Chương 114: Thiết Khẩu Trực Đoạn
Tiểu Chu Dữ Mặc
03/01/2021
“Là ta, cũng là y… Ta muốn đoán nhân duyên, nhưng chỉ là với người trong lòng ta ngưỡng mộ,
a, là muội tử nhà y.” Cảnh Thiên cười đến gập cả bụng, vừa thở dốc vừa
nói, “Cho nên, Đậu Phụ Trắng, huynh thay muội tử mình viết một chữ đi.”
Từ Trường Khanh không tình nguyện viết, hung hăng liếc xéo Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên đối với oán thầm của Từ Trường Khanh xưa nay đều coi như không nghe không thấy, hắn lôi kéo cánh tay đối phương, “Viết đi viết đi, huynh muội song sinh các người tâm ý tương thông.” Từ Trường Khanh tức giận đến không nói được gì, ‘Cảnh huynh đệ quả nhiên độ lượng rộng rãi, ‘muội tử song sinh’ của ta lớn hơn huynh tám tuổi, nghĩ không ra huynh cũng không ngại.”
Cảnh Thiên cười tủm tỉm đáp: “Tục ngữ có câu ‘Nữ hơn ba như vàng bạc trong nhà’, ta hiện tại có ba khối vàng, vui vẻ còn không kịp, sao phải bận tâm?”
Từ Trường Khanh biết nếu không nghe theo lời hắn, không biết còn lôi kéo đến rắc rối gì nữa, đành phải nhấc bút lông lên chấm mực, thuận tay viết xuống một chữ “Hoàng” [遑]. Nhưng mà nét bút chưa hoàn, lòng bỗng nhiên giật thột, còn có chút hốt hoảng, mơ hồ nổi lên một dự cảm bất an. Tâm tư y hỗn loạn, nét bút tự nhiên cũng ngừng trệ, “tách” một tiếng nhỏ, giọt mực rơi xuống mặt giấy trắng, chậm rãi lan ra.
Cảnh Thiên đẩy y một chút, nói: “Đậu Phụ Trắng, phát ngốc cái gì thế?”
Từ Trường Khanh phục hồi tinh thần trở lại, nhấc bút sửa lại chữ Hoàng [遑] [nhàn hạ, rảnh rỗi] thành chữ Hoàng [煌] [sáng sửa, huy hoàng], nói: “Giải đi!”
Hồ thiên sư xoay chữ lại, hít phải một ngụm lãnh khí, sợ hãi liếc mắt: “A, cái này, hay là viết chữ khác đi, cái này… không giải ra được!” Từ Trường Khanh đạm mạc mỉm cười, “Ngươi nên giải thế nào thì cứ giải, chữ đã viết ra đâu thể hủy đi.” Cảnh Thiên cũng nói: “Phải đó, cái này tinh hỏa huy hoàng, đăng hỏa huy hoàng, sao lại giải không ra, ngươi mà còn ấp úng quanh co, cẩn thận ta đập bể biển hiệu của ngươi.”
Hồ thiên sư thấy hai người nói đến linh hoạt, Từ Trường Khanh lại rất thong thả đạm nhiên, cho nên cũng bớt đi vài phần lo lắng: “Cũng được, ta cứ giải vậy, tin hay không tùy ngươi.” Hắn trỏ ngón tay lên mặt giấy, miệng nói: “Chữ này nhìn bề ngoài có vẻ tốt lành, kỳ thực là đại hung. Bên phải có thể tách thành Bạch [白], Vương [王], ha ha, nguyên bản là vô cùng tốt lành, đại phú đại quý. Nếu là nhân duyên, sẽ là vương giả một đôi, đại phú đại quý! Chỉ đáng tiếc, bên trên lại có một giọt mực phá hư, biến mất chữ “Tẩu” [走], hai thứ kết hợp lại, là đại hung, đại hung!”
Cảnh Thiên bật cười ha hả, “Một giọt mực thì đáng gì chứ, lau đi là xong!”
“Mực đã rơi vào giấy, dù ngươi có dùng bao nhiêu tâm lực cũng không cách nào tẩy đi được. Đáng tiếc đáng tiếc, ngọc bích có tỳ vết, bị Vương giả cướp đoạt, lại vẫn khăng khăng chạy trốn Vương giả… Thứ lỗi cho ta nói thẳng, nữ tử kia sợ rằng sớm đã thất trinh.” Hồ thiên sư rung đùi đắc ý, lời còn chưa nói xong, đã nghe bên tai một tiếng quát rầm trời: “Họ Hồ kia, ngươi nói năng bậy bạ! Lão tử, lão tử đập nát quầy hàng của ngươi!”
