Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 30
Vận Trà Thuyền
18/03/2024
Sasuke mặc một cái hoodie tay dài màu nhẹ, khoá kéo áo khoác ngoài kéo một nửa, không đủ để che chú ấn trên cổ.
Khi y quay đầu nhìn về phía Gojo Satoru, từng thớ cơ hai bên cổ bị kéo thành đường cong xinh đẹp, phù văn màu đen trên da hơi hơi chuyển động như có sự sống của riêng mình.
“Ta biết rồi.” Y nói, “Hôm nay ta sẽ hoàn thành tất cả nhiệm vụ còn lại.”
Liên quan đến bạn cũ nên mới tới tìm y, đúng chứ?
Gojo Satoru dài giọng, người sắp nhào vào y.
“Ài—” Trên người thanh niên tóc bạc còn kéo theo một cái chăn, nhìn qua có mấy phần giống như tạo hình hôm qua của bạn học cũ, “Đôi khi lười biếng một chút cũng được mà, Ijichi có thể phân nhiệm vụ cho người khác.”
“Chúng ta đã lâu— lắm rồi không có ngồi lại nói chuyện phiếm với nhau.”
'Lâu' của ngươi chỉ mới ba ngày thôi.
Ba ngày trước y còn bị Gojo Satoru túm lại hỏi một mớ thứ chẳng có ý nghĩa gì trong văn phòng đối phương, hỏi đến tâm tình y bực bội, đến tóc Zen'in Maki cũng gặp nạn.
Rõ ràng mới quen biết không lâu, hai bên giữ khoảng cách không được à?
Sasuke không biết dao động cảm xúc của mình lớn bao nhiều thì đối phương cảm nhận được, cho nên bây giờ đối mặt với một Gojo Satoru hoàn toàn tỉnh táo thì chỉ muốn tránh xa một chút.
Bình thường y đè ép cảm xúc quen rồi, nếu đối phương giống mình, chỉ có thể cảm nhận được khi bên kia có dao động cảm xúc kịch liệt thì hẳn là không thành vấn đề.
Hẳn là vậy... nhỉ?
“Không cần.” Y thu mọi nỗi lòng về đáy mắt, không nhìn Gojo Satoru nữa, kéo khoá kéo áo khoác ngoài lên trên cùng, xoay người ra khỏi phòng.
Gojo Satoru nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, sốt cà chua chưa trộn đều với lòng đỏ trứng có hơi quá chua, lần sau vẫn nên bảo Ijichi đổi sang một tiệm khác.
Một người hai người đều không để người khác bớt lo a.
——
Hôm nay ra ngoài với Sasuke vẫn như cũ là Ijichi.
“Anh không cần tham gia hội nghị trước khi kế hoạch chấp hành sao?” Lúc Sasuke nhìn thấy anh vẫn hơi kinh ngạc. Y cho rằng trợ lý có thâm niên như Ijichi Kiyotaka nhất định sẽ phải tham gia công tác chuẩn bị.
“Gojo-san nói tôi tương đối quen thuộc với Uchiha-kun, cho nên hôm nay vẫn là tôi đưa cậu đến hiện trường.” Ijichi vậy mà tiếp thu chuyện này một cách tốt đẹp, thậm chí còn hơi vui vẻ.
Không cần tham gia hội nghị làm anh suy nhược tinh thần, cũng không cần làm nhiệm vụ với Gojo-san — đối phương hứng lên một cái là đánh cho kinh thiên động địa, phá huỷ cơ sở hạ tầng công cộng, đôi khi còn dứt khoát không hạ 'Trướng', cuối cùng mọi hậu quả là do anh giải quyết.
Hiệu suất của Uchiha-kun không thể thấp hơn Gojo-san, động tĩnh do thuật thức gây ra cũng nhỏ, quan trọng là chưa bao giờ nói gì vô nghĩa, quả thực không có cộng sự nào tốt hơn y.
