Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-Kun
Chương 71
Vận Trà Thuyền
18/03/2024
Fushiguro Megumi rất hoang mang.
Cậu thấy mình chỉ đang an an tĩnh tĩnh làm một học sinh Cao chuyên — mỗi ngày đi học đúng giờ, thường xuyên ra ngoài thanh tẩy chú linh, chịu đựng phương thức giảng dạy kỳ diệu thất thường của Gojo-sensei, giao lưu tình cảm định kỳ với các đàn anh đàn chị năm Hai — theo lý thuyết thì cuộc sống còn tính là nhẹ nhàng.
Nhưng gần đây cậu thấy áp lực hơi lớn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì ba người Zen'in Maki rời Cao chuyên, mà Gojo Satoru gần đây hình như lại nghiện diễn kịch.
Đi cùng còn có năm Ba. Học sinh năm Bốn trên cơ bản đã tương đương với nhân viên chuyên nghiệp, thời gian ở tại trường không nhiều bằng thời gian ở bên ngoài, cảm giác tồn tại rất yếu.
Hôm bọn họ đi, Fushiguro Megumi không đi tiễn — chẳng có đưa tiễn vui vẻ gì hết, cũng đâu phải ra ngoài du lịch hay làm chuyện gì lớn, chỉ cần toàn thân lành lặn trờ về Cao chuyên đã là thắng lợi.
Cậu chỉ là học một tiết thực chiến với ba người năm Hai.
Kusakabe Atsuya tìm Gojo Satoru, nhờ đối phương lâm trận mài gươm lần cuối để mấy học sinh này đề cao cảnh giác một chút, đừng có đột nhiên xa nhà đã lơi lỏng tinh thần — Inumaki đã là bán cấp Một, Zen'in Maki tuy không thăng Bậc được nhưng thực lực đã đến cấp Hai như Panda, một mình anh rất khó có ưu thế áp đảo với những học sinh này.
Gojo Satoru đồng ý cũng Fushiguro Megumi không thấy kỳ quái, cái kỳ quái là phản ứng của đối phương và học sinh năm Hai.
Từ đầu đến đuôi lớp thực chiến lần đó ngập tràn một loại không khí kỳ quái — Gojo Satoru thoạt nhìn có hơi bất cần, có điều đây còn tính là bình thường; Zen'in Maki có một lần để lộ biểu cảm hỗn tạp giữa kính nể và khinh thường khi nhìn đối phương.
Inumaki và Panda ban đầu thậm chí còn thì thầm to nhỏ một bên, khi cậu nhìn sang lại mang biểu cảm như chẳng có gì xảy ra hết.
“Các em vậy là không được,“ Gojo Satoru như hoàn toàn hiểu rõ mấy học sinh này có chuyện gì, trước khi động thủ nói mấy câu ý vị không rõ, “Sasuke sẽ không cao hứng.”
Fushiguro Megumi không hiểu ra sao.
Fushiguro Megumi cảm thấy mình bị cho ra rìa.
Vì sao ba người còn lại hình như đều biết Gojo-sensei đang nói gì, hơn nữa lại mang biểu cảm 'Thầy mới lại đầu sỏ gây tội'.
Hơn nữa, cậu đã không thấy Uchiha-san một khoảng thời gian rồi.
Khi bị Gojo Satoru tùy tay đẩy ngã xuống đất, Fushiguro Megumi nghĩ vậy.
Cho nên sau khi các học sinh năm Hai bị Kusakabe Atsuya lãnh đi, cậu hỏi một câu về hành tung của đối phương.
Sau đó nam nhân tóc bạc nở một nụ cười vi diệu, giống như đột nhiên nghĩ đến sự vật nào đó đặc biệt thú vị, sau đó thình lình cúi đầu hỏi cậu: “Mà này, Megumi từng yêu đương chưa nhỉ?”
Mặt Fushiguro Megumi tái mét.
Cậu nhớ đến biểu cảm đồng tình nhìn cậu của Zen'in Maki lúc rời đi ban nãy và lời cảnh báo thấm thía nhưng không tỉ mỉ của đối phương (Satoru gần đây hơi thích diễn kịch, em chịu đựng chút), đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Biểu cảm trên mặt của Gojo-sensei không phải là muốn diễn vai một người lớn quan tâm đến đời sống tình cảm của đối tượng giám hộ chứ?
