Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 49
Vận Trà Thuyền
18/03/2024
Chuyện Shimizu Shingo có vẻ như cứ vậy mà qua.
Nochi Ryuji bị mang về Hiệp hội, do chuyên gia thẩm vấn — Hiệp hội đương nhiên có chú thuật sư giỏi thẩm vấn, nhưng chưa thể hỏi ra bất kỳ điều thứ, chỉ biết gã có một khách hàng lớn, hơn hai mươi năm nay vẫn liên hệ, lần giết người này cũng là chỉ thị của đối phương, hòm thư miễn cưỡng khôi phục được cũng chứng minh điều này.
Hiệp hội dù có muốn lấy việc Sasuke để lại chakra để gây sự cũng không có cớ gì.
Gojo Satoru vẫn bị mắng một trận — vì rõ ràng hắn đã bắt được đối phương lại còn dùng thuật thức hành người ta đến nửa chết nửa sống. Thuật thức của Nochi Ryuji rất ít thấy, nếu tay gã không đứt mất, Hiệp hội vẫn sẽ rất có hứng thú với gã.
Nhưng bây giờ, người trong Hiệp hội không thể nào trắng trợn chữa khỏi hai tay cho gã. Nhà Shimizu làm bên bị hại cũng tham gia thẩm vấn, gia chủ nhà họ sẽ là người đầu tiên không đồng ý điều này, vì thế chú nguyền sư này đối với họ đã chẳng còn giá trị gì.
Nochi Ryuji nhìn kẻ đối diện mình. Gã vẫn đang ở trong phòng tra khảo của Hiệp hội.
“Chú thuật sư chúng mày thú vị quá nhỉ, cả đám đấu tranh nội bộ.” Gã cười.
“Nói cho tôi... là ai sai sử ông?” Đối phương lại hỏi một lần.
“Tao không biết thân phận của hắn, nếu mày một mình tới tìm tao thì phải biết rõ hơn chứ?” Nochi Ryuji bình tĩnh nói, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trông hơi khô khan.
“...Vậy à?” Người nọ như suy tư gì, “Ông đánh nhau với thức thần của Gojo Satoru?”
“Đúng vậy,“ Chú nguyền sư trả lời, “Con thức thần đó liếc tao một cái là tao xỉu rồi.”
“Kẻ sai ông không bảo ông phải nói gì?”
“Hắn bảo tao nói gì thì tao nói hết rồi.” Ngữ khí của chú nguyền sư trở nên thiếu kiên nhẫn, “Mấy thứ này tụi mày biết trước hết rồi mà? Tao còn chưa hỏi hắn tại sao Gojo Satoru có thể tóm được tao luôn đấy!”
“...Là vậy à.”
“Ê!” Nochi Ryuji nhìn người nọ chuẩn bị rời đi, trong lòng có chút hoảng loạn, “Tay tao chừng nào thì chữa? Mày muốn mang tao ra ngoài như nào?”
“Tôi sẽ chấp hành án tử cho ông,“ Đối phương nói, “Sau khi đưa ông khỏi đây sẽ tìm người chữa tay cho ông.”
Thì ra là muốn tráo đổi vào phút cuối.
“Vậy nhanh lên, tao không muốn ở đây.” Gã nói.
“Ừ,“ Tiếng kẻ xa lạ còn có ý cười cổ quái, “Tôi sẽ nhanh chóng đưa ông rời khỏi đây, sau này còn phải tiếp tục hợp tác với ông mà.”
Lần hợp tác cuối cùng, mong ông vĩnh viễn rời khỏi thế giới này đi.
——
Không ít chú thuật sư đã chết giữa trận Bách Quỷ Dạ Hành cuối năm kia, chưa kịp nhìn thấy năm mới bắt đầu, mà một phần chú thuật sư sống sót lựa chọn rời xa chú thuật giới, một phần thì kiên cường ở lại.
Mà trong những người ở lại kia, chỉ có một số ít mới biết đại diện nhà Shimizu trong Hiệp hội đã qua đời, người biết đây là do chú nguyền sư lại càng ít ỏi hơn nữa.
Trong lòng họ, năm nay bắt đầu một cách vô cùng bình tĩnh: Không có gì đặc biệt, mỗi ngày vẫn như cũ đi thanh tẩy chú linh, rảnh rỗi có thể uống mấy ly với những người bạn nào còn sống. Ngày qua ngày, chớp mắt đã đến tháng Ba.
Hakuda đã dài bằng cánh tay Sasuke, khi bò trên mặt đất, vảy sắp xếp chặt chẽ như vảy cá sẽ ánh lên như vỏ sò.
