Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun

Chương 46

Vận Trà Thuyền

18/03/2024

Sasuke nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau. Hai người họ đang trên đường đi Osaka.

“Anh hơi hưng phấn.” Y nói.

Gojo Satoru mang bịt mắt, nghe vậy thì nở nụ cười: “Rõ ràng vậy à?”

Sasuke nhìn hắn một cái, lại khép mắt.

“Vẫn ổn.” Đầu bên kia 'ràng buộc' không có động tĩnh gì, nhưng người này hôm nay khó được mà dậy thật sớm, chạy vào trong sân không biết nghĩ gì.

Hoàn toàn không phải phong cách của hắn.

“Vậy là được rồi,“ Nam nhân tóc bạc búng tay một cái, “Nếu là quá hưng phấn mà đùa cho người chết mất, đám già bại hoại kia phỏng chừng lại tức điên lên.”

Xe hơi ngừng trước một toà chung cư xa hoa.

Cuộc sống của chú nguyền sư này có thể gọi là mười phần dễ chịu. Trước đó ở trong một toà chung cư cao cấp, mấy ngày trước lại dọn đến đây. Nghe nói gã còn có một công việc đứng đắn, nhưng khi đi hỏi thì sếp gã nói gã đã không đi làm mấy ngày.

Gojo Satoru đẩy cửa xe, đè đè ngón tay mình.

“Đi thôi, sắp tới là thời gian ôn chuyện.”

Gojo Satoru vào thang máy liền cời bịt mắt, để lộ cặp mắt đặc biệt của mình.

Đối thủ hiển nhiên cũng cảm nhận được chú lực của người khác, ngay khi cửa thang máy vừa mở đã bắt đầu tấn công bọn họ.

Mũi đao khí vô hình cắt một vết sâu vào tường ngoài thang máy, lại không làm bay một sợi tóc của Gojo Satoru, câm lặng biến mất trong không khí.

“Mày là... thằng quỷ nhỏ Lục Nhãn nhà Gojo.” Tên chú nguyền sư kia vốn đứng trước một cánh cửa, trên má có hoa văn cổ quái, thân thể gần như kết hợp với thức thần trên đầu vai bằng một loại phương thức kỳ quái. Nhìn thấy nam nhân tóc bạc đứng trước Sasuke, biểu cảm gã lập tức thay đổi, hoàn toàn không có ý đánh với họ, mấy bước liền lui về, biến mất sau cửa.

Chú nguyền sư này đích xác là có quen Gojo Satoru. Sasuke nghĩ. Hơn nữa là thật sự gặp mặt, giao lưu qua. Vậy đúng là coi như đã quen biết lâu rồi.

Chỉ là không biết người quen lâu năm này làm chuyện gì mới để lại ấn tượng sâu đậm cho Gojo Satoru đến vậy.

Ngón trỏ và ngón giữa của Gojo Satoru khép lại, tùy tay bắn về phía cửa sắt dày nặng.

Cửa phòng lập tức phát ra một tiếng nổ, vặn vẹo biến hình, bay khỏi khung cửa rồi nện thật mạnh trên mặt đất, một cổ sương mù màu tím bùng lên bên trong.

Nhưng cổ sương mù này vẫn bị Vô Hạ Hạn chắn bên ngoài — chỉ cần là vật hữu hình, chỉ cần Gojo Satoru cố ý muốn ngăn cản thì đều sẽ không thể đến gần hắn. Hắn thậm chí còn rảnh rỗi đi hỏi Sasuke có cần hỗ trợ không.

Cùng lúc đó, chú nguyền sư đâm vỡ kính, trực tiếp nhảy xuống tầng. Xem ra là muốn lẩn vào trong đám đông.

Khi Sasuke đến bên cửa sổ, Gojo Satoru đang vươn tay về phía cổ chú nguyền sư.

Tay hắn như bị gì đó chắn một chút, dừng lại giữa không trung trong nháy mắt, để hở chút thời gian cho chú nguyền sư kia.