Hai tuần nay, tuy nhiệm vụ không làm ít đi cái nào nhưng Ijichi lại cảm thấy mình trẻ ra một chút.
“Như vậy à.” Sasuke ngồi trên xe, đặt túi đựng đao đang cầm trong tay lên đầu gối.
Đường đao không mới rèn cực kỳ giống Kusanagi trước đây của y, đều có vỏ đao và tay cầm ngắn gọn màu đen, chỉ là trên vỏ đao có gia văn quạt tròn nho nhỏ, không có ngạc đao hay phụ kiện gì khác để cố định hay trang trí, cũng không thể treo bên eo như samurai bình thường.
Bởi vậy khi y đi làm nhiệm vụ sẽ đeo đao trên lưng. Tuy chỉ đi có mấy bước từ cửa xe đến nơi làm nhiệm vụ nhưng lần nào cũng sẽ bị người ta ngăn lại kiểm tra giấy tờ. Quá phiền.
Gojo Satoru nói mười giờ sáng nay sẽ thảo luận cụ thể sắp xếp phòng bị, buổi chiều sẽ triệu tập tất cả chú thuật sư đã đến trường và những nhân viên tham chiến khác lại để thuyết minh lần đầu tiên.
Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng.
Chú linh chỗ này là một con chú linh cấp Một.
Vậy nhanh chút là được.
“...Xong rồi?” Giọng Ijichi không biết vì sao mà nghe có chút tiều tụy, biểu cảm cũng không mấy vui vẻ.
“Buổi chiều các anh còn phải mở họp mà.” Sasuke kéo khóa kéo xuống một chút. Máy sưởi trong xe mở vừa đủ, y lại vừa hoạt động tay chân, mặc áo khoác hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Đúng vậy,“ Ijichi khởi động xe, “Chú linh kế tiếp cách đây khoảng mười phút lái xe, cấp Ba.”
Chú thuật giới luôn trong trạng thái thiếu nhân lực nghiêm trọng, cho nên Gojo Satoru tuy là Đặc cấp nhưng đối tượng thanh tẩy không chỉ giới hạn trong khoảng chú linh cấp Một và Đặc cấp có độ nguy hiểm cao, chú linh bình thường ngược lại nhiều hơn một chút.
Cho nên trước nay hắn dẫn học sinh theo luyện tập đều không chút do dự, dù sao nhiệm vụ cũng nhiều đến không thể làm hết.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Mặt khác, có vài chú linh nhỏ cũng sẽ bị coi như 'quà tặng kèm', phân cùng với nhiệm vụ cấp cao.
Đại khái là kiểu 'lúc trước ở đây có con chú linh nhỏ nhưng không có ai rảnh rỗi đi thanh tẩy, tạm thời không tạo ảnh hưởng quá lớn, lần này có con chú linh cấp cao ở gần đó, cậu chịu khó đi vòng một chút, thuận tay thanh tẩy một cái là được'.
Tóm lại là, nhất định phải khiến chú thuật sư phát huy hiệu suất lớn nhất, đi một chuyến có thể thanh tẩy càng nhiều chú linh càng tốt.
Bọn họ vòng một vòng lớn, thanh tẩy ba con chú linh, tiện thể ăn trưa bên ngoài.
Không ít chỗ trống trong bãi đỗ xe ở Cao chuyên Chú thuật đã bị chiếm, xem ra đã có một phần chú thuật sư bên ngoài trở về gấp.
Ijichi vội vàng tạm biệt Sasuke, ôm tệp văn kiện đi đến phòng họp.
Sau đó, thời gian sít sao, nội dung hội nghị không thể sai dù chỉ một chút, đến cơ hội lười biếng cũng không có.
Hôm nay cũng là một ngày làm việc nghiêm túc của Ijichi Kiyotaka.
“Ủa Ijichi, Sasuke không đến đây với cậu à?”
Giọng nói không phải rất muốn nghe thấy vang lên.