Nó nói chuyện chưa sõi lắm, nhưng thiên phú đã bắt đầu lộ dần.
Một cái là độc, một cái là không gian.
Độc hẳn là thiên phú vốn có của Hakuda, Manda và Aoda Sasuke dùng trước đây đều không có độc tính, chỉ là hình thể to lớn, thân thể mạnh mẽ hơn thôi. Còn không gian có lẽ là tính chất đặc biệt có được sau khi bị y triệu hồi đến đây, có khả năng sẽ cần chậm rãi phát triển.
Chỉ là Hakuda từ lúc nở đến giờ vẫn luôn ở bên này, có lẽ phải đến khi hoàn toàn thành niên, cơ thể trưởng thành rồi mới có thể trở lại hang Ryuchi, còn vĩnh viễn không về được cũng không phải không thể.
Lúc này, toàn bộ thân mình nó đang quây trên sô pha, đầu đặt lên bả vai Sasuke, trông rất lười biếng.
Trong tay Sasuke cầm giấy bút, ngồi xếp bằng trên đất, viết viết vẽ vẽ trên bàn con trước mặt, đôi lúc sẽ dừng lại, thử chỉ ngưng tụ mỗi chú lực trên tay mình.
Đêm Vọng năm ngoái y đã thấy được rất nhiều thuật thức khác nhau, có của chú nguyền sư, cũng có của chú thuật sư. Thứ lực lượng này khác với chakra, nghe nói đại não phải có một kết cấu nào đó mới có thể sử dụng được, nếu không sẽ chỉ bất tri bất giác tản mác ra ngoài, dần dần biến thành chú linh.
Sasuke là một kẻ ngoại lai, chakra sau khi biến hóa có thể tạo ra hiệu quả tương tự chú lực nhưng không thể tự mình sinh ra chú lực, cũng sẽ không tạo ra chú linh. Chú lực của Gojo Satoru có thể lưu lại trong cơ thể y, chỉ cần kịp thời bổ sung thì có khi y thậm chí còn có thể sử dụng sức mạnh này như chú thuật sư.
Y có thể tiếp thu sự thật về lực lượng đối phương để lại trong cơ thể mình, nhưng còn muốn nắm giữ cổ lực lượng này nữa, dù chú lực có biến mất sau khi giải trừ 'ràng buộc' cũng vậy.
Gojo Satoru cực kỳ tán đồng ý tưởng của y, nóng lòng muốn thử mà cho y chiêm ngưỡng thuật thức của mình mấy lần.
—Nói không chừng em có thể sử dụng thuật thức của tôi đấy. Như thế không phải thú vị sao?
Có lẽ chỉ có người này mới thấy thú vị thôi. Sasuke nghĩ. Hoàn toàn không suy xét đến việc thuật thức của hắn biến thái cỡ nào, lỡ bị Sasuke học được thì sẽ xảy ra chuyện gì.
—Em có thể biến thành tôi rồi đi họp giúp tôi!
Sasuke cảm thấy hắn đang mớ ngủ.
Y duỗi tay đè trán Gojo Satoru, không để hắn dựa sát hơn nữa.
“Hôm nay cũng không có cái ôm tình yêu hở.” Gojo Satoru thở dài một tiếng, uể oải ngồi lên sô pha phía sau Sasuke, “Lẽ nào giáo viên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần không xứng được an ủi sao?”
Hakuda nhanh nhẹn né hắn ra, toàn bộ thân rắn men theo vai Sasuke đu lên cánh tay y rồi lại thả người lên đầu gối thiếu niên, chỉ có đầu đặt sau tai y, tò mò nhìn chằm chằm Gojo Satoru.
Sasuke không để ý đến hắn, đầu ngón tay bốc lên chút chú lực, lập loè không ôn định giữa không trung.
Gojo Satoru cười ha hả, vươn ngón trỏ, giơ lên trước mặt thiếu niên từ sau tai y. Đầu ngón tay hắn rất nhanh cũng ngưng tụ ra một quả cầu chú lực, chỉ là so với đốm chú lực nhỏ kia của Sasuke, lực lượng của hắn hiển nhiên càng ổn định hơn, cũng càng có tính uy hiếp hơn.
“Mau mở mắt nhìn tôi xem,“ Tay hắn trước mặt Sasuke cứ quơ quơ, lúc ẩn lúc hiện, “Cái này là chiêu đơn giản nhất của tôi, em nhất định có thể học được.”
