Chương 224
Vọng Nha
12/05/2022
Căn phòng rất tối, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng từ những gợn sóng lấp lánh lăn tăn trên bể tắm đằng xa, chúng nhảy nhót chập chờn lên xuống theo từng con sóng nhỏ.
Đèn chùm vặn xoắn kỳ lạ rũ xuống từ trên cao, xung quanh là chân nến trang trí cắm nến trắng, thân nến dính đầy vệt nước* như chưa từng được thắp sáng.
(*Lệ ngân = vệt nước mắt)
Đức Mẹ rơi lệ và Bữa tối cuối cùng đều có mặt đầy đủ, món đồ trang trí hình Thập tự giá ngược được treo trên giá sách đối diện cuối giường, xung quanh đính một vòng hoa uất kim hương đen khô.
Phía xa hơn là vườn hồng rộng lớn đang ngủ say giữa trời đêm, qua những ô cửa kính sát đất cỡ lớn có thể dễ dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh cùng đàn đom đóm bay thơ thẩn và ánh trăng trong veo nhàn nhạt bên ngoài.
Ngay trước cửa sổ sát đất, trên chiếc giường lớn màu đen, người đàn ông ôm lấy Ảo thuật gia của mình từ phía sau, ngón tay lướt dọc theo đường lõm của mép sống lưng cậu, yêu thích chẳng nỡ buông tay.
Bên cạnh bọn họ, cái lồng vàng khổng lồ trống không chỉ có thể thấy mặt nền cứng rắn lạnh lẽo.
Sau khi thánh nhọ Âm Dương sư vô tình rơi vào chiếc giường phủ kín cánh hoa hồng, đã bị chủ nhân ký túc xá ném xuống biển một cách không thương tiếc. Có lẽ nó đã để lại một bóng ma tâm lý nào đó, ngay cả cái lồng vàng được tạo ra bởi hứng thú xấu xa bộc phát cũng không có tác dụng gì, thực sự rất đáng tiếc.
“Cục vàng đang tìm anh sao?”
Giọng điệu Ác ma ngọt ngào mà lười biếng, ẩn chứa cảm xúc thỏa mãn sau khi được ăn no khiến người ta giận điên.
Sợi dây cột tóc thắt gọn bím tóc đen của người đàn ông đã biến mất, Tông Cửu sực nhớ hình như lúc cậu bị hắn đè lên tường, tơ rối trói quanh người không thể nhúc nhích được, để không ngã xuống không trung cậu chỉ đành miễn cưỡng vắt chân ôm lấy eo người đàn ông, đuôi mắt đỏ bừng vì giận dữ.
Rõ ràng chịch một lần là giải được lời nguyền, nhưng một lần của Ác ma tương đương với năm sáu lần của Tông Cửu trong trạng thái bị nguyền rủa.
Ngặt nỗi cậu lại bị khuất phục trong trạng thái trúng lời nguyền, cơ thể mềm nhũn môi mấp máy từng tiếng rời rạc, giận dữ mắng chửi tên khốn này không giữ lời, cuối cùng chẳng còn đủ sức cào người ta nên Tông Cửu điên cuồng cấu xé mấy món đồ trên người hắn.
Giựt rớt cả dây cột tóc, cà vạt bị kéo lỏng lẻo, cúc áo sơ mi cũng ‘bay màu’ để lộ lồng ngực nổi rõ vân da. Ác ma cũng chẳng bận tâm, nuông chiều mặc cho Tông Cửu thích quậy thế nào thì quậy, thỉnh thoảng mới ngước mắt lên từ mái tóc đen buông xõa, cười nửa miệng dùng một cách khác khiến Ảo thuật gia phải co ngón chân, rùng mình ngậm miệng vào.
Nhớ lại những chi tiết này, Tông Cửu cảm giác nắm đấm bắt đầu cứng lên rồi.
Cậu cười gằn đấm một cú.
Bất ngờ là Ác ma không hề tránh đi.
Trên giường, thằng cha này rất lả lơi, chẳng thèm mặc mảnh quần áo nào, cú đấm mạnh mẽ từ chàng trai tóc trắng nện thẳng vào lồng ngực trần của Ác ma.
Thế nhưng Tông Cửu mới hồi phục sau lời nguyền nên chưa thể khống chế được sức lực, cú đấm trông rất ác nhưng thực ra chẳng có bao nhiêu sức.
