Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
Chương 40: Cô thật kỳ quái
Thập Doãn
11/02/2016
Bụng mặc dù đã không
đau giống hôm qua nhưng vẫn có chút khó chịu.Liễu Uyển Nhi cố hết sức
chạy từng bước trên bãi tập, trong lòng đếm xem còn bao nhiêu vòng mới
chạy hết 3000 m kinh khủng.
Bên tai truyền đến tiếng thét khàn khàn của thầy thể dục: “Cố gắng lên,không được ngừng lại!”
Một vòng lại một vòng Liễu Uyển Nhi cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh như băng,kèm theo bên tai xuất hiện tiếng vù vù, trước mắt đường chạy càng ngày càng mơ hồ,bỗng nhiên một màn tối đen phủ đến cô hoàn toàn mất đi ý thức.
“Thầy ơi,không xong,Tô Tiểu Tiểu té xỉu.” Thao trường nhất thời vào một mảnh hỗn độn.
Thầy thể dục vội vàng vạch ra đám người,ôm lấy Liễu Uyển Nhi té xỉu trên mặt đất.
“Tránh ra! Tránh ra!” Một đường chạy đến phòng y tế,trải qua kiểm tra bác sĩ nói thân thể cô không chịu được vận động quá mạnh nên ngất.
“Con bé đến tháng,tại sao anh còn cho cô bé chạy quảng đường dài như thế?” Bác sĩ giận giữ trách thầy thể dục.
“Em ấy không nói với tôi đến tháng.” Thầy thể dục gãi gãi cái ót,có chút ủy khuất rời khỏi phòng y tế.
Lần nữa Liễu Uyển Nhi mở mắt,phát hiện mình đang nằm trên giường phòng y thế.
“Tiểu Tiểu,cậu khỏe hơn chút nào chưa?” Giọng nói quen thuộc hấp dẫn ánh mắt của cô.
Chỉ thấy Lý Thư Đằng đang ngồi trên cái ghế đặt bên cạnh giường,giữa bọn họ đã có một khoảng thời gian không gặp mặt,hắn gầy rất nhiều.
“Anh ngã bệnh rồi?” Nhìn trên tay hắn đeo treo ngược bình,Liễu Uyển Nhi quan tâm hỏi thăm.
“Có chút cảm mạo.” Cô gái trước mắt vừa xinh đẹp vừa dịu hiền,đáng tiếc cô đã không còn thuộc về hắn.
Hôm đó cô chính miệng nói cô yêu người đàn ông khác,tim của hắn hoàn toàn vỡ nát,mối tình đầu tốt đẹp hắn làm sao nói bỏ xuống là bỏ xuống.
“Anh phải giữ gìn sức khỏe ấy.” Khuôn mặt tiều tụy của hắn làm cô đau lòng,nhớ tới hôm đó làm hắn tổn thương,trong lòng cô vẫn còn áy náy.
“Em cũng vậy.” Lý Thư Đằng không giấu được quan tâm trong lòng, “Sau này tới “Nghỉ lễ” thì phải nói với thầy,như vậy thân thể rất đau đớn.”
Cái gì nghỉ lễ ? Liễu Uyển Nhi nghe không hiểu lời hắn có chút mờ mịt gật gật đầu.
“Em và anh chàng kia quen nhau thế nào?” Không nhịn được lên tiếng hỏi.
Liễu Uyển Nhi biết ‘ hắn ’ trong miệng Lý Thư Đằng là chỉ Vu Thiểu Đình,thấy hắn vẫn lo lắng cho mình làm lòng cô càng thêm nặng nề.
“Chúng tôi rất tốt,chẳng qua gần anh ấy ra nước ngoài làm việc.” Vẻ mặt buồn rầu của Liễu Uyển Nhi làm cho Lý Thư Đằng trầm mặc.
Lúc này hai người bỗng nhiên cảm giác có một trận gió lốc vọt vào phòng y tế.
