Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 41
Vận Trà Thuyền
18/03/2024
“Hoàn toàn không hiểu ý nghĩa đến đây hôm nay là gì...” Zen'in Maki đứng dưới cổng Torii bằng gỗ bách cao lớn, suy sụp đập đầu lên lưng Okkotsu Yuta.
Thiếu niên tóc đen mặc áo lông dày, bị lực đạo truyền đến từ sau đẩy chúi về trước, ngón chân liều mạng moi xuống đất mới không để đầu đập vào người chú ngôn sư trước mặt.
“Zen'in-san...” Cậu cười khổ, đứng thẳng lại rồi xoay người, “Dù sao cũng là năm mới mà, hôm nay đã ít người hơn rồi.”
“Cá hồi.” Chú ngôn sư cũng mặc áo lông vỗ vai Okkotsu Yuta, tán đồng lời cậu.
Zen'in Maki kéo khẩu trang xuống, mắt kính lập tức phủ một tầng sương trắng. Cô mất kiên nhẫn gỡ kính xuống nhét vào túi xách, đuôi của đôi mắt màu xám nâu xếch lên khiến cả người trông sắc bén hơn nhiều.
Fushiguro Megumi quay đầu về phía trước, tay để trong túi, mái tóc màu xanh biển gần như hoà làm một thể với khăn quàng cổ: “Senpai, nhanh đi thôi.”
Zen'in Maki trừng nam nhân tóc bạc cao hơn những người khác một khúc lớn phía trước Fushiguro Megumi, phát hiện đối phương đang cúi đầu, không biết đang nói gì, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt giết người từ phía sau, chỉ có thể khó chịu thu mắt, theo đám đông dịch về trước vài bước.
Dù nghĩ sao đi nữa thì chú thuật sư mà muốn đi viếng đền cũng nên đi viếng những nơi như đền Yamata hoặc đền Tenmangu, một hai phải tới Meiji Jingu đông người như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Hơn nữa trời còn lạnh như vậy. Cô quấn khăn quàng cổ chặt thêm một chút, oán hận nghĩ.
“Senpai?” Fushiguro Megumi lại gọi cô một tiếng.
“Tới đây.” Cô bước nhanh hơn. Nguyện vọng năm nay là khiến tên giáo viên khốn nạn Gojo Satoru này ăn mệt thêm mấy lần! Quyết định là vậy!
“Còn khoảng mười phút nữa là được vào.” Đối tượng cầu nguyện của Zen'in Maki đang nhìn điện thoại, cong eo dựa cả người lên Sasuke, nóng lòng muốn thử đặt cằm lên đỉnh đầu thiếu niên.
Sasuke chắn cắm hắn, cảnh cáo liếc hắn một cái.
Đối phương hiển nhiên hoàn toàn không thèm để ý, thuận tay bắt lấy cổ tay y quơ quơ, ý tứ thúc giục cực kỳ rõ ràng.
“Tsuitachi ở đâu?”
Hoàn hảo thể hiện bốn chữ 'được voi đòi tiên' viết thế nào.
“Đừng đặt tên tuỳ tiện như vậy.” Sasuke nói, một con rắn nhỏ màu trắng dò đầu ra từ trong cổ áo hoodie của y, thân thể thon dài vòng quanh cổ y.
“Ài—” Gojo Satoru vui vẻ vói tay qua, “Đặt tên này có chỗ nào không tốt, Tsuitachi sinh ra nhằm mùng một, gọi là Tsuitachi không phải vừa khéo sao.”
Sasuke trông muốn lùi lại một bước, nhưng cuối cùng vẫn không cử động, để rắn nhỏ bò từ cổ mình lên lòng bàn tay Gojo.
Có lẽ do tiếp nhận không ít chú lực từ Gojo Satoru nên độ tiếp nhận của Thông Linh Thú của y đối với Gojo Satoru tương đối tốt, lúc mới nở thậm chí còn suýt nhầm đối tượng khế ước.
