Chương 72: Chỉ xích thiên nhai
Tiểu Chu Dữ Mặc
03/01/2021
(Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt)
Ánh trăng thanh u.
Phục Ma Trấn.
Cảnh Thiên một đường chạy như điên, không biết qua bao lâu mới ngừng cước bộ, “Hồng hộc hồng hộc…”, chỉ nghe trong bóng tối vang lên tiếng thở gấp dồn dập.
Gió đêm nhẹ thổi, lạnh lẽo thấm vào tận tim.
Cảnh Thiên chống nạnh đứng dưới mái hiên sống chết thở phì phò, cảm giác đầu óc sung huyết, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng. Trước mắt ngũ sắc biến ảo, loạn âm đinh tai nhức óc xa dần. Mới vừa rồi hãm sâu trong huyết hải cùng mê chướng, tại thời khắc này, đều biến mất vào trong gió lạnh.
Nghĩ lại tất cả những gì vừa phát sinh, Cảnh Thiên mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp. Hắn nỗ lực hồi tưởng lại tất cả, bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Này, đạo trưởng, vì sao chúng ta phải chạy?”
Chung Quỳ đảo cặp mắt trắng dã, đáp: “Tiểu huynh đệ, rõ ràng ngươi rất sợ Thục Sơn Từ Trường Khanh đuổi kịp, chính ngươi kéo ta chạy một mạch không cần cái mạng cơ mà.”
“…” Cảnh Thiên tức cười không biết phải làm sao.
Chung Quỳ thấy thế, ghé sát hắn đè thấp giọng, thần bí cười hề hề, “Có phải ngươi nợ tiền hắn chưa trả hay không?”
Cảnh Thiên nói không có, tuyệt đối không có.
Chung Quỳ ngạc nhiên, không có? Vậy nghĩa là thiếu tình chưa trả rồi. Nếu không phải, ngươi chạy trối chết như vậy để làm gì?
Lời vừa nghe được, Cảnh Thiên nhất thời chột dạ. Hắn nhăn nhó ấp úng nói, đạo trưởng, ngươi thế nào biết ta còn thiếu tình chưa trả? Lẽ nào ngươi tính ra được? Chung Quỳ đáp, ta không cần tính cũng biết, coi như ta là đầu heo, cũng nhìn ra được Từ Trường Khanh đặc biệt để ý ngươi. Ta xem Từ đạo hữu đối với ngươi như vậy, dường như là… Cái kia, a, vô cùng đau lòng! Ta hỏi ngươi, các ngươi không phải là có thù giết cha?
Cảnh Thiên nghe được lời này, dĩ nhiên thở dài một hơi, lập tức đáp không có, tuyệt đối không có. Hắn thầm nghĩ, nực cười, cha của Đậu Phụ Trắng nếu như thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn thúc ngựa chạy còn không kịp, thế nào lại đi giết ông ta.
Chung Quỳ nói, ha ha, vậy là mối thù đoạt thê tử… Tiểu tử, ta vừa nhìn ngươi đã thấy có vận phong lưu, tám phần mười là lén lút đoạt lão bà của Từ đạo trưởng, hiện tại thiếu nợ hắn nên mới sợ hắn như vậy.
Cảnh Thiên vẻ mặt đau khổ, cụp mi xuống, lắc đầu không nói một lời, lòng nghĩ thầm, nếu như là ‘đoạt’ lão bà của y thì không tính làm gì, cùng lắm là bị y cho ăn một kiếm mà thôi. Hiện tại vấn đề chính là y cố chấp cho rằng ta đã ‘cường’ y, đây quả thực là hàm oan tuyết rơi tháng sáu mà! Hơn nữa y lại quá kiêu ngạo quật cường, ta không thể trêu vào, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Được rồi, ta thừa nhận hết, tất cả cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nam nhân độ lượng như Cảnh Thiên, đốt đuốc ban ngày cũng không tìm được ~
Đúng, ta phải triệt để nhẫn nhịn.
Nhưng.
Khiến ta căm tức chính là.
Hiện tại trong tâm ta lúc nào cũng tưởng niệm một người, nhưng người khiến ta mất hồn mất vía mà tưởng niệm lại là một nam nhân.
Nam nhân uất ức như Cảnh Thiên, đốt đuốc ban ngày cũng không tìm thấy ~
Được rồi.
Ta nhẫn nhịn nữa.
Nhưng.
Rõ ràng y cũng động tâm rồi, thế nhưng mỗi ngày y đều ở trước mặt ta nhắm mắt đả tọa, vành tai mái tóc ngay trước mặt cũng chỉ có thể nhìn mà không chạm được vào.