Thuật thức thuận chuyển dùng Lục Nhãn để thi triển, Thương.
Độ khó đái khái tương đương với việc bắt một đứa nhóc mới biết đi đi tham gia giải điền kinh.
Huống chi Lục Nhãn khác Sharingan. Trong mắt Sasuke, Gojo Satoru như thể đột nhiên thức tỉnh huyết kế giới hạn, thứ này dù y có Sharingan cũng không học được.
“Tôi không học được thuật thức của anh.” Sasuke vẩy tan chú lực trên đầu ngón tay, khép quyển vở trên đầu gối lại.
Việc xây dựng một thuật thức không biết đến lúc nào mới dùng, rồi lại nỗ lực phát triển hướng tới Triển khai Lãnh địa như chú thuật sư chắc chắn không bằng việc trực tiếp thử thao túng chú lực bằng phương pháp vận hành nhẫn thuật, hoặc là sử dụng chakra bằng cách sử dụng chú lực.
Y vẫn nhớ rằng Nanami Kento có một loại kỹ xảo thao túng chú lực, có vẻ hơi giống quái lực của Sakura, có lẽ có thể thử xem.
“Mở mắt cũng không được à?”
“Không được.”
Gojo Satoru dướng như sinh ra hứng thú rất lớn với mắt y — thậm chí còn lớn hơn hứng thú trước đây, mỗi ngày sẽ tận lực khiến y mở mắt, còn có ý đồ dẫn y đi cắt tóc để cho Rinnegan bên trái lộ ra.
Vốn dĩ phải che đã rất phiền rồi, Sasuke nghĩ, có tóc che thì lúc bình thường sẽ không cần phải mang bịt mắt.
Nam nhân tóc bạc tiếc nuối làm tan chú lực trên đầu ngón tay, gãi gãi hàm dưới Hakuda như đang vuốt mèo.
Hakuda phun lưỡi rắn, tùy ý để đối phương duỗi tay nhấc người nó từ trên người chủ nhân lên không trung.
“Tsuitachi~ Đến chỗ ba này—” Gojo Satoru tủm tỉm gọi cái tên hắn ương ngạnh đặt cho nó, giơ nó lên vẫy vẫy giữa không trung.
“Nó có cha mẹ.” Sasuke xoa xoa giữa mày.
“Nhưng không phải là không đến được đây à,“ Gojo Satoru treo rắn lên cổ mình, “Chuyện giáo dục con trẻ rất quan trọng, lúc trước là chúng ta cùng nhau ấp nó ra mà!”
...
Đây là Thông Linh Thú, tự mang ký ức mà gia tộc truyền lại, không phải đồ chơi để anh chơi trò gia đình.
“Anh không có lớp phải dạy hả?” Sasuke tức giận hỏi.
Không có lớp thì mau đi gánh vác trách nhiệm của một kẻ Đặc cấp, cút về viết báo cáo đi, đừng có ở đây túm lấy y mà nói mấy chuyện không đâu.
“Hết rồi ớ.” Gojo Satoru nhét một miếng sô cô la vào miệng, “Tôi vốn đã không có bằng sư phạm, có nhiều môn tôi không dạy được.”
Hắn còn làm như mình có mấy phần tiếc nuối.
Nếu thật sự muốn làm một giáo viên bình bình thường thường, yêu nghề kính nghiệp thì đi lấy bằng sư phạm đi chứ?
Sasuke nhớ tới việc anh ta chân trước nói với mình 'Ta chỉ là một giáo viên bình thường', chân sau đã nói mình không có bằng sư phạm.
Vậy mà mình lúc trước còn thấy anh ta giống Kakashi, quả nhiên là ảo giác.
“Hakuda,“ Sasuke đứng dậy duỗi tay sang. Hakuda bò lên cánh tay y, biến mất trong cổ tay áo to rộng. “Ở một mình đi.”
Gojo Satoru vốn đang tự hỏi nguyên lý thu nhỏ của Hakuda, nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc đen.
“Đi đâu thế?”
“Nội thành.” Sasuke nói.
Khi ra khỏi phòng ngủ, y đã thay một bộ quần áo hợp ra ngoài.
Hoodie có mũ và quần túi hộp đen, trên cổ tay là bao cổ tay vận động và đồng hồ, còn hiếm thấy mà đeo choker che đi chú văn trên cổ. Y không mang thanh Đường đao dài kia theo, chỉ cầm chú cụ lấy được từ nhà Shimizu, một chuỷ thủ nhỏ rất tinh tế, trong tay.
