Chương 142: Công bằng giao dịch
Tiểu Chu Dữ Mặc
04/01/2021
Ma giới, Thanh Yếu Cung.
Đại điện yên tĩnh, mấy ngọn nến yếu ớt, từng hàng từng hàng chạy về tế đàn xa xa. Từ Trường Khanh ngồi yên tại đầu cùng của thềm đá, ngẩng đầu nhìn những bậc hành lang dài đến vô tận.
Dưới ánh đèn huyết sắc, quang ảnh chập chờn.
Khê Phong nhìn nam tử trầm mặc trên thềm đá, thân ảnh màu lam yên lặng như vậy, phảng phất mang theo đợi chờ ngàn năm. Nhưng chỉ cần tinh tế nhìn lại, sẽ thấy thần sắc Từ Trường Khanh có một chút xanh xao mệt mỏi, lễ phục rườm rà mang theo phồn hoa cùng tịch mịch.
“Ngươi có thể trị thương trong tử trúc lâm, cho thấy cửu chuyển cam lộ có tác dụng lớn với thân thể của ngươi.”
“Xác thực như vậy.”
“Ma Tôn đã vận công giúp ngươi tán đi ma khí trong kỳ kinh bát mạch, sau này ngươi sẽ không cần phải cố kỵ khi vận công nữa.”
“Ta biết.”
“Ta xem khí sắc ngươi đã khá hơn mấy ngày trước, không biết ngươi đã quen với cuộc sống ở Ma cung chưa?” Khê Phong hơi phất tay, một thị tòng cung kính đưa thực hạp đến, rồi lại lặng lẽ lui lại một góc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Không vấn đề.”
“A Đậu tuy rằng chỉ là một ếch yêu, nhưng tay nghề nấu nướng không tệ, có thể ngang bằng với đầu bếp ở nhân giới các ngươi.”
Từ Trường Khanh nhàn nhạt quét mắt nhìn Khê Phong, cúi đầu không nói, chăm chú nhìn trường kiếm trên đầu gối. Trong sát na y ngẩng đầu, Khê Phong chỉ nhìn thấy hai con ngươi đáng sợ đầy sát khí.
“Ngươi đi mời Ma Tôn đến đây, ta có lời muốn nói với hắn. Cứ nói, thứ hắn muốn, ta có thể cho hắn.”
“Từ chưởng môn, ngươi rốt cuộc cũng đáp ứng —”.
“Ta đáp ứng cái gì?” Con ngươi Từ Trường Khanh phảng phất kết một tầng hàn băng, y chậm rãi thu lại tiếu ý: “Ngươi có vẻ rất vui mừng, ngươi nghĩ rằng ta muốn nói cái gì?” Thục Sơn chưởng môn nhìn chằm chằm Ma giới hộ pháp, bất động thanh sắc, một tia phong mang sắc lạnh dừng lại tại đuôi mày: “Ta là muốn cùng hắn thỏa thuận một giao dịch.”
“Từ khi Ma Tôn đưa ngươi từ tử trúc lâm trở về, ngươi vẫn lặng lẽ ngồi ở tế đàn, nhất định không chịu gặp ngài, vì sao bây giờ…”
“Ngươi nghĩ rằng ta ngồi ở đây là sợ hắn? Hay là nghĩ cách thoát khỏi hắn? Ngươi sai rồi, hắn là chủ nhân Ma giới, ta là chưởng môn Thục Sơn, chúng ta có không ít chuyện quan trọng cần thương lượng với nhau.” Từ Trường Khanh nhẹ nhàng xoa chuôi cổ kiếm Kiến Ngôn, trên mặt hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt.