Vẫn cảm thấy con rắn này hơi ngốc.
“Tsuitachi, mày nói có đúng không?” Gojo Satoru cố ý để rắn trắng đến trước mặt Sasuke, đắc ý dào dạt nói, “Thật ra Sasuke hoàn toàn không biết đặt tên chứ gì?”
“Đã nói đừng đặt bừa, nó tên là Hakuda.” Sasuke cho rằng cách đặt tên của mình không có vấn đề gì, đơn giản gọn lẹ, vừa nghe đã biết đang gọi ai.
“Thông Linh Thú trước đây của em tên gì? Kuroda? Kaida?” Gojo Satoru tò mò hỏi, “Tuyệt đối là kiểu này nhỉ!”
“...Aoda, còn có Manda.”
“Tên rất là Sasuke nha,“ Gojo Satoru nói với rắn nhỏ trong lòng bàn tay, “Tsuitachi à, chúng ta vẫn nên gọi tên này đi.”
“Đã nói là tên Hakuda.”
“Tsuitachi.”
Đôi mắt tròn như hai viên hồng ngọc của rắn trắng nhỏ mới sinh ra ba ngày lui tới giữa hai người, mờ mịt cuộn mình thành một cục.
...
Fushiguro Megumi thở dài một tiếng.
Nếu cậu là Uchiha Sasuke, cậu sẽ lấy rắn lại, giải trừ ảo thuật, để Gojo Satoru tự hoà mình vào dòng người chứ không phải rối rắm với đối phương về vấn đề tên tuổi của con rắn nhỏ kia — dù sao đều không phải tên gì hay lắm.
Thiêu niên không cần đặt tên cho thức thần của mình không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu mỗi lần cậu điều phục một thức thần là phải đặt một cái tên thì cũng quá phiền toái. Còn vì sao thức thần còn có thể có thức thần, cậu đã sớm không suy nghĩ nữa, dù sao cứ có liên can đến Gojo Satoru thì tính huống nào cũng xảy ra được.
Bởi vì trên người có thêm một con rắn, Gojo Satoru lại mãnh liệt yêu cầu Sasuke mở dụng cụ che chắn cho hắn chọc rắn, tỏ vẻ nếu không mở hắn sẽ ăn vạ lúc xếp hàng rằng thiếu niên vô tình vô nghĩa, nên lúc này trên thực tế họ đều nằm dưới sự bao phủ của ảo thuật.
Fushiguro Megumi vẫn nhớ thần sắc mê mang của thức thần tóc đen khi đối mặt với cái từ 'dụng cụ che chắn' này.
—Đó là gì? Uchiha Sasuke hỏi.
—Là ảo thuật của em á! Gojo Satoru cao hứng phấn chấn nói, Lúc trước ở Izakaya không phải rất hữu dụng à? Nếu em có thể khiến người khác không thấy được tôi thì cũng có thể khiến tôi không thấy người khác chứ nhỉ.
—Tôi có thể đánh anh bất tỉnh. Uchiha Sasuke lãnh khốc nói.
Tuy Fushiguro Megumi chưa thấy ảo thuật bao giờ nhưng nãy giờ trên đường họ đi xác thật không nhận được ánh mắt từ bất kỳ ai — việc này chưa từng xảy ra trước đây. Bản thân Gojo Satoru là một cái đèn LED biết đi, chính hắn lại không muốn thu liễm tý nào, kết quả là sẽ luôn bị người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu cảm thấy tố chất tâm lý của mình tốt vậy là có nguyên nhân.
Đi đi dừng dừng, thật vất vả đến được Chozuya*, mấy người xếp hàng rửa tay súc miệng (Fushiguro Megumi nghi là Gojo Satoru và Sasuke đều không để nước chạm đến miệng mình), đến con rắn nhỏ không biết cuối cùng tên là Tsuitachi hay Hakuda cũng bị Gojo Satoru làm cho dính nước lên chóp đuôi.