Nam nhân phiền muộn như Cảnh Thiên, đốt đuốc ban ngày cũng không thấy ~
“Vừa rồi ta nói cái gì nhỉ?” Một lúc lâu sau, Cảnh Thiên mới từ trong hối hận tập trung tinh thần trở lại.
“Ngươi nói, ngươi không phải người Thục Sơn, sẽ không nghe theo sai khiến của Từ Trường Khanh. Còn nói, ngươi có việc muốn làm, ai cũng không thể ngăn cản…”
“Gì nữa?”
“Ngươi còn nói, họ Từ kia, ngươi là cái gì của ta?”
Cảnh Thiên như con châu chấu nhảy dựng lên, nghi hoặc hỏi: “Ta thực sự nói qua những lời này? Ta… ta… khẳng định là nộ khí công tâm đến điên rồi!” Hắn cụt hứng ôm đầu, đặt mông ngồi chồm hỗm trên tảng đá ngay trước cửa nhà dân.
“Ta thế nào lại nói ra những lời không đầu không đuôi thế này?” Nhưng mà, nghiêm túc nhớ lại, tâm thần hắn ngầm phát lạnh.
Đúng vậy, vì sao ta có thể nói ra những lời này? Ta là người, là người sẽ có tâm tình. Mấy thứ này nguyên bản không phải vẫn giấu dưới đáy lòng sao? Gần đây nhất chính lúc hắn bỏ đi, Đậu Phụ Trắng vẫn cứ nghĩ đến đại thế thiên hạ, triều đình phong vân, Trung Châu chiến loạn. Cả ngày lo lắng các lộ quân phiệt thế nào, Lý Đường đại quân thế nào, Tần Vương thế nào…
Đậu Phụ Trắng mỗi khi nhắc đến Lý Thế Dân, mâu trung tức khắc sẽ hiện lên vẻ tán thưởng cùng kính trọng, thần thái này rơi vào mắt hắn vô cùng rõ ràng. Hắn cũng cố gắng tự nói với mình, y đối với Tần Vương văn thao võ lược kia chỉ là đơn thuần thưởng thức, họ căn bản chưa hề gặp gỡ qua… Vậy mà ngực hắn vẫn không khỏi khó chịu! Nói không để ý đó là gạt người!
Anh hùng luyến tiếc anh hùng, tự nhiên là thiên cổ giai thoại.
Thế nhưng.
Nếu như đem khai quốc anh hùng đối chiếu với Du Châu lái buôn thì sao?
Ai hơn ai kém?
“Cái dạng hùng hổ vừa rồi của ngươi, đích thực có vài phần nam tử hán anh hùng khí khái. Tiểu huynh đệ, ngươi đối với Thục Sơn đệ tử nổi danh thiên hạ mặt không đổi sắc, bản thiên sư rất là thán phục, có tiền đồ a! Ta cũng không thu ngươi làm đồ đệ nữa, không bằng chúng ta làm huynh đệ đi, cùng nhau đi khắp nhân gian trừ yêu diệt ma.”
“Đừng nói nữa!” Cảnh Thiên mạnh mẽ giậm chân, liều mạng đánh vào sau gáy mình, “Chuyện gì vừa xảy ra, ta gặp quỷ rồi, lúc nãy đầu óc ong ong một mảng, đỉnh đầu bốc hỏa, sau đó không có cách nào phát tiết, miệng mới phun ra toàn những lời loạn thất bát tao như thế.”
“Hả? Nguyên lai ngươi cũng không biết mình đã nói qua những lời này?”
“Không phải. Ta biết… Không, không đúng, ta là muốn nói chuyện. Thế nhưng không phải là nói như vậy… Ngươi hiểu ý tứ của ta không?”
Chung Quỳ lắc đầu, thành thật trả lời, “Không hiểu!”
“Đậu Phụ Trắng thì sao? Không, Từ Trường Khanh thì sao? Y nói cái gì?”
“Ngươi không chịu dừng lại, hắn cũng không nói gì.”
“Lúc chúng ta đi khỏi, y có đuổi theo không?”
“Không có, lúc chúng ta đi hắn một câu cũng không nói. Tiểu huynh đệ, tại sao cái gì ngươi cũng hỏi như bà già vậy? Nói chung, Từ Trường Khanh tính thả ngươi đi rồi.”
“Ai nói vậy!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Cảnh Thiên kinh ngạc quay đầu lại.
Ánh sao đêm nay đã khác đêm qua, người còn vì ai đứng giữa trời gió lạnh. Giữa đêm trường, thiên địa phiêu lãng khói sương, một thân ảnh bạch y bất nhiễm hồng trần lẳng lặng đứng thẳng. Từ Trường Khanh tay trái bế đứa bé còn đang say ngủ, tay phải cầm lấy chuôi kiếm, thần sắc lạnh lùng đứng ở đầu đường.