Khê Phong mới đi được hai bước, lại nhịn không được quay đầu lại, nhìn thấy Từ Trường Khanh một tập đạo bào lam sắc, trên thân là thanh kiếm sắc bén vắt ngang, sát khí ghê người, khiến cho hắn không khỏi miên man bất định, không biết chừng khi Ma Tôn đến đây, nơi này sẽ xảy ra một trận huyết chiến đẫm máu. “Từ chưởng môn, thứ lỗi cho ta nhiều lời, ngươi hà tất phải đi vào tử lộ. Ta đã giải thích rồi, Ma Tôn ngày trước cũng là bị người ám toán, nên mới… Ta biết ngươi cùng Tà Vương cần phải đánh một trận, nếu như cần đến một trợ thủ đắc lực, Ma Tôn chính là lựa chọn thích hợp nhất. Chỉ cần ngài bình yên vượt qua ngũ lôi chi kỳ, xuất thủ tương trợ ngươi, phần thắng của ngươi chắc chắn tăng lên nhiều.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ — mượn sự tương trợ này, cần đến — sự tương trợ này?”
“Coi như là vì đại nghiệp Thục Sơn, hai người các ngươi cũng có thể…” Khê Phong kiên trì khuyên nhủ.
“Không!” Ngữ điệu Từ Trường Khanh đột nhiên tăng cao, cho thấy trong lòng đã phẫn nộ. Nhưng mà, chớp mắt y đã tỉnh táo lại, trầm giọng: “Chí sĩ không uống nước đạo tuyền, người liêm không nhận của ăn xin. Người có tự trọng thì được người kính trọng, người tự khinh miệt thì bị người khinh miệt! Người không tự trọng, tự chuốc lấy nhục nhã; người không kiên định, tự chuốc lấy tai họa; người không tự mãn, tâm linh nhẹ nhàng; người không thỏa mãn, trí tuệ uyên thâm.” Từ Trường Khanh nói chậm rãi mà sắc bén, ánh mắt mặc dù không quyết liệt, nhưng lại giống như u đàm cổ kiếm sâu không thấy đáy.
Khê Phong giật mình đứng lặng trong gió, màn che trong điện lay động chập chờn, khiến cho tâm trạng hắn cũng mênh mang, dường như có phần tỉnh ngộ.
“Đến cây chổi rách cũng cần tự trọng, huống chi Từ Trường Khanh đường đường đệ tử Thục Sơn.”
Đúng vậy, sinh mệnh của chúng sinh đều chỉ có một, đi tới thế giới này, mặc dù gập ghềnh chông gai, nhưng làm việc nghĩa quyết không lùi bước. Mỗi một sinh mệnh từ lúc sinh ra cho đến lớn lên đều bình thường như thế, mỗi một chuyện xảy ra đều là hồi ức đáng giá. Con người trải qua sóng gió gian truân, có lý do gì lại không trân ái chính mình? Không tôn trọng chính mình?
Cho dù chỉ là cát sỏi, cho dù toàn bộ thế giới quay lưng lại với ngươi, thì người duy nhất có thể cứu vớt ngươi – là chính ngươi!
Tự trọng, hai chữ có bao nhiêu đơn giản nhẹ nhàng, lại có biết bao nhiêu nặng nề trầm trọng. Trong mắt một số người, nó có thế là thứ xuẩn ngốc nhất, nhưng trong mắt một số người khác, nó lại là gốc rễ đối nhân xử thế trên đời.
“Ngươi đi đi! Không cần nói nữa!” Từ Trường Khanh nín thở đả tọa, không muốn để ý tới khuyên nhủ của Khê Phong. Màn che hắc sắc phấp phới quanh thân y, khiến cho cả người y trở nên mông lung hỗn loạn.
Chân khí trong cơ thể tự sinh sôi dịch chuyển, theo tứ chi bách hài chảy vào đan điền. Nếu là ngày trước, mỗi lần cổ chân khí này đi vào đan điền, y sẽ cảm thấy đau đớn vô tận. Nhưng sau khi được trị thương trong rừng trúc, uống cửu chuyển cam lộ, y lại có thể vận chuyển cổ thực khí tự do trong cơ thể. Chỉ cần tiếp tục tu luyện thêm một thời gian, cùng Tà Vương đánh một trận cũng chưa chắc không có phần thắng.