“Rầm!” Cảnh Thiên nện xuống một quyền, mực vảy ra tung tóe, khiến Hồ thiên sư cũng húc cả đầu xuống bàn. Hắn một tay kéo áo lôi Hồ thiên sư dậy, người nọ chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, nhất thời thở không ra hơi, sắc mặt trở nên xám ngắt.
“Ngươi không nên lấy họ Hồ, phải là họ Cẩu mới đúng, miệng chó không mọc được ngà voi. Đừng lôi ta! Đừng ngăn ta! Xem ta đánh chết cái lão già mồm miệng không sạch sẽ này…” Bí mật này, Cảnh Thiên vẫn tận lực ẩn giấu trong lòng: Hắn muốn bảo vệ con người bị Trùng Lâu thừa cơ làm bậy, tùy ý lăng nhục kia, thế nhưng vẫn vô lực. Hiện tại trước mặt bao nhiêu người qua lại, lão già kia lại đề cập đến chuyện này, bảo hắn làm sao không khỏi phẫn uất mà thất thố.
“Ngươi nháo đủ chưa!” Bên cạnh vang lên một tiếng quát, Từ Trường Khanh thần sắc bất động, mâu trung lẫm lẫm hàn quang, “Nếu chúng ta đã mời người đoán chữ, hắn tạm thời giải, chúng ta cũng tạm thời nghe. Tin thì có, không tin thì không có. Chúng ta không muốn thì bỏ đi, thuận theo tự nhiên là được.”
“Hắn cố ý đoán thành hung hiểm, hòng lừa bịp tống tiền chúng ta, ngay cả điểm này huynh cũng không nhìn ra?” Cảnh Thiên cả giận, “Mánh khóe lừa gạt này, trong thành Du Châu ta thấy nhiều rồi. Nhưng kẻ không biết nặng nhẹ, vô lương tâm hủy đi thuần khiết của người khác thì đây là lần đầu tiên ta gặp. Nếu không giáo huấn hắn một trận, kẻ này ngày sau còn tiếp tục hại người…”
Mắt thấy Cảnh Thiên bắt đầu đập phá quầy hàng, nhiều người rảnh rỗi bắt đầu vây quanh chỉ trỏ, miệng không ngớt nghị luận. Từ Trường Khanh tức giận phất tay áo, rời khỏi đoàn người.
Mà Hồ thiên sư này cũng nơm nớp sợ sệt từ dưới mặt đất bò lên, run giọng nói: “Kỳ thực, chữ này tuy hung hiểm, nhưng cũng không phải không có phương pháp hóa giải.” Cảnh Thiên nguyên bản đang định đuổi theo Từ Trường Khanh, mắt thấy Hồ thiên sư nói vậy, vội vàng xoay người lại nắm cổ áo lão: “Có gì nói mau.”
Hồ thiên sư bị hắn nắm chặt lấy cổ, đầu ong ong một trận, thở hổn hển nói: “Cái này, biến số chính là ở chữ “Hỏa” [火] bên trái. Nguyên bản là chữ “Tẩu” [走], hung hiểm vô cùng, nhưng “Hỏa” vừa ra, a, a, chuyện xấu đó…”
“Ngươi nói, hóa giải thế nào?”
“Cách hóa giải ở ngay chữ “Hỏa” đó, nếu có người Ngũ Hành mệnh Hỏa cứu giúp, sự tình có thể xoay chuyển cũng không chừng.”
“Ta hỏi ngươi có phương pháp nào hóa giải? Ngươi dong dài cái gì, có phải ăn đòn còn chưa đủ không?”
“Ai ai, lão đạo không phải là “hỏa”, làm sao biết phương pháp hóa giải? Nói chung, muốn thay đổi số phận hay nhân duyên thì đều phải dựa vào một chữ “hỏa” kia. Có thể cứu được nữ tử kia hay không, phải xem năng lực của người hữu duyên đó. Thiên cơ bất khả lộ, bất khả lộ…”
Lời còn chưa nghe hết, Cảnh Thiên đã vứt lại một thỏi bạc, xoay người đuổi theo Từ Trường Khanh.
