Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 69
Vận Trà Thuyền
18/03/2024
Niou Masaharu lơ đãng rảo đến cạnh cửa sổ, đột nhiên tập trung tầm mắt, chớp mắt nhìn chỗ ngồi vốn không nên có một bóng người.
Uchiha Sasuke... về từ khi nào vậy?
Cậu nhớ mới nãy chỗ bên cạnh Sanada Genichiro còn chưa có ai, nữ sinh trong lớp cũng không có động tĩnh gì, như thể căn bản không để ý thấy đối phương đẩy cửa vào lúc nào.
Cũng không nghe thấy tiếng cánh cửa trượt hoạt động.
Thiếu niên tóc đen mặc đồng phục Rikkaidai, áo sơ mi vẫn thành thành thật thật cài đến nút trên cùng, an ổn ngồi xuống chỗ mình rồi rũ mắt lật sách giáo khoa trên bàn, đốt ngón tay và mũi nhuốm ánh sáng ngọc thạch dưới ánh mặt trời.
Người Niou Masaharu nhìn chằm chằm đột nhiên nâng mắt, bên mắt màu hắc diệu thạch được để lộ ra ngoài thẳng tắp đối diện với con ngươi màu hoàng ngọc của thiếu niên—
—giấu sau cặp kính phẳng.
Kẻ Lừa Gạt mang vẻ ngoài của Yagyu Hiroshi không hoảng hốt tý nào — dù sao cũng đã sớm bị phát hiện. Cậu chẳng hề để ý mà nở một nụ cười xấu xa tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt đối tượng cậu nguỵ trang.
Uchiha Sasuke chắc chắn có chỗ nào đó không đúng.
Trực giác của cậu vẫn rất chuẩn nhỉ.
Niou Masaharu chỉ để nụ cười thuộc về mình xuất hiện trong một cái chớp mắt rồi lại chuyên nghiệp giả làm Yagyu Hiroshi.
Cậu khép cuốn tập trước mặt lại, lấy sách giáo khoa cho tiết sau ra khỏi hộc bàn, hồi tưởng lại hành tung gần đây của Uchiha Sasuke.
Từ Tháng Năm đến nay, số lần cậu học sinh chuyển trường này xin nghỉ tăng kịch liệt, sắp hết tháng rồi mà Niou Masaharu chỉ gặp Uchiha Sasuke ở câu lạc bộ Tennis được hai ba lần.
Cậu ngồi chỗ Yagyū Hiroshi, nhìn thiếu niên tóc đen nói mấy câu tiễn đi Sanada Genichiro trông có chút mờ mịt, móc điện thoại ra ấn vài cái.
—Cộng sự, hôm nay Uchiha có xin nghỉ không?
Điện thoại rất nhanh đã rung lên, nhận được phản hồi.
—Chủ nhiệm không nói cho tôi. Cậu ấy không có ở lớp à?
Niou Masaharu rất hứng thú khép điện thoại lại.
Cái cậu cảm thấy lợi hại nhất chính là Sanada luyện Kendo từ nhỏ, lại ngồi ngay cạnh Uchiha Sasuke; nhưng dù vậy, cậu ta dường như cũng chưa từng chú ý thấy Uchiha Sasuke về chỗ khi nào.
Hơn nữa đối phương cũng không hề che giấu điểm đặc thù của mình.
Đôi mắt không để lộ, cổ tay và cổ quấn băng vải mọi lúc, còn có gần đây là hành vi không đi về phía sân tennis cũng không đi về phía cổng trường sau khi tan học.
“Đừng đi theo tôi.” Sasuke nhàn nhạt nói.
Y đang đứng ở ngã nhỏ sau khu lớp học, hai tay trống trơn, không có cặp sách cũng không đeo theo thứ gì, chỉ quay đầu lại nhìn Niou Masaharu.
Sasuke nhiều ít có hơi bất đắc dĩ.
Y ở trường đúng là chưa từng nguỵ trang bản thân. Học sinh bình thường mỗi ngày phải đi học, làm bài tập, còn phải giao lưu với bạn học, không có đủ tinh lực để chú ý đến y, dù có chỗ nghi hoặc cũng rất nhanh sẽ ném ra sau đầu.
Không giống như Niou Masaharu, tinh thần lực số một số hai toàn trường, còn rất có lòng hiếu kỳ, muốn làm rõ xem trên người y đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may đối phương rất có chừng mực, bị y phát hiện liền không theo đuôi y nữa.
Chỉ cười cười, ý vị không rõ, trông có vẻ là vẫn chưa từ bỏ sự tò mò trong lòng.
Sasuke nhìn đối phương rời đi, chuyển hướng tiếp tục đi về phía trước.
Giống như Niou Masaharu nghĩ, hướng y đi không phải cổng trường cũng không phải câu lạc bộ Tennis mà là đi vào sâu bên trong khu lớp học, đi mãi đến trước một gian nhà kho bị khoá quanh năm trong khu hậu cần.
Vòng qua gian nhà kho này sẽ có một mảnh đất trống, là chỗ y đã coi trọng từ lâu, gần đây vẫn luôn sắp xếp bố trí, kết giới vừa dựng lên là sẽ thành một khung cảnh an tĩnh không bị quấy rầy, có thể giúp y xây dựng một hoàn cảnh ổn định một cách tốt nhất.
Tiện cho y thử nhẫn thuật mới.
Nếu nơi này không có người.
