Chương 2
Vọng Nha
19/12/2021
“Studio” mà âm thanh máy móc nhắc đến là một hội trường rộng rãi, sang trọng và sáng sủa.
Chiếc đèn chùm vàng đỏ lộng lẫy với tạo hình quái lạ rũ xuống từ trên mái vòm cao cao, trên vách tường khắc họa những bức phù điêu tinh xảo, sống động như thật. Ở các góc tường là giá cắm nến màu vàng trắng, ngọn lửa dập dờn, mờ mờ ảo ảo.
Toàn bộ hội trường được phân bố theo mô hình cầu thang, tổng cộng chia làm chín bậc. Càng đi xuống bậc thang càng rộng rãi, thậm chí bậc thang rộng nhất còn đủ chứa một sân bóng lớn, trên mỗi bậc thang lại phủ những tấm thảm màu sắc khác nhau, trang trí cũng khác biệt.
Đương nhiên, thứ bắt mắt nhất vẫn là mười ngai vàng ở bậc thang trên cùng.
Bệ ngai được chế tạo bằng pha lê vô cùng sang trọng, phía trên lót thảm nhung, bên cạnh còn trưng bày đồ uống và hoa quả, thể hiện rõ sự chênh lệch đẳng cấp rất lớn.
Điểm chung giữa các bậc thang chỉ có một, đó chính là đều hướng về hình chiếu lập thể lơ lửng trên không trung. Trên hình chiếu lơ lửng năm chữ to “Thực tập sinh kinh dị”.
Khi ngước mắt nhìn lên, mấy chữ này là hình chiếu lập thể rọi vào thủy tinh thể trong nhãn cầu mỗi người. Dù hội trường lớn bao nhiêu thì vẫn có thể dễ dàng thấy rõ, hình chiếu và âm thanh tự dưng xuất hiện không cần bất cứ phương tiện tuyền tải nào, rõ ràng không phải độ cao mà trình độ khoa học hiện nay có thể đạt được.
Theo từng bậc thang từ trên xuống dưới, mọi người nối đuôi tập hợp ở trung tâm studio. Biểu cảm trên mặt mọi người rất phong phú, hầu hết là lo lắng bồn chồn, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
Quy mô của hội trường này cơ bản không thể quan sát bằng mắt thường được, chỉ thấy phần cuối xa tít mù có vô số đầu người đang lúc nhúc.
Tông Cửu đứng yên tại chỗ, vừa cử động ngón tay vừa thản nhiên đón nhận ánh mắt trần trụi từ xung quanh. Nhan sắc của nguyên chủ nhân vật phụ không cần bàn cãi, hơn nữa vì bẩm sinh thiếu sắc tố nên lộ ra đặc điểm ngoại hình của một bệnh nhân bạch tạng mức độ nhẹ. Trên đường đi tới, miễn là chỗ nào có người thì cậu luôn là trung tâm của sự chú ý.
Tông Cửu thấy hơi đáng tiếc. Nếu là truyện tuyển chọn giới giải trí bình thường, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là khỏi lo ế fan.
Đám đông bất ngờ rối loạn, tiếng thét chói tai liên tục ré lên. Bọn họ phát hiện có thứ gì đó bỗng dưng xuất hiện trên ngực mình.
“Chuyện gì thế này?!”
Trong tiếng ồn ào khắp nơi, Tông Cửu yên lặng cúi đầu, không hề ngạc nhiên nhìn chữ cái màu xanh thình lình xuất hiện trước ngực.
Thực tập sinh kinh dị. Cấp E.
Nguyên chủ là một bình hoa xinh đẹp, cơ thể chẳng được mấy lạng thịt, đúng chuẩn con gà rù sức chiến đấu bằng 5. Xếp cấp E là hợp lý, cực kỳ chính xác. Nếu những chuyện trước đó đều có chỗ để giải thích, thì huy hiệu bỗng dưng xuất hiện không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa.
Mọi người bắt đầu nháo nhào, nhưng không phải ai cũng thế. Ít nhất là nhóm người bên kia tường không giống vậy. Nét mặt bọn họ đều bình tĩnh và lạnh lùng. Chữ trên huy hiệu của những người này đều từ cấp C trở lên, cao nhất trong tầm nhìn là cấp A, hoàn toàn trái ngược với đám đông hoảng loạn cấp E cấp F xung quanh Tông Cửu.
Ngoài ra, hình như nội bộ bọn họ còn chia thành nhiều team khác nhau, nước sông không phạm nước giếng, duy trì khoảng cách xã giao cần thiết.
Mặc dù không rành cốt truyện nhưng Tông Cửu biết bối cảnh nguyên tác, nên trong lòng cũng hiểu rõ cảnh tượng này. Không phải tất cả các thực tập sinh đều bị chuyển trực tiếp từ hiện thực đến trò chơi Thực tập sinh vừa kinh dị, vừa đẫm máu như đám người Hạ Xuyên. Ngôn Tình Sắc
Trong những năm qua, khắp nơi trên thế giới vẫn luôn có những “Đứa con của trời” không may bị chọn trúng, bước vào vũ trụ* vòng lặp vô hạn đáng sợ này, mà số lượng cũng không phải ít, dù sao mỗi năm cũng có hơn hai triệu người trên thế giới mất tích không thể giải thích được, có khi phải đến hàng triệu người đang vật lộn ở đây.
(*Nguyên văn là 位面/vị diện/mặt phẳng, đây là khái niệm dùng để giải thích sự tồn tại của đa vũ trụ. Mỗi vị diện là một tập hợp của nhiều thế giới khác nhau được kết nối với nhau một cách phức tạp, chúng được coi là một vũ trụ độc lập với quy luật tự nhiên riêng biệt.)
Trong vòng lặp vô hạn không có bất cứ cách nào để trở về thế giới thực, đừng nói rời khỏi đây, ngay cả việc giữ mạng còn khó nữa là. Hầu hết những Người sống sót đều chết trong các phó bản vô tận bắt buộc phải tham gia, chỉ có vài người may mắn giữ được mạng nhưng vẫn phải tiếp tục đấu tranh để tồn tại.
So với những Người sống sót có thủ đoạn giữ mạng và kinh nghiệm phong phú này, rõ ràng kiểu newbie kéo đến cho đủ sĩ số như Tông Cửu không hề có chút phần thắng nào.
“Lâu lắm rồi không thấy đông người như vậy.”
Ngay lúc Tông Cửu đang âm thầm quan sát nhóm người, mấy Người sống sót bên đó cũng đang châu đầu ghé tai với nhau. Trước kia bọn họ đều có team nhỏ cố định, giữa các team không thể gặp nhau, chỉ có thể gặp mặt trong các phó bản. Bây giờ chợt thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc cùng vô số người mới đang cãi nhau bên dưới, ai nấy không khỏi bùi ngùi.