Dưới tầng hỏa quang, một thân ảnh hắc sắc trầm trọng chậm rãi bay tới.
Ma Tôn ngẩng nhìn những ký hiệu quỷ dị khó lường trên trần đại điện, ngữ khí bình tĩnh: “Ta xưa nay vẫn là không mời mà đến, không ngờ vừa rồi ngươi lại bảo Khê Phong mời ta. Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Tà Vương đánh một trận, có nắm chắt phần thắng hay không?”
“Nắm chắt hay không thì sao, ta cùng hắn đánh một trận đã là kết cục tất định.”
“Ta có thể xuất thủ tương trợ ngươi.”
“Không cần, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, ta đã biết được toàn bộ bối cảnh của Tà Vương, tất có cách hàng yêu phục ma của mình.” Chưởng môn Thục Sơn ngữ khí lạnh lùng, dưới ánh trăng, khuôn mặt y nhàn nhạt tinh quang, tựa như thạch điêu kiên nghị.
Trùng Lâu trầm mặc nặng nề. Nhìn người áo lam bình đạm trước mắt, Trùng Lâu lại nhớ về ký ức ở thanh trì. Dưới hồ, cửu chuyển cam lộ chậm rãi lưu động, khói nhẹ lượn lờ, Từ Trường Khanh tóc dài như mây, đạo lam bào trùng điệp bao lấy thân thể thanh tú, tấm lưng ôn nhuận trơn bóng dưới hồ nước như ẩn như hiện…
Ma Tôn tự nhiên không biết, nhãn thần hắn nhìn đối phương bất tri bất giác đã mất đi vẻ lạnh lùng cao ngạo, thay vào đó là một chút thương tiếc nhu hòa. Khi tràng cảnh tại cam lộ trì hiện ra trước mắt, hắn giật mình kinh hãi, vội vàng lui về phía sau một bước, kéo dãn cự ly với Từ Trường Khanh.
“Thực nguyên của ta cùng thực khí trong thân thể ngươi như nước với lửa, không tương hợp được, cho nên những ngày này… ngươi khẳng định là rất thống khổ.”
Từ Trường Khanh không trả lời, một lúc lâu sau y mới lên tiếng: “Ngày đó trong rừng rậm ngoài Cửu Tuyền Thôn, lúc ta thụ thương, là ngươi đã xuất thủ cứu giúp, đúng không? Lần này tại trúc lâm cũng là do ngươi giúp ta xua đi ma khí trong người.” Y chậm rãi nói, như là nói với hắn, lại như nhắc nhở chính mình.
“Ta chỉ muốn bù lại quá khứ —”
“Không cần! Quá khứ đã qua không cần nhắc lại! Hôm nay, Thục Sơn đệ tử tuyệt không vô cớ nhận ân huệ của ngươi. Nghe Khê Phong nói, lệnh tôn bất ngờ chết đi, hài cốt ở đâu không rõ, ngươi đã tìm rất lâu mà vẫn không có kết quả, có phải rất kỳ quái không?”
“Không sai.”
“Ta có thể giúp ngươi tìm ra nơi chôn tro cốt, cũng là trả lại ân tình cho ngươi. Từ nay về sau, ân oán coi như xong, không ai thiếu nợ ai nữa.”
Trùng Lâu sắc mặt đại biến, thanh âm mất đi vẻ bình tĩnh: “Ngươi, ngươi làm sao biết được? Cha ta hiện ở nơi nào?”
Từ Trường Khanh thản nhiên đáp: “Chuyện này ngươi không cần biết, ta không nói với ngươi, trên đời liền không có ai biết bí mật này.” Lúc nói những lời này, trong đầu y hiện lên một đoạn ghi chép trong bút ký của Trầm Trạch mà y tình cờ xem được. Ngày đó, tinh anh Ma giới cùng chưởng môn Thục Sơn xảy ra một hồi quyết chiến có một không hai, cuối cùng cả hai đồng quy vu tận chôn thây nơi thâm cốc. Chuyện này đã qua mấy ngàn năm, nhưng khi vô tình nhìn thấy trong bản chép tay của Trầm Trạch, y cũng không khỏi kinh tâm động phách.
