Chương 136: “Phó bản tập thể chính thức mở”
Vọng Nha
02/01/2022
Tông Cửu đá tung cánh cửa phòng tắm.
Cách đó không xa, Gia Cát Ám đang đứng trước bồn rửa mặt, tay phải buông thõng dưới vòi nước.
“Ào ào ào…”
Dòng nước lạnh chảy xuống cuốn trôi vết máu đỏ tươi trên tay hắn, xối xuống cống thoát nước. Mái tóc đen xõa xuống, từng sợi tóc dài quá trán ướt sũng dán trên mặt càng làm nổi bật khuôn mặt sắc nét mày kiếm mắt trong. Nước lạnh làm đôi mắt đen vốn đã lạnh lùng của hắn trông càng sâu hơn, khiến người ta không dò ra bất cứ suy nghĩ nào.
“Anh bị thương à?” Tông Cửu hỏi thẳng.
Gia Cát Ám không lên tiếng, môi mím chặt, tắt vòi nước xong thì rút một tờ khăn giấy chậm rãi lau ngón tay dính nước của mình.
Tông Cửu cau mày bước nhanh tới, vung tay lên đỉnh đầu Gia Cát Ám.
Rất tốt, không có gì.
Người đàn ông ngước mắt nhìn chàng trai tóc trắng trong gương.
“Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Hắn ta hờ hững trả lời, giọng như suối nước lạnh.
“Vết thương mà hệ thống chủ không thể chữa trị, anh bảo tôi là vết thương nhỏ?”
Tông Cửu cười lạnh, trực tiếp nắm lấy cổ tay Gia Cát Ám, ánh mắt sắc bén.
Người đàn ông mưu trí không đối thủ, tung hoành khắp vòng lặp vô hạn này thực sự rất gầy, bình thường nhìn hắn ta mặc quần áo cũng có thể thấy gió lùa phần phật trong ống tay áo, chiếc áo bào thêu họa tiết mây bay vẽ lên sống lưng thẳng tắp như tùng bách quả thực tiên phong đạo cốt, phong thái trác tuyệt. Nhưng khi thực sự nắm lấy cổ tay mới cảm nhận được sự gầy gò của hắn ta, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Có lẽ do đuối lý nên Gia Cát Ám không ngăn cản động tác của cậu, mắt hắn rũ xuống, vẻ mặt không rõ nhìn bàn tay của thanh niên tóc trắng đang đặt trên cổ tay mình.
Ảo thuật gia nhướng mày, “Anh tưởng tôi không biết thật ư?”
Trong mắt các cấp S khác, Gia Cát Ám rất thần thông quảng đại, luôn có cách riêng để nắm bắt nhiều manh mối hơn những người bình thường.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên Gia Cát Ám khiến người ta vui mừng, ban đầu ở phó bản Mặt nạ nguyền rủa, niềm vui mà hắn ta mang đến cho người khác cũng tương đương với nỗi sợ. Chỉ có Tông Cửu biết rằng, rất nhiều thông tin vượt mức quy định đều nhờ Gia Cát Ám suy đoán từ đĩa Bát quái, xem sao trời suốt ngày đêm mới có được.
Đây là những điều mà hai mươi mấy ngày trước, Gia Cát Ám tìm đến phòng ký túc của cậu và tự bộc bạch. Tông Cửu kiểm tra một hồi trong toilet, phát hiện những gì người này nói là thật, hoàn toàn không giả dối, vô cùng chân thành.
Mà hiệu ứng từ cuộc trò chuyện đó đã khiến Gia Cát Ám nhận ra cậu và Ác ma tuyệt đối không thể bước chung đường, hoặc do nguyên nhân nào khác mà Tông Cửu chưa phát hiện, tóm lại có tình báo và tin tức dâng tận cửa, ai lại từ chối chứ?
“Cái giá cần trả cho những lời tiên tri anh đều hiểu hết, vậy cái giá đó lớn bao nhiêu?”
Gia Cát Ám chậm rãi rút tay về, “Tôi nói rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Mỗi bước tiếp theo đều đòi hỏi sự tính toán nghiêm ngặt, nếu đi nhầm một bước thì sẽ là vực sâu vạn trượng.”
“Đây là cục diện mà sư phụ đã dày công chuẩn bị, mong chờ bao năm, giờ chuyện lớn sắp thành, sao tôi không vội cho được?”
Như đáp lại lời hắn, đĩa Thái cực bát quái được Gia Cát Ám đặt trên bồn rửa tay phát ra ánh sáng mờ ảo.