Mặc dù phần thưởng của trò chơi Thực tập sinh kinh dị vô cùng hấp dẫn, nhưng tỉ lệ tử vong mà hệ thống chủ đưa ra cũng khiến không ít Người sống sót chùn bước. Cho nên, dù có nhiều Người sống sót nhưng số người thực sự dám đăng ký tham gia cuộc thi và vượt qua sơ tuyển không quá 10%.
Người cũ dự thi không nhiều, để tạo đà, đương nhiên phải kéo thêm người mới nhập cuộc.
“Nhiều người thì ích gì.”
Tần Dã khoanh tay cười mỉa: “Bây giờ các cấp cao toàn là gương mặt cũ, chắc người mới chỉ là mồi mà hệ thống chủ lấy ra để chúng ta tăng cảm giác dự thi thôi.”
Một người khác im lặng tán thành câu nói của anh ta, ánh mắt thương hại nhìn đám newbie, “Tiếc ghê, nếu để người mới vật lộn thêm mấy phó bản thì tỉ lệ sống sót còn lớn hơn xíu. Nhưng tiếp theo là hình thức Địa ngục, thê thảm quá.”
Người mới bên kia vẫn ầm ĩ, lao nhao như cái chợ.
Nhóm người cũ lạnh lùng đứng nhìn, không có ý bước lên giải thích hay ổn định trật tự. Đây là nhiệm vụ kế hoạch quy mô lớn duy nhất mà vòng lặp vô hạn từng đưa ra từ trước đến nay, cộng thêm phần thưởng cực kỳ phong phú nên độ khó cao là điều dễ hiểu.
Nhóm người cũ còn chưa dám đảm bảo bản thân không bị loại hay sống sót đến cuối cuộc tuyển chọn, huống chi là lính mới tay trói gà không chặt? Chẳng ai rảnh đi làm từ thiện cả, Nê Bồ Tát qua sông còn khó giữ nổi mình, tự lo bản thân là khá lắm rồi.
[Hết giờ, cổng studio đã đóng.]
Như thể hô ứng với nhau, ngay khi âm thanh vừa phát ra thì các lối vào xung quanh hội trường sập xuống như đòn bẩy, ngăn tất cả những người chưa vào studio ở bên ngoài.
[Kết thúc vòng sơ tuyển thứ nhất]
Âm thanh máy móc không mang theo bất cứ cảm xúc nào, vang vọng khắp hội trường.
Từng ngọn nến bắt đầu nối nhau dập tắt, sau khi tắt, những đốm lửa bay lên không khung kết thành một bóng dáng mờ ảo cháy rực.
[Chào mừng các thực tập sinh kinh dị đã tiến vào studio thành công, tôi là hình thái nhân hóa của hệ thống chủ.]
[Tiếp theo, tôi sẽ giải thích cho các bạn các quy tắc cơ bản và lịch trình của kế hoạch Thực tập sinh kinh dị, xin hãy chú ý theo dõi.]
—-
Một tay Hạ Xuyên cầm điện thoại, buồn bực ngán ngẩm ngồi trên bậc thang, thỉnh thoảng cúi đầu check. Điện thoại gã đã sắp hết pin rồi, cột pin tụt xuống màu đỏ gai mắt, không biết lúc nào sẽ tự động tắt máy.
Điều đáng thất vọng là cột tín hiệu trên cùng vẫn xám ngắt như trước. Cảm giác kích động vơi bớt, nhóm người bắt đầu tụ tập ở cầu thang, có người còn cầm di động chụp ảnh chung với Hạ Xuyên. Mặc dù trong lòng Hạ Xuyên bực bội nhưng ngặt nỗi xung quanh không có trợ lý và vệ sĩ, đành phải ngầm đồng ý.
“Ủa không đúng, sao lại yên tĩnh vậy?”
Cả đám xếp hàng chụp ảnh chung với ngôi sao lớn xong, cuối cùng đã người nhận ra điều bất ổn: “Ơ? Những người lúc trước lên lầu đâu rồi? Sao không nghe tiếng gì hết vậy?”
Sau khi âm thanh máy móc phát thông báo chỉ còn năm phút cuối cùng, hành lang rơi vào yên ắng lạ thường. Ngay cả tiếng bước chân và tiếng ồn trước đó cũng biến mất hoàn toàn, trên cầu thang chỉ có giọng nói của bọn họ quanh quẩn, không hiểu sao nghe hơi rờn rợn.
“Ê khoan, đừng nói là trên lầu có lối ra nên bọn họ đã đi hết rồi nha?!”
Người đàn ông vừa chụp ảnh với Hạ Xuyên, vỗ đùi, “Ai cũng đi hết rồi, chúng ta còn ở đây chi vậy? Thôi té lẹ nào.”
“Mẹ bà nó, hèn chi im ru.”
“Ngu thì một đứa ngu thôi, ngu cho cả bầy.”
Mọi người vỡ lẽ bắt đầu lao về phía cầu thang, phát ra tiếng bịch bịch dữ dội.
“Mịa, bị nhốt cả đêm bố mày muốn lú cả đầu rồi đây này. Phắn thôi!”
Bọn họ réo nhau chạy lên lầu.
Vừa quẹo qua mấy khúc cua, đám người đứng ở góc rẽ hành lang phía trước đột ngột đứng yên tại chỗ.
“Gì vậy? Đừng có ngáng đường, tránh ra!”
Nhóm người đằng sau nhốn nháo chửi bậy, không hiểu vì sao đám phía trước tự nhiên cản đường mình. Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, đột nhiên quét qua các giác quan của Hạ Xuyên. Gã vừa định ngẩng lên xem, chợt có thứ nóng hổi sền sệt rơi xuống đầu.
Bất ngờ bị che mắt, Hạ Xuyên vô thức giật thứ trước mặt ra, “Cái gì đây?”
Đến khi cầm trong tay, gã mới mới phát hiện không ổn. Thứ kia vừa dính vừa nhớp, một đầu nhỏ tí tách những máu và mô sền sệt, một đầu vỡ nát để lộ chất nhầy màu vàng sậm bốc mùi hôi thối. Cơ thể đứt lìa hai nửa nặng nề ngã vào đám đông, máu tươi và nội tạng văng tung tóe khắp nơi. Biểu cảm trên mặt bọn họ mãi mãi dừng lại trong niềm vui sướng, xen lẫn chút ngạc nhiên.
Hạ Xuyên run rẩy, gã hét ầm lên bằng tone giọng cao hơn bất cứ concert ca nhạc nào của mình, vội vàng ném thứ trong tay xuống.
Thứ mà gã vừa nắm trong tay, đúng là một khúc ruột đẫm máu.
—-
Hệ thống chủ giải thích quy tắc của show tuyển chọn vô hạn này cho tất cả thực tập sinh trong studio bằng giọng thẳng thắn, không văn vẻ.