Ít nhất là với Ác ma không phải con người, thuộc nhóm sinh vật không thể cường hóa và được hệ thống chủ phán định là vượt qua phạm trù con người, sức mạnh của cú đấm này chỉ như mèo con gãi ngứa.
“Cưng à, em dữ ghê vậy đó, suýt thì đánh vào tim anh rồi.”
Người đàn ông thậm chí còn chẳng nhíu mày, giả đò than thở kéo cổ tay chàng trai tóc trắng qua khiến cậu té nhào trong vòng tay hắn, tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồng ngực, hắn lười biếng trao cho cậu một nụ hôn sâu lạnh lẽo.
Chính vì hành động này, Tông Cửu mới nhận ra mình chỉ khoác một tấm chăn mỏng màu đen trên người, vừa vùng vẫy mấy cái đã trượt xuống để lộ tấm lưng trần mịn màng.
Tông Cửu tặng luôn cho hắn một cú đấm móc vào cằm.
Lần này đánh rất mạnh tay, không hề có ý nể tình.
Ác ma vẫn không thay đổi biểu cảm, xoa hàm dưới hơi đau nhức của mình, đang định nói thì bị đá bay xuống giường.
Ác ma: “…”
Hắn nhìn chàng trai tóc trắng ngạo nghễ ngồi trên giường liếc mắt nhìn mình, đầu ngón tay vuốt ve lá bài poker vừa lấy từ ba lô hệ thống ra.
Những lá bài trên tay Ảo thuật gia đều là Joker, dường như cậu đặc biệt yêu thích bài Joker đen trắng và có màu, chú hề đen trắng trên mặt bài được vẽ rõ nét, tươi đẹp chói mắt.
“Cục…”
Lá bài xé toạc không khí bay đến, vẽ đường quyền đầy cảnh cáo với hắn.
Ảo thuật gia ở đối diện xù lông như bị giẫm phải đuôi, “Đừng có gọi mắc ói như vậy!”
Nhìn vị trí mà lá bài trong tay Tông Cửu nhắm vào, Ác ma lập tức đổi giọng, con ngươi vàng sẫm trông rất vô tội: “Vậy anh phải gọi gì đây?”
“Ngài Ảo thuật gia? Ảo thuật gia các hạ? Ảo thuật gia bé nhỏ?”
Hắn giả đò thở dài: “Nhưng mấy tên này lạnh lùng xa lạ quá, chẳng phù hợp với mối quan hệ thắm thiết không khoảng cách của chúng ta bây giờ.”
Lúc nói mấy chữ cuối, Ác ma khàn giọng và nói trầm hơn, đầy vẻ mập mờ khiến Cửu nín họng.
Người đàn ông tóc đen nhìn vào mắt cậu, cố ý duỗi tay chân, nở nụ cười đẹp trai.
“Hay là em yêu… Nhể?”
Có một điều rất nhức mắt là lúc bị Tông Cửu đá xuống giường, hắn chẳng mặc gì cả, sau khi bắt được lá bài từ đầu ngón tay Tông Cửu và ánh mắt cậu, Ác ma còn trở nên phấn khích hơn.
Tông Cửu: “…” Đếch biết nói gì luôn.
Dòng thứ dâm dục, dâm như chó vậy.
Tông Cửu bần thần hồi lâu mới cất giọng phức tạp: “Bảo anh n*ng mọi lúc mọi nơi là đánh giá cao anh rồi!”
“Em đang hiểu lầm anh đó, em yêu ơi.”
Ác ma mỉm cười chỉ vào xúc xích: “Em coi nè, anh chỉ nhiệt tình với mình em thôi à.”
Tông Cửu lười nói tiếp, khoác ga giường nhảy xuống đất, đi chân trần vào thang máy của ký túc tá No.1, ấn nút dẫn đến phòng mình.
Kỳ lạ thay, hành động này của cậu không hề bị Ác ma ngăn cản, thậm chí tơ rối hắn âm thầm bố trí cũng không hề xuất hiện trong bóng tối.
Người đàn ông cứ thế chống đầu, cười tủm tỉm nhìn bóng lưng chàng trai tóc trắng rời đi.