Người đến rung chuông viếng đền càng lúc càng nhiều, họ dứt khoát tách nhau ra, dù sao cũng đều có điện thoại, đến lúc đó gọi điện là được.
Sasuke nhìn Gojo Satoru ném một đồng năm yên vào saisen-bako**, kéo kéo dây thừng hai ba cái tượng trưng và Okkotsu đang nghiêm túc khom lưng cầu nguyện, hình thành sự đối lập rõ ràng.
“Đã nói là tôi một chút cũng không tin cái này ó~” Gojo Satoru nói, động tác viếng đền của hắn thậm chí còn không hoàn chỉnh bằng Sasuke, “Muốn đi mua bùa hộ mệnh không? Vẽ thẻ Ema*** nữa?”
Hắn chỉ vào đám đông chen chúc bên cạnh.
“Không cần.” Sasuke lắc đầu. Hôm nay y đã nhìn người đủ rồi, thậm chí y còn cảm thấy hôm nay đã thấy được một nửa số người trong năm mới rồi.
Gojo Satoru làm vẻ mặt 'không nghe thấy em nói gì cả', kéo Sasuke đi xếp hàng mua một mớ đồ chơi nhỏ kỳ kỳ quái quái.
Omamori****, lục lạc đổi vận, mấy thẻ Ema và vài hộp đồ ngọt...
Người vây quanh nơi cột Ema cũng không ít. Mỗi mặt trước giá treo đều có một cái bàn nhỏ để ống đựng bút lông dầu, có người còn đang viết chữ vẽ tranh.
Gojo Satoru dựa vào ưu thế về chiều cao, duỗi tay rút hai cây bút từ trước đỉnh đầu đang cúi của một người, đưa Sasuke một cây.
“Không cho xem tôi viết cái gì nha, Sasuke.” Hắn đặt Ema trong lòng bàn tay, biểu cảm nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên đó.
Không ai muốn nhìn được chưa. Hơn nữa nếu anh đi viết mấy điều nghiêm túc mới là lạ đấy.
Sasuke nhìn thẻ gỗ nhỏ trong tay. Hình ngũ giác, không tính dày, một mặt là đồ án máy in, mặt còn lại để trống để người ta viết lên.
Hakuda tò mò ló đầu từ cổ tay áo y, phun lưỡi rắn thăm dò xem thứ Sasuke cầm trong tay là gì, phát hiện không có gì thú vị liền lui trở về.
—Conan, đừng có chạy loạn, rất dễ lạc đó.
—Biết rồi, chị Ran, em chỉ muốn lên trước xem một chút.
Sasuke nhớ hai giọng nói này.
Y vẽ lên thẻ vài nét bút, dịch sang cạnh nửa bước để bé trai và chị nhóc đi qua.
Mori Ran vội vàng cảm ơn, dắt Edogawa Conan rời đi, hai người đều không chú ý đến Sasuke và Gojo Satoru.
Cũng không nhìn thấy Sasuke nheo mắt sau lưng họ.
Kỳ quái, Sasuke chớp chớp mắt, cảm giác mình như thấy một cái bóng chồng trên người đứa bé trai đó.
“Viết xong chưa Sasuke?” Gojo Satoru nghiêng người dang, vừa lúc chặn tầm mắt y.
Sasuke đẩy đối phương một chút, khi muốn nhìn tiếp thì đứa nhóc đó đã bị những người khác che hoàn toàn.
“Sao vậy?” Nam nhân tóc bạc nghi hoặc nhìn theo tầm mắt y, “Có gì chơi vui hở? Không có gì hết mà.”
Sasuke nhìn nhìn người bên cạnh, lại nhìn mặt Gojo Satoru một lúc, người sau nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tuỳ ý để y soi xét nửa ngày.
“...Không có gì.” Y nói, tạm thời đè ép nghi hoặc xuống.
