Chương 22: “Cô đến đây thực tập chứ không phải đến giao những thứ có bán ngoài kia” (10)
Lam Tiểu Tịch
17/05/2017
Chẳng mấy chốc, một cậu trai trẻ tuổi
chạy hồng hộc vào văn phòng, vừa đến cửa đã khom lưng: “Tổng giám đốc
Trương, chú xuống tận đây tìm cháu làm gì ạ, bốc điện thoại gọi một cuộc là được rồi.”
Tổng giám đốc Trương ôn tồn đáp: “Không sao, chú cũng phải thể dục tí chứ, đem bản ghi chép nội dung hội nghị hôm qua cho chú. À đúng rồi, có người tìm cháu đấy!”
Lúc này quản lí Trương đích thực mới chú ý đến vị khách xuất hiện trong phòng làm việc của mình: “Xin chào, cô là…” Thái độ thân thiện, anh không đoán được quan hệ giữa Tống Noãn và tổng giám đốc Trương ra sao mà phải đích thân giám đốc gọi điện thoại tìm anh.
“Em là Tống Noãn, thực tập sinh của tập đoàn HY, chị Hách Mẫn cử em đến gặp quản lí Trương.” Tống Noãn rành rọt giới thiệu lại một lần nữa, “Ban nãy cháu nhận nhầm người, xin lỗi chú… Chưa gì đã tự tiện nói lung tung.” Câu này đích thị là dành cho tổng giám đốc Trương.
Tổng giám đốc Trương và quản lí Trương nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Nữ sinh ngô nghê vừa ra trường đã phạm sai lầm, hẳn là sẽ bị cấp trên trách phạt, nhưng đối với cấp trên bên đối tác, trái lại còn thấy đáng yêu.
Tống Noãn đứng đấy, cảm thấy mình thật ngu ngốc, lần đầu ra ngoài đã tự làm mình mất mặt, sự nghiệp mới chỉ ở bước đầu thôi.
Tổng giám đốc Trương cầm tài liệu đứng lên, trước khi bước ra khỏi cửa còn nói với Tống Noãn: “Con trai chú cũng thực tập ở HY, không biết chừng hai đứa lại quen nhau, nó tên Trương Thịnh.”
Tống Noãn lập tức nhớ ra cậu chàng chạy xe hơi thể thao vào ngày đi làm đầu tiên, điều này khiến cô bình tĩnh hơn, thầm nghĩ chẳng trách là cậu chủ, phạm lỗi thế nào cũng đều được tha thứ. Và thế là cô nhếch môi cười bảo: “Cậu ấy khá nổi tiếng, cháu biết cậu ấy nhưng cậu ấy lại không biết cháu.”
“Ủa? Sao lạ vậy?” Tổng giám đốc Trương thấy hứng thú, tiếp tục truy hỏi.
“Bởi vì cậu ấy đi xe hơi thể thao, còn cháu đi xe đạp ạ!” Tống Noãn bông đùa.
Không ngờ sắc mặt tổng giám đốc Trương chùng xuống, ông hừ khẽ một tiếng rồi bỏ đi.
Tống Noãn nghĩ mãi cũng không hiểu: Mình đã nói gì sai à? Sao cấp trên nào cũng đều khó chiều thế nhỉ?
Sau khi tổng giám đốc Trương đi rồi, thái độ của quản lí Trương với Tống Noãn cũng lạnh lùng khác thường, thậm chí anh ta còn chẳng mời cô ngồi: “Tôi bận lắm, tôi sẽ cho cô địa chỉ trang web của công ty tôi, cô cần gì thì tự xem lấy.” Nói xong anh ta cúi người hí hoáy ghi chép trên tờ ghi chú rồi đưa cho Tống Noãn, cũng không quên làm vẻ mặt tiễn khách, Tống Noãn biết ý nên tự động ra về.
Rời khỏi tòa cao ốc cô mới phát hiện người mình túa mồ hôi, chỉ một cơn gió thổi ngang cũng lạnh buốt. Chẳng bao lâu thì phát hiện có chuyện lớn hơn đã xảy ra: Xe đạp biến mất.
Tống Noãn ngồi xuống ghế đá đặt tại vòng xoay trung tâm trong vườn hoa, cô nhìn đường phố phồn hoa cùng dòng người tấp nập với vẻ bất lực, càng nghĩ càng đau lòng, cô ôm mặt khóc nấc lên. Mới đi làm ba ngày đã hai ngày về trong nước mắt, Tống Noãn vừa tự trách mình vô dụng, vừa muốn nghỉ việc: Mình sẽ về nhà làm trạch nữ; sẽ quay về học hành thi cử, cái công việc chết tiệt này, một tháng sáu trăm đồng mà muốn khô nước mắt!
Khóc xong trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, cô thất thểu bắt xe buýt về lại công ty. Vừa bước vào phòng làm việc đã bị Hách Mẫn càm ràm: “Em đi đâu mà lâu thế hả? Chị gọi cho em mãi sao không bắt máy?”
Tống Noãn vừa mới bình tĩnh đã lại quay cuồng, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên có năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Hách Mẫn: “Em xin lỗi, ngoài đường ồn ào quá nên em không nghe thấy.” Tống Noãn giải thích, sau lại sực nhớ ra bèn bổ sung thêm, “Xe đạp điện của em bị trộm rồi, cái mà em vừa mới mua xong.”