Lúc này, một tiểu đạo đồng hoảng hốt len từ trong đoàn người ra: “Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ? Con vừa nghe được tin tức của Lý sư thúc, thúc ấy đang đến Lạc Dương hội hợp với chúng ta, đi đến Tịnh Châu.”
“Không sao! Không sao!” Hồ thiên sư xoay người xoa lưng vẻ mặt đau khổ, “May mà không đánh gẫy xương lão tử, sư thúc ngươi hành sự xuất quỷ nhập thần, chúng ta sớm thu dọn quầy hàng về chờ đợi vậy.”
“Vâng.”
Cảnh Thiên một đường đuổi theo, miệng luống cuống gọi: “Đậu Phụ Trắng, Đậu Phụ Trắng, đừng đi, hãy nghe ta nói.”
“Ta không có đi.”
Cảnh Thiên xoay Từ Trường Khanh lại đối diện với mình, thấp giọng: “Giận rồi?”
“Phải! Ta đã từng nói qua, trong lòng ngươi lúc nào cũng chỉ quan tâm cảm giác của mình, tùy ý giận chó đánh mèo, đem toàn bộ nộ khí, oán khí, lệ khí phát tiết lên người vô tội. Ngươi xử lý vấn đề mãi mãi không thể tỉnh táo…” Từ Trường Khanh nói rất chậm, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng chứa đựng ưu sầu cùng lo nghĩ vô tận.
Cảnh Thiên giật mình, hắn nhớ lại đêm đó dưới gốc đào hoa, hai người họ diễn ra một hồi đính ước, Từ Trường Khanh nói trước, hắn phát thệ theo sau.
“Đậu Phụ Trắng, xin lỗi, vừa rồi ta xác thực quá xung động. A, nhưng ta không thể trừng mắt trông hắn ngang nhiên bịp bợm, a, bởi vì trước đây trong sòng bạc Du Châu ta đã từng bị kẻ khác lừa, mất rất nhiều bạc, cho nên… Được rồi, ta xin lỗi, sau này tuyệt đối không như vậy nữa. Ta nhớ rõ huynh đã trao cho ta Tu Di Nhẫn, tám lời châm ngôn ta đều nhớ rõ ràng, cẩn ngôn, thận hành, giới kiêu, giới táo [cẩn thận lời nói, cẩn thận việc làm, không kiêu ngạo, không nóng nảy]. Hắn cúi đầu đứng đó, thấp giọng oán thán, “Huynh đối với ai cũng đều khách khí ôn hòa, không bao giờ khiến ai khó xử, chỉ riêng với ta ——”
Từ Trường Khanh nghĩ đến hôm nay là sinh thần hắn, từng giây từng khắc đều khó có được, lòng nhất thời dịu lại, không còn nói nửa câu trách cứ nào nữa. Cảnh Thiên thăm dò ý tứ thấy sự tình thuận lợi, Từ Trường Khanh thần sắc đã nguôi, lập tức thề thêm lần nữa: “Khi nào trở lại ta sẽ sao chép Đạo Đức Kinh, a, không phải, sao chép tám chữ châm ngôn một trăm lần. Còn nữa, mỗi ngày đều sớm dâng hương tối dập đầu, đem mấy chữ đó nhớ trong lòng thật kỹ, mãi mãi không quên.”
Từ Trường Khanh thở dài, lấy ra mấy đồng tiền đưa cho chủ sạp hàng trước mặt, sau đó trao thứ vừa mua được cho Cảnh Thiên, “Đi thôi!”
“A, đây là cái gì? Mặt nạ? Mặt nạ đầu trâu? Đậu Phụ Trắng huynh mua những thứ này cho chúng ta làm gì, Đậu Phụ Trắng…”
Mắt thấy Cảnh Thiên ánh mắt long lanh đến vô tội, lại liên tục lay kéo cánh tay mình, không ngừng hô to gọi nhỏ, Từ Trường Khanh chịu không được ánh mắt tò mò của đoàn người xung quanh, chỉ có thể cầm chiếc mặt nạ đeo lên mặt, trong lòng mặc niệm: “Ta không quen hắn, ta không quen hắn…”
Cảnh Thiên cũng đeo mặt nạ lên, một đường đuổi theo, “Đậu Phụ Trắng, đi nhanh như vậy để làm gì?”