Quả nhiên vài giây sau, cảnh vật xung quanh cậu đã thay đổi, ranh giới căn phòng tối mịt bắt đầu mờ hẳn, dần hòa làm một với căn phòng ký túc xá thuần trắng đầy phong cách lạnh lùng và tone màu Bắc Âu, cuối cùng kết nối trở thành một căn phòng ký túc xá mới.
Tông Cửu bước ra từ thang máy, đang định tháo ga giường trên người xuống để vào phòng tắm dội rửa sạch sẽ, bỗng nhiên cậu cảm giác có gì đó sai sai.
Vừa ngẩng đầu cậu đã thấy Ác ma đang ung dung thư thái nằm trên sàn cách đó không xa, có vẻ không hề bất ngờ khi cậu quay lại và xuất hiện ở đây một lần nữa.
Tông Cửu khỏi hỏi cũng biết người nào đó đã vận dụng quyền của cố vấn, cưỡng chế ghép hai căn phòng của họ lại với nhau.
“Cục vàng.” Ác ma cong khóe môi, “Là thủ lĩnh của hai thế lực, anh nghĩ sau này rất có thể chúng ta phải giao lưu tình cảm với nhau mọi lúc mọi nơi.”
“Vậy thì… Em có muốn chịch phát nữa không?”
Người đàn ông lì đòn gạ gẫm, hắn càng nghĩ càng thấy đây là một ý kiến hay.
Trong phó bản trừng phạt và trên giường ký túc xá thực tập sinh, chắc chắn là hai kiểu chịch hoàn toàn khác nhau.
Dĩ nhiên Ảo thuật gia bị dục vọng điều khiển rất thơm ngon ngọt nước, nhưng điều thực sự khiến Ác quỷ dừng chân luôn là linh hồn lạnh lùng và lý trí, điên rồ từ trong xương tủy của cậu.
Nếu có thể ‘bem’ Ảo thuật gia khi cậu đang tỉnh táo…
Ác ma liếm môi, nụ cười bên khóe miệng càng rộng hơn.
Nhưng thứ chào đón hắn lại là một cú đánh trời giáng như mưa giông gió bão.
Ác ma: “…?”
Phải nói là Tông Cửu đã muốn làm điều này từ lâu lắm rồi.
Cậu chẳng dùng gì, không sử dụng vũ khí cũng chẳng có đạo cụ đặc biệt, cứ thế tay không tấc sắt, hoàn toàn dựa vào thể lực của bản thân, từng cú đấm với biên độ mạnh mẽ tăng dần đều đáp lên da thịt hắn, trong quá trình đó còn ‘đặc biệt chào hỏi’ bản mặt vừa nhìn đã chọc người ta ngứa răng ngứa lợi của Ác ma, không quan tâm bất cứ chuyện gì, tóm lại là tẩn hắn một trận tơi bời.
Hiếm khi hắn chẳng hó hé câu nào, chẳng những không phản kháng mà ngược lại trong lúc nghỉ giải lao, hắn còn thu hồi những sợi tơ rối đang giăng xung quanh có thể khiến Ảo thuật gia sơ ý té ngã, nắm những đầu ngón tay mảnh mai của chàng trai tóc trắng, xoa bả vai giúp cậu, còn tinh nghịch hỏi cậu có mệt không. Động thái này càng khiến Ác ma trông giống một người tình rất chu đáo, còn Tông Cửu như chú chim hoàng yến ỷ được yêu chiều mà kiêu ngạo, cố tình kiếm chuyện vô cớ.
Tông Cửu: “…”
Tính tổn thương không cao nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.
Đánh nhau tay không với một kẻ có tính phòng thủ cao thực sự không phải là một hành động sáng suốt, chẳng những không có cảm giác thành tựu mà thậm chí còn tự làm mình mệt.
Nhưng xét thấy trạng thái lúc này của tên kia thực sự gai mắt, Tông Cửu cố gắng chịu đựng, cuối cùng giẫm lên ngực Ác ma rồi cúi xuống nhìn hắn từ trên cao.
Ngón chân của Ảo thuật gia rất đẹp, giống như bàn tay cậu vậy, từng milimet đều căng mịn trắng muốt như một tác phẩm nghệ thuật được bày trên sân khấu.
Từ góc độ của Ác ma, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy bắp chăn mượt mà dưới tấm ga giường màu đen, thậm chí nhìn lên cao hắn còn trông thấy chất lỏng thoáng ẩn thoáng hiện mà mình cố ý để lại trong cơ thể người kia cách đây không lâu, bây giờ đang chảy xuống vì hành động của ai đó.