Ánh mắt Tông Cửu lướt qua đĩa quẻ nhỏ, từ chối cho ý kiến, “Anh còn sống sẽ có ý nghĩa hơn nhiều so với việc anh tiêu hao sinh mệnh, phí hết tâm tư để suy tính tương lai, bộ não của anh hữu ích hơn bất cứ thứ gì trên đời này.”
Nói đến đây, Gia Cát Ám liếc cậu đầy sâu xa, “Tôi có chừng mực.”
“Sứ mệnh của tôi là hỗ trợ cậu. Trước khi cậu đạt được mục tiêu, tôi sẽ không sao.”
“Tốt nhất là thế.” Ảo thuật gia nhún vai.
Gia Cát Ám không nói nữa, ném khăn giấy vào giỏ rác, “Đi thôi, bàn chuyện còn lại.”
Lúc ngang qua Tông Cửu, hắn ta dừng lại, buông một câu mơ hồ gần như không thể nghe thấy.
“Cảm ơn đã quan tâm, xin nhận ý tốt này.”
…
Trong mười ngày cho đến khi mở phó bản tiếp theo, ký túc xá thực tập sinh khá yên tĩnh.
Tông Cửu rút trúng một đạo cụ cấp S từ hộp mù cấp S. Bề ngoài món đạo cụ trông như chiếc bông tai tròn màu vàng nhạt với những đường kẻ dọc, nhưng thực chất khi cầm trên tay lại biến thành một cái… Xà beng.*
Tông Cửu:???
Một cái xà beng, không thể bắn đạn này nọ, sao mày trở thành đạo cụ cấp S hay vậy?
[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu đã nhận được đạo cụ cấp S: Thánh kiếm vật lý học.]
[Công dụng của đạo cụ: Đây là vũ khí không bao giờ bị bẻ gãy, đối với sinh vật linh dị và không phải linh dị đều hiệu quả như nhau, dễ dàng bẻ gãy thanh thép bằng móc câu, chất liệu không xác định, độ cứng max.]
[Lưu ý khi dùng đạo cụ: So với sức mạnh, giá trị may mắn nó mang lại cho người sử dụng càng lớn hơn. Có một vị tiền bối nổi tiếng từng sử dụng cây xà beng này vượt qua phó bản kinh dị chẳng bị chút thương tích, tạo nên danh tiếng của nó. Người ta đồn rằng cầm nó trên tay là mặc sức tung hoành ngang dọc giữa thiên quân vạn mã. Tương tự như có Ỷ Thiên Đồ Long thì có được thiên hạ, chẳng qua mọi người chỉ quan tâm đến thiên hạ, đâu ai còn nhớ Ỷ Thiên Đồ Long đã từng mạnh như thế nào?]
Tông Cửu: “…”
Cậu nhớ đến yêu đao Caligula của No.2, đĩa Thái cực bát quái của No.3, cờ gọi hồn vạn quỷ của No.5.
Nhìn lại Thánh kiếm vật lý học trên tay mình.
Thôi, dù sao cũng là đạo cụ cấp S có tính công kích hiếm hoi, đáng tin hơn bài tarot chỉ dùng để dự đoán biết bao. Tông Cửu tự an ủi mình xong thì vào phòng tắm, đeo bông tai.
Như hệ thống chủ đã nói, Thánh kiếm vật lý học được làm bằng vật liệu không rõ tên, cầm trên tay rất dễ chịu. Bất kể bông tai hay xà beng, tuy thể tích khác nhau nhưng chất lượng khi cầm trong tay lại giống nhau, vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác rất tuyệt. Hơn nữa màu vàng nhạt của bông tai vừa khéo càng tôn lên mái tóc dài màu trắng, khiến người ta không thấy chói mắt.
Nghĩ thông điều này, Tông Cửu càng ngắm càng hài lòng. Đúng là bây giờ cậu đang thiếu một cách tấn công khác, cứ dùng bài poker mãi cũng có lỗi với số điểm sinh tồn mà cậu đã chi vào việc cường hóa bản thân. Đặc biệt là sau khi biết Từ Túc đã mở được quyền chữa trị miễn phí của hệ thống chủ từ hộp mù cấp A.
“Vận may của cậu khá quá nhỉ, sắp bằng Tsuchimikado rồi.” Tông Cửu ngạc nhiên nói.
Từ Túc đang ngồi xổm trên đất, đầu rũ xuống trông rất chán nản.