Gojo Satoru hỏi Fushiguro Megumi hoàn toàn không có ý gì khác, cũng chỉ là vì đối phương nhắc đến Sasuke, hắn tâm tình tốt nên thuận miệng quan tâm một câu mà thôi.
—Hắn đã chấp nhận rằng mình và Sasuke là quan hệ yêu đương — quan hệ yêu đương tương lai, khả năng xảy ra 200%.
Dù sao cái nên xác nhận đã xác nhận rồi, nên thử cũng thử xong rồi, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Gojo Satoru khẽ ngâm nga, ném áo khoác lên sô pha, mở tủ lạnh lấy cho mình một ly Americano đá thêm siêu nhiều kem, bưng ly đi xử lý đống văn kiện chồng chất cạnh sô pha.
Hiệp hội, nhà Gojo, Cao chuyên...
Bàn trà trong phòng khách lúc trước bị hắn bạo lực xốc bay ra ngoài, đập ra một cái hố trên sàn nhà gỗ, bản thân nó thì không vấn đề gì cả.
Nhưng Gojo Satoru thấy nếu nó đã bị xốc một lần thì không bằng đổi cái mới, vừa hay phù hợp chiều cao hắn hơn chút, để hắn có thể chuyển nơi làm việc đến phòng khách.
“Sasuke~” Hắn cười tủm tỉm, chống cằm chào hỏi thiếu niên tóc đen vừa vào cửa, “Hoan nghênh trở về~”
Âm thanh nhẹ nhàng, mềm như bông, giống kẹo bông gòn bán trong công viên giải trí mà ngọt ngọt ngào ngào quanh quẩn trong không khí.
Sasuke đeo cặp sách, không lên tiếng, liếc mắt nhìn hắn.
Sau đó như nghĩ tới gì đó, biểu cảm hơi khó chịu mà chuyển hướng, lập tức trở về phòng mình.
Đại khái là vẫn đang giận dỗi.
Đã sắp mấy ngày rồi.
Nhưng so với lúc trước thì vẫn có tiến bộ, Gojo Satoru nghĩ.
Khi người thường ý thức được mình thích một người, phần lớn sẽ trải qua một giai đoạn diễn biến tâm lý rối rắm lại ngọt ngào — không biết làm sao mới có thể hấp dẫn ánh mắt đối phương, đồng thời lại cảm thấy đối tượng động lòng của mình có làm chuyện gì cũng đều tự mang vầng sáng, làm người mê muội.
Gojo Satoru không dính dáng miếng nào tới người thường, cho nên hắn hoàn toàn không phí thời gian phiền não xem phải làm thế nào để hấp dẫn ánh mắt của Uchiha Sasuke (hoặc dùng cách nói lộ liễu hơn là theo đuổi y).
Sasuke không phải người có tính cách dây dưa ướt át, Gojo Satoru cũng không thích lo toan do dự.
—Bây giờ xem ra hiệu quả kỳ thật khá tốt. Sasuke có cảm tình đặc biệt với động tác chọc trán này, mấy ngày nay có biểu cảm không vui khi thấy hắn đại khái chỉ là trong lòng thấy khó chịu, cũng không giống như lúc hai người mới gặp, hễ chạm vào trán một chút là sẽ lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Hắn mặc xác chuyện ai để lại ấn tượng này cho Sasuke (khả năng cao là vị huynh trưởng không biết tên của Sasuke), Gojo Satoru nghĩ. Nếu không tiêu trừ được ảnh hướng này thì làm đối phương liên hệ ảnh hưởng này với hắn, trở thành một tồn tại đặc thù khác là được.
Nam nhân tóc bạc đổ chút cà phê cuối cùng trong ly vào miệng, vươn vai, mang dép lê đi lẹp xẹp lẹp xẹp đến trước cửa phòng Sasuke.
“Sasuke~” Hắn lười biếng kêu một tiếng, duỗi tay cào cửa hai cái “Ra đây đi.”
Không lâu sau, tay nắm cửa bị lực truyền đến từ bên trong đè xuống, phát ra tiếng vang. Uchiha Sasuke sắc mặt bình tĩnh, đứng ở cửa giương mắt nhìn Gojo Satoru.
“Có việc sao?”
Rõ ràng vừa rồi còn muốn trừng hắn, hiện tại lại làm ra vẻ như không có việc gì.
