Chương 78: Diệt tuyệt chi kiếm
Tiểu Chu Dữ Mặc
03/01/2021
Trên vách núi, Cảnh
Thiên chớp động mâu trung đầy huyết quang, khuôn mặt anh tuấn đã trở nên méo mó, tràn đầy một cổ khí thô bạo.
“Giết chết chúng!.. .Giết… Giết…”
Tiên huyết đỏ tươi, phảng phất như nhuộm thẫm bầu trời, khí tức tuyệt vọng khủng bố chiếm trọn lấy tâm thần Cảnh Thiên, trường kiếm trong tay hắn vung lên, chỉ thẳng vào Hạ quân thủ lĩnh.
“Giết!”
Khí lực trong người Cảnh Thiên cuồn cuộn bạo phát, trường kiếm chém ngang, một mảnh kiếm khí đông lạnh như vũ bão, cuối cùng hóa thành một luồng sáng đỏ rực hướng thẳng thủ lĩnh Hạ quân.
Hồng quang nóng cháy tựa mặt trời, nháy mắt không biết bao nhiêu binh sĩ cảm thấy đau rát như kim đâm vào mắt.
— Kiếm khí như lửa, quét sạch trường thiên
Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt lu mờ.
Hồng quang vô biên vô hạn bao phủ lấy thiên địa, tiếng sấm rền vang dậy cửu thiên. Trên vách núi, mười mấy binh sĩ Hạ quân liên tiếp bắn ra máu loãng, thân thể nát bấy rơi thẳng xuống thâm cốc sâu không thấy đáy.
Hạ quân thủ lĩnh sắc mặt đại biến.
Trong sơn cốc, Thường Dận cũng trừng mắt nhìn đến ngây ngốc, Cảnh Thiên tập võ chưa bao lâu, công lực sao có thể thăng tiến đến như vậy?
Kiếm thứ hai qua đi, con người sắc nhọn lại lấp lánh huyết quang, khí tức cường đại kinh khủng tràn ngập toàn bộ sơn cốc.
Một màn tử khí bủa vây khiến ai nấy đều rét buốt.
Không trung vang lên tiếng sấm sét dậy trời, hiện tại rõ ràng là bình minh, mặt trời đã ló dạng, vậy mà chỉ trong chớp mắt, mây đen cuồn cuộn ngập một vùng trời, Đường quân binh lính nhìn nhau, một mảnh nghi hoặc.
“Diệt Tuyệt chi Kiếm.”
Thường Dận nhất thời tỉnh ngộ, đó chẳng phải là Ma công “Diệt Tuyệt chi Kiếm” từ lâu đã thất truyền hay sao? Trong thiên địa vũ trụ lục đạo, đây chính là thứ võ công tàn độc bá đạo nhất. Thục Sơn chưởng môn tiền nhiệm chính là chết dưới kiếm khí của Diệt Tuyệt chi Kiếm này.
Thanh Vy chưởng môn tận mắt thấy qua sức tàn phá của Diệt Tuyệt chi Kiếm, đã từng nói lại với đệ tử Thục Sơn: “Diệt Tuyệt chi Kiếm qua đi, liền có thiên phạt xuất hiện. Hãy nhớ cho kỹ!”
Như thế nào là thiên phạt?
Thiên địa đạo lý tuần hoàn, thế gian vạn vật đều có nguyên tắc.
Trong lục đạo, thứ gì cũng có năng lượng kết giới, nếu như có một thứ lực lượng cường đại siêu việt hủy đi kết giới đó, không còn thứ gì có thể gắn kết vạn vật với nhau, nhân gian ắt sẽ tan rã. Hai kiếm này của Cảnh Thiên đã rút đi toàn bộ giới hạn của thiên địa, nếu như hắn lần thứ ba xuất kiếm, chắc chắn thiên phạt sẽ phủ xuống nhân gian.
Thế nhưng, Cảnh Thiên luyện tập chính là Thục Sơn chính tông đạo gia tâm pháp, hắn làm thế nào lại biết được Ma giới kỳ công tận diệt nhân gian này?