Cậu ta thực sự rất thất vọng. Vốn muốn săn phần thưởng đạo cụ từ hộp mù cấp A để bắt kịp tốc độ của Hứa Sâm, giờ thì tốt rồi, dù vượt qua sự kiện Halloween vô cùng nguy hiểm, mạng sống treo trên lưỡi dao, kết quả vẫn là công cốc. Càng khiến người ta bực hơn là sau khi trải qua cái ngày sinh ly tử biệt ấy, cậu chàng và Hứa Sâm càng thêm bất hòa.
Lạnh lùng, xa cách, không giống những người bạn đã từng chia sẻ mọi thứ với nhau, ngược lại càng giống người lạ, thậm chí tình cờ đụng mặt cũng vội vàng tránh khỏi tầm nhìn, mối quan hệ rơi thẳng vào hố băng.
“Được rồi, đừng tỏ ra nản lòng như thế, rồi sẽ có cơ hội khác, chỉ là xui xẻo nhất thời thôi.”
Thanh niên tóc trắng vỗ vai cậu ta, “Cậu vào chung đội với tôi trong phó bản ngày mai, nếu lấy được đạo cụ trong phó bản tiếp theo sẽ cho cậu quyền chọn ưu tiên.”
Từ Túc nhịn rồi lại nhịn, nhỏ giọng hỏi: “Vậy Hứa Sâm thì sao?”
Tông Cửu thuận miệng trả lời: “Cậu ta vào đội Gia Cát Ám.”
Bọn họ đã chia tiểu đội để vào phó bản tập thể xong xuôi hết rồi. Trong liên minh chống Ác ma, Tông Cửu dẫn đầu một đội, Gia Cát Ám dẫn đầu một đội, Phạm Trác dẫn đầu một đội, Tsuchimikado dẫn đầu một đội, Thầy trừ tà dẫn đầu một đội, tất cả có năm đội.
Trong đó, đội của Phạm Trác đều là thành viên Dạ tộc, dĩ nhiên không cần nói nhiều về thực lực, thuộc top mạnh nhất trong các đội. Đội của Tsuchimikado và Thầy trừ tà gồm thực tập sinh cấp B và người mới với tỉ lệ 50:50. Còn đội của Tông Cửu và Gia Cát Ám đa số là người mới. Đây cũng là giải pháp tối ưu được đưa ra, sau khi cân nhắc về năng lực của bọn họ.
“Tỉnh lại dùm, dù tôi có dẫn cậu theo thì cậu cũng phải biết rằng phó bản tiếp theo có độ khó cấp S.”
“Cấ-cấp S?” Từ Túc líu hết lưỡi, “Cá-cá-cá-cái này…”
Cậu chàng lập tức chạy ra sau lưng Tông Cửu, nịnh nọt bóp vai, “Anh Cửu ơi, em tỉnh lại liền nè, tuyệt đối sẽ không vướng chân anh đâu. Nên là… Ngài xem, có thể cho con trai ôm đùi ngài một chút được hông?”
Ảo thuật gia mỉm cười, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu đã.”
So với cậu học sinh cấp ba bị Ác ma thao túng trong phó bản thứ nhất, rõ ràng bọn họ đều có thuộc tính giống nhau nhưng Từ Túc tự nhiên hơn Thịnh Ngọc nhiều.
Bây giờ Tông Cửu vẫn còn nhớ lúc trước khi y tá kiểm tra thuốc, Thịnh Ngọc đã la làng tại chỗ, thu hút sự chú ý của những người khác, điên cuồng chuốc thù hận cho cậu. Thế nhưng cậu ta cứ bày cái vỏ bọc người mới, khiến người ta rất khó nghi ngờ mình. Chỉ riêng điều này đã có thể thấy được, bình thường Ác ma thật sự cực kỳ nhàm chán, thích dùng tơ rối đi điều khiển các kiểu người không thể hiểu nổi, gây chuyện, bày trò giấu tay, cực kỳ thèm ăn đòn.
Chẳng mấy chốc, thời gian đã đến ngày hôm sau. Sáng sớm nhóm thực tập sinh tập trung đúng giờ tại sảnh lớn studio.
Ánh nắng chiếu xuống từ bầu trời phía xa, vượt qua mặt biển sóng gợn lăn tăn, xuyên qua bánh xe đu quay và ngọn tháp lâu đài trong Công viên trò chơi nhiều màu rọi vào bức tường trong suốt của studio, phủ một lớp ánh sáng vàng lên tấm thảm đỏ tươi.