Hôm nay có lẽ không hợp thử nhẫn thuật mới lắm. Sasuke nghĩ, nhưng y vẫn đến đó.
Mấy học sinh có vẻ lưu manh đứng hút thuốc cạnh tường, vây quanh một học sinh nhìn yếu đuối mong manh khác, không hề hảo ý mà nhìn chằm chằm đối phương.
Thấy Sasuke đến, một thiếu niên trông như là người cầm đầu liền bày ra dáng vẻ của một hậu bối tốt, đến chào hỏi Sasuke, hỏi y đến đây làm gì.
Tầm mắt Sasuke lướt qua mặt học sinh kia một lượt.
Nam sinh khuôn mặt thanh tú co rúm lại, mím miệng không nói lời nào mà đứng tại chỗ.
“Tôi muốn dùng chỗ này.” Sasuke nhàn nhạt nói, “Các cậu đi đi.”
Thấy y không có ý muốn báo giáo viên, mấy người kia rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, hi hi ha ha chào hỏi y như đang hy vọng có thể hút hết điếu thuốc rồi mới rời khỏi.
“Nghe không hiểu à?” Sasuke không thích cái mùi gay mũi này lắm, cũng không định chờ thêm nữa, “Đi ngay bây giờ.”
Rõ ràng cùng là che đi một mắt nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Học sinh cầm đầu kia cũng thế, bị Sasuke lạnh lùng liếc một cái đã nhạy bén túm lấy đồng loã của mình, mang nụ cười ngoan ngoãn trên mặt mà lập tức rời khỏi hiện trường.
“Quấy rầy anh rồi, senpai,“ Cậu ta bá cổ cậu thiếu niên gầy yếu cũng che một mắt kia, làm như quan hệ giữa hai người rất tốt, “Tụi em đi ngay đây.”
Sasuke không có ý thích giúp đỡ mọi người. Y khoanh tay, nhân lúc những người này vẫn chưa hoàn toàn đi xa thì kiểm tra những thứ đặt tại đây lúc trước một chút, sửa sang lại những phần bị chạm hư rồi đến giữa kết giới, nhắm hai mắt lại.
Amenotejikara* của Rinnegan tuy hữu dụng nhưng chỉ có thể trao đổi những thứ nằm trong tầm mắt y, cũng không thể liên tục sử dụng như dịch chuyển của Gojo Satoru, cho nên y vẫn luôn thử khai phá những năng lực hệ Không gian khác thêm một bước nữa.
Y vẫn luôn nhớ kỹ Kamui Raikiri** lúc trước của Kakashi.
Chỉ là năng lực của đôi mắt y hình như vẫn luôn phát triển thiên về dịch chuyển hơn, có tiến triển nhanh nhất cũng là năng lực kiểu dịch chuyển.
Nguyên lý của Amenotejikara là xác định điểm mốc bằng tầm nhìn, sau đó dùng đồng lực 'gấp' không gian giữa điểm mốc và bản thân lại là sẽ có thể đến nơi khác trong phút chốc.
Y vẫn đang thử dùng những thứ có chakra hoặc chú lực làm điểm mốc, nhờ đó mà dịch chuyển với khoảng cách xa hơn.
Sasuke dùng Hakuda ở rừng rậm Cao chuyên thử vài lần, hiện tại đã có thể dịch chuyển trong vòng mười kilomet, tiêu hao đồng lực cùng giảm còn một phần ba ban đầu.
Cho nên y muốn thử từ đây về thẳng Cao chuyên, đại khái không đến bốn mươi kilomet, hẳn không phải vấn đề gì lớn.
Y nỗ lực cảm giác khế ước với Hakuda — Hakuda có thiên phú Không gian, lại có huyết khế với Sasuke, dùng nó làm tọa độ ít nhiều cũng sẽ giúp y giảm được chút gánh nặng.
Như thể đang trôi nổi giữa không trung, bóng tối không ngừng tràn lan ra khắp bốn phương tám hướng, như không có gì, lại như có một vật chất gì đang vây chặt lấy cơ thể y.
Sau đó, tại một nơi xa xôi nào đó xuất hiện một điểm sáng tím nhạt, nhỏ mà sáng ngời, là Hakuda của y. Rất gần đó là một điểm sáng lớn hơn, màu cũng đậm hơn, là Gojo Satoru.
Xem ra hôm nay đối phương không ra ngoài.
Sasuke cảm giác được những người vừa rời đi hình như lại vòng về. Nhưng quá trình tạo kết nối của y vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vẫn còn thiếu chút nữa.
Nếu Gojo Satoru cũng ở đó thì y có thể mạo hiểm một chút.
Y tăng cường phát tán đồng lực, thân hình vặn vẹo trong một cái chớp mắt, sau đó biến mất giữa không trung.
——
Yaga Masamichi vốn đang nghe Gojo Satoru nói đông nói tây chuyện chính sách rác rưởi của Hiệp hội, đột nhiên thấy đối phương ngừng nói.
“Sao thế?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Gojo Satoru trực tiếp đứng dậy.
“Đột nhiên nhớ có chút việc gấp ấy mà,“ Hắn vui vẻ nói, người đã đứng ngoài cửa phất tay với Yaga Masamichi, “Tôi đi trước đây~”
Không đợi Yaga Masamichi trả lời, Gojo Satoru đã trực tiếp dịch chuyển về tiểu viện mình ở, đẩy cửa đi vào.
Đầu ngón tay ấn trên then cửa vô thức co lại.
Ý muốn bảo vệ đại khái là có.