“Tiểu Tiểu,cháu làm sao vậy?” Là Tô Lực Hằng,hắn lo lắng gần chết,nhận được điện thoại thầy giáo nói Tiểu Tiểu khi đi học ngất xỉu,hắn liền bỏ xuống chuyện công ty vội vàng chạy tới đây,căn bản quên Tử Quyên đang trước cửa trường học.
“Chú,cháu không sao.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,sợ hắn lo lắng cho mình.
“Cô ấy chỉ là thân thể không khỏe,nhất thời chịu không được vận động mạnh,ngài không cần quá lo lắng .” Lý Thư Đằng nhớ được hắn là chú Tiểu Tiểu,lần trước đến Tô gia,chính người này ném hắn ra khỏi phòng Tiểu Tiểu .
Lúc này Tô Lực Hằng mới chú ý tới hắn,nhíu chặt lông mày,hai người không lẽ còn gặp gỡ?
“Nhóc con,Tiểu Tiểu chúng ta hiện tại mục đích duy nhất chính là tốt nghiệp trung học,cậu hiểu chưa?” Lời cảnh cáo được bật ra.
“Chú!” Chú thật là,tại sao lại nói như vậy,Liễu Uyển Nhi có chút oán giận.
“Ngài yên tâm,mục đích hiện tại của tôi cũng là thi tốt nghiệp trung học.” Lý Thư Đằng thẳng thắng trả lời,nhưng trong lòng mơ hồ đau đớn,bởi vì lời Tô Lực Hằng đã sớm không còn nghĩa.
Coi như nhóc con cậu biết điều!
“Tiểu Tiểu,chúng ta về nhà nghỉ ngơi,chút nữa chú sẽ xin phép với thầy giáo.” Dứt lời hắn căn bản không để ý tới Liễu Uyển Nhi kháng cự liền ôm cô rời khỏi phòng y tế.
“Chú,thật ra cháu nghĩ ngơi một chút là có thể đi học.” Trong xe Liễu Uyển Nhi còn muốn đi trở về.
“Ngất xỉu rồi còn học cái gì,về nhà nghỉ ngơi thật tốt cho ta”
Hắn tại sao luôn bá đạo như vậy? Liễu Uyển Nhi chỉ có thể im miệng.
Tử Quyên đang lái xe cũng cảm thấy Tô Lực Hằng lo lắng quá đáng.Bất quá cô thật hâm mộ Tiểu Tiểu,không biết khi nào cô mới được đối xử như vậy,chỉ cần hắn quan tâm cô một chút,cô cũng sẽ rất cảm động rất vui vẻ.
Khác nhau ở chỗ Liễu Uyển Nhi giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì,khuôn mặt nghi ngờ hỏi Tô Lực Hằng: “Chú,chú biết“Nghỉ lễ” là gì không?” Mới vừa rồi Lý Thư Đằng nói đến “Nghỉ lễ” phải nói với lão sư,nhưng cô rõ ràng có vật này.
Đối mặt vẻ mặt ngây thơ của Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng nhất thời im lặng,muốn hắn đường đường là một người đàn ông làm sao giải thích cho cô “Nghỉ lễ” là gì?
May có Tử Quyên giúp Tô Lực Hằng giải vây: “Nghỉ lễ là kinh nguyệt,bởi vì khi đến kinh nguyệt phái nữ không thể làm việc nặng,tốt nhất nên nghỉ ngơi.Cứ thế mãi mọi người liền bắt đầu đem kinh nguyệt uyển chuyển gọi là ‘ Nghỉ lễ ’.”
Thì ra là vậy,hèn chi chú khó trả lời,Liễu Uyển Nhi mặt thoáng cái đỏ bừng.