Trang phục thế này rõ ràng là muốn đi gặp người thường!
“Sao ngày nào em cũng đi gặp người khác vậy!” Gojo Satoru chỉ trích. “Là tôi chưa đủ tốt với em hả? Hay em đang tham gia thử thách 'Đời thường nhân*'?”
Sasuke quảy ba lô lên lưng, không muốn nói chuyện lắm.
Y thấy mỗi ngày chỉ cần mình trả lời câu hỏi của Gojo Satoru là đã mệt nhừ người.
Gojo Satoru rõ ràng không muốn buông tha y, trực tiếp đứng lên khỏi sô pha phóng tới cạnh y, duỗi tay ra chặn vai Sasuke lại.
“Tokyo à**? Đường nào, quán nào?” Hắn huyên thuyên mà phun ra một mớ câu hỏi, cằm cọ tới cọ lui trên đỉnh đầu Sasuke.
Sasuke ấn một bàn tay lên mặt của con người trên đỉnh đầu, muốn đẩy hắn xuống.
Bàn tay khô ráo ấm áp của thiếu niên chạm đến lông mi của Gojo Satoru. Hắn giật mình, nhanh chóng lui về sau.
“Em cao lên rồi à?” Cuối cùng thanh niên tóc bạc hỏi thế.
Sasuke cho hắn một cái địa chỉ, đứng trước cửa mang đôi giày Dr. Martens*** vào, cắm vào ống giày, lại dùng quần che đi.
“Có lẽ vậy,“ Y nghĩ nghĩ, “Có lẽ cao lên khoảng ba bốn cm gì đó.”
Đã lâu rồi y chưa hoàn toàn nghỉ ngơi. Phần lớn thời gian từ khi đánh nhau đến trọng thương với Naruto đến giờ cũng đều dùng để tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đàng hoàng, dù có động thủ cũng trên cơ bản đều là đánh đấm nho nhỏ, mỗi ngày trừ bị Gojo Satoru chọc giận thì đều không có gì phiền lòng, cũng hoàn toàn không ăn thuốc binh lương****, có cao lên cũng không lạ gì.
“Cao lên chút nữa đi,“ Gojo Satoru dựa vào khung cửa khoa tay múa chân, “Nhất định phải đến tai tôi mới được, vậy sẽ tiện hơn.”
Tiện làm gì?
Sasuke nghi hoặc nhìn hắn.
“Thôi,“ Gojo Satoru làm mặt quỷ với y, nhanh chóng đổi đề tài, “Tôi muốn ăn bánh sô cô la chảy của cửa hàng đó! Thêm cả daifuku dâu tây bên cạnh nữa!” Hắn xoẹt xoẹt xoẹt gọi tên một mớ đồ ngọt đến nổ lưỡi.
Sasuke ném chân giữ cửa lên mặt hắn — đương nhiên là bị Vô Hạ Hạn chặn, cửa cũng không đóng lại.
“Không có đồ ngọt thì cà chua bi của em sẽ mất hết đó!”
Sasuke uy hiếp liếc Gojo Satoru một cái, người sau lại tủm tỉm cho y một cái hôn gió.
“Gặp tình huống khẩn cấp thì nhớ gọi cho Satoru-sama siêu cấp đẹp trai nha~”
Không đời nào, cả đời này cũng chẳng có cửa gọi đâu.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chiều cao của Sasuke: Đổi gió xong cao lên! Hiện tại chắc khoảng 172 cm. Qua đây khoảng bốn tháng rồi, ăn ngon ngủ ngon bao ba bốn cm đã nhanh lắm rồi! Cốt truyện chính văn xong y chưa chắc cao được mét tám *khóc*
__________________________________
*: Ghi vậy cho nó có mùi thử thách văn vẻ tý =P
**: Chỗ này dùng chữ 東京市, gồm 15 khu (ward) phía Đông của tỉnh Tokyo (Tokyo perfecture) trước đây được lập ra thời Minh trị
***: QT ghi Martin ủng, mình search gg nó ra Dr. Martens (giày hiệu). Cái này cầu cao nhân nào hiểu ngụ ý sau chữ Martin khai thị ạ, chứ mình chỉ nghĩ được mỗi cái hiệu này thôi:“D (Mấy đồ hiệu tiếng Anh dịch sang tiếng Trung rồi dịch về tiếng Việt đôi khi nó sẽ biến đổi hơi hơi về phiên âm, nên mình nghĩ nó tương đối hợp lý, nhưng vẫn cầu cao nhân ạ)
****: Cái cục đen đen ăn xong là hồi chakra/thể lực trong Naruto
Nochi Ryuji bị mang về Hiệp hội, do chuyên gia thẩm vấn — Hiệp hội đương nhiên có chú thuật sư giỏi thẩm vấn, nhưng chưa thể hỏi ra bất kỳ điều thứ, chỉ biết gã có một khách hàng lớn, hơn hai mươi năm nay vẫn liên hệ, lần giết người này cũng là chỉ thị của đối phương, hòm thư miễn cưỡng khôi phục được cũng chứng minh điều này.