Đôi mắt y hẳn không có vấn đề gì, khí tức chú nguyền trên người hai người kia cũng không phải quá nặng — vẫn chưa đến mức hình thành chú linh cần chú thuật sư thanh tẩy. Nếu vậy thì vấn đề hẳn nằm trên người đứa nhóc kia.
“Gojo-sensei,“ Fushiguro Megumi và Okkotsu Yuta thấy họ, cầm Ema trong tay đi đến, “Thầy lại đang vẽ gì kỳ quái sao?” Fushiguro Megumi bất đắc dĩ nói.
Gojo Satoru đang treo Ema lên giá, nghe vậy quay đầu lại đặt ngón trỏ trước miệng: “Em đoán xem thầy vẽ gì? Đoán đúng không có thưởng ớ.”
Hoàn toàn không phủ nhận mình vẽ mấy thứ kỳ quái.
Sasuke đưa bút cho Okkotsu Yuta. Cậu sửng sốt một chút rồi cười nói cảm ơn Sasuke.
“Sasuke viết gì đó? Ema nhất định phải quay ra ngoài mới đạt được nguyện vọng nha.” Gojo Satoru nói.
“Đừng gạt người, Satoru,“ Zen'in Maki và Inumaki cũng tìm được họ, “Không muốn để người khác thấy thì lật qua là được.” Cô nói với Sasuke.
Sasuke chú ý thấy, dù lúc tới biểu cảm Zen'in Maki không vui lắm thì lúc này trên túi xách cũng có treo một cái omamori tinh xảo, trong tay còn cầm Omikuji**** và Ema của Meiji Jingu.
Đại khái là tâm thái dù có tin hay không cũng phải thử một lần đi.
Y cũng treo Ema hướng phần lưng ra ngoài lên.
Nguyện vọng của Zen'in Maki là 'Trở thành cấp Một', Inumaki Toge viết lên Ema 'Hy vọng thuốc ho có vị mới'. Fushiguro Megumi và Okkotsu Yuta treo Ema hơi thấp, có điều Gojo Satoru có vẻ như không cần xem cũng biết hai người viết gì.
“Chỉ có Sasuke không muốn để tôi biết nguyện vọng của mình à?” Gojo Satoru nghe vô cùng tủi thân, biểu cảm trông cũng rất suy sút. “Tôi có thể cho em xem Ema của tôi mà.”
“Không cần.” Sasuke đẩy hắn sang bên cạnh.
Y một chút cũng không muốn xem.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Một số chú thích:
Màu trắng thắng!
Tsuitachi: 'Mùng một' tiếng Nhật. Nhưng tôi không biết đặt tên, vậy nên gọi nó là Hakuda (Bạch Xà)!
Lục lạc đổi vận đền Sensoji rất đẹp, nhưng tôi không biết Meiji Jingu có hay không. Cung chủ của đền Yamata hẳn là võ tướng, cùng là phái động thủ như chú thuật sư.
Satoru: Viếng đền kỳ thật không chỉ vì Sasuke mà còn vì Megumi và Yuta.
Maki: Thái độ đối với tôn giáo này giống bản thân tôi.
Ảo thuật: Tôi không rõ nguyên lý ảo thuật, cho nên ảo thuật đều là viết đại.
________________________________________
*Chozuya: Nơi rửa tay, súc miệng trong đền thờ Nhật Bản
**Saisen-bako: Hộp để đặt xu cầu nguyện
***Ema: những thẻ gỗ nhỏ với hình ảnh cầu phúc và tạ ơn, treo gần cổng, hành lang hoặc một sảnh lớn chỗ dành riêng cho chúng
****Omamori: Bùa hộ mệnh nho nhỏ thường bán trong đền
*****Omikuji: Quẻ xăm thường rút ở đền Nhật, đại khái là bói vận xem năm nay như nào, quẻ tốt thì giữ, quẻ xấu thì buộc lại ở đền xem như gửi vận xui lại không mang về
Ai muốn nhìn hình thì hỏi bác gg để biết thêm chi tiết =D
Thiếu niên tóc đen mặc áo lông dày, bị lực đạo truyền đến từ sau đẩy chúi về trước, ngón chân liều mạng moi xuống đất mới không để đầu đập vào người chú ngôn sư trước mặt.