Mặc dù Tông Cửu đã biết những quy tắc này từ lâu, nhưng cậu vẫn nghiêm túc lắng nghe từ đầu đến cuối. Quy tắc rất giống với những show tuyển chọn trong thế giới hiện thực.
Trong hội trường là những thực tập sinh đã thành công vượt qua vòng sơ tuyển, ít cũng phải hàng chục nghìn người, mai sau đều phải tham gia thi đấu cùng nhau.
Bọn họ sẽ trải qua vô số phó bản kinh khủng, liên tục loại bỏ cho đến khi chọn ra một trăm người cuối cùng và Center duy nhất. Việc sơ tuyển là dựa theo thực lực từng người mà hệ thống chủ đánh giá, đơn giản chia các thực tập sinh thành bảy cấp S – A – B – C – D – E – F.
[Sau khi kết thúc mỗi vòng thi, hệ thống và người hướng dẫn sẽ căn cứ vào biểu hiện của từng thực tập sinh trong vòng thi đó để tiến hành phân cấp lại một lần nữa.]
[Cấp càng cao thì đặc quyền ở ký túc xá học viên càng nhiều, quyền hạn cá nhân càng rộng hơn. Thực tập sinh cấp cao được ở phòng riêng, đặc quyền phục vụ, thậm chí còn biết trước nội dung hoặc nhắc nhở liên quan tới những vòng thi tiếp theo.]
Tất cả mọi người trong hội trường đứng trên những bậc thang khác nhau, tùy theo cấp bậc trên huy hiệu của mình. Ngay cả chín ngai vàng khác cũng đều có người sở hữu, duy chỉ có ngai vàng tượng trưng cho No.1 là vẫn còn trống.
Chàng trai tóc trắng im lặng, ngẩng đầu nhìn hàng cao nhất. Tiếc là chỗ đứng của Tông Cửu quá thấp, người ở trên có thể dễ dàng nhìn thấy cậu, nhưng cậu lại không thể thấy rõ những kẻ ở trên cao kia.
Tông Cửu nhớ đến miêu tả trong truyện.
Ký túc xá của thực tập sinh cấp S nằm trên tầng cao nhất của ký túc xá học viên, là căn phòng có view ngoài trời vô cùng sang trọng, có phòng xép trên cùng cực kỳ xa hoa với vườn treo 360°, chỉ riêng bồn tắm lướt sóng* cũng lớn bằng mặt bằng của một tầng.
(*Loại bồn tắm cao cấp nổi bật với công năng massage vượt trội.)
Còn nơi cấp E bọn họ ở là căn phòng đơn sơ tám người, không hề có nhân quyền.
[Vì là show tuyển chọn tạp kỹ nên toàn bộ chương trình sẽ được truyền hình trực tiếp với những Người sống sót, đồng thời bật chức năng bình luận trực tiếp. Để đảm bảo hiệu quả và tránh rò rỉ bí mật chương trình, chức năng bình luận và phát sóng trực tiếp tạm thời không khả dụng với thực tập sinh, thực tập sinh không thể nhìn thấy nội dung bình luận. Trong suốt chương trình, ngoài trừ các thực tập sinh với nhau, hệ thống truyền tin với Người sống sót cũng không hoạt động.]
[Giải thích xong, tiếp theo là thời gian tự do đặt câu hỏi. Chỉ cần là câu hỏi liên quan đến quy tắc, tôi sẽ trả lời các bạn.]
Hiển nhiên có người cũng khó hiểu giống Tông Cửu, “Sao không có ai ngồi ở ghế đầu kia vậy?”
[Đây là một câu hỏi rất hay.]
Giọng hệ thống chủ lạnh lùng.
[Nếu bạn là No.1, bạn sẽ có đặc quyền không tham dự cuộc gặp mặt.]
Đám đông lập tức rối loạn tưng bừng. Mà nhóm người cũ cũng nheo mắt ghé tai thì thầm, sắc mặt ai nấy đều e ngại, nom không có vẻ bất ngờ về chiếc ghế No.1 bị bỏ trống.
Lúc trước mọi người bị sợ hãi nên giờ mới ngoan ngoãn nghe lời giải thích. Hiện tại sau khi hệ thống chủ nói xong, lập tức có giọng nói không phục vang lên: “Tại sao tụi tao phải nghe lời mày?”
“Đúng đấy, tụi tao đông người như này, mỗi người phun bãi nước bọt cũng khiến mày chết chìm rồi, hợp sức cùng nhau, có chuyện gì mà không làm được?”
Trước những lời chất vấn ầm ĩ, hệ thống chủ vẫn im lặng.
Ngược lại, nhóm người cũ đứng bên cạnh. Trong khi nhóm người mới chưa rõ tình hình vẫn còn tâm trạng tra hỏi, bọn họ đã thuộc lòng những quy tắc mà hệ thống chủ vừa nói, đồng thời bắt đầu nhanh chóng phân tích.
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt chợt vang lên, dễ dàng lấn át tiếng tranh cãi trong hội trường.
“Mi chưa nói quy tắc loại trừ.”
Vị trí âm thanh phát ra rất cao, vang lên từ mười ngai vàng trên cùng.
Nhóm người cũ liếc nhau trao đổi ánh mắt.
“Nếu cái chết trong phó bản tương đương với bị loại, vậy có liên quan đến chia cấp không? Nếu liên quan, liệu có phải là cấp thấp thì bị loại tương đương với xóa sổ?”
Giọng nói vừa êm tai vừa chậm rãi nói trúng vấn đề trọng tâm, trực tiếp vạch ra chỗ mà hệ thống chủ không giải thích.
Không biết là người đặt câu hỏi có quyền hạn quá cao, hay là câu hỏi quá sắc bén khiến hệ thống chủ lại nhanh chóng trả lời.
[Đúng là có liên quan tới chia cấp. Sau mỗi vòng đánh giá của các vòng thi, người có cấp thấp nhất sẽ bị loại.]
Bóng mờ màu đỏ vàng biến ảo trả lời.
[Những thực tập sinh bị loại vì cấp bậc, sẽ bị ném vào phó bản trừng phạt. Nếu vượt qua phó bản trừng phạt, thì nhận được cơ hội sống lại.]
[Nhưng nếu chết trong vòng thi, sẽ không còn cơ hội khiêu chiến phó bản trừng phạt.]
“Ừm, câu hỏi cuối cùng.” Giọng nói lạnh lùng kia lại cất lên, “… Người hướng dẫn, là ai?”
Ánh mắt nhóm người cũ lóe sáng, sống lưng căng thẳng.
Vừa rồi hệ thống chủ đã đề cập đến, việc đánh giá cấp độ sẽ được hoàn thành bởi hệ thống chủ và người hướng dẫn. Điều này có nghĩa, trong tay người hướng dẫn nắm quyền sống còn của tất cả mọi người.