Con ngươi vàng sẫm của người đàn ông đột nhiên tối sầm. Hắn ghim chặt con mồi của mình, đầy nguy hiểm như một cơn bão đang nổi gió.
Ngay khi Tông Cửu nhận ra ánh mắt hắn, định giẫm lên mặt hắn thì Ác ma bất ngờ túm lấy mắt cá chân của cậu, những ngón tay bất ngờ kéo mạnh, trở mình đè Ảo thuật gia xuống mặt thảm dày.
Tấm ga giường mỏng manh rơi xuống đất, đan xen với những sợi tóc trắng bạc.
Trắng và đen, bữa tiệc thị giác đỉnh cao.
Người đàn ông cảm thán: “Cục vàng ơi, em đẹp quá à!”
Tông Cửu bị áp chế nhưng cậu không chịu thua kém. Cậu gọi hệ thống chủ ra, dốc hết số điểm sinh tồn có được từ những lần đánh giá xếp hạng và ‘luộc’ của người ta trong phó bản kinh dị để tăng tố chất thể lực, cười khẩy đánh nhau với Ác ma.
Chiến trường của họ rất khốc liệt, sức mạnh ngang nhau, chẳng ai thua ai, nhưng cũng chẳng ai rơi vào thế bất lợi.
Chốc thì Ảo thuật gia túm vai Ác quỷ cắn một phát, lực mạnh như muốn cắn rớt một miếng thịt; giây sau cậu đã bị Ác ma bóp cổ từ phía sau, mạnh mẽ để lại một vết sâu trên gáy cậu.
Mùi máu tươi lạnh lẽo như gỉ sắt lan tràn trong cuộc so găng của họ, hiển nhiên nó đã trở thành chất trợ hứng hiệu quả nhất, khiến con ngươi của hai người nhiễm ý chí chiến đấu sục sôi hoàn toàn khác trước.
Cách đó không xa, bóng đen đang từ từ bay lượn bên ngoài chiến trường.
Không có lệnh của chủ nhân, chúng không dám bước qua giới hạn một bước.
Ở phía xa hơn, mấy con mèo mà Tông Cửu nuôi đều sợ hãi chạy vào phòng tắm, cuộn mình lại thành một quả bóng nhỏ trốn dưới bồn tắm, đôi mắt mèo thường ngủ say nay trợn tròn, tai vểnh cao, chú ý động tĩnh xung quanh từng giây từng phút.
Đánh một hồi, bầu không khí lạnh lẽo như nhiễm phải hơi nóng không thể miêu tả được.
Với tư thế thẳng thắn cởi mở hiện tại của họ, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay mọi thay đổi.
Trong cuộc chiến khốc liệt không có bất cứ ‘rào cản’ nào, đây thực sự là một điều tất nhiên.
Vì vậy Ác ma liếc nhìn mớ hỗn độn chưa khô của người kia, bóng tối trong mắt càng đậm.
Hắn cố tình để lộ sơ hở, chờ đến khi Ảo thuật gia ngồi trên người hắn, hả hê tuyên bố mình là người chiến thắng, hắn mới nhếch môi đầy xấu xa, kéo cổ chân gầy nhỏ của người kia, bất ngờ ‘đâm thẳng xuyên thủng’ cậu.
Tông Cửu túm tóc hắn, một chân giẫm trên mặt đất, nhanh nhẹn tránh đi.
Một tiếng ‘Phạch’ rất khẽ vang lên trong không khí, vừa chạm vào đã tách ra.
Trong tình huống không có tơ rối và bóng đen, có vẻ Ác ma cũng chẳng trên cơ Ảo thuật gia bao nhiêu.
Nhưng hắn lại có thể nhận được phần thưởng khác từ hành động ỡm ờ đẩy đưa này, đó là trò chơi không biết chán chỉ thuộc về hắn và Ảo thuật gia.
Lại một đợt chiến đấu mới.
Không khác gì cuộc đối đầu khốc liệt đẫm máu trước đó.
Bọn họ như hai con thú dữ, chỉ có họ mới có thể ngửi thấy hơi thở đồng loại trên người nhau, hào phóng chia sẻ niềm sung sướng với nhau.