Thanh niên có quầng thâm sắp lan đến cằm đẩy đẩy mắt kính, cực kỳ hy vọng mình đang nằm mơ.
“Chào buổi chiều, Gojo-san, tôi và Uchiha-kun từ biệt nhau ở bãi đỗ xe.” Cuối cùng, anh vẫn nói vậy.
Gojo Satoru búng tay một cái, lập tức thay đổi hướng đi.
“Biết rồi, vậy cậu đi trước đi, tôi tìm Sasuke có chút việc.”
“Ai, không phải, Gojo-san,“ Thân thể thiếu ngủ lại không có thời gian rèn luyện của Ijichi chậm chạp xoay nửa vòng, “Hội nghị sắp bắt đầu rồi! Anh biết Uchiha-kun ở đâu à! Sắp muộn rồi!”
“Không sao không sao,“ Gojo Satoru sắp đi được năm mét, vừa đi vừa vẫy vẫy tay, “Tôi với Sasuke có thần giao cách cảm đó~”
Cái gì đấy.
Nếu có thần giao cách cảm với anh thì Uchiha-kun chắc chắn sẽ khóc.
Quả nhiên chỉ là đơn thuần muốn đến trễ vài phút mà.
——
Gojo Satoru thật sự muốn tìm Sasuke.
Cũng đúng là lâm thời nảy lòng tham, cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Cho dù có sắp xếp cụ thể gì thì chắc chắn cũng phải chờ đến hôm nay, thậm chí sáng mai mới có thể xác định.
Hắn là chú thuật sư, lại là kẻ mạnh nhất, đương nhiên cũng rõ quần thể mang tên chú thuật sư này như lòng bàn tay.
Nói dễ nghe một chút là có cá tính, khó nghe một chút là bị điên. Trông chờ vào những chú thuật sư cấp cao trở về gấp kia đến đúng giờ, yên lặng, tuân thủ kỷ luật mà tham gia hội nghị trên cơ bản tương đương với si tâm vọng tưởng.
Yaga Masamichi phỏng chừng chỉ có duy trì kỷ luật thôi cũng phải hơn mười phút.
Để hắn xem xem...
Sự tồn tại của 'ràng buộc' khiến hắn có thể mơ hồ cảm giác được vị trí của Uchiha Sasuke, ngẫu nhiên còn có chút cảm xúc.
Đây cũng không phải có từ đầu mà là chậm rãi rõ ràng hơn theo thời gian.
Đại khái là ngày Nanami gọi cho hắn, Gojo Satoru cảm giác liên hệ với Sasuke đột nhiên bị cắt đứt một lúc.
Sau khi lại thành lập liên hệ, hắn đột nhiên nhận ra sự nôn nóng và bất an của Sasuke, sau đó liền có cảm giác như mình thật sự biến thành thức thần sử. Có lẽ là do sức mạnh của 'ngôn ngữ' và 'ràng buộc'.
Nhưng là ông trời có bị lãng tai không a, Gojo Satoru nghĩ thầm. Lúc đó hắn rõ ràng nói thân phận thức thần này chỉ là 'trên danh nghĩa', vì sao sẽ xảy ra cớ sự này?
Thứ năng lực xem trộm việc riêng tư của người khác ai thèm a!
Gojo Satoru hắn làm một giáo viên ưu tú, tuyệt đối sẽ không dùng đường tắt như này để giải quyết vấn đề!
Mấy ngày đầu hắn không phân rõ cảm xúc của mình rốt cuộc đến từ đâu — ninja trẻ tuổi trên phương diện che lấp cảm xúc có thể nói là thuần thục lão luyện, ít nhất là từ bề ngoài căn bản không thể nhìn ra manh mối gì, Gojo Satoru cũng không rõ dao động cảm xúc của mình rốt cuộc có phải đến từ chính đối phương hay không, dù sao làm việc quá nhiều sẽ khiến tâm tình người ta khó chịu.