“Qua bên kia dạo tiếp, ngươi vừa phá phách cửa hàng của người ta, ngươi cho rằng những chủ quán bên này còn hoan nghênh ngươi sao?”
“Ha ha, nói cũng phải.”
Hai người đi chưa được xa, đã nghe từ góc đường vang lên thanh âm nữ tử: “Vị công tử này xin dừng bước.”
Từ Trường Khanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa một tử y nữ tử chân thành đi đến, lời lẽ vô cùng nho nhã lễ độ: “Công tử, mặt nạ ngựa trên mặt công tử mua ở cửa hàng nào? Có thể cho ta biết hay không?”
Nữ tử này dung mạo tuyệt trần, cao gầy thanh lệ, khí chất thoát tục. Ngoài miếu hội người qua lại hỗn tạp, vài tên đăng đồ tử háo sắc ánh mắt trước sau không dời khỏi thân hình tha thướt của nàng.
“Bên kia ——” Cảnh Thiên chủ động thay Từ Trường Khanh trả lời.
“Cảm tạ!”
Tử y nữ tử cúi người thi lễ, không nhìn bất kỳ ai nửa mắt, tiếp tục thong thả mà đi, đằng sau vài tên lãng tử chơi bời lên lổng lập tức theo đuôi, miệng không ngừng kêu la: “Tiểu nương tử chậm đã, có thể cùng tiểu sinh nói vài lời không…”
Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên hai người một đường đi tiếp, đảo mắt đã dạo được nửa vòng Đông thành. Chợt thấy có người bên đường mở dù, Cảnh Thiên ai nha lên một tiếng, “Trời mưa rồi!”
“Phải!”
“Chúng ta trở về đi, huynh vừa bệnh nặng xong, gặp mưa không tốt. Quay về thôi! Quay về thôi!” Cảnh Thiên cởi ngoại bào, che lên đầu Từ Trường Khanh, liên tục giục.
Nhưng mà, Từ Trường Khanh cũng không có ý dừng bước, y móc tiền mua một cây dù, mở ra, mỉm cười: “Khói sóng nơi đây có vài phần giống cảnh trí Ba Thục, mạch thượng hoa khai, không cần về vội… Gấp cái gì, chúng ta tiếp tục đi dạo!”
Tiết trời cuối xuân.
Áo tơi che giấc mộng, cảnh xuân đẹp chính nùng.
Mưa phùn rơi lất phất, sắc khói quyện đầy trời.
Từ Trường Khanh không tình nguyện viết, hung hăng liếc xéo Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên đối với oán thầm của Từ Trường Khanh xưa nay đều coi như không nghe không thấy, hắn lôi kéo cánh tay đối phương, “Viết đi viết đi, huynh muội song sinh các người tâm ý tương thông.” Từ Trường Khanh tức giận đến không nói được gì, ‘Cảnh huynh đệ quả nhiên độ lượng rộng rãi, ‘muội tử song sinh’ của ta lớn hơn huynh tám tuổi, nghĩ không ra huynh cũng không ngại.”
Cảnh Thiên cười tủm tỉm đáp: “Tục ngữ có câu ‘Nữ hơn ba như vàng bạc trong nhà’, ta hiện tại có ba khối vàng, vui vẻ còn không kịp, sao phải bận tâm?”
Từ Trường Khanh biết nếu không nghe theo lời hắn, không biết còn lôi kéo đến rắc rối gì nữa, đành phải nhấc bút lông lên chấm mực, thuận tay viết xuống một chữ “Hoàng” [遑]. Nhưng mà nét bút chưa hoàn, lòng bỗng nhiên giật thột, còn có chút hốt hoảng, mơ hồ nổi lên một dự cảm bất an. Tâm tư y hỗn loạn, nét bút tự nhiên cũng ngừng trệ, “tách” một tiếng nhỏ, giọt mực rơi xuống mặt giấy trắng, chậm rãi lan ra.
Cảnh Thiên đẩy y một chút, nói: “Đậu Phụ Trắng, phát ngốc cái gì thế?”
Từ Trường Khanh phục hồi tinh thần trở lại, nhấc bút sửa lại chữ Hoàng [遑] [nhàn hạ, rảnh rỗi] thành chữ Hoàng [煌] [sáng sửa, huy hoàng], nói: “Giải đi!”