Con đường phía dưới thường xuyên có xe chạy qua, mà người trong xe lại hoàn toàn không biết gì về những thứ xảy ra trên đầu họ.

Vô Hạ Hạn của Gojo Satoru có thể giữ hắn lơ lửng giữa không trung, mà năng lực của thức thần nằm bò trên vai chú nguyền sư kia dường như có liên quan với 'Gió', mượn vật kiến trúc ở bốn phía cũng có thể ngắn ngủi mà dừng lại giữa không trung.

Chỉ là chênh lệch thực lực tuyệt đối nghĩa là thời gian mà đối phương có thể tranh thủ đã bị định sẵn là chỉ có 'một chút'.

“Chậm quá.” Lúc Gojo Satoru xách chú nguyền sư đã bất tỉnh trở vào chung cư, thứ nghe thấy chính là lời giễu cợt không hề khách khí của Sasuke.

“Ai bảo gã ở giữa trung tâm thành phố!” Nam nhân tóc bạc ném kẻ đang xách trên tay xuống đất, nghe có vẻ cực kỳ bất mãn, “Không thể để hắn chảy quá nhiều máu, không thể đập hắn dính vào tường, không thể để hắn kêu quá lớn... Phiền muốn chết.”

Coi như chưa điên. Sasuke dựa tường, nhìn chú nguyền sư trên mặt đất.

Là một lão già nhỏ người, trông khoảng năm sáu mươi tuổi, thân thủ còn tính là nhanh nhẹn. Bây giờ thê thê thảm thảm nằm trên đất, tay chân toàn vẹn, nhưng hai cổ tay hình như bị bẻ gãy, trong miệng nhét một miếng giẻ lau không biết lấy ở đâu ra — có lẽ Gojo Satoru tọng giẻ vào họng kẻ này trước rồi mới hạ thủ bẻ gãy cổ tay gã.

“Về chưa?” Y hỏi.

Gojo Satoru ngồi trên sô pha, đế giày nghiền lên ngón tay của kẻ nằm trên đất. “Khó mà làm được nha,“ Hắn ngẩng đầu cười với Sasuke, “Trước khi bị Hiệp hội mang đi, tôi còn chút việc muốn tìm gã tâm sự đây.”



Nochi Ryuji, chú nguyền sư, đại khái xem như một thức thần sử đặc thù.

Thực lực... hẳn là không khác chú thuật sư cấp Một mấy nhỉ.

Dù sao Sasuke không quá mẫn cảm mới thực lực bình thường của chú thuật sư. Trong mắt y, trừ Gojo Satoru ra, những người còn lại hoặc là yếu, hoặc là rất yếu.

Trình độ này trong chú thuật giới hẳn là coi như không tệ, thuật thức cũng rất thú vị, có thể dung hợp một phần với thức thần, nhờ đó dùng thân thể của thuật sư để phát huy năng lực của thức thần, nhưng mỗi lần chỉ có thể sử dụng một thức thần. Vừa rồi hắn dùng giữa không trung có vẻ là thức thần có thể thao túng gió. Nhả sương mù độc hẳn là một con khác, đáng tiếc những thức thần khác còn chưa kịp lấy ra dùng đã bị Gojo Satoru ném rồi.

Đây đều là những gì đối phương tự mình nói ban nãy khi đánh với Gojo Satoru.

Nhưng vẫn chưa đến trình độ có thể dễ như trở bàn tay giết chết một kẻ cấp Một, còn thành công che giấu được gần một ngày.



Đã có năng lực che giấu mùi máu tươi thì vì sao còn bất cẩn xuất hiện trong camera như vậy? Gã trông cũng không giống loại người tách biệt khỏi người thường.

Sasuke nhìn Gojo Satoru, còn cả chú nguyền sư bị trói trên ghế ăn cơm đối diện hắn.

Nochi Ryuji tỉnh lại. Gã vậy mà trấn tĩnh rất nhanh, còn nhìn Gojo Satoru nở một nụ cười ác ý.

“Chúng mày vậy mà có thể tìm được tao, Lục Nhãn quả nhiên xài tốt nhỉ.”