Một chớp mắt này, có thể không màng vinh nhục?
Một chớp mắt này, có thể mặc kệ phồn hoa?
Giờ khắc này thời gian có phải dừng lại? Giờ khắc này quang ảnh có phải vĩnh hằng? Khi ta vươn tay tới, có thể nào níu kéo lại cho chúng ta một mộng phồn hoa?
Cỏ hoa như luyện.
Trăng gió như trần.
Mỗi một cái chớp mắt đều là thương hải tang điền.
Mỗi một lần ly biệt đều là tình phi đắc dĩ.
Có thể dược lực trong bình kia thật sự có công hiệu, dung nhan tái nhợt của Từ Trường Khanh đã có chút huyết sắc nhàn nhạt. Đôi mắt nhiễm yên sắc càng khiến cho con ngươi thêm phần sáng tỏ, tựa như thu thủy mãnh liệt bức người. Gió đêm phất động vạt áo tung bay, khiến cho thân ảnh của y càng thêm hư ảo, phảng phất sau làn gió ấy, y sẽ dung nhập vào ánh trăng mờ ảo mà biến mất khỏi thế gian này.
Ngổn ngang thế sự.
Thanh tuấn vô song.
Cuồn cuộn hồng trần.
Lạc hoa vô tận.
Vốn dĩ, toàn bộ thống khổ của nhân gian đều không liên quan đến y. Y vốn đứng trên đỉnh Cửu Thiên, bên ngoài hồng trần mà quan sát chúng sinh. Nhưng mà, rõ ràng là phương ngoại chi nhân không nhiễm bụi trần, lại hết lần này đến lần khác bị kéo vào trần duyên thế tục, trải qua kiếp nạn mênh mang, thấm thía nhân sinh thống khổ.
Cảnh Thiên nhiều năm sau mỗi khi hồi tưởng lại một đêm này tại Phục Ma Trấn, đều không thể quên được nam tử một thân tố y khinh phất, bất nhiễm hồng trần này.
Nếu tất cả trở về khởi điểm, liệu ta có thể giữ lại huynh toàn vẹn bên mình?
Vướng bận ngàn năm cũng tốt, tương tư vạn kiếp cũng được, chỉ cần huynh có thể theo gió mà trở về bên ta.
Đáng tiếc.
Hồi ức cũng đã phai màu, chỉ còn lại bi ai vô tận.
Từ Trường Khanh thân ảnh nguyệt sắc tựa như tia nắng ban mai xuyên qua tăm tối, từng bước từng bước hướng đến trước mặt Cảnh Thiên. Cảnh Thiên giương mắt, còn chưa kịp giải thích gì, Từ Trường Khanh đã cắt ngang lời hắn.
“Cảnh Thiên, đi theo ta!”
Cảnh Thiên giật mình, hắn hoàn toàn giật mình.
Những lời này bản thân không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là ngữ khí của Từ Trường Khanh, phảng phất lạnh đến thấu xương. Trong làn khói sương chập chờn, Từ Trường Khanh vẫn từng bước tiến đến. Y nhìn hắn, lần thứ hai cất lên câu nói tựa như mệnh lệnh.
“Đi theo ta!”
Dưới trăng sao nhàn nhạt, bạch y nhân sắc mặt thanh như nước. Nhưng mà lời y nói ra, lại quyết đoán cường ngạnh như vậy, không cho phép người kia có cơ hội thương lượng.
Cảnh Thiên thấy rõ, mi gian Từ Trường Khanh nổi lên dung sắc nhàn nhạt thanh tuyệt. Mâu quang như vậy, khiến cho Cảnh Thiên như chìm vào giá lạnh, băng tuyết ngàn năm.
Một bước, hai bước, ba bước…
Phố chợ heo hút.
Đường đá cứng đờ.
Bạch y hưu quạnh.
Từ Trường Khanh rốt cuộc dừng lại.
Hai người hiện tại chỉ cách nhau gang tấc, lại phảng phất như chân trời góc biển.
Chung Quỳ nhìn Từ Trường Khanh thong dong bước đến, khí định thần nhàn, dáng vẻ kiên định, vô cùng kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy ngươi đã bình phục rồi?”
Nghe được lời ấy, Từ Trường Khanh bỗng nhiên cười nhẹ.
Quân tử thủ lễ tự giữ, Thục Sơn chưởng môn đệ tử đương nhiên dùng lễ nghi chuẩn mực mà đáp lại kẻ kia.
Chỉ là, một nụ cười này của Từ Trường Khanh, mâu quang mơ hồ mang theo hàn quang rét buốt, y tuy là cười đáp lại, nhưng lại không nhìn Chung Quỳ nửa mắt, trước sau chỉ hướng thẳng Cảnh Thiên.