“Cha ta hiện ở nơi nào?” Thanh âm Trùng Lâu có điểm kích động.
Nhưng mà, Từ Trường Khanh lạnh lùng không đáp.
“Được, chỉ cần ngươi cho ta biết nơi chôn di cốt của ông, ta có thể nhận lời ngươi bất cứ chuyện gì.”
Khóe miệng Từ Trường Khanh nhếch lên một tia cười lạnh, hắn nhớ tại Trích Tiên Thai, đối phương cũng từng nói điều này. Nực cười thay, chủ nhân Ma giới dọc ngang trời đất không coi ai vào mắt, cuối cùng cũng phải bỏ xuống uy nghi mà cầu trợ người khác.
“Ngươi qua đây.” Từ Trường Khanh ngồi ngay ngắn bất động, tay phải phảng phất đặt vào Kiến Ngôn Kiếm, những ngón tay thon dài trắng thuần thong thả vuốt chuôi kiếm, tựa hồ còn đắn đo phương vị cùng lực đạo xuất chiêu. Thần sắc Khê Phong tức tốc đại biến, nhịn không được nhắc nhở: “Ma Tôn…”
Trùng Lâu đã đứng trước người Từ Trường Khanh, lạnh lùng nói: “Lui xuống, ở đây không có chuyện của ngươi.”
Kiếm phong minh duệ, hàn quang lẫm lẫm, Từ Trường Khanh chậm rãi rút kiếm ra, đại điện tĩnh mịch phảng phất có âm thanh lưỡi mác mài nhẵn. Khê Phong không dám trái lệnh Ma Tôn lần nữa, cũng không thể tiến lên cắt đứt hành động của Từ Trường Khanh, chỉ có thể đứng một bên, hô hấp đình trệ.
Trên khuôn mặt thanh tuấn của Từ Trường Khanh, một tia tiếu ý kín đáo lộ ra, Khê Phong thấy mâu quang y bắt đầu chậm rãi đảo qua người Ma Tôn từ trên xuống dưới, sắc bén mà lạnh lẽo. Vì vậy, Ma giới hộ pháp không tự khống chế được mà mồ hôi chảy ra ròng ròng, hắn không thể đoán ra được, một kiếm này của chưởng môn Thục Sơn sẽ hướng về đâu? Ma Tôn đúng là bất lão bất tử, nhưng điều đó không có nghĩa là Ma Tôn không thể bị thương. Nếu Từ Trường Khanh nhất thời cao hứng đâm một kiếm xuống cánh tay hắn, từ nay về sau, chủ nhân Ma giới chỉ có thể tàn phế cả đời.
Ngay khi thái dương Khê Phong mồ hôi lạnh đã thành dòng, chảy xuống cổ áo không một tiếng động, Từ Trường Khanh bỗng nhiên thu kiếm, thản nhiên nói: “Ta vẽ bản đồ cho ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Khê Phong nhất thời thở hắt ra, tay cầm kiếm rốt cuộc cũng có thể buông lỏng.
“Vì sao không động thủ?” Ma Tôn lạnh lùng nói.
“Không vì sao cả, chỉ là hiếu kỳ, lực lượng cường đại nhất trong thiên địa, có thể vĩnh viễn chi phối số mệnh của người khác hay không?” Từ Trường Khanh ngữ khí bình tĩnh, thần tình vô cùng khác thường, mờ ảo mang theo một tia cười miệt thị.
Con ngươi Trùng Lâu thoáng cái co rút.
Từ Trường Khanh tự tiếu phi tiếu: “Ma Tôn vừa rồi, có phải cũng có loại cảm giác – tất cả của ngươi đều giao vào tay ta?” Trùng Lâu trầm mặc thật lâu, trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn cũng vô cùng cổ quái, chỉ vì hắn lần đầu tiên phát hiện – nguyên lai, trên đời này, có rất nhiều chuyện nằm ngoài bàn tay hắn!