Gojo Satoru bĩu môi trong lòng.
Nếu lúc trước hắn vi phạm ước định với Sasuke một chút mà cảm thụ tâm tình đối phương thông qua 'ràng buộc' thì tốt rồi, khỏi phải ở đây đoán xem hành động khi ấy của mình rốt cuộc có ảnh hưởng đến đối phương không.
Động tâm thì động tâm, phương diện này của Sasuke vẫn rất khó xử lý. Rõ ràng cười rộ lên rất đẹp, vậy mà mỗi ngày lại đều mang dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm.
—Trong mắt Gojo Satoru, Sasuke cũng không đến trình độ làm gì cũng tự mang hào quang. Hắn đúng là động tâm không sai, cũng thật sự thích Sasuke, nhưng nếu có ai nói bây giờ hắn có thể vì Sasuke mà đòi chết đòi sống, Gojo Satoru có thể tự mình cười đến chết ngất rồi vỗ vai đối phương đề cử người đó đi viết tiểu thuyết.
Việc này cũng chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết.
“Có việc ớ,“ Hắn khảy khảy mắt kính, để lộ con ngươi trong trẻo sâu hun hút giấu sau thấu kính “Thương lượng chuyện sau này với em một chút.”
Nhưng như vậy mới thú vị chứ.
Giống như nếu trò chơi không có độ khó thì kích thích mang đến cũng sẽ giảm xuống, nếu như lúc đó Sasuke trực tiếp đồng ý với hắn, Gojo Satoru thấy có lẽ mình ngược lại sẽ nhanh chóng mất nhiệt tình.
Sasuke tựa như vỏ sò. Muốn mở nó ra, hoặc là trực tiếp cắt đứt cơ khép vỏ của nó, dùng bạo lực mở xác ngoài cứng chắc ra, khiến nó không thể trở về hình dạng ban đầu nữa; hoặc là để vỏ sò vào trong nước ấm, chờ nó thích ứng môi trường an toàn thoải mái trong nước sẽ tự mình mở ra, để dòng nước tiếp xúc đến phần trong mềm mại.
Gojo Satoru dán lên người Sasuke, ngồi trên sô pha, duỗi tay ôm vai y dưới ánh mắt như mang băng vụn của Sasuke, “Người nên biết đều đã biết rồi ó~”
Hắn nói, ngữ điệu nhịp nhàng như đang chờ Sasuke khen mình.
Cách thứ nhất nếu thành công thì vỏ sò sẽ thành vô dụng, sẽ lập tức bị ném sang một bên.
Tay Gojo Satoru tay bị giật nhẹ một cái — Sasuke bắt lấy cổ tay hắn, lòng bàn tay thả ra chút điện lưu không tính là mạnh, chỉ làm đầu ngón tay hắn hơi tê một chút.
Hắn tập mãi thành quen, tiếp tục duỗi tay qua, thành công chạm đến bả vai bên kia của thiếu niên tóc đen.
Tuy không thể trực tiếp cạy vỏ sò ra, nhưng hắn vẫn nghĩ cách để lại chút khe hở trên nó, để nước ấm có thể phát huy tác dụng nhanh chóng hơn.
Vậy thì nhân lúc hắn còn cảm thấy mình sẽ càng ngày càng thích Sasuke mà kiên nhẫn, từng chút từng chút khiến y chủ động mở bản thân ra đi.
“Giật điện tôi lâu đến vậy mà vẫn chưa nguôi giận sao?” Dưới ngón tay là bả vai được bọc trong áo sơ mi tay dài của Sasuke. Hắn cọ đến bên cạnh Sasuke một chút, quơ quơ cái tay đặt trên vai Sasuke trước mặt y, “Thêm mấy ngày nữa tôi sẽ có vết thương do điện giật đó~”
Khoé miệng Sasuke hạ xuống.
Nếu Gojo Satoru nhiều ít có đổi sắc mặt, cơn tức của y đại khái sẽ tiêu đi nhanh hơn. Giật giật điện lúc này quả thực sắp thành thói quen luôn rồi.
Y bị Gojo Satoru lắc lư nửa người trên một chút, tức giận đẩy cái đầu xù xù lông của đối phương sang bên cạnh — đẩy ra xa hơn lúc trước, hỏi Gojo Satoru: “Không phải đám năm Hai mới đi sao?”