Trong toàn bộ vòng lặp vô hạn, tất cả những kẻ mạnh chỉ cần có danh tiếng đều đăng ký gia nhập hàng ngũ thực tập sinh kinh dị, không có ngoại lệ. Mà từ bấy đến nay, ngoài hệ thống chủ, bọn họ chưa từng tiếp xúc với sự tồn tại nào có thể nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối, thậm chí là can thiệp vào chuyện sống chết.
Hệ thống chủ bình tĩnh trả lời.
[Câu hỏi vượt qua phạm vi quyền hạn, không trả lời.]
“Ê khoan.”
Nghe cuộc đối thoại này, những người mới vừa rồi còn hò hét ầm ĩ chợt sững sờ, “Mày đang nói đùa gì vậy, sao lại chết?”
Cậu ta cười nhạt, “Không phải chứ, tụi tao nhiều người thế này… Cho dù mày có bản lĩnh bắt tụi tao tới đây, nhưng không lẽ còn muốn lấy mạng bọn tao á?”
[Chuyện đã tới nước này mà vẫn không chịu đối mặt với hiện thực.]
Hệ thống chủ nói.
[Vậy thì dùng đôi mắt của các người để kiểm chứng mọi chuyện đi.]
Trên bục cao ở trung tâm, bóng dáng dập dờn của hệ thống chủ bỗng nhiên vỡ tung rồi tỏa ra thành hàng nghìn đốm lửa sáng rọi, bay lên những ngọn nến đã vụt tắt ban nãy.
Cổng studio bị phong tỏa chậm rãi được kéo lên khỏi mặt đất. Nói là cổng cũng không đúng, mà chính là toàn bộ mái vòm hội trường đang dần lên cao. Tựa như hộp quà đang chờ bóc ra vậy, giấy gói tinh xảo bên ngoài bị xé rách để lộ chiếc bánh gato được đặt trên trong.
Bức tường che chắn xung quanh đã tháo gỡ hoàn toàn, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào từ bên ngoài phác họa một lớp đường viền màu vàng đỏ trên mặt thảm dày cộp, chậm rãi chảy xuôi. Bắt mắt không kém ánh mặt trời, chính là màu máu đỏ thẫm trải khắp hành lang bên ngoài.
Cái xác không người hỏi han nằm vắt vẻo trong góc, sắc mặt xanh trắng, lồng ngực bị xé toạc, nội tạng vứt lung tung như rác rưởi.
Núi thây biển máu, tựa như địa ngục.
Ở tận cùng màu đỏ tươi thảm khốc, chỉ có một người vẫn còn chút hơi tàn. Phần lưng người đàn ông đầm đìa máu me, xương sống bị lôi ra một nửa, thịt vụn rơi xuống lộp độp.
Studio rơi vào im lặng.
Người cũ đã trải qua vô số sóng to gió lớn, thản nhiên dối diện với cảnh tượng này. Chỉ có những người mới cấp thấp, ai cũng sợ muốn đái ra quần.
“Huệ…!!!!” Ai đó cúi đầu nôn thốc nôn tháo.
Trong tiếng huệ huệ, chợt có người lắp bắp hỏi: “Chờ, chờ chút… Đây… Đây không phải là Hạ Xuyên ư? Ca sĩ chính của nhóm nhạc idol, Hạ Xuyên đó!”
Gần như cùng lúc, người đàn ông đang bò trên mặt đất nghe thấy tiếng đòn bẩy kéo cửa thì mừng như điên bò sang bên này. Hai tay gã móc trên tấm thảm dày, cố nén cơn đau dữ dội, khuôn mặt thống khổ đến điên dại, con mắt nổ tung, xương trắng trên đầu ngón tay quệt từng vệt máu dài trên mặt đất…
“Ư, ư…”
Hạ Xuyên phát ra âm thanh vụn vỡ không thành tiếng từ trong cổ họng, yếu ớt kêu cứu. Chỉ mười mấy mét mà như bò cả thế kỷ. Cuối cùng ngay khoảnh khắc Hạ Xuyên sắp đến cổng, đầu gã bỗng nhiên rơi khỏi cổ rồi lăn vèo qua bên cạnh như quả bóng da, não màu trắng vương vãi đầy đất.
Một idol thường ngày chỉ xuất hiện trước ống kính truyền thông và được bao quanh bởi microphone, mà bây giờ yếu ớt bất lực như con dê béo chờ bị làm thịt, không chút dự báo, không có vũ khí, càng không rõ thế lực thần bí kia là ai. Thậm chí, ngay cả việc bản thân vì sao chết cũng không biết.
Gã cứ thế mà chết đi, chết ngay dưới ánh mắt của trăm ngàn người.
Nhóm người mới run rẩy chứng kiến cảnh tượng này. Bọn họ sợ vỡ mật, không dám bước tới.
[Đây chính là kết cục của việc không làm theo quy tắc, cũng là lời giải thích và bằng chứng mà các bạn muốn.]
[Chúc mừng các bạn, bước đầu tiên đã lựa chọn con đường chính xác.]
Mái vòm rộng lớn rơi xuống từ trên trời cao lần nữa. Trong chốc lát, tất cả mọi người trong hội trường đều bị một sức mạnh vô hình kéo lên không trung.
Giọng của hệ thống chủ vang vọng khắp nơi.
[Đã nhận được thông báo từ người hướng dẫn, vòng thi thứ nhất vốn dự kiến sẽ bắt đầu vào sáng mai đã chuyển sang hôm nay, các bạn hãy chuẩn bị sẵn sàng.]
Mọi người sợ hãi tột độ, tấm thảm dưới chân bọn họ đột nhiên thay đổi, kéo tất cả mọi người rơi vào bóng tối sâu không thấy đáy.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Quy tắc cũ, search “Tông Cửu” trong playlist trên NetEase Cloud là được, kết hợp với chương này thì càng mlem hơn!
Các bài hát trong playlist là nhạc nền tác giả phối hợp trong lúc gõ chữ, mọi người lưu ý không để lại bình luận liên quan đến việc đọc truyện bên dưới các bài hát gốc, tuân thủ quy tắc nghe nhạc, yên lặng nghe là okela ròi~
—-
Túm cái quần thì vòng lặp vô hạn là một thế giới vô hạn lưu, người bị kéo từ thế giới hiện thực vào trỏng được gọi là Người sống sót.
Đây là cuộc thi thực tập sinh kinh dị đầu tiên được tổ chức trong thế giới vô hạn lưu, chỉ những Người sống sót xuất sắc trong vòng lặp tuần hoàn mới có thể vượt qua sơ tuyển đăng ký tham gia, những Người sống sót không trúng tuyển chính là khán giả xem live nha quý zị.
