Chương 43: Hoặc độc ác, hoặc nhẫn nhịn, hoặc cút xéo (2)
Lam Tiểu Tịch
17/05/2017
Triệu Tiểu Xuyên là người An Huy, học Đại học Tây An khóa chính quy, sau khi tốt nghiệp mới phát hiện rất khó tìm việc nên quyết định thi nghiêm cứu sinh; thế nhưng sau khi tốt nghiệp
nghiên cứu sinh lại phát hiện càng khó tìm việc hơn. Triệu Tiểu Xuyên
đem lý lịch đi khắp Nam – Bác Trường Giang, Châu Giang, cuối cùng tìm
được một chân nhỏ bé ở HY, dù chỉ là thực tập nhưng chí ít vẫn còn cơ
hội.
Tết lần này vì tiết kiệm nên cậu chàng không về thăm nhà mà đi thẳng đến Thượng Hải, dịp Tết âm lịch này sinh viên nghỉ, công nhân cũng về thăm quê, tiền thuê nhà tương đối tốt, thuê một phòng trên lầu bảy mỗi tháng chỉ tốn ba trăm đồng.
Nghiên cứu sinh chuyên ngành máy tính trong lần thực tập này được phân đến phòng nghiên cứu và phát triển phần mềm. Không biết liệu trưởng phòng Từ thuộc phòng nghiên cứu và phát triển có bị chạm dây hay không, đột nhiên xin tập đoàn phân thực tập sinh của phòng mình đến các phòng ban khác, ý là để mọi người trải nghiệm những công việc trái ngành, sau này khi ngồi ở cương vị nghiên cứu có thể “khai thông tầm mắt, khai thác ý nghĩa, phát triển tính tư duy theo cách tự hỏi, tự giải quyết vấn đề”.
Đề nghị này không hiểu sao lại được tổng giám đốc phê chuẩn, đồng thời còn cho rằng đây là một ý tưởng hay, sau này những thực tập sinh vào công ty đều có thể xoay tua công việc, nói không chừng người học công nghệ thông tin khi làm công việc hành chính càng nghiêm túc và có khoa học hơn. Hoặc là người học khoa báo khi làm tiêu thụ nói không chừng càng linh hoạt, nhạy bén hơn. “Rất nhiều thành công đến từ những cách tư duy ngược ngạo!” Tổng giám đốc đã nói vậy.
Thế là Triệu Tiểu Xuyên – cử nhân chính quy, nghiên cứu sinh bao năm chỉ giao tiếp với máy tính – phải đến phòng tiêu thụ, dưới sự chỉ đạo với tư duy ngược của tổng giám đốc, cậu bắt đầu giao tiếp với con người. Người đầu tiên cậu tiếp xúc chính là Hoàng Hiểu Phong, phải tiếp cận vị hướng dẫn họ Hoàng này khiến cậu rất chán nản, máy tính thay đổi liên tục, càng lên cao càng dễ sử dụng, vì sao con người trước sau đều khó làm vừa lòng thế này? May mà còn có Chu Cách Cách, cô gái Thượng Hải xinh đẹp này như một làn gió tươi mát, đủ để xua tan những điều không vui trong lòng.
Trọn một buổi sáng, Triệu TIểu Xuyên và Chu Cách Cách dùng chung một máy vi tính lên mạng tìm khách hàng. Triệu Tiểu Xuyên tìm kiếm, Chu Cách Cách ghi chép, sau đó gọi điện thoại cho người ta, chẳng quan tâm đầu dây bên kia là người nào ở phòng nào hay phụ trách mảng gì, vừa cất tiếng đã nói: “Xin chào, em là Chu Cách Cách ở phòng tiêu thụ công ty HY, xin hỏi quý công ty có nhu cầu dùng sản phẩm của bên em không ạ?”
Dù gì Triệu Tiểu Xuyên cũng học hành nhiều hơn ba năm, cậu chỉ Chu Cách Cách: “Cô nói thế chưa ổn đâu, trước tiên phải gặp được người ở phòng mua bán của bên ấy, nếu đi hỏi người bên phòng hành chính nhân sự thì chẳng khác nào vô dụng còn gì?”
Thế là Chu Cách Cách bắt đầu liên lạc với phòng mua bán của các công ty, sau khi gọi gần trăm cuộc điện thoại, Chu Cách Cách ngộ ra được một điều: Hóa ra cùng là phòng mua bán nhưng có công ty gọi là phòng tiêu dùng, có nơi gọi là trung tâm điều phối tài nghiên, còn có nơi gọi là phòng vật tự… Người đứng đầu phòng ban này có thể coi như quản gia của công ty, là thần tài quyền cao thế mạnh. Muốn làm quen với bọn họ ư? Vậy trước tiên phải tìm được bọn họ trước đã. Gọi đến tổng đài 114 sau chuyển máy nội bộ, llúc nào cũng là máy bận không có ai tiếp, may mắn sao cuối cùng cũng có người bắt máy, nghe bạn trình bày xong, người ta sẽ khách khí nhờ bạn để lại cách liên lạc, không lịch sự thì cúp thẳng. Đừng nói tìm lãnh đạo, ngay đến một tên lính quèn cũng tìm chẳng ra.