Sau đó hắn phát hiện chỉ cần không cố ý suy nghĩ 'Mình muốn biết vị trí của Sasuke' thì hắn sẽ không cảm giác được vị trí của đối phương. Vậy có lẽ chỉ cần không chủ động muốn biết 'tâm tình của Sasuke' thì hẳn có thể có hiệu quả tương tự.
Gojo Satoru đánh một vòng cung, thấy một trong số học sinh của mình đang ngồi với Sasuke, trong tay cầm cơm nắm cho mèo ăn, biểu cảm trên mặt hai người đều vô cùng ôn hoà.
Sao có thể đối với hắn là vẻ mặt người chết lạnh như băng, đối với những người khác lại ôn như như vậy.
Không cảm giác được gì.
Thuật đọc tâm của hắn sao vô dụng vậy! Thuật đọc tâm rác rưởi!
Gojo Satoru giống như mèo phát hiện con sen của mình có mèo khác ở bên ngoài, bước hai cái chân dài đi qua.
“Rong biển.” Inumaki Toge phát hiện thầy mình đến, ngoan ngoãn giơ tay chào hỏi.
Sasuke động tác thuần thục mà gãi gãi mèo đen ngồi trong tay y — con mèo kia vốn đã cọ tới cọ lui trong tay y, lúc này trực tiếp nhũn ra thành một bãi, vừa rúc vào lòng y vừa dùng đuôi câu cổ tay y.
Inumaki hâm mộ nhìn Sasuke, thử duỗi tay sang, bị đuôi mèo không nặng không nhẹ mà quất một cái.
“Có việc?” Trước mặt phủ xuống một bóng râm, Sasuke ngẩng đầu nhìn lướt qua, cảm thấy cổ ngẩng đến khó chịu liền cúi đầu xuống.
“Chào buổi chiều nhé Inumaki.” Gojo Satoru chào hỏi với học sinh, đưa mặt đến trước mặt Sasuke, “Sasuke không tham gia hội nghị với ta hả?”
“Không.” Sasuke đè con mèo bị Gojo Satoru hù lại, động tác mềm mại gãi gãi mặt nó. Mèo đen vốn có chút cảnh giác khi Gojo Satoru đến gần liền nằm về lại. “Ngày mai ta chỉ nghe theo chỉ thị của ngươi, những người khác không liên quan đến ta, không cần tham gia hội nghị.” Y nói.
“Vậy được rồi,“ Tâm tình Gojo Satoru đột nhiên tốt lên, “Buổi tối lại nói những sắp xếp ngày mai cho ngươi.”
Hắn duỗi tay sờ con mèo trong lòng Sasuke, ỷ vào việc mèo không cào được mình mà vò cho lông nó rối tung lên.
“Tạm biệt~”
Inumaki Toge mờ mịt nhìn bóng dàng Gojo Satoru rời đi, lại cúi đầu nhìn mèo đen đang tức đến điên cuồng hít hà.
Gojo-sensei rốt cuộc đến đây làm gì?
Hôm nay mình có thể sờ được mèo không?
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tôi choáng váng rồi... Sao một ngày cập nhật đượcnhiều vậy... Cảm ơn cả nhà...
Một số chú thích:
'Ràng buộc': Phiên bản hoàn thiện online. Không phải thuật đọc tâm, không phải thuật đọc tâm, không phải thuật đọc tâm. Hai bên đều là kỹ năng chủ động, tương đối mà nói thì bên Satoru nhanh nhạy hơn chút. Sasuke không hiếu kỳ, cho nên y muốn bị động. Nếu y muốn cũng có thể biết vị trí và trạng thái của Satoru. Sau này sẽ thống nhất giải quyết vấn đề 'ràng buộc'.
Satoru: Vẫn chưa phát hiện ra kỳ thật cậu đã đã bắt đầu không tự giác mà suy xét đến tâm tình của Sasuke sao?
Inumaki Toge: Tuy thích mèo nhưng lại vi diệu mà không được mèo thích, lần nọ Sasuke bị mèo ăn vạ nên thân thiện mà đưa cơm nắm giải cứu. Hiện tại là đi theo Sasuke vuốt mèo chùa.