“Cho dù là chưa bình phục, Chung đạo trưởng chỉ sợ cũng chẳng phải đối thủ của ta. Thỉnh tránh sang một bên, ta không muốn ảnh hưởng đến hòa khí Thục Sơn cùng Chung Nam Sơn.” Ngữ điệu bình thản, ngữ khí ôn nhu, Từ Trường Khanh lúc này đã khôi phục hoàn toàn khí độ huy hoàng lãnh tĩnh tự giữ ngày nào.
Chung Quỳ ngẩn ra, hắn xác thực không sợ trời không sợ đất, mãnh quỷ yêu nghiệt cũng chỉ là đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Cho dù cùng Từ Trường Khanh huyết chiến một hồi, hắn tuyệt không nhíu mày nửa cái. Thế nhưng, dù sao hắn cũng xuất thân tại Chung Nam Sơn đạo quán, nếu như khư khư cố chấp cùng Thục Sơn nổi danh thiên hạ kết oán, chỉ sợ ngày sau không biết ăn nói với đồng môn thế nào.
Hơn nữa, hắn đã thấy đầu ngón tay Từ Trường Khanh quang mang ngưng tụ, quầng sáng quanh thân mơ hồ phát động, chứng tỏ chân khí đối phương đã tràn đầy lục phủ ngũ tạng chỉ chờ xuất thủ mà thôi.
Đối phương ngưng thần tụ khí, dĩ tại thị uy, hắn tự nhiên không phải đối thủ của y.
Chung Quỳ nhất thời lúng túng vô cùng, rốt cuộc lui về phía sau.
Nhưng mà, Từ Trường Khanh chung quy vẫn là tính sai.
Thân là Thục Sơn chưởng môn đệ tử, y tiếp nhân đãi vật xưa nay đều hữu độ hữu lễ, an bài sự vụ cũng thập phần hài hòa. Cho nên, mấy lời nói như binh đao huyết hải này, y hiểu rõ đối với Chung Quỳ chính là uy hiếp.
Chỉ là, y không hiểu tình. Thục Sơn Vô Cực Các vô số bí kíp cùng điển tịch, có thể khiến y giáo hội nhiều điều, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không sót một thứ gì.
Chỉ không có – “Ái tình”!
Từ Trường Khanh không hiểu tại sao thời khắc này mình lại bày ra thái độ giương cung bạt kiếm, làm sao vãn hồi lại tình trạng nguy ngập này. Cho nên, y lựa chọn dùng tư thái cường ngạnh nhất đối kháng với tên nam nhân bốc đồng kia. Không! Là thiếu niên bốc đồng!
Đúng vậy, Từ Trường Khanh hầu như đã quên, nam tử trước mắt mới chỉ có mười chín tuổi.
Hắn kém y tám tuổi.
Chưa có thời gian để trải nghiệm, chưa đủ năm tháng để giũa rèn, toàn bộ, đối với Cảnh Thiên mà nói, đều chỉ là trải nghiệm mới mẻ.
Kể cả – Ái tình!
Nếu như Từ Trường Khanh khuyên giải nhẹ nhàng, Cảnh Thiên có thể thuận thế nghe theo. Nhưng mà, mắt thấy Chung Quỳ bị Từ Trường Khanh chặt đứt khí thế, Cảnh Thiên vốn dĩ mới bình tĩnh trở lại, trong nháy mắt lại nổi giận đùng đùng.
“Ngươi sợ y, ta không sợ!” Hắn thẳng thắn lưu loát mà lựa chọn phương thức đối đầu đơn giản nhất.
Trở người bỏ chạy.
“Lão tử không nghe ai hết! Như vậy đã được chưa!”
Nhưng mà, hắn càng muốn chạy trốn, Từ Trường Khanh càng không buông tha hắn. Dưới ánh trăng, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, thân hình Từ Trường Khanh khẽ động, chớp mắt đã đến ngay bên cạnh Cảnh Thiên.
“Đi!” Một tay Từ Trường Khanh chế trụ cánh tay Cảnh Thiên, động tác nhanh như quỷ mị, gọn gàng lưu loát. Tung người một cái, hai người đã lạc định trên mái hiên xa xa.
“Ngươi… có phải ngươi muốn cường đoạt lương gia phụ nam!”
Từ Trường Khanh không để ý Cảnh Thiên kịch liệt chống trả, cũng không thiết cùng hắn đôi co ngôn từ. Y khẽ chau mày kiếm, đôi môi đạm mạc nhếch lên, mang theo Cảnh Thiên, thả người bay vọt qua nóc nhà trùng điệp, biến mất vào bóng đêm vô tận.
Chú thích:
Nguyên văn “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu.” – Hoàng Trọng Tắc 《Khỉ hoài》Thập lục thủ chi thập ngũ
Ánh trăng thanh u.