Quan sát Liễu Uyển Nhi trong kính,Tử Quyên bỗng nhiên có chút nghi ngờ,cô ta làm sao ngay cả nghỉ lễ cũng không biết,chuyện này bình thường thôi mà.Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên cô mất ký ức,bất quá mất trí nhớ thật đúng là lợi hại ngay cả thường thức cuộc sống cũng quên.
Bên tai truyền đến tiếng thét khàn khàn của thầy thể dục: “Cố gắng lên,không được ngừng lại!”
Một vòng lại một vòng Liễu Uyển Nhi cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh như băng,kèm theo bên tai xuất hiện tiếng vù vù, trước mắt đường chạy càng ngày càng mơ hồ,bỗng nhiên một màn tối đen phủ đến cô hoàn toàn mất đi ý thức.
“Thầy ơi,không xong,Tô Tiểu Tiểu té xỉu.” Thao trường nhất thời vào một mảnh hỗn độn.
Thầy thể dục vội vàng vạch ra đám người,ôm lấy Liễu Uyển Nhi té xỉu trên mặt đất.
“Tránh ra! Tránh ra!” Một đường chạy đến phòng y tế,trải qua kiểm tra bác sĩ nói thân thể cô không chịu được vận động quá mạnh nên ngất.
“Con bé đến tháng,tại sao anh còn cho cô bé chạy quảng đường dài như thế?” Bác sĩ giận giữ trách thầy thể dục.
“Em ấy không nói với tôi đến tháng.” Thầy thể dục gãi gãi cái ót,có chút ủy khuất rời khỏi phòng y tế.
Lần nữa Liễu Uyển Nhi mở mắt,phát hiện mình đang nằm trên giường phòng y thế.
“Tiểu Tiểu,cậu khỏe hơn chút nào chưa?” Giọng nói quen thuộc hấp dẫn ánh mắt của cô.
Chỉ thấy Lý Thư Đằng đang ngồi trên cái ghế đặt bên cạnh giường,giữa bọn họ đã có một khoảng thời gian không gặp mặt,hắn gầy rất nhiều.
“Anh ngã bệnh rồi?” Nhìn trên tay hắn đeo treo ngược bình,Liễu Uyển Nhi quan tâm hỏi thăm.
“Có chút cảm mạo.” Cô gái trước mắt vừa xinh đẹp vừa dịu hiền,đáng tiếc cô đã không còn thuộc về hắn.
Hôm đó cô chính miệng nói cô yêu người đàn ông khác,tim của hắn hoàn toàn vỡ nát,mối tình đầu tốt đẹp hắn làm sao nói bỏ xuống là bỏ xuống.
“Anh phải giữ gìn sức khỏe ấy.” Khuôn mặt tiều tụy của hắn làm cô đau lòng,nhớ tới hôm đó làm hắn tổn thương,trong lòng cô vẫn còn áy náy.
“Em cũng vậy.” Lý Thư Đằng không giấu được quan tâm trong lòng, “Sau này tới “Nghỉ lễ” thì phải nói với thầy,như vậy thân thể rất đau đớn.”
Cái gì nghỉ lễ ? Liễu Uyển Nhi nghe không hiểu lời hắn có chút mờ mịt gật gật đầu.
“Em và anh chàng kia quen nhau thế nào?” Không nhịn được lên tiếng hỏi.
Liễu Uyển Nhi biết ‘ hắn ’ trong miệng Lý Thư Đằng là chỉ Vu Thiểu Đình,thấy hắn vẫn lo lắng cho mình làm lòng cô càng thêm nặng nề.
“Chúng tôi rất tốt,chẳng qua gần anh ấy ra nước ngoài làm việc.” Vẻ mặt buồn rầu của Liễu Uyển Nhi làm cho Lý Thư Đằng trầm mặc.
Lúc này hai người bỗng nhiên cảm giác có một trận gió lốc vọt vào phòng y tế.