Khi y quay đầu nhìn về phía Gojo Satoru, từng thớ cơ hai bên cổ bị kéo thành đường cong xinh đẹp, phù văn màu đen trên da hơi hơi chuyển động như có sự sống của riêng mình.
“Ta biết rồi.” Y nói, “Hôm nay ta sẽ hoàn thành tất cả nhiệm vụ còn lại.”
Liên quan đến bạn cũ nên mới tới tìm y, đúng chứ?
Gojo Satoru dài giọng, người sắp nhào vào y.
“Ài—” Trên người thanh niên tóc bạc còn kéo theo một cái chăn, nhìn qua có mấy phần giống như tạo hình hôm qua của bạn học cũ, “Đôi khi lười biếng một chút cũng được mà, Ijichi có thể phân nhiệm vụ cho người khác.”
“Chúng ta đã lâu— lắm rồi không có ngồi lại nói chuyện phiếm với nhau.”
'Lâu' của ngươi chỉ mới ba ngày thôi.
Ba ngày trước y còn bị Gojo Satoru túm lại hỏi một mớ thứ chẳng có ý nghĩa gì trong văn phòng đối phương, hỏi đến tâm tình y bực bội, đến tóc Zen'in Maki cũng gặp nạn.
Rõ ràng mới quen biết không lâu, hai bên giữ khoảng cách không được à?
Sasuke không biết dao động cảm xúc của mình lớn bao nhiều thì đối phương cảm nhận được, cho nên bây giờ đối mặt với một Gojo Satoru hoàn toàn tỉnh táo thì chỉ muốn tránh xa một chút.
Bình thường y đè ép cảm xúc quen rồi, nếu đối phương giống mình, chỉ có thể cảm nhận được khi bên kia có dao động cảm xúc kịch liệt thì hẳn là không thành vấn đề.
Hẳn là vậy... nhỉ?
“Không cần.” Y thu mọi nỗi lòng về đáy mắt, không nhìn Gojo Satoru nữa, kéo khoá kéo áo khoác ngoài lên trên cùng, xoay người ra khỏi phòng.
Gojo Satoru nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, sốt cà chua chưa trộn đều với lòng đỏ trứng có hơi quá chua, lần sau vẫn nên bảo Ijichi đổi sang một tiệm khác.
Một người hai người đều không để người khác bớt lo a.
——
Hôm nay ra ngoài với Sasuke vẫn như cũ là Ijichi.
“Anh không cần tham gia hội nghị trước khi kế hoạch chấp hành sao?” Lúc Sasuke nhìn thấy anh vẫn hơi kinh ngạc. Y cho rằng trợ lý có thâm niên như Ijichi Kiyotaka nhất định sẽ phải tham gia công tác chuẩn bị.
“Gojo-san nói tôi tương đối quen thuộc với Uchiha-kun, cho nên hôm nay vẫn là tôi đưa cậu đến hiện trường.” Ijichi vậy mà tiếp thu chuyện này một cách tốt đẹp, thậm chí còn hơi vui vẻ.
Không cần tham gia hội nghị làm anh suy nhược tinh thần, cũng không cần làm nhiệm vụ với Gojo-san — đối phương hứng lên một cái là đánh cho kinh thiên động địa, phá huỷ cơ sở hạ tầng công cộng, đôi khi còn dứt khoát không hạ 'Trướng', cuối cùng mọi hậu quả là do anh giải quyết.
Hiệu suất của Uchiha-kun không thể thấp hơn Gojo-san, động tĩnh do thuật thức gây ra cũng nhỏ, quan trọng là chưa bao giờ nói gì vô nghĩa, quả thực không có cộng sự nào tốt hơn y.
Hai tuần nay, tuy nhiệm vụ không làm ít đi cái nào nhưng Ijichi lại cảm thấy mình trẻ ra một chút.