“Tôi cũng có cách của mình mà,“ Gojo Satoru dào dạt đắc ý, nói, “Mấy đứa tụi nó vẫn còn quá non, chủ động gạt người vẫn không đủ tự nhiên.”
Dẫn tới tất cả mấy thứ này chẳng lẽ không phải Gojo Satoru anh hả?
Sasuke quả thực phải vỗ tay cho năng lực trợn mắt nói dối của hắn.
“Cho nên?”
Nếu gọi y ra chỉ để nói mấy lời này, Sasuke không ngại giật Gojo Satoru thêm lần nữa.
“Cho nên muốn thương lượng xem sau này làm gì với em đó.” Gojo Satoru nhiệt tình nói, như thể sắp tới bọn họ phải lên kế hoạch cho một buổi lễ mừng quy mô long trọng.
—Có lẽ với hắn mà nói thì thực sự không khác mấy.
Hắn không biết từ khi nào đã bày một đống đồ ăn vặt trên cái bàn trước mặt, bây giờ đang cúi người chọn lựa, tay lại thế nào cũng phải túm lấy Sasuke không buông.
“Khả năng trực tiếp tìm tôi không lớn, bọn họ hẳn là đều còn chút đầu óc, cùng lắm chỉ là khuyến khích người khác đến đây châm ngòi vài câu,“ Gojo Satoru chọn nửa ngày, cuối cùng dựa về trên đệm lưng mềm mại của sô pha, “Nhưng nếu như tìm em thì nhất định sẽ bắt em thành lập 'ràng buộc'.”
Hắn nhìn Sasuke chăm chú từ khoảng trống phía trên mắt kính, muốn nhìn rõ xem Sasuke phản ứng thế nào với chuyện này.
Dù sao thiếu niên rất chán ghét thứ này.
Sasuke không để ý lắm.
“Lúc bọn chúng đứng trước mặt tôi thì đã không còn là người không liên quan rồi.” Y nhàn nhạt nói.
Không phải y không nghĩ tới chuyện này. Nhưng một mặt, loại 'ràng buộc' này không giống 'ràng buộc' giữa y và Gojo Satoru, bản chất cũng sẽ không uy hiếp sự tồn tại của y, nếu so sánh thì cũng cực kỳ yếu hơn; mặt khác, người tìm y có thể đạt thành mục đích, dùng 'ràng buộc' đảm bảo hợp tác giữa Sasuke và họ hay không lại là một chuyện khác.
Không ra tay với người có lập trường mơ hồ, không rõ địch ta xem như là quyết định Sasuke làm ra do bị Gojo Satoru ảnh hưởng. Chỉ là so với thái độ tương đối cẩn thận đối với những việc này của Gojo Satoru, Sasuke vẫn vô pháp vô thiên hơn chút đỉnh.
Nhưng hiển nhiên lần này Gojo Satoru cũng không có ý kiến gì.
“Đừng chơi người ta choáng váng là được,“ Hắn nhắc nhở Sasuke, “Trong tay những kẻ này hẳn không có chú cụ có thể kháng cự năng lực của em, nhưng tôi không rõ thuật thức của chúng là gì.”
“Bọn chúng sẽ không có cơ hội dùng.” Sasuke nói.
Biểu cảm trên mặt y ngạo mạn lại tự phụ, thoạt nhìn hoàn toàn không nghĩ đến khả năng ảo thuật thất bại.
Có điều Gojo Satoru thật sự rất thích dáng vẻ khí phách hăng hái này của Sasuke.
“Em không thèm để ý là tốt nhất,“ Gojo Satoru thả lỏng, cười, “Sau này sẽ phải giữ khoảng cách với tôi trước mặt những người khác, chẳng lẽ Sasuke không có gì muốn nói à?”
“Khá tốt.” Sasuke chớp chớp mắt, cố ý nói.
Bọn họ lại không phải mỗi ngày ở bên nhau, lúc ẩn lúc hiện bên người kẻ khác, loại chuyện này có gì đáng nhắc nhở.
“Làm tôi đau lòng quá,“ Nam nhân tóc bạc dài giọng, “Tôi thích Sasuke như vậy, em lại mỗi ngày muốn giữ khoảng cách với tôi.”
Sasuke không để ý đến hắn.
Nếu Gojo Satoru cũng có thể có chút ý thức khoảng cách khi ở riêng thì càng tốt.