Ở nơi xa hơn, bầu trời vẫn chưa sáng.
Có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ sáng lên.
____________
Đèn chùm vặn xoắn kỳ lạ rũ xuống từ trên cao, xung quanh là chân nến trang trí cắm nến trắng, thân nến dính đầy vệt nước* như chưa từng được thắp sáng.
(*Lệ ngân = vệt nước mắt)
Đức Mẹ rơi lệ và Bữa tối cuối cùng đều có mặt đầy đủ, món đồ trang trí hình Thập tự giá ngược được treo trên giá sách đối diện cuối giường, xung quanh đính một vòng hoa uất kim hương đen khô.
Phía xa hơn là vườn hồng rộng lớn đang ngủ say giữa trời đêm, qua những ô cửa kính sát đất cỡ lớn có thể dễ dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh cùng đàn đom đóm bay thơ thẩn và ánh trăng trong veo nhàn nhạt bên ngoài.
Ngay trước cửa sổ sát đất, trên chiếc giường lớn màu đen, người đàn ông ôm lấy Ảo thuật gia của mình từ phía sau, ngón tay lướt dọc theo đường lõm của mép sống lưng cậu, yêu thích chẳng nỡ buông tay.
Bên cạnh bọn họ, cái lồng vàng khổng lồ trống không chỉ có thể thấy mặt nền cứng rắn lạnh lẽo.
Sau khi thánh nhọ Âm Dương sư vô tình rơi vào chiếc giường phủ kín cánh hoa hồng, đã bị chủ nhân ký túc xá ném xuống biển một cách không thương tiếc. Có lẽ nó đã để lại một bóng ma tâm lý nào đó, ngay cả cái lồng vàng được tạo ra bởi hứng thú xấu xa bộc phát cũng không có tác dụng gì, thực sự rất đáng tiếc.
“Cục vàng đang tìm anh sao?”
Giọng điệu Ác ma ngọt ngào mà lười biếng, ẩn chứa cảm xúc thỏa mãn sau khi được ăn no khiến người ta giận điên.
Sợi dây cột tóc thắt gọn bím tóc đen của người đàn ông đã biến mất, Tông Cửu sực nhớ hình như lúc cậu bị hắn đè lên tường, tơ rối trói quanh người không thể nhúc nhích được, để không ngã xuống không trung cậu chỉ đành miễn cưỡng vắt chân ôm lấy eo người đàn ông, đuôi mắt đỏ bừng vì giận dữ.
Rõ ràng chịch một lần là giải được lời nguyền, nhưng một lần của Ác ma tương đương với năm sáu lần của Tông Cửu trong trạng thái bị nguyền rủa.
Ngặt nỗi cậu lại bị khuất phục trong trạng thái trúng lời nguyền, cơ thể mềm nhũn môi mấp máy từng tiếng rời rạc, giận dữ mắng chửi tên khốn này không giữ lời, cuối cùng chẳng còn đủ sức cào người ta nên Tông Cửu điên cuồng cấu xé mấy món đồ trên người hắn.
Giựt rớt cả dây cột tóc, cà vạt bị kéo lỏng lẻo, cúc áo sơ mi cũng ‘bay màu’ để lộ lồng ngực nổi rõ vân da. Ác ma cũng chẳng bận tâm, nuông chiều mặc cho Tông Cửu thích quậy thế nào thì quậy, thỉnh thoảng mới ngước mắt lên từ mái tóc đen buông xõa, cười nửa miệng dùng một cách khác khiến Ảo thuật gia phải co ngón chân, rùng mình ngậm miệng vào.
Nhớ lại những chi tiết này, Tông Cửu cảm giác nắm đấm bắt đầu cứng lên rồi.
Cậu cười gằn đấm một cú.
Bất ngờ là Ác ma không hề tránh đi.
Trên giường, thằng cha này rất lả lơi, chẳng thèm mặc mảnh quần áo nào, cú đấm mạnh mẽ từ chàng trai tóc trắng nện thẳng vào lồng ngực trần của Ác ma.
Thế nhưng Tông Cửu mới hồi phục sau lời nguyền nên chưa thể khống chế được sức lực, cú đấm trông rất ác nhưng thực ra chẳng có bao nhiêu sức.