Người sống sót cũng cần phải vào phó bản, chẳng qua không khó như thực tập sinh kinh dị thi thố, điều kiện cũng không khắc nghiệt như vậy.
Chiếc đèn chùm vàng đỏ lộng lẫy với tạo hình quái lạ rũ xuống từ trên mái vòm cao cao, trên vách tường khắc họa những bức phù điêu tinh xảo, sống động như thật. Ở các góc tường là giá cắm nến màu vàng trắng, ngọn lửa dập dờn, mờ mờ ảo ảo.
Toàn bộ hội trường được phân bố theo mô hình cầu thang, tổng cộng chia làm chín bậc. Càng đi xuống bậc thang càng rộng rãi, thậm chí bậc thang rộng nhất còn đủ chứa một sân bóng lớn, trên mỗi bậc thang lại phủ những tấm thảm màu sắc khác nhau, trang trí cũng khác biệt.
Đương nhiên, thứ bắt mắt nhất vẫn là mười ngai vàng ở bậc thang trên cùng.
Bệ ngai được chế tạo bằng pha lê vô cùng sang trọng, phía trên lót thảm nhung, bên cạnh còn trưng bày đồ uống và hoa quả, thể hiện rõ sự chênh lệch đẳng cấp rất lớn.
Điểm chung giữa các bậc thang chỉ có một, đó chính là đều hướng về hình chiếu lập thể lơ lửng trên không trung. Trên hình chiếu lơ lửng năm chữ to “Thực tập sinh kinh dị”.
Khi ngước mắt nhìn lên, mấy chữ này là hình chiếu lập thể rọi vào thủy tinh thể trong nhãn cầu mỗi người. Dù hội trường lớn bao nhiêu thì vẫn có thể dễ dàng thấy rõ, hình chiếu và âm thanh tự dưng xuất hiện không cần bất cứ phương tiện tuyền tải nào, rõ ràng không phải độ cao mà trình độ khoa học hiện nay có thể đạt được.
Theo từng bậc thang từ trên xuống dưới, mọi người nối đuôi tập hợp ở trung tâm studio. Biểu cảm trên mặt mọi người rất phong phú, hầu hết là lo lắng bồn chồn, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
Quy mô của hội trường này cơ bản không thể quan sát bằng mắt thường được, chỉ thấy phần cuối xa tít mù có vô số đầu người đang lúc nhúc.
Tông Cửu đứng yên tại chỗ, vừa cử động ngón tay vừa thản nhiên đón nhận ánh mắt trần trụi từ xung quanh. Nhan sắc của nguyên chủ nhân vật phụ không cần bàn cãi, hơn nữa vì bẩm sinh thiếu sắc tố nên lộ ra đặc điểm ngoại hình của một bệnh nhân bạch tạng mức độ nhẹ. Trên đường đi tới, miễn là chỗ nào có người thì cậu luôn là trung tâm của sự chú ý.
Tông Cửu thấy hơi đáng tiếc. Nếu là truyện tuyển chọn giới giải trí bình thường, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là khỏi lo ế fan.
Đám đông bất ngờ rối loạn, tiếng thét chói tai liên tục ré lên. Bọn họ phát hiện có thứ gì đó bỗng dưng xuất hiện trên ngực mình.
“Chuyện gì thế này?!”
Trong tiếng ồn ào khắp nơi, Tông Cửu yên lặng cúi đầu, không hề ngạc nhiên nhìn chữ cái màu xanh thình lình xuất hiện trước ngực.
Thực tập sinh kinh dị. Cấp E.
Nguyên chủ là một bình hoa xinh đẹp, cơ thể chẳng được mấy lạng thịt, đúng chuẩn con gà rù sức chiến đấu bằng 5. Xếp cấp E là hợp lý, cực kỳ chính xác. Nếu những chuyện trước đó đều có chỗ để giải thích, thì huy hiệu bỗng dưng xuất hiện không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa.
Mọi người bắt đầu nháo nhào, nhưng không phải ai cũng thế. Ít nhất là nhóm người bên kia tường không giống vậy. Nét mặt bọn họ đều bình tĩnh và lạnh lùng. Chữ trên huy hiệu của những người này đều từ cấp C trở lên, cao nhất trong tầm nhìn là cấp A, hoàn toàn trái ngược với đám đông hoảng loạn cấp E cấp F xung quanh Tông Cửu.
Ngoài ra, hình như nội bộ bọn họ còn chia thành nhiều team khác nhau, nước sông không phạm nước giếng, duy trì khoảng cách xã giao cần thiết.
Mặc dù không rành cốt truyện nhưng Tông Cửu biết bối cảnh nguyên tác, nên trong lòng cũng hiểu rõ cảnh tượng này. Không phải tất cả các thực tập sinh đều bị chuyển trực tiếp từ hiện thực đến trò chơi Thực tập sinh vừa kinh dị, vừa đẫm máu như đám người Hạ Xuyên. Ngôn Tình Sắc
Trong những năm qua, khắp nơi trên thế giới vẫn luôn có những “Đứa con của trời” không may bị chọn trúng, bước vào vũ trụ* vòng lặp vô hạn đáng sợ này, mà số lượng cũng không phải ít, dù sao mỗi năm cũng có hơn hai triệu người trên thế giới mất tích không thể giải thích được, có khi phải đến hàng triệu người đang vật lộn ở đây.
(*Nguyên văn là 位面/vị diện/mặt phẳng, đây là khái niệm dùng để giải thích sự tồn tại của đa vũ trụ. Mỗi vị diện là một tập hợp của nhiều thế giới khác nhau được kết nối với nhau một cách phức tạp, chúng được coi là một vũ trụ độc lập với quy luật tự nhiên riêng biệt.)
Trong vòng lặp vô hạn không có bất cứ cách nào để trở về thế giới thực, đừng nói rời khỏi đây, ngay cả việc giữ mạng còn khó nữa là. Hầu hết những Người sống sót đều chết trong các phó bản vô tận bắt buộc phải tham gia, chỉ có vài người may mắn giữ được mạng nhưng vẫn phải tiếp tục đấu tranh để tồn tại.
So với những Người sống sót có thủ đoạn giữ mạng và kinh nghiệm phong phú này, rõ ràng kiểu newbie kéo đến cho đủ sĩ số như Tông Cửu không hề có chút phần thắng nào.
“Lâu lắm rồi không thấy đông người như vậy.”
Ngay lúc Tông Cửu đang âm thầm quan sát nhóm người, mấy Người sống sót bên đó cũng đang châu đầu ghé tai với nhau. Trước kia bọn họ đều có team nhỏ cố định, giữa các team không thể gặp nhau, chỉ có thể gặp mặt trong các phó bản. Bây giờ chợt thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc cùng vô số người mới đang cãi nhau bên dưới, ai nấy không khỏi bùi ngùi.