[Đã đến giờ, studio đã đóng cửa.]
Lần này giọng nói lạnh như băng của hệ thống chủ vừa vang lên, những tấm rèm quanh studio không hạ xuống mà từ từ bay lên không trung, tiếp tục biến thành trạng thái lồng thủy tinh úp ngược.
[Phó bản vòng thứ tư là phó bản tập thể, thực tập sinh được quyền lập nhóm tự do, hơn mười người thì được tính là một đội. Lưu ý: Số người tối đa của phó bản là ba mươi, nếu vượt quá số lượng trên sẽ tự động tách ra. Những thực tập sinh còn lại không có đội, sẽ được xếp ngẫu nhiên vào các đội khác.]
[Tiếp theo sẽ có mười lăm phút để các thực tập sinh lập đội, hãy nhanh chóng xác định danh sách nhóm.]
Ồ…
Quyết định bất ngờ của hệ thống chủ khiến hầu hết thực tập sinh ở đây đều bị sốc.
Ngoài cấp S và cấp A đã biết phó bản tập thể từ trước, nhóm thực tập sinh còn lại thì chẳng hay biết gì. Ngay cả Từ Túc đã được xếp vào nhóm, lúc này mới biết lý do vì sao các boss lại muốn chia nhóm bọn họ.
Những thực tập sinh đã được chia nhóm tập trung lại với nhau trong im lặng, nhưng thực tập sinh khác không có nhóm cứ quay đi quẩn lại như ruồi không đầu, gặp ai cũng bắt chuyện.
Ngoài những người đã chốt nhóm, hoặc người cũ thành viên của các tổ chức lớn, người mới không dám lên bậc hỏi các boss có kết nạp thành viên không, chỉ dám lập nhóm với thực tập sinh cùng cấp.
Từ Túc đi từ bậc thang cấp C lên bậc thang cấp A, suốt dọc đường nhận không biết bao nhiêu ánh mắt ước ao ghen tỵ. Phó bản tiếp theo là phó bản cấp S, hình thức tập thể cũng xác định người mới không thể dễ dàng ôm đùi người cũ. Bạn đang đọc truyện tại ( TRЦмtrцуen .M E )
Nghĩ thử mà xem, một nhóm hai mươi người toàn là thực tập sinh cấp D thì sao có thể sống sót trong một phó bản cấp S, nơi mà ngay cả thực tập sinh cấp A đi vào cũng dễ dàng ngỏm cả đám?
Không có sự phân bổ ngẫu nhiên của hệ thống chủ, không thiết kế độ khó tương đương với thực lực của thực tập sinh, ném những thực tập sinh cấp thấp này vào phó bản cấp cao thì khác gì đi chịu chết?
Thực tập sinh cấp thấp chỉ có hai con đường sống, hoặc như Tông Cửu, nhanh chóng tích lũy sức mạnh trong các phó bản trước đó, đạt đến độ cao không thua kém người cũ; hoặc như Từ Túc, nắm giữ một năng lực tiềm tàng nào đó hay ôm luôn đùi của người cũ, gia nhập nhóm họ.
Cuộc thi thực tập sinh kinh dị đã đi được nửa chặng đường, không phải không có người mới sáng giá, vài người đã nhận được lời mời từ Hội phù thủy hay Thánh Điện, thành công lọt lên hàng top. Cũng có người tính tình rất tốt, khéo ăn nói, thực lực không mạnh nhưng nhiều bạn bè, quen được người mới trong nhóm thực tập sinh cấp cao.
Cuộc thi này luôn rất tàn khốc, đặc biệt là sau khi chạy được nửa hành trình, đủ không gian cho người mới phát triển. Và giờ đây, chính là bắt đầu con đường loại trừ đẫm máu.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Thánh kiếm vật lý học xuất phát từ một trò chơi tên là “Half-life”, nhân vật chính trong game tuy gầy yếu, nhưng vũ khí đặc trưng của ổng chính là xà beng, chỉ cầm một chiếc xà beng trong tay cũng có thể giết địch thoát vòng vây giữa thiên quân vạn mã (game mà mấy má), nên rất nhiều người chơi đều phàn nàn vụ này ảo lòi quá, mỗi cái xà beng mà ngang với Thần khí cmnr, bởi mới có cái tên “Thánh kiếm vật lý học” này, xin giải thích zị nhen ~
Hình dạng của đạo cụ này nom cũng tương tự cái gậy chống, Ảo thuật gia cũng cần dùng đũa phép chớ!
