Chương 10: Báo cáo ngày đầu tiên (10)
Lam Tiểu Tịch
17/05/2017
Lúc bấy giờ, Chu Cách Cách đang dự liên
hoan, hình như là do trưởng phòng tổ chức, phòng kinh doanh đối đãi với
thực tập sinh cũng không tệ, thái độ khá nhiệt tình, gần gũi.
Trưởng phòng kinh doanh tên Trần Kiến, nhìn sơ tầm ngoài bốn mươi, dáng người cao gầy, mắt dài nhỏ, vừa thấy người thì giây đầu tiên là thái độ ung dung thản nhiên, giây thứ hai là vẻ mặt tươi cười, ngoài ra không có biểu cảm gì hơn, hình như trên mặt cũng có chốt đóng mở thì phải. Anh ta đứng chéo chân, tay cầm thực đơn, chọn ngay tám món lạnh mười món nóng với tốc độ cực nhanh, tỏ vẻ như mình là tay sành sỏi.
Cô phục vụ hỏi: “Tiểu thư có muốn dùng đồ uống gì không?”
Trần Kiến như cười như không: “Chúng tôi ở đây đều là tinh anh của phòng kinh doanh, không có công tử với tiểu thư. Trước cho bốn chai thiên chi lam, rồi pha thêm một ấm trà.” Sau đó quay sang nói với mọi người, “Chúng ta là phòng duy nhất trong công ty được cho phép uống rượu vào bữa trưa, làm kinh doanh mà, uống rượu là tố chất cơ bản.” Chu Cách Cách vốn không uống rượu, nghe đến phải uống thì không khỏi ngỡ ngàng, trong lòng cô căng thẳng hẳn lên, chỉ mong có thể bỏ chạy thật nhanh.
Trong khi đợi món ăn lên, Trần Kiến nói: “Ngày hôm nay, cái chính là chào đón các thanh niên gia nhập phòng ta; thứ hai là nhờ các em mới đến mà những đồng chí già như chúng ta mới được thơm lây, thỏa cơn thèm…” Lời dạo đầu vừa cất lên, người mới lẫn người cũ đều cười vang.
Khi món ăn lên đủ, người phục vụ rót rượu cho mọi người. Đến lượt một thực tập sinh buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, cô nàng ngượng ngùng cầm ly rượu lên, tỏ ý xin lỗi: “Em… Em không uống được rượu.”
Người phục vụ cũng có nghề nên dừng chai rượu ngay trên miệng ly của cô nàng, đợi người mời rượu lên tiếng.
Trần Kiến hỏi: “Là không muốn uống hay không thể uống được?”
Cô nàng thắt bím ngập ngừng đáp: “Không muốn, cũng không thể.”
“Nếu uống thì sao?”
“Sẽ… nôn.”
“Đúng là người mới, để anh giới thiệu với em tôn chỉ của phòng ta, chỉ cần không chết, nhất định phải uống! Nôn thì có là gì?” Trần Kiến cười ha hả, “Tiết lộ cho em một bí mật nhỏ, uống rồi nôn, nôn xong lại uống, khi ấy tửu lượng của em cũng cao lên.”
Cô nàng tóc bím biết không từ chối được, bẽn lẽn hỏi: “Em có thể uống vang đỏ được không?”
Mặt Trần Kiến cúi gằm xuống sàn, chóc lát đã lại nở nụ cười, anh ta hỏi ngược lại: “Em nói thử xem?”
Cô nàng tóc bím đỏ mặt, dịch chuyển ly rượu trên tay sang một chút, không một giọt nào lọt ra ngoài ly. Trước tình hình này, khi người phục vụ đến gần trước mặt Chu Cách Cách, cô không nói bất kì lời thừa thãi nào, cũng không có bất kì động tác dư nào, mở to mắt nhìn ly rượu bị rót đầy. Trần Kiến rất hài lòng: “Cô bé này tên gì, xem ra tửu lượng cũng khá đây.”
Chu Cách Cách cười khổ, không dám đáp lời.
Trưởng phòng kinh doanh tên Trần Kiến, nhìn sơ tầm ngoài bốn mươi, dáng người cao gầy, mắt dài nhỏ, vừa thấy người thì giây đầu tiên là thái độ ung dung thản nhiên, giây thứ hai là vẻ mặt tươi cười, ngoài ra không có biểu cảm gì hơn, hình như trên mặt cũng có chốt đóng mở thì phải. Anh ta đứng chéo chân, tay cầm thực đơn, chọn ngay tám món lạnh mười món nóng với tốc độ cực nhanh, tỏ vẻ như mình là tay sành sỏi.
Cô phục vụ hỏi: “Tiểu thư có muốn dùng đồ uống gì không?”
Trần Kiến như cười như không: “Chúng tôi ở đây đều là tinh anh của phòng kinh doanh, không có công tử với tiểu thư. Trước cho bốn chai thiên chi lam, rồi pha thêm một ấm trà.” Sau đó quay sang nói với mọi người, “Chúng ta là phòng duy nhất trong công ty được cho phép uống rượu vào bữa trưa, làm kinh doanh mà, uống rượu là tố chất cơ bản.” Chu Cách Cách vốn không uống rượu, nghe đến phải uống thì không khỏi ngỡ ngàng, trong lòng cô căng thẳng hẳn lên, chỉ mong có thể bỏ chạy thật nhanh.
Trong khi đợi món ăn lên, Trần Kiến nói: “Ngày hôm nay, cái chính là chào đón các thanh niên gia nhập phòng ta; thứ hai là nhờ các em mới đến mà những đồng chí già như chúng ta mới được thơm lây, thỏa cơn thèm…” Lời dạo đầu vừa cất lên, người mới lẫn người cũ đều cười vang.
Khi món ăn lên đủ, người phục vụ rót rượu cho mọi người. Đến lượt một thực tập sinh buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, cô nàng ngượng ngùng cầm ly rượu lên, tỏ ý xin lỗi: “Em… Em không uống được rượu.”
Người phục vụ cũng có nghề nên dừng chai rượu ngay trên miệng ly của cô nàng, đợi người mời rượu lên tiếng.
Trần Kiến hỏi: “Là không muốn uống hay không thể uống được?”
Cô nàng thắt bím ngập ngừng đáp: “Không muốn, cũng không thể.”
“Nếu uống thì sao?”
“Sẽ… nôn.”
“Đúng là người mới, để anh giới thiệu với em tôn chỉ của phòng ta, chỉ cần không chết, nhất định phải uống! Nôn thì có là gì?” Trần Kiến cười ha hả, “Tiết lộ cho em một bí mật nhỏ, uống rồi nôn, nôn xong lại uống, khi ấy tửu lượng của em cũng cao lên.”
Cô nàng tóc bím biết không từ chối được, bẽn lẽn hỏi: “Em có thể uống vang đỏ được không?”
Mặt Trần Kiến cúi gằm xuống sàn, chóc lát đã lại nở nụ cười, anh ta hỏi ngược lại: “Em nói thử xem?”
Cô nàng tóc bím đỏ mặt, dịch chuyển ly rượu trên tay sang một chút, không một giọt nào lọt ra ngoài ly. Trước tình hình này, khi người phục vụ đến gần trước mặt Chu Cách Cách, cô không nói bất kì lời thừa thãi nào, cũng không có bất kì động tác dư nào, mở to mắt nhìn ly rượu bị rót đầy. Trần Kiến rất hài lòng: “Cô bé này tên gì, xem ra tửu lượng cũng khá đây.”
Chu Cách Cách cười khổ, không dám đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.