Mặc dù phần thưởng của trò chơi Thực tập sinh kinh dị vô cùng hấp dẫn, nhưng tỉ lệ tử vong mà hệ thống chủ đưa ra cũng khiến không ít Người sống sót chùn bước. Cho nên, dù có nhiều Người sống sót nhưng số người thực sự dám đăng ký tham gia cuộc thi và vượt qua sơ tuyển không quá 10%.
Người cũ dự thi không nhiều, để tạo đà, đương nhiên phải kéo thêm người mới nhập cuộc.
“Nhiều người thì ích gì.”
Tần Dã khoanh tay cười mỉa: “Bây giờ các cấp cao toàn là gương mặt cũ, chắc người mới chỉ là mồi mà hệ thống chủ lấy ra để chúng ta tăng cảm giác dự thi thôi.”
Một người khác im lặng tán thành câu nói của anh ta, ánh mắt thương hại nhìn đám newbie, “Tiếc ghê, nếu để người mới vật lộn thêm mấy phó bản thì tỉ lệ sống sót còn lớn hơn xíu. Nhưng tiếp theo là hình thức Địa ngục, thê thảm quá.”
Người mới bên kia vẫn ầm ĩ, lao nhao như cái chợ.
Nhóm người cũ lạnh lùng đứng nhìn, không có ý bước lên giải thích hay ổn định trật tự. Đây là nhiệm vụ kế hoạch quy mô lớn duy nhất mà vòng lặp vô hạn từng đưa ra từ trước đến nay, cộng thêm phần thưởng cực kỳ phong phú nên độ khó cao là điều dễ hiểu.
Nhóm người cũ còn chưa dám đảm bảo bản thân không bị loại hay sống sót đến cuối cuộc tuyển chọn, huống chi là lính mới tay trói gà không chặt? Chẳng ai rảnh đi làm từ thiện cả, Nê Bồ Tát qua sông còn khó giữ nổi mình, tự lo bản thân là khá lắm rồi.
[Hết giờ, cổng studio đã đóng.]
Như thể hô ứng với nhau, ngay khi âm thanh vừa phát ra thì các lối vào xung quanh hội trường sập xuống như đòn bẩy, ngăn tất cả những người chưa vào studio ở bên ngoài.
[Kết thúc vòng sơ tuyển thứ nhất]
Âm thanh máy móc không mang theo bất cứ cảm xúc nào, vang vọng khắp hội trường.
Từng ngọn nến bắt đầu nối nhau dập tắt, sau khi tắt, những đốm lửa bay lên không khung kết thành một bóng dáng mờ ảo cháy rực.
[Chào mừng các thực tập sinh kinh dị đã tiến vào studio thành công, tôi là hình thái nhân hóa của hệ thống chủ.]
[Tiếp theo, tôi sẽ giải thích cho các bạn các quy tắc cơ bản và lịch trình của kế hoạch Thực tập sinh kinh dị, xin hãy chú ý theo dõi.]
—-
Một tay Hạ Xuyên cầm điện thoại, buồn bực ngán ngẩm ngồi trên bậc thang, thỉnh thoảng cúi đầu check. Điện thoại gã đã sắp hết pin rồi, cột pin tụt xuống màu đỏ gai mắt, không biết lúc nào sẽ tự động tắt máy.
Điều đáng thất vọng là cột tín hiệu trên cùng vẫn xám ngắt như trước. Cảm giác kích động vơi bớt, nhóm người bắt đầu tụ tập ở cầu thang, có người còn cầm di động chụp ảnh chung với Hạ Xuyên. Mặc dù trong lòng Hạ Xuyên bực bội nhưng ngặt nỗi xung quanh không có trợ lý và vệ sĩ, đành phải ngầm đồng ý.
“Ủa không đúng, sao lại yên tĩnh vậy?”
Cả đám xếp hàng chụp ảnh chung với ngôi sao lớn xong, cuối cùng đã người nhận ra điều bất ổn: “Ơ? Những người lúc trước lên lầu đâu rồi? Sao không nghe tiếng gì hết vậy?”
Sau khi âm thanh máy móc phát thông báo chỉ còn năm phút cuối cùng, hành lang rơi vào yên ắng lạ thường. Ngay cả tiếng bước chân và tiếng ồn trước đó cũng biến mất hoàn toàn, trên cầu thang chỉ có giọng nói của bọn họ quanh quẩn, không hiểu sao nghe hơi rờn rợn.
“Ê khoan, đừng nói là trên lầu có lối ra nên bọn họ đã đi hết rồi nha?!”
Người đàn ông vừa chụp ảnh với Hạ Xuyên, vỗ đùi, “Ai cũng đi hết rồi, chúng ta còn ở đây chi vậy? Thôi té lẹ nào.”
“Mẹ bà nó, hèn chi im ru.”
“Ngu thì một đứa ngu thôi, ngu cho cả bầy.”
Mọi người vỡ lẽ bắt đầu lao về phía cầu thang, phát ra tiếng bịch bịch dữ dội.
“Mịa, bị nhốt cả đêm bố mày muốn lú cả đầu rồi đây này. Phắn thôi!”
Bọn họ réo nhau chạy lên lầu.
Vừa quẹo qua mấy khúc cua, đám người đứng ở góc rẽ hành lang phía trước đột ngột đứng yên tại chỗ.
“Gì vậy? Đừng có ngáng đường, tránh ra!”
Nhóm người đằng sau nhốn nháo chửi bậy, không hiểu vì sao đám phía trước tự nhiên cản đường mình. Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, đột nhiên quét qua các giác quan của Hạ Xuyên. Gã vừa định ngẩng lên xem, chợt có thứ nóng hổi sền sệt rơi xuống đầu.
Bất ngờ bị che mắt, Hạ Xuyên vô thức giật thứ trước mặt ra, “Cái gì đây?”
Đến khi cầm trong tay, gã mới mới phát hiện không ổn. Thứ kia vừa dính vừa nhớp, một đầu nhỏ tí tách những máu và mô sền sệt, một đầu vỡ nát để lộ chất nhầy màu vàng sậm bốc mùi hôi thối. Cơ thể đứt lìa hai nửa nặng nề ngã vào đám đông, máu tươi và nội tạng văng tung tóe khắp nơi. Biểu cảm trên mặt bọn họ mãi mãi dừng lại trong niềm vui sướng, xen lẫn chút ngạc nhiên.
Hạ Xuyên run rẩy, gã hét ầm lên bằng tone giọng cao hơn bất cứ concert ca nhạc nào của mình, vội vàng ném thứ trong tay xuống.
Thứ mà gã vừa nắm trong tay, đúng là một khúc ruột đẫm máu.
—-
Hệ thống chủ giải thích quy tắc của show tuyển chọn vô hạn này cho tất cả thực tập sinh trong studio bằng giọng thẳng thắn, không văn vẻ.