Ít nhất là với Ác ma không phải con người, thuộc nhóm sinh vật không thể cường hóa và được hệ thống chủ phán định là vượt qua phạm trù con người, sức mạnh của cú đấm này chỉ như mèo con gãi ngứa.
“Cưng à, em dữ ghê vậy đó, suýt thì đánh vào tim anh rồi.”
Người đàn ông thậm chí còn chẳng nhíu mày, giả đò than thở kéo cổ tay chàng trai tóc trắng qua khiến cậu té nhào trong vòng tay hắn, tiếng cười trầm thấp vang lên từ lồng ngực, hắn lười biếng trao cho cậu một nụ hôn sâu lạnh lẽo.
Chính vì hành động này, Tông Cửu mới nhận ra mình chỉ khoác một tấm chăn mỏng màu đen trên người, vừa vùng vẫy mấy cái đã trượt xuống để lộ tấm lưng trần mịn màng.
Tông Cửu tặng luôn cho hắn một cú đấm móc vào cằm.
Lần này đánh rất mạnh tay, không hề có ý nể tình.
Ác ma vẫn không thay đổi biểu cảm, xoa hàm dưới hơi đau nhức của mình, đang định nói thì bị đá bay xuống giường.
Ác ma: “…”
Hắn nhìn chàng trai tóc trắng ngạo nghễ ngồi trên giường liếc mắt nhìn mình, đầu ngón tay vuốt ve lá bài poker vừa lấy từ ba lô hệ thống ra.
Những lá bài trên tay Ảo thuật gia đều là Joker, dường như cậu đặc biệt yêu thích bài Joker đen trắng và có màu, chú hề đen trắng trên mặt bài được vẽ rõ nét, tươi đẹp chói mắt.
“Cục…”
Lá bài xé toạc không khí bay đến, vẽ đường quyền đầy cảnh cáo với hắn.
Ảo thuật gia ở đối diện xù lông như bị giẫm phải đuôi, “Đừng có gọi mắc ói như vậy!”
Nhìn vị trí mà lá bài trong tay Tông Cửu nhắm vào, Ác ma lập tức đổi giọng, con ngươi vàng sẫm trông rất vô tội: “Vậy anh phải gọi gì đây?”
“Ngài Ảo thuật gia? Ảo thuật gia các hạ? Ảo thuật gia bé nhỏ?”
Hắn giả đò thở dài: “Nhưng mấy tên này lạnh lùng xa lạ quá, chẳng phù hợp với mối quan hệ thắm thiết không khoảng cách của chúng ta bây giờ.”
Lúc nói mấy chữ cuối, Ác ma khàn giọng và nói trầm hơn, đầy vẻ mập mờ khiến Cửu nín họng.
Người đàn ông tóc đen nhìn vào mắt cậu, cố ý duỗi tay chân, nở nụ cười đẹp trai.
“Hay là em yêu… Nhể?”
Có một điều rất nhức mắt là lúc bị Tông Cửu đá xuống giường, hắn chẳng mặc gì cả, sau khi bắt được lá bài từ đầu ngón tay Tông Cửu và ánh mắt cậu, Ác ma còn trở nên phấn khích hơn.
Tông Cửu: “…” Đếch biết nói gì luôn.
Dòng thứ dâm dục, dâm như chó vậy.
Tông Cửu bần thần hồi lâu mới cất giọng phức tạp: “Bảo anh n*ng mọi lúc mọi nơi là đánh giá cao anh rồi!”
“Em đang hiểu lầm anh đó, em yêu ơi.”
Ác ma mỉm cười chỉ vào xúc xích: “Em coi nè, anh chỉ nhiệt tình với mình em thôi à.”
Tông Cửu lười nói tiếp, khoác ga giường nhảy xuống đất, đi chân trần vào thang máy của ký túc tá No.1, ấn nút dẫn đến phòng mình.
Kỳ lạ thay, hành động này của cậu không hề bị Ác ma ngăn cản, thậm chí tơ rối hắn âm thầm bố trí cũng không hề xuất hiện trong bóng tối.
Người đàn ông cứ thế chống đầu, cười tủm tỉm nhìn bóng lưng chàng trai tóc trắng rời đi.
Quả nhiên vài giây sau, cảnh vật xung quanh cậu đã thay đổi, ranh giới căn phòng tối mịt bắt đầu mờ hẳn, dần hòa làm một với căn phòng ký túc xá thuần trắng đầy phong cách lạnh lùng và tone màu Bắc Âu, cuối cùng kết nối trở thành một căn phòng ký túc xá mới.