Phục Ma Trấn.
Cảnh Thiên một đường chạy như điên, không biết qua bao lâu mới ngừng cước bộ, “Hồng hộc hồng hộc…”, chỉ nghe trong bóng tối vang lên tiếng thở gấp dồn dập.
Gió đêm nhẹ thổi, lạnh lẽo thấm vào tận tim.
Cảnh Thiên chống nạnh đứng dưới mái hiên sống chết thở phì phò, cảm giác đầu óc sung huyết, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng. Trước mắt ngũ sắc biến ảo, loạn âm đinh tai nhức óc xa dần. Mới vừa rồi hãm sâu trong huyết hải cùng mê chướng, tại thời khắc này, đều biến mất vào trong gió lạnh.
Nghĩ lại tất cả những gì vừa phát sinh, Cảnh Thiên mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp. Hắn nỗ lực hồi tưởng lại tất cả, bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Này, đạo trưởng, vì sao chúng ta phải chạy?”
Chung Quỳ đảo cặp mắt trắng dã, đáp: “Tiểu huynh đệ, rõ ràng ngươi rất sợ Thục Sơn Từ Trường Khanh đuổi kịp, chính ngươi kéo ta chạy một mạch không cần cái mạng cơ mà.”
“…” Cảnh Thiên tức cười không biết phải làm sao.
Chung Quỳ thấy thế, ghé sát hắn đè thấp giọng, thần bí cười hề hề, “Có phải ngươi nợ tiền hắn chưa trả hay không?”
Cảnh Thiên nói không có, tuyệt đối không có.
Chung Quỳ ngạc nhiên, không có? Vậy nghĩa là thiếu tình chưa trả rồi. Nếu không phải, ngươi chạy trối chết như vậy để làm gì?
Lời vừa nghe được, Cảnh Thiên nhất thời chột dạ. Hắn nhăn nhó ấp úng nói, đạo trưởng, ngươi thế nào biết ta còn thiếu tình chưa trả? Lẽ nào ngươi tính ra được? Chung Quỳ đáp, ta không cần tính cũng biết, coi như ta là đầu heo, cũng nhìn ra được Từ Trường Khanh đặc biệt để ý ngươi. Ta xem Từ đạo hữu đối với ngươi như vậy, dường như là… Cái kia, a, vô cùng đau lòng! Ta hỏi ngươi, các ngươi không phải là có thù giết cha?
Cảnh Thiên nghe được lời này, dĩ nhiên thở dài một hơi, lập tức đáp không có, tuyệt đối không có. Hắn thầm nghĩ, nực cười, cha của Đậu Phụ Trắng nếu như thật sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn thúc ngựa chạy còn không kịp, thế nào lại đi giết ông ta.
Chung Quỳ nói, ha ha, vậy là mối thù đoạt thê tử… Tiểu tử, ta vừa nhìn ngươi đã thấy có vận phong lưu, tám phần mười là lén lút đoạt lão bà của Từ đạo trưởng, hiện tại thiếu nợ hắn nên mới sợ hắn như vậy.
Cảnh Thiên vẻ mặt đau khổ, cụp mi xuống, lắc đầu không nói một lời, lòng nghĩ thầm, nếu như là ‘đoạt’ lão bà của y thì không tính làm gì, cùng lắm là bị y cho ăn một kiếm mà thôi. Hiện tại vấn đề chính là y cố chấp cho rằng ta đã ‘cường’ y, đây quả thực là hàm oan tuyết rơi tháng sáu mà! Hơn nữa y lại quá kiêu ngạo quật cường, ta không thể trêu vào, chỉ có thể chạy trốn mà thôi.
Được rồi, ta thừa nhận hết, tất cả cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nam nhân độ lượng như Cảnh Thiên, đốt đuốc ban ngày cũng không tìm được ~
Đúng, ta phải triệt để nhẫn nhịn.
Nhưng.
Khiến ta căm tức chính là.
Hiện tại trong tâm ta lúc nào cũng tưởng niệm một người, nhưng người khiến ta mất hồn mất vía mà tưởng niệm lại là một nam nhân.
Nam nhân uất ức như Cảnh Thiên, đốt đuốc ban ngày cũng không tìm thấy ~
Được rồi.
Ta nhẫn nhịn nữa.
Nhưng.
Rõ ràng y cũng động tâm rồi, thế nhưng mỗi ngày y đều ở trước mặt ta nhắm mắt đả tọa, vành tai mái tóc ngay trước mặt cũng chỉ có thể nhìn mà không chạm được vào.
Nam nhân phiền muộn như Cảnh Thiên, đốt đuốc ban ngày cũng không thấy ~
“Vừa rồi ta nói cái gì nhỉ?” Một lúc lâu sau, Cảnh Thiên mới từ trong hối hận tập trung tinh thần trở lại.