“Cảnh Thiên! Không thể!” Thường Dận dưới tình thế cấp bách, vội vàng hét lên cảnh báo.
“Cảnh huynh đệ… không nên…” Phía sau phát ra một tiếng nói yếu ớt.
Nhưng mà, nhiệt huyết, sát khí, phẫn nộ đã chiếm trọn lấy tâm trí hắn, hắn căn bản không thể nghe được bất cứ thứ gì xung quanh.
— Một tràng cảnh này, cùng với một màn Địch Trần sơn trang sao mà tương tự? Từ Trường Khanh trong lòng một cổ bi tuyệt huyết khí sôi trào, chẳng cần phải nghĩ gì thêm, y rốt cuộc khẳng định, thứ Cảnh Thiên đang dùng chính là ma công “Diệt Tuyệt chi Kiếm”.
Khi Trấn Yêu Kiếm giơ lên lần nữa, tử y nhân bổ nhào về phía trước, ra sức ôm lấy lưng hắn, giữ chặt cánh tay đang tận lực chờ phát động.
“Cảnh huynh đệ! Không thể xuất kiếm!” Thanh âm lo lắng lần thứ hai vang lên nhắc nhở.
“Buông ta ra – Buông ta ra—”
“Cảnh huynh đệ…” Phía sau, tử y nhân càng ôm chặt lấy thiếu niên đang cuồng nộ, không ngừng cất lên thanh âm quen thuộc mà đề tỉnh hắn.
“Ta không sao, ta thực sự không có chuyện gì, huynh lãnh tĩnh lại đi!”
“Không có việc gì? Đậu Phụ Trắng… huynh không có việc gì?” Cuồng nộ của Cảnh Thiên rốt cuộc lắng lại. Hắn đột nhiên xoay người, trở tay ôm lấy người phía sau. Con mắt Cảnh Thiên tràn ngập huyết khí nỗ lực quan sát Từ Trường Khanh, đem đối phương ghì thật sâu vào trong lồng ngực, thì thào tự nói, “Huynh không chết… không chết…”
“Phải, ta không chết, một tiễn đó chỉ bắn trúng xương sườn mà thôi—”
Trầm trọng, khủng bố, áp lực, toàn bộ tiêu tan trong nháy mắt, nỗi đau đớn vặn chặt lấy con tim nhất thời tiêu thất, vô ảnh vô tung. Không có tuyệt vọng mất đi thứ trân quý nhất, không có căm phẫn tận diệt thế gian, chỉ còn niềm vui sướng tìm lại được thứ tưởng như đã mất. Hắn mang theo run rẩy khó nói nên lời, chụp lấy khuỷu tay Từ Trường Khanh, hận không thể khảm người kia thật sâu vào trong cốt tủy. Hắn một lần lại một lần tự nói với chính mình: “Huynh không có việc gì là tốt rồi! Huynh không có việc gì là tốt rồi!…”
Từ Trường Khanh bị ép chặt vào bờ vai đẫm máu, không trả lời, một lát sau mới chậm rãi nói, “Ta đã hứa với chưởng môn, bảo hộ ngươi thật tốt, sao có thể chết dễ dàng như vậy.”
Cảnh Thiên phát hiện, Từ Trường Khanh tuy rằng hơi thở yếu ớt, nhưng khí tức vẫn liền mạch, mới tạm thời yên lòng – Từ Trường Khanh chỉ là chân khí hao tổn quá độ, nhất thời kiệt sức mà thôi.
Bên kia tàn dư Hạ quân trong thâm cốc sớm đã bị chém giết gần như không còn, bên này Đường quân đại đội lại từng đoàn tiến vào dũng mãnh, Hạ quân thủ lĩnh thấy đại thế đã mất, liền tức tốc suất lĩnh số quân sĩ ít ỏi còn lại một đường bỏ chạy.
Chỉ còn thu dọn chiến trường, tựa hồ không phải là trách nhiệm của y.