“Tìm được ông kỳ quái lắm à?” Giọng Gojo Satoru nghe rất lười biếng, “Lần này chưa thu dọn cái đuôi cho sạch sẽ nha.”

Nochi Ryuji hừ lạnh một tiếng.

“Dù sao đã bị bắt, không giao tao cho Hiệp hội của chúng mày à?”

“Không vội mà,“ Gojo Satoru nói, “Bắt được người rồi hỏi trước mấy câu cũng là nội dung công việc của tôi.”

“Nghe lời vậy hả, lần trước gặp mặt mày phiền lắm đấy.”

“Làm xong việc của tôi đi rồi lại ôn chuyện, như thế nào?” Gojo Satoru cười cười, “Ông giết Shimizu Shingo như nào?”

“Lúc đó mày mới ba bốn tuổi nhỉ...” Chú nguyền sư liếm liếm môi, nếu không nhìn vẻ mặt gã, kẻ này sẽ trông như một người già hào hoa phong nhã.

“Ài, làm xong việc của tôi trước không được sao?” Gojo Satoru bất đắc dĩ nói, “Tôi còn muốn chừa phần ôn chuyện lại lúc sau mà.”

Ngón út của chú nguyền sư nháy mắt bị chú lực giảo thành vụn máu.

Trong tiếng kêu gào thê thảm chậm nửa nhịp của Nochi Ryuji, Gojo Satoru chống cằm nghiêng nghiêng đầu: “Muốn nói chưa? Ông giết Shimizu Shingo thế nào?”

Coi bộ vẫn hơi điên. Sasuke nghĩ. Cho nên hôm nay muốn y đi theo là để tiện huỷ thi diệt tích à?

“Tao là... đi vào... giết lão a.” Chú nguyền sư nói đứt quãng, ngón tay run rẩy, máu từ vết đứt tí tách rơi đầy đất.

“Đây là nói bừa ó.” Gojo Satoru khép ngón trỏ và ngón giữa lại, nhìn có vẻ muốn lặp lại đoạn hội thoại vừa rồi một lần.

“Vốn dĩ là... vậy,“ Nochi Ryuji nói, “Lão già kia... căn bản không phản kháng.”

“Vì sao phải móc nội tạng lão?”

“Khách hàng yêu cầu tao làm vậy.”

“Khách hàng của ông là ai?”

Câu hỏi này hình như chọc vào điểm cười của chú nguyền sư, khiến gã hổn hển nở một nụ cười cổ quái trên ghế.

“Tao nói tụi mày cũng sẽ không tin đâu,“ Gã nói, “...Là bản thân Shimizu Shingo.”

Gojo Satoru và Sasuke đồng thời nhướng mày.

Sau đó người trước đột nhiên vỗ tay cười: “Vậy đến lúc đó ông nhớ nói với Hiệp hội như vậy. Được rồi, việc công xong rồi, bây giờ chúng ta nói việc tư đi.”

Gojo Satoru trông như là thật sự rất vui vẻ: “Dù sao tôi cũng nhớ ông lắm mà.”

Ngón áp út của Nochi Ryuji cũng biến thành vụn máu.

Sasuke nghe tiếng tru nghẹn ngào của chú nguyền sư, không khỏi nhăn mi. Y đứng dậy, chuẩn bị rời phòng ăn ra ngoài.

Lúc đi ngang qua người Gojo Satoru, tay Sasuke bị hắn bắt lấy.

“...Sao? Không xem được à?” Nam nhân tóc bạc nhìn chằm chằm Sasuke, ý cười trên mặt vẫn như cũ, đôi mắt nhạt màu lại mang theo chút sắc thái cố chấp.

“Buông ra,“ Sasuke giật tay một cái, thấy biểu cảm trên mặt Gojo Satoru, đè tính tình* giải thích một câu, “Cửa còn mở, anh chưa đặt 'Trướng' mà.”

