Chương 37: Gặp mặt người giàu có khiến cô động lòng ư?(5)
Lam Tiểu Tịch
17/05/2017
Cũng may Trương Thịnh là một chàng trai
hoạt bát, anh vừa nghe Tống Noãn gặp chuyện đã tức giận tỏ thái độ bất
bình: “Cấp trên của cô đúng là kém cỏi, dựa vào đâu mà đòi hưởng công
lao của cô chứ? Họ như vậy sau này còn ai dám giúp!”
Chu Cách Cách nghe xong đã thấy khó chịu, nếu cô nhớ không nhầm thì đây không hoàn toàn là công lao của một mình Tống Noãn, nghiêm túc mà nói thì công của Trương Thịnh lớn nhất, của cô thứ hai, sau cùng mới là Tống Noãn! Kết quả là người được khen ngợi là Hách Mẫn chứ không phải Tống Noãn, người phải chịu uất ức trong phiên họp định kỳ cũng là Tống Noãn, người được Trương Thịnh an ủi cũng không ai khác ngoài Tống Noãn, còn mình thì sao nhỉ? Chu Cách Cách thấy lòng mình lạnh lẽo, cô hối hận vì đã giúp Tống Noãn, song chỉ một giây sau cô đã hối hận và xấu hổ, vì sao bản thân lại biến thành con người hẹp hòi như thế? Thật đáng sợ!
Bữa cơm hôm nay Chu Cách Cách rất kiệm lời, Tống Noãn cũng lờ mờ đoán ra được lý do khiến Cách Cách không vui. Cô vội đổi chủ đề: “Không nói nữa, dù gì phận thực tập sinh cũng phải chịu thiệt thòi, làm sai thì bị mắng, làm tốt thì công lao cũng chẳng về mình.”
Trương Thịnh vừa nghe vậy đã không vui: “Dựa vào đâu mà làm vậy? HY có gì đặc biệt chứ, cùng lắm thì không làm nữa. Thực tập chỉ nhận được sáu trăm, đã vậy còn bị người ta lấn lướt, đúng là bất công!”
Lời vừa nói ra đã hóa giải sự ngượng ngùng giữa Tống Noãn và Chu Cách Cách, hai người như ngầm hẹn ước, liên hợp công kích cậu công tử này: “Anh có thể bất cần, chúng tôi mà bất cần thì lấy gì ăn đây?”
“Phải đó phải đó, không qua kỳ thực tập thì sao có thể được vào chính thức? Bây giờ là sáu trăm, tương lai sẽ là sáu ngàn đấy! Đương nhiên dù có là sáu mươi ngàn đi nữa thì đại thiếu gia như anh cũng chẳng để vào mắt. Chúng tôi thực tập vì miếng cơm manh áo, anh đến thực tập cho vui thôi đúng không?” Chu Cách Cách chua ngoa đả kích.
Trương Thịnh vội đáp: “Tôi không phải có ý này, ý tôi là… Thực tập sinh chịu thua thiệt quá.”
“Không chịu thua thiệt thì còn biết làm gì? Nhân viên chức thức khi nghỉ việc còn có tiền trợ cấp, thực tập sinh chỉ có bốn chữ ‘tiễn ra khỏi cửa’ mà thôi, cho nên chúng tôi mới phải chịu khổ! Trương Thịnh, nếu tôi có một người cha giàu có, hẳn tôi cũng sẽ nổi điên lên với cấp trên, đập bàn bỏ đi không ngoảnh lại!” Chu Cách Cách vừa nói vừa thở phì phì, dường như đang cố tình đối đầu với Trương thịnh, ngay đến cha của cậu ta cũng lôi ra nói.
Tống Noãn thấy Chu Cách Cách lỡ lời, dù thế nào thì người ta cũng đã rộng lượng giúp mình, sao có thể không biết điều như thế, cô vội đổi đề tài: “Cách Cách, chuyện hội trường tao còn phải cảm ơn mày.”
“Đừng cảm ơn tao, muốn cảm ơn thì cảm ơn Trương Thịnh kìa.” Giọng Chu Cách Cách có vẻ bực dọc.
“Phải phải, cũng phải cảm ơn Trương Thịnh nữa.” Tống Noãn vội bổ sung thêm.
“Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà.” Trương Thịnh đỏ mặt.
Sau khi dùng cơm xong, Trương Thịnh đưa Tống Noãn và Chu Cách Cách về trường, gần đến cổng trường, Chu Cách Cách đổi ý muốn về nhà. Tống Noãn khuyên: “Bây giờ cũng muộn rồi, nhà mày lại xa, hay thôi đừng về, ngày mai rồi đi sớm.”
Chu Cách Cách đột nhiên tùy hứng, nhất định muốn về nhà thay quần áo. Trương Thịnh chủ động mở lời đưa đi, thế là sau khi Tống Noãn xuống xe, Chu Cách Cách ngồi ghế bên cạnh ghế lái, vươn tay vẫy tam biệt Tống Noãn từ cửa xe.