Tông Cửu bước ra từ thang máy, đang định tháo ga giường trên người xuống để vào phòng tắm dội rửa sạch sẽ, bỗng nhiên cậu cảm giác có gì đó sai sai.
Vừa ngẩng đầu cậu đã thấy Ác ma đang ung dung thư thái nằm trên sàn cách đó không xa, có vẻ không hề bất ngờ khi cậu quay lại và xuất hiện ở đây một lần nữa.
Tông Cửu khỏi hỏi cũng biết người nào đó đã vận dụng quyền của cố vấn, cưỡng chế ghép hai căn phòng của họ lại với nhau.
“Cục vàng.” Ác ma cong khóe môi, “Là thủ lĩnh của hai thế lực, anh nghĩ sau này rất có thể chúng ta phải giao lưu tình cảm với nhau mọi lúc mọi nơi.”
“Vậy thì… Em có muốn chịch phát nữa không?”
Người đàn ông lì đòn gạ gẫm, hắn càng nghĩ càng thấy đây là một ý kiến hay.
Trong phó bản trừng phạt và trên giường ký túc xá thực tập sinh, chắc chắn là hai kiểu chịch hoàn toàn khác nhau.
Dĩ nhiên Ảo thuật gia bị dục vọng điều khiển rất thơm ngon ngọt nước, nhưng điều thực sự khiến Ác quỷ dừng chân luôn là linh hồn lạnh lùng và lý trí, điên rồ từ trong xương tủy của cậu.
Nếu có thể ‘bem’ Ảo thuật gia khi cậu đang tỉnh táo…
Ác ma liếm môi, nụ cười bên khóe miệng càng rộng hơn.
Nhưng thứ chào đón hắn lại là một cú đánh trời giáng như mưa giông gió bão.
Ác ma: “…?”
Phải nói là Tông Cửu đã muốn làm điều này từ lâu lắm rồi.
Cậu chẳng dùng gì, không sử dụng vũ khí cũng chẳng có đạo cụ đặc biệt, cứ thế tay không tấc sắt, hoàn toàn dựa vào thể lực của bản thân, từng cú đấm với biên độ mạnh mẽ tăng dần đều đáp lên da thịt hắn, trong quá trình đó còn ‘đặc biệt chào hỏi’ bản mặt vừa nhìn đã chọc người ta ngứa răng ngứa lợi của Ác ma, không quan tâm bất cứ chuyện gì, tóm lại là tẩn hắn một trận tơi bời.
Hiếm khi hắn chẳng hó hé câu nào, chẳng những không phản kháng mà ngược lại trong lúc nghỉ giải lao, hắn còn thu hồi những sợi tơ rối đang giăng xung quanh có thể khiến Ảo thuật gia sơ ý té ngã, nắm những đầu ngón tay mảnh mai của chàng trai tóc trắng, xoa bả vai giúp cậu, còn tinh nghịch hỏi cậu có mệt không. Động thái này càng khiến Ác ma trông giống một người tình rất chu đáo, còn Tông Cửu như chú chim hoàng yến ỷ được yêu chiều mà kiêu ngạo, cố tình kiếm chuyện vô cớ.
Tông Cửu: “…”
Tính tổn thương không cao nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.
Đánh nhau tay không với một kẻ có tính phòng thủ cao thực sự không phải là một hành động sáng suốt, chẳng những không có cảm giác thành tựu mà thậm chí còn tự làm mình mệt.
Nhưng xét thấy trạng thái lúc này của tên kia thực sự gai mắt, Tông Cửu cố gắng chịu đựng, cuối cùng giẫm lên ngực Ác ma rồi cúi xuống nhìn hắn từ trên cao.
Ngón chân của Ảo thuật gia rất đẹp, giống như bàn tay cậu vậy, từng milimet đều căng mịn trắng muốt như một tác phẩm nghệ thuật được bày trên sân khấu.
Từ góc độ của Ác ma, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy bắp chăn mượt mà dưới tấm ga giường màu đen, thậm chí nhìn lên cao hắn còn trông thấy chất lỏng thoáng ẩn thoáng hiện mà mình cố ý để lại trong cơ thể người kia cách đây không lâu, bây giờ đang chảy xuống vì hành động của ai đó.
