám gọi hắn là ‘big boss’, ngay cả cái tên Ác ma cũng được giữ bí mật.
Tông Cửu lần theo manh mối đó tìm hiểu, phát hiện quả thật có rất nhiều người trong vòng lặp vô hạn biết chuyện này.
Chủ yếu là Ác ma là người chơi lâu năm, đương nhiên xông pha không ít phó bản cao cấp. Một số phó bản hắn thấy thú vị, hắn sẽ khống chế vài con rối để kiếm chuyện với đám thực tập sinh. Phó bản nào nhàm chán khiến hắn không vui, ông tướng này sẽ thẳng tay hủy diệt, khỏi bàn cãi.
Tông Cửu luôn ôm một mối nghi ngờ. Cậu biết năng lực của Ác ma nhưng không rõ chất dẫn năng lực của hắn là gì. Sợi tơ rối đầu tiên phải tiếp xúc thân thể với mục tiêu, sợi tơ rối thứ hai cần mục tiêu chảy máu, nhưng nếu chỉ cần chất dẫn như vậy thì năng lực của Ác ma quá bá đạo rồi.
Đương nhiên, năng lực có thể tay không hủy diệt phó bản cũng rất bá đạo, chẳng qua Tông Cửu vẫn thấy có gì đó không hợp lý nên cậu mới quyết định tìm hiểu.
“Vấn đề này ấy à…” Người đàn ông cố ký kéo dài giọng.
Bàn tay lạnh lẽo vươn ra từ bóng tối, ngón tay thon dài chạm lên mái tóc dài sau đầu Ảo thuật gia, thong thả chải cho cậu.
“Em đoán thử xem, đoán đúng có thưởng.”
Hừ, nhắc đến phần thưởng là Tông Cửu lại tức giận.
Chàng trai tóc trắng mặc kệ bàn tay đang nghịch sau gáy và trên cổ mình, lạnh lùng nói: “Ồ? Ngài Ác ma quên là vũ hội hóa trang lần trước, hệ thống chủ đã hứa sẽ tặng món quà đặc biệt sau khi tìm được người hướng dẫn à?”
Trước vũ hội, hệ thống chủ đã vẽ một cái bánh nướng to bự cho các thực tập sinh. Nó gạ rằng nếu tìm được người hướng dẫn, đồng thời nói ra thân phận thật của hắn, thực tập sinh sẽ nhận được một món quà bí mật.
Chuyện này đã khiến kế hoạch của Gia Cát Ám bị xáo trộn. Việc bọn họ muốn vạch trần thân phận của No.1 và hệ thống chủ cố ý tổ chức vũ hội mặt nạ hoá trang, xúi thực tập sinh truy tìm thân phận của hắn để dắt mũi dư luận là hai chuyện khác nhau.
Mà cũng hết cách, dù biết đó bẫy nhưng bọn họ vẫn phải nhảy vào thôi.
Thế là Tông Cửu xông pha. Kết quả khiêu vũ xong, hôn cũng hôn xong, còn suýt bị đè lên tường ứm ừm mà món quà bí ẩn kia vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Nợ cũ bị đào lại nằm ngoài dự kiến của Ác ma. Hắn thoáng sửng sốt, giọng điệu rất vô tội: “Nhưng lúc đó đã trao vương miện cho em rồi mà? Cái vương miện đó đẹp quá trời đẹp.”
Dưới ánh đèn spotlight và ánh mắt công chúng, Ác ma đội vương miện cho Ảo thuật gia.
Ảo thuật gia đội chiếc vương miệng màu đỏ gạch, phía trên khảm một viên hồng ngọc lấp lánh, miệng ngậm lá bài Joker, biểu cảm lạnh lùng như một chú khổng tước kiêu hãnh tuyên bố chiến thắng.
Lập tức khiến Ác ma *chào cờ*.
“Biến mẹ anh đi, đó là phần thưởng tôi chơi trò chơi với anh mà?!!”