Từ Trường Khanh chậm rãi ngồi dựa vào cổ mộc vận công. Cho dù trước sau nhắm mắt, y vẫn biết chắc rằng có một thanh y nhân cách đó không xa đang chăm chú nhìn mình, thủ hộ y không rời nửa bước.
Thiếu niên mười chín tuổi, thứ sức mạnh bộc phát trong nháy mắt, đủ để đốt cháy thiên địa vạn vật, tam giới chúng sinh…
Nhưng mà, hắn hết lần này đến lần khác vẫn là như vậy —
Tình thâm.
Nghĩa trọng.
“Diệt Tuyệt chi Kiếm! Diệt Tuyệt chi Kiếm!”
Đây là lời nguyền rủa, cũng là lời tiên đoán.
“Chưởng môn các đời Thục Sơn chắc chắn chết trong tay truyền nhân của Diệt Tuyệt chi Kiếm.”
Lúc Thanh Vy chưởng môn thận trọng nói với y lời này, mâu trung thâm sâu mà tức giận. Cho nên, tại Ma giới, trong phòng Trầm Trạch, khi y nhìn thấy nội dung của bản chép tay, liền biết rằng Trầm Trạch đã học được Diệt Tuyệt chi Kiếm. Ngay lúc đó, y liền minh bạch, Trầm Trạch đại ca vì sao cố ý muốn dẫn đại sư huynh ly khai Thục Sơn.
Bởi vì lời nguyền!
Lời nguyền thiên niên!
Truyền nhân Diệt Tuyệt chi Kiếm cùng với Thục Sơn chưởng môn ân oán tình thù, không chết không xong.
Mà.
Diệt Tuyệt chi Kiếm, rốt cuộc lại được Trầm Trạch trước khi chết truyền thụ toàn bộ cho một Cảnh Thiên vô duyên vô cớ lạc vào Tỏa Yêu Tháp.
Mà chính mình.
Lại nhất định phải là Thục Sơn chưởng môn nhân.
Đó, chỉ là trùng hợp.
Hay là số mệnh an bài?
Nếu như số mệnh an bài.
Có thể nào.
Nghịch thiên kháng mệnh!
“Giết chết chúng!.. .Giết… Giết…”
Tiên huyết đỏ tươi, phảng phất như nhuộm thẫm bầu trời, khí tức tuyệt vọng khủng bố chiếm trọn lấy tâm thần Cảnh Thiên, trường kiếm trong tay hắn vung lên, chỉ thẳng vào Hạ quân thủ lĩnh.
“Giết!”
Khí lực trong người Cảnh Thiên cuồn cuộn bạo phát, trường kiếm chém ngang, một mảnh kiếm khí đông lạnh như vũ bão, cuối cùng hóa thành một luồng sáng đỏ rực hướng thẳng thủ lĩnh Hạ quân.
Hồng quang nóng cháy tựa mặt trời, nháy mắt không biết bao nhiêu binh sĩ cảm thấy đau rát như kim đâm vào mắt.
— Kiếm khí như lửa, quét sạch trường thiên
Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt lu mờ.
Hồng quang vô biên vô hạn bao phủ lấy thiên địa, tiếng sấm rền vang dậy cửu thiên. Trên vách núi, mười mấy binh sĩ Hạ quân liên tiếp bắn ra máu loãng, thân thể nát bấy rơi thẳng xuống thâm cốc sâu không thấy đáy.
Hạ quân thủ lĩnh sắc mặt đại biến.
Trong sơn cốc, Thường Dận cũng trừng mắt nhìn đến ngây ngốc, Cảnh Thiên tập võ chưa bao lâu, công lực sao có thể thăng tiến đến như vậy?
Kiếm thứ hai qua đi, con người sắc nhọn lại lấp lánh huyết quang, khí tức cường đại kinh khủng tràn ngập toàn bộ sơn cốc.
Một màn tử khí bủa vây khiến ai nấy đều rét buốt.