Cậu thấy mình chỉ đang an an tĩnh tĩnh làm một học sinh Cao chuyên — mỗi ngày đi học đúng giờ, thường xuyên ra ngoài thanh tẩy chú linh, chịu đựng phương thức giảng dạy kỳ diệu thất thường của Gojo-sensei, giao lưu tình cảm định kỳ với các đàn anh đàn chị năm Hai — theo lý thuyết thì cuộc sống còn tính là nhẹ nhàng.
Nhưng gần đây cậu thấy áp lực hơi lớn.
Nguyên nhân chủ yếu là vì ba người Zen'in Maki rời Cao chuyên, mà Gojo Satoru gần đây hình như lại nghiện diễn kịch.
Đi cùng còn có năm Ba. Học sinh năm Bốn trên cơ bản đã tương đương với nhân viên chuyên nghiệp, thời gian ở tại trường không nhiều bằng thời gian ở bên ngoài, cảm giác tồn tại rất yếu.
Hôm bọn họ đi, Fushiguro Megumi không đi tiễn — chẳng có đưa tiễn vui vẻ gì hết, cũng đâu phải ra ngoài du lịch hay làm chuyện gì lớn, chỉ cần toàn thân lành lặn trờ về Cao chuyên đã là thắng lợi.
Cậu chỉ là học một tiết thực chiến với ba người năm Hai.
Kusakabe Atsuya tìm Gojo Satoru, nhờ đối phương lâm trận mài gươm lần cuối để mấy học sinh này đề cao cảnh giác một chút, đừng có đột nhiên xa nhà đã lơi lỏng tinh thần — Inumaki đã là bán cấp Một, Zen'in Maki tuy không thăng Bậc được nhưng thực lực đã đến cấp Hai như Panda, một mình anh rất khó có ưu thế áp đảo với những học sinh này.
Gojo Satoru đồng ý cũng Fushiguro Megumi không thấy kỳ quái, cái kỳ quái là phản ứng của đối phương và học sinh năm Hai.
Từ đầu đến đuôi lớp thực chiến lần đó ngập tràn một loại không khí kỳ quái — Gojo Satoru thoạt nhìn có hơi bất cần, có điều đây còn tính là bình thường; Zen'in Maki có một lần để lộ biểu cảm hỗn tạp giữa kính nể và khinh thường khi nhìn đối phương.
Inumaki và Panda ban đầu thậm chí còn thì thầm to nhỏ một bên, khi cậu nhìn sang lại mang biểu cảm như chẳng có gì xảy ra hết.
“Các em vậy là không được,“ Gojo Satoru như hoàn toàn hiểu rõ mấy học sinh này có chuyện gì, trước khi động thủ nói mấy câu ý vị không rõ, “Sasuke sẽ không cao hứng.”
Fushiguro Megumi không hiểu ra sao.
Fushiguro Megumi cảm thấy mình bị cho ra rìa.
Vì sao ba người còn lại hình như đều biết Gojo-sensei đang nói gì, hơn nữa lại mang biểu cảm 'Thầy mới lại đầu sỏ gây tội'.
Hơn nữa, cậu đã không thấy Uchiha-san một khoảng thời gian rồi.
Khi bị Gojo Satoru tùy tay đẩy ngã xuống đất, Fushiguro Megumi nghĩ vậy.
Cho nên sau khi các học sinh năm Hai bị Kusakabe Atsuya lãnh đi, cậu hỏi một câu về hành tung của đối phương.
Sau đó nam nhân tóc bạc nở một nụ cười vi diệu, giống như đột nhiên nghĩ đến sự vật nào đó đặc biệt thú vị, sau đó thình lình cúi đầu hỏi cậu: “Mà này, Megumi từng yêu đương chưa nhỉ?”
Mặt Fushiguro Megumi tái mét.
Cậu nhớ đến biểu cảm đồng tình nhìn cậu của Zen'in Maki lúc rời đi ban nãy và lời cảnh báo thấm thía nhưng không tỉ mỉ của đối phương (Satoru gần đây hơi thích diễn kịch, em chịu đựng chút), đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Biểu cảm trên mặt của Gojo-sensei không phải là muốn diễn vai một người lớn quan tâm đến đời sống tình cảm của đối tượng giám hộ chứ?