Thấy bầu không khí có vẻ hơi căng, Tông Cửu lười đôi co với hắn mà đổi chủ đề, “Tôi đoán tơ rối của anh có liên quan đến ác niệm mà anh sinh ra.”
Trúng phóc!
Người đàn ông nhếch môi tán thưởng, năm ngón tay xòe ra chậm rãi lướt từ ngọn đến chân tóc, lặng lẽ thăm dò ranh giới cuối cùng của Ảo thuật gia như đang vuốt lông mèo.
Rất chính xác. Phỏng đoán của Tông Cửu gần đúng.
Thật ra về bản chất, sợi tơ rối có thể gọi là sợi ác ý. Dưới điều kiện hạn chế của hai sợi tơ đầu tiên là tiếp xúc cơ thể và vết thương chảy máu, trọng tâm của ba sợi tơ rối cuối cùng là nằm trên người con rối bị điều khiển.
Ác ma sinh ra từ ác ý của một vị diện, năng lực của hắn có liên quan mật thiết với ác ý. Chẳng hạn như bóng tối, chẳng hạn như bùn đen khổng lồ của những ý nghĩ xấu xa (ác niệm) và chẳng hạn như tơ rối.
“Đúng, nó bắt nguồn từ ác ý. Ác niệm trong tâm trí con người càng sâu thì nó cắm rễ càng đậm. Ác niệm càng lớn thì tốc độ cắm thêm tơ càng nhanh, mức độ khống chế càng vững.”
Ảo thuật gia suy tư.
Cậu nhớ về Thánh tử Messiah trong phó bản Bệnh viện tâm thần đầu tiên. Đây là con rối bị No.1 khống chế sâu đầu tiên mà cậu biết. Lúc đó Messiah đã lừa tất cả những Người sống sót trong phó bản, còn gom được cả đống fan cứng hùng hậu.
Ngay cả sau vũ hội mặt nạ hóa trang, vẫn có lượng lớn Người sống sót chọn đứng về phe Thánh điện chỉ vì trình phông bạt tuyệt vời của Messiah. Về mặt phân công, anh ta chính là con rối đầu tiên mà Ác ma đẩy lên sân khấu, được nhiều người ủng hộ. Nhưng Gia Cát Ám từng nói Messiah là người tốt real trong vòng lặp vô hạn, bằng không đã chẳng leo lên vị trí cao và nhận được nhiều sự mến mộ từ quần chúng như vậy.
Theo ý của Ác ma, Thánh tử chính là loại người luôn bày ra mặt sáng cho người khác, còn mặt tối thì chừa cho bản thân. Chẳng ngờ vì nguyên nhân này mà anh ta bị Ác ma khống chế sâu, thật đáng buồn.
Ngón tay lượn ra sau tai chàng trai, lướt dọc theo đường cong cần cổ duyên dáng. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nền, mọi thứ đều được phủ lên sắc thái mập mờ.
Tông Cửu không quan tâm đến hành động nhỏ này của Ác ma, mà hỏi: “Vậy sự xâm chiếm linh hồn của sợi tơ rối thứ năm thì sao?”
“Đây là câu hỏi thứ hai.”
Ngón trỏ lạnh lẽo đè lên đôi môi mỏng của Ảo thuật gia, “Nếu vi phạm quy tắc trò chơi, thì phải trả thêm giá khác.”
“Hoặc nên nói là…”
Những ngón tay lướt từ trên xuống dọc theo lưng, xẹt qua tấm áo choàng tắm dày cộm đầy ẩn ý mà người lớn nào cũng hiểu.
“Ảo thuật gia có đồng ý trả thêm giá không?”
Tông Cửu: “…”
Thò được có hai cánh tay mà không chừa cái thói vừa thả dê vừa nói chuyện. Đúng là chỉ mỗi anh thôi, Ác ma ạ!
Cậu xoay người lại nằm thẳng, từ chối sự quấy rối của người kia.