Gojo Satoru bình tĩnh nghĩ. Xem ra mấy cái trên mạng nói vẫn có chút đạo lý.
Nhưng so với bảo vệ đối phương không bị thương, hắn hình như càng để ý thái độ không thèm quan tâm việc bị thương của y.
Rõ ràng không ai có thể làm y chật vật đến vậy.
Hakuda quấn quanh thiếu niên tóc đen mang biểu cảm bình tĩnh dựa lên sô pha, đồng phục cao trung màu xanh đen có mấy vết rách, để lộ da thịt bị máu nhuốm đỏ.
Không chỉ có cánh tay và cơ thể, đến gương mặt và bên gáy y cũng có vết thương như bị lưỡi đao sắc xẹt qua. Hiện tại vẫn còn máu chảy ra từ giữa kẽ ngón tay ấn lên miệng vết thương của Uchiha Sasuke, chảy xuống theo vảy Hakuda, bị tấm thảm màu nhạt hút đi, thấm ra thành một mảng chung quanh một người một rắn.
Gojo Satoru tùy tay xốc cái bàn con sang một bên, đồ vật trên đó bùm bùm rơi đầy đất, phòng khách lập tức trống ra một khoảng lớn.
“Sao cứ phải làm cho mình chật vật đến vậy nhỉ, Sasuke?” Hắn nửa quỳ xuống, duỗi tay ấn cổ Sasuke, muốn dùng ngữ khí nhẹ nhàng để trêu chọc thiếu niên hai câu.
Hakuda cũng nỗ lực đè lên những vết thương khác, cố gắng giảm bớt lượng máu chảy ra.
Sasuke trông rất mệt, trán đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng có chút nặng nề, nhưng y vẫn bình tĩnh giương mắt nhìn Gojo Satoru, buông lỏng tay ra. Máu lập tức chảy nhiều thêm không ít, sau đó bị Gojo Satoru duỗi tay đè lại, có chú lực theo tay hắn chảy vào người Sasuke, chữa trị vết thương bên gáy.
“...Tôi biết anh ở Cao chuyên.” Y nhẹ giọng nói, giọng còn hơi nghèn nghẹn, có lẽ là vì vết thương, nghe không quá giống mọi khi.
Hiện tại y tuy là gần như hết sạch chakra nhưng tinh thần vẫn ổn, trừ đau đầu ra thì không có trở ngại gì, đồng lực qua mấy tiếng nữa cũng sẽ dần dần khôi phục.
Nếu Gojo Satoru không đến kịp thì trên người y cũng có thuốc và kim châm để cầm máu, sẽ không có nguy hại đến tính mạng.
Gojo Satoru một tay nâng cổ y, nâng cả người y vào ngực mình, một tay khác dùng sức ấn lên miệng vết thương y.
Sasuke kêu lên một tiếng, sau đó cảm giác được miệng vết thương đó khép lại ngay tức khắc.
“Đau không? Đau nhỉ,“ Áo sơ mi màu lam nhạt trên người nam nhân tóc trắng cũng đã bị máu nhuộm thành màu tím, kính râm bị ném sang một bên, ngữ khí tuỳ tiện, mắt lam lại mang theo lửa giận nhợt nhạt, “Đừng tưởng là nói mấy lời dễ nghe là sẽ dỗ được tôi nha.”
Hắn lại chọc một vết thương khác trên cánh tay Sasuke, sau đó vết thương đó cũng khép lại.
Tuyệt đối là cố ý.
Rõ ràng không cần phải tách riêng từng vết thương ra để trị, bây giờ lại một hai phải chọc mỗi vết một cái mới chữa cho lành.
“...Tay anh lạnh quá.” Sasuke run lên, mạnh miệng nói.
Thật sự rất lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cái người mất nhiều máu là y.
Y thả lỏng những cơ bắp căng cứng do đau đớn, đầu rũ một chút, vô thức cọ vào bàn tay đang đỡ lấy gương mặt mình của đối phương.
Gojo Satoru đột nhiên phát giận.
“Không được làm nũng!” Hắn nhanh chóng trị hết những vết thương còn lại trên người Sasuke, đặt thiếu niên lên sô pha. “Không được lộn xộn, tóm lại không được làm gì hết, chờ tôi quay lại.”
Ai làm nũng với anh?
Sasuke nằm trên sô pha nhìn nhìn bên cạnh. Lần này hình như thật sự có hơi nguy hiểm, nhưng thử nghiệm nhẫn thuật đều là thế này, nhẫn thuật Không gian cũng không ngoại lệ.
Lúc khai phá các dạng Chidori, thương tích Sasuke từng chịu thậm chí còn nặng hơn bây giờ. Lần này chỉ là máu chảy tương đối nhiều, thoạt nhìn có chút dọa người, chứ thật ra ảnh hưởng mà ngoại thương mang tới còn không nghiêm trọng bằng việc tiêu hao chakra quá độ.
Thật ra y đã có thể ngồi dậy — hiệu quả chữa trị của phản chuyển thuật thức lớn kinh người, thậm chí thể lực tổn thất do tiêu hao chakra quá độ cũng đã được bổ sung lại hơn phân nửa. Hiện tại y chỉ là do mất máu nên sắc mặt trông hơi tái nhợt thôi, còn hành động trên thực tế gần như không bị ảnh hưởng. Có điều Gojo Satoru hình như thật sự hơi giận rồi. Y nghĩ nghĩ, vẫn là không lộn xộn.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước lả tả.
