Chương 58: Bị người khác nói xấu 2
Lam Tiểu Tịch
17/05/2017
Tất nhiên Trương Thịnh sẽ không nói cho
Tống Noãn biết giá trị bánh trà phổ nhị lần trước cậu đưa cho Tống Noãn, nhưng khi thấy cô dùng bình thủy tinh lớn đựng trà phổ nhị giá hơn một
trăm nghìn một cân để uống, Trương Thịnh không kìm được nhắc nhở cô:
“Đây là trà ngon đấy, uống đúng cách sẽ càng tăng thêm hương vị.”
Sau lần giận dỗi lần trước, Tống Noãn gặp Trương Thịnh liền cảm thấy không vui, cô xụ mặt nói: “Gì mà đúng với không đúng chứ? Anh nghĩ em biết sao? Sao anh nhiều chuyện vậy chứ! Nè, anh thôi đi, đừng nói muốn lấy em về làm vợ nhé, Tống Noãn này chưa có phúc vậy đâu! Hay là anh chọn một trong mấy cô gái đang đứng xếp hàng gào khóc xin lấy anh đấy! À phải rồi, cha anh có tiền, nói không chừng ông ấy sẽ đồng ý cho anh đến Ai Cập, Iran, Afghanistan, ngần ấy cũng đủ để anh chọn rồi nhỉ, chỉ cần anh có sức khỏe là được.”
Gương mặt Trương Thịnh thật khó coi, cậu ta cười khổ nói: “Em không thích hợp để làm vợ, anh thấy em đích thị là bà cô già.”
Tống Noãn không nhịn được cười, cuối cùng cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với Trương Thịnh: “Cuối tuần rảnh rỗi em sẽ đi mua bộ ấm trà, như vậy đã được chưa? Nhưng lại không biết mua ở đâu, miếu Thành Hoàng có bán không? Phải rồi, bánh trà này anh mua ở đâu vậy?
“Cha anh, ông ấy cũng thích uống trà.” Thấy Tống Noãn không tức giận, Trương Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
“Haiz, lại là cha anh, chỉ cần nhìn ông ấy là biết trà này thuộc loại xa xỉ phẩm rồi, mấy nghìn đồng một cân nhỉ? Được người ta hối lộ à, hay là chuẩn bị mang hối lộ người khác? Quả thật là sa đọa.” Tống Noãn không kìm được chế nhạo.
Trương Thịnh đặt tay lên vai Tống Noãn, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Bà cô già của anh ơi, em có thù với mấy người nhà giàu phải không? Cha anh chọc giận gì em sao? Dù gì ông cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, cũng không trả thiếu lương cho nhân viên, dùng tiền của mình mua một chút trà ngon thì có gì sai chứ, sao có thể nói là sa đọa chứ?”
Tống Noãn không nói lại được, cô hất tay Trương Thịnh ra khỏi vai mình: “Em còn phải làm việc, anh từ từ mà ăn, hôm nay thức ăn ở nhà ăn cũng ngon lắm.” Đi được nửa bước lại quay lại, tiến đến trước mặt của Trương Thịnh, “Anh xem thử xem, chúng tôi và những người này đi sớm về hôm, bận từ lúc gà gáy đến lúc gà lên chuồng. Ngày ngày đều ăn ở nhà ăn mà mỗi ngày chỉ có từng ấy món, làm việc quần quật một tháng, tiền kiếm được lại không bằng một món ăn, một chai rượu trên bàn ăn của bọn nhà giàu, anh nói thử xem, chúng tôi có thể không ghét bọn lắm tiền sao? Cậu thiếu gia à, tôi nói cho anh biết, sau này gặp cấp trên phải khiêm tốn một chút, không sợ kẻ trộm cướp, chỉ sợ người nhớ thương!” Nói một hồi, Tống Noãn cảm thấy rất thoải mái, giống như tướng quân vừa đánh thắng trận, dương dương đắc y thu quân.
