Chương 5: Báo cáo ngày đầu tiên(5)
Lam Tiểu Tịch
17/05/2017
Thầy Trần – người hướng dẫn hai người –
nghe tin cả hai cô học trò đều trúng tuyển vào tập đoàn HY nên gọi điện
đến ký túc xá chúc mừng, sau khi tìm hiểu tình hình thì lại hoàn toàn
thất vọng. Ông ở bên kia đầu dây thuyết giảng về quyền của sinh viên:
“Cái gì? Thực tập? Một tháng sáu trăm đô? Theo luật lao động, đáng lý
phải ký luôn hợp đồng thử việc mới đúng!”
Tống Noãn cười khổ: “Thầy Trần à, bây giờ không phải thời gian làm việc, thầy gọi cho chúng em giảng giải về nghề nghiệp cũng tính là tăng ca, thế trường chúng ta có trả lương tăng ca cho thầy không? Có trả cho thầy tiền điện thoại không?”
“Thói đời này…” Thầy Trần kết lại bằng một câu, sau đó bên kia vang lên một tiếng thở dài, “”Ôi ——”, rồi lập tức cúp máy.
Chu Cách Cách đang nằm sấp trước máy tính xem qua trang web của tập đoàn HY, cô nàng nói với Tống Noãn: “Ê, đây là những nhân vật cao cấp trong công ty, mày mau lại xem tí đi, xem một lát là quen mặt.”
Tống Noãn tỏ ý phản đối: “Tao biết người ta mà người ta không biết tao thì có ích gì?”
“Vớ vẩn, mày chả biết gì hết. Lỡ như một ngày nào đó có gặp cấp trên trong thang máy, phòng họp, hay bên ngoài toilet, mày vẫn phun ra được câu ‘Trưởng phòng blah blah có khỏe không’, người ta nhất định sẽ để mắt đến mày, nói không chừng còn nhớ kỹ mày. Được cấp trên nhớ mặt cũng giống như bị kẻ trộm nhớ thương vậy, nếu họ có cơ hội gì nhất định sẽ nghĩ đến mày đầu tiên… Ồ, người này trông quá ổn, Tống Noãn, mày mau lại đây xem này!”
Tống Noãn bước đến nhìn: Uông Tư Viễn, Trưởng phòng hành chính tập đoàn HY, dáng vẻ khoảng ngoài bốn mươi, đeo mắt kính không viền, thoạt trông rất nho nhã, xem qua lý lịch thì là người Thành Đô, từng du học ở Mỹ và Pháp. “Ừm, quả không tồi,” Tống Noãn bình luận, “Mày nói xem, làm đến trưởng phòng ở HY, lương một năm chắc cũng phải đến bốn năm trăm ngàn ấy nhỉ!”
“Có khi không dừng ở con số ấy.” Chu Cách Cách nói, “Chẳng trách giá nhà ở Thượng Hải đắt đỏ như thế, hóa ra là bị những tinh anh lương cao như vị này đẩy giá lên, đắt đến mấy đi nữa cũng có người mua được. Trong khi những người Thượng Hải chân chính như chúng ta lại phải chen chúc về nông thôn.”
Tống Noãn cười khổ: “Thầy Trần à, bây giờ không phải thời gian làm việc, thầy gọi cho chúng em giảng giải về nghề nghiệp cũng tính là tăng ca, thế trường chúng ta có trả lương tăng ca cho thầy không? Có trả cho thầy tiền điện thoại không?”
“Thói đời này…” Thầy Trần kết lại bằng một câu, sau đó bên kia vang lên một tiếng thở dài, “”Ôi ——”, rồi lập tức cúp máy.
Chu Cách Cách đang nằm sấp trước máy tính xem qua trang web của tập đoàn HY, cô nàng nói với Tống Noãn: “Ê, đây là những nhân vật cao cấp trong công ty, mày mau lại xem tí đi, xem một lát là quen mặt.”
Tống Noãn tỏ ý phản đối: “Tao biết người ta mà người ta không biết tao thì có ích gì?”
“Vớ vẩn, mày chả biết gì hết. Lỡ như một ngày nào đó có gặp cấp trên trong thang máy, phòng họp, hay bên ngoài toilet, mày vẫn phun ra được câu ‘Trưởng phòng blah blah có khỏe không’, người ta nhất định sẽ để mắt đến mày, nói không chừng còn nhớ kỹ mày. Được cấp trên nhớ mặt cũng giống như bị kẻ trộm nhớ thương vậy, nếu họ có cơ hội gì nhất định sẽ nghĩ đến mày đầu tiên… Ồ, người này trông quá ổn, Tống Noãn, mày mau lại đây xem này!”
Tống Noãn bước đến nhìn: Uông Tư Viễn, Trưởng phòng hành chính tập đoàn HY, dáng vẻ khoảng ngoài bốn mươi, đeo mắt kính không viền, thoạt trông rất nho nhã, xem qua lý lịch thì là người Thành Đô, từng du học ở Mỹ và Pháp. “Ừm, quả không tồi,” Tống Noãn bình luận, “Mày nói xem, làm đến trưởng phòng ở HY, lương một năm chắc cũng phải đến bốn năm trăm ngàn ấy nhỉ!”
“Có khi không dừng ở con số ấy.” Chu Cách Cách nói, “Chẳng trách giá nhà ở Thượng Hải đắt đỏ như thế, hóa ra là bị những tinh anh lương cao như vị này đẩy giá lên, đắt đến mấy đi nữa cũng có người mua được. Trong khi những người Thượng Hải chân chính như chúng ta lại phải chen chúc về nông thôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.