“Ngươi nói, ngươi không phải người Thục Sơn, sẽ không nghe theo sai khiến của Từ Trường Khanh. Còn nói, ngươi có việc muốn làm, ai cũng không thể ngăn cản…”
“Gì nữa?”
“Ngươi còn nói, họ Từ kia, ngươi là cái gì của ta?”
Cảnh Thiên như con châu chấu nhảy dựng lên, nghi hoặc hỏi: “Ta thực sự nói qua những lời này? Ta… ta… khẳng định là nộ khí công tâm đến điên rồi!” Hắn cụt hứng ôm đầu, đặt mông ngồi chồm hỗm trên tảng đá ngay trước cửa nhà dân.
“Ta thế nào lại nói ra những lời không đầu không đuôi thế này?” Nhưng mà, nghiêm túc nhớ lại, tâm thần hắn ngầm phát lạnh.
Đúng vậy, vì sao ta có thể nói ra những lời này? Ta là người, là người sẽ có tâm tình. Mấy thứ này nguyên bản không phải vẫn giấu dưới đáy lòng sao? Gần đây nhất chính lúc hắn bỏ đi, Đậu Phụ Trắng vẫn cứ nghĩ đến đại thế thiên hạ, triều đình phong vân, Trung Châu chiến loạn. Cả ngày lo lắng các lộ quân phiệt thế nào, Lý Đường đại quân thế nào, Tần Vương thế nào…
Đậu Phụ Trắng mỗi khi nhắc đến Lý Thế Dân, mâu trung tức khắc sẽ hiện lên vẻ tán thưởng cùng kính trọng, thần thái này rơi vào mắt hắn vô cùng rõ ràng. Hắn cũng cố gắng tự nói với mình, y đối với Tần Vương văn thao võ lược kia chỉ là đơn thuần thưởng thức, họ căn bản chưa hề gặp gỡ qua… Vậy mà ngực hắn vẫn không khỏi khó chịu! Nói không để ý đó là gạt người!
Anh hùng luyến tiếc anh hùng, tự nhiên là thiên cổ giai thoại.
Thế nhưng.
Nếu như đem khai quốc anh hùng đối chiếu với Du Châu lái buôn thì sao?
Ai hơn ai kém?
“Cái dạng hùng hổ vừa rồi của ngươi, đích thực có vài phần nam tử hán anh hùng khí khái. Tiểu huynh đệ, ngươi đối với Thục Sơn đệ tử nổi danh thiên hạ mặt không đổi sắc, bản thiên sư rất là thán phục, có tiền đồ a! Ta cũng không thu ngươi làm đồ đệ nữa, không bằng chúng ta làm huynh đệ đi, cùng nhau đi khắp nhân gian trừ yêu diệt ma.”
“Đừng nói nữa!” Cảnh Thiên mạnh mẽ giậm chân, liều mạng đánh vào sau gáy mình, “Chuyện gì vừa xảy ra, ta gặp quỷ rồi, lúc nãy đầu óc ong ong một mảng, đỉnh đầu bốc hỏa, sau đó không có cách nào phát tiết, miệng mới phun ra toàn những lời loạn thất bát tao như thế.”
“Hả? Nguyên lai ngươi cũng không biết mình đã nói qua những lời này?”
“Không phải. Ta biết… Không, không đúng, ta là muốn nói chuyện. Thế nhưng không phải là nói như vậy… Ngươi hiểu ý tứ của ta không?”
Chung Quỳ lắc đầu, thành thật trả lời, “Không hiểu!”
“Đậu Phụ Trắng thì sao? Không, Từ Trường Khanh thì sao? Y nói cái gì?”
“Ngươi không chịu dừng lại, hắn cũng không nói gì.”
“Lúc chúng ta đi khỏi, y có đuổi theo không?”
“Không có, lúc chúng ta đi hắn một câu cũng không nói. Tiểu huynh đệ, tại sao cái gì ngươi cũng hỏi như bà già vậy? Nói chung, Từ Trường Khanh tính thả ngươi đi rồi.”
“Ai nói vậy!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Cảnh Thiên kinh ngạc quay đầu lại.
Ánh sao đêm nay đã khác đêm qua, người còn vì ai đứng giữa trời gió lạnh. Giữa đêm trường, thiên địa phiêu lãng khói sương, một thân ảnh bạch y bất nhiễm hồng trần lẳng lặng đứng thẳng. Từ Trường Khanh tay trái bế đứa bé còn đang say ngủ, tay phải cầm lấy chuôi kiếm, thần sắc lạnh lùng đứng ở đầu đường.
Một chớp mắt này, có thể không màng vinh nhục?