“Vậy thì tới anh.”
Chơi hai hiệp, Tông Cửu rất hài lòng với tin tức mà mình có được. Tuy vậy cậu cũng để lộ rất nhiều thông tin nhưng không đáng kể, dùng nó đổi với tin tức của Ác ma không hề lỗ.
Lượt tiếp theo, Tông Cửu phải vào vấn đề chính, nhưng cậu không ngờ là sau khi kết thúc lượt hỏi đáp này Ác ma đột nhiên dừng tay, tỏ ra khó dò.
“Không chơi nữa.”
Tông Cửu:???
Ủa ủa, anh nói rõ ràng coi, sao không chơi nữa? Tôi còn chưa đào hố cho anh nhảy xong mà? Sao tự nhiên anh nghỉ ngang vậy?! Rồi cố gắng nãy giờ là công cốc hả?
Chàng trai tóc trắng cất lời sâu xa: “Đêm còn dài, sao lại ngừng chơi được.”
Đúng lúc này một tia sấm lóe lên, tia chớp lớn chừng miệng chén xẹt xuống từ tầng mây, xé rách màn đêm đằng đằng. Trong khi hai người đang chơi trò hỏi đáp, cơn mưa bất chợt bên ngoài lại trở nên dữ dội hơn.
Bão đến rồi.
Cơn gió mạnh bất ngờ đẩy cánh cửa sổ vừa đóng sầm, âm thanh kẽo kẹt xen lẫn tiếng mưa to và sấm sét cuốn theo hơi lạnh tràn vào phòng ngủ chính rộng rãi và tối tăm.
Dưới sự điều khiển của sợi tơ rối, Công tước lại cam chịu số phận người hầu đi đóng cửa.
Tông Cửu chợt hiểu.
Vừa rồi cậu còn không rõ vì sao Ác ma đang nói chuyện lại đột nhiên khó chịu, tâm trạng rơi tõm xuống đáy vực. Bây giờ xem ra là do thời tiết hôm nay.
Cậu nhớ đến nhóc Ác ma ôm búp bê thỏ, cuộn tròn một mình trong tấm chăn nặng nề; Số 1 với tấm vải che mắt trong phòng đồ chơi, và không có tên. Các nữ tu trong nhà thờ kể rằng, mỗi khi giông bão kéo đến, Giáo hoàng sẽ thao thức cả đêm, hoặc nên nói là bị ác mộng ám ảnh không cách nào ngủ yên.
“Em muốn biết gì?”
Tông Cửu đang mải nghĩ xem, làm sao để mượn cơ hội này lừa Ác ma thì tên kia đã lên tiếng trước. Nếu đã vào thẳng vấn đề, Tông Cửu có tiếc cũng đành bỏ những suy nghĩ vừa rồi. Vì cậu đã hỏi cách rời khỏi phó bản này, Ác ma cũng cho cậu câu trả lời, thế nên Tông Cửu chọn trả lời thẳng thắn.
“Cách liên hệ với hệ thống chủ.”
Không thể đi theo con đường của Ác ma nhưng nếu Tông Cửu liên lạc được với hệ thống chủ, vậy thì cứ theo con đường đầu tiên mà rời khỏi phó bản thôi.
Hiển nhiên, No.1 biết thừa những toan tính của cậu, và câu trả lời của hắn đã khiến Tông Cửu thất vọng.
Ác ma giang hai tay: “Tôi đến đây bằng con đường tắt, sao em nghĩ là tôi biết cách liên lạc với hệ thống chủ chứ?”
Tông Cửu: “…” Ừ ha ~
Nếu Ác ma có cách liên lạc với hệ thống chủ thì bây giờ hắn đâu thê thảm đến nỗi chỉ xòe được hai cánh tay? Lộn bài rồi.
Chợt một vật nặng đột nhiên rơi xuống lòng bàn tay hé mở của Ảo thuật gia từ trong bóng đen.