“Như vậy à.” Sasuke ngồi trên xe, đặt túi đựng đao đang cầm trong tay lên đầu gối.
Đường đao không mới rèn cực kỳ giống Kusanagi trước đây của y, đều có vỏ đao và tay cầm ngắn gọn màu đen, chỉ là trên vỏ đao có gia văn quạt tròn nho nhỏ, không có ngạc đao hay phụ kiện gì khác để cố định hay trang trí, cũng không thể treo bên eo như samurai bình thường.
Bởi vậy khi y đi làm nhiệm vụ sẽ đeo đao trên lưng. Tuy chỉ đi có mấy bước từ cửa xe đến nơi làm nhiệm vụ nhưng lần nào cũng sẽ bị người ta ngăn lại kiểm tra giấy tờ. Quá phiền.
Gojo Satoru nói mười giờ sáng nay sẽ thảo luận cụ thể sắp xếp phòng bị, buổi chiều sẽ triệu tập tất cả chú thuật sư đã đến trường và những nhân viên tham chiến khác lại để thuyết minh lần đầu tiên.
Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng.
Chú linh chỗ này là một con chú linh cấp Một.
Vậy nhanh chút là được.
“...Xong rồi?” Giọng Ijichi không biết vì sao mà nghe có chút tiều tụy, biểu cảm cũng không mấy vui vẻ.
“Buổi chiều các anh còn phải mở họp mà.” Sasuke kéo khóa kéo xuống một chút. Máy sưởi trong xe mở vừa đủ, y lại vừa hoạt động tay chân, mặc áo khoác hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Đúng vậy,“ Ijichi khởi động xe, “Chú linh kế tiếp cách đây khoảng mười phút lái xe, cấp Ba.”
Chú thuật giới luôn trong trạng thái thiếu nhân lực nghiêm trọng, cho nên Gojo Satoru tuy là Đặc cấp nhưng đối tượng thanh tẩy không chỉ giới hạn trong khoảng chú linh cấp Một và Đặc cấp có độ nguy hiểm cao, chú linh bình thường ngược lại nhiều hơn một chút.
Cho nên trước nay hắn dẫn học sinh theo luyện tập đều không chút do dự, dù sao nhiệm vụ cũng nhiều đến không thể làm hết.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Mặt khác, có vài chú linh nhỏ cũng sẽ bị coi như 'quà tặng kèm', phân cùng với nhiệm vụ cấp cao.
Đại khái là kiểu 'lúc trước ở đây có con chú linh nhỏ nhưng không có ai rảnh rỗi đi thanh tẩy, tạm thời không tạo ảnh hưởng quá lớn, lần này có con chú linh cấp cao ở gần đó, cậu chịu khó đi vòng một chút, thuận tay thanh tẩy một cái là được'.
Tóm lại là, nhất định phải khiến chú thuật sư phát huy hiệu suất lớn nhất, đi một chuyến có thể thanh tẩy càng nhiều chú linh càng tốt.
Bọn họ vòng một vòng lớn, thanh tẩy ba con chú linh, tiện thể ăn trưa bên ngoài.
Không ít chỗ trống trong bãi đỗ xe ở Cao chuyên Chú thuật đã bị chiếm, xem ra đã có một phần chú thuật sư bên ngoài trở về gấp.
Ijichi vội vàng tạm biệt Sasuke, ôm tệp văn kiện đi đến phòng họp.
Sau đó, thời gian sít sao, nội dung hội nghị không thể sai dù chỉ một chút, đến cơ hội lười biếng cũng không có.
Hôm nay cũng là một ngày làm việc nghiêm túc của Ijichi Kiyotaka.
“Ủa Ijichi, Sasuke không đến đây với cậu à?”
Giọng nói không phải rất muốn nghe thấy vang lên.
Thanh niên có quầng thâm sắp lan đến cằm đẩy đẩy mắt kính, cực kỳ hy vọng mình đang nằm mơ.