Tống Noãn nhìn theo đèn xe đỏ chói hòa mình vào dòng xe tấp nập, trong lòng dấy lên cảm giác mơ hồ.
Chu Cách Cách nghe xong đã thấy khó chịu, nếu cô nhớ không nhầm thì đây không hoàn toàn là công lao của một mình Tống Noãn, nghiêm túc mà nói thì công của Trương Thịnh lớn nhất, của cô thứ hai, sau cùng mới là Tống Noãn! Kết quả là người được khen ngợi là Hách Mẫn chứ không phải Tống Noãn, người phải chịu uất ức trong phiên họp định kỳ cũng là Tống Noãn, người được Trương Thịnh an ủi cũng không ai khác ngoài Tống Noãn, còn mình thì sao nhỉ? Chu Cách Cách thấy lòng mình lạnh lẽo, cô hối hận vì đã giúp Tống Noãn, song chỉ một giây sau cô đã hối hận và xấu hổ, vì sao bản thân lại biến thành con người hẹp hòi như thế? Thật đáng sợ!
Bữa cơm hôm nay Chu Cách Cách rất kiệm lời, Tống Noãn cũng lờ mờ đoán ra được lý do khiến Cách Cách không vui. Cô vội đổi chủ đề: “Không nói nữa, dù gì phận thực tập sinh cũng phải chịu thiệt thòi, làm sai thì bị mắng, làm tốt thì công lao cũng chẳng về mình.”
Trương Thịnh vừa nghe vậy đã không vui: “Dựa vào đâu mà làm vậy? HY có gì đặc biệt chứ, cùng lắm thì không làm nữa. Thực tập chỉ nhận được sáu trăm, đã vậy còn bị người ta lấn lướt, đúng là bất công!”
Lời vừa nói ra đã hóa giải sự ngượng ngùng giữa Tống Noãn và Chu Cách Cách, hai người như ngầm hẹn ước, liên hợp công kích cậu công tử này: “Anh có thể bất cần, chúng tôi mà bất cần thì lấy gì ăn đây?”
“Phải đó phải đó, không qua kỳ thực tập thì sao có thể được vào chính thức? Bây giờ là sáu trăm, tương lai sẽ là sáu ngàn đấy! Đương nhiên dù có là sáu mươi ngàn đi nữa thì đại thiếu gia như anh cũng chẳng để vào mắt. Chúng tôi thực tập vì miếng cơm manh áo, anh đến thực tập cho vui thôi đúng không?” Chu Cách Cách chua ngoa đả kích.
Trương Thịnh vội đáp: “Tôi không phải có ý này, ý tôi là… Thực tập sinh chịu thua thiệt quá.”
“Không chịu thua thiệt thì còn biết làm gì? Nhân viên chức thức khi nghỉ việc còn có tiền trợ cấp, thực tập sinh chỉ có bốn chữ ‘tiễn ra khỏi cửa’ mà thôi, cho nên chúng tôi mới phải chịu khổ! Trương Thịnh, nếu tôi có một người cha giàu có, hẳn tôi cũng sẽ nổi điên lên với cấp trên, đập bàn bỏ đi không ngoảnh lại!” Chu Cách Cách vừa nói vừa thở phì phì, dường như đang cố tình đối đầu với Trương thịnh, ngay đến cha của cậu ta cũng lôi ra nói.
Tống Noãn thấy Chu Cách Cách lỡ lời, dù thế nào thì người ta cũng đã rộng lượng giúp mình, sao có thể không biết điều như thế, cô vội đổi đề tài: “Cách Cách, chuyện hội trường tao còn phải cảm ơn mày.”
“Đừng cảm ơn tao, muốn cảm ơn thì cảm ơn Trương Thịnh kìa.” Giọng Chu Cách Cách có vẻ bực dọc.
“Phải phải, cũng phải cảm ơn Trương Thịnh nữa.” Tống Noãn vội bổ sung thêm.
“Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà.” Trương Thịnh đỏ mặt.
Sau khi dùng cơm xong, Trương Thịnh đưa Tống Noãn và Chu Cách Cách về trường, gần đến cổng trường, Chu Cách Cách đổi ý muốn về nhà. Tống Noãn khuyên: “Bây giờ cũng muộn rồi, nhà mày lại xa, hay thôi đừng về, ngày mai rồi đi sớm.”
Chu Cách Cách đột nhiên tùy hứng, nhất định muốn về nhà thay quần áo. Trương Thịnh chủ động mở lời đưa đi, thế là sau khi Tống Noãn xuống xe, Chu Cách Cách ngồi ghế bên cạnh ghế lái, vươn tay vẫy tam biệt Tống Noãn từ cửa xe.
Tống Noãn nhìn theo đèn xe đỏ chói hòa mình vào dòng xe tấp nập, trong lòng dấy lên cảm giác mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.