“Zen'in-san...” Cậu cười khổ, đứng thẳng lại rồi xoay người, “Dù sao cũng là năm mới mà, hôm nay đã ít người hơn rồi.”
“Cá hồi.” Chú ngôn sư cũng mặc áo lông vỗ vai Okkotsu Yuta, tán đồng lời cậu.
Zen'in Maki kéo khẩu trang xuống, mắt kính lập tức phủ một tầng sương trắng. Cô mất kiên nhẫn gỡ kính xuống nhét vào túi xách, đuôi của đôi mắt màu xám nâu xếch lên khiến cả người trông sắc bén hơn nhiều.
Fushiguro Megumi quay đầu về phía trước, tay để trong túi, mái tóc màu xanh biển gần như hoà làm một thể với khăn quàng cổ: “Senpai, nhanh đi thôi.”
Zen'in Maki trừng nam nhân tóc bạc cao hơn những người khác một khúc lớn phía trước Fushiguro Megumi, phát hiện đối phương đang cúi đầu, không biết đang nói gì, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt giết người từ phía sau, chỉ có thể khó chịu thu mắt, theo đám đông dịch về trước vài bước.
Dù nghĩ sao đi nữa thì chú thuật sư mà muốn đi viếng đền cũng nên đi viếng những nơi như đền Yamata hoặc đền Tenmangu, một hai phải tới Meiji Jingu đông người như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Hơn nữa trời còn lạnh như vậy. Cô quấn khăn quàng cổ chặt thêm một chút, oán hận nghĩ.
“Senpai?” Fushiguro Megumi lại gọi cô một tiếng.
“Tới đây.” Cô bước nhanh hơn. Nguyện vọng năm nay là khiến tên giáo viên khốn nạn Gojo Satoru này ăn mệt thêm mấy lần! Quyết định là vậy!
“Còn khoảng mười phút nữa là được vào.” Đối tượng cầu nguyện của Zen'in Maki đang nhìn điện thoại, cong eo dựa cả người lên Sasuke, nóng lòng muốn thử đặt cằm lên đỉnh đầu thiếu niên.
Sasuke chắn cắm hắn, cảnh cáo liếc hắn một cái.
Đối phương hiển nhiên hoàn toàn không thèm để ý, thuận tay bắt lấy cổ tay y quơ quơ, ý tứ thúc giục cực kỳ rõ ràng.
“Tsuitachi ở đâu?”
Hoàn hảo thể hiện bốn chữ 'được voi đòi tiên' viết thế nào.
“Đừng đặt tên tuỳ tiện như vậy.” Sasuke nói, một con rắn nhỏ màu trắng dò đầu ra từ trong cổ áo hoodie của y, thân thể thon dài vòng quanh cổ y.
“Ài—” Gojo Satoru vui vẻ vói tay qua, “Đặt tên này có chỗ nào không tốt, Tsuitachi sinh ra nhằm mùng một, gọi là Tsuitachi không phải vừa khéo sao.”
Sasuke trông muốn lùi lại một bước, nhưng cuối cùng vẫn không cử động, để rắn nhỏ bò từ cổ mình lên lòng bàn tay Gojo.
Có lẽ do tiếp nhận không ít chú lực từ Gojo Satoru nên độ tiếp nhận của Thông Linh Thú của y đối với Gojo Satoru tương đối tốt, lúc mới nở thậm chí còn suýt nhầm đối tượng khế ước.
Vẫn cảm thấy con rắn này hơi ngốc.