Không lâu sau, Gojo Satoru mặc áo sơ mi dính máu, bĩu môi đi tới, thấy Sasuke không có động đậy thì sắc mặt cũng tốt lên đôi chút, duỗi tay đi bế y.
“Tôi tự đi được.”
“Phản đối không có hiệu quả.” Gojo Satoru mắt cũng chưa chớp, làm lơ lời y. “Nói nữa là tôi tắm giúp em đó.”
Sau đó hắn đột nhiên lại sửa miệng: “Không thì em nói thêm câu nữa đi?”
Sasuke khép miệng.
...
Phản chuyển thuật thức thật sự dùng rất tốt.
Sasuke nhìn cánh tay bóng loáng của mình. Mới mấy phút trước, trên đó còn có hai vết thương sâu đến tận xương, hiện tại đến chút dấu vết cũng không còn.
Tiện lợi lớn nhất 'ràng buộc' mang đến cho y không thể nghi ngờ là phản chuyển thuật thức của Gojo Satoru.
Tiếc là y có lẽ trời sinh đã tách biệt với chữa trị, lúc làm ninja đi học thì không học được nhẫn thuật chữa trị, lấy chú lực của Gojo Satoru nghiên cứu, kết quả vẫn là không hiểu gì về phản chuyển thuật thức.
Thừa dịp chưa giải trừ 'ràng buộc' mà thử nghiệm nhẫn thuật thêm mấy lần vậy.
Y hơi chột dạ nghĩ.
“Lần thử nghiệm tới cần phải có tôi ở đây, bằng không ngày nào tôi cũng sẽ đến trường đón em, mỗi ngày sẽ đổi một chiếc xe, trên xe còn phải treo tên em nữa.” Gojo Satoru cũng tắm rửa thay đồ, mang theo một thân hơi nước tuyên bố.
Thật ra ý tưởng này cũng rất không tồi, hắn nghĩ, cảm thấy biểu cảm của Sasuke sẽ rất thú vị.
“...Không được.” Sasuke vừa tưởng tượng đến cảnh tượng đối phương miêu tả liền thấy nhức đầu.
“Sao á, tôi thấy khá ổn?” Gojo Satoru nhìn biểu cảm khó tin của thiếu niên tóc đen trên giường, tâm tình nhẹ nhàng hơn một chút.
“Bị thương do thử nghiệm thuật mới rất bình thường.” Sasuke nói. “Chẳng lẽ anh chưa từng bị thương sao?”
“Chưa từng luôn ớ.” Gojo Satoru mặt không đỏ, tim không đập mà nói dối, “Tôi học được Vô Hạ Hạn trước.”
Kỳ thật lúc luyện Hách và Tử hắn cũng từng chịu không ít thương tích do không dễ khống chế.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng việc hắn yêu cầu Sasuke bảo vệ bản thân cho tử tế.
Tiêu chuẩn kép một cách đúng lý hợp tình.
“Không được.” Sasuke cự tuyệt, “Như vậy phiền lắm.”
Gojo Satoru nheo mắt, “Không nghe tôi cũng được, nhưng em không quản được tôi nha, Sasuke, tôi còn rất mong được thấy em không ở Rikkaidai nổi nữa mà về Cao chuyên đó.” Hắn dựa gần Sasuke, chóp mũi dường như còn quanh quẩn mùi máu tươi gay mũi. “Trừ phi hai ta đều lui một bước.”
Đôi mắt nhạt màu của hắn mang mười phần xâm lược mà nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen, “Đồng ý không?”
Không đồng ý cũng phải đồng ý. Ánh mắt của Gojo Satoru viết rõ mấy chữ này.
Sasuke nhấp miệng.
Tầm mắt Gojo Satoru dời xuống dưới một chút, rất nhanh đã nhìn thẳng lại vào hai mắt Sasuke.
“...Đừng lo,“ Sasuke nhẹ nhàng đẩy hắn ra sau một chút, “Tôi sẽ không chết.”
“Sasuke, những lời kiểu này ở chỗ tôi không đáng tin lắm đâu.” Nam nhân tóc trắng cười khẽ một tiếng.
“Tôi biết rồi.” Sasuke bất đắc dĩ gật gật đầu.
Dù sao thời gian thử nghiệm nhẫn thuật được cũng rất có hạn, nhiều thêm một điều kiện này cũng không ảnh hưởng gì.
Còn không cần lo mình sẽ bị thương.
Cũng được nhỉ.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Cứ thấy cảm giác của chương này không đúng lắm, hai ngày nữa khả năng sẽ sửa thêm một chút đi... Hôm nay mệt mỏi quá
Đại khái đây là cách duy nhất các bạn có thể thấy Sasuke bị thương. Chỉ có chính y mới có thể biến chính mình thành dáng vẻ kiểu đó.
Dịch chuyển cự ly xa: Sasuke thành niên có thể mở cửa trong không gian, lang bạt khắp nơi, nhưng đó là chuyện của mười mấy năm sau, bây giờ cũng chỉ là hình thức ban đầu.
_______________________
Chú thích của editor:
*: Thiên Thủ Lực, cái đồng thuật đổi chỗ bất kỳ hai thứ gì mà Sasuke dùng
**: Raikiri là cái tên được đặc biệt trao cho Chidori của Kakashi sau khi thầy dùng nó để cắt ngang một tia chớp. Kamui Raikiri là Raikiri nhưng có thêm Kamui (đồng thuật Không gian của Obito, Kakashi dùng được nó nhờ con mắt Obito cho)
Uchiha Sasuke... về từ khi nào vậy?