Cái kiếm trên ảnh bìa hổng phải đạo cụ này nhen mấy má.
Cách đó không xa, Gia Cát Ám đang đứng trước bồn rửa mặt, tay phải buông thõng dưới vòi nước.
“Ào ào ào…”
Dòng nước lạnh chảy xuống cuốn trôi vết máu đỏ tươi trên tay hắn, xối xuống cống thoát nước. Mái tóc đen xõa xuống, từng sợi tóc dài quá trán ướt sũng dán trên mặt càng làm nổi bật khuôn mặt sắc nét mày kiếm mắt trong. Nước lạnh làm đôi mắt đen vốn đã lạnh lùng của hắn trông càng sâu hơn, khiến người ta không dò ra bất cứ suy nghĩ nào.
“Anh bị thương à?” Tông Cửu hỏi thẳng.
Gia Cát Ám không lên tiếng, môi mím chặt, tắt vòi nước xong thì rút một tờ khăn giấy chậm rãi lau ngón tay dính nước của mình.
Tông Cửu cau mày bước nhanh tới, vung tay lên đỉnh đầu Gia Cát Ám.
Rất tốt, không có gì.
Người đàn ông ngước mắt nhìn chàng trai tóc trắng trong gương.
“Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Hắn ta hờ hững trả lời, giọng như suối nước lạnh.
“Vết thương mà hệ thống chủ không thể chữa trị, anh bảo tôi là vết thương nhỏ?”
Tông Cửu cười lạnh, trực tiếp nắm lấy cổ tay Gia Cát Ám, ánh mắt sắc bén.
Người đàn ông mưu trí không đối thủ, tung hoành khắp vòng lặp vô hạn này thực sự rất gầy, bình thường nhìn hắn ta mặc quần áo cũng có thể thấy gió lùa phần phật trong ống tay áo, chiếc áo bào thêu họa tiết mây bay vẽ lên sống lưng thẳng tắp như tùng bách quả thực tiên phong đạo cốt, phong thái trác tuyệt. Nhưng khi thực sự nắm lấy cổ tay mới cảm nhận được sự gầy gò của hắn ta, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Có lẽ do đuối lý nên Gia Cát Ám không ngăn cản động tác của cậu, mắt hắn rũ xuống, vẻ mặt không rõ nhìn bàn tay của thanh niên tóc trắng đang đặt trên cổ tay mình.
Ảo thuật gia nhướng mày, “Anh tưởng tôi không biết thật ư?”
Trong mắt các cấp S khác, Gia Cát Ám rất thần thông quảng đại, luôn có cách riêng để nắm bắt nhiều manh mối hơn những người bình thường.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên Gia Cát Ám khiến người ta vui mừng, ban đầu ở phó bản Mặt nạ nguyền rủa, niềm vui mà hắn ta mang đến cho người khác cũng tương đương với nỗi sợ. Chỉ có Tông Cửu biết rằng, rất nhiều thông tin vượt mức quy định đều nhờ Gia Cát Ám suy đoán từ đĩa Bát quái, xem sao trời suốt ngày đêm mới có được.
Đây là những điều mà hai mươi mấy ngày trước, Gia Cát Ám tìm đến phòng ký túc của cậu và tự bộc bạch. Tông Cửu kiểm tra một hồi trong toilet, phát hiện những gì người này nói là thật, hoàn toàn không giả dối, vô cùng chân thành.
Mà hiệu ứng từ cuộc trò chuyện đó đã khiến Gia Cát Ám nhận ra cậu và Ác ma tuyệt đối không thể bước chung đường, hoặc do nguyên nhân nào khác mà Tông Cửu chưa phát hiện, tóm lại có tình báo và tin tức dâng tận cửa, ai lại từ chối chứ?
“Cái giá cần trả cho những lời tiên tri anh đều hiểu hết, vậy cái giá đó lớn bao nhiêu?”
Gia Cát Ám chậm rãi rút tay về, “Tôi nói rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Mỗi bước tiếp theo đều đòi hỏi sự tính toán nghiêm ngặt, nếu đi nhầm một bước thì sẽ là vực sâu vạn trượng.”
“Đây là cục diện mà sư phụ đã dày công chuẩn bị, mong chờ bao năm, giờ chuyện lớn sắp thành, sao tôi không vội cho được?”
Như đáp lại lời hắn, đĩa Thái cực bát quái được Gia Cát Ám đặt trên bồn rửa tay phát ra ánh sáng mờ ảo.