Hách Mẫn làm như không nghe thấy, phụng phịu nói: “Ở chỗ quản lí Trương có bản hợp đồng định nhắn em tiện tay cầm về luôn, thôi thì lại phiền em đi một chuyến nữa vậy.”
Tổng giám đốc Trương ôn tồn đáp: “Không sao, chú cũng phải thể dục tí chứ, đem bản ghi chép nội dung hội nghị hôm qua cho chú. À đúng rồi, có người tìm cháu đấy!”
Lúc này quản lí Trương đích thực mới chú ý đến vị khách xuất hiện trong phòng làm việc của mình: “Xin chào, cô là…” Thái độ thân thiện, anh không đoán được quan hệ giữa Tống Noãn và tổng giám đốc Trương ra sao mà phải đích thân giám đốc gọi điện thoại tìm anh.
“Em là Tống Noãn, thực tập sinh của tập đoàn HY, chị Hách Mẫn cử em đến gặp quản lí Trương.” Tống Noãn rành rọt giới thiệu lại một lần nữa, “Ban nãy cháu nhận nhầm người, xin lỗi chú… Chưa gì đã tự tiện nói lung tung.” Câu này đích thị là dành cho tổng giám đốc Trương.
Tổng giám đốc Trương và quản lí Trương nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Nữ sinh ngô nghê vừa ra trường đã phạm sai lầm, hẳn là sẽ bị cấp trên trách phạt, nhưng đối với cấp trên bên đối tác, trái lại còn thấy đáng yêu.
Tống Noãn đứng đấy, cảm thấy mình thật ngu ngốc, lần đầu ra ngoài đã tự làm mình mất mặt, sự nghiệp mới chỉ ở bước đầu thôi.
Tổng giám đốc Trương cầm tài liệu đứng lên, trước khi bước ra khỏi cửa còn nói với Tống Noãn: “Con trai chú cũng thực tập ở HY, không biết chừng hai đứa lại quen nhau, nó tên Trương Thịnh.”
Tống Noãn lập tức nhớ ra cậu chàng chạy xe hơi thể thao vào ngày đi làm đầu tiên, điều này khiến cô bình tĩnh hơn, thầm nghĩ chẳng trách là cậu chủ, phạm lỗi thế nào cũng đều được tha thứ. Và thế là cô nhếch môi cười bảo: “Cậu ấy khá nổi tiếng, cháu biết cậu ấy nhưng cậu ấy lại không biết cháu.”
“Ủa? Sao lạ vậy?” Tổng giám đốc Trương thấy hứng thú, tiếp tục truy hỏi.
“Bởi vì cậu ấy đi xe hơi thể thao, còn cháu đi xe đạp ạ!” Tống Noãn bông đùa.
Không ngờ sắc mặt tổng giám đốc Trương chùng xuống, ông hừ khẽ một tiếng rồi bỏ đi.
Tống Noãn nghĩ mãi cũng không hiểu: Mình đã nói gì sai à? Sao cấp trên nào cũng đều khó chiều thế nhỉ?
Sau khi tổng giám đốc Trương đi rồi, thái độ của quản lí Trương với Tống Noãn cũng lạnh lùng khác thường, thậm chí anh ta còn chẳng mời cô ngồi: “Tôi bận lắm, tôi sẽ cho cô địa chỉ trang web của công ty tôi, cô cần gì thì tự xem lấy.” Nói xong anh ta cúi người hí hoáy ghi chép trên tờ ghi chú rồi đưa cho Tống Noãn, cũng không quên làm vẻ mặt tiễn khách, Tống Noãn biết ý nên tự động ra về.
Rời khỏi tòa cao ốc cô mới phát hiện người mình túa mồ hôi, chỉ một cơn gió thổi ngang cũng lạnh buốt. Chẳng bao lâu thì phát hiện có chuyện lớn hơn đã xảy ra: Xe đạp biến mất.
Tống Noãn ngồi xuống ghế đá đặt tại vòng xoay trung tâm trong vườn hoa, cô nhìn đường phố phồn hoa cùng dòng người tấp nập với vẻ bất lực, càng nghĩ càng đau lòng, cô ôm mặt khóc nấc lên. Mới đi làm ba ngày đã hai ngày về trong nước mắt, Tống Noãn vừa tự trách mình vô dụng, vừa muốn nghỉ việc: Mình sẽ về nhà làm trạch nữ; sẽ quay về học hành thi cử, cái công việc chết tiệt này, một tháng sáu trăm đồng mà muốn khô nước mắt!
Khóc xong trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, cô thất thểu bắt xe buýt về lại công ty. Vừa bước vào phòng làm việc đã bị Hách Mẫn càm ràm: “Em đi đâu mà lâu thế hả? Chị gọi cho em mãi sao không bắt máy?”
Tống Noãn vừa mới bình tĩnh đã lại quay cuồng, cô vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên có năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Hách Mẫn: “Em xin lỗi, ngoài đường ồn ào quá nên em không nghe thấy.” Tống Noãn giải thích, sau lại sực nhớ ra bèn bổ sung thêm, “Xe đạp điện của em bị trộm rồi, cái mà em vừa mới mua xong.”
Hách Mẫn làm như không nghe thấy, phụng phịu nói: “Ở chỗ quản lí Trương có bản hợp đồng định nhắn em tiện tay cầm về luôn, thôi thì lại phiền em đi một chuyến nữa vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.