Cậu nhớ mới nãy chỗ bên cạnh Sanada Genichiro còn chưa có ai, nữ sinh trong lớp cũng không có động tĩnh gì, như thể căn bản không để ý thấy đối phương đẩy cửa vào lúc nào.
Cũng không nghe thấy tiếng cánh cửa trượt hoạt động.
Thiếu niên tóc đen mặc đồng phục Rikkaidai, áo sơ mi vẫn thành thành thật thật cài đến nút trên cùng, an ổn ngồi xuống chỗ mình rồi rũ mắt lật sách giáo khoa trên bàn, đốt ngón tay và mũi nhuốm ánh sáng ngọc thạch dưới ánh mặt trời.
Người Niou Masaharu nhìn chằm chằm đột nhiên nâng mắt, bên mắt màu hắc diệu thạch được để lộ ra ngoài thẳng tắp đối diện với con ngươi màu hoàng ngọc của thiếu niên—
—giấu sau cặp kính phẳng.
Kẻ Lừa Gạt mang vẻ ngoài của Yagyu Hiroshi không hoảng hốt tý nào — dù sao cũng đã sớm bị phát hiện. Cậu chẳng hề để ý mà nở một nụ cười xấu xa tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên mặt đối tượng cậu nguỵ trang.
Uchiha Sasuke chắc chắn có chỗ nào đó không đúng.
Trực giác của cậu vẫn rất chuẩn nhỉ.
Niou Masaharu chỉ để nụ cười thuộc về mình xuất hiện trong một cái chớp mắt rồi lại chuyên nghiệp giả làm Yagyu Hiroshi.
Cậu khép cuốn tập trước mặt lại, lấy sách giáo khoa cho tiết sau ra khỏi hộc bàn, hồi tưởng lại hành tung gần đây của Uchiha Sasuke.
Từ Tháng Năm đến nay, số lần cậu học sinh chuyển trường này xin nghỉ tăng kịch liệt, sắp hết tháng rồi mà Niou Masaharu chỉ gặp Uchiha Sasuke ở câu lạc bộ Tennis được hai ba lần.
Cậu ngồi chỗ Yagyū Hiroshi, nhìn thiếu niên tóc đen nói mấy câu tiễn đi Sanada Genichiro trông có chút mờ mịt, móc điện thoại ra ấn vài cái.
—Cộng sự, hôm nay Uchiha có xin nghỉ không?
Điện thoại rất nhanh đã rung lên, nhận được phản hồi.
—Chủ nhiệm không nói cho tôi. Cậu ấy không có ở lớp à?
Niou Masaharu rất hứng thú khép điện thoại lại.
Cái cậu cảm thấy lợi hại nhất chính là Sanada luyện Kendo từ nhỏ, lại ngồi ngay cạnh Uchiha Sasuke; nhưng dù vậy, cậu ta dường như cũng chưa từng chú ý thấy Uchiha Sasuke về chỗ khi nào.
Hơn nữa đối phương cũng không hề che giấu điểm đặc thù của mình.
Đôi mắt không để lộ, cổ tay và cổ quấn băng vải mọi lúc, còn có gần đây là hành vi không đi về phía sân tennis cũng không đi về phía cổng trường sau khi tan học.
“Đừng đi theo tôi.” Sasuke nhàn nhạt nói.
Y đang đứng ở ngã nhỏ sau khu lớp học, hai tay trống trơn, không có cặp sách cũng không đeo theo thứ gì, chỉ quay đầu lại nhìn Niou Masaharu.
Sasuke nhiều ít có hơi bất đắc dĩ.
Y ở trường đúng là chưa từng nguỵ trang bản thân. Học sinh bình thường mỗi ngày phải đi học, làm bài tập, còn phải giao lưu với bạn học, không có đủ tinh lực để chú ý đến y, dù có chỗ nghi hoặc cũng rất nhanh sẽ ném ra sau đầu.
Không giống như Niou Masaharu, tinh thần lực số một số hai toàn trường, còn rất có lòng hiếu kỳ, muốn làm rõ xem trên người y đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may đối phương rất có chừng mực, bị y phát hiện liền không theo đuôi y nữa.
Chỉ cười cười, ý vị không rõ, trông có vẻ là vẫn chưa từ bỏ sự tò mò trong lòng.
Sasuke nhìn đối phương rời đi, chuyển hướng tiếp tục đi về phía trước.
Giống như Niou Masaharu nghĩ, hướng y đi không phải cổng trường cũng không phải câu lạc bộ Tennis mà là đi vào sâu bên trong khu lớp học, đi mãi đến trước một gian nhà kho bị khoá quanh năm trong khu hậu cần.
Vòng qua gian nhà kho này sẽ có một mảnh đất trống, là chỗ y đã coi trọng từ lâu, gần đây vẫn luôn sắp xếp bố trí, kết giới vừa dựng lên là sẽ thành một khung cảnh an tĩnh không bị quấy rầy, có thể giúp y xây dựng một hoàn cảnh ổn định một cách tốt nhất.
Tiện cho y thử nhẫn thuật mới.
Nếu nơi này không có người.
Hôm nay có lẽ không hợp thử nhẫn thuật mới lắm. Sasuke nghĩ, nhưng y vẫn đến đó.