Gojo Satoru hỏi Fushiguro Megumi hoàn toàn không có ý gì khác, cũng chỉ là vì đối phương nhắc đến Sasuke, hắn tâm tình tốt nên thuận miệng quan tâm một câu mà thôi.
—Hắn đã chấp nhận rằng mình và Sasuke là quan hệ yêu đương — quan hệ yêu đương tương lai, khả năng xảy ra 200%.
Dù sao cái nên xác nhận đã xác nhận rồi, nên thử cũng thử xong rồi, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Gojo Satoru khẽ ngâm nga, ném áo khoác lên sô pha, mở tủ lạnh lấy cho mình một ly Americano đá thêm siêu nhiều kem, bưng ly đi xử lý đống văn kiện chồng chất cạnh sô pha.
Hiệp hội, nhà Gojo, Cao chuyên...
Bàn trà trong phòng khách lúc trước bị hắn bạo lực xốc bay ra ngoài, đập ra một cái hố trên sàn nhà gỗ, bản thân nó thì không vấn đề gì cả.
Nhưng Gojo Satoru thấy nếu nó đã bị xốc một lần thì không bằng đổi cái mới, vừa hay phù hợp chiều cao hắn hơn chút, để hắn có thể chuyển nơi làm việc đến phòng khách.
“Sasuke~” Hắn cười tủm tỉm, chống cằm chào hỏi thiếu niên tóc đen vừa vào cửa, “Hoan nghênh trở về~”
Âm thanh nhẹ nhàng, mềm như bông, giống kẹo bông gòn bán trong công viên giải trí mà ngọt ngọt ngào ngào quanh quẩn trong không khí.
Sasuke đeo cặp sách, không lên tiếng, liếc mắt nhìn hắn.
Sau đó như nghĩ tới gì đó, biểu cảm hơi khó chịu mà chuyển hướng, lập tức trở về phòng mình.
Đại khái là vẫn đang giận dỗi.
Đã sắp mấy ngày rồi.
Nhưng so với lúc trước thì vẫn có tiến bộ, Gojo Satoru nghĩ.
Khi người thường ý thức được mình thích một người, phần lớn sẽ trải qua một giai đoạn diễn biến tâm lý rối rắm lại ngọt ngào — không biết làm sao mới có thể hấp dẫn ánh mắt đối phương, đồng thời lại cảm thấy đối tượng động lòng của mình có làm chuyện gì cũng đều tự mang vầng sáng, làm người mê muội.
Gojo Satoru không dính dáng miếng nào tới người thường, cho nên hắn hoàn toàn không phí thời gian phiền não xem phải làm thế nào để hấp dẫn ánh mắt của Uchiha Sasuke (hoặc dùng cách nói lộ liễu hơn là theo đuổi y).
Sasuke không phải người có tính cách dây dưa ướt át, Gojo Satoru cũng không thích lo toan do dự.
—Bây giờ xem ra hiệu quả kỳ thật khá tốt. Sasuke có cảm tình đặc biệt với động tác chọc trán này, mấy ngày nay có biểu cảm không vui khi thấy hắn đại khái chỉ là trong lòng thấy khó chịu, cũng không giống như lúc hai người mới gặp, hễ chạm vào trán một chút là sẽ lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Hắn mặc xác chuyện ai để lại ấn tượng này cho Sasuke (khả năng cao là vị huynh trưởng không biết tên của Sasuke), Gojo Satoru nghĩ. Nếu không tiêu trừ được ảnh hướng này thì làm đối phương liên hệ ảnh hưởng này với hắn, trở thành một tồn tại đặc thù khác là được.
Nam nhân tóc bạc đổ chút cà phê cuối cùng trong ly vào miệng, vươn vai, mang dép lê đi lẹp xẹp lẹp xẹp đến trước cửa phòng Sasuke.
“Sasuke~” Hắn lười biếng kêu một tiếng, duỗi tay cào cửa hai cái “Ra đây đi.”
Không lâu sau, tay nắm cửa bị lực truyền đến từ bên trong đè xuống, phát ra tiếng vang. Uchiha Sasuke sắc mặt bình tĩnh, đứng ở cửa giương mắt nhìn Gojo Satoru.
“Có việc sao?”
Rõ ràng vừa rồi còn muốn trừng hắn, hiện tại lại làm ra vẻ như không có việc gì.