“Chào buổi chiều, Gojo-san, tôi và Uchiha-kun từ biệt nhau ở bãi đỗ xe.” Cuối cùng, anh vẫn nói vậy.
Gojo Satoru búng tay một cái, lập tức thay đổi hướng đi.
“Biết rồi, vậy cậu đi trước đi, tôi tìm Sasuke có chút việc.”
“Ai, không phải, Gojo-san,“ Thân thể thiếu ngủ lại không có thời gian rèn luyện của Ijichi chậm chạp xoay nửa vòng, “Hội nghị sắp bắt đầu rồi! Anh biết Uchiha-kun ở đâu à! Sắp muộn rồi!”
“Không sao không sao,“ Gojo Satoru sắp đi được năm mét, vừa đi vừa vẫy vẫy tay, “Tôi với Sasuke có thần giao cách cảm đó~”
Cái gì đấy.
Nếu có thần giao cách cảm với anh thì Uchiha-kun chắc chắn sẽ khóc.
Quả nhiên chỉ là đơn thuần muốn đến trễ vài phút mà.
——
Gojo Satoru thật sự muốn tìm Sasuke.
Cũng đúng là lâm thời nảy lòng tham, cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Cho dù có sắp xếp cụ thể gì thì chắc chắn cũng phải chờ đến hôm nay, thậm chí sáng mai mới có thể xác định.
Hắn là chú thuật sư, lại là kẻ mạnh nhất, đương nhiên cũng rõ quần thể mang tên chú thuật sư này như lòng bàn tay.
Nói dễ nghe một chút là có cá tính, khó nghe một chút là bị điên. Trông chờ vào những chú thuật sư cấp cao trở về gấp kia đến đúng giờ, yên lặng, tuân thủ kỷ luật mà tham gia hội nghị trên cơ bản tương đương với si tâm vọng tưởng.
Yaga Masamichi phỏng chừng chỉ có duy trì kỷ luật thôi cũng phải hơn mười phút.
Để hắn xem xem...
Sự tồn tại của 'ràng buộc' khiến hắn có thể mơ hồ cảm giác được vị trí của Uchiha Sasuke, ngẫu nhiên còn có chút cảm xúc.
Đây cũng không phải có từ đầu mà là chậm rãi rõ ràng hơn theo thời gian.
Đại khái là ngày Nanami gọi cho hắn, Gojo Satoru cảm giác liên hệ với Sasuke đột nhiên bị cắt đứt một lúc.
Sau khi lại thành lập liên hệ, hắn đột nhiên nhận ra sự nôn nóng và bất an của Sasuke, sau đó liền có cảm giác như mình thật sự biến thành thức thần sử. Có lẽ là do sức mạnh của 'ngôn ngữ' và 'ràng buộc'.
Nhưng là ông trời có bị lãng tai không a, Gojo Satoru nghĩ thầm. Lúc đó hắn rõ ràng nói thân phận thức thần này chỉ là 'trên danh nghĩa', vì sao sẽ xảy ra cớ sự này?
Thứ năng lực xem trộm việc riêng tư của người khác ai thèm a!
Gojo Satoru hắn làm một giáo viên ưu tú, tuyệt đối sẽ không dùng đường tắt như này để giải quyết vấn đề!
Mấy ngày đầu hắn không phân rõ cảm xúc của mình rốt cuộc đến từ đâu — ninja trẻ tuổi trên phương diện che lấp cảm xúc có thể nói là thuần thục lão luyện, ít nhất là từ bề ngoài căn bản không thể nhìn ra manh mối gì, Gojo Satoru cũng không rõ dao động cảm xúc của mình rốt cuộc có phải đến từ chính đối phương hay không, dù sao làm việc quá nhiều sẽ khiến tâm tình người ta khó chịu.
Sau đó hắn phát hiện chỉ cần không cố ý suy nghĩ 'Mình muốn biết vị trí của Sasuke' thì hắn sẽ không cảm giác được vị trí của đối phương. Vậy có lẽ chỉ cần không chủ động muốn biết 'tâm tình của Sasuke' thì hẳn có thể có hiệu quả tương tự.