Chiếu theo cách nói của Gojo Satoru, lỡ như thang máy ngừng ở tầng này, cảnh sát sẽ phải được báo án mà xông tới. Bọn họ chỉ mới xác nhận hộ gia đình tầng này đang không có mặt đã lên đây để phòng đối phương muốn chó cùng rứt giậu mà tùy tiện giết người, đến giờ cũng chưa buông 'Trướng'.

“...À.” Gojo Satoru chớp chớp mắt, biểu cảm hòa hoãn chút đỉnh, “Vậy tôi buông 'Trướng'.” Vẫn không có ý buông tay.

Sasuke hơi không rõ hắn nghĩ gì.

“Tôi ra ngoài chờ anh.” Y nói.

Đối phương do dự một chút, vẫn buông lỏng tay.

“...Trước đây đã nghe nói mày cũng tìm một thức thần, lúc đó tao còn nghĩ chuyện này sao có thể được?” Tuy mất hai ngón tay, chú nguyền sư kia lại không có vẻ sợ hãi tý nào, còn đang không biết sống chết cắn loạn, “Thì ra là vì a a a—!”

Lần này ngón giữa và ngón trỏ của gã đồng loạt biến mất.

Phạm vi của 'Trướng' vừa hay dừng lại giữa hành lang, ngăn cách thang máy bên ngoài.

Sasuke dựa ngoài cửa, nghe tiếng truyền đến từ bên trong, đại khái cũng nghe hiểu chuyện đã xảy ra.



Gojo Satoru hồi nhỏ hình như bị chú nguyền sư tấn công không ít lần. Lần bị Nochi Ryuji tấn công, mẹ hắn qua đời, hắn thức tỉnh Vô Hạ Hạn.

Chú nguyền sư lần tập kích đó có năm sáu người, chỉ có Nochi Ryuji là thành công thoát khỏi sự truy đuổi, từ đó mai danh ẩn tích, mãi đến lần này mới xuất hiện trước mặt Gojo Satoru.

Còn là bị camera quay được mới lộ vết.

Khoảng cách hơn hai mươi năm, vậy mà chưa bị phát hiện lấy một lần.

“Năm đó sau khi ông đào tẩu là ai bọc hậu cho ông?” Tiếng Gojo Satoru truyền ra từ trong phòng.

“Cũng là Shimizu Shingo...” Nochi Ryuji nói. Có lẽ do quá đau, giọng gã cũng không còn kiêu ngạo lúc đầu, trở nên yếu ớt, “Tao cũng là gần đây mới biết.”

“Hả? Ông còn muốn đứt chỗ nào nữa? Bên trên đứt hết rồi, lần này làm bên dưới thì sao?”

“...Tin hay không tuỳ mày, sự thật là vậy.” Chú nguyền sư nói, “Hỏi xong... thì giao tao đi, dù sao mày cũng không thể giết tao.”

Gã nói không sai, Gojo Satoru xác thật không thể giết gã.

Tài xế dưới lầu là người của Hiệp hội, lát nữa sẽ trực tiếp đưa người đến nơi giam giữ chú nguyền sư, tiếp đó còn phải tiến hành thẩm vấn. Lúc này mà làm chết người sẽ không có lợi cho bọn họ.

Nhưng lời đối phương nói thật sự rất kỳ quái. Dù gã tuỳ tiện nói tên ai đó cũng sẽ dễ tin hơn là tên kẻ bị hại.

Sasuke đi vào.

Nochi Ryuji có lẽ cũng đã chuẩn bị để tuỳ thời rời đi, trong phòng khách để vali, trong phòng cũng không dấu vết sinh hoạt gì.

Máu trên sàn phòng ăn rẽ thành đường cong dưới chân Gojo Satoru, chảy đến nơi khác. Sắc mặt Nochi Ryuji trắng bệch, hai tay từ cổ tay trở xuống đã hoàn toàn biến mất, lúc này dùng khuỷu tay buộc dây thừng để trói vào trên ghế, miễn cưỡng có chút tác dụng cầm máu, không để gã trực tiếp mất máu chết.

Ánh mắt nam nhân tóc bạc có chút âm u, tâm tình trông không tốt lắm. Đại khái là do không rành thẩm vấn, tin tức hỏi ra được lại khiến người ta không lần được đầu mối.