Đại điện yên tĩnh, mấy ngọn nến yếu ớt, từng hàng từng hàng chạy về tế đàn xa xa. Từ Trường Khanh ngồi yên tại đầu cùng của thềm đá, ngẩng đầu nhìn những bậc hành lang dài đến vô tận.
Dưới ánh đèn huyết sắc, quang ảnh chập chờn.
Khê Phong nhìn nam tử trầm mặc trên thềm đá, thân ảnh màu lam yên lặng như vậy, phảng phất mang theo đợi chờ ngàn năm. Nhưng chỉ cần tinh tế nhìn lại, sẽ thấy thần sắc Từ Trường Khanh có một chút xanh xao mệt mỏi, lễ phục rườm rà mang theo phồn hoa cùng tịch mịch.
“Ngươi có thể trị thương trong tử trúc lâm, cho thấy cửu chuyển cam lộ có tác dụng lớn với thân thể của ngươi.”
“Xác thực như vậy.”
“Ma Tôn đã vận công giúp ngươi tán đi ma khí trong kỳ kinh bát mạch, sau này ngươi sẽ không cần phải cố kỵ khi vận công nữa.”
“Ta biết.”
“Ta xem khí sắc ngươi đã khá hơn mấy ngày trước, không biết ngươi đã quen với cuộc sống ở Ma cung chưa?” Khê Phong hơi phất tay, một thị tòng cung kính đưa thực hạp đến, rồi lại lặng lẽ lui lại một góc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Không vấn đề.”
“A Đậu tuy rằng chỉ là một ếch yêu, nhưng tay nghề nấu nướng không tệ, có thể ngang bằng với đầu bếp ở nhân giới các ngươi.”
Từ Trường Khanh nhàn nhạt quét mắt nhìn Khê Phong, cúi đầu không nói, chăm chú nhìn trường kiếm trên đầu gối. Trong sát na y ngẩng đầu, Khê Phong chỉ nhìn thấy hai con ngươi đáng sợ đầy sát khí.
“Ngươi đi mời Ma Tôn đến đây, ta có lời muốn nói với hắn. Cứ nói, thứ hắn muốn, ta có thể cho hắn.”
“Từ chưởng môn, ngươi rốt cuộc cũng đáp ứng —”.
“Ta đáp ứng cái gì?” Con ngươi Từ Trường Khanh phảng phất kết một tầng hàn băng, y chậm rãi thu lại tiếu ý: “Ngươi có vẻ rất vui mừng, ngươi nghĩ rằng ta muốn nói cái gì?” Thục Sơn chưởng môn nhìn chằm chằm Ma giới hộ pháp, bất động thanh sắc, một tia phong mang sắc lạnh dừng lại tại đuôi mày: “Ta là muốn cùng hắn thỏa thuận một giao dịch.”
“Từ khi Ma Tôn đưa ngươi từ tử trúc lâm trở về, ngươi vẫn lặng lẽ ngồi ở tế đàn, nhất định không chịu gặp ngài, vì sao bây giờ…”
“Ngươi nghĩ rằng ta ngồi ở đây là sợ hắn? Hay là nghĩ cách thoát khỏi hắn? Ngươi sai rồi, hắn là chủ nhân Ma giới, ta là chưởng môn Thục Sơn, chúng ta có không ít chuyện quan trọng cần thương lượng với nhau.” Từ Trường Khanh nhẹ nhàng xoa chuôi cổ kiếm Kiến Ngôn, trên mặt hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt.