Gojo Satoru đánh một vòng cung, thấy một trong số học sinh của mình đang ngồi với Sasuke, trong tay cầm cơm nắm cho mèo ăn, biểu cảm trên mặt hai người đều vô cùng ôn hoà.
Sao có thể đối với hắn là vẻ mặt người chết lạnh như băng, đối với những người khác lại ôn như như vậy.
Không cảm giác được gì.
Thuật đọc tâm của hắn sao vô dụng vậy! Thuật đọc tâm rác rưởi!
Gojo Satoru giống như mèo phát hiện con sen của mình có mèo khác ở bên ngoài, bước hai cái chân dài đi qua.
“Rong biển.” Inumaki Toge phát hiện thầy mình đến, ngoan ngoãn giơ tay chào hỏi.
Sasuke động tác thuần thục mà gãi gãi mèo đen ngồi trong tay y — con mèo kia vốn đã cọ tới cọ lui trong tay y, lúc này trực tiếp nhũn ra thành một bãi, vừa rúc vào lòng y vừa dùng đuôi câu cổ tay y.
Inumaki hâm mộ nhìn Sasuke, thử duỗi tay sang, bị đuôi mèo không nặng không nhẹ mà quất một cái.
“Có việc?” Trước mặt phủ xuống một bóng râm, Sasuke ngẩng đầu nhìn lướt qua, cảm thấy cổ ngẩng đến khó chịu liền cúi đầu xuống.
“Chào buổi chiều nhé Inumaki.” Gojo Satoru chào hỏi với học sinh, đưa mặt đến trước mặt Sasuke, “Sasuke không tham gia hội nghị với ta hả?”
“Không.” Sasuke đè con mèo bị Gojo Satoru hù lại, động tác mềm mại gãi gãi mặt nó. Mèo đen vốn có chút cảnh giác khi Gojo Satoru đến gần liền nằm về lại. “Ngày mai ta chỉ nghe theo chỉ thị của ngươi, những người khác không liên quan đến ta, không cần tham gia hội nghị.” Y nói.
“Vậy được rồi,“ Tâm tình Gojo Satoru đột nhiên tốt lên, “Buổi tối lại nói những sắp xếp ngày mai cho ngươi.”
Hắn duỗi tay sờ con mèo trong lòng Sasuke, ỷ vào việc mèo không cào được mình mà vò cho lông nó rối tung lên.
“Tạm biệt~”
Inumaki Toge mờ mịt nhìn bóng dàng Gojo Satoru rời đi, lại cúi đầu nhìn mèo đen đang tức đến điên cuồng hít hà.
Gojo-sensei rốt cuộc đến đây làm gì?
Hôm nay mình có thể sờ được mèo không?
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tôi choáng váng rồi... Sao một ngày cập nhật đượcnhiều vậy... Cảm ơn cả nhà...
Một số chú thích:
'Ràng buộc': Phiên bản hoàn thiện online. Không phải thuật đọc tâm, không phải thuật đọc tâm, không phải thuật đọc tâm. Hai bên đều là kỹ năng chủ động, tương đối mà nói thì bên Satoru nhanh nhạy hơn chút. Sasuke không hiếu kỳ, cho nên y muốn bị động. Nếu y muốn cũng có thể biết vị trí và trạng thái của Satoru. Sau này sẽ thống nhất giải quyết vấn đề 'ràng buộc'.
Satoru: Vẫn chưa phát hiện ra kỳ thật cậu đã đã bắt đầu không tự giác mà suy xét đến tâm tình của Sasuke sao?
Inumaki Toge: Tuy thích mèo nhưng lại vi diệu mà không được mèo thích, lần nọ Sasuke bị mèo ăn vạ nên thân thiện mà đưa cơm nắm giải cứu. Hiện tại là đi theo Sasuke vuốt mèo chùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.