Hiệp hội dù có muốn lấy việc Sasuke để lại chakra để gây sự cũng không có cớ gì.
Gojo Satoru vẫn bị mắng một trận — vì rõ ràng hắn đã bắt được đối phương lại còn dùng thuật thức hành người ta đến nửa chết nửa sống. Thuật thức của Nochi Ryuji rất ít thấy, nếu tay gã không đứt mất, Hiệp hội vẫn sẽ rất có hứng thú với gã.
Nhưng bây giờ, người trong Hiệp hội không thể nào trắng trợn chữa khỏi hai tay cho gã. Nhà Shimizu làm bên bị hại cũng tham gia thẩm vấn, gia chủ nhà họ sẽ là người đầu tiên không đồng ý điều này, vì thế chú nguyền sư này đối với họ đã chẳng còn giá trị gì.
Nochi Ryuji nhìn kẻ đối diện mình. Gã vẫn đang ở trong phòng tra khảo của Hiệp hội.
“Chú thuật sư chúng mày thú vị quá nhỉ, cả đám đấu tranh nội bộ.” Gã cười.
“Nói cho tôi... là ai sai sử ông?” Đối phương lại hỏi một lần.
“Tao không biết thân phận của hắn, nếu mày một mình tới tìm tao thì phải biết rõ hơn chứ?” Nochi Ryuji bình tĩnh nói, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trông hơi khô khan.
“...Vậy à?” Người nọ như suy tư gì, “Ông đánh nhau với thức thần của Gojo Satoru?”
“Đúng vậy,“ Chú nguyền sư trả lời, “Con thức thần đó liếc tao một cái là tao xỉu rồi.”
“Kẻ sai ông không bảo ông phải nói gì?”
“Hắn bảo tao nói gì thì tao nói hết rồi.” Ngữ khí của chú nguyền sư trở nên thiếu kiên nhẫn, “Mấy thứ này tụi mày biết trước hết rồi mà? Tao còn chưa hỏi hắn tại sao Gojo Satoru có thể tóm được tao luôn đấy!”
“...Là vậy à.”
“Ê!” Nochi Ryuji nhìn người nọ chuẩn bị rời đi, trong lòng có chút hoảng loạn, “Tay tao chừng nào thì chữa? Mày muốn mang tao ra ngoài như nào?”
“Tôi sẽ chấp hành án tử cho ông,“ Đối phương nói, “Sau khi đưa ông khỏi đây sẽ tìm người chữa tay cho ông.”
Thì ra là muốn tráo đổi vào phút cuối.
“Vậy nhanh lên, tao không muốn ở đây.” Gã nói.
“Ừ,“ Tiếng kẻ xa lạ còn có ý cười cổ quái, “Tôi sẽ nhanh chóng đưa ông rời khỏi đây, sau này còn phải tiếp tục hợp tác với ông mà.”
Lần hợp tác cuối cùng, mong ông vĩnh viễn rời khỏi thế giới này đi.
——
Không ít chú thuật sư đã chết giữa trận Bách Quỷ Dạ Hành cuối năm kia, chưa kịp nhìn thấy năm mới bắt đầu, mà một phần chú thuật sư sống sót lựa chọn rời xa chú thuật giới, một phần thì kiên cường ở lại.
Mà trong những người ở lại kia, chỉ có một số ít mới biết đại diện nhà Shimizu trong Hiệp hội đã qua đời, người biết đây là do chú nguyền sư lại càng ít ỏi hơn nữa.
Trong lòng họ, năm nay bắt đầu một cách vô cùng bình tĩnh: Không có gì đặc biệt, mỗi ngày vẫn như cũ đi thanh tẩy chú linh, rảnh rỗi có thể uống mấy ly với những người bạn nào còn sống. Ngày qua ngày, chớp mắt đã đến tháng Ba.
Hakuda đã dài bằng cánh tay Sasuke, khi bò trên mặt đất, vảy sắp xếp chặt chẽ như vảy cá sẽ ánh lên như vỏ sò.