Hồ thiên sư xoay chữ lại, hít phải một ngụm lãnh khí, sợ hãi liếc mắt: “A, cái này, hay là viết chữ khác đi, cái này… không giải ra được!” Từ Trường Khanh đạm mạc mỉm cười, “Ngươi nên giải thế nào thì cứ giải, chữ đã viết ra đâu thể hủy đi.” Cảnh Thiên cũng nói: “Phải đó, cái này tinh hỏa huy hoàng, đăng hỏa huy hoàng, sao lại giải không ra, ngươi mà còn ấp úng quanh co, cẩn thận ta đập bể biển hiệu của ngươi.”
Hồ thiên sư thấy hai người nói đến linh hoạt, Từ Trường Khanh lại rất thong thả đạm nhiên, cho nên cũng bớt đi vài phần lo lắng: “Cũng được, ta cứ giải vậy, tin hay không tùy ngươi.” Hắn trỏ ngón tay lên mặt giấy, miệng nói: “Chữ này nhìn bề ngoài có vẻ tốt lành, kỳ thực là đại hung. Bên phải có thể tách thành Bạch [白], Vương [王], ha ha, nguyên bản là vô cùng tốt lành, đại phú đại quý. Nếu là nhân duyên, sẽ là vương giả một đôi, đại phú đại quý! Chỉ đáng tiếc, bên trên lại có một giọt mực phá hư, biến mất chữ “Tẩu” [走], hai thứ kết hợp lại, là đại hung, đại hung!”
Cảnh Thiên bật cười ha hả, “Một giọt mực thì đáng gì chứ, lau đi là xong!”
“Mực đã rơi vào giấy, dù ngươi có dùng bao nhiêu tâm lực cũng không cách nào tẩy đi được. Đáng tiếc đáng tiếc, ngọc bích có tỳ vết, bị Vương giả cướp đoạt, lại vẫn khăng khăng chạy trốn Vương giả… Thứ lỗi cho ta nói thẳng, nữ tử kia sợ rằng sớm đã thất trinh.” Hồ thiên sư rung đùi đắc ý, lời còn chưa nói xong, đã nghe bên tai một tiếng quát rầm trời: “Họ Hồ kia, ngươi nói năng bậy bạ! Lão tử, lão tử đập nát quầy hàng của ngươi!”
“Rầm!” Cảnh Thiên nện xuống một quyền, mực vảy ra tung tóe, khiến Hồ thiên sư cũng húc cả đầu xuống bàn. Hắn một tay kéo áo lôi Hồ thiên sư dậy, người nọ chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, nhất thời thở không ra hơi, sắc mặt trở nên xám ngắt.
“Ngươi không nên lấy họ Hồ, phải là họ Cẩu mới đúng, miệng chó không mọc được ngà voi. Đừng lôi ta! Đừng ngăn ta! Xem ta đánh chết cái lão già mồm miệng không sạch sẽ này…” Bí mật này, Cảnh Thiên vẫn tận lực ẩn giấu trong lòng: Hắn muốn bảo vệ con người bị Trùng Lâu thừa cơ làm bậy, tùy ý lăng nhục kia, thế nhưng vẫn vô lực. Hiện tại trước mặt bao nhiêu người qua lại, lão già kia lại đề cập đến chuyện này, bảo hắn làm sao không khỏi phẫn uất mà thất thố.
“Ngươi nháo đủ chưa!” Bên cạnh vang lên một tiếng quát, Từ Trường Khanh thần sắc bất động, mâu trung lẫm lẫm hàn quang, “Nếu chúng ta đã mời người đoán chữ, hắn tạm thời giải, chúng ta cũng tạm thời nghe. Tin thì có, không tin thì không có. Chúng ta không muốn thì bỏ đi, thuận theo tự nhiên là được.”
“Hắn cố ý đoán thành hung hiểm, hòng lừa bịp tống tiền chúng ta, ngay cả điểm này huynh cũng không nhìn ra?” Cảnh Thiên cả giận, “Mánh khóe lừa gạt này, trong thành Du Châu ta thấy nhiều rồi. Nhưng kẻ không biết nặng nhẹ, vô lương tâm hủy đi thuần khiết của người khác thì đây là lần đầu tiên ta gặp. Nếu không giáo huấn hắn một trận, kẻ này ngày sau còn tiếp tục hại người…”
Mắt thấy Cảnh Thiên bắt đầu đập phá quầy hàng, nhiều người rảnh rỗi bắt đầu vây quanh chỉ trỏ, miệng không ngớt nghị luận. Từ Trường Khanh tức giận phất tay áo, rời khỏi đoàn người.