“Tsuitachi, mày nói có đúng không?” Gojo Satoru cố ý để rắn trắng đến trước mặt Sasuke, đắc ý dào dạt nói, “Thật ra Sasuke hoàn toàn không biết đặt tên chứ gì?”
“Đã nói đừng đặt bừa, nó tên là Hakuda.” Sasuke cho rằng cách đặt tên của mình không có vấn đề gì, đơn giản gọn lẹ, vừa nghe đã biết đang gọi ai.
“Thông Linh Thú trước đây của em tên gì? Kuroda? Kaida?” Gojo Satoru tò mò hỏi, “Tuyệt đối là kiểu này nhỉ!”
“...Aoda, còn có Manda.”
“Tên rất là Sasuke nha,“ Gojo Satoru nói với rắn nhỏ trong lòng bàn tay, “Tsuitachi à, chúng ta vẫn nên gọi tên này đi.”
“Đã nói là tên Hakuda.”
“Tsuitachi.”
Đôi mắt tròn như hai viên hồng ngọc của rắn trắng nhỏ mới sinh ra ba ngày lui tới giữa hai người, mờ mịt cuộn mình thành một cục.
...
Fushiguro Megumi thở dài một tiếng.
Nếu cậu là Uchiha Sasuke, cậu sẽ lấy rắn lại, giải trừ ảo thuật, để Gojo Satoru tự hoà mình vào dòng người chứ không phải rối rắm với đối phương về vấn đề tên tuổi của con rắn nhỏ kia — dù sao đều không phải tên gì hay lắm.
Thiêu niên không cần đặt tên cho thức thần của mình không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu mỗi lần cậu điều phục một thức thần là phải đặt một cái tên thì cũng quá phiền toái. Còn vì sao thức thần còn có thể có thức thần, cậu đã sớm không suy nghĩ nữa, dù sao cứ có liên can đến Gojo Satoru thì tính huống nào cũng xảy ra được.
Bởi vì trên người có thêm một con rắn, Gojo Satoru lại mãnh liệt yêu cầu Sasuke mở dụng cụ che chắn cho hắn chọc rắn, tỏ vẻ nếu không mở hắn sẽ ăn vạ lúc xếp hàng rằng thiếu niên vô tình vô nghĩa, nên lúc này trên thực tế họ đều nằm dưới sự bao phủ của ảo thuật.
Fushiguro Megumi vẫn nhớ thần sắc mê mang của thức thần tóc đen khi đối mặt với cái từ 'dụng cụ che chắn' này.
—Đó là gì? Uchiha Sasuke hỏi.
—Là ảo thuật của em á! Gojo Satoru cao hứng phấn chấn nói, Lúc trước ở Izakaya không phải rất hữu dụng à? Nếu em có thể khiến người khác không thấy được tôi thì cũng có thể khiến tôi không thấy người khác chứ nhỉ.
—Tôi có thể đánh anh bất tỉnh. Uchiha Sasuke lãnh khốc nói.
Tuy Fushiguro Megumi chưa thấy ảo thuật bao giờ nhưng nãy giờ trên đường họ đi xác thật không nhận được ánh mắt từ bất kỳ ai — việc này chưa từng xảy ra trước đây. Bản thân Gojo Satoru là một cái đèn LED biết đi, chính hắn lại không muốn thu liễm tý nào, kết quả là sẽ luôn bị người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu cảm thấy tố chất tâm lý của mình tốt vậy là có nguyên nhân.
Đi đi dừng dừng, thật vất vả đến được Chozuya*, mấy người xếp hàng rửa tay súc miệng (Fushiguro Megumi nghi là Gojo Satoru và Sasuke đều không để nước chạm đến miệng mình), đến con rắn nhỏ không biết cuối cùng tên là Tsuitachi hay Hakuda cũng bị Gojo Satoru làm cho dính nước lên chóp đuôi.