Khê Phong mới đi được hai bước, lại nhịn không được quay đầu lại, nhìn thấy Từ Trường Khanh một tập đạo bào lam sắc, trên thân là thanh kiếm sắc bén vắt ngang, sát khí ghê người, khiến cho hắn không khỏi miên man bất định, không biết chừng khi Ma Tôn đến đây, nơi này sẽ xảy ra một trận huyết chiến đẫm máu. “Từ chưởng môn, thứ lỗi cho ta nhiều lời, ngươi hà tất phải đi vào tử lộ. Ta đã giải thích rồi, Ma Tôn ngày trước cũng là bị người ám toán, nên mới… Ta biết ngươi cùng Tà Vương cần phải đánh một trận, nếu như cần đến một trợ thủ đắc lực, Ma Tôn chính là lựa chọn thích hợp nhất. Chỉ cần ngài bình yên vượt qua ngũ lôi chi kỳ, xuất thủ tương trợ ngươi, phần thắng của ngươi chắc chắn tăng lên nhiều.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ — mượn sự tương trợ này, cần đến — sự tương trợ này?”
“Coi như là vì đại nghiệp Thục Sơn, hai người các ngươi cũng có thể…” Khê Phong kiên trì khuyên nhủ.
“Không!” Ngữ điệu Từ Trường Khanh đột nhiên tăng cao, cho thấy trong lòng đã phẫn nộ. Nhưng mà, chớp mắt y đã tỉnh táo lại, trầm giọng: “Chí sĩ không uống nước đạo tuyền, người liêm không nhận của ăn xin. Người có tự trọng thì được người kính trọng, người tự khinh miệt thì bị người khinh miệt! Người không tự trọng, tự chuốc lấy nhục nhã; người không kiên định, tự chuốc lấy tai họa; người không tự mãn, tâm linh nhẹ nhàng; người không thỏa mãn, trí tuệ uyên thâm.” Từ Trường Khanh nói chậm rãi mà sắc bén, ánh mắt mặc dù không quyết liệt, nhưng lại giống như u đàm cổ kiếm sâu không thấy đáy.
Khê Phong giật mình đứng lặng trong gió, màn che trong điện lay động chập chờn, khiến cho tâm trạng hắn cũng mênh mang, dường như có phần tỉnh ngộ.
“Đến cây chổi rách cũng cần tự trọng, huống chi Từ Trường Khanh đường đường đệ tử Thục Sơn.”
Đúng vậy, sinh mệnh của chúng sinh đều chỉ có một, đi tới thế giới này, mặc dù gập ghềnh chông gai, nhưng làm việc nghĩa quyết không lùi bước. Mỗi một sinh mệnh từ lúc sinh ra cho đến lớn lên đều bình thường như thế, mỗi một chuyện xảy ra đều là hồi ức đáng giá. Con người trải qua sóng gió gian truân, có lý do gì lại không trân ái chính mình? Không tôn trọng chính mình?
Cho dù chỉ là cát sỏi, cho dù toàn bộ thế giới quay lưng lại với ngươi, thì người duy nhất có thể cứu vớt ngươi – là chính ngươi!
Tự trọng, hai chữ có bao nhiêu đơn giản nhẹ nhàng, lại có biết bao nhiêu nặng nề trầm trọng. Trong mắt một số người, nó có thế là thứ xuẩn ngốc nhất, nhưng trong mắt một số người khác, nó lại là gốc rễ đối nhân xử thế trên đời.
“Ngươi đi đi! Không cần nói nữa!” Từ Trường Khanh nín thở đả tọa, không muốn để ý tới khuyên nhủ của Khê Phong. Màn che hắc sắc phấp phới quanh thân y, khiến cho cả người y trở nên mông lung hỗn loạn.
Chân khí trong cơ thể tự sinh sôi dịch chuyển, theo tứ chi bách hài chảy vào đan điền. Nếu là ngày trước, mỗi lần cổ chân khí này đi vào đan điền, y sẽ cảm thấy đau đớn vô tận. Nhưng sau khi được trị thương trong rừng trúc, uống cửu chuyển cam lộ, y lại có thể vận chuyển cổ thực khí tự do trong cơ thể. Chỉ cần tiếp tục tu luyện thêm một thời gian, cùng Tà Vương đánh một trận cũng chưa chắc không có phần thắng.
Dưới tầng hỏa quang, một thân ảnh hắc sắc trầm trọng chậm rãi bay tới.