Mà Hồ thiên sư này cũng nơm nớp sợ sệt từ dưới mặt đất bò lên, run giọng nói: “Kỳ thực, chữ này tuy hung hiểm, nhưng cũng không phải không có phương pháp hóa giải.” Cảnh Thiên nguyên bản đang định đuổi theo Từ Trường Khanh, mắt thấy Hồ thiên sư nói vậy, vội vàng xoay người lại nắm cổ áo lão: “Có gì nói mau.”
Hồ thiên sư bị hắn nắm chặt lấy cổ, đầu ong ong một trận, thở hổn hển nói: “Cái này, biến số chính là ở chữ “Hỏa” [火] bên trái. Nguyên bản là chữ “Tẩu” [走], hung hiểm vô cùng, nhưng “Hỏa” vừa ra, a, a, chuyện xấu đó…”
“Ngươi nói, hóa giải thế nào?”
“Cách hóa giải ở ngay chữ “Hỏa” đó, nếu có người Ngũ Hành mệnh Hỏa cứu giúp, sự tình có thể xoay chuyển cũng không chừng.”
“Ta hỏi ngươi có phương pháp nào hóa giải? Ngươi dong dài cái gì, có phải ăn đòn còn chưa đủ không?”
“Ai ai, lão đạo không phải là “hỏa”, làm sao biết phương pháp hóa giải? Nói chung, muốn thay đổi số phận hay nhân duyên thì đều phải dựa vào một chữ “hỏa” kia. Có thể cứu được nữ tử kia hay không, phải xem năng lực của người hữu duyên đó. Thiên cơ bất khả lộ, bất khả lộ…”
Lời còn chưa nghe hết, Cảnh Thiên đã vứt lại một thỏi bạc, xoay người đuổi theo Từ Trường Khanh.
Lúc này, một tiểu đạo đồng hoảng hốt len từ trong đoàn người ra: “Sư phụ, sư phụ, người không sao chứ? Con vừa nghe được tin tức của Lý sư thúc, thúc ấy đang đến Lạc Dương hội hợp với chúng ta, đi đến Tịnh Châu.”
“Không sao! Không sao!” Hồ thiên sư xoay người xoa lưng vẻ mặt đau khổ, “May mà không đánh gẫy xương lão tử, sư thúc ngươi hành sự xuất quỷ nhập thần, chúng ta sớm thu dọn quầy hàng về chờ đợi vậy.”
“Vâng.”
Cảnh Thiên một đường đuổi theo, miệng luống cuống gọi: “Đậu Phụ Trắng, Đậu Phụ Trắng, đừng đi, hãy nghe ta nói.”
“Ta không có đi.”
Cảnh Thiên xoay Từ Trường Khanh lại đối diện với mình, thấp giọng: “Giận rồi?”
“Phải! Ta đã từng nói qua, trong lòng ngươi lúc nào cũng chỉ quan tâm cảm giác của mình, tùy ý giận chó đánh mèo, đem toàn bộ nộ khí, oán khí, lệ khí phát tiết lên người vô tội. Ngươi xử lý vấn đề mãi mãi không thể tỉnh táo…” Từ Trường Khanh nói rất chậm, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng chứa đựng ưu sầu cùng lo nghĩ vô tận.
Cảnh Thiên giật mình, hắn nhớ lại đêm đó dưới gốc đào hoa, hai người họ diễn ra một hồi đính ước, Từ Trường Khanh nói trước, hắn phát thệ theo sau.