Ánh mắt Tông Cửu lướt qua đĩa quẻ nhỏ, từ chối cho ý kiến, “Anh còn sống sẽ có ý nghĩa hơn nhiều so với việc anh tiêu hao sinh mệnh, phí hết tâm tư để suy tính tương lai, bộ não của anh hữu ích hơn bất cứ thứ gì trên đời này.”
Nói đến đây, Gia Cát Ám liếc cậu đầy sâu xa, “Tôi có chừng mực.”
“Sứ mệnh của tôi là hỗ trợ cậu. Trước khi cậu đạt được mục tiêu, tôi sẽ không sao.”
“Tốt nhất là thế.” Ảo thuật gia nhún vai.
Gia Cát Ám không nói nữa, ném khăn giấy vào giỏ rác, “Đi thôi, bàn chuyện còn lại.”
Lúc ngang qua Tông Cửu, hắn ta dừng lại, buông một câu mơ hồ gần như không thể nghe thấy.
“Cảm ơn đã quan tâm, xin nhận ý tốt này.”
…
Trong mười ngày cho đến khi mở phó bản tiếp theo, ký túc xá thực tập sinh khá yên tĩnh.
Tông Cửu rút trúng một đạo cụ cấp S từ hộp mù cấp S. Bề ngoài món đạo cụ trông như chiếc bông tai tròn màu vàng nhạt với những đường kẻ dọc, nhưng thực chất khi cầm trên tay lại biến thành một cái… Xà beng.*
Tông Cửu:???
Một cái xà beng, không thể bắn đạn này nọ, sao mày trở thành đạo cụ cấp S hay vậy?
[Chúc mừng thực tập sinh Tông Cửu đã nhận được đạo cụ cấp S: Thánh kiếm vật lý học.]
[Công dụng của đạo cụ: Đây là vũ khí không bao giờ bị bẻ gãy, đối với sinh vật linh dị và không phải linh dị đều hiệu quả như nhau, dễ dàng bẻ gãy thanh thép bằng móc câu, chất liệu không xác định, độ cứng max.]
[Lưu ý khi dùng đạo cụ: So với sức mạnh, giá trị may mắn nó mang lại cho người sử dụng càng lớn hơn. Có một vị tiền bối nổi tiếng từng sử dụng cây xà beng này vượt qua phó bản kinh dị chẳng bị chút thương tích, tạo nên danh tiếng của nó. Người ta đồn rằng cầm nó trên tay là mặc sức tung hoành ngang dọc giữa thiên quân vạn mã. Tương tự như có Ỷ Thiên Đồ Long thì có được thiên hạ, chẳng qua mọi người chỉ quan tâm đến thiên hạ, đâu ai còn nhớ Ỷ Thiên Đồ Long đã từng mạnh như thế nào?]
Tông Cửu: “…”
Cậu nhớ đến yêu đao Caligula của No.2, đĩa Thái cực bát quái của No.3, cờ gọi hồn vạn quỷ của No.5.
Nhìn lại Thánh kiếm vật lý học trên tay mình.
Thôi, dù sao cũng là đạo cụ cấp S có tính công kích hiếm hoi, đáng tin hơn bài tarot chỉ dùng để dự đoán biết bao. Tông Cửu tự an ủi mình xong thì vào phòng tắm, đeo bông tai.
Như hệ thống chủ đã nói, Thánh kiếm vật lý học được làm bằng vật liệu không rõ tên, cầm trên tay rất dễ chịu. Bất kể bông tai hay xà beng, tuy thể tích khác nhau nhưng chất lượng khi cầm trong tay lại giống nhau, vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác rất tuyệt. Hơn nữa màu vàng nhạt của bông tai vừa khéo càng tôn lên mái tóc dài màu trắng, khiến người ta không thấy chói mắt.
Nghĩ thông điều này, Tông Cửu càng ngắm càng hài lòng. Đúng là bây giờ cậu đang thiếu một cách tấn công khác, cứ dùng bài poker mãi cũng có lỗi với số điểm sinh tồn mà cậu đã chi vào việc cường hóa bản thân. Đặc biệt là sau khi biết Từ Túc đã mở được quyền chữa trị miễn phí của hệ thống chủ từ hộp mù cấp A.
“Vận may của cậu khá quá nhỉ, sắp bằng Tsuchimikado rồi.” Tông Cửu ngạc nhiên nói.
Từ Túc đang ngồi xổm trên đất, đầu rũ xuống trông rất chán nản.