Mấy học sinh có vẻ lưu manh đứng hút thuốc cạnh tường, vây quanh một học sinh nhìn yếu đuối mong manh khác, không hề hảo ý mà nhìn chằm chằm đối phương.
Thấy Sasuke đến, một thiếu niên trông như là người cầm đầu liền bày ra dáng vẻ của một hậu bối tốt, đến chào hỏi Sasuke, hỏi y đến đây làm gì.
Tầm mắt Sasuke lướt qua mặt học sinh kia một lượt.
Nam sinh khuôn mặt thanh tú co rúm lại, mím miệng không nói lời nào mà đứng tại chỗ.
“Tôi muốn dùng chỗ này.” Sasuke nhàn nhạt nói, “Các cậu đi đi.”
Thấy y không có ý muốn báo giáo viên, mấy người kia rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, hi hi ha ha chào hỏi y như đang hy vọng có thể hút hết điếu thuốc rồi mới rời khỏi.
“Nghe không hiểu à?” Sasuke không thích cái mùi gay mũi này lắm, cũng không định chờ thêm nữa, “Đi ngay bây giờ.”
Rõ ràng cùng là che đi một mắt nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Học sinh cầm đầu kia cũng thế, bị Sasuke lạnh lùng liếc một cái đã nhạy bén túm lấy đồng loã của mình, mang nụ cười ngoan ngoãn trên mặt mà lập tức rời khỏi hiện trường.
“Quấy rầy anh rồi, senpai,“ Cậu ta bá cổ cậu thiếu niên gầy yếu cũng che một mắt kia, làm như quan hệ giữa hai người rất tốt, “Tụi em đi ngay đây.”
Sasuke không có ý thích giúp đỡ mọi người. Y khoanh tay, nhân lúc những người này vẫn chưa hoàn toàn đi xa thì kiểm tra những thứ đặt tại đây lúc trước một chút, sửa sang lại những phần bị chạm hư rồi đến giữa kết giới, nhắm hai mắt lại.
Amenotejikara* của Rinnegan tuy hữu dụng nhưng chỉ có thể trao đổi những thứ nằm trong tầm mắt y, cũng không thể liên tục sử dụng như dịch chuyển của Gojo Satoru, cho nên y vẫn luôn thử khai phá những năng lực hệ Không gian khác thêm một bước nữa.
Y vẫn luôn nhớ kỹ Kamui Raikiri** lúc trước của Kakashi.
Chỉ là năng lực của đôi mắt y hình như vẫn luôn phát triển thiên về dịch chuyển hơn, có tiến triển nhanh nhất cũng là năng lực kiểu dịch chuyển.
Nguyên lý của Amenotejikara là xác định điểm mốc bằng tầm nhìn, sau đó dùng đồng lực 'gấp' không gian giữa điểm mốc và bản thân lại là sẽ có thể đến nơi khác trong phút chốc.
Y vẫn đang thử dùng những thứ có chakra hoặc chú lực làm điểm mốc, nhờ đó mà dịch chuyển với khoảng cách xa hơn.
Sasuke dùng Hakuda ở rừng rậm Cao chuyên thử vài lần, hiện tại đã có thể dịch chuyển trong vòng mười kilomet, tiêu hao đồng lực cùng giảm còn một phần ba ban đầu.
Cho nên y muốn thử từ đây về thẳng Cao chuyên, đại khái không đến bốn mươi kilomet, hẳn không phải vấn đề gì lớn.
Y nỗ lực cảm giác khế ước với Hakuda — Hakuda có thiên phú Không gian, lại có huyết khế với Sasuke, dùng nó làm tọa độ ít nhiều cũng sẽ giúp y giảm được chút gánh nặng.
Như thể đang trôi nổi giữa không trung, bóng tối không ngừng tràn lan ra khắp bốn phương tám hướng, như không có gì, lại như có một vật chất gì đang vây chặt lấy cơ thể y.
Sau đó, tại một nơi xa xôi nào đó xuất hiện một điểm sáng tím nhạt, nhỏ mà sáng ngời, là Hakuda của y. Rất gần đó là một điểm sáng lớn hơn, màu cũng đậm hơn, là Gojo Satoru.
Xem ra hôm nay đối phương không ra ngoài.
Sasuke cảm giác được những người vừa rời đi hình như lại vòng về. Nhưng quá trình tạo kết nối của y vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vẫn còn thiếu chút nữa.
Nếu Gojo Satoru cũng ở đó thì y có thể mạo hiểm một chút.
Y tăng cường phát tán đồng lực, thân hình vặn vẹo trong một cái chớp mắt, sau đó biến mất giữa không trung.
——
Yaga Masamichi vốn đang nghe Gojo Satoru nói đông nói tây chuyện chính sách rác rưởi của Hiệp hội, đột nhiên thấy đối phương ngừng nói.
“Sao thế?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Gojo Satoru trực tiếp đứng dậy.
“Đột nhiên nhớ có chút việc gấp ấy mà,“ Hắn vui vẻ nói, người đã đứng ngoài cửa phất tay với Yaga Masamichi, “Tôi đi trước đây~”
Không đợi Yaga Masamichi trả lời, Gojo Satoru đã trực tiếp dịch chuyển về tiểu viện mình ở, đẩy cửa đi vào.
Đầu ngón tay ấn trên then cửa vô thức co lại.
Ý muốn bảo vệ đại khái là có.
Gojo Satoru bình tĩnh nghĩ. Xem ra mấy cái trên mạng nói vẫn có chút đạo lý.