“Đậu Phụ Trắng, xin lỗi, vừa rồi ta xác thực quá xung động. A, nhưng ta không thể trừng mắt trông hắn ngang nhiên bịp bợm, a, bởi vì trước đây trong sòng bạc Du Châu ta đã từng bị kẻ khác lừa, mất rất nhiều bạc, cho nên… Được rồi, ta xin lỗi, sau này tuyệt đối không như vậy nữa. Ta nhớ rõ huynh đã trao cho ta Tu Di Nhẫn, tám lời châm ngôn ta đều nhớ rõ ràng, cẩn ngôn, thận hành, giới kiêu, giới táo [cẩn thận lời nói, cẩn thận việc làm, không kiêu ngạo, không nóng nảy]. Hắn cúi đầu đứng đó, thấp giọng oán thán, “Huynh đối với ai cũng đều khách khí ôn hòa, không bao giờ khiến ai khó xử, chỉ riêng với ta ——”
Từ Trường Khanh nghĩ đến hôm nay là sinh thần hắn, từng giây từng khắc đều khó có được, lòng nhất thời dịu lại, không còn nói nửa câu trách cứ nào nữa. Cảnh Thiên thăm dò ý tứ thấy sự tình thuận lợi, Từ Trường Khanh thần sắc đã nguôi, lập tức thề thêm lần nữa: “Khi nào trở lại ta sẽ sao chép Đạo Đức Kinh, a, không phải, sao chép tám chữ châm ngôn một trăm lần. Còn nữa, mỗi ngày đều sớm dâng hương tối dập đầu, đem mấy chữ đó nhớ trong lòng thật kỹ, mãi mãi không quên.”
Từ Trường Khanh thở dài, lấy ra mấy đồng tiền đưa cho chủ sạp hàng trước mặt, sau đó trao thứ vừa mua được cho Cảnh Thiên, “Đi thôi!”
“A, đây là cái gì? Mặt nạ? Mặt nạ đầu trâu? Đậu Phụ Trắng huynh mua những thứ này cho chúng ta làm gì, Đậu Phụ Trắng…”
Mắt thấy Cảnh Thiên ánh mắt long lanh đến vô tội, lại liên tục lay kéo cánh tay mình, không ngừng hô to gọi nhỏ, Từ Trường Khanh chịu không được ánh mắt tò mò của đoàn người xung quanh, chỉ có thể cầm chiếc mặt nạ đeo lên mặt, trong lòng mặc niệm: “Ta không quen hắn, ta không quen hắn…”
Cảnh Thiên cũng đeo mặt nạ lên, một đường đuổi theo, “Đậu Phụ Trắng, đi nhanh như vậy để làm gì?”
“Qua bên kia dạo tiếp, ngươi vừa phá phách cửa hàng của người ta, ngươi cho rằng những chủ quán bên này còn hoan nghênh ngươi sao?”
“Ha ha, nói cũng phải.”
Hai người đi chưa được xa, đã nghe từ góc đường vang lên thanh âm nữ tử: “Vị công tử này xin dừng bước.”
Từ Trường Khanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa một tử y nữ tử chân thành đi đến, lời lẽ vô cùng nho nhã lễ độ: “Công tử, mặt nạ ngựa trên mặt công tử mua ở cửa hàng nào? Có thể cho ta biết hay không?”
Nữ tử này dung mạo tuyệt trần, cao gầy thanh lệ, khí chất thoát tục. Ngoài miếu hội người qua lại hỗn tạp, vài tên đăng đồ tử háo sắc ánh mắt trước sau không dời khỏi thân hình tha thướt của nàng.
“Bên kia ——” Cảnh Thiên chủ động thay Từ Trường Khanh trả lời.
“Cảm tạ!”
Tử y nữ tử cúi người thi lễ, không nhìn bất kỳ ai nửa mắt, tiếp tục thong thả mà đi, đằng sau vài tên lãng tử chơi bời lên lổng lập tức theo đuôi, miệng không ngừng kêu la: “Tiểu nương tử chậm đã, có thể cùng tiểu sinh nói vài lời không…”
Từ Trường Khanh, Cảnh Thiên hai người một đường đi tiếp, đảo mắt đã dạo được nửa vòng Đông thành. Chợt thấy có người bên đường mở dù, Cảnh Thiên ai nha lên một tiếng, “Trời mưa rồi!”
“Phải!”
“Chúng ta trở về đi, huynh vừa bệnh nặng xong, gặp mưa không tốt. Quay về thôi! Quay về thôi!” Cảnh Thiên cởi ngoại bào, che lên đầu Từ Trường Khanh, liên tục giục.
Nhưng mà, Từ Trường Khanh cũng không có ý dừng bước, y móc tiền mua một cây dù, mở ra, mỉm cười: “Khói sóng nơi đây có vài phần giống cảnh trí Ba Thục, mạch thượng hoa khai, không cần về vội… Gấp cái gì, chúng ta tiếp tục đi dạo!”
Tiết trời cuối xuân.
Áo tơi che giấc mộng, cảnh xuân đẹp chính nùng.
Mưa phùn rơi lất phất, sắc khói quyện đầy trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.