Gojo Satoru bĩu môi trong lòng.
Nếu lúc trước hắn vi phạm ước định với Sasuke một chút mà cảm thụ tâm tình đối phương thông qua 'ràng buộc' thì tốt rồi, khỏi phải ở đây đoán xem hành động khi ấy của mình rốt cuộc có ảnh hưởng đến đối phương không.
Động tâm thì động tâm, phương diện này của Sasuke vẫn rất khó xử lý. Rõ ràng cười rộ lên rất đẹp, vậy mà mỗi ngày lại đều mang dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm.
—Trong mắt Gojo Satoru, Sasuke cũng không đến trình độ làm gì cũng tự mang hào quang. Hắn đúng là động tâm không sai, cũng thật sự thích Sasuke, nhưng nếu có ai nói bây giờ hắn có thể vì Sasuke mà đòi chết đòi sống, Gojo Satoru có thể tự mình cười đến chết ngất rồi vỗ vai đối phương đề cử người đó đi viết tiểu thuyết.
Việc này cũng chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết.
“Có việc ớ,“ Hắn khảy khảy mắt kính, để lộ con ngươi trong trẻo sâu hun hút giấu sau thấu kính “Thương lượng chuyện sau này với em một chút.”
Nhưng như vậy mới thú vị chứ.
Giống như nếu trò chơi không có độ khó thì kích thích mang đến cũng sẽ giảm xuống, nếu như lúc đó Sasuke trực tiếp đồng ý với hắn, Gojo Satoru thấy có lẽ mình ngược lại sẽ nhanh chóng mất nhiệt tình.
Sasuke tựa như vỏ sò. Muốn mở nó ra, hoặc là trực tiếp cắt đứt cơ khép vỏ của nó, dùng bạo lực mở xác ngoài cứng chắc ra, khiến nó không thể trở về hình dạng ban đầu nữa; hoặc là để vỏ sò vào trong nước ấm, chờ nó thích ứng môi trường an toàn thoải mái trong nước sẽ tự mình mở ra, để dòng nước tiếp xúc đến phần trong mềm mại.
Gojo Satoru dán lên người Sasuke, ngồi trên sô pha, duỗi tay ôm vai y dưới ánh mắt như mang băng vụn của Sasuke, “Người nên biết đều đã biết rồi ó~”
Hắn nói, ngữ điệu nhịp nhàng như đang chờ Sasuke khen mình.
Cách thứ nhất nếu thành công thì vỏ sò sẽ thành vô dụng, sẽ lập tức bị ném sang một bên.
Tay Gojo Satoru tay bị giật nhẹ một cái — Sasuke bắt lấy cổ tay hắn, lòng bàn tay thả ra chút điện lưu không tính là mạnh, chỉ làm đầu ngón tay hắn hơi tê một chút.
Hắn tập mãi thành quen, tiếp tục duỗi tay qua, thành công chạm đến bả vai bên kia của thiếu niên tóc đen.
Tuy không thể trực tiếp cạy vỏ sò ra, nhưng hắn vẫn nghĩ cách để lại chút khe hở trên nó, để nước ấm có thể phát huy tác dụng nhanh chóng hơn.
Vậy thì nhân lúc hắn còn cảm thấy mình sẽ càng ngày càng thích Sasuke mà kiên nhẫn, từng chút từng chút khiến y chủ động mở bản thân ra đi.
“Giật điện tôi lâu đến vậy mà vẫn chưa nguôi giận sao?” Dưới ngón tay là bả vai được bọc trong áo sơ mi tay dài của Sasuke. Hắn cọ đến bên cạnh Sasuke một chút, quơ quơ cái tay đặt trên vai Sasuke trước mặt y, “Thêm mấy ngày nữa tôi sẽ có vết thương do điện giật đó~”
Khoé miệng Sasuke hạ xuống.
Nếu Gojo Satoru nhiều ít có đổi sắc mặt, cơn tức của y đại khái sẽ tiêu đi nhanh hơn. Giật giật điện lúc này quả thực sắp thành thói quen luôn rồi.
Y bị Gojo Satoru lắc lư nửa người trên một chút, tức giận đẩy cái đầu xù xù lông của đối phương sang bên cạnh — đẩy ra xa hơn lúc trước, hỏi Gojo Satoru: “Không phải đám năm Hai mới đi sao?”