Nhưng so với bảo vệ đối phương không bị thương, hắn hình như càng để ý thái độ không thèm quan tâm việc bị thương của y.
Rõ ràng không ai có thể làm y chật vật đến vậy.
Hakuda quấn quanh thiếu niên tóc đen mang biểu cảm bình tĩnh dựa lên sô pha, đồng phục cao trung màu xanh đen có mấy vết rách, để lộ da thịt bị máu nhuốm đỏ.
Không chỉ có cánh tay và cơ thể, đến gương mặt và bên gáy y cũng có vết thương như bị lưỡi đao sắc xẹt qua. Hiện tại vẫn còn máu chảy ra từ giữa kẽ ngón tay ấn lên miệng vết thương của Uchiha Sasuke, chảy xuống theo vảy Hakuda, bị tấm thảm màu nhạt hút đi, thấm ra thành một mảng chung quanh một người một rắn.
Gojo Satoru tùy tay xốc cái bàn con sang một bên, đồ vật trên đó bùm bùm rơi đầy đất, phòng khách lập tức trống ra một khoảng lớn.
“Sao cứ phải làm cho mình chật vật đến vậy nhỉ, Sasuke?” Hắn nửa quỳ xuống, duỗi tay ấn cổ Sasuke, muốn dùng ngữ khí nhẹ nhàng để trêu chọc thiếu niên hai câu.
Hakuda cũng nỗ lực đè lên những vết thương khác, cố gắng giảm bớt lượng máu chảy ra.
Sasuke trông rất mệt, trán đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng có chút nặng nề, nhưng y vẫn bình tĩnh giương mắt nhìn Gojo Satoru, buông lỏng tay ra. Máu lập tức chảy nhiều thêm không ít, sau đó bị Gojo Satoru duỗi tay đè lại, có chú lực theo tay hắn chảy vào người Sasuke, chữa trị vết thương bên gáy.
“...Tôi biết anh ở Cao chuyên.” Y nhẹ giọng nói, giọng còn hơi nghèn nghẹn, có lẽ là vì vết thương, nghe không quá giống mọi khi.
Hiện tại y tuy là gần như hết sạch chakra nhưng tinh thần vẫn ổn, trừ đau đầu ra thì không có trở ngại gì, đồng lực qua mấy tiếng nữa cũng sẽ dần dần khôi phục.
Nếu Gojo Satoru không đến kịp thì trên người y cũng có thuốc và kim châm để cầm máu, sẽ không có nguy hại đến tính mạng.
Gojo Satoru một tay nâng cổ y, nâng cả người y vào ngực mình, một tay khác dùng sức ấn lên miệng vết thương y.
Sasuke kêu lên một tiếng, sau đó cảm giác được miệng vết thương đó khép lại ngay tức khắc.
“Đau không? Đau nhỉ,“ Áo sơ mi màu lam nhạt trên người nam nhân tóc trắng cũng đã bị máu nhuộm thành màu tím, kính râm bị ném sang một bên, ngữ khí tuỳ tiện, mắt lam lại mang theo lửa giận nhợt nhạt, “Đừng tưởng là nói mấy lời dễ nghe là sẽ dỗ được tôi nha.”
Hắn lại chọc một vết thương khác trên cánh tay Sasuke, sau đó vết thương đó cũng khép lại.
Tuyệt đối là cố ý.
Rõ ràng không cần phải tách riêng từng vết thương ra để trị, bây giờ lại một hai phải chọc mỗi vết một cái mới chữa cho lành.
“...Tay anh lạnh quá.” Sasuke run lên, mạnh miệng nói.
Thật sự rất lạnh, thậm chí còn lạnh hơn cái người mất nhiều máu là y.
Y thả lỏng những cơ bắp căng cứng do đau đớn, đầu rũ một chút, vô thức cọ vào bàn tay đang đỡ lấy gương mặt mình của đối phương.
Gojo Satoru đột nhiên phát giận.
“Không được làm nũng!” Hắn nhanh chóng trị hết những vết thương còn lại trên người Sasuke, đặt thiếu niên lên sô pha. “Không được lộn xộn, tóm lại không được làm gì hết, chờ tôi quay lại.”
Ai làm nũng với anh?
Sasuke nằm trên sô pha nhìn nhìn bên cạnh. Lần này hình như thật sự có hơi nguy hiểm, nhưng thử nghiệm nhẫn thuật đều là thế này, nhẫn thuật Không gian cũng không ngoại lệ.
Lúc khai phá các dạng Chidori, thương tích Sasuke từng chịu thậm chí còn nặng hơn bây giờ. Lần này chỉ là máu chảy tương đối nhiều, thoạt nhìn có chút dọa người, chứ thật ra ảnh hưởng mà ngoại thương mang tới còn không nghiêm trọng bằng việc tiêu hao chakra quá độ.
Thật ra y đã có thể ngồi dậy — hiệu quả chữa trị của phản chuyển thuật thức lớn kinh người, thậm chí thể lực tổn thất do tiêu hao chakra quá độ cũng đã được bổ sung lại hơn phân nửa. Hiện tại y chỉ là do mất máu nên sắc mặt trông hơi tái nhợt thôi, còn hành động trên thực tế gần như không bị ảnh hưởng. Có điều Gojo Satoru hình như thật sự hơi giận rồi. Y nghĩ nghĩ, vẫn là không lộn xộn.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước lả tả.