Cậu ta thực sự rất thất vọng. Vốn muốn săn phần thưởng đạo cụ từ hộp mù cấp A để bắt kịp tốc độ của Hứa Sâm, giờ thì tốt rồi, dù vượt qua sự kiện Halloween vô cùng nguy hiểm, mạng sống treo trên lưỡi dao, kết quả vẫn là công cốc. Càng khiến người ta bực hơn là sau khi trải qua cái ngày sinh ly tử biệt ấy, cậu chàng và Hứa Sâm càng thêm bất hòa.
Lạnh lùng, xa cách, không giống những người bạn đã từng chia sẻ mọi thứ với nhau, ngược lại càng giống người lạ, thậm chí tình cờ đụng mặt cũng vội vàng tránh khỏi tầm nhìn, mối quan hệ rơi thẳng vào hố băng.
“Được rồi, đừng tỏ ra nản lòng như thế, rồi sẽ có cơ hội khác, chỉ là xui xẻo nhất thời thôi.”
Thanh niên tóc trắng vỗ vai cậu ta, “Cậu vào chung đội với tôi trong phó bản ngày mai, nếu lấy được đạo cụ trong phó bản tiếp theo sẽ cho cậu quyền chọn ưu tiên.”
Từ Túc nhịn rồi lại nhịn, nhỏ giọng hỏi: “Vậy Hứa Sâm thì sao?”
Tông Cửu thuận miệng trả lời: “Cậu ta vào đội Gia Cát Ám.”
Bọn họ đã chia tiểu đội để vào phó bản tập thể xong xuôi hết rồi. Trong liên minh chống Ác ma, Tông Cửu dẫn đầu một đội, Gia Cát Ám dẫn đầu một đội, Phạm Trác dẫn đầu một đội, Tsuchimikado dẫn đầu một đội, Thầy trừ tà dẫn đầu một đội, tất cả có năm đội.
Trong đó, đội của Phạm Trác đều là thành viên Dạ tộc, dĩ nhiên không cần nói nhiều về thực lực, thuộc top mạnh nhất trong các đội. Đội của Tsuchimikado và Thầy trừ tà gồm thực tập sinh cấp B và người mới với tỉ lệ 50:50. Còn đội của Tông Cửu và Gia Cát Ám đa số là người mới. Đây cũng là giải pháp tối ưu được đưa ra, sau khi cân nhắc về năng lực của bọn họ.
“Tỉnh lại dùm, dù tôi có dẫn cậu theo thì cậu cũng phải biết rằng phó bản tiếp theo có độ khó cấp S.”
“Cấ-cấp S?” Từ Túc líu hết lưỡi, “Cá-cá-cá-cái này…”
Cậu chàng lập tức chạy ra sau lưng Tông Cửu, nịnh nọt bóp vai, “Anh Cửu ơi, em tỉnh lại liền nè, tuyệt đối sẽ không vướng chân anh đâu. Nên là… Ngài xem, có thể cho con trai ôm đùi ngài một chút được hông?”
Ảo thuật gia mỉm cười, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu đã.”
So với cậu học sinh cấp ba bị Ác ma thao túng trong phó bản thứ nhất, rõ ràng bọn họ đều có thuộc tính giống nhau nhưng Từ Túc tự nhiên hơn Thịnh Ngọc nhiều.
Bây giờ Tông Cửu vẫn còn nhớ lúc trước khi y tá kiểm tra thuốc, Thịnh Ngọc đã la làng tại chỗ, thu hút sự chú ý của những người khác, điên cuồng chuốc thù hận cho cậu. Thế nhưng cậu ta cứ bày cái vỏ bọc người mới, khiến người ta rất khó nghi ngờ mình. Chỉ riêng điều này đã có thể thấy được, bình thường Ác ma thật sự cực kỳ nhàm chán, thích dùng tơ rối đi điều khiển các kiểu người không thể hiểu nổi, gây chuyện, bày trò giấu tay, cực kỳ thèm ăn đòn.
Chẳng mấy chốc, thời gian đã đến ngày hôm sau. Sáng sớm nhóm thực tập sinh tập trung đúng giờ tại sảnh lớn studio.
Ánh nắng chiếu xuống từ bầu trời phía xa, vượt qua mặt biển sóng gợn lăn tăn, xuyên qua bánh xe đu quay và ngọn tháp lâu đài trong Công viên trò chơi nhiều màu rọi vào bức tường trong suốt của studio, phủ một lớp ánh sáng vàng lên tấm thảm đỏ tươi.
[Đã đến giờ, studio đã đóng cửa.]