Nó nói chuyện chưa sõi lắm, nhưng thiên phú đã bắt đầu lộ dần.
Một cái là độc, một cái là không gian.
Độc hẳn là thiên phú vốn có của Hakuda, Manda và Aoda Sasuke dùng trước đây đều không có độc tính, chỉ là hình thể to lớn, thân thể mạnh mẽ hơn thôi. Còn không gian có lẽ là tính chất đặc biệt có được sau khi bị y triệu hồi đến đây, có khả năng sẽ cần chậm rãi phát triển.
Chỉ là Hakuda từ lúc nở đến giờ vẫn luôn ở bên này, có lẽ phải đến khi hoàn toàn thành niên, cơ thể trưởng thành rồi mới có thể trở lại hang Ryuchi, còn vĩnh viễn không về được cũng không phải không thể.
Lúc này, toàn bộ thân mình nó đang quây trên sô pha, đầu đặt lên bả vai Sasuke, trông rất lười biếng.
Trong tay Sasuke cầm giấy bút, ngồi xếp bằng trên đất, viết viết vẽ vẽ trên bàn con trước mặt, đôi lúc sẽ dừng lại, thử chỉ ngưng tụ mỗi chú lực trên tay mình.
Đêm Vọng năm ngoái y đã thấy được rất nhiều thuật thức khác nhau, có của chú nguyền sư, cũng có của chú thuật sư. Thứ lực lượng này khác với chakra, nghe nói đại não phải có một kết cấu nào đó mới có thể sử dụng được, nếu không sẽ chỉ bất tri bất giác tản mác ra ngoài, dần dần biến thành chú linh.
Sasuke là một kẻ ngoại lai, chakra sau khi biến hóa có thể tạo ra hiệu quả tương tự chú lực nhưng không thể tự mình sinh ra chú lực, cũng sẽ không tạo ra chú linh. Chú lực của Gojo Satoru có thể lưu lại trong cơ thể y, chỉ cần kịp thời bổ sung thì có khi y thậm chí còn có thể sử dụng sức mạnh này như chú thuật sư.
Y có thể tiếp thu sự thật về lực lượng đối phương để lại trong cơ thể mình, nhưng còn muốn nắm giữ cổ lực lượng này nữa, dù chú lực có biến mất sau khi giải trừ 'ràng buộc' cũng vậy.
Gojo Satoru cực kỳ tán đồng ý tưởng của y, nóng lòng muốn thử mà cho y chiêm ngưỡng thuật thức của mình mấy lần.
—Nói không chừng em có thể sử dụng thuật thức của tôi đấy. Như thế không phải thú vị sao?
Có lẽ chỉ có người này mới thấy thú vị thôi. Sasuke nghĩ. Hoàn toàn không suy xét đến việc thuật thức của hắn biến thái cỡ nào, lỡ bị Sasuke học được thì sẽ xảy ra chuyện gì.
—Em có thể biến thành tôi rồi đi họp giúp tôi!
Sasuke cảm thấy hắn đang mớ ngủ.
Y duỗi tay đè trán Gojo Satoru, không để hắn dựa sát hơn nữa.
“Hôm nay cũng không có cái ôm tình yêu hở.” Gojo Satoru thở dài một tiếng, uể oải ngồi lên sô pha phía sau Sasuke, “Lẽ nào giáo viên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần không xứng được an ủi sao?”
Hakuda nhanh nhẹn né hắn ra, toàn bộ thân rắn men theo vai Sasuke đu lên cánh tay y rồi lại thả người lên đầu gối thiếu niên, chỉ có đầu đặt sau tai y, tò mò nhìn chằm chằm Gojo Satoru.
Sasuke không để ý đến hắn, đầu ngón tay bốc lên chút chú lực, lập loè không ôn định giữa không trung.
Gojo Satoru cười ha hả, vươn ngón trỏ, giơ lên trước mặt thiếu niên từ sau tai y. Đầu ngón tay hắn rất nhanh cũng ngưng tụ ra một quả cầu chú lực, chỉ là so với đốm chú lực nhỏ kia của Sasuke, lực lượng của hắn hiển nhiên càng ổn định hơn, cũng càng có tính uy hiếp hơn.
“Mau mở mắt nhìn tôi xem,“ Tay hắn trước mặt Sasuke cứ quơ quơ, lúc ẩn lúc hiện, “Cái này là chiêu đơn giản nhất của tôi, em nhất định có thể học được.”
Thuật thức thuận chuyển dùng Lục Nhãn để thi triển, Thương.