Trương Thịnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tống Noãn hồi lâu mới tỉnh lại, lắc đầu, chỉ nghe nói qua cô nàng nham hiểm và cậu con trai nhà nghèo, không ngờ lại có kẻ ghét người có tiền. Hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, thật không hổ danh là con gái thời nay!
Sau lần giận dỗi lần trước, Tống Noãn gặp Trương Thịnh liền cảm thấy không vui, cô xụ mặt nói: “Gì mà đúng với không đúng chứ? Anh nghĩ em biết sao? Sao anh nhiều chuyện vậy chứ! Nè, anh thôi đi, đừng nói muốn lấy em về làm vợ nhé, Tống Noãn này chưa có phúc vậy đâu! Hay là anh chọn một trong mấy cô gái đang đứng xếp hàng gào khóc xin lấy anh đấy! À phải rồi, cha anh có tiền, nói không chừng ông ấy sẽ đồng ý cho anh đến Ai Cập, Iran, Afghanistan, ngần ấy cũng đủ để anh chọn rồi nhỉ, chỉ cần anh có sức khỏe là được.”
Gương mặt Trương Thịnh thật khó coi, cậu ta cười khổ nói: “Em không thích hợp để làm vợ, anh thấy em đích thị là bà cô già.”
Tống Noãn không nhịn được cười, cuối cùng cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với Trương Thịnh: “Cuối tuần rảnh rỗi em sẽ đi mua bộ ấm trà, như vậy đã được chưa? Nhưng lại không biết mua ở đâu, miếu Thành Hoàng có bán không? Phải rồi, bánh trà này anh mua ở đâu vậy?
“Cha anh, ông ấy cũng thích uống trà.” Thấy Tống Noãn không tức giận, Trương Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
“Haiz, lại là cha anh, chỉ cần nhìn ông ấy là biết trà này thuộc loại xa xỉ phẩm rồi, mấy nghìn đồng một cân nhỉ? Được người ta hối lộ à, hay là chuẩn bị mang hối lộ người khác? Quả thật là sa đọa.” Tống Noãn không kìm được chế nhạo.
Trương Thịnh đặt tay lên vai Tống Noãn, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Bà cô già của anh ơi, em có thù với mấy người nhà giàu phải không? Cha anh chọc giận gì em sao? Dù gì ông cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, cũng không trả thiếu lương cho nhân viên, dùng tiền của mình mua một chút trà ngon thì có gì sai chứ, sao có thể nói là sa đọa chứ?”
Tống Noãn không nói lại được, cô hất tay Trương Thịnh ra khỏi vai mình: “Em còn phải làm việc, anh từ từ mà ăn, hôm nay thức ăn ở nhà ăn cũng ngon lắm.” Đi được nửa bước lại quay lại, tiến đến trước mặt của Trương Thịnh, “Anh xem thử xem, chúng tôi và những người này đi sớm về hôm, bận từ lúc gà gáy đến lúc gà lên chuồng. Ngày ngày đều ăn ở nhà ăn mà mỗi ngày chỉ có từng ấy món, làm việc quần quật một tháng, tiền kiếm được lại không bằng một món ăn, một chai rượu trên bàn ăn của bọn nhà giàu, anh nói thử xem, chúng tôi có thể không ghét bọn lắm tiền sao? Cậu thiếu gia à, tôi nói cho anh biết, sau này gặp cấp trên phải khiêm tốn một chút, không sợ kẻ trộm cướp, chỉ sợ người nhớ thương!” Nói một hồi, Tống Noãn cảm thấy rất thoải mái, giống như tướng quân vừa đánh thắng trận, dương dương đắc y thu quân.
Trương Thịnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tống Noãn hồi lâu mới tỉnh lại, lắc đầu, chỉ nghe nói qua cô nàng nham hiểm và cậu con trai nhà nghèo, không ngờ lại có kẻ ghét người có tiền. Hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, thật không hổ danh là con gái thời nay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.