Ma Tôn ngẩng nhìn những ký hiệu quỷ dị khó lường trên trần đại điện, ngữ khí bình tĩnh: “Ta xưa nay vẫn là không mời mà đến, không ngờ vừa rồi ngươi lại bảo Khê Phong mời ta. Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Tà Vương đánh một trận, có nắm chắt phần thắng hay không?”
“Nắm chắt hay không thì sao, ta cùng hắn đánh một trận đã là kết cục tất định.”
“Ta có thể xuất thủ tương trợ ngươi.”
“Không cần, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, ta đã biết được toàn bộ bối cảnh của Tà Vương, tất có cách hàng yêu phục ma của mình.” Chưởng môn Thục Sơn ngữ khí lạnh lùng, dưới ánh trăng, khuôn mặt y nhàn nhạt tinh quang, tựa như thạch điêu kiên nghị.
Trùng Lâu trầm mặc nặng nề. Nhìn người áo lam bình đạm trước mắt, Trùng Lâu lại nhớ về ký ức ở thanh trì. Dưới hồ, cửu chuyển cam lộ chậm rãi lưu động, khói nhẹ lượn lờ, Từ Trường Khanh tóc dài như mây, đạo lam bào trùng điệp bao lấy thân thể thanh tú, tấm lưng ôn nhuận trơn bóng dưới hồ nước như ẩn như hiện…
Ma Tôn tự nhiên không biết, nhãn thần hắn nhìn đối phương bất tri bất giác đã mất đi vẻ lạnh lùng cao ngạo, thay vào đó là một chút thương tiếc nhu hòa. Khi tràng cảnh tại cam lộ trì hiện ra trước mắt, hắn giật mình kinh hãi, vội vàng lui về phía sau một bước, kéo dãn cự ly với Từ Trường Khanh.
“Thực nguyên của ta cùng thực khí trong thân thể ngươi như nước với lửa, không tương hợp được, cho nên những ngày này… ngươi khẳng định là rất thống khổ.”
Từ Trường Khanh không trả lời, một lúc lâu sau y mới lên tiếng: “Ngày đó trong rừng rậm ngoài Cửu Tuyền Thôn, lúc ta thụ thương, là ngươi đã xuất thủ cứu giúp, đúng không? Lần này tại trúc lâm cũng là do ngươi giúp ta xua đi ma khí trong người.” Y chậm rãi nói, như là nói với hắn, lại như nhắc nhở chính mình.
“Ta chỉ muốn bù lại quá khứ —”
“Không cần! Quá khứ đã qua không cần nhắc lại! Hôm nay, Thục Sơn đệ tử tuyệt không vô cớ nhận ân huệ của ngươi. Nghe Khê Phong nói, lệnh tôn bất ngờ chết đi, hài cốt ở đâu không rõ, ngươi đã tìm rất lâu mà vẫn không có kết quả, có phải rất kỳ quái không?”
“Không sai.”
“Ta có thể giúp ngươi tìm ra nơi chôn tro cốt, cũng là trả lại ân tình cho ngươi. Từ nay về sau, ân oán coi như xong, không ai thiếu nợ ai nữa.”
Trùng Lâu sắc mặt đại biến, thanh âm mất đi vẻ bình tĩnh: “Ngươi, ngươi làm sao biết được? Cha ta hiện ở nơi nào?”
Từ Trường Khanh thản nhiên đáp: “Chuyện này ngươi không cần biết, ta không nói với ngươi, trên đời liền không có ai biết bí mật này.” Lúc nói những lời này, trong đầu y hiện lên một đoạn ghi chép trong bút ký của Trầm Trạch mà y tình cờ xem được. Ngày đó, tinh anh Ma giới cùng chưởng môn Thục Sơn xảy ra một hồi quyết chiến có một không hai, cuối cùng cả hai đồng quy vu tận chôn thây nơi thâm cốc. Chuyện này đã qua mấy ngàn năm, nhưng khi vô tình nhìn thấy trong bản chép tay của Trầm Trạch, y cũng không khỏi kinh tâm động phách.