Không trung vang lên tiếng sấm sét dậy trời, hiện tại rõ ràng là bình minh, mặt trời đã ló dạng, vậy mà chỉ trong chớp mắt, mây đen cuồn cuộn ngập một vùng trời, Đường quân binh lính nhìn nhau, một mảnh nghi hoặc.
“Diệt Tuyệt chi Kiếm.”
Thường Dận nhất thời tỉnh ngộ, đó chẳng phải là Ma công “Diệt Tuyệt chi Kiếm” từ lâu đã thất truyền hay sao? Trong thiên địa vũ trụ lục đạo, đây chính là thứ võ công tàn độc bá đạo nhất. Thục Sơn chưởng môn tiền nhiệm chính là chết dưới kiếm khí của Diệt Tuyệt chi Kiếm này.
Thanh Vy chưởng môn tận mắt thấy qua sức tàn phá của Diệt Tuyệt chi Kiếm, đã từng nói lại với đệ tử Thục Sơn: “Diệt Tuyệt chi Kiếm qua đi, liền có thiên phạt xuất hiện. Hãy nhớ cho kỹ!”
Như thế nào là thiên phạt?
Thiên địa đạo lý tuần hoàn, thế gian vạn vật đều có nguyên tắc.
Trong lục đạo, thứ gì cũng có năng lượng kết giới, nếu như có một thứ lực lượng cường đại siêu việt hủy đi kết giới đó, không còn thứ gì có thể gắn kết vạn vật với nhau, nhân gian ắt sẽ tan rã. Hai kiếm này của Cảnh Thiên đã rút đi toàn bộ giới hạn của thiên địa, nếu như hắn lần thứ ba xuất kiếm, chắc chắn thiên phạt sẽ phủ xuống nhân gian.
Thế nhưng, Cảnh Thiên luyện tập chính là Thục Sơn chính tông đạo gia tâm pháp, hắn làm thế nào lại biết được Ma giới kỳ công tận diệt nhân gian này?
“Cảnh Thiên! Không thể!” Thường Dận dưới tình thế cấp bách, vội vàng hét lên cảnh báo.
“Cảnh huynh đệ… không nên…” Phía sau phát ra một tiếng nói yếu ớt.
Nhưng mà, nhiệt huyết, sát khí, phẫn nộ đã chiếm trọn lấy tâm trí hắn, hắn căn bản không thể nghe được bất cứ thứ gì xung quanh.
— Một tràng cảnh này, cùng với một màn Địch Trần sơn trang sao mà tương tự? Từ Trường Khanh trong lòng một cổ bi tuyệt huyết khí sôi trào, chẳng cần phải nghĩ gì thêm, y rốt cuộc khẳng định, thứ Cảnh Thiên đang dùng chính là ma công “Diệt Tuyệt chi Kiếm”.
Khi Trấn Yêu Kiếm giơ lên lần nữa, tử y nhân bổ nhào về phía trước, ra sức ôm lấy lưng hắn, giữ chặt cánh tay đang tận lực chờ phát động.
“Cảnh huynh đệ! Không thể xuất kiếm!” Thanh âm lo lắng lần thứ hai vang lên nhắc nhở.
“Buông ta ra – Buông ta ra—”
“Cảnh huynh đệ…” Phía sau, tử y nhân càng ôm chặt lấy thiếu niên đang cuồng nộ, không ngừng cất lên thanh âm quen thuộc mà đề tỉnh hắn.
“Ta không sao, ta thực sự không có chuyện gì, huynh lãnh tĩnh lại đi!”