Độ khó đái khái tương đương với việc bắt một đứa nhóc mới biết đi đi tham gia giải điền kinh.
Huống chi Lục Nhãn khác Sharingan. Trong mắt Sasuke, Gojo Satoru như thể đột nhiên thức tỉnh huyết kế giới hạn, thứ này dù y có Sharingan cũng không học được.
“Tôi không học được thuật thức của anh.” Sasuke vẩy tan chú lực trên đầu ngón tay, khép quyển vở trên đầu gối lại.
Việc xây dựng một thuật thức không biết đến lúc nào mới dùng, rồi lại nỗ lực phát triển hướng tới Triển khai Lãnh địa như chú thuật sư chắc chắn không bằng việc trực tiếp thử thao túng chú lực bằng phương pháp vận hành nhẫn thuật, hoặc là sử dụng chakra bằng cách sử dụng chú lực.
Y vẫn nhớ rằng Nanami Kento có một loại kỹ xảo thao túng chú lực, có vẻ hơi giống quái lực của Sakura, có lẽ có thể thử xem.
“Mở mắt cũng không được à?”
“Không được.”
Gojo Satoru dướng như sinh ra hứng thú rất lớn với mắt y — thậm chí còn lớn hơn hứng thú trước đây, mỗi ngày sẽ tận lực khiến y mở mắt, còn có ý đồ dẫn y đi cắt tóc để cho Rinnegan bên trái lộ ra.
Vốn dĩ phải che đã rất phiền rồi, Sasuke nghĩ, có tóc che thì lúc bình thường sẽ không cần phải mang bịt mắt.
Nam nhân tóc bạc tiếc nuối làm tan chú lực trên đầu ngón tay, gãi gãi hàm dưới Hakuda như đang vuốt mèo.
Hakuda phun lưỡi rắn, tùy ý để đối phương duỗi tay nhấc người nó từ trên người chủ nhân lên không trung.
“Tsuitachi~ Đến chỗ ba này—” Gojo Satoru tủm tỉm gọi cái tên hắn ương ngạnh đặt cho nó, giơ nó lên vẫy vẫy giữa không trung.
“Nó có cha mẹ.” Sasuke xoa xoa giữa mày.
“Nhưng không phải là không đến được đây à,“ Gojo Satoru treo rắn lên cổ mình, “Chuyện giáo dục con trẻ rất quan trọng, lúc trước là chúng ta cùng nhau ấp nó ra mà!”
...
Đây là Thông Linh Thú, tự mang ký ức mà gia tộc truyền lại, không phải đồ chơi để anh chơi trò gia đình.
“Anh không có lớp phải dạy hả?” Sasuke tức giận hỏi.
Không có lớp thì mau đi gánh vác trách nhiệm của một kẻ Đặc cấp, cút về viết báo cáo đi, đừng có ở đây túm lấy y mà nói mấy chuyện không đâu.
“Hết rồi ớ.” Gojo Satoru nhét một miếng sô cô la vào miệng, “Tôi vốn đã không có bằng sư phạm, có nhiều môn tôi không dạy được.”
Hắn còn làm như mình có mấy phần tiếc nuối.
Nếu thật sự muốn làm một giáo viên bình bình thường thường, yêu nghề kính nghiệp thì đi lấy bằng sư phạm đi chứ?
Sasuke nhớ tới việc anh ta chân trước nói với mình 'Ta chỉ là một giáo viên bình thường', chân sau đã nói mình không có bằng sư phạm.
Vậy mà mình lúc trước còn thấy anh ta giống Kakashi, quả nhiên là ảo giác.
“Hakuda,“ Sasuke đứng dậy duỗi tay sang. Hakuda bò lên cánh tay y, biến mất trong cổ tay áo to rộng. “Ở một mình đi.”
Gojo Satoru vốn đang tự hỏi nguyên lý thu nhỏ của Hakuda, nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu nhìn thiếu niên tóc đen.
“Đi đâu thế?”
“Nội thành.” Sasuke nói.
Khi ra khỏi phòng ngủ, y đã thay một bộ quần áo hợp ra ngoài.
Hoodie có mũ và quần túi hộp đen, trên cổ tay là bao cổ tay vận động và đồng hồ, còn hiếm thấy mà đeo choker che đi chú văn trên cổ. Y không mang thanh Đường đao dài kia theo, chỉ cầm chú cụ lấy được từ nhà Shimizu, một chuỷ thủ nhỏ rất tinh tế, trong tay.
Trang phục thế này rõ ràng là muốn đi gặp người thường!