Con ngươi vàng sẫm của người đàn ông đột nhiên tối sầm. Hắn ghim chặt con mồi của mình, đầy nguy hiểm như một cơn bão đang nổi gió.
Ngay khi Tông Cửu nhận ra ánh mắt hắn, định giẫm lên mặt hắn thì Ác ma bất ngờ túm lấy mắt cá chân của cậu, những ngón tay bất ngờ kéo mạnh, trở mình đè Ảo thuật gia xuống mặt thảm dày.
Tấm ga giường mỏng manh rơi xuống đất, đan xen với những sợi tóc trắng bạc.
Trắng và đen, bữa tiệc thị giác đỉnh cao.
Người đàn ông cảm thán: “Cục vàng ơi, em đẹp quá à!”
Tông Cửu bị áp chế nhưng cậu không chịu thua kém. Cậu gọi hệ thống chủ ra, dốc hết số điểm sinh tồn có được từ những lần đánh giá xếp hạng và ‘luộc’ của người ta trong phó bản kinh dị để tăng tố chất thể lực, cười khẩy đánh nhau với Ác ma.
Chiến trường của họ rất khốc liệt, sức mạnh ngang nhau, chẳng ai thua ai, nhưng cũng chẳng ai rơi vào thế bất lợi.
Chốc thì Ảo thuật gia túm vai Ác quỷ cắn một phát, lực mạnh như muốn cắn rớt một miếng thịt; giây sau cậu đã bị Ác ma bóp cổ từ phía sau, mạnh mẽ để lại một vết sâu trên gáy cậu.
Mùi máu tươi lạnh lẽo như gỉ sắt lan tràn trong cuộc so găng của họ, hiển nhiên nó đã trở thành chất trợ hứng hiệu quả nhất, khiến con ngươi của hai người nhiễm ý chí chiến đấu sục sôi hoàn toàn khác trước.
Cách đó không xa, bóng đen đang từ từ bay lượn bên ngoài chiến trường.
Không có lệnh của chủ nhân, chúng không dám bước qua giới hạn một bước.
Ở phía xa hơn, mấy con mèo mà Tông Cửu nuôi đều sợ hãi chạy vào phòng tắm, cuộn mình lại thành một quả bóng nhỏ trốn dưới bồn tắm, đôi mắt mèo thường ngủ say nay trợn tròn, tai vểnh cao, chú ý động tĩnh xung quanh từng giây từng phút.
Đánh một hồi, bầu không khí lạnh lẽo như nhiễm phải hơi nóng không thể miêu tả được.
Với tư thế thẳng thắn cởi mở hiện tại của họ, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay mọi thay đổi.
Trong cuộc chiến khốc liệt không có bất cứ ‘rào cản’ nào, đây thực sự là một điều tất nhiên.
Vì vậy Ác ma liếc nhìn mớ hỗn độn chưa khô của người kia, bóng tối trong mắt càng đậm.
Hắn cố tình để lộ sơ hở, chờ đến khi Ảo thuật gia ngồi trên người hắn, hả hê tuyên bố mình là người chiến thắng, hắn mới nhếch môi đầy xấu xa, kéo cổ chân gầy nhỏ của người kia, bất ngờ ‘đâm thẳng xuyên thủng’ cậu.
Tông Cửu túm tóc hắn, một chân giẫm trên mặt đất, nhanh nhẹn tránh đi.
Một tiếng ‘Phạch’ rất khẽ vang lên trong không khí, vừa chạm vào đã tách ra.
Trong tình huống không có tơ rối và bóng đen, có vẻ Ác ma cũng chẳng trên cơ Ảo thuật gia bao nhiêu.
Nhưng hắn lại có thể nhận được phần thưởng khác từ hành động ỡm ờ đẩy đưa này, đó là trò chơi không biết chán chỉ thuộc về hắn và Ảo thuật gia.
Lại một đợt chiến đấu mới.
Không khác gì cuộc đối đầu khốc liệt đẫm máu trước đó.
Bọn họ như hai con thú dữ, chỉ có họ mới có thể ngửi thấy hơi thở đồng loại trên người nhau, hào phóng chia sẻ niềm sung sướng với nhau.
Ở nơi xa hơn, bầu trời vẫn chưa sáng.
Có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ sáng lên.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.