“Không có việc gì? Đậu Phụ Trắng… huynh không có việc gì?” Cuồng nộ của Cảnh Thiên rốt cuộc lắng lại. Hắn đột nhiên xoay người, trở tay ôm lấy người phía sau. Con mắt Cảnh Thiên tràn ngập huyết khí nỗ lực quan sát Từ Trường Khanh, đem đối phương ghì thật sâu vào trong lồng ngực, thì thào tự nói, “Huynh không chết… không chết…”
“Phải, ta không chết, một tiễn đó chỉ bắn trúng xương sườn mà thôi—”
Trầm trọng, khủng bố, áp lực, toàn bộ tiêu tan trong nháy mắt, nỗi đau đớn vặn chặt lấy con tim nhất thời tiêu thất, vô ảnh vô tung. Không có tuyệt vọng mất đi thứ trân quý nhất, không có căm phẫn tận diệt thế gian, chỉ còn niềm vui sướng tìm lại được thứ tưởng như đã mất. Hắn mang theo run rẩy khó nói nên lời, chụp lấy khuỷu tay Từ Trường Khanh, hận không thể khảm người kia thật sâu vào trong cốt tủy. Hắn một lần lại một lần tự nói với chính mình: “Huynh không có việc gì là tốt rồi! Huynh không có việc gì là tốt rồi!…”
Từ Trường Khanh bị ép chặt vào bờ vai đẫm máu, không trả lời, một lát sau mới chậm rãi nói, “Ta đã hứa với chưởng môn, bảo hộ ngươi thật tốt, sao có thể chết dễ dàng như vậy.”
Cảnh Thiên phát hiện, Từ Trường Khanh tuy rằng hơi thở yếu ớt, nhưng khí tức vẫn liền mạch, mới tạm thời yên lòng – Từ Trường Khanh chỉ là chân khí hao tổn quá độ, nhất thời kiệt sức mà thôi.
Bên kia tàn dư Hạ quân trong thâm cốc sớm đã bị chém giết gần như không còn, bên này Đường quân đại đội lại từng đoàn tiến vào dũng mãnh, Hạ quân thủ lĩnh thấy đại thế đã mất, liền tức tốc suất lĩnh số quân sĩ ít ỏi còn lại một đường bỏ chạy.
Chỉ còn thu dọn chiến trường, tựa hồ không phải là trách nhiệm của y.
Từ Trường Khanh chậm rãi ngồi dựa vào cổ mộc vận công. Cho dù trước sau nhắm mắt, y vẫn biết chắc rằng có một thanh y nhân cách đó không xa đang chăm chú nhìn mình, thủ hộ y không rời nửa bước.
Thiếu niên mười chín tuổi, thứ sức mạnh bộc phát trong nháy mắt, đủ để đốt cháy thiên địa vạn vật, tam giới chúng sinh…
Nhưng mà, hắn hết lần này đến lần khác vẫn là như vậy —
Tình thâm.
Nghĩa trọng.
“Diệt Tuyệt chi Kiếm! Diệt Tuyệt chi Kiếm!”
Đây là lời nguyền rủa, cũng là lời tiên đoán.
“Chưởng môn các đời Thục Sơn chắc chắn chết trong tay truyền nhân của Diệt Tuyệt chi Kiếm.”
Lúc Thanh Vy chưởng môn thận trọng nói với y lời này, mâu trung thâm sâu mà tức giận. Cho nên, tại Ma giới, trong phòng Trầm Trạch, khi y nhìn thấy nội dung của bản chép tay, liền biết rằng Trầm Trạch đã học được Diệt Tuyệt chi Kiếm. Ngay lúc đó, y liền minh bạch, Trầm Trạch đại ca vì sao cố ý muốn dẫn đại sư huynh ly khai Thục Sơn.
Bởi vì lời nguyền!
Lời nguyền thiên niên!
Truyền nhân Diệt Tuyệt chi Kiếm cùng với Thục Sơn chưởng môn ân oán tình thù, không chết không xong.
Mà.
Diệt Tuyệt chi Kiếm, rốt cuộc lại được Trầm Trạch trước khi chết truyền thụ toàn bộ cho một Cảnh Thiên vô duyên vô cớ lạc vào Tỏa Yêu Tháp.
Mà chính mình.
Lại nhất định phải là Thục Sơn chưởng môn nhân.
Đó, chỉ là trùng hợp.
Hay là số mệnh an bài?
Nếu như số mệnh an bài.
Có thể nào.
Nghịch thiên kháng mệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.