Mặc dù Tông Cửu đã biết những quy tắc này từ lâu, nhưng cậu vẫn nghiêm túc lắng nghe từ đầu đến cuối. Quy tắc rất giống với những show tuyển chọn trong thế giới hiện thực.
Trong hội trường là những thực tập sinh đã thành công vượt qua vòng sơ tuyển, ít cũng phải hàng chục nghìn người, mai sau đều phải tham gia thi đấu cùng nhau.
Bọn họ sẽ trải qua vô số phó bản kinh khủng, liên tục loại bỏ cho đến khi chọn ra một trăm người cuối cùng và Center duy nhất. Việc sơ tuyển là dựa theo thực lực từng người mà hệ thống chủ đánh giá, đơn giản chia các thực tập sinh thành bảy cấp S – A – B – C – D – E – F.
[Sau khi kết thúc mỗi vòng thi, hệ thống và người hướng dẫn sẽ căn cứ vào biểu hiện của từng thực tập sinh trong vòng thi đó để tiến hành phân cấp lại một lần nữa.]
[Cấp càng cao thì đặc quyền ở ký túc xá học viên càng nhiều, quyền hạn cá nhân càng rộng hơn. Thực tập sinh cấp cao được ở phòng riêng, đặc quyền phục vụ, thậm chí còn biết trước nội dung hoặc nhắc nhở liên quan tới những vòng thi tiếp theo.]
Tất cả mọi người trong hội trường đứng trên những bậc thang khác nhau, tùy theo cấp bậc trên huy hiệu của mình. Ngay cả chín ngai vàng khác cũng đều có người sở hữu, duy chỉ có ngai vàng tượng trưng cho No.1 là vẫn còn trống.
Chàng trai tóc trắng im lặng, ngẩng đầu nhìn hàng cao nhất. Tiếc là chỗ đứng của Tông Cửu quá thấp, người ở trên có thể dễ dàng nhìn thấy cậu, nhưng cậu lại không thể thấy rõ những kẻ ở trên cao kia.
Tông Cửu nhớ đến miêu tả trong truyện.
Ký túc xá của thực tập sinh cấp S nằm trên tầng cao nhất của ký túc xá học viên, là căn phòng có view ngoài trời vô cùng sang trọng, có phòng xép trên cùng cực kỳ xa hoa với vườn treo 360°, chỉ riêng bồn tắm lướt sóng* cũng lớn bằng mặt bằng của một tầng.
(*Loại bồn tắm cao cấp nổi bật với công năng massage vượt trội.)
Còn nơi cấp E bọn họ ở là căn phòng đơn sơ tám người, không hề có nhân quyền.
[Vì là show tuyển chọn tạp kỹ nên toàn bộ chương trình sẽ được truyền hình trực tiếp với những Người sống sót, đồng thời bật chức năng bình luận trực tiếp. Để đảm bảo hiệu quả và tránh rò rỉ bí mật chương trình, chức năng bình luận và phát sóng trực tiếp tạm thời không khả dụng với thực tập sinh, thực tập sinh không thể nhìn thấy nội dung bình luận. Trong suốt chương trình, ngoài trừ các thực tập sinh với nhau, hệ thống truyền tin với Người sống sót cũng không hoạt động.]
[Giải thích xong, tiếp theo là thời gian tự do đặt câu hỏi. Chỉ cần là câu hỏi liên quan đến quy tắc, tôi sẽ trả lời các bạn.]
Hiển nhiên có người cũng khó hiểu giống Tông Cửu, “Sao không có ai ngồi ở ghế đầu kia vậy?”
[Đây là một câu hỏi rất hay.]
Giọng hệ thống chủ lạnh lùng.
[Nếu bạn là No.1, bạn sẽ có đặc quyền không tham dự cuộc gặp mặt.]
Đám đông lập tức rối loạn tưng bừng. Mà nhóm người cũ cũng nheo mắt ghé tai thì thầm, sắc mặt ai nấy đều e ngại, nom không có vẻ bất ngờ về chiếc ghế No.1 bị bỏ trống.
Lúc trước mọi người bị sợ hãi nên giờ mới ngoan ngoãn nghe lời giải thích. Hiện tại sau khi hệ thống chủ nói xong, lập tức có giọng nói không phục vang lên: “Tại sao tụi tao phải nghe lời mày?”
“Đúng đấy, tụi tao đông người như này, mỗi người phun bãi nước bọt cũng khiến mày chết chìm rồi, hợp sức cùng nhau, có chuyện gì mà không làm được?”
Trước những lời chất vấn ầm ĩ, hệ thống chủ vẫn im lặng.
Ngược lại, nhóm người cũ đứng bên cạnh. Trong khi nhóm người mới chưa rõ tình hình vẫn còn tâm trạng tra hỏi, bọn họ đã thuộc lòng những quy tắc mà hệ thống chủ vừa nói, đồng thời bắt đầu nhanh chóng phân tích.
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt chợt vang lên, dễ dàng lấn át tiếng tranh cãi trong hội trường.
“Mi chưa nói quy tắc loại trừ.”
Vị trí âm thanh phát ra rất cao, vang lên từ mười ngai vàng trên cùng.
Nhóm người cũ liếc nhau trao đổi ánh mắt.
“Nếu cái chết trong phó bản tương đương với bị loại, vậy có liên quan đến chia cấp không? Nếu liên quan, liệu có phải là cấp thấp thì bị loại tương đương với xóa sổ?”
Giọng nói vừa êm tai vừa chậm rãi nói trúng vấn đề trọng tâm, trực tiếp vạch ra chỗ mà hệ thống chủ không giải thích.
Không biết là người đặt câu hỏi có quyền hạn quá cao, hay là câu hỏi quá sắc bén khiến hệ thống chủ lại nhanh chóng trả lời.
[Đúng là có liên quan tới chia cấp. Sau mỗi vòng đánh giá của các vòng thi, người có cấp thấp nhất sẽ bị loại.]
Bóng mờ màu đỏ vàng biến ảo trả lời.
[Những thực tập sinh bị loại vì cấp bậc, sẽ bị ném vào phó bản trừng phạt. Nếu vượt qua phó bản trừng phạt, thì nhận được cơ hội sống lại.]
[Nhưng nếu chết trong vòng thi, sẽ không còn cơ hội khiêu chiến phó bản trừng phạt.]
“Ừm, câu hỏi cuối cùng.” Giọng nói lạnh lùng kia lại cất lên, “… Người hướng dẫn, là ai?”
Ánh mắt nhóm người cũ lóe sáng, sống lưng căng thẳng.
Vừa rồi hệ thống chủ đã đề cập đến, việc đánh giá cấp độ sẽ được hoàn thành bởi hệ thống chủ và người hướng dẫn. Điều này có nghĩa, trong tay người hướng dẫn nắm quyền sống còn của tất cả mọi người.