Một chớp mắt này, có thể mặc kệ phồn hoa?
Giờ khắc này thời gian có phải dừng lại? Giờ khắc này quang ảnh có phải vĩnh hằng? Khi ta vươn tay tới, có thể nào níu kéo lại cho chúng ta một mộng phồn hoa?
Cỏ hoa như luyện.
Trăng gió như trần.
Mỗi một cái chớp mắt đều là thương hải tang điền.
Mỗi một lần ly biệt đều là tình phi đắc dĩ.
Có thể dược lực trong bình kia thật sự có công hiệu, dung nhan tái nhợt của Từ Trường Khanh đã có chút huyết sắc nhàn nhạt. Đôi mắt nhiễm yên sắc càng khiến cho con ngươi thêm phần sáng tỏ, tựa như thu thủy mãnh liệt bức người. Gió đêm phất động vạt áo tung bay, khiến cho thân ảnh của y càng thêm hư ảo, phảng phất sau làn gió ấy, y sẽ dung nhập vào ánh trăng mờ ảo mà biến mất khỏi thế gian này.
Ngổn ngang thế sự.
Thanh tuấn vô song.
Cuồn cuộn hồng trần.
Lạc hoa vô tận.
Vốn dĩ, toàn bộ thống khổ của nhân gian đều không liên quan đến y. Y vốn đứng trên đỉnh Cửu Thiên, bên ngoài hồng trần mà quan sát chúng sinh. Nhưng mà, rõ ràng là phương ngoại chi nhân không nhiễm bụi trần, lại hết lần này đến lần khác bị kéo vào trần duyên thế tục, trải qua kiếp nạn mênh mang, thấm thía nhân sinh thống khổ.
Cảnh Thiên nhiều năm sau mỗi khi hồi tưởng lại một đêm này tại Phục Ma Trấn, đều không thể quên được nam tử một thân tố y khinh phất, bất nhiễm hồng trần này.
Nếu tất cả trở về khởi điểm, liệu ta có thể giữ lại huynh toàn vẹn bên mình?
Vướng bận ngàn năm cũng tốt, tương tư vạn kiếp cũng được, chỉ cần huynh có thể theo gió mà trở về bên ta.
Đáng tiếc.
Hồi ức cũng đã phai màu, chỉ còn lại bi ai vô tận.
Từ Trường Khanh thân ảnh nguyệt sắc tựa như tia nắng ban mai xuyên qua tăm tối, từng bước từng bước hướng đến trước mặt Cảnh Thiên. Cảnh Thiên giương mắt, còn chưa kịp giải thích gì, Từ Trường Khanh đã cắt ngang lời hắn.
“Cảnh Thiên, đi theo ta!”
Cảnh Thiên giật mình, hắn hoàn toàn giật mình.
Những lời này bản thân không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là ngữ khí của Từ Trường Khanh, phảng phất lạnh đến thấu xương. Trong làn khói sương chập chờn, Từ Trường Khanh vẫn từng bước tiến đến. Y nhìn hắn, lần thứ hai cất lên câu nói tựa như mệnh lệnh.
“Đi theo ta!”
Dưới trăng sao nhàn nhạt, bạch y nhân sắc mặt thanh như nước. Nhưng mà lời y nói ra, lại quyết đoán cường ngạnh như vậy, không cho phép người kia có cơ hội thương lượng.
Cảnh Thiên thấy rõ, mi gian Từ Trường Khanh nổi lên dung sắc nhàn nhạt thanh tuyệt. Mâu quang như vậy, khiến cho Cảnh Thiên như chìm vào giá lạnh, băng tuyết ngàn năm.
Một bước, hai bước, ba bước…
Phố chợ heo hút.
Đường đá cứng đờ.
Bạch y hưu quạnh.
Từ Trường Khanh rốt cuộc dừng lại.
Hai người hiện tại chỉ cách nhau gang tấc, lại phảng phất như chân trời góc biển.
Chung Quỳ nhìn Từ Trường Khanh thong dong bước đến, khí định thần nhàn, dáng vẻ kiên định, vô cùng kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy ngươi đã bình phục rồi?”
Nghe được lời ấy, Từ Trường Khanh bỗng nhiên cười nhẹ.
Quân tử thủ lễ tự giữ, Thục Sơn chưởng môn đệ tử đương nhiên dùng lễ nghi chuẩn mực mà đáp lại kẻ kia.
Chỉ là, một nụ cười này của Từ Trường Khanh, mâu quang mơ hồ mang theo hàn quang rét buốt, y tuy là cười đáp lại, nhưng lại không nhìn Chung Quỳ nửa mắt, trước sau chỉ hướng thẳng Cảnh Thiên.