“Để tôi làm,“ Sasuke nói, “Được chứ?”

Y đứng trước người Gojo Satoru, dưới chân giẫm phải chút máu, có vẻ hoàn toàn không bận tâm.

Gojo Satoru ngẩng đầu nhìn Sasuke, cong cong mắt, “Sasuke rất am hiểu phương diện này à?” Thật ra hắn không muốn để đối phương đi làm loại chuyện này lắm.

Một bên thì nói với đối phương thế giới này không giống thế giới trước, một bên lại nhiều lần để người nhìn thấy tình huống làm người không thoải mái này.

Ngẫm lại thì thấy lời của mình trước đây đều như trò cười.

“Ít nhất là rành hơn anh,“ Sasuke cảm thấy mình xem như vừa kể câu chuyện cười, nhưng Gojo Satoru trông không phải rất muốn cười. “Tôi có thể nhìn thấy ký ức của gã,“ Nochi Ryuji giãy nhẹ trên ghế, “Nhưng không biết tàn uế cần bao lâu mới tiêu tán được.”

Y cũng có thể trực tiếp thôi miên đối phương, bắt gã nói rõ mọi việc, nhưng tự thuật bằng ngôn ngữ có lẽ sẽ vì tiềm thức mà sót một số chi tiết, không trực quan bằng trực tiếp nhìn xem.

“Không sao,“ Gojo Satoru nói, “Không thiếu một lý do này, tôi lo được.”

Nếu Nochi Ryuji kiên trì nói vậy ở Hiệp hội, nói Shimizu Shingo bảo gã giết mình, Hiệp hội sẽ hoặc cho rằng gã đang vô lý, hoặc cho rằng gã là bị người lừa. Nhưng nếu trên người gã có tàn lưu chakra của Sasuke, đám đó không chừng sẽ nói Sasuke khống chế đối phương, lại tìm chút phiền cho hắn.

Hôm nay Sasuke vẫn luôn không ra tay cũng là vì cái này.

Sasuke đi phía sau Nochi Ryuji, tùy tay dùng chakra phong bế huyệt vị của gã, máu lập tức chảy chậm lại rất nhiều.

Y do dự một chút, vẫn đặt tay lên đầu đối phương, chakra theo bàn tay chảy vào trong não đối phương. So với Sharingan, y vẫn chưa quá quen thuộc với năng lực của Rinnegan, nhưng động tĩnh của Rinnegan nhỏ hơn chút, chakra để lại cũng ít hơn chút, có lẽ rất nhanh sẽ tiêu tán.

“Ai bảo ngươi giết Shimizu Shingo?” Y lặp lại câu hỏi của Gojo Satoru một lần.

Đôi mắt của Nochi Ryuji mất tự chủ trừng lớn, đồng tử run rẩy, cơ mặt do sợ hãi cực đoan mà co giật.

Sasuke nhăn mày.

“Gã không nói dối.”

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Một số chú thích:

Rinnegan: Tâm Tầng Tiềm*. Xem như năng lực cơ bản của Rinnegan, có mắt là dùng được. Giả thiết của nguyên tác hình như là có thể rút linh hồn người cũng đọc được kỳ ức, tư thiết là một hỏi một đáp thì có thể đọc được ký ức hiện lên ngay khi đó, sẽ không trực tiếp lôi linh hồn ra, nếu không căn bản không dùng được vì dùng một lần là chết một người.

Vô Hạ Hạn: Satoru sinh ra đã có Lục Nhãn, thuật thức vẫn phải đến ba bốn tuổi mới thức tỉnh.

_________________________________

*: Cách bên Trung gọi cái chiêu rút linh hồn với đọc ký ức của Nhân đạo trong Lục đạo của Nagato

Tên của chú nguyền sư trong QT là 'Cánh đồng long thứ', mình không vào raw được nên mạn phép chọn 农田 龙次, mình gg dịch sang tiếng Nhật là 野内 龍次 (Nochi Ryuji)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook