Chương 46: Hoặc độc ác, hoặc nhẫn nhịn, hoặc cút xéo (5)
Lam Tiểu Tịch
17/05/2017
Một người đàn ông trung niên đang ra sức
lôi kéo người khác lên chiếc xe đen sáng loáng bên cạnh, trong lòng vô
cùng sốt ruột nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười; một đôi vợ chồng già sống
chết cũng không theo, vừa hoảng sợ vừa lo lắng, còn lớn tiếng kêu cứu.
Dù là đêm khuya khoắt nhưng những kẻ thích xem náo nhiệt thì chẳng màng sáng tối, chẳng mấy chốc không ít người đã vây đến, cả bảo vệ sân bay cũng tới.
“Chúng tôi không biết cậu ta. Cậu ta cứ bắt chúng tôi lên xe.” Bà Tống lên tiếng, “Ai biết được cậu ta sẽ đưa chúng tôi đi đâu chứ? Tuy đã già nhưng cơ thể chúng tôi còn rất khỏe mạnh, nghe nói bây giờ một quả thận bán được hơn một trăm nghìn đấy!”
Những người vây xem ồ lên: “Ồ, ra là bán thận hả? Phạm pháp đấy!”
Tài xế nóng nảy: “Mấy người nói gì đó? Tôi tới đón hai vợ chồng ông bà đây đến khách sạn ở vịnh Á Long, chúng tôi là công ty chân chính, mạng lưới phủ khắp toàn quốc đấy.”
“Chúng tôi không thuê công ty cậu, ai bảo cậu đến đón?” Thầy Tống hỏi.
“Việc này… Anh ta bảo chúng tôi giữ bí mật để ông bà bất ngờ.” Tài xế lắp bắp giải thích.
“Bất ngờ? Tôi thấy sợ hãi thì đúng hơn!” Ông Tống không hổ là thầy giáo, thật biết dùng từ.
Đám người vây xem lại ồn ào: “Đúng vậy, đúng vậy, đã thuê xe còn giữ bí mật, nhất định là có trò mờ ám gì rồi!”
Bảo vệ lên tiếng: “Bác tài xế, bác xem mọi người huyên náo thế này, muốn giữ bí mật cũng không được nữa rồi, bây giờ bác cũng nên giải thích rõ cho mọi người.”
Tài xế nhìn đám người bu xung quanh, không thể làm gì khác bèn khom người vào buồng lái lấy hóa đơn xe, người thuê xe là người Thượng Hải, tên là Trương Thịnh: “Này, đây chính là người thuê xe, bảo ông bà Tống muốn ở Tam Á chơi sáu ngày nên đã thanh toán hết tiền xe, tổng cộng là chín nghìn đồng, còn bảo hai ông bà ở vịnh Á Long, bảo tôi mỗi ngày phụ trách đưa đón ông bà.”
“Trương Thịnh?” Thầy Tống cúi đầu nhìn hóa đơn, hai người bạn già nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: “Chúng tôi không quen.”
“Chà, không phải là trúng thưởng chứ, không quen không biết mà giúp ông bà thuê xe tốt như vậy, còn đặt cả khách sạn năm sao nữa chứ!” Đám người xung quanh đồng thanh.
Thầy Tống nhất thời không biết làm sao, chẳng lẽ lại trúng thưởng thật? Lúc này, điện thoại của tài xế vang lên, là điện thoại của Trương Thịnh gọi đến để xác nhận. Tài xế như gặp được vị cứu tinh nói: “Gặp rồi, gặp rồi, nhưng hai người họ không muốn lên xe, xem tôi là kẻ xấu! Bảo vệ cũng tới!” Nói xong tài xế đưa điện thoại cho thầy Tống, “Ông nói chuyện với anh ta đi, anh ta là người thuê xe cho ông bà đấy.”
“Này, cậu là ai?” Thầy Tống nghi ngờ hỏi.
Trương Thịnh nói: “Cháu là bạn của Tống Noãn ạ.”
“Bạn? Bạn gì?” Thầy Tống không bỏ qua, “Thôi bỏ đi, nói với cậu cũng như không, để tôi gọi Tống Noãn.” Nói xong ông cúp điện thoại, trả lại cho tài xế, “Bác tài, thật ngại quá, nhưng chúng tôi không quen ai tên Trương Thịnh cả, cũng không đặt khách sạn năm sao gì đó, chúng ta đường ai nấy đi, tạm biệt.” Nói xong, thầy Tống liền kéo mẹ Tống Noãn lên taxi, “Đến giao lộ Đại Đông Hải.”
Mẹ Tống Noãn lên xe còn lẩm bẩm: “Phải trả giá trước đã! Chuyện Tống Noãn nói sau.”
“Bà không cần nói nhiều, tôi còn chưa nói tới nó đâu!” Thầy Tống nổi giận gọi điên cuồng vào điện thoại của kí túc xá.
Cuối cùng Tống Noãn không chịu nổi đành bò xuống giường nghe điện thoại.
“Tống Noãn, con biết cậu tên Trương Thịnh chứ, cậu ta là ai, hai đứa có quan hệ như thế nào?” Thầy Tống tức giận.
“Trương Thịnh là bạn của con, sao vậy ạ?” Tống Noãn bị hỏi có phần hơi bối rối.
“Hừ, bạn? Bạn gì mà xa hoa như thế, dùng chín nghìn đồng để thuê xe cho cha cô…” Thầy Tống vừa nổi giận với Tống Noãn liền thông suốt, cuối cùng nghiêm giọng nói: “Tống Noãn, không phải cậu ta là người yêu của con chứ? Sao con không nói cho chúng ta biết? Con đã quên tình cảm không phải là thứ để đùa giỡn sao! Ta nói cho con biết, chủ tịch Mao đã nói, hôn nhân không xuất phát từ tình yêu thì chỉ là trò chơi. Tên tiểu tử kia có phải đang bông đùa với con không?”
Tống Noãn dở khóc dở cười cúp điện thoại, điện thoại di động lại báo tin nhắn, là Trương Thịnh gửi tới: “Xin lỗi, kế hoạch gây bất ngờ thất bại rồi.”
Dù là đêm khuya khoắt nhưng những kẻ thích xem náo nhiệt thì chẳng màng sáng tối, chẳng mấy chốc không ít người đã vây đến, cả bảo vệ sân bay cũng tới.
“Chúng tôi không biết cậu ta. Cậu ta cứ bắt chúng tôi lên xe.” Bà Tống lên tiếng, “Ai biết được cậu ta sẽ đưa chúng tôi đi đâu chứ? Tuy đã già nhưng cơ thể chúng tôi còn rất khỏe mạnh, nghe nói bây giờ một quả thận bán được hơn một trăm nghìn đấy!”
Những người vây xem ồ lên: “Ồ, ra là bán thận hả? Phạm pháp đấy!”
Tài xế nóng nảy: “Mấy người nói gì đó? Tôi tới đón hai vợ chồng ông bà đây đến khách sạn ở vịnh Á Long, chúng tôi là công ty chân chính, mạng lưới phủ khắp toàn quốc đấy.”
“Chúng tôi không thuê công ty cậu, ai bảo cậu đến đón?” Thầy Tống hỏi.
“Việc này… Anh ta bảo chúng tôi giữ bí mật để ông bà bất ngờ.” Tài xế lắp bắp giải thích.
“Bất ngờ? Tôi thấy sợ hãi thì đúng hơn!” Ông Tống không hổ là thầy giáo, thật biết dùng từ.
Đám người vây xem lại ồn ào: “Đúng vậy, đúng vậy, đã thuê xe còn giữ bí mật, nhất định là có trò mờ ám gì rồi!”
Bảo vệ lên tiếng: “Bác tài xế, bác xem mọi người huyên náo thế này, muốn giữ bí mật cũng không được nữa rồi, bây giờ bác cũng nên giải thích rõ cho mọi người.”