Không lâu sau, Gojo Satoru mặc áo sơ mi dính máu, bĩu môi đi tới, thấy Sasuke không có động đậy thì sắc mặt cũng tốt lên đôi chút, duỗi tay đi bế y.
“Tôi tự đi được.”
“Phản đối không có hiệu quả.” Gojo Satoru mắt cũng chưa chớp, làm lơ lời y. “Nói nữa là tôi tắm giúp em đó.”
Sau đó hắn đột nhiên lại sửa miệng: “Không thì em nói thêm câu nữa đi?”
Sasuke khép miệng.
...
Phản chuyển thuật thức thật sự dùng rất tốt.
Sasuke nhìn cánh tay bóng loáng của mình. Mới mấy phút trước, trên đó còn có hai vết thương sâu đến tận xương, hiện tại đến chút dấu vết cũng không còn.
Tiện lợi lớn nhất 'ràng buộc' mang đến cho y không thể nghi ngờ là phản chuyển thuật thức của Gojo Satoru.
Tiếc là y có lẽ trời sinh đã tách biệt với chữa trị, lúc làm ninja đi học thì không học được nhẫn thuật chữa trị, lấy chú lực của Gojo Satoru nghiên cứu, kết quả vẫn là không hiểu gì về phản chuyển thuật thức.
Thừa dịp chưa giải trừ 'ràng buộc' mà thử nghiệm nhẫn thuật thêm mấy lần vậy.
Y hơi chột dạ nghĩ.
“Lần thử nghiệm tới cần phải có tôi ở đây, bằng không ngày nào tôi cũng sẽ đến trường đón em, mỗi ngày sẽ đổi một chiếc xe, trên xe còn phải treo tên em nữa.” Gojo Satoru cũng tắm rửa thay đồ, mang theo một thân hơi nước tuyên bố.
Thật ra ý tưởng này cũng rất không tồi, hắn nghĩ, cảm thấy biểu cảm của Sasuke sẽ rất thú vị.
“...Không được.” Sasuke vừa tưởng tượng đến cảnh tượng đối phương miêu tả liền thấy nhức đầu.
“Sao á, tôi thấy khá ổn?” Gojo Satoru nhìn biểu cảm khó tin của thiếu niên tóc đen trên giường, tâm tình nhẹ nhàng hơn một chút.
“Bị thương do thử nghiệm thuật mới rất bình thường.” Sasuke nói. “Chẳng lẽ anh chưa từng bị thương sao?”
“Chưa từng luôn ớ.” Gojo Satoru mặt không đỏ, tim không đập mà nói dối, “Tôi học được Vô Hạ Hạn trước.”
Kỳ thật lúc luyện Hách và Tử hắn cũng từng chịu không ít thương tích do không dễ khống chế.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng việc hắn yêu cầu Sasuke bảo vệ bản thân cho tử tế.
Tiêu chuẩn kép một cách đúng lý hợp tình.
“Không được.” Sasuke cự tuyệt, “Như vậy phiền lắm.”
Gojo Satoru nheo mắt, “Không nghe tôi cũng được, nhưng em không quản được tôi nha, Sasuke, tôi còn rất mong được thấy em không ở Rikkaidai nổi nữa mà về Cao chuyên đó.” Hắn dựa gần Sasuke, chóp mũi dường như còn quanh quẩn mùi máu tươi gay mũi. “Trừ phi hai ta đều lui một bước.”
Đôi mắt nhạt màu của hắn mang mười phần xâm lược mà nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen, “Đồng ý không?”
Không đồng ý cũng phải đồng ý. Ánh mắt của Gojo Satoru viết rõ mấy chữ này.
Sasuke nhấp miệng.
Tầm mắt Gojo Satoru dời xuống dưới một chút, rất nhanh đã nhìn thẳng lại vào hai mắt Sasuke.
“...Đừng lo,“ Sasuke nhẹ nhàng đẩy hắn ra sau một chút, “Tôi sẽ không chết.”
“Sasuke, những lời kiểu này ở chỗ tôi không đáng tin lắm đâu.” Nam nhân tóc trắng cười khẽ một tiếng.
“Tôi biết rồi.” Sasuke bất đắc dĩ gật gật đầu.
Dù sao thời gian thử nghiệm nhẫn thuật được cũng rất có hạn, nhiều thêm một điều kiện này cũng không ảnh hưởng gì.
Còn không cần lo mình sẽ bị thương.
Cũng được nhỉ.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Cứ thấy cảm giác của chương này không đúng lắm, hai ngày nữa khả năng sẽ sửa thêm một chút đi... Hôm nay mệt mỏi quá
Đại khái đây là cách duy nhất các bạn có thể thấy Sasuke bị thương. Chỉ có chính y mới có thể biến chính mình thành dáng vẻ kiểu đó.
Dịch chuyển cự ly xa: Sasuke thành niên có thể mở cửa trong không gian, lang bạt khắp nơi, nhưng đó là chuyện của mười mấy năm sau, bây giờ cũng chỉ là hình thức ban đầu.
_______________________
Chú thích của editor:
*: Thiên Thủ Lực, cái đồng thuật đổi chỗ bất kỳ hai thứ gì mà Sasuke dùng
**: Raikiri là cái tên được đặc biệt trao cho Chidori của Kakashi sau khi thầy dùng nó để cắt ngang một tia chớp. Kamui Raikiri là Raikiri nhưng có thêm Kamui (đồng thuật Không gian của Obito, Kakashi dùng được nó nhờ con mắt Obito cho)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.