Người đến rung chuông viếng đền càng lúc càng nhiều, họ dứt khoát tách nhau ra, dù sao cũng đều có điện thoại, đến lúc đó gọi điện là được.
Sasuke nhìn Gojo Satoru ném một đồng năm yên vào saisen-bako**, kéo kéo dây thừng hai ba cái tượng trưng và Okkotsu đang nghiêm túc khom lưng cầu nguyện, hình thành sự đối lập rõ ràng.
“Đã nói là tôi một chút cũng không tin cái này ó~” Gojo Satoru nói, động tác viếng đền của hắn thậm chí còn không hoàn chỉnh bằng Sasuke, “Muốn đi mua bùa hộ mệnh không? Vẽ thẻ Ema*** nữa?”
Hắn chỉ vào đám đông chen chúc bên cạnh.
“Không cần.” Sasuke lắc đầu. Hôm nay y đã nhìn người đủ rồi, thậm chí y còn cảm thấy hôm nay đã thấy được một nửa số người trong năm mới rồi.
Gojo Satoru làm vẻ mặt 'không nghe thấy em nói gì cả', kéo Sasuke đi xếp hàng mua một mớ đồ chơi nhỏ kỳ kỳ quái quái.
Omamori****, lục lạc đổi vận, mấy thẻ Ema và vài hộp đồ ngọt...
Người vây quanh nơi cột Ema cũng không ít. Mỗi mặt trước giá treo đều có một cái bàn nhỏ để ống đựng bút lông dầu, có người còn đang viết chữ vẽ tranh.
Gojo Satoru dựa vào ưu thế về chiều cao, duỗi tay rút hai cây bút từ trước đỉnh đầu đang cúi của một người, đưa Sasuke một cây.
“Không cho xem tôi viết cái gì nha, Sasuke.” Hắn đặt Ema trong lòng bàn tay, biểu cảm nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên đó.
Không ai muốn nhìn được chưa. Hơn nữa nếu anh đi viết mấy điều nghiêm túc mới là lạ đấy.
Sasuke nhìn thẻ gỗ nhỏ trong tay. Hình ngũ giác, không tính dày, một mặt là đồ án máy in, mặt còn lại để trống để người ta viết lên.
Hakuda tò mò ló đầu từ cổ tay áo y, phun lưỡi rắn thăm dò xem thứ Sasuke cầm trong tay là gì, phát hiện không có gì thú vị liền lui trở về.
—Conan, đừng có chạy loạn, rất dễ lạc đó.
—Biết rồi, chị Ran, em chỉ muốn lên trước xem một chút.
Sasuke nhớ hai giọng nói này.
Y vẽ lên thẻ vài nét bút, dịch sang cạnh nửa bước để bé trai và chị nhóc đi qua.
Mori Ran vội vàng cảm ơn, dắt Edogawa Conan rời đi, hai người đều không chú ý đến Sasuke và Gojo Satoru.
Cũng không nhìn thấy Sasuke nheo mắt sau lưng họ.
Kỳ quái, Sasuke chớp chớp mắt, cảm giác mình như thấy một cái bóng chồng trên người đứa bé trai đó.
“Viết xong chưa Sasuke?” Gojo Satoru nghiêng người dang, vừa lúc chặn tầm mắt y.
Sasuke đẩy đối phương một chút, khi muốn nhìn tiếp thì đứa nhóc đó đã bị những người khác che hoàn toàn.
“Sao vậy?” Nam nhân tóc bạc nghi hoặc nhìn theo tầm mắt y, “Có gì chơi vui hở? Không có gì hết mà.”
Sasuke nhìn nhìn người bên cạnh, lại nhìn mặt Gojo Satoru một lúc, người sau nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tuỳ ý để y soi xét nửa ngày.
“...Không có gì.” Y nói, tạm thời đè ép nghi hoặc xuống.