Lần này giọng nói lạnh như băng của hệ thống chủ vừa vang lên, những tấm rèm quanh studio không hạ xuống mà từ từ bay lên không trung, tiếp tục biến thành trạng thái lồng thủy tinh úp ngược.
[Phó bản vòng thứ tư là phó bản tập thể, thực tập sinh được quyền lập nhóm tự do, hơn mười người thì được tính là một đội. Lưu ý: Số người tối đa của phó bản là ba mươi, nếu vượt quá số lượng trên sẽ tự động tách ra. Những thực tập sinh còn lại không có đội, sẽ được xếp ngẫu nhiên vào các đội khác.]
[Tiếp theo sẽ có mười lăm phút để các thực tập sinh lập đội, hãy nhanh chóng xác định danh sách nhóm.]
Ồ…
Quyết định bất ngờ của hệ thống chủ khiến hầu hết thực tập sinh ở đây đều bị sốc.
Ngoài cấp S và cấp A đã biết phó bản tập thể từ trước, nhóm thực tập sinh còn lại thì chẳng hay biết gì. Ngay cả Từ Túc đã được xếp vào nhóm, lúc này mới biết lý do vì sao các boss lại muốn chia nhóm bọn họ.
Những thực tập sinh đã được chia nhóm tập trung lại với nhau trong im lặng, nhưng thực tập sinh khác không có nhóm cứ quay đi quẩn lại như ruồi không đầu, gặp ai cũng bắt chuyện.
Ngoài những người đã chốt nhóm, hoặc người cũ thành viên của các tổ chức lớn, người mới không dám lên bậc hỏi các boss có kết nạp thành viên không, chỉ dám lập nhóm với thực tập sinh cùng cấp.
Từ Túc đi từ bậc thang cấp C lên bậc thang cấp A, suốt dọc đường nhận không biết bao nhiêu ánh mắt ước ao ghen tỵ. Phó bản tiếp theo là phó bản cấp S, hình thức tập thể cũng xác định người mới không thể dễ dàng ôm đùi người cũ. Bạn đang đọc truyện tại ( TRЦмtrцуen .M E )
Nghĩ thử mà xem, một nhóm hai mươi người toàn là thực tập sinh cấp D thì sao có thể sống sót trong một phó bản cấp S, nơi mà ngay cả thực tập sinh cấp A đi vào cũng dễ dàng ngỏm cả đám?
Không có sự phân bổ ngẫu nhiên của hệ thống chủ, không thiết kế độ khó tương đương với thực lực của thực tập sinh, ném những thực tập sinh cấp thấp này vào phó bản cấp cao thì khác gì đi chịu chết?
Thực tập sinh cấp thấp chỉ có hai con đường sống, hoặc như Tông Cửu, nhanh chóng tích lũy sức mạnh trong các phó bản trước đó, đạt đến độ cao không thua kém người cũ; hoặc như Từ Túc, nắm giữ một năng lực tiềm tàng nào đó hay ôm luôn đùi của người cũ, gia nhập nhóm họ.
Cuộc thi thực tập sinh kinh dị đã đi được nửa chặng đường, không phải không có người mới sáng giá, vài người đã nhận được lời mời từ Hội phù thủy hay Thánh Điện, thành công lọt lên hàng top. Cũng có người tính tình rất tốt, khéo ăn nói, thực lực không mạnh nhưng nhiều bạn bè, quen được người mới trong nhóm thực tập sinh cấp cao.
Cuộc thi này luôn rất tàn khốc, đặc biệt là sau khi chạy được nửa hành trình, đủ không gian cho người mới phát triển. Và giờ đây, chính là bắt đầu con đường loại trừ đẫm máu.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Thánh kiếm vật lý học xuất phát từ một trò chơi tên là “Half-life”, nhân vật chính trong game tuy gầy yếu, nhưng vũ khí đặc trưng của ổng chính là xà beng, chỉ cầm một chiếc xà beng trong tay cũng có thể giết địch thoát vòng vây giữa thiên quân vạn mã (game mà mấy má), nên rất nhiều người chơi đều phàn nàn vụ này ảo lòi quá, mỗi cái xà beng mà ngang với Thần khí cmnr, bởi mới có cái tên “Thánh kiếm vật lý học” này, xin giải thích zị nhen ~
Hình dạng của đạo cụ này nom cũng tương tự cái gậy chống, Ảo thuật gia cũng cần dùng đũa phép chớ!
Cái kiếm trên ảnh bìa hổng phải đạo cụ này nhen mấy má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.