“Sao ngày nào em cũng đi gặp người khác vậy!” Gojo Satoru chỉ trích. “Là tôi chưa đủ tốt với em hả? Hay em đang tham gia thử thách 'Đời thường nhân*'?”
Sasuke quảy ba lô lên lưng, không muốn nói chuyện lắm.
Y thấy mỗi ngày chỉ cần mình trả lời câu hỏi của Gojo Satoru là đã mệt nhừ người.
Gojo Satoru rõ ràng không muốn buông tha y, trực tiếp đứng lên khỏi sô pha phóng tới cạnh y, duỗi tay ra chặn vai Sasuke lại.
“Tokyo à**? Đường nào, quán nào?” Hắn huyên thuyên mà phun ra một mớ câu hỏi, cằm cọ tới cọ lui trên đỉnh đầu Sasuke.
Sasuke ấn một bàn tay lên mặt của con người trên đỉnh đầu, muốn đẩy hắn xuống.
Bàn tay khô ráo ấm áp của thiếu niên chạm đến lông mi của Gojo Satoru. Hắn giật mình, nhanh chóng lui về sau.
“Em cao lên rồi à?” Cuối cùng thanh niên tóc bạc hỏi thế.
Sasuke cho hắn một cái địa chỉ, đứng trước cửa mang đôi giày Dr. Martens*** vào, cắm vào ống giày, lại dùng quần che đi.
“Có lẽ vậy,“ Y nghĩ nghĩ, “Có lẽ cao lên khoảng ba bốn cm gì đó.”
Đã lâu rồi y chưa hoàn toàn nghỉ ngơi. Phần lớn thời gian từ khi đánh nhau đến trọng thương với Naruto đến giờ cũng đều dùng để tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đàng hoàng, dù có động thủ cũng trên cơ bản đều là đánh đấm nho nhỏ, mỗi ngày trừ bị Gojo Satoru chọc giận thì đều không có gì phiền lòng, cũng hoàn toàn không ăn thuốc binh lương****, có cao lên cũng không lạ gì.
“Cao lên chút nữa đi,“ Gojo Satoru dựa vào khung cửa khoa tay múa chân, “Nhất định phải đến tai tôi mới được, vậy sẽ tiện hơn.”
Tiện làm gì?
Sasuke nghi hoặc nhìn hắn.
“Thôi,“ Gojo Satoru làm mặt quỷ với y, nhanh chóng đổi đề tài, “Tôi muốn ăn bánh sô cô la chảy của cửa hàng đó! Thêm cả daifuku dâu tây bên cạnh nữa!” Hắn xoẹt xoẹt xoẹt gọi tên một mớ đồ ngọt đến nổ lưỡi.
Sasuke ném chân giữ cửa lên mặt hắn — đương nhiên là bị Vô Hạ Hạn chặn, cửa cũng không đóng lại.
“Không có đồ ngọt thì cà chua bi của em sẽ mất hết đó!”
Sasuke uy hiếp liếc Gojo Satoru một cái, người sau lại tủm tỉm cho y một cái hôn gió.
“Gặp tình huống khẩn cấp thì nhớ gọi cho Satoru-sama siêu cấp đẹp trai nha~”
Không đời nào, cả đời này cũng chẳng có cửa gọi đâu.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chiều cao của Sasuke: Đổi gió xong cao lên! Hiện tại chắc khoảng 172 cm. Qua đây khoảng bốn tháng rồi, ăn ngon ngủ ngon bao ba bốn cm đã nhanh lắm rồi! Cốt truyện chính văn xong y chưa chắc cao được mét tám *khóc*
__________________________________
*: Ghi vậy cho nó có mùi thử thách văn vẻ tý =P
**: Chỗ này dùng chữ 東京市, gồm 15 khu (ward) phía Đông của tỉnh Tokyo (Tokyo perfecture) trước đây được lập ra thời Minh trị
***: QT ghi Martin ủng, mình search gg nó ra Dr. Martens (giày hiệu). Cái này cầu cao nhân nào hiểu ngụ ý sau chữ Martin khai thị ạ, chứ mình chỉ nghĩ được mỗi cái hiệu này thôi:“D (Mấy đồ hiệu tiếng Anh dịch sang tiếng Trung rồi dịch về tiếng Việt đôi khi nó sẽ biến đổi hơi hơi về phiên âm, nên mình nghĩ nó tương đối hợp lý, nhưng vẫn cầu cao nhân ạ)
****: Cái cục đen đen ăn xong là hồi chakra/thể lực trong Naruto
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.