[Chúc mừng bạn đã nhận được đạo cụ cấp *???*: Chìa khóa vô danh.]
[Hướng dẫn sử dụng: Đây có vẻ là chìa khóa có thể giúp người dùng dịch chuyển không gian.]
“Dùng nó có thể trở về ký tú xá thực tập sinh.”
Ngón tay lạnh như băng lướt qua lông mày xinh đẹp của chàng trai tóc trắng, động tác lười biếng, “Đương nhiên, em biết dùng nó có ý nghĩa gì rồi đấy.”
Đúng vậy, bây giờ Tông Cửu đã đạt được mục đích lừa Ác ma, thậm chí còn nhận được thêm quà bất ngờ. Nhưng dùng chiếc chìa khóa này, đồng nghĩa với việc Ảo thuật gia tự nguyện từ bỏ lòng kiêu hãnh của mình, chủ động trở thành ‘của riêng’ của Ác ma, thành chim hoàng yến trong lồng.
Một tia sét chói tai lại xẹt qua.
Tâm trạng của Ác ma rõ ràng càng tệ hơn.
Bóng đen đột nhiên đâm xuyên ngọn nến, dụi tắt ánh lửa đang lập lòe phía trên.
“Mặc dù tơ rối có thể khống chế NPC nhưng không thể làm ra hành động gì trái với lẽ thường của phó bản. Tối mai Công tước sẽ đưa em về, em có đủ thời gian để nghĩ xem có nên dùng chiếc chìa khóa này không.”
“Khuya rồi, ngủ đi.”
Tông Cửu chẳng nói gì.
Thật lâu sau, trong bóng đêm vẫn là tiếng hít thở đều đều. Kẻ thù không đội trời chung nằm bên cạnh, ai mà ngủ được đúng là thánh.
Ảo thuật gia, Ác ma, con rối, tất cả vẫn đang tỉnh táo.
Bọn họ mở to mắt, lắng nghe tiếng mưa gió cách một bức tường, cùng im lặng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, lâu lắm. Lâu đến khi Tông Cửu thực sự cảm thấy hơi buồn ngủ, bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo mò tới từ trong chăn.
Bàn tay này không mang găng trắng. Nó lạnh buốt, rộng lớn, thô ráp và đầy những vết sẹo gớm ghiếc.
Tông Cửu vẫn còn nhớ, NPC trong phó bản đó đã đưa Số một lên đàn tế, muốn trút ác ý lên người nó như cách mà họ từng làm với mọi vật chứa trước đây, sau đó phóng hỏa thiêu chết vật chứa, làm một mẻ, khỏe cả đời. Nhưng bọn họ không ngờ, năng lực bẩm sinh của cậu bé này lại là không sợ lửa. Ngọn lửa không thể giết chết Số một nhưng là khắc tinh của ác ý.
Cậu bé bị rót đầy ác ý đã vùng vẫy trong ngọn lửa. Ngọn lửa thiêu đốt ác ý, cũng để lại những vết sẹo đáng sợ trên cơ thể nhỏ bé của nó. Trên người Ác ma không có vết sẹo nào, chỉ khi nhìn vào đôi tay mới gợi nhớ về quá khứ chẳng ai biết kia.
Ảo thuật gia định rút tay về theo phản xạ nhưng rồi đổi ý. Cậu cảm nhận được bàn tay kia đang vuốt ve đầu ngón tay mình, cuối cùng chậm rãi luồn vào kẽ ngón tay, đan chặt tay cậu.
Một động tác rất bình tĩnh, bình thản, không có sự mập mờ thường thấy, nó khiến người ta nhớ tới đứa bé run rẩy trong cơn giông bão kia.
… Được rồi.
Chỉ một lần này thôi.
Chàng trai tóc trắng lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ, chậm rãi nhắm mắt.
Ngoài cửa sổ, giông bão vẫn còn đó, chưa thấy hồi kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.