Trong toàn bộ vòng lặp vô hạn, tất cả những kẻ mạnh chỉ cần có danh tiếng đều đăng ký gia nhập hàng ngũ thực tập sinh kinh dị, không có ngoại lệ. Mà từ bấy đến nay, ngoài hệ thống chủ, bọn họ chưa từng tiếp xúc với sự tồn tại nào có thể nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối, thậm chí là can thiệp vào chuyện sống chết.
Hệ thống chủ bình tĩnh trả lời.
[Câu hỏi vượt qua phạm vi quyền hạn, không trả lời.]
“Ê khoan.”
Nghe cuộc đối thoại này, những người mới vừa rồi còn hò hét ầm ĩ chợt sững sờ, “Mày đang nói đùa gì vậy, sao lại chết?”
Cậu ta cười nhạt, “Không phải chứ, tụi tao nhiều người thế này… Cho dù mày có bản lĩnh bắt tụi tao tới đây, nhưng không lẽ còn muốn lấy mạng bọn tao á?”
[Chuyện đã tới nước này mà vẫn không chịu đối mặt với hiện thực.]
Hệ thống chủ nói.
[Vậy thì dùng đôi mắt của các người để kiểm chứng mọi chuyện đi.]
Trên bục cao ở trung tâm, bóng dáng dập dờn của hệ thống chủ bỗng nhiên vỡ tung rồi tỏa ra thành hàng nghìn đốm lửa sáng rọi, bay lên những ngọn nến đã vụt tắt ban nãy.
Cổng studio bị phong tỏa chậm rãi được kéo lên khỏi mặt đất. Nói là cổng cũng không đúng, mà chính là toàn bộ mái vòm hội trường đang dần lên cao. Tựa như hộp quà đang chờ bóc ra vậy, giấy gói tinh xảo bên ngoài bị xé rách để lộ chiếc bánh gato được đặt trên trong.
Bức tường che chắn xung quanh đã tháo gỡ hoàn toàn, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào từ bên ngoài phác họa một lớp đường viền màu vàng đỏ trên mặt thảm dày cộp, chậm rãi chảy xuôi. Bắt mắt không kém ánh mặt trời, chính là màu máu đỏ thẫm trải khắp hành lang bên ngoài.
Cái xác không người hỏi han nằm vắt vẻo trong góc, sắc mặt xanh trắng, lồng ngực bị xé toạc, nội tạng vứt lung tung như rác rưởi.
Núi thây biển máu, tựa như địa ngục.
Ở tận cùng màu đỏ tươi thảm khốc, chỉ có một người vẫn còn chút hơi tàn. Phần lưng người đàn ông đầm đìa máu me, xương sống bị lôi ra một nửa, thịt vụn rơi xuống lộp độp.
Studio rơi vào im lặng.
Người cũ đã trải qua vô số sóng to gió lớn, thản nhiên dối diện với cảnh tượng này. Chỉ có những người mới cấp thấp, ai cũng sợ muốn đái ra quần.
“Huệ…!!!!” Ai đó cúi đầu nôn thốc nôn tháo.
Trong tiếng huệ huệ, chợt có người lắp bắp hỏi: “Chờ, chờ chút… Đây… Đây không phải là Hạ Xuyên ư? Ca sĩ chính của nhóm nhạc idol, Hạ Xuyên đó!”
Gần như cùng lúc, người đàn ông đang bò trên mặt đất nghe thấy tiếng đòn bẩy kéo cửa thì mừng như điên bò sang bên này. Hai tay gã móc trên tấm thảm dày, cố nén cơn đau dữ dội, khuôn mặt thống khổ đến điên dại, con mắt nổ tung, xương trắng trên đầu ngón tay quệt từng vệt máu dài trên mặt đất…
“Ư, ư…”
Hạ Xuyên phát ra âm thanh vụn vỡ không thành tiếng từ trong cổ họng, yếu ớt kêu cứu. Chỉ mười mấy mét mà như bò cả thế kỷ. Cuối cùng ngay khoảnh khắc Hạ Xuyên sắp đến cổng, đầu gã bỗng nhiên rơi khỏi cổ rồi lăn vèo qua bên cạnh như quả bóng da, não màu trắng vương vãi đầy đất.
Một idol thường ngày chỉ xuất hiện trước ống kính truyền thông và được bao quanh bởi microphone, mà bây giờ yếu ớt bất lực như con dê béo chờ bị làm thịt, không chút dự báo, không có vũ khí, càng không rõ thế lực thần bí kia là ai. Thậm chí, ngay cả việc bản thân vì sao chết cũng không biết.
Gã cứ thế mà chết đi, chết ngay dưới ánh mắt của trăm ngàn người.
Nhóm người mới run rẩy chứng kiến cảnh tượng này. Bọn họ sợ vỡ mật, không dám bước tới.
[Đây chính là kết cục của việc không làm theo quy tắc, cũng là lời giải thích và bằng chứng mà các bạn muốn.]
[Chúc mừng các bạn, bước đầu tiên đã lựa chọn con đường chính xác.]
Mái vòm rộng lớn rơi xuống từ trên trời cao lần nữa. Trong chốc lát, tất cả mọi người trong hội trường đều bị một sức mạnh vô hình kéo lên không trung.
Giọng của hệ thống chủ vang vọng khắp nơi.
[Đã nhận được thông báo từ người hướng dẫn, vòng thi thứ nhất vốn dự kiến sẽ bắt đầu vào sáng mai đã chuyển sang hôm nay, các bạn hãy chuẩn bị sẵn sàng.]
Mọi người sợ hãi tột độ, tấm thảm dưới chân bọn họ đột nhiên thay đổi, kéo tất cả mọi người rơi vào bóng tối sâu không thấy đáy.
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Quy tắc cũ, search “Tông Cửu” trong playlist trên NetEase Cloud là được, kết hợp với chương này thì càng mlem hơn!
Các bài hát trong playlist là nhạc nền tác giả phối hợp trong lúc gõ chữ, mọi người lưu ý không để lại bình luận liên quan đến việc đọc truyện bên dưới các bài hát gốc, tuân thủ quy tắc nghe nhạc, yên lặng nghe là okela ròi~
—-
Túm cái quần thì vòng lặp vô hạn là một thế giới vô hạn lưu, người bị kéo từ thế giới hiện thực vào trỏng được gọi là Người sống sót.
Đây là cuộc thi thực tập sinh kinh dị đầu tiên được tổ chức trong thế giới vô hạn lưu, chỉ những Người sống sót xuất sắc trong vòng lặp tuần hoàn mới có thể vượt qua sơ tuyển đăng ký tham gia, những Người sống sót không trúng tuyển chính là khán giả xem live nha quý zị.
Người sống sót cũng cần phải vào phó bản, chẳng qua không khó như thực tập sinh kinh dị thi thố, điều kiện cũng không khắc nghiệt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.