Tài xế nhìn đám người bu xung quanh, không thể làm gì khác bèn khom người vào buồng lái lấy hóa đơn xe, người thuê xe là người Thượng Hải, tên là Trương Thịnh: “Này, đây chính là người thuê xe, bảo ông bà Tống muốn ở Tam Á chơi sáu ngày nên đã thanh toán hết tiền xe, tổng cộng là chín nghìn đồng, còn bảo hai ông bà ở vịnh Á Long, bảo tôi mỗi ngày phụ trách đưa đón ông bà.”
“Trương Thịnh?” Thầy Tống cúi đầu nhìn hóa đơn, hai người bạn già nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: “Chúng tôi không quen.”
“Chà, không phải là trúng thưởng chứ, không quen không biết mà giúp ông bà thuê xe tốt như vậy, còn đặt cả khách sạn năm sao nữa chứ!” Đám người xung quanh đồng thanh.
Thầy Tống nhất thời không biết làm sao, chẳng lẽ lại trúng thưởng thật? Lúc này, điện thoại của tài xế vang lên, là điện thoại của Trương Thịnh gọi đến để xác nhận. Tài xế như gặp được vị cứu tinh nói: “Gặp rồi, gặp rồi, nhưng hai người họ không muốn lên xe, xem tôi là kẻ xấu! Bảo vệ cũng tới!” Nói xong tài xế đưa điện thoại cho thầy Tống, “Ông nói chuyện với anh ta đi, anh ta là người thuê xe cho ông bà đấy.”
“Này, cậu là ai?” Thầy Tống nghi ngờ hỏi.
Trương Thịnh nói: “Cháu là bạn của Tống Noãn ạ.”
“Bạn? Bạn gì?” Thầy Tống không bỏ qua, “Thôi bỏ đi, nói với cậu cũng như không, để tôi gọi Tống Noãn.” Nói xong ông cúp điện thoại, trả lại cho tài xế, “Bác tài, thật ngại quá, nhưng chúng tôi không quen ai tên Trương Thịnh cả, cũng không đặt khách sạn năm sao gì đó, chúng ta đường ai nấy đi, tạm biệt.” Nói xong, thầy Tống liền kéo mẹ Tống Noãn lên taxi, “Đến giao lộ Đại Đông Hải.”
Mẹ Tống Noãn lên xe còn lẩm bẩm: “Phải trả giá trước đã! Chuyện Tống Noãn nói sau.”
“Bà không cần nói nhiều, tôi còn chưa nói tới nó đâu!” Thầy Tống nổi giận gọi điên cuồng vào điện thoại của kí túc xá.
Cuối cùng Tống Noãn không chịu nổi đành bò xuống giường nghe điện thoại.
“Tống Noãn, con biết cậu tên Trương Thịnh chứ, cậu ta là ai, hai đứa có quan hệ như thế nào?” Thầy Tống tức giận.
“Trương Thịnh là bạn của con, sao vậy ạ?” Tống Noãn bị hỏi có phần hơi bối rối.
“Hừ, bạn? Bạn gì mà xa hoa như thế, dùng chín nghìn đồng để thuê xe cho cha cô…” Thầy Tống vừa nổi giận với Tống Noãn liền thông suốt, cuối cùng nghiêm giọng nói: “Tống Noãn, không phải cậu ta là người yêu của con chứ? Sao con không nói cho chúng ta biết? Con đã quên tình cảm không phải là thứ để đùa giỡn sao! Ta nói cho con biết, chủ tịch Mao đã nói, hôn nhân không xuất phát từ tình yêu thì chỉ là trò chơi. Tên tiểu tử kia có phải đang bông đùa với con không?”
Tống Noãn dở khóc dở cười cúp điện thoại, điện thoại di động lại báo tin nhắn, là Trương Thịnh gửi tới: “Xin lỗi, kế hoạch gây bất ngờ thất bại rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.