“Tiểu Tiểu,cháu làm sao vậy?” Là Tô Lực Hằng,hắn lo lắng gần chết,nhận được điện thoại thầy giáo nói Tiểu Tiểu khi đi học ngất xỉu,hắn liền bỏ xuống chuyện công ty vội vàng chạy tới đây,căn bản quên Tử Quyên đang trước cửa trường học.
“Chú,cháu không sao.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,sợ hắn lo lắng cho mình.
“Cô ấy chỉ là thân thể không khỏe,nhất thời chịu không được vận động mạnh,ngài không cần quá lo lắng .” Lý Thư Đằng nhớ được hắn là chú Tiểu Tiểu,lần trước đến Tô gia,chính người này ném hắn ra khỏi phòng Tiểu Tiểu .
Lúc này Tô Lực Hằng mới chú ý tới hắn,nhíu chặt lông mày,hai người không lẽ còn gặp gỡ?
“Nhóc con,Tiểu Tiểu chúng ta hiện tại mục đích duy nhất chính là tốt nghiệp trung học,cậu hiểu chưa?” Lời cảnh cáo được bật ra.
“Chú!” Chú thật là,tại sao lại nói như vậy,Liễu Uyển Nhi có chút oán giận.
“Ngài yên tâm,mục đích hiện tại của tôi cũng là thi tốt nghiệp trung học.” Lý Thư Đằng thẳng thắng trả lời,nhưng trong lòng mơ hồ đau đớn,bởi vì lời Tô Lực Hằng đã sớm không còn nghĩa.
Coi như nhóc con cậu biết điều!
“Tiểu Tiểu,chúng ta về nhà nghỉ ngơi,chút nữa chú sẽ xin phép với thầy giáo.” Dứt lời hắn căn bản không để ý tới Liễu Uyển Nhi kháng cự liền ôm cô rời khỏi phòng y tế.
“Chú,thật ra cháu nghĩ ngơi một chút là có thể đi học.” Trong xe Liễu Uyển Nhi còn muốn đi trở về.
“Ngất xỉu rồi còn học cái gì,về nhà nghỉ ngơi thật tốt cho ta”
Hắn tại sao luôn bá đạo như vậy? Liễu Uyển Nhi chỉ có thể im miệng.
Tử Quyên đang lái xe cũng cảm thấy Tô Lực Hằng lo lắng quá đáng.Bất quá cô thật hâm mộ Tiểu Tiểu,không biết khi nào cô mới được đối xử như vậy,chỉ cần hắn quan tâm cô một chút,cô cũng sẽ rất cảm động rất vui vẻ.
Khác nhau ở chỗ Liễu Uyển Nhi giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì,khuôn mặt nghi ngờ hỏi Tô Lực Hằng: “Chú,chú biết“Nghỉ lễ” là gì không?” Mới vừa rồi Lý Thư Đằng nói đến “Nghỉ lễ” phải nói với lão sư,nhưng cô rõ ràng có vật này.
Đối mặt vẻ mặt ngây thơ của Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng nhất thời im lặng,muốn hắn đường đường là một người đàn ông làm sao giải thích cho cô “Nghỉ lễ” là gì?
May có Tử Quyên giúp Tô Lực Hằng giải vây: “Nghỉ lễ là kinh nguyệt,bởi vì khi đến kinh nguyệt phái nữ không thể làm việc nặng,tốt nhất nên nghỉ ngơi.Cứ thế mãi mọi người liền bắt đầu đem kinh nguyệt uyển chuyển gọi là ‘ Nghỉ lễ ’.”
Thì ra là vậy,hèn chi chú khó trả lời,Liễu Uyển Nhi mặt thoáng cái đỏ bừng.
Quan sát Liễu Uyển Nhi trong kính,Tử Quyên bỗng nhiên có chút nghi ngờ,cô ta làm sao ngay cả nghỉ lễ cũng không biết,chuyện này bình thường thôi mà.Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên cô mất ký ức,bất quá mất trí nhớ thật đúng là lợi hại ngay cả thường thức cuộc sống cũng quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.