“Cho dù là chưa bình phục, Chung đạo trưởng chỉ sợ cũng chẳng phải đối thủ của ta. Thỉnh tránh sang một bên, ta không muốn ảnh hưởng đến hòa khí Thục Sơn cùng Chung Nam Sơn.” Ngữ điệu bình thản, ngữ khí ôn nhu, Từ Trường Khanh lúc này đã khôi phục hoàn toàn khí độ huy hoàng lãnh tĩnh tự giữ ngày nào.
Chung Quỳ ngẩn ra, hắn xác thực không sợ trời không sợ đất, mãnh quỷ yêu nghiệt cũng chỉ là đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Cho dù cùng Từ Trường Khanh huyết chiến một hồi, hắn tuyệt không nhíu mày nửa cái. Thế nhưng, dù sao hắn cũng xuất thân tại Chung Nam Sơn đạo quán, nếu như khư khư cố chấp cùng Thục Sơn nổi danh thiên hạ kết oán, chỉ sợ ngày sau không biết ăn nói với đồng môn thế nào.
Hơn nữa, hắn đã thấy đầu ngón tay Từ Trường Khanh quang mang ngưng tụ, quầng sáng quanh thân mơ hồ phát động, chứng tỏ chân khí đối phương đã tràn đầy lục phủ ngũ tạng chỉ chờ xuất thủ mà thôi.
Đối phương ngưng thần tụ khí, dĩ tại thị uy, hắn tự nhiên không phải đối thủ của y.
Chung Quỳ nhất thời lúng túng vô cùng, rốt cuộc lui về phía sau.
Nhưng mà, Từ Trường Khanh chung quy vẫn là tính sai.
Thân là Thục Sơn chưởng môn đệ tử, y tiếp nhân đãi vật xưa nay đều hữu độ hữu lễ, an bài sự vụ cũng thập phần hài hòa. Cho nên, mấy lời nói như binh đao huyết hải này, y hiểu rõ đối với Chung Quỳ chính là uy hiếp.
Chỉ là, y không hiểu tình. Thục Sơn Vô Cực Các vô số bí kíp cùng điển tịch, có thể khiến y giáo hội nhiều điều, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không sót một thứ gì.
Chỉ không có – “Ái tình”!
Từ Trường Khanh không hiểu tại sao thời khắc này mình lại bày ra thái độ giương cung bạt kiếm, làm sao vãn hồi lại tình trạng nguy ngập này. Cho nên, y lựa chọn dùng tư thái cường ngạnh nhất đối kháng với tên nam nhân bốc đồng kia. Không! Là thiếu niên bốc đồng!
Đúng vậy, Từ Trường Khanh hầu như đã quên, nam tử trước mắt mới chỉ có mười chín tuổi.
Hắn kém y tám tuổi.
Chưa có thời gian để trải nghiệm, chưa đủ năm tháng để giũa rèn, toàn bộ, đối với Cảnh Thiên mà nói, đều chỉ là trải nghiệm mới mẻ.
Kể cả – Ái tình!
Nếu như Từ Trường Khanh khuyên giải nhẹ nhàng, Cảnh Thiên có thể thuận thế nghe theo. Nhưng mà, mắt thấy Chung Quỳ bị Từ Trường Khanh chặt đứt khí thế, Cảnh Thiên vốn dĩ mới bình tĩnh trở lại, trong nháy mắt lại nổi giận đùng đùng.
“Ngươi sợ y, ta không sợ!” Hắn thẳng thắn lưu loát mà lựa chọn phương thức đối đầu đơn giản nhất.
Trở người bỏ chạy.
“Lão tử không nghe ai hết! Như vậy đã được chưa!”
Nhưng mà, hắn càng muốn chạy trốn, Từ Trường Khanh càng không buông tha hắn. Dưới ánh trăng, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, thân hình Từ Trường Khanh khẽ động, chớp mắt đã đến ngay bên cạnh Cảnh Thiên.
“Đi!” Một tay Từ Trường Khanh chế trụ cánh tay Cảnh Thiên, động tác nhanh như quỷ mị, gọn gàng lưu loát. Tung người một cái, hai người đã lạc định trên mái hiên xa xa.
“Ngươi… có phải ngươi muốn cường đoạt lương gia phụ nam!”
Từ Trường Khanh không để ý Cảnh Thiên kịch liệt chống trả, cũng không thiết cùng hắn đôi co ngôn từ. Y khẽ chau mày kiếm, đôi môi đạm mạc nhếch lên, mang theo Cảnh Thiên, thả người bay vọt qua nóc nhà trùng điệp, biến mất vào bóng đêm vô tận.
Chú thích:
Nguyên văn “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu.” – Hoàng Trọng Tắc 《Khỉ hoài》Thập lục thủ chi thập ngũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.