Tết lần này vì tiết kiệm nên cậu chàng không về thăm nhà mà đi thẳng đến Thượng Hải, dịp Tết âm lịch này sinh viên nghỉ, công nhân cũng về thăm quê, tiền thuê nhà tương đối tốt, thuê một phòng trên lầu bảy mỗi tháng chỉ tốn ba trăm đồng.
Nghiên cứu sinh chuyên ngành máy tính trong lần thực tập này được phân đến phòng nghiên cứu và phát triển phần mềm. Không biết liệu trưởng phòng Từ thuộc phòng nghiên cứu và phát triển có bị chạm dây hay không, đột nhiên xin tập đoàn phân thực tập sinh của phòng mình đến các phòng ban khác, ý là để mọi người trải nghiệm những công việc trái ngành, sau này khi ngồi ở cương vị nghiên cứu có thể “khai thông tầm mắt, khai thác ý nghĩa, phát triển tính tư duy theo cách tự hỏi, tự giải quyết vấn đề”.
Đề nghị này không hiểu sao lại được tổng giám đốc phê chuẩn, đồng thời còn cho rằng đây là một ý tưởng hay, sau này những thực tập sinh vào công ty đều có thể xoay tua công việc, nói không chừng người học công nghệ thông tin khi làm công việc hành chính càng nghiêm túc và có khoa học hơn. Hoặc là người học khoa báo khi làm tiêu thụ nói không chừng càng linh hoạt, nhạy bén hơn. “Rất nhiều thành công đến từ những cách tư duy ngược ngạo!” Tổng giám đốc đã nói vậy.
Thế là Triệu Tiểu Xuyên – cử nhân chính quy, nghiên cứu sinh bao năm chỉ giao tiếp với máy tính – phải đến phòng tiêu thụ, dưới sự chỉ đạo với tư duy ngược của tổng giám đốc, cậu bắt đầu giao tiếp với con người. Người đầu tiên cậu tiếp xúc chính là Hoàng Hiểu Phong, phải tiếp cận vị hướng dẫn họ Hoàng này khiến cậu rất chán nản, máy tính thay đổi liên tục, càng lên cao càng dễ sử dụng, vì sao con người trước sau đều khó làm vừa lòng thế này? May mà còn có Chu Cách Cách, cô gái Thượng Hải xinh đẹp này như một làn gió tươi mát, đủ để xua tan những điều không vui trong lòng.
Trọn một buổi sáng, Triệu TIểu Xuyên và Chu Cách Cách dùng chung một máy vi tính lên mạng tìm khách hàng. Triệu Tiểu Xuyên tìm kiếm, Chu Cách Cách ghi chép, sau đó gọi điện thoại cho người ta, chẳng quan tâm đầu dây bên kia là người nào ở phòng nào hay phụ trách mảng gì, vừa cất tiếng đã nói: “Xin chào, em là Chu Cách Cách ở phòng tiêu thụ công ty HY, xin hỏi quý công ty có nhu cầu dùng sản phẩm của bên em không ạ?”
Dù gì Triệu Tiểu Xuyên cũng học hành nhiều hơn ba năm, cậu chỉ Chu Cách Cách: “Cô nói thế chưa ổn đâu, trước tiên phải gặp được người ở phòng mua bán của bên ấy, nếu đi hỏi người bên phòng hành chính nhân sự thì chẳng khác nào vô dụng còn gì?”
Thế là Chu Cách Cách bắt đầu liên lạc với phòng mua bán của các công ty, sau khi gọi gần trăm cuộc điện thoại, Chu Cách Cách ngộ ra được một điều: Hóa ra cùng là phòng mua bán nhưng có công ty gọi là phòng tiêu dùng, có nơi gọi là trung tâm điều phối tài nghiên, còn có nơi gọi là phòng vật tự… Người đứng đầu phòng ban này có thể coi như quản gia của công ty, là thần tài quyền cao thế mạnh. Muốn làm quen với bọn họ ư? Vậy trước tiên phải tìm được bọn họ trước đã. Gọi đến tổng đài 114 sau chuyển máy nội bộ, llúc nào cũng là máy bận không có ai tiếp, may mắn sao cuối cùng cũng có người bắt máy, nghe bạn trình bày xong, người ta sẽ khách khí nhờ bạn để lại cách liên lạc, không lịch sự thì cúp thẳng. Đừng nói tìm lãnh đạo, ngay đến một tên lính quèn cũng tìm chẳng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.