“Cha ta hiện ở nơi nào?” Thanh âm Trùng Lâu có điểm kích động.
Nhưng mà, Từ Trường Khanh lạnh lùng không đáp.
“Được, chỉ cần ngươi cho ta biết nơi chôn di cốt của ông, ta có thể nhận lời ngươi bất cứ chuyện gì.”
Khóe miệng Từ Trường Khanh nhếch lên một tia cười lạnh, hắn nhớ tại Trích Tiên Thai, đối phương cũng từng nói điều này. Nực cười thay, chủ nhân Ma giới dọc ngang trời đất không coi ai vào mắt, cuối cùng cũng phải bỏ xuống uy nghi mà cầu trợ người khác.
“Ngươi qua đây.” Từ Trường Khanh ngồi ngay ngắn bất động, tay phải phảng phất đặt vào Kiến Ngôn Kiếm, những ngón tay thon dài trắng thuần thong thả vuốt chuôi kiếm, tựa hồ còn đắn đo phương vị cùng lực đạo xuất chiêu. Thần sắc Khê Phong tức tốc đại biến, nhịn không được nhắc nhở: “Ma Tôn…”
Trùng Lâu đã đứng trước người Từ Trường Khanh, lạnh lùng nói: “Lui xuống, ở đây không có chuyện của ngươi.”
Kiếm phong minh duệ, hàn quang lẫm lẫm, Từ Trường Khanh chậm rãi rút kiếm ra, đại điện tĩnh mịch phảng phất có âm thanh lưỡi mác mài nhẵn. Khê Phong không dám trái lệnh Ma Tôn lần nữa, cũng không thể tiến lên cắt đứt hành động của Từ Trường Khanh, chỉ có thể đứng một bên, hô hấp đình trệ.
Trên khuôn mặt thanh tuấn của Từ Trường Khanh, một tia tiếu ý kín đáo lộ ra, Khê Phong thấy mâu quang y bắt đầu chậm rãi đảo qua người Ma Tôn từ trên xuống dưới, sắc bén mà lạnh lẽo. Vì vậy, Ma giới hộ pháp không tự khống chế được mà mồ hôi chảy ra ròng ròng, hắn không thể đoán ra được, một kiếm này của chưởng môn Thục Sơn sẽ hướng về đâu? Ma Tôn đúng là bất lão bất tử, nhưng điều đó không có nghĩa là Ma Tôn không thể bị thương. Nếu Từ Trường Khanh nhất thời cao hứng đâm một kiếm xuống cánh tay hắn, từ nay về sau, chủ nhân Ma giới chỉ có thể tàn phế cả đời.
Ngay khi thái dương Khê Phong mồ hôi lạnh đã thành dòng, chảy xuống cổ áo không một tiếng động, Từ Trường Khanh bỗng nhiên thu kiếm, thản nhiên nói: “Ta vẽ bản đồ cho ngươi, ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Khê Phong nhất thời thở hắt ra, tay cầm kiếm rốt cuộc cũng có thể buông lỏng.
“Vì sao không động thủ?” Ma Tôn lạnh lùng nói.
“Không vì sao cả, chỉ là hiếu kỳ, lực lượng cường đại nhất trong thiên địa, có thể vĩnh viễn chi phối số mệnh của người khác hay không?” Từ Trường Khanh ngữ khí bình tĩnh, thần tình vô cùng khác thường, mờ ảo mang theo một tia cười miệt thị.
Con ngươi Trùng Lâu thoáng cái co rút.
Từ Trường Khanh tự tiếu phi tiếu: “Ma Tôn vừa rồi, có phải cũng có loại cảm giác – tất cả của ngươi đều giao vào tay ta?” Trùng Lâu trầm mặc thật lâu, trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn cũng vô cùng cổ quái, chỉ vì hắn lần đầu tiên phát hiện – nguyên lai, trên đời này, có rất nhiều chuyện nằm ngoài bàn tay hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.