“Tôi cũng có cách của mình mà,“ Gojo Satoru dào dạt đắc ý, nói, “Mấy đứa tụi nó vẫn còn quá non, chủ động gạt người vẫn không đủ tự nhiên.”
Dẫn tới tất cả mấy thứ này chẳng lẽ không phải Gojo Satoru anh hả?
Sasuke quả thực phải vỗ tay cho năng lực trợn mắt nói dối của hắn.
“Cho nên?”
Nếu gọi y ra chỉ để nói mấy lời này, Sasuke không ngại giật Gojo Satoru thêm lần nữa.
“Cho nên muốn thương lượng xem sau này làm gì với em đó.” Gojo Satoru nhiệt tình nói, như thể sắp tới bọn họ phải lên kế hoạch cho một buổi lễ mừng quy mô long trọng.
—Có lẽ với hắn mà nói thì thực sự không khác mấy.
Hắn không biết từ khi nào đã bày một đống đồ ăn vặt trên cái bàn trước mặt, bây giờ đang cúi người chọn lựa, tay lại thế nào cũng phải túm lấy Sasuke không buông.
“Khả năng trực tiếp tìm tôi không lớn, bọn họ hẳn là đều còn chút đầu óc, cùng lắm chỉ là khuyến khích người khác đến đây châm ngòi vài câu,“ Gojo Satoru chọn nửa ngày, cuối cùng dựa về trên đệm lưng mềm mại của sô pha, “Nhưng nếu như tìm em thì nhất định sẽ bắt em thành lập 'ràng buộc'.”
Hắn nhìn Sasuke chăm chú từ khoảng trống phía trên mắt kính, muốn nhìn rõ xem Sasuke phản ứng thế nào với chuyện này.
Dù sao thiếu niên rất chán ghét thứ này.
Sasuke không để ý lắm.
“Lúc bọn chúng đứng trước mặt tôi thì đã không còn là người không liên quan rồi.” Y nhàn nhạt nói.
Không phải y không nghĩ tới chuyện này. Nhưng một mặt, loại 'ràng buộc' này không giống 'ràng buộc' giữa y và Gojo Satoru, bản chất cũng sẽ không uy hiếp sự tồn tại của y, nếu so sánh thì cũng cực kỳ yếu hơn; mặt khác, người tìm y có thể đạt thành mục đích, dùng 'ràng buộc' đảm bảo hợp tác giữa Sasuke và họ hay không lại là một chuyện khác.
Không ra tay với người có lập trường mơ hồ, không rõ địch ta xem như là quyết định Sasuke làm ra do bị Gojo Satoru ảnh hưởng. Chỉ là so với thái độ tương đối cẩn thận đối với những việc này của Gojo Satoru, Sasuke vẫn vô pháp vô thiên hơn chút đỉnh.
Nhưng hiển nhiên lần này Gojo Satoru cũng không có ý kiến gì.
“Đừng chơi người ta choáng váng là được,“ Hắn nhắc nhở Sasuke, “Trong tay những kẻ này hẳn không có chú cụ có thể kháng cự năng lực của em, nhưng tôi không rõ thuật thức của chúng là gì.”
“Bọn chúng sẽ không có cơ hội dùng.” Sasuke nói.
Biểu cảm trên mặt y ngạo mạn lại tự phụ, thoạt nhìn hoàn toàn không nghĩ đến khả năng ảo thuật thất bại.
Có điều Gojo Satoru thật sự rất thích dáng vẻ khí phách hăng hái này của Sasuke.
“Em không thèm để ý là tốt nhất,“ Gojo Satoru thả lỏng, cười, “Sau này sẽ phải giữ khoảng cách với tôi trước mặt những người khác, chẳng lẽ Sasuke không có gì muốn nói à?”
“Khá tốt.” Sasuke chớp chớp mắt, cố ý nói.
Bọn họ lại không phải mỗi ngày ở bên nhau, lúc ẩn lúc hiện bên người kẻ khác, loại chuyện này có gì đáng nhắc nhở.
“Làm tôi đau lòng quá,“ Nam nhân tóc bạc dài giọng, “Tôi thích Sasuke như vậy, em lại mỗi ngày muốn giữ khoảng cách với tôi.”
Sasuke không để ý đến hắn.
Nếu Gojo Satoru cũng có thể có chút ý thức khoảng cách khi ở riêng thì càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.