Đôi mắt y hẳn không có vấn đề gì, khí tức chú nguyền trên người hai người kia cũng không phải quá nặng — vẫn chưa đến mức hình thành chú linh cần chú thuật sư thanh tẩy. Nếu vậy thì vấn đề hẳn nằm trên người đứa nhóc kia.
“Gojo-sensei,“ Fushiguro Megumi và Okkotsu Yuta thấy họ, cầm Ema trong tay đi đến, “Thầy lại đang vẽ gì kỳ quái sao?” Fushiguro Megumi bất đắc dĩ nói.
Gojo Satoru đang treo Ema lên giá, nghe vậy quay đầu lại đặt ngón trỏ trước miệng: “Em đoán xem thầy vẽ gì? Đoán đúng không có thưởng ớ.”
Hoàn toàn không phủ nhận mình vẽ mấy thứ kỳ quái.
Sasuke đưa bút cho Okkotsu Yuta. Cậu sửng sốt một chút rồi cười nói cảm ơn Sasuke.
“Sasuke viết gì đó? Ema nhất định phải quay ra ngoài mới đạt được nguyện vọng nha.” Gojo Satoru nói.
“Đừng gạt người, Satoru,“ Zen'in Maki và Inumaki cũng tìm được họ, “Không muốn để người khác thấy thì lật qua là được.” Cô nói với Sasuke.
Sasuke chú ý thấy, dù lúc tới biểu cảm Zen'in Maki không vui lắm thì lúc này trên túi xách cũng có treo một cái omamori tinh xảo, trong tay còn cầm Omikuji**** và Ema của Meiji Jingu.
Đại khái là tâm thái dù có tin hay không cũng phải thử một lần đi.
Y cũng treo Ema hướng phần lưng ra ngoài lên.
Nguyện vọng của Zen'in Maki là 'Trở thành cấp Một', Inumaki Toge viết lên Ema 'Hy vọng thuốc ho có vị mới'. Fushiguro Megumi và Okkotsu Yuta treo Ema hơi thấp, có điều Gojo Satoru có vẻ như không cần xem cũng biết hai người viết gì.
“Chỉ có Sasuke không muốn để tôi biết nguyện vọng của mình à?” Gojo Satoru nghe vô cùng tủi thân, biểu cảm trông cũng rất suy sút. “Tôi có thể cho em xem Ema của tôi mà.”
“Không cần.” Sasuke đẩy hắn sang bên cạnh.
Y một chút cũng không muốn xem.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Một số chú thích:
Màu trắng thắng!
Tsuitachi: 'Mùng một' tiếng Nhật. Nhưng tôi không biết đặt tên, vậy nên gọi nó là Hakuda (Bạch Xà)!
Lục lạc đổi vận đền Sensoji rất đẹp, nhưng tôi không biết Meiji Jingu có hay không. Cung chủ của đền Yamata hẳn là võ tướng, cùng là phái động thủ như chú thuật sư.
Satoru: Viếng đền kỳ thật không chỉ vì Sasuke mà còn vì Megumi và Yuta.
Maki: Thái độ đối với tôn giáo này giống bản thân tôi.
Ảo thuật: Tôi không rõ nguyên lý ảo thuật, cho nên ảo thuật đều là viết đại.
________________________________________
*Chozuya: Nơi rửa tay, súc miệng trong đền thờ Nhật Bản
**Saisen-bako: Hộp để đặt xu cầu nguyện
***Ema: những thẻ gỗ nhỏ với hình ảnh cầu phúc và tạ ơn, treo gần cổng, hành lang hoặc một sảnh lớn chỗ dành riêng cho chúng
****Omamori: Bùa hộ mệnh nho nhỏ thường bán trong đền
*****Omikuji: Quẻ xăm thường rút ở đền Nhật, đại khái là bói vận xem năm nay như nào, quẻ tốt thì giữ, quẻ xấu thì buộc lại ở đền xem như gửi vận xui lại không mang về
Ai muốn nhìn hình thì hỏi bác gg để biết thêm chi tiết =D
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.